Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu từng bước từng bước tiến gần đến cô.

Cô nhìn thấy trong mắt Mục Hiểu Hiểu là nỗi đau đớn, bi thương, và oán giận đang trào ra.

Mưa rất lớn, nhưng Đại tiểu thư biết rằng Mục Hiểu Hiểu đang rơi lệ.

Đây là lần đầu tiên sau bao lâu, cô mới thấy Mục Hiểu Hiểu khóc.

Tần Di nhìn nàng từ từ tiến đến, rồi nhanh chóng chạy về phía cô.

Mục Hiểu Hiểu giống như một mảng cầu vồng trong ngày mưa dầm, bổ ra thiên địa, mang đến ấm áp.

Giây tiếp theo, cô bị ôm chặt vào một cái ôm ấm áp, hương quả vải quen thuộc tràn ngập trong mũi. Cả ngày căng thẳng của Tần Di trong khoảnh khắc thả lỏng, cô vô lực dựa vào Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu đau lòng đến cơ hồ muốn thổ huyết, nàng không biết Tần Di đã ngồi bao lâu trên mặt đất lầy lội, chỉ cảm thấy thân thể của Tần Di lạnh như băng, dù nàng dùng bao nhiêu lực cũng không thể làm ấm.

Không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, không hỏi cô vì sao lại ở đây.

Mục Hiểu Hiểu chỉ dùng sức ôm Tần Di thật chặt.

Nàng thật sự rất dùng sức, hàm răng cắn chặt môi, đem tất cả cảm xúc quay cuồng trong lòng dồn vào cái ôm này. Tay của nàng lắc chặt đến mức làm Đại tiểu thư cảm thấy đau, nếu là trước kia, Tần Di chắc chắn sẽ đẩy Mục Hiểu Hiểu ra.

Nhưng lúc này, Đại tiểu thư nhắm mắt lại, nước mắt theo gương mặt nhịn cả ngày cuối cùng cũng chậm rãi chảy xuống.

Cô biết, cô rốt cuộc đã không còn sức để trốn tránh.

Cảm thấy Tần Di trong ngực nàng đang nhẹ nhàng run rẩy, Mục Hiểu Hiểu không dám trì hoãn lâu hơn. Nàng đưa chiếc bánh kem được bọc kín trong áo mưa cho Tần Di: "Cầm lấy."

Tần Di nhận lấy, nhìn nhìn. Đây là quà sinh nhật sao?

Không kịp giải thích gì nhiều, Mục Hiểu Hiểu ôm Tần Di với thân thể ướt đẫm bước nhanh vào trong nhà. Nước mưa tí tách rơi trên mặt đất, như những nét chấm phá trên một bức tranh đạm mặc.

Tần Di không nói gì, chỉ một tay nắm chặt vạt áo của Mục Hiểu Hiểu, quay đầu nhìn những vệt nước kéo dài trên sàn, như những vết lưu lại trong lòng cô.

Cô đã chờ đợi Mục Hiểu Hiểu cả một ngày, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu đã trở lại.

Mục Hiểu Hiểu ôm cô vào căn phòng ấm áp, cách ly tất cả mưa gió và thống khổ bên ngoài. Mục Hiểu Hiểu lấy một chiếc chăn lớn, đặt Tần Di lên sô pha rồi từ từ lau khô người cô.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt Mục Hiểu Hiểu có chút đỏ, nàng không nói gì, chỉ nhíu mày chặt lại, nhìn như đang giận dữ.

Hôm nay, với Tần Di, là một ngày không tốt, nhưng đồng thời cũng là điều cô đã quen thuộc.

Ba năm qua, cứ mỗi khoảng thời gian này cô lại phải trải qua những chuyện như vậy, dù có đau đớn thế nào, lâu dần tâm hồn cô cũng sớm trở nên tê mỏi, không phải sao?

Ban đầu, sự xuất hiện của ba người kia còn làm cô đau đớn, giống như một đao đâm thẳng vào miệng vết thương, nhưng hiện giờ, không còn khiến cô bị tổn thương như lúc đầu. Cứ như việc liên tục bị một vết thương đâm đi đâm lại, dù đau đến mấy cũng dần dần trở nên chai sạn.

Tần Di không phải không thể trả thù. Trong năm rưỡi đầu tiên, cô đã khiến Tần Sương và Tố Lam biết cô máu lạnh thế nào, để họ nếm trải hậu quả của sự lừa dối. Cô cũng từng làm Tần Hải Long phải dè chừng, không dám đối đầu với cô. Nhưng sau khi biết tin chị họ qua đời, ánh sáng cuối cùng trong lòng cô cũng tắt ngấm.

Cô đã mất đi mọi quyến luyến với thế giới này. Nếu không phải vì sự tàn niệm còn sót lại, cô đã sớm rời đi. Cô từng từ chối tất cả, tự giam cầm mình trong vùng cấm.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy, không quan tâm đến bất cứ gì đã bước vào cuộc đời cô, mang theo ánh sáng rực rỡ.

Thái độ của Mục Hiểu Hiểu hôm nay đối với cô, tất cả đều rất mới mẻ. Người này ở bên cạnh cô, có khiếp đảm, có sợ hãi, có bất an, có nhẫn nại, có ánh mặt trời và niềm vui, nhưng duy nhất không có một loại cảm xúc tức giận như bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu hôm nay thực sự rất tức giận. Đôi mắt thường ngày có chút hồ mị, hôm nay nhíu lại, đôi môi đỏ mím chặt thành một đường. Tóc nàng ướt đẫm, nước nhỏ từng giọt xuống cổ, chảy qua xương quai xanh gợi cảm. Nhưng nàng không rảnh lo những điều đó, tâm tư đều tập trung vào Tần Di.

Nàng thực sự tức giận đến muốn nổ tung. Trong một ngày đặc biệt như thế này, ai có thể biến Tần Di thành như vậy, không cần phải nói, nàng cũng biết kẻ đầu sỏ gây tội là ai.

Nàng rất muốn hỏi đối phương một câu: có biết xấu hổ không? Tại sao phải chọn ngày này để làm điều ghê tởm như vậy?

Tần Di đã phải chịu đựng và nhẫn nhịn nhiều như vậy, sao không để cô yên một chút? Cô vừa mới khôi phục một chút sức lực, liền không thể gặp cô một cách tốt đẹp hơn sao?

Hôm nay là sinh nhật cô, một năm chỉ có một lần, sao không thể buông tha cho cô, để cô vui vẻ một chút?

Mục Hiểu Hiểu trong lòng như lửa đốt, cơn tức giận bùng lên từng luồng. Thình lình, nàng cúi đầu, thấy Tần Di trên sô pha với đôi mắt nhỏ tò mò nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhìn xem, bị người khác bắt nạt thành như vậy mà còn có tâm tình tò mò sao? Cô là tiểu hài tử sao?

"Chị có lạnh không?"

Mục Hiểu Hiểu vuốt nhẹ mặt Tần Di, hỏi nhỏ. Tần Di lắc đầu, lúc này mới cảm thấy có chút ngại ngùng, quay đầu đi không để nàng sờ mặt.

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu là tức giận, nhưng tay nàng lại rất ấm áp. Nàng mở điều hòa, tăng nhiệt độ lên, rồi cẩn thận lau khô cơ thể Tần Di. "Đến pha nước ấm tắm, bằng không dễ cảm mạo."

Nhìn chân Tần Di, Mục Hiểu Hiểu đau lòng.

Da Tần Di thật mềm mại, đã bị cát đá trên mặt đất làm tổn thương.

Nàng muốn chạm vào vết thương đó, nhưng tay lại do dự dừng giữa không trung.

Nếu trước đây, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ tiện tay chạm vào để thử cảm giác của Tần Di, nhưng hôm nay, nàng không nỡ. Nhìn vào những vết thương nhỏ, nàng cảm thấy đau lòng như chính mình bị thương.

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Tần Di.

—— Không đau.

Tần Di như thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Xe lăn ngoài trời đã ướt nhẹp không dùng được, Mục Hiểu Hiểu từ tầng ba đẩy tới xe lăn dự phòng. Nàng cẩn thận ôm Tần Di lên xe lăn, "Đi tắm rửa trước đã."

Tần Di cúi đầu nhìn xe lăn dưới thân mình, đột nhiên có ý tưởng: Vì sao cô cần nhiều xe lăn như vậy? Nếu chỉ có một cái, cô sẽ được ôm nàng mãi.

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết Tần Di đang nghĩ gì, nàng một đường đẩy cô đến cửa phòng tắm, rồi nhịn không được hỏi: "Em giúp chị tắm nhé?"

Tần Di trạng thái không tốt làm Mục Hiểu Hiểu lo lắng. Nàng không yên tâm.

Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu hỏi, ánh mắt nàng vẫn trong sáng và thuần khiết, còn Tần Di tâm tư đã sớm thay đổi. Cô vẫy tay từ chối nhanh chóng.

—— Không cần.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ai nha.

"Chị thẹn thùng sao?" Mục Hiểu Hiểu nhịn không được hỏi, "Kỳ thật không có gì, trước kia Thu Thu sinh bệnh, em thường xuyên giúp con bé tắm rửa."

Tần Di liếc nàng một cái.

Thu Thu bao lớn? Nàng lấy cô so với một đứa bé sao?

Mục Hiểu Hiểu lại nghĩ nghĩ, "Lúc trước Tống Khả cũng thế, em ấy thân thể không tốt, thỉnh thoảng em sẽ giúp mẹ tắm rửa cho em ấy. Mọi người đều là con gái, ai nha. Tống Khả, chị quên là ai rồi đúng không? Chính là..."

Nàng vừa muốn giải thích, Tần Di lạnh mặt vẫy tay.

——Em không cần nói với chị.

Tống Khả là ai, Tần Di tự nhiên nhớ rõ, đó là người mà từ miệng của Thu Thu nói là người ái mộ nàng, được viết ở vị trí thứ tư trang thứ hai.

Không khí vốn dĩ khá tốt, nhưng lời "luận nữ nữ có thể cùng nhau tắm rửa hay không" của Mục Hiểu Hiểu lại làm không khí trở nên lạnh lẽo. Đại tiểu thư không thể hiểu được, lại giận dỗi, lạnh mắt nhìn nàng không lấy có biểu tình tốt. Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu đành bất đắc dĩ nhìn Đại tiểu thư tự vào phòng tắm.

Nàng không yên tâm, nên nhanh chóng tắm rửa, mặc áo ngủ vội vàng chạy ra, tóc cũng chưa kịp lau khô.

Khi Tần Di tắm xong ra tới, liền thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên ghế, mắt trông mong chờ cô.

Tóc Mục Hiểu Hiểu ướt nhẹp, giọt nước theo cổ chảy xuống, đôi môi đỏ tươi cũng bị ướt.

Tần Di nhìn nhìn, trong lòng lại có chút khô nóng chui lên, cô đôi khi cảm thấy Mục Hiểu Hiểu là cố ý.

"Em giúp chị sấy tóc."

Mục Hiểu Hiểu tung tăng chạy qua, hiện giờ, hầu hạ Đại tiểu thư nàng đã quen thuộc. Nhưng lúc này Đại tiểu thư còn có chút không thích hợp. Có lẽ là cảm xúc hạ xuống, cô trước sau không nhìn nàng, yên lặng chấp nhận Mục Hiểu Hiểu sấy khô tóc cho mình.

Mục Hiểu Hiểu tay thực nhẹ nhàng, phi thường có kiên nhẫn, một sợi một sợi sấy tóc cho Tần Di. Đại tiểu thư tóc mềm mại, trên người còn có mùi hương dễ ngửi, Mục Hiểu Hiểu tâm tình thả lỏng, phục vụ đúng chỗ, không quên dùng đầu ngón tay mát-xa da đầu Tần Di, thả lỏng thần kinh.

Trước kia, Tần Di có lẽ chỉ cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng hôm nay, cô cảm giác tay Mục Hiểu Hiểu như mang theo dòng điện, trực tiếp từ da đầu xẹt qua, lập tức chui vào trong lòng.

Cô cả người căng chặt, hít sâu một hơi.

——Sấy tóc thì sấy tóc, động tay động chân làm cái gì?!

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Gì? Gì động tay động chân? Nàng trước kia không phải đều làm như vậy sao?

Nhìn gương trang điểm, thấy Tần Di tức muốn hộc máu, Mục Hiểu Hiểu vô tội bĩu môi. Nàng liền biết, Đại tiểu thư trong lòng không thoải mái.

Thôi đi. Nàng đại nhân không chấp tiểu công chúa, ngày này nàng liền không cùng Đại tiểu thư tính toán.

Cuối cùng đem thân thể Đại tiểu thư sưởi ấm xong, Mục Hiểu Hiểu đẩy cô xuống lầu.

Đại tiểu thư trên người tỏa ra hương đàn hương sâu kín, đặc biệt dễ ngửi. Sau khi tắm rửa xong, thân thể ấm áp, khí sắc cũng khá hơn một chút, tâm trạng cuối cùng cũng hòa hoãn lại. Mục Hiểu Hiểu vừa mới đẩy Đại tiểu thư vào phòng khách, Tần Di đã chăm chú nhìn cái gói mà Mục Hiểu Hiểu trước đó luôn giữ bên mình.

—— Đây là cái gì?

Ai, có thể là cái gì được chứ?

Mục Hiểu Hiểu hiện giờ cũng chẳng còn tâm trạng, nàng cẩn thận giải khai áo mưa bọc bên ngoài. Tuy rằng đã bảo vệ rất kỹ, nhưng sau nhiều lần va chạm, cái bánh kem hoa hồng màu đỏ tươi kia giờ biến thành một vật thể nhìn không ra hình dạng, giống như một con dao đẫm máu.

Giơ cái bánh kem lên, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy ngượng ngùng.

Bên ngoài trời đang mưa rền gió dữ, trong phòng khách chỉ có duy nhất một chiếc đèn sáng.

Nàng lo lắng liệu cái hình thù đỏ rực này có làm Đại tiểu thư sợ hay không.

Tần Di thực sự hơi giật mình khi vừa nhìn thấy, bản năng cô lùi lại phía sau. Cũng may là trong khoảng thời gian này, cùng Mục Hiểu Hiểu ở chung, nội tâm đã được nàng rèn luyện cứng cáp hơn. Tần Di nhìn chằm chằm hồi lâu, không chắc chắn, nhưng vẫn nâng tay lên.

—— Bánh kem?

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, bĩu môi, "Bánh kem hoa hồng, tự tay em làm."

Tần Di nhìn cái gọi là bánh kem hoa hồng, lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, cúi đầu xuống, khóe mắt hiện lên một nụ cười nhạt.

Thật đúng là phong cách của cô.

Mục Hiểu Hiểu: "Làm gì mà cười em? Em thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức đó. Ai, Đại tiểu thư, giữa trưa chị ăn cái gì? Đói bụng không?"

Đại tiểu thư không đáp lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh kem thảm hại, Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu cảm thấy chua xót khó chịu, "Buổi sáng đến giờ vẫn luôn không ăn cơm sao?"

Tần Di không nói lời nào, quay đầu đi, không để ý tới nàng.

Mục Hiểu Hiểu vừa thấy cô như vậy, càng cảm thấy khổ sở.

Đây là gia đình gì vậy, thân nhân gì vậy chứ.

Tuy rằng Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, không cảm nhận được một gia đình đầy đủ với ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại và một đống người thân yêu thương cưng chiều, nhưng trên con đường trưởng thành của mình, nàng chưa từng thiếu tình yêu thương.

Khi đó, mỗi lần đến sinh nhật, Tô Thu Vân và bà nội Sở đều sẽ cố gắng mua bánh kem cho các em nhỏ. Khi có tiền, họ sẽ mua một cái bánh kem lớn, cả nhà quây quần cắm nến, hát bài ca sinh nhật. Nếu trong khoảng thời gian đó kinh tế khó khăn, Tô Thu Vân cũng sẽ tự tay làm một chiếc bánh kem nhỏ cho các em.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ký ức của Mục Hiểu Hiểu. Nàng thích nhất là được vây quanh bởi những người thân yêu, ăn món ăn do mẹ và bà nấu, sau đó chắp tay trước ngực ước nguyện.

Tại sao khi đến chỗ Đại tiểu thư, nàng lại thấy lòng mình chua xót đến vậy?

Mục Hiểu Hiểu dùng chăn quấn kỹ cho Tần Di, sau đó đi chuẩn bị nước gừng ngọt cho cô.

Nàng vừa xuất hiện, không khí trong nhà tựa hồ thay đổi.

Vốn dĩ, với Tần Di, ngày này là một ngày cực kỳ đau khổ và gian nan.

Sinh nhật là ngày kỵ của mẹ.

Tố Lam từng nói rằng, chính vì cô mà mẹ mới rời bỏ thế gian này. Cô chính là ác quỷ mang đến đau khổ cho mọi người.

Đối với những lời của Tố Lam, Tần Di khinh thường để ý tới và cũng không cãi lại gì, nhưng Tố Lam không chịu buông tha, từng lần một cắm dao nhỏ vào lòng cô, cho đến khi vết thương chồng chất, thân thể đầy thương tích.

Nhưng hôm nay, bởi vì có Mục Hiểu Hiểu, cô không còn sợ hãi ngày này như trước.

Mục Hiểu Hiểu biết mình hát không hay, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, mở bản ghi âm ca khúc "Chúc mừng sinh nhật" mà tối hôm qua đã luyện tập hồi lâu.

Ngồi trên sô pha, Tần Di không biết rằng Mục Hiểu Hiểu đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ như vậy.

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật, Đại tiểu thư, chúc mừng sinh nhật, chúc chị mỗi ngày đều vui vẻ, thường xuyên mỉm cười, nhanh chóng cất tiếng, đôi chân cũng khỏe mạnh, chúc chị sống lâu trăm tuổi, làn da mềm mịn, mãi mãi vui vẻ, an khang và hạnh phúc. Mong rằng sự thiện tâm của chị sẽ mang lại nhiều phúc lợi cho mọi người."

Thật là một hành động làm người ta cảm động.

Đại tiểu thư nghe xong bài hát "Chúc mừng sinh nhật" này, liền cuộn mình vào trong chăn, dùng sức bao lấy chính mình.

Nàng cảm thấy thật lạnh.

Nhìn thấy biểu hiện của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy bối rối: Người này, không thể làm bộ vui vẻ một chút sao?!

Mục Hiểu Hiểu vứt cho Đại tiểu thư một ánh mắt mị hoặc, còn thêm một câu tiếng Anh: "Em còn cho chị chuẩn bị kinh hỉ, Wait for me, em đây lập tức liền trở về."

Sợ rằng Đại tiểu thư sẽ cô đơn, nàng cố ý để điện thoại lại, phát đi phát lại bài hát sinh nhật ngay trước mặt Đại tiểu thư.

Tần Di: "..."

Có lúc cô cũng không biết Mục Hiểu Hiểu đang tự chúc mừng sinh nhật mình hay đang tra tấn cô.

Vốn không nên chờ mong, nhưng lại nhịn không được chờ mong.

Cô muốn xem Mục Hiểu Hiểu có thể làm ra chuyện xấu gì nữa.

Vì biết Đại tiểu thư đang chờ dưới lầu, Mục Hiểu Hiểu không dám trì hoãn lâu, chỉ trong vòng hai mươi phút, nàng đã quay lại.

"Đại tiểu thư."

Mục Hiểu Hiểu đứng trên cầu thang, dáng vẻ kiều diễm nhìn Tần Di, nàng đã thay quần áo. Không phải kiểu váy dài 19.9 bao ship của Hàn Quốc như trước, mà là một chiếc váy dài đá quý màu đỏ, quý nhất của nàng, chỉ dành cho những dịp đặc biệt.

Hơn nữa, nếu Tần Di nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô thấy Mục Hiểu Hiểu trang điểm đậm, không phải kiểu trang điểm nhẹ nhàng thường ngày, mà là trang điểm dự tiệc lộng lẫy.

Nàng vốn dĩ đã có dáng người đẹp, ngày thường dù mặc quần áo đơn giản cũng toát lên vẻ thanh lịch, huống chi hôm nay lại là chiếc váy dài bó sát, tôn lên từng đường nét cơ thể.

Chân dài, eo thon, môi đỏ tươi, mái tóc đen bóng.

Trong mắt nàng ánh lên ý cười, cứ như vậy nhìn Tần Di.

Tần Di có chút ngẩn ngơ nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu bước từng bước xuống cầu thang, còn cố ý đắn đo từng bước đi, "Thế nào? Thấy cảnh này, chị có cảm thấy em đặc biệt như một món đồ quý giá đầy dụ hoặc trở về nhà không? Đẹp không, Đại tiểu thư?"

Tần Di: "..."

Đây chính là khoảnh khắc rực rỡ nhất của Mục Hiểu Hiểu, nàng muốn nó hoàn hảo hơn. Nàng nhẹ nhàng vuốt váy, chạy nhanh xuống lầu, tạm dừng bài hát sinh nhật và đổi thành bài nhạc chủ đề của "Về nhà dụ hoặc" - "Vô pháp tha thứ".

"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, chị giúp em với."

Sau đó, nàng lại nhanh chóng đi lấy điều khiển từ xa để chỉnh độ sáng của toàn bộ đèn. Mục Hiểu Hiểu từ trên lầu gọi xuống: "Đại tiểu thư, khi em mở cửa, ánh đèn sẽ sáng lên, chị liền bật nhạc lên nhé!"

Tần Di: "..."

Nàng muốn chết sao?

Hôm nay rốt cuộc là sinh nhật ai?

Cô thực sự sẽ làm chuyện ngớ ngẩn này sao?!

Đã mặc đẹp như vậy, sao không thể ít nói lại để người khác thưởng thức thêm chút nữa?

Mục Hiểu Hiểu trốn sau cửa vài giây, nhẹ nhàng ho khan, "Rắc" một tiếng đẩy cửa ra, ánh đèn bật lên, một đôi chân thon dài trắng nõn bước ra trước.

Dưới lầu, Đại tiểu thư mặt lạnh nhấn nút phát nhạc.

"Vì mọi sự chấp nhất trong tình yêu mà đau đớn, vì mọi sự chấp nhất trong hận thù mà thương tổn. Tôi đã phân không rõ tình yêu và hận thù, liệu có nên cứ như vậy..."

Tiếng nhạc trỗi lên, Mục Hiểu Hiểu xoay người một cách duyên dáng, nàng xoay vài vòng, tay nhẹ nhàng nhéo đuôi váy, nhướng mày nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, em có đẹp không?"

Nàng dẫm lên bậc thang, từng bước một đi xuống dưới.

Bước đi đầy phong thái.

Đi ra dáng vẻ khiến ai cũng muốn từ phía sau hôn trộm một cái lên mông.

Tần Di ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt khói mù dần dần tan đi.

Đối diện với ánh mắt "si mê" của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười tự tin, nàng tiến đến bên cạnh Tần Di, thân mình nghiêng về phía trước, nhìn vào đôi mắt của Tần Di: "Đại tiểu thư, em tuyên bố, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu!"

Đại tiểu thư: "..."

Hai người ở bên nhau, cũng gọi là bữa tiệc sao?

Thật là ấu trĩ.

Phun tào xong Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư lại ném cho nàng một ánh mắt khinh thường, lúc này mới nâng tay lên.

—— Chị cũng muốn đổi váy.

Cô không thể thua.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro