Chương 117 - Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tiểu thư, sao chị lại tới đây?"

Vừa mới nói Tần Sương đẹp hơn Đại tiểu thư, cô giáo Mục nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đại tiểu thư, nàng không khỏi run rẩy từ tận sâu trong linh hồn.

Trời ơi, nội ơi, mẹ ơi...

Trương Xảo, nữ nhân chết tiệt kia, vì sao lại hãm hại nàng như vậy?!

Không chỉ là hãm hại, Trương Xảo lau lau nước mắt, nhìn Đại tiểu thư: "Chị Tần, sao chị lại tới đây? Em vừa rồi chỉ đùa với Hiểu Hiểu thôi, cậu ấy nói Tần Sương đẹp hơn chị chỉ là lời nói vui thôi, chị đừng cho là thật."

Cô giáo Trương dùng hành động thực tế để dạy cho cô giáo Mục một bài học.

Để nàng biết thế nào là không nên trêu chọc một người phụ nữ đang khóc, càng không nên trêu chọc người có tính cách mưu mô xảo quyệt, còn xảo quyệt hơn cả "trà xanh".

Mục Hiểu Hiểu như bị bóp chặt cổ, nàng cắn môi nhìn Đại tiểu thư: "Chị... cậu ta thất tình, em chỉ an ủi một chút. Đại tiểu thư, chị rộng lượng như vậy, nhất định sẽ không tức giận, phải không chị?"

Nàng nhìn Tần Di bằng đôi mắt đáng thương, Đại tiểu thư liếc nàng một cái, biểu cảm lạnh nhạt, làm một cử chỉ ám chỉ rõ ràng.

—— Muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ô ô ô.

Thật sự đã trêu chọc Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu bước tới, không quan tâm cô giáo Trương vẫn đang khóc, trực tiếp ôm lấy Đại tiểu thư khẽ nói bên tai cô: "Cậu ta tâm tình không tốt, đang hãm hại em, trong lòng em, chị chính là ..."

Mục Hiểu Hiểu lúng túng một chút, không biết phải nói gì. Gọi "bảo bối" thì quá buồn nôn, mà nói tình cảm chân thành thì không phù hợp với tình huống này.

Đại tiểu thư nửa nhắm mắt, tự nói: "Một bậc."

Cái gì?

Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn Đại tiểu thư, cô tránh thoát cái ôm của Mục Hiểu Hiểu, phủi phủi bụi trên người: "Chị không phải chỉ đáng ở một bậc thôi sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cô giáo Trương vẫn chưa lau khô nước mắt, lúc này lại bắt đầu cười, đúng là không có lương tâm.

Mục Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng đến bữa trưa, cô nàng lại rúc trong phòng không chịu ra.

Nước mắt cô giáo Trương giống như trời tháng sáu, nói đến là đến. Mục Hiểu Hiểu thật sự không hiểu, thậm chí giữa trưa đã cố ý hầm món đại ngỗng yêu thích của cô nàng cũng không thể làm cô nàng vui. Tay nghề của nàng nổi tiếng, chỉ cần sôi lên là mùi hương thơm nức có thể truyền đi xa.

Bên cạnh, Thu Thu âm thầm nhìn trộm nuốt nước miếng. Đại tiểu thư ngồi cách một đoạn, cô có thói quen ở sạch sẽ nên không thích trên người dính mùi thức ăn.

Mục Hiểu Hiểu lén nhìn Tần Di một cái, rồi đá nhẹ vào Thu Thu bên cạnh: "Em đừng chỉ biết ăn, chị Xảo của em đang buồn, em không quan tâm sao?"

Thu Thu nghi hoặc nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Phụ nữ nhà họ Tần trêu chọc chị ấy, vì sao em phải đi thu dọn chuyện này?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đứa em này của nàng, hiện tại cãi nhau với Tiểu Hoa càng ngày càng sắc bén.

"Cũng đúng, cậu ấy dù sao cũng là chuyên gia tâm lý, chắc chắn sẽ hồi phục nhanh thôi." Mục Hiểu Hiểu tự an ủi, nói chuyện với Thu Thu như gà nói vịt: "Tâm lý học đã nghiên cứu rằng, vết thương dù đau đến đâu, qua ba tháng sẽ tốt hơn một chút, sáu tháng sẽ dần dần khôi phục."

Thu Thu: "Cũng không nhất định thế, nhân vật chính trong tiểu thuyết của em yêu một người đến mười năm."

Mục Hiểu Hiểu: "Em, cái nhóc con này, nói vài lời hay ho được không!"

......

Mục Hiểu Hiểu thật sự mệt mỏi, đến giữa trưa, nàng cầm chén đũa và một chiếc đùi ngỗng hầm đi gõ cửa Trương Xảo. Đại tiểu thư ngồi thờ ơ trên ghế mây ở đình viện. Đôi khi, cô không thực sự hiểu tình bạn giữa Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo, có lẽ là vì cô có ít bạn, mà hai người lại đối lập, ở bên nhau thường là hiểu ngầm mà không cần nói nhiều, không cần "nâng đỡ" nhau như vậy.

"Ăn chút đi, đừng để đói lại gầy đi."

Mục Hiểu Hiểu gõ cửa: "Cậu mà gầy đi thì ngực cũng xẹp, sẽ xấu lắm đấy."

Tiếng khóc của Trương Xảo trong phòng càng lớn hơn nữa.

Đại tiểu thư: "..."

Mục Hiểu Hiểu tiếp tục: "Hơn nữa, chị Tu đó có gì hay chứ? Cậu thích loại người có chút phân liệt sao? Mình nhớ trước kia chúng ta có một người bạn cũng như vậy, để mình giới thiệu cho cậu nhé."

Đại tiểu thư nghe xong, lông mi dài khẽ chớp, nhìn Thu Thu đang ngồi xổm trên mặt đất, nhấm nháp đùi ngỗng và canh.

Thu Thu đặc biệt hiểu ý, ngẩng đầu nói: "À, người mà chị em nói là một anh chàng rất đẹp trai, học ở trường bên cạnh, có vẻ hơi lo lắng và sốt ruột, cao ráo và rất đẹp trai, được gọi là hoàng tử bóng tối."

Đại tiểu thư nhàn nhạt hỏi: "Cậu ta thích chị em sao?"

Thu Thu suýt nữa nghẹn, vội vàng lắc đầu: "Không không không, anh ấy không thích chị em. Anh ấy có lẽ từ nhỏ đã xem manga anime quá nhiều, trước kia nghe nói anh ấy thích mấy kiểu ngực to đầy đặn."

Đại tiểu thư nghe xong không đáp lại, đôi mắt trong veo của cô nhìn xa xăm về phía Mục Hiểu Hiểu, gió phất qua mái tóc. Sau một lúc lâu, đến khi Thu Thu gần ăn xong một chén, cô bé khẽ nói: "Chị của em nhỏ."

Thu Thu: "..."

???

Đây là chuyện cô bé có thể nghe sao?

Thu Thu nhìn Đại tiểu thư với ánh mắt kinh ngạc, Tần Di đã đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa.

Mục Hiểu Hiểu ngồi xổm kia kêu nửa ngày mà cửa không mở. Đại tiểu thư đi tới, nhìn xuống Mục Hiểu Hiểu từ trên cao, Mục Hiểu Hiểu ngước lên, giọng đáng thương: "Đại tiểu thư ~"

Tần Di chịu không nổi bộ dáng đáng thương hề hề của nàng.

Tần Di giơ tay gõ cửa, giọng thanh thoát như ngọc: "Ra đây, tôi dẫn em đi gặp chị ta."

Mục Hiểu Hiểu: "Này có được không, cậu ấy..."

"Phanh" một tiếng, Mục Hiểu Hiểu còn chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra. Trương Xảo với đôi mắt đỏ hoe, tóc hơi rối nhìn Tần Di: "Thật sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trên đời này, chân tình thường là vô dụng nhất, còn đơn giản và thô bạo lại hiệu quả nhất.

Đại tiểu thư là người nói một không hai: "Cho em năm phút để ăn cơm."

Ngữ khí của cô mang theo khí phách không thể nghi ngờ. Cô giáo Trương cũng lập tức phản ứng, cô nàng giật lấy chén cơm đầy từ tay Mục Hiểu Hiểu, đi đến bên cạnh Thu Thu bắt đầu ăn cuồng nhiệt.

Thật sự là cuồng nhiệt...

Ăn xong, cô nàng lại tự rót một chén canh, uống ừng ực.

Thu Thu nhìn trừng mắt há hốc mồm, Trương Xảo cắn răng đứng dậy, cô nàng đi đến bên cạnh Đại tiểu thư: "Chờ em một chút."

Tần Di nhìn cô nàng, gật đầu, cô giáo Trương lập tức chạy vào phòng. Mục Hiểu Hiểu tiến lại gần Đại tiểu thư, ngạc nhiên: "Cậu ấy làm gì vậy?"

Không phải là vào lấy dạo hoặc gậy để trả thù chứ?

Đại tiểu thư nhàn nhạt liếc Mục Hiểu Hiểu: "Em ấy muốn thay đồ lộng lẫy để gặp người đẹp hơn chị một bậc."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cái khả năng mang thù này, nếu Đại tiểu thư xếp thứ hai, thì không ai dám xếp thứ nhất trên thế gian.

Quả nhiên, Mục Hiểu Hiểu đợi khoảng hai mươi phút, cô giáo Trương mới mở cửa. Khi cô nàng đẩy cửa ra, các em trong cô nhi viện đang phơi nắng nhất loạt thốt lên "Oa" một tiếng.

Trời không hẳn ấm áp, nhưng cô giáo Trương thực sự liều mạng, nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng ngọc, đi đôi giày cao gót mười cm, tóc thả xuống, đuôi tóc còn uốn xoăn. Trang điểm nhẹ che đi quầng thâm mắt, nhưng đôi mắt nhu nhược đáng thương kia lại không thể che giấu.

Cô nàng lập tức tiến đến bên Tần Di: "Đi thôi, chị Tần, cảm ơn chị."

Cô giáo Mục: "???"

Cứ như vậy, ba người lái xe trở lại Nam Dương. Trên đường, Trương Xảo vẫn có vẻ bất an, tay cô nàng lạnh ngắt, đặt bên làn váy, cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực ra, cô nàng đặc biệt không thích chính mình như vậy. Cô nàng cũng không hiểu sao, cả người trở nên yếu ớt như vậy. Giống như Mục Hiểu Hiểu đã nói, tình cảm qua mạng không đáng tin, chia tay thì chia tay thôi, những lời này cô nàng từng dùng để an ủi người khác. Nhưng giờ đến lượt mình, tại sao lại không thể vượt qua được?

Mục Hiểu Hiểu thấy cô nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trương Xảo, "Đại tiểu thư, nếu Tần Sương không ở đó thì sao?"

Đại tiểu thư đang lái xe, mắt nhìn thẳng: "Không có khả năng."

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào cô, Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói với chị ta có khách quý tới, bảo chị ta đi tiếp khách."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trương Xảo: "..."

Quả nhiên, nếu nói về sự tàn nhẫn, Đại tiểu thư vẫn là người tàn nhẫn nhất.

Đây gọi là gì?

Sức mạnh tư bản đi.

Bên phía Tần Sương thật sự bận rộn lên, từ khi cô ấy quản lý khách sạn, Tần Di mấy tháng liền không tự mình ra lệnh điều gì. Hôm nay nếu lên tiếng, nhất định là nhân vật rất quan trọng. Cô ấy bận rộn cùng người dưới quyền, chuẩn bị tiếp khách với quy cách cao nhất.

Thậm chí, cuối cùng, Tần Sương đứng lạnh nhạt chờ đợi ở cửa.

Cô ấy vốn là người như vậy, không có khả năng cười tươi đón khách. Cho dù ra đón, cũng là một bộ dạng cao cao tại thượng.

Trương Xảo ở trong xe, từ xa đã thấy Tần Sương, cô nàng khẩn trương đến nỗi bắt lấy tay của Mục Hiểu Hiểu: "Làm sao bây giờ Hiểu Hiểu, mình sợ."

Mục Hiểu Hiểu nắm chặt tay nàng, "Đừng sợ, không có gì đâu, sợ gì chứ?"

Trường Xảo: "Mình thật sự quá khẩn trương, khẩn trương đến mức muốn đi vệ sinh rồi, làm sao bây giờ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật mất mặt.

Từ xa, khi chiếc xe chạy tới, người bên cạnh Tần Sương nhìn thấy Tần tổng tự mình lái xe chở khách, một đám người như lâm đại địch, tinh thần căng thẳng. Tần Sương nhíu mày, chẳng lẽ là Mục Hiểu Hiểu cáo trạng với Tần Di?

Xe dừng lại.

Quả nhiên, hồ ly tinh Mục Hiểu Hiểu xuống xe trước, nhướng mày nhìn thoáng qua Tần Sương như khiêu khích, rồi kéo mở cửa xe phía sau.

Đầu tiên là đôi giày cao gót nổi bật, rồi đôi chân trắng mịn, chiếc váy dài hồng ngọc. Trương Xảo từ trên xe bước xuống, vung tóc rồi nhìn thẳng vào Tần Sương. Nhìn thấy cô nàng, Tần Sương như bị đóng đinh tại chỗ, ngạc nhiên nhìn Tần Di, rồi cuối cùng nghiến răng nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu đóng cửa xe, chạy đến bên Đại tiểu thư chuẩn bị xem náo nhiệt.

Tố chất chuyên gia tâm lý chuẩn cmnr, rõ ràng vừa rồi còn khẩn trương đến mất khống chế, nhưng giây tiếp theo, khi thật sự xuống xe, Trương Xảo lại tỏ ra vô cùng tự tin.

Ngay cả Đại tiểu thư cũng gật đầu: "Em ấy rất có phong thái đấy."

Đại tiểu thư có đôi mắt rất sắc sảo, trước đây, khi cô và Mục Hiểu Hiểu cùng xem TV hoặc phim ảnh, nghệ sĩ mà Mục Hiểu Hiểu thích, dù là nam hay nữ, Đại tiểu thư đều có thể chỉ ra những điểm yếu của họ. Mỗi người có thể vào mắt cô đều rất khó khăn, nhưng hiện giờ, cô giáo Trương lại nhận được sự tán thành của Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu vừa vui mừng, vừa không nhịn được so sánh: "Đại tiểu thư, trong lòng chị, là cậu ta đẹp hay em đẹp hơn?"

Nàng ngửa đầu, đắc ý muốn nghe lời khen từ Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu đã quen với việc, trên giường khi đắm chìm trong những phút giây phóng túng, Đại tiểu thư luôn nói những lời khích lệ bên tai nàng. Những lời đó như bàn tay dịu dàng kích thích nàng, không chỉ cơ thể mà cả tâm hồn, mang đến sức mạnh khiến nàng tê dại ngay lập tức.

"Em ấy hơn em ba bậc."

Đại tiểu thư nói xong, xoay người đi vào.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đồ ăn bữa cơm đêm nay chính là một trận Tu La tràng.

Đầu bếp ra sức trổ tài, các món ăn đều đạt tiêu chuẩn cao cấp, nhiều món đến mức Mục Hiểu Hiểu không biết tên. Rượu cũng là loại ngon nhất. Nàng ngồi một góc, cuồng ăn, không hề để ý đến bầu không khí căng thẳng bên kia.

Trước đây, Đại tiểu thư chỉ cảm thấy Trương Xảo là bạn bè chính khí bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, là fan của cô, còn những thứ khác thì không biết nhiều về cô nàng. Tính cách của Đại tiểu thư cũng là ngoài Mục Hiểu Hiểu, không muốn tốn nhiều tâm tư cho ai khác.

Nhưng hôm nay, Trương Xảo thực sự khiến cô lau mắt mà nhìn.

Người vừa khóc lóc, giờ ngồi giữa bàn tiệc, không hề hoảng loạn, giơ ly rượu: "Nào, Tần tổng, em mởi chị một ly, cảm ơn chị hôm nay đã khoản đãi."

Đại tiểu thư gật đầu, lấy trà thay rượu.

Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh trêu chọc: "Nếu không chị uống chút rượu đi?"

Đại tiểu thư liếc nhìn nàng, duỗi tay nắm mặt nàng xoay một vòng.

Mời xong Tần Di.

Trương Xảo tự rót đầy một ly rượu, cô nàng nhìn Tần Sương: "Chị Tu, em mời chị."

Tần Sương khẽ nhíu mày, không ngờ cô nàng lại trực tiếp như vậy. Cô ấy gật đầu, cầm lấy ly rượu bên cạnh.

Trương Xảo nhìn cô ấy, thật sâu, đôi mắt hàm chứa nước mắt. Ly rượu trước cô nàng uống quá nhanh, hiện tại sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Cô nàng nhìn Tần Sương, giọng sâu kín: "Trước kia, khi chưa gặp mặt chị, em luôn cảm thấy thế giới này quá lớn, lớn đến nỗi trong thế giới rộng lớn ấy, em có thể gặp được chị, quả là duyên phận dữ dội. Nhưng hiện tại em lại nghĩ ..." cô nàng nhìn Mục Hiểu Hiểu, rồi nhìn Đại tiểu thư: "Thật ra tất cả chỉ bởi vì thế giới này quá nhỏ bé."

Cô nàng ngửa đầu uống cạn một ngụm, Tần Sương yên lặng nhìn cô nàng.

Trương Xảo lại tự rót thêm một ly rượu, giọng nghẹn ngào: "Em hôm nay thật sự rất vui, hiện tại bên bàn này, người bên cạnh em là bạn tốt nhất của em, là thần tượng mà em sùng bái nhất, còn có người em thích nhất......"

Tính cách của cô nàng là như vậy, yêu cũng oanh oanh liệt liệt, hận cũng oanh oanh liệt liệt. Không yêu, không hận, cô nàng cũng không muốn lại dính ướt át dây dưa không dứt.

Cô nàng hôm nay tới tìm Tần Sương chính là muốn nói rõ ràng.

"Mặc kệ thế nào, gặp chị một lần cũng xem là đáng giá."

Trương Xảo lại uống cạn một ly, Mục Hiểu Hiểu nhìn mà đau lòng, muốn khuyên cô nàng đừng uống, lại bị Đại tiểu thư ngăn lại.

Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn Đại tiểu thư, Đại tiểu thư nhìn nàng, lắc đầu.

—— Để em ấy uống.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Tuy không hiểu vì sao Đại tiểu thư lại như vậy, nhưng với sự tin tưởng và ăn ý lâu dài, cô giáo Mục chọn cách im lặng. Nàng như một chú chuột hamster, ngồi bên cạnh cuồng ăn, miệng đầy thức ăn.

Ánh mắt của Đại tiểu thư liên tục dõi theo Tần Sương và Trương Xảo. Tần Sương cũng uống không ít, tửu lượng không tệ nhưng cũng không chịu nổi tốc độ này, chẳng bao lâu, gương mặt cô ấy cũng nhiễm rượu hồng.

Bữa cơm dần đi đến hồi kết.

Trương Xảo đã say đến không còn sức, Tần Sương cũng một tay chống đầu. Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy tình cảnh này, biết rằng cô giáo Trương đã phát tiết hết nỗi lòng. Theo thói quen, nàng đứng dậy chuẩn bị đỡ Trương Xảo về nhà. Nhưng vừa bước đi một bước, Đại tiểu thư liền duỗi chân dài ra, khiến cô giáo Mục loạng choạng, suýt nữa ngã xa ba mét.

Nàng quay đầu nhìn Đại tiểu thư với ánh mắt không thể tin nổi. Đại tiểu thư cau mày, liếc nàng một cái, rồi ngẩng đầu gọi người bên cạnh Tần Sương đến.

A Khuê, người đứng cạnh Tần Sương, nhìn Đại tiểu thư rồi tiến lại gần. Đại tiểu thư nghiêng tai nói nhỏ một số lời, A Khuê đôi mắt biến đổi, nhìn Tần Sương, mím môi gật đầu.

"Đi thôi, cùng chị về nhà."

Đại tiểu thư giơ tay lên, ám chỉ Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đưa tay, "Nhưng mà...nhưng mà..."

Nàng liên tục quay đầu nhìn Trương Xảo, lo lắng liệu để cô giáo Trương ở đây có ổn không. Liệu Đại tiểu thư có an bài người đưa cô nàng về nhà không?

Ra khỏi cửa khách sạn.

Đại tiểu thư khoác áo khoác, nhìn Mục Hiểu Hiểu lưu luyến từng bước, vẻ mặt không yên tâm, bất đắc dĩ giải thích: "Họ đều là người trưởng thành rồi."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Gì???

Uống nhiều rượu cùng việc là người trưởng thành có liên quan gì sao?

Đại tiểu thư giọng nhàn nhạt: "Chút rượu đó không đủ để chuốc say Tần Sương, còn Trương Xảo, chị thấy em ấy xem ra cũng chỉ giả vờ."

Mục Hiểu Hiểu không chớp mắt nhìn Đại tiểu thư, ý là gì?

Đại tiểu thư tiếp tục: "Chị đã an bài người đưa hai người họ đến khách sạn nghỉ ngơi. Còn lại thì để hai người đó tự quyết định đi."

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Móa????

Đại tiểu thư, chị thẳng thắn đến vậy sao???

Này liền......... vào phòng khách sạn nghỉ ngơi???

Vậy nên, khi chị dẫn Trương Xảo tới đây cũng đã nghĩ đến bước này rồi sao?

Khi Mục Hiểu Hiểu đang bị "mưu tính sâu xa" của Đại tiểu thư chấn động, Đại tiểu thư đột nhiên cầm tay nàng: "Còn em cùng chị về nhà."

Tay cô lạnh buốt, làm Mục Hiểu Hiểu run lên. Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Tần Di: "Chị không phải nói buổi tối còn có một buổi tiệc nữa sao?"

Nếu là ngày thường, Đại tiểu thư cùng nàng về nhà, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn vui mừng muốn chết. Về sớm như vậy, ánh trăng vừa vặn, tình chàng ý thiếp nị oai một phen nhiều tình thú a.

Nhưng hiện tại, nàng biết rõ tính cách mang thù của Đại tiểu thư. Lần này về nhà chẳng phải là sẽ bị khi dễ sao?

Mặc dù Mục Hiểu Hiểu hiện tại cảm thấy mình đã thêm phần thành thục, đối với những vấn đề về ai ở trên ai ở dưới cũng không còn để ý nhiều nữa, nhưng mà... Đại tiểu thư thật sự khiến cô giáo Mục phải sợ hãi vì tốc độ tiến bộ của cô. Hơn nữa, có lẽ vì ở bên nhau đã lâu, nàng yêu thương Đại tiểu thư đến mức dễ dàng chấp nhận mọi điều.

Hiện tại Tần Di, không còn là người phải ngồi trên xe lăn, mọi thứ đều phụ thuộc vào Mục Hiểu Hiểu. Giờ đây, nếu thật sự để tận hứng, cô có thể quấn lấy Mục Hiểu Hiểu cả đêm. Cái xe lăn kia... năm đó đã từng là thứ họ dùng để sáng tạo ra vô số trò chơi đa dạng, khiến Mục Hiểu Hiểu thật sự có chút bất an.

Đại tiểu thư liếc nàng một cái, "Em sợ sao?"

"Nói bậy!" Mục Hiểu Hiểu lập tức lắc lắc cái cổ, làm sao nàng có thể sợ chứ?

......

Ánh trăng thật như mơ, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.

Giữa khung cảnh mơ màng đó, Mục Hiểu Hiểu dựa vào chiếc xe lăn trong phòng, cả căn nhà đều tràn ngập hương vị của nàng, còn Đại tiểu thư khi thì cúi người, khi thì bị cô ôm nhẹ nhàng hôn. Trong giây phút mê man đó, Mục Hiểu Hiểu cảm giác như mình trở lại lần đầu tiên.

Thật ra, đối với lần đầu tiên đó, nàng và Đại tiểu thư cũng đã từng thảo luận qua.

Nàng đã từng hỏi qua Đại tiểu thư rằng một người thói quen sạch sẽ, rụt rè như cô, lần đầu tiên sao lại có thể dùng cách động tình đến thế để hôn môi nàng. Đại tiểu thư trả lời đơn giản và trực tiếp, khiến Mục Hiểu Hiểu cảm động không thôi.

—— Đều là bản năng thôi, trong lòng chị, em là tốt nhất.

Cũng giống như hiện tại, dù Mục Hiểu Hiểu nói cô không đẹp như Tần Sương, Đại tiểu thư vẫn cảm thấy Mục Hiểu Hiểu là tốt nhất. Cô luyến tiếc khi dễ Mục Hiểu Hiểu thật sự, nên chỉ đổi sang một cách khác để xem Mục Hiểu Hiểu khóc lóc cầu xin, nhận sai.

Cô giáo Mục rèn luyện thân thể bằng cách mỗi buổi sáng chạy năm km, còn Đại tiểu thư thì dựa vào việc làm nàng để rèn luyện thân thể. Đại tiểu thư cảm thấy hiệu quả không tồi, còn cô giáo Mục? Toàn thân nàng như tan chảy, nằm gục trong lòng Đại tiểu thư.

Nửa đêm, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khát nước, tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân vô lực. Sau khi uống một ngụm nước, nàng không quên gửi tin nhắn cho cô giáo Trương.

—— Thế nào rồi?

Nhìn đồng hồ đã là 3 giờ sáng, Mục Hiểu Hiểu không mong đợi tin nhắn sẽ trở về nhanh như vậy. Nhưng ba phút sau, Trương Xảo đã trả lời.

—— Người chị em, mình rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cậu mê luyến Đại tiểu thư đến thế.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Cái này có nghĩa gì? Chẳng lẽ nửa đêm cô giáo Trương phát bệnh thần kinh?

Rất nhanh sau đó, tin nhắn tiếp theo của Trương Xảo đã đến.

—— Phụ nữ Tần gia, thật sự không bình thường.

...

A!!!!!

Tiếng gà gáy vang lên, Mục Hiểu Hiểu vô tình đánh thức Đại tiểu thư đang ngủ bên cạnh. Đại tiểu thư xoa xoa mắt, quay đầu nhìn nàng. Mục Hiểu Hiểu không thể kiềm chế chia sẻ niềm vui, ôm lấy đầu Đại tiểu thư và dùng sức hôn mạnh một cái: "Đại tiểu thư, chị thật là quá lợi hại!"

Đại tiểu thư rốt cuộc là làm sao hiểu rõ như vậy chứ?

Tần Di bị Mục Hiểu Hiểu ôm, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Mục Hiểu Hiểu nũng nịu hỏi: "Chị rốt cuộc làm sao thấy được hai người họ hấp dẫn nhau? Lại còn tiến triển nhanh như vậy?"

Đại tiểu thư ngửi mùi hương quả vải nhàn nhạt trên người Mục Hiểu Hiểu, thanh âm mang theo âm điệu gợi cảm khàn khàn: "Có đôi khi, thế giới của người trưởng thành, so với em tưởng tượng đơn giản hơn nhiều."

Bên cạnh cô có quá nhiều nhà tài phiệt sự nghiệp thành công. Kỳ thật, đối với họ, cảm tình càng ít mang tính thiếu nữ, ít chua xót động tình, họ càng trực tiếp và chú trọng hiệu suất hơn.

Tần Sương là người như thế nào, Tần Di hiểu rất rõ. Nếu cô ấy thật sự không có chút cảm tình nào với Trương Xảo, không có chút ý tứ nào, thì sẽ không tiêu phí thời gian trên người cô nàng lâu như vậy.

Có người đối với cảm tình chính là trời sinh mẫn cảm, một khi động tình thì họ sẽ rõ ràng hơn ai hết.

Nhưng có người đơn giản và chất phác như Mục Hiểu Hiểu, cần một ít kích thích từ ngoại giới mới thực sự hiểu được tình cảm.

Mục Hiểu Hiểu nghe xong lời Đại tiểu thư nói, cảm thấy có đạo lý nhưng trong lòng lại có chút xáo trộn. Nàng nghĩ, Đại tiểu thư cũng là người trong vòng tròn này, trước khi gặp được nàng, cô thật sự không có gặp được ai khiến cô động lòng sao?

"Thu hồi tâm tư của em lại."

Đại tiểu thư dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu. Qua thời gian dài bên nhau, các nàng hiểu nhau đến mức không cần ngôn ngữ.

Mục Hiểu Hiểu mím môi, trộm nhìn Tần Di, Đại tiểu thư nhìn vào đôi mắt nhỏ đáng thương của nàng, thở dài sâu kín. Cô nâng tay xoa xoa tóc Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, trên đời này, chỉ có em mới có thể khiến chị trở nên khác biệt như thế này."

Cô đã từng có rất nhiều quy củ, rất nhiều yêu cầu, rất nhiều đạo lý, tất cả đều bị sự xuất hiện của Mục Hiểu Hiểu làm rối loạn.

Từ lúc mới gặp được, tình cảm của cô đối với Mục Hiểu Hiểu đã luôn là bất đồng.

Đại tiểu thư không thể nào quên được khoảnh khắc Mục Hiểu Hiểu xuất hiện trong thế giới của cô, mang theo hơi thở thanh xuân sáng quắc và sự bướng bỉnh chế nhạo, như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời cô.

Mục Hiểu Hiểu đã xông vào vùng cấm của cô.

Đại tiểu thư không có cách nào chống cự, cũng không muốn chống cự, từ khoảnh khắc Mục Hiểu Hiểu bước vào, cô đã không bao giờ nghĩ đến việc để Mục Hiểu Hiểu rời đi.

Mười ngón tay đan vào nhau, trong đêm tối ái muội, Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi nhẫn hình tiểu cẩu và tiểu miêu trên tay mình và Đại tiểu thư, trộm cười.

Đúng vậy.

Hỏi làm gì chuyện quá khứ đã qua.

Hỏi làm gì chuyện đạo lý này kia.

Các nàng chính là định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro