Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người khác khen tay mình đẹp là có ý gì?"

Màn hình tuy rằng đã bị Đại tiểu thư nhanh chóng đóng lại, nhưng sự xấu hổ vẫn còn đọng lại trong không khí.

Cảm giác ngượng ngùng này quả thực có thể khiến Mục Hiểu Hiểu muốn dùng ngón chân đào ra một căn biệt thự để trốn vào. Nhưng khi thấy mặt Đại tiểu thư đã đỏ lan tới cả tai và cổ, là một chuyên gia tâm lý, làm sao nàng có thể không hiểu ý...giúp khai thông một chút?

"Đại tiểu thư, tôi chưa thấy cái gì hết."

Trong bóng tối, giọng nàng đầy chân thành, nhưng lại ẩn chứa ý cười.

Tần Di gắt gao nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, như muốn thiên đao vạn quả nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn lại cô, trong mắt ngập tràn sự vui vẻ: "Thật sự, tôi thật sự không nhìn thấy chị đang tìm kiếm gì."

Thật đáng yêu làm sao, chỉ muốn tiến lên nựng nịu khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Một cái gối đầu ném tới, kèm theo tiếng cười khúc khích của Mục Hiểu Hiểu, cánh cửa phòng của Đại tiểu thư "rầm" một tiếng đóng lại.

Mục Hiểu Hiểu thật sự khi dễ người, rõ ràng Tần Di đã ở bên trong cảm nhận một sự ngượng ngùng chưa từng có, nhưng bên ngoài nàng vẫn không ngừng cười vui vẻ.

Nàng có thể không cười sao? Đại tiểu thư thật sự quá đáng yêu mà.

So với hình ảnh lạnh lùng ban đầu, chỉ biết ngồi bên cửa sổ ngắm lá rơi, Đại tiểu thư giờ đây có hỉ có giận, biểu cảm phong phú khiến Mục Hiểu Hiểu càng thích hơn.

Cô có sức sống hơn, không còn lạnh lùng như băng nữa.

Đại tiểu thư thật xinh đẹp, đáng yêu, mạnh mẽ, và đầy khí phách. Ai lại chỉ thích đôi tay của cô thôi chứ?

Mục Hiểu Hiểu muốn nói cho Tần Di biết rằng nàng thích tất cả mọi thứ về cô.

Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khác biệt với Đại tiểu thư. Nàng rất giỏi trong việc biểu đạt bản thân, những ngày ở cô nhi viện, nàng và các em trai em gái đã sống nương tựa lẫn nhau.

Mẹ Viện trưởng và bà nội tuy rằng tận tâm vì các cô nhi, nhưng với số lượng trẻ em quá nhiều, khó tránh khỏi có lúc không thể quan tâm hết mọi người.

Khi đó, Mục Hiểu Hiểu gần như mỗi ngày đều ôm Thu Thu, thân mật hôn lên trán cô bé: "Chị yêu em, em là cô bé xinh đẹp nhất trên đời."

Thu Thu cũng ngẩng đầu lên, hôn lại trên trán của nàng: "Em cũng yêu chị."

Các nàng sinh ra khác biệt với người khác, không thể hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, chỉ có thể tự an ủi và sưởi ấm lẫn nhau.

Vì sinh ra đã không được mong đợi, yêu thương hay chúc phúc, nên trong quá trình trưởng thành, các nàng chưa bao giờ tiết kiệm lời yêu thương.

Nếu không như vậy, trong thế giới lạnh lùng này, các nàng làm sao có thể khỏe mạnh và vui vẻ mà trưởng thành?

Mục Hiểu Hiểu không để chuyện này trong lòng, nhưng trong phòng, Đại tiểu thư Tần Di lại đang trải qua những cơn sóng cảm xúc mãnh liệt. Cô không phải là người dễ dàng đoán mò về người khác. Nhưng hôm nay, nhờ Mục Hiểu Hiểu, Tần Di lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng.

Khoảng vài phút sau, khi tâm trạng đã bình tĩnh hơn, Đại tiểu thư mở màn hình máy tính, nhìn vào đáp án trên Baidu.

—— Đáp án thứ nhất: Người ấy thích bạn, cảm thấy bạn cái gì cũng đẹp.

—— Đáp án thứ hai: Chỉ khen bạn tay đẹp, thậm chí nói một cách đột ngột, có lẽ người ấy là một người có sở thích đặc biệt với tay. Tình huống này không thể khẳng định người ấy thích bạn, nhưng nếu bạn muốn theo đuổi người ấy, bàn tay đẹp sẽ là một điểm cộng.

Trong bóng tối, Tần Di nhìn vào đôi tay thon dài của mình dưới ánh đèn, trầm mặc không nói.

******

Trải qua một ngày lăn lộn, Mục Hiểu Hiểu thật sự rất mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng nàng biết rằng Đại tiểu thư khẳng định sẽ không ngủ được, nên muốn ở lại bầu bạn với cô.

Cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, nàng pha cho mình một ly cà phê, ngồi trên sô pha chờ Đại tiểu thư, trong lòng cân nhắc về chuyện sinh nhật của cô. Nếu biết sớm hơn thì tốt rồi, giờ thời gian quá gấp rút. Ngày mai nàng phải đón Thu Thu, ngày kia phải làm thủ tục nhập viện.

Không còn nhiều thời gian để chuẩn bị.

Hơn nữa... Dù không muốn thừa nhận, Mục Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy hơi tự ti.

Nàng biết rất rõ về hoàn cảnh sống của Đại tiểu thư. Nếu tổ chức sinh nhật, những món quà bên cạnh Đại tiểu thư chắc chắn đều là những thứ xa xỉ, vung tiền như rác.

Mục Hiểu Hiểu thở dài, lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhìn vào số dư tài khoản của mình.

Thật sự là rất nghèo.

Hôm qua về cô nhi viện đã dùng hết phần lớn số tiền, nàng cần để lại một ít cho Thu Thu.

Làm sao đây...

Mục Hiểu Hiểu xoa cằm, trầm tư suy nghĩ. Nàng không thể tặng Đại tiểu thư một món quà chỉ có giá 19.9 bao ship được.

Tần Di xuống lầu đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Mục Hiểu Hiểu.

Nàng rất hiếm khi phiền muộn như vậy.

Mục Hiểu Hiểu thực ra cũng rất đẹp.

Phòng khách chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên Mục Hiểu Hiểu, khiến nàng trông thật tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Đôi mắt nàng sáng và có hồn, với hình dáng đẹp. Khi nàng không phải là một hung thần ác sát răn dạy người, mà là mỉm cười nhìn người khác, sẽ tự nhiên toát lên một vẻ quyến rũ như hồ ly tinh, khác hẳn với vẻ ngây thơ thường ngày.

Tần Di nhìn nàng một lúc, rồi sử dụng xe lăn, như thể không nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, đi đến ngồi bên cửa sổ.

"Chị đến rồi."

Mục Hiểu Hiểu vừa thấy Đại tiểu thư tới, vội vàng thu lại tâm sự, cười bước tới.

Mới một lúc mà Đại tiểu thư đã thay đổi quần áo rồi, thật sự rất xinh đẹp.

Tần Di mặc một chiếc váy dài màu trắng, như những cánh hoa bao trùm lên đôi chân thon dài trắng nõn của cô. Tóc cô buông xuống, sườn mặt bị che đậy bởi mái tóc đen mềm mại. Trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi nhạt màu đan chu làm người nhìn thấy đều cảm thấy thương hại.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô, trong lòng mọi lo lắng đều bị thổi bay sạch sẽ.

Nàng đang rối rắm vì điều gì cơ chứ?

Cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Mục Hiểu Hiểu, tim Tần Di đập có điểm rối loạn đúng mực. Cô nhớ đến đáp án đầu tiên trong tìm kiếm: "Người ấy thích bạn, cảm thấy bạn cái gì cũng tốt."

Hiện giờ, cô không cần mở miệng hỏi cũng có thể thấy rõ từ ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu.

Có lẽ nàng... thật sự cảm thấy cô cái gì cũng tốt.

Nhìn thấy ánh mắt có chút không tự nhiên của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đã rất quen thuộc với việc ném chiếc đệm trên sàn, ngồi dán sát bên cạnh xe lăn của Tần Di.

Con người thực sự là loài động vật rất mâu thuẫn.

Mục Hiểu Hiểu rõ ràng mới chỉ ở bên cạnh Tần Di hơn một tháng, nhưng hôm nay, mỗi tối khi Tần Di đối diện với ánh trăng và sao trời, cô lại không thể chịu được việc thiếu sự hiện diện của Mục Hiểu Hiểu bên cạnh.

Cô đã quen với sự hiện diện của cô gái này.

Quen với mùi hương nhàn nhạt của quả vải trên người nàng, quen với những lời nói lải nhải không ngừng của nàng.

Rõ ràng mỗi lần Tần Di cảm thấy như bị trừng phạt bởi sự ồn ào này, rất muốn dùng băng dính bịt miệng Mục Hiểu Hiểu lại. Nhưng ngày hôm qua khi Mục Hiểu Hiểu chỉ rời đi một ngày, cô lại cảm thấy sự yên tĩnh trong nhà càng khiến người tâm phiền ý loạn.

Nàng đã trở lại, mọi thứ đều trở về như cũ.

"Trong ký túc xá của tôi có một người bạn rất thân tên Trương Xảo, cậu ấy là fan đáng tin cậy của chị. Tất cả các album chính thức của chị, mọi buổi biểu diễn, còn có các tin tức liên quan, cậu ấy đều biết hết."

Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu buổi giảng bài nhỏ của mình, nàng đã quen với việc lầm bầm trước mặt Đại tiểu thư, "Trước kia Trương Xảo lúc nào cũng lải nhải về chị với tôi, suốt ngày xem video chị hát trong ký túc xá đến mức ồn ào cả lên, còn kéo tôi xem cùng. Nếu tôi không xem thì nói là bạn tốt không có chủ đề chung." Nàng cười, quay đầu nhìn Tần Di, ánh trăng dịu dàng dừng lại trong mắt nàng, tạo nên những gợn sóng: "Trên màn hình, Đại tiểu thư thật sự rất đẹp, không trách Trương Xảo si mê như vậy."

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tần Di, đôi mắt lấp lánh: "Nhưng tôi thấy, Đại tiểu thư chị mặt mộc còn đẹp hơn. Tôi cảm thấy tôi cũng muốn trở thành fan ruột của chị."

Dù là lời khen, nhưng lại làm Tần Di cảm thấy lòng mình trầm xuống.

Cô cảm giác như bị lừa dối.

Baidu lừa cô.

Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu cũng lừa cô.

Thì ra... nàng chỉ muốn làm fan của mình?

"Đại tiểu thư, về sau tôi coi như fan trung thành của chị, được không?"

Không đảm đương nổi vai trò em gái, Mục Hiểu Hiểu tìm lối tắt, nàng cong môi cười nhìn Đại tiểu thư.

Tần Di quay ánh mắt đi, lạnh lùng không có chút độ ấm.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sao lại phát giận nữa?

Nàng luôn khen ngợi cô mà, Đại tiểu thư làm sao vậy?

Tần Di lạnh lùng giơ tay lên.

—— Em không xứng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Chịu.

Thật sự là một đòn chí mạng.

Nói xong câu đó, Đại tiểu thư liền cuốn xe lăn chạy đi, không ngắm ánh trăng, không thưởng sao, càng không có ý muốn cùng Mục Hiểu Hiểu tiếp tục trò chuyện.

Cô sắp tức chết rồi.

Cô đáng ghét đến thế sao?

Hết muốn làm em gái, lại đòi làm fan của cô.

Ai mà cần chứ?!

******

Sáng sớm hôm sau, khi Mục Hiểu Hiểu ăn phần khoai tây còn lại, nàng vẫn trộm đánh giá sắc mặt của Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đang xem báo, tâm trạng dường như vẫn chưa được tốt, khuôn mặt đầy căng thẳng.

Cô có quầng thâm dưới mắt, chẳng lẽ đêm qua không ngủ?

Tần Di quay đầu lại, lạnh lùng lườm nàng một cái.

—— Nhìn cái gì mà nhìn, chọc mù mắt bây giờ.

Sáng sớm, Lưu Vạn Niên đã tới, anh ta đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, bệnh viện bên kia không có vấn đề gì. Nếu Đại tiểu thư yêu cầu, viện trưởng nhất định sẽ tự mình lo liệu. Dự định buổi chiều sẽ đón Thu Thu, nhưng mẹ viện trưởng và bà nội rất cẩn thận, muốn Mục Hiểu Hiểu phải gọi điện trước để nói rõ.

Mấy việc này thật ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó vẫn chiếm khá nhiều thời gian trong ngày.

Còn có, nên đưa Thu Thu đến chỗ nào?

Mục Hiểu Hiểu tuy rất muốn chăm sóc em gái vào những thời điểm quan trọng như thế này. Dù Thu Thu ngày thường có vẻ vô tư, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ hơi lớn chút xíu, biết sắp phải nằm viện phẫu thuật nên khó tránh khỏi sẽ lo lắng. Nhưng Mục Hiểu Hiểu đang bận công việc, không thể mang Thu Thu theo bên mình được.

Lưu Vạn Niên đang chờ đợi câu trả lời từ Đại tiểu thư.

Ánh mắt Đại tiểu thư lướt qua Mục Hiểu Hiểu, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, rồi liếc nhìn Lưu Vạn Niên.

—— Mang nàng lại đây, cho Tiểu Thúy nghỉ một ngày.

"Dạ rõ."

Lưu Vạn Niên nhận lệnh, không cần nhìn cũng biết khuôn mặt kinh ngạc của Mục Hiểu Hiểu, nội tâm của anh ta như muốn cười lớn.

Ôi trời ơi, Đại tiểu thư nhà anh ta thật là biết cách cưng chiều người.

Muốn cưng chiều vợ thì cứ việc nói thẳng ra, sao phải làm bộ làm tịch rồi lấy cớ cho Tiểu Thúy nghỉ một ngày như thế.

Khi Lưu Vạn Niên vừa rời đi, Mục Hiểu Hiểu lập tức phát cuồng, chạy tới ôm chặt Tần Di: "Đại tiểu thư, chị thật tốt quá!"

Bị ôm một cách bất ngờ khiến Tần Di không vui chút nào: "..."

Nàng quả nhiên rất quan tâm đến em gái mình.

Có lẽ nàng thật sự muốn coi cô như chị gái cũng không chừng.

Mục Hiểu Hiểu hưng phấn quơ chân múa tay, lại cất lên một khúc "Tâm nghiện" để trợ hứng, sáng sớm ở Tần gia bắt đầu với âm thanh lả lướt cùng sự phẫn nộ của Đại tiểu thư.

—— Câm miệng! Lăn ra chỗ khác chơi!

"Đó là vì yêu nha!"

...

***

Buổi chiều, Lưu Vạn Niên đúng giờ dừng xe lại, từ trên xe bước xuống một người nhỏ bé.

Ban đầu, Mục Hiểu Hiểu định tự mình đi đón em gái, không muốn phiền đến Đại tiểu thư, nàng cũng cảm thấy không tiện khi dùng xe riêng. Nàng nghĩ sẽ tự đến cô nhi viện đón em gái rồi cùng nhau đi xe buýt về.

Không ngờ lời này chọc giận Boss Đại tiểu thư, cô lập tức đưa ra một hình phạt nghiêm khắc.

—— Trừ lương.

Mới đến mấy ngày đã muốn chạy ra ngoài suốt?

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh giả chết, thầm nghĩ Mục Hiểu Hiểu thật là, sao không cảm nhận được tình cảm của Đại tiểu thư?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Người đẹp gì đó, quả nhiên là khó chiều nhất.

Nàng quyết định.

Từ nay nàng sẽ là người của Đại tiểu thư, làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp cô.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu với dáng vẻ vui vẻ kia, trong lòng không biết là tư vị gì.

Nàng thật sự đối với em gái mình rất tốt.

Cho dù không có quan hệ huyết thống, sự quan tâm phát ra từ nội tâm của Mục Hiểu Hiểu không khác gì người thân ruột thịt, thậm chí còn hơn thế.

Khi Thu Thu xuống xe, cô bé chưa từng thấy căn nhà nào lớn như vậy, miệng há hốc, không thốt nên lời.

"Này... Có phải là ngôi nhà giống cung điện trong tiểu thuyết không?" cô bé tự hỏi.

"Trời ạ, nhìn em không ra dáng chút nào, lau nước miếng đi," Mục Hiểu Hiểu cười từ mẫu, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay vẫn âu yếm vuốt tóc Thu Thu: "Có nghe lời không, ăn nhiều cơm chưa?"

Thu Thu nhìn chị mình, không khỏi thốt lên: "Em mới trở về một ngày lại bị đón đi nữa, em đâu phải heo pha nước, chị, chị muốn em béo lên mấy cân?"

Mục Hiểu Hiểu không chút khách khí nhéo má em gái: "Em nói nhiều quá, lát nữa vào trong đừng nói bậy."

Thu Thu vẫn như lọt vào sương mù, không tin nổi thực tế: "Đây thật là nhà chị Nhất sao?"

"Còn không phải sao, nên quản tốt cái miệng của em đừng nói lung tung," Mục Hiểu Hiểu dặn dò em gái, "Chị ấy là chủ nơi này."

Thu Thu nhìn Mục Hiểu Hiểu, mặt có chút nứt ra: "Quan hệ hai chị thật sự thuần khiết sao?"

Mục Hiểu Hiểu trợn mắt: "Vô nghĩa, em thật đúng là viết tiểu thuyết nhiều quá, ý gì chứ, em nhất định phải ghép đôi chị với chị ấy sao? Đại tiểu thư thân phận địa vị gì chứ? Cho dù chị có đốt hương khấn vái đi nữa, đời này không thể tìm thấy người nào như vậy đâu. Em viết còn không biết sao? Môn đăng hộ đối, tình yêu người giàu dành cho người giàu."

"Đại tiểu thư..." Thu Thu nhẩm lại xưng hô này, trong lòng có chút mất mát, cô bé nhìn chị mình: "Kỳ thật cũng không phải vậy đâu chị, thời nay mọi người không thích hào môn nữa, họ chỉ thích cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết thôi."

Thấy sắc mặt chị gái thay đổi, Thu Thu nhanh chóng đổi giọng: "Ai nha, em chỉ nói đùa thôi. Em thấy Anh Vạn Niên cũng rất tốt, rất tuấn tú nha, bộ đồ tây của anh ấy đặc biệt tôn dáng người."

Mục Hiểu Hiểu nghĩ về Lưu Vạn Niên, anh ta là vệ sĩ chuyên nghiệp, mỗi ngày đều tập thể hình không thể thiếu, tuy khuôn mặt có chút giống cậu trai mới lớn, nhưng khi mặc đồ tây, thân hình thật sự rất cuốn hút, "Đúng vậy, đích xác là rất soái."

......

Lưu Vạn Niên vừa xách hành lý vừa báo cáo công việc xong với Đại tiểu thư, run bần bật. Trời ơi, anh ta đã làm gì sai mà ông trời lại muốn trừng phạt anh ta như vậy?

Tần Di mặt không biểu cảm nhìn hai chị em. Các nàng thật sự rất nghiêm túc, có người đến cũng không biết.

"Chào chị Nhất ạ!" Thu Thu cuối cùng mở to đôi mắt nhìn thế giới xung quanh, Tần Di gật đầu với cô bé. Dù không cười, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Mục Hiểu Hiểu cũng xoay người, học theo em gái bán manh: "Chào Đại tiểu thư ạ!."

Tần Di lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi quay xe lăn rời đi.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lưu Vạn Niên thần sắc phức tạp nhìn Mục Hiểu Hiểu, đầy vẻ oan ức mà không thể nói ra.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Nàng đã bỏ lỡ điều gì sao?

***

Thu Thu vào phòng tuy rằng rất tò mò, nhưng lại rất có quy củ. Nghe lời chị gái, cô bé thay dép lê, cung kính đứng một bên, không dám lộn xộn.

Mục Hiểu Hiểu vẫn đang dạy bảo cô bé các quy tắc, rằng cái này không được đụng, cái kia không được nhúc nhích. Đại tiểu thư đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn, chờ nàng nói xong mới không kiên nhẫn giơ tay.

—— Tôi cũng không biết, ở nhà này em ra quy định sao? Đang thời chủ nghĩa phong kiến à?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật giống như bị một lưỡi dao cắm thẳng vào ngực. Cái gì gọi là chủ nghĩa phong kiến? Lúc trước nàng vừa đến, ai động một chút là muốn nàng lăn đi? Chẳng qua nàng chỉ sợ em gái còn nhỏ, vô ý làm sai điều gì mà bị trách phạt thôi. Sự thật chứng minh, Đại tiểu thư thật là tiêu chuẩn kép.

Cô đối với Thu Thu và Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn là hai loại thái độ. Đối với Thu Thu, ánh mắt của Đại tiểu thư không hề lạnh lùng như mùa đông, mà chiếu cố và bao dung mọi điều cô bé làm.

Thu Thu thật sự mở rộng tầm mắt, ngày thường cô bé chỉ nhìn thấy những ngôi nhà xa hoa này trong tiểu thuyết. Giờ được chứng kiến tận mắt, cô bé vừa hưng phấn vừa tò mò.

Mục Hiểu Hiểu bình thường có thể vội vã đối với em gái không có gì tốt, động một chút là giơ tay cốc đầu, nhưng khi nói đến lý tưởng và đam mê, nàng luôn ủng hộ em gái hết mình. Bất cứ câu hỏi nào của Thu Thu, nàng đều kiên nhẫn trả lời. Chỉ là...

Mục Hiểu Hiểu có chút phát hoảng. Vì sao Đại tiểu thư luôn nhìn chằm chằm vào nàng như vậy? Nàng làm sai cái gì sao?

Tần Di là một người thông minh.

Từ thái độ của Mục Hiểu Hiểu đối với Thu Thu hôm nay, cô đã hiểu rõ tâm tư của Mục Hiểu Hiểu. Nàng thật sự chỉ coi mình như chị gái. Nàng nói tay mình đẹp, nói mình xinh đẹp, nói thích mình, tất cả đều là sự thưởng thức cái đẹp của một người đối với người khác.

Đó là loại tư vị gì?

Thật giống như trái tim và mạch máu đều biến thành dây leo chua xót, từng chút một cuốn lấy trái tim, muốn tránh né nhưng không thể, chỉ có thể để nỗi chua xót nhấn chìm tất cả.

Tần Di cúi đầu, hít sâu một hơi, tự nhủ: Cô cũng không thích Mục Hiểu Hiểu như vậy, chỉ là nhất thời ý loạn tình mê.

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết nội tâm Đại tiểu thư đã lên xuống, chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.

Bên kia, Thu Thu đã bắt đầu trong đầu xây dựng tiểu thuyết, "Trách không được, trách không được người ta luôn nói tổng tài bá đạo gì đó dễ làm người khác thích, vừa đẹp lại có tiền, ai mà không mê mẩn khi nhìn thấy một người đẹp nằm trên sô pha, khiêu khiêu tay nhỏ làm mê đảo chúng sinh."

Trong đầu cô bé hiện lên hình ảnh tổng tài bá đạo nằm trên sô pha, chăn chỉ che đến ngực, vươn tay, giọng nói khàn khàn.

—— Mỹ nữ, đến đây!

Trời ơi.

Thu Thu che kín mặt mình, gấp không chờ nổi chỉ vào sô pha, "Chị, chị qua đó tái hiện lại một chút đi."

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày, "Tái hiện gì?"

"Thỏa mãn em một chút đi mà, sau này em cũng không có cơ hội lại đây."

Vừa rồi Thu Thu đã biết, chị mình còn không đến một tháng là hết hợp đồng, sau đó sẽ không thể đến nhà Đại tiểu thư nữa. Đây có thể là lần duy nhất trong đời cô bé có cơ hội cảm nhận phong cách của một tổng tài bá đạo.

Thân là một tác giả, sức tưởng tượng quan trọng, nhưng thực tiễn cũng rất quan trọng a.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư liếc mắt một cái.

Không biết vì sao, nàng cảm giác từ lúc Thu Thu tới, Đại tiểu thư vẫn luôn trầm mặc, thất thần.

Như thế nào không trầm mặc?

Đại tiểu thư trong lòng vẫn đang coi Mục Hiểu Hiểu như một con chó con, mang ra phê phán đánh giá.

Cô không phải thật sự thích Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu tuy rằng đẹp, nhưng ở trong giới giải trí như Tần Di, bản thân đã có vẻ đẹp trời cho, làm gì sẽ để mắt đến ai đây?

Giọng hát của nàng cũng không dễ nghe, như tiếng lừa thét chói tai.

Đánh đàn càng khó nghe, như công nhân đang cưa gỗ.

Còn ăn nhiều, mỗi ngày miệng đều không ngừng.

......

Cô không thích nàng.

Đại tiểu thư nỗ lực thuyết phục chính mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm, hai chị em họ đang làm gì, cô đã tự ngăn cách mình với họ.

Mục Hiểu Hiểu đã nằm trên sô pha, nàng làm theo lời em gái, kéo cổ áo xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, hai chân thon dài đan vào nhau. Nàng một tay vuốt một sợi tóc thưởng thức, ánh mắt tà mị, tràn đầy dụ hoặc.

"Đến đây."

Nàng vươn một bàn tay, thanh âm khàn khàn đầy quyến rũ.

Thu Thu nhịn không được "oa oa ao" thét chói tai, tiếng gà gáy này kéo Đại tiểu thư về lại thế giới hiện thực.

Cô ngơ ngác nhìn Thu Thu, rồi theo ánh mắt cô bé nhìn về phía người trên sô pha.

Mục Hiểu Hiểu một tay vỗ về chăn che trước ngực, một tay kia vuốt tóc, trong ánh mắt tràn đầy mị hoặc, môi đỏ tươi, cổ thon dài cùng xương quai xanh gợi cảm làm người ta muốn tiến lên hôn. Làn da trẻ trung đầy sức sống, bóng bẩy như mứt hoa quả.

Cô liền như vậy nhìn nàng.

Đát Kỷ trên đời cũng bất quá như thế.

Mắt nàng...mi nàng...môi nàng...chân nàng...xương quai xanh của nàng...

Thậm chí đến từng sợi tóc cũng như đang phát sáng.

Đại tiểu thư vừa mới thuyết phục lòng liền giờ khắc này giống như lạc thạch lăn lộn, lại không có bất luận điểm tựa nào, "Ầm ầm ầm" hoàn toàn sụp đổ.

Tần Di lại vô lực ngăn cản, cô nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là câu kia trả lời.

—— Người ấy thích bạn, cảm thấy bạn cái gì cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro