Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——Rốt cuộc thì em có bao nhiêu người chị gái vậy?

Đối mặt với câu hỏi dò của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu ngơ ngẩn, nếu là người khác hỏi, nàng nhất định có thể đã trả lời một cách vô tư ba hoa cho rằng nàng có.... một đống lớn "Chị em gái". Sau đó còn hỏi ngược lại rằng người đó có phải hâm mộ, rất là hâm mộ không?

Tuy nhiên, khi vừa nghe Tần Di hỏi như vậy, thậm chí nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc, Mục Hiểu Hiểu cũng bắt đầu cảm thấy mạc danh nghiêm túc và căng thẳng, nàng mím môi: "Chỉ có chị mà thôi..."

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu chằm chằm với ánh mắt nặng nề.

—— Ai là chị gái của em?

Cô từ bao giờ đồng ý làm chị gái nàng?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh giả chết: "..."

Sự hiểu lầm rõ ràng như ban ngày, trong không khí căng thẳng này, hai người bất ngờ trở nên nghiêm túc đến mức gần như ngượng ngùng. Cảm giác của một chàng trai trẻ chính trực đứng bên cạnh chứng kiến một màn đầy tình cảm không rõ ràng—trong đầu anh ta như đang chứng kiến một cảnh tượng màu vàng không thể giải thích được.

(*) màu vàng: chỉ những cảnh 18+

Tần Di không thèm để ý đến của Mục Hiểu Hiểu, quay sang Lưu Vạn Niên ra hiệu một cách nghiêm khắc.

—— Làm việc đi.

Lưu Vạn Niên gật đầu.

Được rồi.

Khi nhận được mệnh lệnh từ Tần Di, Lưu Vạn Niên không giấu nổi cảm xúc phấn khích tràn đầy cõi lòng. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi trong nhà Đại tiểu thư xảy ra một loạt biến cố, cả người cô liền trở nên sa sút, đừng nói là phân phó mệnh lệch, ngay cả cũng người ngoài giao tiếp vài câu cũng không có, vậy mà hôm này anh ta lại được nhìn thấy Đại tiểu thư tỏ ra quyết đoán và mạnh mẽ trở lại. Điều này làm anh ta không khỏi nghĩ rằng có thể tình yêu và sự quan tâm có thể giúp Đại tiểu thư hồi phục tinh thần như xưa.

Nghĩ như vậy, anh ta sau khi đi được vài bước nhịn không được quay mặt lại, gửi một ánh mắt đầy vui mừng và khích lệ về phía Mục Hiểu Hiểu:

—— Xông lên, vợ bà chủ! Chúng ta sau này đều dựa vào cô đó!

Mục Hiểu Hiểu bối rối: "..."

Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?

Nàng còn phải mới về nhà một chuyến thôi sao? Mọi người ở đây làm sao vậy?

Trong thời điểm này cũng không tới phiền nàng suy nghĩ quá nhiều, Mục Hiểu Hiểu tiến lại gần Tần Di, hai tay đỡ xe lăn của cô, hơi cúi người để cố gắng nói chuyện nghiêm túc với Tần Di.

"Đại tiểu thư, đây không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện có thể giải quyết bằng tiền... Tôi..."

Nàng thực sự cảm thấy khó khăn không biết phải diễn đạt như thế nào cho phải. Tần Di liếc Mục Hiểu Hiểu, liền quăng một câu phá hỏng câu chuyện:

—— Em dựa vào gần như vậy làm gì?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thần kinh của Đại tiểu thư quá nhạy cảm đi, rõ ràng nàng với cô không ở cùng đẳng cấp.

Kéo giãn khoảng cách của hai người.

Tần Di cảm thấy nhịp tim của mình đã khôi phục một chút, cô lãnh đạm nhìn Mục Hiểu Hiểu, giơ tay.

—— Đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ. Về phần tiền, nó sẽ được trừ vào tiền lương của em.

Đây quả thực là một đòn nặng, một cú đánh liền trúng ngay mạch máu.

Thực sự đẳng cấp kém quá xa.

Mục Hiểu Hiểu đang cân nhắc những mối ràng buộc về "Chị em" và các lời thề "bái huynh đệ" khi Tần Di đề nghị trả chi phí điều trị bằng tiền lương của nàng.

Đây là một khoản tiền lớn và một ân huệ nặng nề mà Mục Hiểu Hiểu không thể không suy nghĩ kỹ.

Mục Hiểu Hiểu vuốt cằm, nhịn không được trong lòng thầm tính toán mọi chi tiết, nhận thức rằng viện Vũ Dương là một trong những bệnh viện tư nhân hàng đầu, với các bác sĩ được mời từ những bệnh viện và viện nghiên cứu danh tiếng. Trang thiết bị ở đây cũng thuộc hàng top đầu, những điều này khiến Mục Hiểu Hiểu lo lắng nếu mình phải trả tiền, bao lâu mới có thể trả hết nợ?

Tần Di quan sát Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt lạnh lùng, nhận ra những suy nghĩ lo lắng trong đầu nàng. Dù Mục Hiểu Hiểu có thể là một chuyên gia về tâm lý, nhưng khi đối mặt với mưu mẹo và tính kế, nàng vẫn còn non nớt lắm, có khi Đại tiểu thư đào một cái hố chuẩn bị chôn sống nàng, không chừng nàng còn ngồi trên đống đất mà gân cổ hát lên "Đó là vì yêu nha".

Người xưa nói rất đúng, nhân tình chính là nợ, ai nợ ai thì người đấy biết.

Thái độ của Mục Hiểu Hiểu đối với Đại tiểu thư thay đổi một trăm tám mươi độ, nàng chân chó hề hề: "Đại tiểu thư, chị đói bụng chưa?"

Tần Di liếc nàng một cái, nếu đói thì sao? Chẳng phải một mình nàng độc chiếm hết đống đồ ăn rồi sao?

Nhìn thấy sự căm giận che giấu trong đáy mắt của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu trộm cười: "Còn một con cá nữa, tôi làm lại cho chị, sẽ nhanh thôi."

Tần Di nhàn nhạt nhìn nàng.

—— Tôi hiếm khi ăn cá à?

Hứ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn nét mặt của Đại tiểu thư, liền biết cô công chúa nhỏ không thể tự vả mặt, bất quá vừa nãy mới nói cá nàng nấu quá xấu, vừa thấy liền không thể ăn. Mục Hiểu Hiểu ngầm hiểu, đây là nhất định muốn nàng cấp cho bậc thang đi xuống mà, "Con cá này không xấu, khẳng định ăn ngon."

Cá trong bể: "..."

Tần Di: "..."

Lửa trong bếp lại bùng lên.

Kỹ năng nấu ăn của đầu bếp Mục đã lên tay trong thời gian gần đây, nàng lại hát "Tâm nghiện" một cách vô cùng đắc chí, bên cạnh đó tiếp tục nấu cơm cho Đại tiểu thư.

"Tôi không phải là người biết chăm sóc người khác, nhưng lại luôn cưng chiều em, đó là vì yêu thôi!"

Bữa cơm này chắc chắn sẽ ngon, đó là bởi vì trong trái tim tràn ngập lòng biết ơn của nàng, Đại tiểu thư là một người nhân hậu, nhất định sẽ cảm nhận được.

Nửa tiếng sau.

Sau khi ăn xong, Tần Di sử dụng một chiếc khăn giấy để lau miệng một cách ưu nhã và đưa ra nhận xét một cách đơn giản:

—— Không ngon bằng món cá xấu của em.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đúng vậy, xem ra cơn giận của Đại tiểu thư vẫn chưa nguôi bớt, vẫn đang tìm cách để trút giận mà.

Sau khi thu dọn chén đĩa, vì để nhận lỗi, cộng với lòng biết ơn sâu sắc không thể kìm nén, Mục Hiểu Hiểu cười nói: "Đại tiểu thư, trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ một mình đàn cho ai nghe cả. Sáng nay trên xe về, tôi đã cố ý xem qua phổ nhạc bài "Tâm nghiện" tôi đàn cho chị nghe, được không?"

Đôi mắt của Tần Di nhìn chằm chằm vào nàng.

Cô nhớ đến một câu nói được lưu truyền trong tiểu sử trong "Châu Hoàn Truyện" - "Phúc khí này, cô có muốn không?"

Mục Hiểu Hiểu lắc mông, lại bắt đầu xoa tay làm nũng: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, hãy tin tưởng tôi một chút."

Đại tiểu thư rốt cuộc cũng cam chịu.

Mục Hiểu Hiểu phát hiện, bản thân Đại tiểu thư cũng không thể phản kháng lại trước sự "làm nũng" của mình, tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại.

"Dương cầm của tôi ở đâu."

Mục Hiểu Hiểu rửa tay, mỉm cười nhìn Tần Di.

Nàng biết, cây tiểu dương cầm mua trên taobao của nàng đang ở chỗ Đại tiểu thư.

Tần Di nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giữa ban ngày ban mặt, giơ tay nói dối.

—— Không biết.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Có ý gì?

Không cho nàng đánh đàn ư?

Đại tiểu thư chỉ chỉ vào cây dương cầm ở trong phòng khách.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

......

Có lúc, nàng thật sự không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Đại tiểu thư.

Cô thực sự để cho nàng chơi trên cây dương cầm của cô!

Dương cầm này...

Từ trước đến giờ Mục Hiểu Hiểu đã trộm nhìn nó vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ dám chạm tay vào nó một chút, trước đây nàng từng nghe Tống tẩu nói rằng nó là bảo bối của Đại tiểu thư, không ai có thể động vào ngoại trừ cô. Năm đó có một người giúp việc mới đến, nhân lúc nhà có ai ở nhà, không nói cũng không có việc để làm nên đã chọc chọc búng búng chiếc đàn, sau khi Đại tiểu thư biết thì liền trực tiếp đuổi việc.

Bây giờ, nàng cư nhiên có được vinh hạnh như vậy sao?

Mục Hiểu Hiểu không nhịn được cười lớn trong lòng.

Nàng biết mà!

Dù Đại tiểu thư không thừa nhận ra miệng, nhưng rõ ràng cô đã bắt đầu đối xử với Mục Hiểu Hiểu như một người em gái thân thiết.

Mục Hiểu Hiểu, bị cuốn vào vòng xoáy tự hài lòng của bản thân, nhưng suy nghĩ của nàng cùng suy nghĩ của Đại tiểu thư hoàn toàn không giống nhau, như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy.

Khi được phép chơi chiếc dương cầm không ai được phép chạm vào, nàng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Mục Hiểu Hiểu ngồi xuống, giữ thẳng lưng và tỏ ra nghiêm túc, thậm chí còn chỉnh lại tóc một cách trang trọng để lộ ra cổ thanh tú. Ánh nắng chiếu vào nàng, làm nổi bật vẻ đẹp nghệ sĩ, như thể nàng là một trong những nghệ thuật gia có phong cách độc đáo mà nàng từng ngưỡng mộ. Nàng nheo nheo mắt, ấp ủ cảm xúc.

Giờ khắc này, tâm trí của Mục Hiểu Hiểu tràn ngập hình ảnh những nhà nghệ sĩ thanh lịch khoác lên mình những bộ lễ phục tinh tế, mặc dù nàng đang mặc bộ đồ ngủ 19.9 bao phí ship, nhưng nàng không thể thua kém, nàng...

Đại tiểu thư chờ đợi nửa ngày, mất kiên nhẫn nhíu mày.

—— Dây dưa xong chưa?

Mục Hiểu Hiểu giật mình: "!!!"

Làm gì vậy, Đại tiểu thư không hiểu hay không biết thưởng thức nghệ thuật?

Nàng đây là giữ sự bình tĩnh trước cơn bão táp.

Kiên nhẫn một chút, được không!

Chuyện này cũng không thể trách Đại tiểu thư, âm thanh kì kì quái quái trước đây vẫn còn phảng phất lượn lờ bên tai, cô làm sao có thể dễ dàng tin tưởng Mục Hiểu Hiểu được cơ chứ?

Những ngón tay thon dài cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt xuống phím đàn, Mục Hiểu Hiểu say mê hai mắt nhắm lại, nàng chơi đàn rất nghiêm túc, mặc dù vẫn có chút không thuần thục, nhưng tất cả giai điệu xem như tạo thành một bài hát, có thể nghe được.

Tần Di ở một bên lắng nghe, cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mục Hiểu Hiểu, cơ thể nàng khẽ đung đưa theo điệu nhạc, như rơi vào một mạt ánh dương ấm áp.

Nàng thực sự là một người rất nỗ lực.

Rõ ràng là mỗi ngày đều đầy rẫy những chuyện vụn vặt, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn tỏa sáng như ánh mặt trời, trên miệng vĩnh viễn tràn đầy tươi cười, cũng không bao giờ than phiền, oán giận. Đối với những việc yêu thích cũng sẽ nỗ lực để học cho bằng được, không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Ca khúc "Tâm nghiện" được đàn xong, bản thân Mục Hiểu Hiểu cũng bị chính mình làm cảm động, nàng nhìn thấy ánh mắt Đại tiểu thư cũng rõ ràng trở nên nhu hòa hơn.

Nàng khẽ cười với Tần Di: "Chị thích không?"

Đôi mắt Đại tiểu thư nhìn nàng không rời, ánh mắt của cô dần trở nên ấm áp, lúc này đây, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Tần Di biết rằng Mục Hiểu Hiểu đã tập đánh bài "Tâm nghiện" là vì cô.

Với phần dụng tâm này, ngay cả khi lạnh lùng như cô ấy cũng không thể kìm được...

"Ha ha ha...!"

Tiếng cười điên cuồng của Mục Hiểu Hiểu đã phá mất sự cảm động của Đại tiểu thư, nàng trực tiếp đứng lên, khua tay và duỗi người: "Tôi đã nói mà, một người ưu tú như tôi, làm sao lại không học được chơi đàn dương cầm chứ? Ai nha nha, về sau chờ tôi già rồi, không làm được gì nữa, không muốn làm bác sĩ tâm lý nữa, tôi có thể ra ngoài mở một lớp dạy đàn được không? Ha ha ha..., một giáo viên xinh đẹp và tài năng như tôi chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích, đúng không? Giống như món bánh ngọt ngon được mọi người săn đón vậy!"

Đại tiểu thư: "..."

Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu lóe lên sự hứng thú: "Thế nào, Đại tiểu thư, chị muốn đầu từ không?"

Tần Di cười lạnh.

Mục Hiểu Hiểu đắc ý nói: "Với tư chất của tôi, nếu tiếp tục nỗ lực tập luyện, tôi tin tưởng không quá hai năm sẽ đuổi kịp Đại tiểu thư."

Quả thực là kẻ điên nằm mộng mà.

Tần Di lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái.

—— Cút ngay.

Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng rời khỏi vị trí chiếc dương cầm, nàng nhường chỗ cho Tần Di.

Lần này, Đại tiểu thư không chơi bài hát của riêng mình, cô chơi bài "Đông Phong" một bài rất khó của Chopin.

Khoảnh khắc cô thực sự ngồi xuống đó, không cần quá phô trương như Mục Hiểu Hiểu, khí chất lặng lẽ như nước chảy mây trôi.

Hôm nay Đại tiểu thư mặc một chiếc váy đen, rất hòa hợp với màu đen của chiếc dương cầm, những ngón tay trắng nõn của cô dung hợp với những phím đàn. Cả người giống như hóa thân thành một bài thơ văn hoa mỹ, cùng dương cầm hòa lại thành một.

Nửa đoạn đầu của bài "Đông Phong" thì an tĩnh, như ẩn chứa năng lượng vô hạn, cùng sức bật tiềm tàng. Mục Hiểu Hiểu lại cảm thấy mình lạc lõng trong thế giới của âm nhạc cổ điển.

Mục Hiểu Hiểu chưa từng nghe qua quá nhiều các ca khúc dương cầm, nên không hiểu biết hết về sự phức tạp và độ khó của khúc nhạc này, nhưng nàng cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng trong âm nhạc và bản thân mình. Biểu tình này thay đổi theo từng nốt nhạc tinh tế của Đại tiểu thư, một đường từ: Chỉ như vậy thôi sao – lên lên – ôi trời ơi – Nàng là ai? Nàng ở đâu đây? Nàng vừa rồi vì cái gì mà nói kiêu ngạo như vậy? – oh! My God!

Nàng nổi da gà khắp người khi nghe nó, không khỏi sởn tóc gáy.

Khi Tần Di chơi dương cầm, âm nhạc không chỉ là một chuỗi nốt nhạc được phát ra mà như thể chính chiếc dương cầm đã có sinh mệnh riêng. Sự khẳng khái và sâu lắng trong từng đoạn nhạc phản ánh nỗi bi thương và sự kiên nhẫn giấu kín, tạo nên một sự tương phản rõ rệt so với sự lúng túng trước đó của Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di Di chuyển đôi tay một cách điêu luyện trên các phím đàn, biểu cảm của cô thay đổi theo từng biến hóa của nhạc khúc.

Mục Hiểu Hiểu quan sát Tần Di, không kìm được mỉm cười khi thấy sự chuyên chú và nghiêm túc của cô trong từng nốt nhạc.

Tần Di dường như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình.

Bản nhạc kết thúc.

Sau màn trình diễn đầy cảm xúc của Tần Di, cô ngồi ở đó ổn định tâm trạng một chút, cô quay đầu lại nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu, không kìm nổi sự phấn khích của mình, đã hết sức nhiệt tình vỗ tay và thổi huýt sáo để biểu thị sự thán phục và hài lòng. Nàng không ngần ngại khen ngợi Tần Di: "Lợi hại, quá lợi hại!"

Tần Di, với một ánh mắt sắc bén, nhìn lại Mục Hiểu Hiểu, dường như đã nhận ra màn kịch mà Mục Hiểu Hiểu đã dựng nên.

Trong suy nghĩ của Tần Di, Mục Hiểu Hiểu dường như đã tạo ra một vòng xoáy cảm xúc nhằm mục đích cuối cùng là kích thích để Tần Di chơi đàn. Dù biết rằng mình đã bị Mục Hiểu Hiểu dẫn dắt theo kịch bản này, Tần Di không thể không chú ý đến sự chân thành và sự ngưỡng mộ rõ ràng mà Mục Hiểu Hiểu dành cho cô.

Đôi mắt Tần Di lạnh như băng nhìn chăm chú vào Mục Hiểu Hiểu, nàng nhận ra rằng mình không thể giấu giếm tâm tư trước Đại tiểu thư, lại tiếp tục chạy tới lắc mông làm nũng đáng yêu: "Đại tiểu thư, chị không biết đâu, lúc chị đánh đàn xinh đẹp đến nhường nào ..."

Đẹp sao...

Câu này, nếu như được nói ra từ miệng người khác.

Tần Di chắc chắn sẽ kết thúc sự sến súa đó bằng một chữ "Cút", nhưng nó có thể được nói từ miệng của Mục Hiểu Hiểu, nó như một làn sóng nóng bỏng làm ửng đỏ đôi má của cô.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, không nhịn được mà la hét trong lòng.

—— A a a a a, Đại tiểu thư thẹn thùng, đặc biệt đáng yêu nha....

Đáng yêu đến nỗi vỡ ra thành bong bóng.

Trong khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy tự tin gấp bội, nàng phát hiện Đại tiểu thư mặc dù vẫn không thể nói chuyện, chân chưa có cách nào đứng lên, nhưng hiện tại ở trước mặt nàng, cô đã dần dần gỡ bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, lộ ra dáng vẻ vốn có của cô.

Đêm nay là một đêm thật tốt.

Sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, lại tiếp tục nghe Đại tiểu thư chơi đàn.

Mục Hiểu Hiểu rất vui, nàng chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước chanh cho Đại tiểu thư uống để hỗ trợ hệ tiêu hóa, một kết thúc có hậu trước khi ngủ. Nhưng có lẽ là bởi vì quá mệt nhọc do đi tàu xe, hay có chăng kể từ khi nàng từ cô nhi viện trở về vẫn chưa có một khắc nào ngừng lại, hay là gánh nặng ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Mục Hiểu Hiểu cảm giác trước mắt tối sầm, dưới chân mềm nhũn, nàng ngã nhào trên mặt đất.

Đầu "Ong ong" cảm thấy choáng váng.

Không xong rồi.

Mục Hiểu Hiểu khó chịu chuyển động thân mình, vươn một cánh tay chậm rãi hướng đến Đại tiểu thư, đôi mắt khó chịu đến mức không thể hoàn toàn mở được.

—— Đại tiểu thư...... Cứu mạng......

Đại tiểu thư một người tâm tính lương thiện, ưu nhã thoát tục, giờ khắc này đang nhìn từ trên cao nhìn xuống nàng, lộ ra bộ dáng.

—— Em lại diễn trò? Làm bộ dạng quyến rũ sao?

Mục Hiểu Hiểu vặn vẹo thân mình một chút, nỗ lực kêu: "Đại tiểu thư..."

Tần Di nhìn chằm chằm nàng, xem tư thế này của Mục Hiểu Hiểu, chỉ cảm thấy nàng nên là từ bỏ ước mơ làm ca sĩ, trực tiếp trở thành một diễn viên luôn thì hay hơn.

Mục Hiểu Hiểu thấy Đại tiểu thư không dao động, nàng chỉ có thể cố gắng hít thở sâu một hơi, dựa vào bản thân mà ổn định lại.

Cũng may tuổi còn trẻ, cơ thể của nàng dần dần có chút sức lực.

Chân của Mục Hiểu Hiểu có thể di chuyển.

Đúng lúc này, chiếc xe lăn của Đại tiểu thư chuyển động, cô chậm rãi tiến về phía trước.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cô, rốt cuộc lương tâm của đại tiêu thư có phát hiện ra không? Đến để cứu nàng phải không?

Tần Di xua tay.

—— Mục Hiểu Hiểu, em có biết câu chuyện về con sói không? Mau đứng dậy, nếu không đứng dậy, tôi lăn xe ngang qua người em.

Đại tiểu thư là nghiêm túc thật, nhìn Mục Hiểu Hiểu cười như không cười, tàn nhẫn lãnh khốc điều khiển xe lăn về phía trước.

Ục ục...

Đó là âm thanh của Tử thần.

Mục Hiểu Hiểu đột nhiên mở to hai mắt: "Tôi thật sự.....Đại tiểu thư..."

Đừng qua đây.

Tần Di nhìn biểu tình sốt ruột cùng ánh mắt rất thật của Mục Hiểu Hiểu, trong lòng thậm chí còn vang lên một thanh âm nho nhỏ.

—— Chị ấy đến, chị ấy đến rồi.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lo lắng đến đau tim.

Mục Hiểu Hiểu cảm giác trước mắt tối sầm, mất đi tri giác, hoàn toàn game over.

Đợi đến lúc nàng tỉnh dậy một lần nữa.

Trời đã tối rồi.

Nàng mở mắt một cách khó khăn, bên cạnh là bác sĩ Hứa đang mặc áo blouse trắng.

Bác sĩ Hứa đang xem nhiệt độ trên nhiệt kế, quay đầu đối với Tần Di bên cạnh, cung kính nói: "Đại tiểu thư, cô yên tâm, không bị sốt, kiểm tra sơ bộ thì do thời tiết quá nóng nên bị cảm nắng, hơn nữa có ít nhiều tụt huyết áp, thể lức không chống đỡ nổi nữa nên mới như thế."

Tần Di trầm mặc gật đầu.

Đối với nhiệm vụ mà Đại tiểu thư đã giao cho, Bác sĩ Hứa không dám lơ là, thấy Mục Hiểu Hiểu tỉnh lại, anh ta nhanh chóng quay người: "Đừng cử động, hãy nghỉ ngơi đi, không phải chuyện gì lớn đâu, đứng lo lắng."

Anh ta lại đo huyết áp cho Mục Hiểu Hiểu, có chút nghi ngờ: "Không nên vậy chứ."

Tại sao huyết áp vẫn cao?

Sau khi suy nghĩ kỹ, bác sĩ Hứa hỏi Mục Hiểu Hiểu: "Trước khi ngất đi, cô có chịu đả kích gì không."

Anh ta nói xong liền cảm thấy không thể.

An ninh trong nhà họ Tần tốt như vậy, ai có thể làm cho Mục Hiểu Hiểu sợ hãi được.

Có thể là do cơ thể của nàng, tụt huyết áp bình thường hoàn toàn không đến mức như vậy.

Có điểm khả nghi.

Vừa nghe đến lời này, Mục Hiểu Hiểu cắn môi, "Anh anh anh" ủy khuất nhìn Đại tiểu thư.

Đây là "đả kích" của nàng.

Còn Đại tiểu thư không tự tin như mọi khi, cô liếc Mục Hiểu Hiểu một cái, ánh mắt nhanh chóng phóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là điển hình của việc "Có tật giật mình".

Bác sĩ Hứa: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro