Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu vẫn còn mừng rỡ như điên, tâm trí đang lạc vào đại dương tán thành của chị gái. Nếu không phải vì Thu Thu đang ở bên cạnh, nàng còn phải giữ uy nghiêm thì có lẽ nàng đã nhảy múa tưng bừng rồi.

Cuộc đời, còn gì vui sướng hơn điều này?

Nàng — Mục Hiểu Hiểu, từ nay về sau có một người chị gái!

Và không phải là người chị bình thường, mà là một Đại tiểu thư vừa mặn vừa ngọt!

Khi con người quá đỗi đắc ý, rất dễ dàng mất kiểm soát.

Đừng nói là viết tên những người theo đuổi lên giấy, hiện tại chính là bảo nàng dâng hiến cả trái tim cho Tần Di cũng có thể làm được.

Có lẽ trên đời này, mối quan hệ giữa người với người thực sự cần sự hòa hợp về khí chất và duyên phận.

Trước đây, Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ tin vào duyên phận. Nàng luôn nghĩ đó là cách những người bất đắc dĩ với cuộc sống và tình cảm sử dụng để biện minh cho mọi thứ. Nhưng hôm nay, trước mặt Tần Di, nàng thật sự tin.

Nàng rất thích Đại tiểu thư, muốn gắn bó với cô, không chỉ vì tiền tài hay vì hoàn cảnh bệnh tật.

Thu Thu cầm bút, nước mắt chan chứa chua xót, bắt đầu viết. Viết được một nửa, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Di: "Không đủ chỗ rồi."

Tần Di: "..."

Đại tiểu thư trầm mặc một lát, đạm nhiên nâng tay chỉ dẫn.

—— Chuyển sang trang tiếp theo, có thể viết thêm.

Thu Thu thề với trời, cô bé thật sự không có thù riêng mà lợi dụng cơ hội này để trả thù chị gái mình. Dù rằng chị ấy luôn lải nhải, để lại cho cô bé một xe tải bài tập, cũng thường gõ đầu cô bé như bóng cao su, nhưng cô bé vẫn rất yêu thương chị mình.

Thế là Đại tiểu thư dễ dàng có trong tay danh sách người theo đuổi của Mục Hiểu Hiểu ở thời điểm hiện tại, rất chi tiết và đầy đủ. Cô nhìn kỹ từng cái tên trên danh sách.

Thông thường, ký họa bản là để viết xong rồi xóa bỏ, nhưng Đại tiểu thư không chỉ không xóa mà còn lấy điện thoại ra, chụp lại một bức ảnh rồi lưu lại.

Thu Thu: "..."

Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn theo, rồi cười hãnh diện: "Nhiều như vậy sao, xem chị có mị lực chưa kìa."

Tần Di nhìn nàng, giơ tay hỏi:

—— Có thích ai không?

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, "Đã nói là không thích ai mà, sao chị không tin chứ?"

Tần Di gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.

—— Như vậy cũng tốt, không cần yêu sớm.

Thu Thu: "..."

Chị gái đã gần bôn ba tuổi rồi mà còn nói chuyện yêu sớm sao?

Tần Di luôn là một người có tầm nhìn chiến lược, sự thỏa hiệp và nhẫn nhịn của cô chỉ là tạm thời. Cô đã chấp nhận Mục Hiểu Hiểu làm em gái, nhưng suy nghĩ của cô không chỉ dừng ở hiện tại mà còn hướng đến tương lai. Cô muốn có được chiến thắng cuối cùng.

Một ngày nào đó, cô sẽ để Mục Hiểu Hiểu nếm trải hết thảy cảm xúc mà cô đã phải trải qua hôm nay.

Còn việc tính sổ, cứ để thời gian quyết định.

Cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy danh sách đã đầy đủ, Đại tiểu thư liếc nhìn một cái, Thu Thu liền tự giác chủ động thu mình lại, rốt cuộc lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Đây chính là phong thái của Đại tiểu thư. Khi cô cường thế, khí chất hùng hổ đủ để làm người khác run sợ. Nhưng khi cô ôn nhu, ánh mắt cô phát ra sự dịu dàng làm người khác như tắm mình trong gió xuân.

Tần Di thật sự rất đẹp. Đừng nói Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ, ngay cả Mục Hiểu Hiểu tự luyến cũng phải mê mẩn đến không muốn rời mắt, đó chính là vẻ đẹp khuynh thành.

Trước đây, Mục Hiểu Hiểu từng xem Trương Xảo truy tinh một cách hăng hái, thường cùng nàng thảo luận chuyện nghệ sĩ đều dựa vào trang điểm, chỉnh sửa. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Tần Di, nàng thật sự phải vả mặt bạch bạch.

Đối mặt với nụ cười của Tần Di, Thu Thu không kìm được mà đỏ mặt.

Vì mới vừa nhận chị em, tình cảm còn nồng nhiệt, Mục Hiểu Hiểu rất muốn ở bên cạnh Tần Di nhiều hơn. Đại tiểu thư cũng có cùng tâm tư như vậy.

Mục Hiểu Hiểu cười ha hả nhìn Thu Thu.

Tần Di cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thu Thu: "..." Có lẽ mình nên đi?

Thực tế chứng minh, những đứa trẻ biết đọc tình huống nhất luôn làm người khác thích. Thu Thu liền lặng lẽ vẫy ống tay áo rời đi, mãi cho đến khi vào phòng ngủ cho khách, cô bé vẫn hoài nghi, chị gái đón cô bé đến đây rốt cuộc là để làm gì? Phải chăng cô bé chỉ là công cụ để thúc đẩy tình cảm giữa hai người họ?

Mắt thấy Thu Thu đóng cửa lại.

Mục Hiểu Hiểu lúc này không cần có bất kỳ lý do nào, nàng liền rê mông ngồi xuống bên cạnh xe lăn của Tần Di, làm điều mà từ lâu nàng đã muốn làm. Nàng nghiêng đầu, đem gương mặt dán lên cánh tay Tần Di, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, hôm nay em thật sự rất vui."

Mái tóc dài đen nhánh của nàng chảy xuống cánh tay Tần Di. Tần Di lặng lẽ nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong lòng cô vang lên một thanh âm dịu dàng: Chị cũng rất vui, nhưng vẫn còn có một chút chưa thỏa mãn.

Mục Hiểu Hiểu suốt đời này luôn sống vì người khác, mỗi ngày nàng đều vui vẻ, nhưng niềm vui đó phần lớn đến từ việc người khác hạnh phúc.

Mẹ Viện trưởng và bà nội khỏe mạnh, nàng vui vẻ;

Các em trai em gái học tập tiến bộ, nàng vui vẻ;

Tiền bạc đầy đủ, nàng có thể yên tâm một thời gian, không phải làm bà nội và mẹ lo lắng, nàng vui vẻ;

Niềm vui đó bắt nguồn từ người khác, không phải vì chính mình.

Nhưng hôm nay, nàng thực sự vui vẻ vì chính mình.

Hai người cứ như vậy an tĩnh ngồi bên nhau một lúc. Thu Thu lén nhìn từ khe cửa, thấy một cảnh như vậy mà lòng tràn ngập ghen tị, ôm chặt bản thân, nàng không nhịn được muốn hỏi: nếu điều này không phải là tình yêu, thì còn có gì đáng chờ mong hơn?

Các chị ấy không biết rằng bóng dáng của họ bao nhiêu xinh đẹp. Ánh trăng như rải xuống, phủ lên hai người, trừ họ ra mọi thứ đều trở nên mờ ảo.

Tuy rằng một người ở trên xe lăn, một người ngồi dưới đất, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự tâm ý tương thông đó.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thu Thu thở dài, ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nhịn được suy nghĩ.

Chị của cô bé rốt cuộc không thuộc về cô bé nữa.

Chị có hạnh phúc của riêng mình.

Cô bé nên vui vẻ, đúng không?

Ô ô.

Cô bé tự hỏi khi nào mình có thể có được một người đáng yêu như chị Nhất như vậy. Vì chị ấy, cô bé nhất định sẽ làm nhiều bài thi hơn, học hành chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến bộ.

Mục Hiểu Hiểu có thể cảm nhận được trái tim phấn khởi của Đại tiểu thư, nàng không cần hỏi, vì biết rằng dù có hỏi Tần Di cũng sẽ không thừa nhận. Nhìn Tần Di, Mục Hiểu Hiểu ôn nhu nói: "Em có thể nghe chị đàn dương cầm không?"

3000 sợi tóc đen dài xõa trên vai, Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt đầy nhu hòa.

Đừng nói là đánh đàn.

Hiện tại, Mục Hiểu Hiểu đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cô cũng sẽ đáp ứng.

Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Em... Em trước kia có giấc mộng muốn trở thành nghệ thuật gia, trên sân khấu của mình, người khác đệm nhạc, em hát."

Hình ảnh đó thật đẹp biết bao.

Đại tiểu thư thân mình cứng đờ, ánh mắt sủng nịch nhanh chóng rút đi.

Mục Hiểu Hiểu nhận thấy sự thay đổi của cô, bĩu môi làm nũng: "Xin chị đó, chị ơi, hoàn thành giấc mộng của em đi."

Một tiếng "Chị ơi" ngọt ngào như rơi vào vại mật.

Tần Di nhíu mày, dường như đang đấu tranh tư tưởng, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn cô, cho cô thời gian.

Sau một lúc lâu.

Đại tiểu thư nâng tay.

—— Mục Hiểu Hiểu, giấc mộng em sao nhiều như vậy?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư lại hỏi.

—— Ở một thời khắc tốt đẹp như thế này, tại sao em nhất định phải làm mất hứng?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nói gì đến từ tình yêu của chị gái, hóa ra đều là lừa gạt.

Tần Di lạnh nhạt nhìn Mục Hiểu Hiểu với vẻ đáng thương, dứt khoát cự tuyệt

—— Điều này không có khả năng, em nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cô tốt xấu cũng là được tán dương với giọng ca trời phú, sao có thể vì một kẻ trời sinh không biết nhạc lý mà đệm nhạc?

Đừng nói là mới nhận làm em gái, dù có trở thành người của cô, cô cũng tuyệt đối không làm chuyện hạ giá như vậy.

Tuyệt đối không!

Nếu không thì "Tần Di" hai chữ viết đảo lại.

"Năn nỉ chị đó, chị ơi, chị nhẫn tâm ở ngày kỷ niệm có ý nghĩa như thế này cự tuyệt em sao?"

"Chị ơi ~ Chị Tần ơi ~"

"Cầu xin chị mà, chị hãy nhìn vào đôi mắt đầy khát vọng của em đi..."

......

Mười lăm phút sau.

Tần Di ngồi trước cây dương cầm.

Mục Hiểu Hiểu thỏa mãn ngồi trên sô pha đối diện, nàng thanh thanh giọng nói, rồi "A" một tiếng để luyện giọng.

Vi phạm cam kết của chính mình, Tần Di Đại tiểu thư nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Dây dưa không dứt?

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Chuẩn bị tốt."

Tần Di: "..."

Ánh trăng phơi trên cây dương cầm, tóc Tần Di buông xõa, tóc đen nhánh, làn da tuyết trắng, rút đi vẻ lạnh lùng thường ngày, toát ra sự ôn nhu vũ mị của nữ nhân.

Ngón tay thon dài của cô dừng trên bàn phím màu trắng, trên mặt là sự nghiêm túc chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đệm nhạc cho người khác.

Có chút thống khổ, có chút khó nhịn, nhưng rốt cuộc đều bị ngọt ngào từ đáy lòng đè nén xuống.

Theo khúc nhạc dạo nhẹ nhàng uyển chuyển, Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, say mê đi theo nhịp.

—— Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi.

—— Tôi không phải là người có kiên nhẫn, nhưng lại luôn phóng túng cho em, đó là vì yêu thôi.

—— Tôi không phải là người biết chăm sóc người khác, nhưng lại luôn cưng chiều em, đó là vì yêu thôi.

Các nàng phối hợp thật là hoàn hảo và ăn ý.

Thu Thu, vốn đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, lập tức bật dậy, điên cuồng tìm nút bịt tai. Làm gì vậy? Ngày mai cô bé phải giải phẫu, các chị không thể đổi ngày khác để sát cẩu sao?

Mục Hiểu Hiểu cảm động không hiểu tại sao, nàng cảm thấy khúc này chẳng phải là Đại tiểu thư viết riêng cho nàng sao?

Có người từng nói rằng, vận mệnh luôn đi theo những quỹ đạo kỳ diệu. Có người, vai diễn đầu tiên đã nổi tiếng, cả đời anh ta diễn theo quỹ đạo của vai diễn. Có người, bài hát đầu tiên đã hát cả đời.

" Tâm Nghiện " là một sáng tác của Đại tiểu thư trong lúc thả lỏng, vô ý thức mà thành. Năm đó, cô còn trẻ, không biết khổ sở nhân gian, không hiểu tư vị tình yêu, tùy tay rơi gian đã là khúc ngọt ngào này.

Cô viết khúc nhạc.

Còn các cô thành nhân vật trong khúc nhạc.

Một khúc kết thúc.

Mục Hiểu Hiểu thỏa mãn, ánh mắt dừng trên người Tần Di, thật sự chính là sự ỷ lại và sùng bái của em gái dành cho chị gái.

Đại tiểu thư nhìn nàng hồi lâu, nâng tay lên.

—— Thỏa mãn chưa?

Mục Hiểu Hiểu gật đầu thật mạnh, thỏa mãn, đâu chỉ là thỏa mãn, nàng đã muốn vui vẻ đến mức nổ tung.

Một khi đã như vậy.

Tần Di nhướng mày.

—— Nên nói về quy củ của tôi.

Mục Hiểu Hiểu: "???" Ý gì? Quy củ gì?

Tần Di nhìn nàng, trong mắt đầy sự nghiêm túc, cô hạ tay xuống.

—— Mọi thứ trước đây của em, tôi đều có thể coi như không biết, nhưng từ giờ trở đi, nếu em là em gái tôi, em phải có giác ngộ của một em gái.

Đại tiểu thư vốn là người trời sinh có tố chất lãnh đạo, chỉ cần cô giơ tay lên, người khác sẽ tự nhiên mà vậy gật đầu tán thành.

Mục Hiểu Hiểu theo bản năng gật đầu.

Đại tiểu thư đưa ra đề nghị này, nàng cũng có thể lý giải giống như nàng đối với các em trai em gái cũng có nhiều yêu cầu vậy.

Lấy chỗ Thu Thu mà nói, nàng không cho phép Thu Thu xem quá nhiều sản phẩm điện tử, không được ăn quá nhiều đồ ngọt, không được đi chơi khuya với bạn bè. Tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm của nàng. Tuổi còn nhỏ, sức chống cự yếu, nếu bị lôi kéo vào quán bar hay những nơi không nên đến, gặp phải những người và những điều không nên thấy, ăn những thứ không nên ăn, thì sẽ rất dễ gây ra những tiếc nuối cả đời, lúc đó làm sao bây giờ?

Bất quá...

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy cần giải thích một chút: "Đại tiểu thư, thật ra trước đây em cũng là một cô gái ngây thơ và tốt dẹp."

Tần Di nghĩ đến danh sách dài mà Thu Thu viết, cười lạnh, đúng là một cô gái tốt dẹp.

Gương mặt cô bất động thanh sắc.

—— Tôi có ba yêu cầu.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhìn Đại tiểu thư nghiêm túc như vậy, nàng cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc theo.

Tần Di nhìn thẳng vào mắt nàng.

—— Thứ nhất, tôi chỉ có em là em gái duy nhất, sau này cũng chỉ có một mình em.

Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ tính cách của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng nói: "Em cũng chỉ có chị là chị gái."

Ai nha, như vậy vừa lúc, nàng cũng không hy vọng Đại tiểu thư có thêm em gái khác.

"Em về sau cũng sẽ không nhận ai khác làm chị gái."

Đây là chỗ tốt của mặt nạ tình thân, Tần Di nhướng mày, đối với Mục Hiểu Hiểu tỏ vẻ rất hài lòng.

—— Thứ hai, đã có mối quan hệ này thì không được dễ dàng tách ra.

Mục Hiểu Hiểu mắt sáng lấp lánh, nàng gật đầu lia lịa: "Em đã nghĩ kỹ rồi, sau khi khai giảng em sẽ học năm cuối, chương trình học không nhiều, em sẽ thường xuyên đến đây."

Tần Di mỉm cười, trong mắt ánh lên sự sủng nịnh và tán thưởng.

Yêu cầu cuối cùng.

Mục Hiểu Hiểu tò mò nhìn Tần Di, Tần Di nhìn thẳng vào mắt nàng.

—— Nếu có người mà em thích, dù chỉ là có hảo cảm, thì nói với chị trước, để chị giúp em đánh giá.

Đại tiểu thư thật đúng là làm chị, thật đáng yêu, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô cười và gật đầu: "Điểm này chắc không dùng đến."

Tần Di lạnh lùng cười.

A.

Hy vọng nàng như ý nguyện.

Đêm nay, Mục Hiểu Hiểu tâm tình rất tốt, nàng thậm chí hưng phấn đến mất ngủ. Nàng rất muốn lên lầu xem Tần Di, nhưng sợ rằng vừa mới nhận chị em mà đã dính dính quá mức, sẽ bị ghét bỏ.

Tất cả nhưng gì nàng đối với Tần Di, đều không giống cảm tình giữa nàng và Thu Thu.

Nếu nàng đang ngủ mà Thu Thu đến nói chuyện phiếm, nàng chắc chắn sẽ một tay kéo Thu Thu lại, cho cô bé biết vì sao hoa lại hồng.

Mục Hiểu Hiểu không biết rằng giờ khắc này Đại tiểu thư cũng không ngủ được.

Tần Di ngồi trước bàn, tay cầm bút máy, không có chỗ để diễn tả hết tâm sự, cô viết ra tất cả.

—— Tôi cả đời này, chú định sống thống khổ thất bại. Tôi không phải một con gái đủ tư cách, một em gái đủ tư cách, một người bạn đủ tư cách. Nhưng với em, tôi muốn trở thành người yêu tốt nhất.

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Hai người ở bên nhau lúc sau.

Vì công tác rất ít có giao nhau, Mục Hiểu Hiểu không biết rõ tình huống bên Đại tiểu thư. Tần Di từng có vài lần muốn nàng đến công ty, nhưng Mục Hiểu Hiểu đều lải nha lải nhải không muốn đi.

Đại tiểu thư tức giận, nửa ngày không thèm để ý nàng.

Buổi chiều, Mục Hiểu Hiểu liền chạy nhanh đến chịu đòn nhận tội, đúng lúc Tần Di hôm nay có buổi chụp hình bìa.

Thay đổi hình tượng, cô mặc bộ tây trang màu đen, tóc xõa xuống, trang điểm lãnh diễm, cả người toát ra khí chất cấm dục.

Trang phục này làm cô quá mức đại ngự, đứng dưới ánh đèn tụ quang, cô hơi nhíu mắt, khí tràng hai mét tám, hiện trường bầu không khí đều thay đổi.

Mục Hiểu Hiểu mê mẩn nhìn Đại tiểu thư, người phụ nữ xinh đẹp này là người bên gối của nàng.

Đại tiểu thư thấy Mục Hiểu Hiểu, cô vẫy tay gọi trợ lý, bảo buổi sáng chụp đến đây thôi.

Cô trực tiếp dẫn Mục Hiểu Hiểu vào văn phòng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, nuốt một ngụm nước bọt.

Bộ âu phục này thật sự tôn dáng người.

Đôi chân dài kia... vòng eo nhỏ kia... bàn tay cắm túi soái khí kia...

Đứng ở cửa, Mục Hiểu Hiểu quay người khóa cửa lại, "Chị cứ như vậy bỏ mọi người ở ngoài được sao?"

Tần Di nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Em không phải không muốn đến sao?"

Mục Hiểu Hiểu bước từng bước tiến lại gần, ánh mắt có chút không đúng. Đại tiểu thư không tự giác lùi lại, thối lui đến phía sau chạm phải bàn, không thể lùi nữa, Mục Hiểu Hiểu khinh thân đè lên, không khách khí hôn lên cổ cô.

Tần Di bị hôn hơi thở không xong, cô đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, hạ giọng: "Em rốt cuộc đến làm cái gì?!"

Mục Hiểu Hiểu thì thầm vào tai cô: "Mục Hiểu Hiểu trước kia quá không biết điều, Đại tiểu thư, nếu chị thích, em mỗi ngày đều đến thăm ban, được không?"

Tần Di: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro