Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau là sinh nhật của Tần Di.

Mục Hiểu Hiểu biết mình phải đưa em gái đi bệnh viện, nên nàng đã dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Tần Di.

Khi Tiểu Thúy tới, còn chưa đến 7 giờ sáng, Mục Hiểu Hiểu đã hoàn thành bữa sáng. Nàng chuẩn bị một cách tỉ mỉ, bày biện bàn ăn và làm một món mì sợi đặc biệt cho Tần Di.

"Cô...Hiểu Hiểu, từ khi nào cô lại thân thiết với Đại tiểu thư như vậy?"

Tiểu Thúy kinh ngạc trước sự dụng tâm của Mục Hiểu Hiểu. Nàng hẳn đã phải dậy sớm hơn rất nhiều để chuẩn bị bữa ăn này, trán nàng đã bắt đầu ướt mồ hôi vì bận rộn.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, "Hôm nay tôi có chút việc, Tiểu Thúy, mọi thứ này phiền cô giúp đỡ."

Tiểu Thúy thầm nghĩ: Việc gì mà phiền toái? Tất cả đã được làm xong, chỉ cần bưng lên là được, chẳng phải nàng đã đoạt công lao sao?

Lưu Vạn Niên đến đúng giờ như mọi khi. Khi anh ta vào nhà, Tiểu Thúy nhanh chóng đưa một ly cà phê cho anh ta.

Lưu Vạn Niên biểu tình đạm nhạt, vẫy vẫy tay: "Không uống."

Anh ta luôn lạnh nhạt với mọi người, điều này Tiểu Thúy đã quen. Mục Hiểu Hiểu, trong khi dẫn theo Thu Thu thu dọn đồ đạc, vẫn không quên liếc nhìn lên tầng ba. Nàng có cảm giác rằng Đại tiểu thư chắc đã thức dậy.

Hôm nay là sinh nhật của cô mà.

Mục Hiểu Hiểu đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ, chỉ chờ đưa em gái đến bệnh viện, xử lý mọi việc xong sớm để trở về.

Lưu Vạn Niên thấy Mục Hiểu Hiểu dẫn Thu Thu ra ngoài, anh ta đang hút thuốc trong sân liền vội vàng dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng: "Cô đến rồi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tiểu Thúy: "???"

Thu Thu mỉm cười, "Em tới đây, anh Vạn Niên, vất vả cho anh rồi."

Đây là tình huống gì vậy?

Không chỉ Tiểu Thúy mà Mục Hiểu Hiểu cũng bối rối, nàng dở khóc dở cười hỏi: "Anh Lưu, sao anh lại khách khí như vậy?"

Tại sao thái độ của anh ta lại thay đổi nhiều như thế? Chẳng lẽ...

Mục Hiểu Hiểu che mặt, nàng nghĩ: Có lẽ Lưu Vạn Niên đã biết nàng là em gái của Đại tiểu thư?

Lưu Vạn Niên, không hiểu gì về chuyện chị em gái này, chỉ thấy đây là tình huống phức tạp. Anh ta ngồi thẳng, nghiêm túc chỉnh lại: "Xin kêu tôi là tiểu Lưu."

Anh ta không thể chịu đựng nổi ánh mắt sắc bén như dao của Đại tiểu thư.

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Nhất định phải giữ khoảng cách với vợ bà chủ.

***

Sau khi Mục Hiểu Hiểu rời đi.

Đại tiểu thư mở cửa bước ra. Cô thực sự đã thức dậy từ rất sớm, thực tế là cả đêm cô không ngủ được.

Hôm nay là sinh nhật của cô, chỉ có vài người thân cận biết, cô không nói cho Mục Hiểu Hiểu. Cô biết Mục Hiểu Hiểu rất bận rộn, không muốn làm phiền nàng thêm.

Khi Tiểu Thúy bưng những món ăn tinh xảo cùng đĩa mì sợi lên, Tần Di nhìn chăm chú vào đó một lúc lâu. Tiểu Thúy không dám nhiều lời, chỉ đặt xuống rồi rời đi.

Cầm lấy chiếc đũa, Tần Di ăn một ngụm mì sợi, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày giãn ra.

Mục Hiểu Hiểu... Nàng biết.

Đây là mì trường thọ nàng tự tay làm sao? Liệu nàng có sớm trở về không?

Tần Di một mặt chờ mong hy vọng, mặt khác lại âm thầm bực bội với sự thay đổi của chính mình.

Cô chưa từng dựa vào ai. Hiện giờ, vì một người xuất hiện, đã làm thay đổi mọi thứ. Những suy nghĩ nhỏ nhen không nên có trong lòng cô.

Đây là một ngày bình thường, cô không mong đợi bất kỳ ai.

Tần Di nghĩ như vậy, ăn xong, liền ngồi ở cửa, nhìn ra ngoài.

Cô nói với chính mình, cô không phải đang đợi Mục Hiểu Hiểu. Chỉ là hôm nay trời đẹp, bầu trời trong xanh, cô muốn thưởng thức cảnh đẹp.

"Đại tiểu thư, trời sắp mưa rồi."

Tiểu Thúy đứng phía sau nhẹ giọng nhắc nhở, không dám nói nhiều lời như Mục Hiểu Hiểu, không có can đảm thẳng thắn nhắc nhở Tần Di đừng đứng quá gần cửa sổ.

Tần Di: "..."

Trời sắp mưa sao?

Cảnh mưa cũng có một hương vị khác biệt khi thưởng thức, cô thích nghe tiếng mưa.

Thật là sắp mưa.

Đối với Tần Di, dường như những ngày quan trọng trong cuộc đời cô đều có mưa.

Bầu trời đen kịt với những tầng mây dày, ánh chớp lấp lánh thoáng qua, trông không giống mưa nhỏ, có lẽ là một trận mưa to sắp đến.

Tần Di suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Lưu Vạn Niên.

—— Đưa em ấy về cùng.

Lưu Vạn Niên nhận được tin nhắn khi vừa vội vàng cùng Mục Hiểu Hiểu đưa Thu Thu đến bệnh viện, giao tiếp với viện trưởng xong, hoàn thành thủ tục nhập viện. Nhìn tin nhắn này, anh ta nhịn không được khóe môi giơ lên.

Đại tiểu thư thật là sủng Hiểu Hiểu, đây là sợ vợ bà chủ gặp mưa sao?

Thu Thu rất mới mẻ với phòng bệnh cao cấp này, bước vào không hề lo lắng, mà còn khắp nơi xem xét, không ngừng hỏi: "Chị ơi, nơi này chỉ mình em ở sao? Phòng lớn như vậy chỉ mình em ở sao? Oa, còn có TV, điều hòa, tủ lạnh? Em đều có thể sử dụng sao?"

Mục Hiểu Hiểu kéo vali, lấy từng món đồ ra: "Đúng, đúng, đúng, em ở một mình. Mấy ngày nay, chị không thể bồi em, chờ em giải phẫu xong chị lại đến, được không?"

"Chị đừng đến, đi tới đi lui như vậy mệt lắm, mẹ viện trưởng nói mẹ sẽ ở lại đây."

Thu Thu không hy vọng chị gái đến, cô bé đau lòng cho chị mình, khó được nghỉ hè, nhìn bạn bè Trương Xảo đi khắp nơi chơi, còn nhìn lại chị của cô bé...

Mục Hiểu Hiểu cúi lưng vội vàng: "Em đừng nghĩ thoát khỏi sự quản lý của chị, bài tập hè tuy đã làm xong, nhưng phải chú ý ôn tập chương trình học kỳ sau, biết không?"

Thu Thu: "..."

Trời xanh ơi.

Trên đời này sao lại có người chị tàn nhẫn như vậy?

Mục Hiểu Hiểu: "Chị sẽ kiểm tra bất chợt, nếu phát hiện em mấy ngày nay chỉ lo mới mẻ, xem TV mà chẳng làm gì, chị liền tới đây trực tiếp rút cái ống của em. Sợ hãi không?"

Thu Thu mở một cái lòng đỏ trứng phái ăn, trợn mắt: "Sợ hãi, sợ chết em, không cần đâu, chị, cầu xin chị đừng làm thế..."

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh cũng bị hai chị em làm cho tức cười.

Anh ta sinh ra ở nông thôn, trong nhà cũng có vài chị em gái, mọi người đều rất thân thiết. Chỉ là ở Tần gia đã lâu, thói quen lạnh lùng yên lặng thẳng thắn công tác, đã lâu rồi anh ta không cảm nhận được sự ấm áp này.

"Chị ơi, đây, cái này cho chị."

Nhìn chị gái thu dọn đồ đạc gần xong, Thu Thu đưa phong thư trong tay cho nàng. Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn nàng: "Đây là cái gì?"

Đậu má.

Trong lòng nàng cảnh báo vang lên.

Thu Thu cái tên nhãi ranh này, không phải là coi trọng Đại tiểu thư đi? Muốn thay cô đưa thư tình???

Thấy mắt chị gái phun hỏa, Thu Thu thực bất đắc dĩ, cô bé liếc nhìn anh Vạn Niên, nhỏ giọng nói: "Hôm nay không phải sinh nhật của chị Nhất sao? Em sợ chị bận quá mà quên chuẩn bị quà, nên lấy giấy viết thư, viết một ít lời cảm ơn, đưa cho chị Nhất."

Mục Hiểu Hiểu ngẩn người, nàng nhìn Thu Thu: "Chị cần em dạy sao?"

"Như thế nào không cần, chị bủn xỉn như vậy." Thu vật nhỏ không lưu tình, "Cái này rất thích hợp với chị a."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng ở trong mắt em gái, liền "nghèo hèn" như vậy sao?

Thu Thu nhìn mây đen ngoài cửa sổ, "Nhanh lên đi chuẩn bị một chút đi, muốn mưa to rồi, chị, dũng cảm tiến lên, không cần lui về phía sau. Em tin tưởng chị, em nhớ có đọc qua một câu Hồ Lan Thành có viết: "Nếu nàng thiệp thế chưa thâm, liền mang nàng xem thế gian phồn hoa; Nếu nàng ái mộ tang thương, liền mang nàng làm ngựa gỗ xoay tròn." Tâm chị Nhất đừng nói tang thương, phỏng chừng từng bị tạt axit qua, cùng nhau trải qua cái sinh nhật đầu tiên, chị phải làm chị ấy thật sự vui vẻ nha."

(*)"Nếu nàng thiệp thế chưa thâm, liền mang nàng xem thế gian phồn hoa; Nếu nàng ái mộ tang thương, liền mang nàng làm ngựa gỗ xoay tròn": đại ý: nếu chị ấy chưa từng tiếp xúc với thế giới ngoài kia, hãy mang chị ấy đi trải nghiệm những điều tươi đẹp; nếu chị ấy có tính cách u buồn, thích những điều bi thương, hãy mang chị ấy đến những nơi vui vẻ làm dịu nỗi buồn của chị ấy.

Mục Hiểu Hiểu miệng mở to không khép lại được, nàng khiếp sợ nhìn em gái.

Thu Thu nhướng mày, đắc ý dào dạt nhìn nàng, như muốn nói: Thế nào, bị chấn kinh rồi phải không? Có bị tri thức của em thuyết phục chưa?

Mục Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi: "Nói bao nhiêu lần rồi, truyện người lớn em xem ít một chút! Em chỉnh đốn đứng đắn lại đi."

Thu Thu: "..."

Trầm mặc một lát.

Thu Thu nhìn ngoài cửa sổ, rồi quay sang Lưu Vạn Niên: "Anh Vạn Niên, vừa rồi viện trưởng nói em cần tĩnh dưỡng, phiền anh giúp em lôi chị em ra ngoài."

Mục Hiểu Hiểu lại ở đây, cô bé có khả năng bệnh tim lại tái phát mất.

Lưu Vạn Niên: ^0^

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng thật sự không có nhiều thời gian ở bệnh viện để lãng phí, khi rời đi, Mục Hiểu Hiểu kiểm tra một lần nữa tiền ăn trong thẻ còn đủ không, hộ công bên kia an bài thế nào, quy trình giải phẫu ra sao.

Lưu Vạn Niên ở bên cạnh cười nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đây là Đại tiểu thư tự mình an bài."

Ý ngoài lời, căn bản không cần Mục Hiểu Hiểu lo lắng gì cả.

Vũ Dương là bệnh viện tư lập là do chính thế hệ trước của Tần gia xây dựng nên, lúc trước là do chị họ Tần Hải Dao quản lý, nơi này đều là quân đội chính thống.

Có lẽ, ngay cả Tần Hải Long an bài gì, cũng không bằng một câu của Tần Di.

Đại tiểu thư lên tiếng, chính là chỉ thị quan trọng nhất. Chỉ cần nhìn vào sáng nay, viện trưởng mang theo lực lượng nòng cốt đến phòng bệnh rất nhiều lần thì biết mức độ coi trọng như thế nào rồi, Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không cần nhọc lòng.

Khoảnh khắc đó.

Mục Hiểu Hiểu yên tâm đồng thời lại mang theo vài phần chua xót.

Đây là sức mạnh của tư bản.

Nàng dù có nỗ lực cả đời, cũng không bằng một câu của Đại tiểu thư.

Gần đây Mục Hiểu Hiểu cũng không biết chính mình làm sao, rõ ràng Tần Di đã đồng ý để nàng làm em gái, từ nay các nàng nên là thân nhân, giống như quan hệ của nàng và Thu Thu.

Nhưng nàng luôn nhịn không được đi so sánh.

Nàng có thể cho Đại tiểu thư cái gì? Mà Đại tiểu thư cho nàng cái gì.

Đối lập như vậy, giấu ở sâu kín đáy lòng, tự ti như nước dâng lên, một chút một chút thấm ra.

Mục Hiểu Hiểu luôn là một người tự tin, rạng rỡ như ánh mặt trời, rất nhiều quá khứ hắc ám tối tăm áp lực dưới đáy lòng, nếu không phải vì Đại tiểu thư, nàng đều cho rằng chính mình đã chữa khỏi.

Hôm nay thời gian thật sự là gấp rút, Mục Hiểu Hiểu không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng cùng Lưu Vạn Niên ra khỏi bệnh viện.

Nàng còn muốn đến tiệm bánh kem gần trường học, nàng đã liên hệ với cửa hàng trưởng, nói rằng muốn đích thân làm bánh kem cho Đại tiểu thư.

Mà tay nàng...

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ trong tay. Đây là món quà nàng bí mật chuẩn bị từ lâu. Khi nghe Tống tẩu nói về sinh nhật của Đại tiểu thư, nàng đã lặng lẽ thiết kế và làm việc không ngừng nghỉ để hoàn thành nó. Nhờ sự giúp đỡ của đàn chị trong cửa hàng gia công, cuối cùng nàng cũng hoàn thành chiếc vòng cổ bạch kim này.

Chiếc vòng cổ tuy không đắt tiền nhưng lại chứa đựng tâm ý của Mục Hiểu Hiểu. Phía cuối vòng là một mặt dây nhỏ hình chữ "Q", tượng trưng cho chữ "Tần", bên cạnh là một thanh bảo kiếm nhỏ giống số 1 (nhất, đồng âm với "Di") , thể hiện sự mạnh mẽ. Khi nhìn kỹ, mặt dây này như chữ viết tắt của "Tần 1", nhưng thực ra "1" là chữ "tiểu" cách điệu do Mục Hiểu Hiểu thiết kế.

Trước kia, Mục Hiểu Hiểu từng được gọi là "Tiểu Tiểu" do Tô Thu Vân - viện trưởng cô nhi viện, đặt tên. Khi bà và bà nội Sở tìm thấy Mục Hiểu Hiểu, nàng nhỏ bé đến mức hai bàn tay có thể ôm trọn.

Nhưng sau này, khi nàng lớn lên, bà nội Sở trở nên lo lắng và mê tín, muốn đổi tên nàng: "Thu Vân, con xem nhà mình, những đứa trẻ khỏe mạnh không được mấy đứa, thật vất vả kiểm tra Tiểu Tiểu không có bệnh tật xấu gì, chúng ta có nên chăng sửa lại cái đên cho con bé? Đừng kêu Tiểu Tiểu nữa"

Tô Thu Vân cười hỏi bà nội: "Vậy bà muốn gọi là gì?"

Bà nội Sở trải qua suy nghĩ cặn kẽ: "Hay gọi là "Cường Tráng", "Kiện Kiện" hoặc "Đại Đại".

Tô Thu Vân: "..."

Đoạn quá khứ đã qua này, sau này Tô Thu Vân mới kể lại cho Mục Hiểu Hiểu biết, bà trước đây rất ít cũng bà nội cãi cọ chuyện gì, nhưng khi đó thật sự vì Mục Hiểu Hiểu mà liều mạng tranh thủ, bà không muốn con gái mình có cái tên khó nghe như vậy.

Cuối cùng, mẹ và bà nội mỗi người nhường một bước, từ "Tiểu Tiểu" đổi thành "Hiểu Hiểu", từ Tiểu Tiểu có nghĩa là đứa trẻ, đổi thành hừng đông bừng sáng.

Mục Hiểu Hiểu cũng như mẹ và bà nội luôn hi vọng như vậy. Việc nàng bị vứt bỏ sau khi sinh ra, với nàng mà nói bất quá là bóng tối trước khi trời sáng, mà chính nàng vẫn luôn nỗ lực để phá tan đi những bụi gai, vươn mình trở nên ánh nắng ban mai tươi đẹp nhất trước bình minh.

Mục Hiểu Hiểu vuốt mặt dây chuyền, trong lòng cảm xúc dâng trào.

Vành mắt nàng thậm chí cũng đỏ lên.

Thân là một chuyên gia tâm lý, Mục Hiểu Hiểu luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ và giữ vai trò chủ động. Đặc biệt là khi đối diện với bệnh nhân, nàng như một ngọn núi cao sừng sững, là đối tượng được người khác nhìn lên.

Nhưng hiện tại, nàng đã phá vỡ những quy tắc tự mình đặt ra, chỉ vì mong muốn Đại tiểu thư được hạnh phúc. Cho dù phải dùng những nỗi đau trước đây của mình để chữa lành cho cô, Mục Hiểu Hiểu cũng sẵn lòng.

***

Trời đã âm u.

Cơn mưa đến muộn một chút, làm người ta thêm lo lắng một chút.

Nhưng Đại tiểu thư, chờ tới chờ lui lại chờ phải người mà cô không muốn gặp.

Cô biết rõ, vào những ngày như thế này, ba người trong gia đình họ sẽ luôn xuất hiện ở đây.

Người chưa vào đến nơi, tiếng cười của Tố Lam đã truyền vào trước, "Di Di, dì nhỏ cùng ba con, còn cả chị con đến thăm con đây."

Tố Lam kéo cánh tay Tần Hải Long, mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, tóc búi cao, trên cổ đeo vòng trân châu, cổ tay trái là vòng vàng rực rỡ, cổ tay phải là vòng phỉ thúy ánh lên những tia sáng mờ mịt, trông châu quang bảo khí.

Tần Hải Long mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc chải cẩn thận, một tay cầm gậy, vẻ mặt nhàn nhạt. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên sự anh khí, mang một khí thế mạnh mẽ, các đường nét trên khuôn mặt giống hệt Tần Di.

Tần Sương mặc chiếc váy dài màu trắng, eo thon, dáng vẻ thanh thoát, rất tôn dáng. Cô ấy nhớ Tần Di từng nói thích cô ấy mặc màu trắng.

Hôm nay, vẻ mặt của cô ấy không nghiêm nghị như thường ngày, trong tay cầm một chiếc bánh kem lớn. Tiểu Thúy thấy liền vội chạy lên muốn nhận lấy, nhưng Tần Sương xua tay, "Không cần."

Đây là cô ấy tự tay làm cho em gái, nên muốn tự tay tặng cho cô.

Tần Di ngồi trên xe lăn, từ xa xa nhìn thấy ba người hạnh phúc của gia đình mình đang đến gần, ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt.

Tần Hải Long đã lâu không gặp cô con gái nhỏ, nhìn thấy cô vẫn không có dấu hiệu khá hơn, trong lòng ông thở dài mạnh mẽ.

Tố Lam vẫn như mọi khi, vừa vào nhà liền đánh giá Tần Di: "Khí sắc có vẻ khá hơn chút, có thể nói chuyện được không? Chân có sức lực không?"

Tần Di không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.

Tố Lam có chút xấu hổ, bà ta nhìn Tần Hải Long, Tần Hải Long lại nhìn Tần Di: "Ba đến thăm con."

Tần Di vẫn không có động tĩnh gì.

Đối với họ, cô đã tâm như tro tàn.

Oán hận hay vui sướng, tất cả đều đã không còn tồn tại nữa.

Tần Hải Long nhíu mày, ông đã quát tháo trên thương trường bao nhiêu năm, mỗi người đều cung kính ông, nhưng khi già rồi, trong nhà lại loạn lạc khiến ông đau đầu, lòng ông không biết đã bao nhiêu lần bực bội.

Dù nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng Tần Di là cô con gái nhỏ mà ông yêu quý nhất, là người ông đã chăm sóc từ khi mang thai cho đến khi sinh ra, càng khiến ông thiên vị hơn.

Tần Di càng lớn lên, càng giống ông, từ nét mặt đến cái nhìn uy nghiêm, không khác gì ông.

Chỉ là...

Tần Hải Long không nhịn được thở dài ra tiếng, Tố Lam vỗ nhẹ vào ông, "Hôm nay là sinh nhật con gái, ông thở dài cái gì?"

Tần Sương nhíu mày, thái độ nghiêm khắc: "Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi!"

Rõ ràng trước khi đến, cô ấy đã ngàn lần dặn dò mẹ, sau khi đến đây ít nói, đừng chọc người khó chịu. Em gái đã thực sự đáng thương, lòng oán hận của mẹ vẫn chưa tan sao? Mẹ có phải không còn chút tình cảm nào đối với Tần Di, đứa cháu mà mẹ đã nuôi từ nhỏ đến lớn sao?

Tần Di mặt vô biểu cảm nhìn gia đình ba người này, trong mắt cô, họ chỉ như một trò cười.

Chọn đúng ngày này, họ ăn mặc lộng lẫy đến trước mặt cô để diễn kịch.

Tố Lam bị con gái mắng mím môi lại, càng lớn tuổi, Tần Sương càng trở nên thô bạo, động một chút là phát giận, không còn là đứa trẻ nghe lời như khi còn nhỏ, cô ấy đối với ba ta luôn cảm thấy kiêng kỵ.

Tần Sương tiến tới trước mặt Tần Di, ngồi xổm xuống nhìn cô, nhẹ nhàng cười: "Sinh nhật vui vẻ."

Tần Di không nhìn cô ấy.

Trong lòng Tần Sương đau đớn, cô ấy mở chiếc bánh kem ra.

Đây là bánh do chính tay cô ấy làm.

Trên bánh kem, là hai đứa trẻ đáng yêu khoác tay nhau.

Cả hai đều ở độ tuổi đẹp nhất, một người mặc váy màu trắng, một người mặc bộ tây trang màu đen.

Cô bé mặc váy màu trắng có nụ cười hạnh phúc, còn cô bé mặc tây trang màu đen lại mỉm cười nhìn cô bé kia, vẻ mặt sủng nịch.

Đây là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức của Tần Sương.

"Ai nha, Di Di, con không biết, A Sương của chúng ta vì cái bánh kem này đã tốn biết bao nhiêu tâm tư, mỗi ngày bận rộn mà vẫn kiên quyết tự tay làm cho con."

"Sao con lại không cười? Người trong nhà sao lại có thái độ như vậy chứ?"

Tố Lam nhìn Tần Di cười nói, giọng nói lại mang theo sự châm chọc mỉa mai.

Tần Sương nhíu mày, hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế: "Hôm nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?"

Sinh nhật của cô, nên được gia đình bên cạnh bầu bạn.

Tần Di trầm mặc một lát, nhìn Tần Sương, rồi ánh mắt dừng lại ở Tố Lam và Tần Hải Long. Cô giơ tay.

—— Các người khiến tôi buồn nôn.

Bầu trời bỗng chốc mưa to như trút nước, tia chớp màu tím xé tan không trung, tiếng sấm rền vang như đập mạnh vào lòng mỗi người.

Tần Di vẫn bướng bỉnh như vậy, bất kể ai nói gì, đều không lọt tai.

Tần Sương đã biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng vẫn không kìm được đau lòng. Cô ấy cùng Tố Lam bị Tần Hải Long quát lớn đuổi ra ngoài.

"Đi ra ngoài hết, tôi có chuyện muốn nói với con gái."

Tố Lam trong lòng nghẹn uất, từ khi bà ta trở thành phu nhân Tần gia, chưa từng có ai dám nói với bà ta như vậy. Tần Di tính là gì chứ? Cô thật sự nghĩ mình vẫn là thiên kim tiểu thư sao?

Tần Sương không đi quá xa, đứng từ xa trong sân nhìn vào phòng, có thể lờ mờ thấy Tần Hải Long và Tần Di. Cô ấy không yên tâm.

Bên cạnh cô ấy, A Chức giương ô đứng đó. Tần Sương vẫy tay, có chút vô lực: "Không có việc gì."

Dù có che mưa cũng vô ích, cơn mưa này đối với cô ấy đã sớm dội vào lòng.

A Chức mím môi nhìn cô ấy, rồi mở rộng dù, để mưa xối thẳng lên người Tần Sương. Cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người trong phòng, mặc kệ mưa to, cũng có thể thoải mái phát tiết cảm xúc của mình, nước mắt hòa vào mưa chảy xuống.

Như vậy thật tốt, không ai thấy được nỗi đau của cô ấy.

Khi mưa tạnh, cô ấy vẫn sẽ là Đại tiểu thư cao cao tại thượng, khiến mọi người kính sợ.

Chỉ là...

Trong đầu cô ấy hiện lên ký ức về bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của Tần Di.

—— Em tên Tần Di, còn chị?

—— Đại tiểu thư... Tôi tên Tần Sương.

—— Thật như ba nói, chúng ta đều họ Tần, chị không cần câu nệ như vậy, ngồi lại đây.

......

Sự ôn nhu đó, đã không còn.

Trong phòng khách.

Mùi đàn hương thoang thoảng khắp nơi.

Tần Hải Long hận không thể trách con gái.

Tần Di ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào ông.

Cha con cứ thế giằng co vài phút.

Tần Hải Long thở dài: "Di Di, con làm ba quá thất vọng rồi."

Tần Di muốn cười, nhưng không thể cười nổi.

Tần Hải Long hai tay chắp sau lưng, im lặng một lúc, ánh mắt già nua dừng lại trên cô: "Đừng trách ba, ba đã già, Tiểu Hải lại không có ở đây, ba không thể để bao nhiêu thế hệ Tần gia nỗ lực thất bại trong gang tấc."

Tần Di nhắm mắt lại.

Lại là như thế.

Mỗi lần, sự ấm áp của tình thân luôn ẩn chứa dưới lớp ích lợi.

Tần Hải Long nhìn con gái, có chút bất đắc dĩ: "Vốn dĩ, ba định giao hết thảy cho con, nhưng nhìn con bây giờ..."

Ông lắc đầu: "Tần gia chúng ta cần một người có uy tín danh dự để dẫn dắt mọi thứ."

Tần Di, trong tình trạng hiện tại, đã không còn giá trị.

Tần Di nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo.

Tần Hải Long tiếp tục: "Ba biết, con vẫn gắt gao nắm giữ cổ phần của con và chị họ Tiểu Hải. Nhưng đã bao lâu rồi? Con gái à, con nên nhìn thấu, con bé không thể trở về nữa. Tiểu Hải đã chết. Ba đã nói với con nhiều lần rồi, con không thể tự lừa người dối mình mãi."

Tần Di nhìn ra cửa sổ, nơi cây đại thụ bị mưa gió quật cong. Cô đợi lâu như vậy, vì sao chị họ vẫn chưa trở về?

"Chúng ta không thể để Tần gia tiếp tục tiến thoái lưỡng nan. Buông bỏ đi."

"Giao hết cổ phần của Tiểu Hải và của con ra đây, để chị con gánh vác trách nhiệm này."

"Con vốn không thích thương trường lừa lọc. Ba đã mua cho con nhà và đất ở khu nam, con hãy đi đến đó."

"Con yên tâm, mặc kệ dì nhỏ con thế nào, A Sương luôn có tình cảm với con. Dù một ngày ba không còn, con bé cũng sẽ không bạc đãi con, không phải sao?"

"Hiện tại con không có mong cầu gì, Tố Lam đã hứa với ba, sẽ không đến trêu chọc con nữa, sẽ không nói mẹ con rời đi vì con."

"Tần gia không thể sụp đổ vì sự cố chấp của con, Di Di, coi như ba cầu xin con."

"Thân thể con yếu ớt... Cổ phần nắm giữ càng lâu, Nam Dương càng tổn hại. Con hãy nghĩ kỹ, ba sẽ cho con thêm hai tháng."

"Vì sao con không đáp lại? Đừng bức ba, đừng để ba phải ra tay với chính con gái mình."

...

Mưa ngày càng lớn.

Không biết đã bao lâu, những âm thanh náo động ồn ào mới dần tiêu tan.

Tất cả người giúp việc của Tần gia đều lui xuống, ai cũng biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, không một ai dám bước ra.

Tần Di ngồi một mình trong sân, mưa tầm tã xối xuống, ướt đẫm quần áo và tóc cô. Trước mắt cô là một màn sương mù, mọi thứ trở nên mờ mịt, không thấy rõ gì cả.

Đại tiểu thư ngồi đó, cô độc và lẻ loi.

A.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Đây là ba cô, chị cô, dì nhỏ cô.

Họ đều là những người thân thiết nhất của cô.

Mưa dữ dội nện vào người cô, Tần Di đã không còn cảm giác đau đớn, cô nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mục Hiểu Hiểu...

Cô nhớ lại tin nhắn sáng nay từ Tố Lam.

—— Hiện tại con đối với tất cả chúng ta đều là một gánh nặng trầm trọng. Con không thể di chuyển, không thể nói năng, tại sao không thể thành toàn cho chị con? Con bây giờ chỉ là một phế nhân, đến cả bản thân mình còn không bảo vệ được, con còn muốn làm gì?

Tần Di hít một hơi thật sâu, cô không thể từ bỏ.

Trước đây, khi tâm cô như tro tàn, cô đã từ bỏ chính mình, không còn bận tâm đến điều gì khác.

Nhưng bây giờ... trong lòng cô có ánh sáng.

Cô phải bảo vệ ánh sáng đó.

Không cho phép bất kỳ ai trên đời này làm tổn thương nàng.

Nghĩ vậy, Tần Di cắn chặt răng, lần đầu tiên sau bao lâu, cô muốn đứng dậy.

Cô hít sâu một hơi, hai tay chống vào hai bên xe lăn, nỗ lực làm hai chân dùng sức, nhưng dù cô cố gắng đến đâu, hai chân vẫn không thể chống đỡ thân thể. Khi tay cô trượt, Tần Di không chỉ không đứng dậy được mà còn ngã mạnh xuống đất.

***

Mục Hiểu Hiểu và Lưu Vạn Niên trở về vào lúc mưa to nhất.

Lưu Vạn Niên đỗ xe, đưa áo mưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Mưa lớn quá, bung dù không được đâu."

Mục Hiểu Hiểu cười tươi nhận áo mưa, nàng không mặc vào ngay mà khóa lại để giữ cho bánh kem không bị ướt.

Đây là chiếc bánh kem nàng tỉ mỉ làm, tốn rất nhiều thời gian.

Bánh kem là một đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp.

Đó là món quà nàng muốn dành cho Đại tiểu thư.

Trong lòng nàng, Đại tiểu thư chính là đóa hoa hồng kiều diễm, đẹp nhất trên đời.

Nàng tưởng tượng đến khuôn mặt Đại tiểu thư khi nhìn thấy bánh kem, chắc chắn sẽ rất vui, nhưng sẽ cố làm ra vẻ không thích để trông thật đáng yêu. Mục Hiểu Hiểu cẩn thận gói kỹ bánh kem, lòng đầy mong chờ không thể chờ đợi thêm.

Đại tiểu thư chắc chắn đang đợi nàng.

Lưu Vạn Niên nhìn thấy nàng hồi hộp đến nỗi tay run run, liền nhạy bén nói: "Hiểu Hiểu, tôi sẽ không vào đâu."

Anh ta là người biết nhìn sắc mặt, hiểu rằng lúc này, Đại tiểu thư chắc chắn muốn có thời gian riêng với Mục Hiểu Hiểu.

Một ngày lãng mạn biết bao.

Ngày mưa, cùng người yêu ăn bánh kem, Lưu Vạn Niên không thể không ghen tị.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, tay theo thói quen sờ túi đựng vòng cổ, chào tạm biệt Lưu Vạn Niên rồi nhanh chóng hướng về phía trong sân.

Mưa lớn làm mọi thứ trở nên mờ mịt, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng bị ướt đẫm, nhưng nàng không quan tâm, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, tay giơ cao áo mưa màu lam bao bọc một vật không rõ.

May mắn là mưa lớn che mắt người xung quanh, nếu không mọi người sẽ nghĩ nàng bị vấn đề tinh thần.

Mục Hiểu Hiểu tâm trạng rất tốt, không bận tâm đến bùn lầy dưới chân, càng đi càng nhanh, trong lòng bắt đầu ngân nga bài hát mừng sinh nhật.

— Sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ.

Đại tiểu thư, em đã trở về!

Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu rảo bước tiến vào trong sân, chuẩn bị gọi Đại tiểu thư, nàng bất ngờ đứng khựng lại.

Tay giơ bánh kem, nàng ngu ngốc nhìn phía trước, không tin nổi vào mắt mình, nàng còn phải đưa tay lên xoa xoa mắt.

Tần Di ngồi ngã trên mặt đất.

Váy dài của cô bị ướt nhẹp, toàn thân ướt đẫm, cô bất lực ôm chính mình, giống như một con vật nhỏ bị lạc đường và bỏ rơi, co ro thành một đống.

Nhận thấy có người tới, Tần Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, trong một khắc, đôi mắt cô đỏ hoe.

Đối mặt với những lời lạnh nhạt của dì nhỏ, sự bức bách của người ba, và nỗi rối rắm thống khổ của Tần Sương, cô đều có thể nhẫn nhịn, đều có thể đáp lại bằng vẻ lạnh nhạt.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy người kia, từ xa xa, Tần Di cảm thấy mình như một đứa trẻ bị ủy khuất, trong nháy mắt sụp đổ.

Mục Hiểu Hiểu khó khăn bước từng bước, tay vẫn cầm chiếc bánh kem mà nàng dày công chuẩn bị cho cô, trong túi vẫn đựng sợi dây chuyền thiết kế vì cô.

Cơn mưa trắng xóa.

Nàng từng bước bước tới bên cạnh Đại tiểu thư của nàng.

Nước mắt nàng chảy dài.

Nàng đau lòng đến hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro