Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Hứa dù sao cũng là bác sĩ riêng của Tần gia, thấy Đại tiểu thư có vẻ chột dạ, anh ta liền đoán được chuyện Mục Hiểu Hiểu bị té xỉu e là có liên quan đến Tần Di, anh ta mỉm cười, chấm dứt chủ đề nói chuyện một cách tự nhiên: "Nếu cô Mục không có chuyện gì, tôi sẽ để lại một ít thuốc rồi về."

Thuốc?

Dường như Tần Di rất mẫn cảm với từ này, đôi mắt hẹp dài của cô nhìn chằm chằm bác sĩ Hứa, ánh mắt nặng trĩu mang theo suy tính.

Bác sĩ Hứa thấy Đại tiểu thư hình như đang hiểu lầm, anh ta nhanh chóng giải thích: "Thuốc này không có tác dụng phụ, dùng để giải nhiệt, cô ấy..."

—— Không cần thuốc.

Không đợi Bác sĩ Hứa nói xong, Đại tiểu thư đã cự tuyệt sạch sẽ lưu loát, Mục Hiểu Hiểu bị quấn trong chăn khó chịu thành như vậy còn không quên yên lặng quan sát, Đại tiểu thư làm sao vậy? Chẳng lẽ trước đó đã xảy ra chuyện khiến cô bài xích thuốc như vậy?

"Nếu không cần thuốc..." Bác sĩ Hứa nhìn Tần Di: "Thì cũng có thể kêu Tiểu Thúy xuống bếp nấu cho cô ấy một ít cháo đậu xanh để giải nhiệt, cho cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút, lần sau nhớ chú ý, đã có bệnh tụt huyết áp tốt nhất là luôn đem đường theo bên người."

Tần Di gật đầu, nâng tay lên.

Ý muốn đuổi người.

Trước khi rời đi, bác sĩ Hứa không kìm được nhìn đăm đăm Mục Hiểu Hiểu thêm vài cái.

Cô gái này với Tần Di có quan hệ gì?

Không phải nói chỉ là bác sĩ tâm lý sao?

Người vừa đi, trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người, sau khi trải qua sự kiện "Chị ấy đến", Đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu rơi vào một hồi xấu hổ.

Tần Di không phải người biết an ủi người khác, cô biết chuyện này là do lỗi của chính mình, tuy trong lòng thấy áy náy nhưng tính cách của cô không cho phép cô cúi đầu với người khác.

Nếu là người bình thường thấy Đại tiểu thư im lặng, chắc chắn không dám nhiều lời, tránh được thì tránh.

Nhưng nếu là Mục Hiểu Hiểu thì sao có thể giống người bình thường được chứ.

Dù Mục Hiểu Hiểu thường tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ trước mẹ viện trưởng, bà nội, cùng các anh chị em trong cô nhi viện, nhưng khi đối diện với Tần Di, nàng lại không thể che giấu sự yếu đuối của mình. Khi cảm giác yếu ớt áp đảo, Mục Hiểu Hiểu rúc vào trong chăn, đôi mắt ngấn lệ, môi hơi cắn lại, ủy khuất nhìn Tần Di.

Linh hồn "Ảnh hậu" lại tới nữa.

Đại tiểu thư sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?

Thành thật nhìn nàng té lăn ra đất mà còn thấy chết không cứu.

Đồ vô lương tâm!

Đối mặt với Mục Hiểu Hiểu đang âm thầm chỉ trích, trong lòng Tần Di cũng đang đấu tranh nội tâm với nhiều suy nghĩ mâu thuẫn, đến cuối cùng đều hóa thành hành động giơ giơ tay.

—— Tôi không có cán qua người em.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ây da, thật biết ơn chị nha.

Đại tiểu thư như vậy thật dễ khiến người ta dở khóc dở cười.

"Vậy chị nói xem, cuối cùng chị có đứng lên được không?"

Sau khi tỉnh lại Mục Hiểu Hiểu thấy mình nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, nàng rất muốn biết Tần Di có thể đứng lên hay không.

Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng.

—— Em khó chịu không?

Nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng nàng thật muốn biết Đại tiểu thư rốt cuộc có đứng được hay không.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Di thật sự cảm thấy hai chân mình có sức lực, thậm chí cô còn thử đứng lên một chút nhưng hai chân vẫn giống như bông mềm nhũn, không thể chống đỡ thân thể của cô.

Cô không nghĩ sẽ nói chuyện này cho Mục Hiểu Hiểu. Vừa mất mặt, lại không có ý nghĩa gì.

Mục Hiểu Hiểu đem biểu tình biến hóa của Đại tiểu thư thu hết vào trong đáy mắt, nàng có hơi kích động, lập tức ngồi dậy: "Chị thật sự đã thử đứng lên?"

Mục Hiểu Hiểu trước đây từng là một người rất coi trọng đến kết quả, giống như những gì nàng với Trương Xảo trao đổi về kỹ thuật trị liệu tâm lý, quá trình không quan trọng, miễn là có kết quả tốt đối với các nàng chính là sự nghiệp lại ưu tú thêm chút nữa. Nhưng hiện giờ, Mục Hiểu Hiểu lại chú trọng quá trình hơn, nàng nhìn chằm chằm Tần Di với đôi mắt sáng ngời.

Tần Di không ngờ Mục Hiểu Hiểu lại hỏi như vậy, cô trầm mặc một lát, rồi giơ tay.

—— Tò mò? Vậy thử lại xem?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư thành công dùng một câu ngăn chặn mọi lời nói tiếp theo của nàng.

Sau một hồi lăn lộn, thời gian đã muộn, Tiểu Thúy và những người giúp việc khác đã sớm trở về nghỉ ngơi.

Mục Hiểu Hiểu luôn luôn không muốn làm phiền người khác, nàng xốc chăn lên, định ngồi dậy. Tần Di nhíu mày, nhìn nàng chăm chú với ánh mắt "Tử thần".

—— Làm cái gì?

"Tôi đi nấu cháo đậu xanh." Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn biết bảo trọng sức khỏe bản thân nên tự nhiên nghe theo lời dặn của bác sĩ. Dù nằm một lát cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng nàng vẫn thấy hơi buồn nôn và đầu óc không thoải mái. Nàng nghĩ uống một chút gì đó có thể giúp tình hình khá hơn.

Tần Di nhìn nàng.

—— Em không khó chịu?

Đương nhiên là khó chịu. Nhưng trong nhà này làm gì còn ai? Nàng hoàn toàn không thể liều lĩnh bảo Tần Di nấu cho mình.

Chờ một chút...

Mục Hiểu Hiểu bị cuốn vào ý tưởng táo bạo của mình, nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi rúc vào trong chăn, "Ui da, đầu tôi lại đau quá."

Nàng đặt tay lên trán, tạo dáng như một Đát Kỷ đầy quyến rũ mê hoặc Trụ Vương, "Thật muốn uống cháo a."

Tâm lý trị liệu vô khổng bất nhập.

(*) Vô khổng bất nhập" (无孔不入) là một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là "không có lỗ nào mà không chui vào được," tức là rất thâm nhập, khéo léo và tận dụng mọi cơ hội, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.

Có một phương pháp rất phổ biến nhưng hiệu quả trị liệu tốt nhất, đó là dùng sự ấm áp thường ngày để chữa lành người có nội tâm khép kín.

Mục Hiểu Hiểu nghĩ nếu đêm nay nàng tự mình đi nấu cháo, Tần Di sẽ theo thói quen cũ trở về phòng, để lại cô đơn trong đêm khuya, dễ sinh ra cảm giác cô độc và những cảm xúc tiêu cực. Vậy thì tốt hơn là kéo Tần Di vào cùng, để cả hai cùng trải qua thời gian bên nhau.

Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, một mặt suy nghĩ làm sao nàng lại có thể to gan lớn mật đến mức muốn làm phiền cô đi nấu cháo, mặt khác cố phân định xem nàng có thật sự khó chịu hay không.

Mục Hiểu Hiểu tận dụng sự áy náy ít ỏi của Đại tiểu thư thiếu chút nữa lăn xe qua người nàng, nàng mím môi đầy đáng thương, tay còn xoa xoa bụng: "Tôi đói quá."

......

Đó là một đêm như thế nào?

Theo lời Mục Hiểu Hiểu, đó thực sự là đêm mà người nông dân xoay người làm chủ, đánh bại địa chủ.

Nàng nằm dài trên sô pha, vừa giả vờ nhu nhược vừa nhìn Tần Di nấu cháo cho mình, cười thầm vì sự thoải mái và dễ chịu, chỉ thiếu chút nữa là bật hát.

Nhưng đối với Tần Di thì sao?

Mọi thứ đều rất lạ lẫm.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tần Di cảm nhận được ý nghĩa của cụm từ "Tôi nguyện ý."

Cô nguyện ý vì Mục Hiểu Hiểu đi nấu cháo, dù rõ ràng biết rằng nàng đang giả vờ yếu đuối để lừa mình. Tuy nhiên, một cảm xúc xa lạ vẫn thúc đẩy cô tiến vào căn bếp mà cô không quen thuộc.

Khi Mục Hiểu Hiểu thấy Tần Di thật sự đi vào bếp, thậm chí còn biết cách rửa nồi, mắt nàng sáng rực lên như chứa đầy ngôi sao.

Wow.

Đại tiểu thư sẽ không phải là người hoàn hảo đến vậy chứ?

Không chỉ có ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, giờ lại còn biết nấu ăn sao?

Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Mục Hiểu Hiểu, Tần Di lạnh lùng nhướng mày, bắt đầu triển lộ tài nghệ nấu nướng của mình.

Mười phút sau.

Khi đối mặt với ngọn lửa cao ngất và căn bếp đầy khói nồng nặc, Mục Hiểu Hiểu như cá mắc cạn, hấp hối nhảy dựng lên. Nàng chạy vội vào bếp, lập tức mở máy hút khói và một tay tắt bếp.

...

Tần Di giữ vẻ bình tĩnh, ngồi trên xe lăn không động đậy, mặt không đổi sắc nhìn Mục Hiểu Hiểu, rất có phong thái đại tướng quân.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô trân trối, nghẹn họng hỏi: "Chị không biết nấu ăn à?"

Tần Di mặt hơi hơi phiếm hồng, quay đầu đi chỗ khác. Đối với một người như cô, hai chữ "không biết" thật quá xa lạ.

Trước đây, cô đã từng xem Tống tẩu và Tiểu Thúy nấu ăn, gần đây cũng nhiều lần nhìn Mục Hiểu Hiểu nấu nướng. Cô luôn cảm thấy dưới tay họ, nguyên liệu nấu ăn trở nên rất dễ dàng xử lý, giống như cách cô chơi dương cầm thành thạo. Nhưng hôm nay, khi thực sự bắt tay vào làm, mọi thứ lại trở nên rối ren không ngờ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di với vẻ buồn cười: "Thôi để tôi tự làm, chị ra ngoài đi."

Giờ đây, Mục Hiểu Hiểu có phần hiểu được cảm giác của Tần Di khi lần đầu tiên nghe cô hát "Tâm nghiện" và cũng lý giải được tại sao lại thể hiện biểu cảm khó tiếp thu như vậy.

Chẳng phải là bị sự đối lập mãnh liệt giữa tưởng tượng tốt đẹp và hiện thực tàn khốc làm choáng váng hay sao.

Đại tiểu thư vốn rất kén chọn và sạch sẽ, phòng bếp như vậy rõ ràng không thích hợp với cô.

Nhưng Tần Di, dù bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, trong xương cốt lại là người cực kỳ quật cường, không chịu thua. Nàng nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, không hề nhúc nhích.

Hai người đã sống cùng nhau một thời gian khá lâu, tự nhiên đã có một sự ăn ý nhất định. Thấy Tần Di không nói gì, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt nàng, thăm dò hỏi: "Chị muốn học?"

Tần Di nhíu mày.

Mục Hiểu Hiểu lập tức thay đổi câu hỏi, "Nếu không, chúng ta làm thử lại một lần nhé?"

...

Lời này làm Tần Di có thể chấp nhận.

Vì thế, dưới ánh trăng sáng sao thưa, Mục Hiểu Hiểu áp dụng phương pháp chỉ đạo từ xa, giúp Tần Di thành công làm một món rau trộn khoai tây và nấu một phần cháo đậu xanh.

Đại tiểu thư thật sự có khả năng học tập rất nhanh, làm gì cũng giống như đã làm quen thuộc từ lâu.

Cô giơ tay, vén tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài tuyết trắng cùng đôi khuyên tai lấp lánh trên vành tai mềm mại.

Ánh đèn chiếu lên người Tần Di, làm cho cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu dàng.

Đúng vậy, dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu dùng từ "dịu dàng" để miêu tả Tần Di. Đột nhiên, nàng cảm thấy rằng việc ngất xỉu và cảm thấy khó chịu đêm nay cũng không phải là uổng phí.

Cảm giác này thật xa lạ đối với nàng.

Từ khi còn nhỏ, Mục Hiểu Hiểu đã luôn ép buộc bản thân phải mạnh mẽ và trưởng thành nhanh chóng. Khi còn nhỏ, nàng muốn lớn lên thật nhanh để có thể chăm sóc mẹ viện trưởng và bà nội đang ngày càng già đi.

Khi ở tuổi thiếu niên, nàng lại muốn lớn lên nhanh hơn nữa để bảo vệ em gái khỏi bị bắt nạt và tìm cách chữa bệnh cho cô bé.

Nàng luôn quen với việc chăm sóc người khác, nhưng giờ đây, nàng lại được trải nghiệm cảm giác ấm lòng khi được người khác chăm sóc. Dù rằng việc chăm sóc ấy còn vụng về và không thuần thục, nhưng cảm giác thỏa mãn này rất khác biệt.

Trong giây phút đó, ánh mắt Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di trở nên dịu dàng hơn, "Cẩn thận một chút, đừng làm đau tay."

Tần Di cúi đầu, tập trung nghiêm túc vào việc thái rau, đôi tay cô cẩn thận và thận trọng, lo sợ bị dao làm đứt tay. Tuy nhiên, có lẽ nhờ cảm giác chơi đàn, Đại tiểu thư vẫn tỏ ra khá khéo léo. Ít nhất, những lát khoai tây không quá thô kệch như Mục Hiểu Hiểu đã tưởng tượng.

"Đại tiểu thư, chị có đôi tay thật đẹp," Mục Hiểu Hiểu nằm trên sô pha, nhìn Tần Di với vẻ si mê.

Vì vừa rửa xong khoai tây, tay Tần Di dính nước, trắng nõn trong suốt, mười ngón nhỏ dài, thon dài như ngọc, đủ để thỏa mãn những ai mê mẩn vẻ đẹp của đôi tay.

Tần Di không để ý đến lời khen ngợi, làm như không nghe thấy.

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, thật là, nàng khích lệ Đại tiểu thư như vậy, ít nhất cũng nên mỉm cười một chút chứ.

Dù món rau trộn khoai tây và cháo đậu xanh không phải là tuyệt tác, cháo đậu xanh hơi cứng và quá nhiều đường khiến nó ngọt đến mức gắt cổ, rau trộn khoai tây thì mềm, không giòn như mong đợi. Nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy mỹ mãn, thậm chí uống hết cả cháo mà không để thừa một giọt.

Khoai tây còn lại một nửa, Mục Hiểu Hiểu cẩn thận dùng màng giữ tươi bọc lại, "Ăn ngon thật, tôi lưu lại ngày mai buổi sáng ăn tiếp." Nàng nhìn Tần Di và nói: "Không được ăn vụng đấy."

Tần Di nhàn nhạt nhìn nàng, nhấc tay lên.

—— Nấu cơm thật đơn giản.

Thực ra, ý của cô là nấu cơm đơn giản thế này, nếu muốn ăn, lần sau cô có thể nấu cho, không cần phải ăn thừa. Nhưng Mục Hiểu Hiểu lại nghe như lời tự tin hơi khoác lác của Tần Di, trong lòng thầm cười, Đại tiểu thư thật sự rất tự tin vào bản thân.

Cả ngày lăn lộn, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình đầy mùi mồ hôi, chắc hẳn Tần Di cũng đã chịu đựng không ít. "Đại tiểu thư, chị đi tắm trước đi, tắm xong rồi tôi sẽ sấy tóc cho chị, được không?"

Tần Di liếc nhìn nàng một cái.

——Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần phải làm thế.

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Sau một ngày đầy khói dầu và lăn lộn, rõ ràng đã thách thức đến điểm mấu chốt của thói quen sạch sẽ của Đại tiểu thư.

Khi tắm rửa, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được trộm cười khi nghĩ đến vẻ mặt ngạo kiều nhưng lại đáng yêu của Tần Di khi nghe nàng khen ngợi tài nấu ăn của cô.

Ai nói Đại tiểu thư lạnh lùng xa cách, rõ ràng là như một tiểu công chúa đáng yêu đến mê người.

Sau khi tắm rửa xong, Mục Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn từ Tống tẩu.

—— Hiểu Hiểu, đang làm gì đó?

Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng gọi điện thoại lại cho Tống tẩu. Nàng rất hiểu và trân trọng tình cảm mà Tống tẩu dành cho Đại tiểu thư, giống như tình cảm của mẹ viện trưởng và bà nội dành cho nàng. Dù nàng đã trưởng thành và rời xa họ, không cần sự chăm sóc nữa, nhưng bất kể đi đâu, họ vẫn luôn quan tâm.

Mục Hiểu Hiểu trò chuyện với Tống tẩu về chuyện của Đại tiểu thư, cuối cùng còn không quên khoe khoang: "Đêm nay Đại tiểu thư nấu cơm cho con."

Tống tẩu nghe xong liền sửng sốt: "Ăn được không? Cẩn thận bị ngộ độc đấy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đây thật sự là một sự tổn thương nghiêm trọng đến từ người thân thiết nhất.

"Không sao đâu, tuy rằng Đại tiểu thư không thường nấu ăn, nhưng vẫn làm được mà. Trước kia cô ấy chưa từng nấu cho dì sao?"

"Không phải là không thường làm," Tống tẩu cười, "Đại tiểu thư sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã luyện tập đàn và rất chú ý bảo vệ đôi tay. Đừng nói là dì, ngay cả ông chủ cũng chưa từng được ăn món do cô ấy nấu."

Lời này khiến Mục Hiểu Hiểu sững sờ, đây là lần đầu tiên của Đại tiểu thư sao?

Từ đầu dây bên kia của điện thoại, Tống tẩu nghe thấy tiếng gọi của trẻ nhỏ và đáp lại, "Hiểu Hiểu, đứa nhỏ kêu dì rồi, không nói nữa. Tống tẩu chỉ muốn dặn dò con một câu, ngày mốt là sinh nhật của Đại tiểu thư, con có rảnh thì bồi cô ấy nhiều hơn."

Nói xong, Tống tẩu vội vàng cúp máy.

Mục Hiểu Hiểu bị tin tức này làm cho kích động. Sinh nhật của Đại tiểu thư sao? Nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Thời gian không còn sớm, và sau khi trò chuyện thêm với Tống tẩu, đã gần 11 giờ khi Mục Hiểu Hiểu lên lầu để hầu hạ Đại tiểu thư sấy tóc. Đêm đã khuya và mọi thứ trở nên rất yên tĩnh. Nàng nhẹ nhàng bước đến cửa, nghe thấy trong phòng không có tiếng động, hơn nữa phòng thì hoàn toàn tối đen, có vẻ đèn đã tắt.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Đại tiểu thư ngủ rồi sao?

Không thể nào.

Đừng nói lúc 11 giờ, đôi khi là rạng sáng 1 giờ, Tần Di mà ngủ được thì cũng tạ ơn trời đất.

Sau một chút do dự, Mục Hiểu Hiểu giơ tay gõ cửa, "Đại tiểu thư?"

Vừa khi tiếng của nàng vang lên, trong phòng "rầm" một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó rơi xuống đất.

Mục Hiểu Hiểu lắp bắp kinh hãi, tim đập thình thịch. Nàng lo lắng rằng thân thể không thoải mái của mình ngày hôm nay có thể ảnh hưởng đến Đại tiểu thư, sợ rằng Tần Di cũng bị cảm nắng và ngã quỵ.

Trong tình thế cấp bách, nàng lập tức đẩy cửa vào.

Bên trong, Tần Di quả nhiên chưa ngủ. Trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ thấy cô ngồi trên xe lăn, nửa thân mình cong xuống, dường như đang cố nhặt chiếc máy tính rơi trên sàn.

Thấy Mục Hiểu Hiểu tiến vào, Tần Di rõ ràng bị giật mình. Màn hình máy tính trên sàn còn sáng, ánh sáng yếu ớt phản chiếu sự hoảng loạn trong mắt cô.

Mục Hiểu Hiểu cũng có chút kinh ngạc. Lúc này, Tần Di không bật đèn, lén lút ở trong phòng, có phải đang tìm cảm hứng sáng tác không? Nàng có quấy rầy Đại tiểu thư không?

Nhận ra tình huống bất thường, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đến giúp. Nàng cúi xuống định nhặt máy tính, nhưng phản ứng của Tần Di rất khác thường, trực tiếp duỗi tay đẩy nàng ra.

"Ây da!"

Mục Hiểu Hiểu vốn thể lực chưa hồi phục hoàn toàn, bị đẩy bất ngờ khiến nàng không kịp đề phòng, đứng không vững và ngã phịch xuống sàn.

Có những lúc, trên đời này, sự trùng hợp thật kỳ lạ.

Nếu trong phòng có ánh sáng, màn hình máy tính sẽ không hiện lên rõ ràng như vậy. Và nếu Mục Hiểu Hiểu không bị Đại tiểu thư đẩy ngã, nàng cũng sẽ không nhìn thấy những gì hiển thị trên màn hình.

Nhưng khi cả hai sự kiện trùng hợp xảy ra cùng lúc, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên như đã được định sẵn.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình máy tính, cả người sững sờ. Đại tiểu thư đây là...

Đây không phải là sáng tác gì cả!

Trên xe lăn, Tần Di rõ ràng đang bối rối. Cô không để ý đến Mục Hiểu Hiểu, vội vàng giật lấy máy tính, đỏ mặt "bang" một tiếng đóng lại màn hình.

Mục Hiểu Hiểu ngước lên nhìn Tần Di, vẫn còn ngơ ngác. Cô không nhìn lầm chứ? Đại tiểu thư đang tìm kiếm: "Người khác khen tay mình đẹp là có ý gì???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro