Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư lần này đổi váy mà không gọi Mục Hiểu Hiểu lên giúp.

Cô chọn một chiếc váy dài màu trắng ngọc trai, phối hợp hoàn hảo với màu đỏ thẫm của Mục Hiểu Hiểu.

Là một người từng đứng trên đỉnh cao của làng giải trí, Tần Di đã tham dự không ít sự kiện, dạ tiệc, lễ trao giải, và những buổi tụ họp trong giới.

Cô đã từng đối diện với rất nhiều người.

Nhưng chưa bao giờ có lúc nào cô lại thấp thỏm và chờ mong như hôm nay.

Trong chiếc váy dài, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng vẽ mắt bằng cây bút, môi không tự giác nở nụ cười, nội tâm tràn ngập hạnh phúc.

Người con gái trang điểm vì người mình thích.

Ở tuổi 29, cuối cùng Đại tiểu thư cũng hiểu điều đó.

Mục Hiểu Hiểu đầy chờ mong đứng chờ dưới lầu, tâm trạng rất tốt, một phần vì không ngờ Đại tiểu thư chịu cùng nàng nghịch ngợm, phần khác là vì Đại tiểu thư đã tham gia cùng nàng.

Nàng còn nhớ lúc mới đến, Tần Di ngồi trên xe lăn lạnh lùng biết bao.

Ánh mắt của cô khi đó giống như dòng nước lạnh lẽo, không có chút ánh sáng, xung quanh nàng là khí lạnh tự nhiên khiến người khác phải lùi bước, không ai dám tới gần.

Nhưng duyên phận thực sự kỳ diệu.

Vật đổi sao dời.

Chỉ sau chưa đầy hai tháng, họ đã trở thành chị em, thành tri kỷ của nhau.

Đêm nay, Mục Hiểu Hiểu đã bỏ rất nhiều công sức, làm một bàn đầy đồ ăn, không màng tới nguyên tắc không lãng phí, chỉ muốn làm Tần Di vui vẻ.

Nàng nhớ lời mẹ viện trưởng từng nói, ăn mừng sinh nhật thường làm sáu hoặc tám món, biểu thị sự may mắn và hạnh phúc.

Đại tiểu thư không cần phải "phát phát phát"

Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị sáu món ăn và một món canh, không phải sơn hào hải vị, mà là những món ăn ấm áp như ở nhà trong sinh nhật của nàng.

Nàng chỉ hy vọng Tần Di được hạnh phúc và vui vẻ.

Khi Mục Hiểu Hiểu bày tất cả các món ăn lên bàn, cửa trên lầu mở ra.

Tim nàng đập mạnh, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không cần ánh đèn lấp lánh.

Càng không cần nhạc nền hoành tráng.

Khi cửa từ từ mở ra, Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, trong chiếc váy trắng thanh tao, cướp đi toàn bộ ánh nhìn của Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di trang điểm nhẹ, tóc búi cao, bên tai đeo hoa tai ngọc trai, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Một lọn tóc xoăn nhẹ vắt qua tai, cô như một đóa hoa kiều diễm, nở rộ giữa những cánh hoa trắng tinh khiết.

Mỹ lệ lóa mắt, thật sự bắt mắt.

Màu trắng thật sự rất hợp với Đại tiểu thư.

Cấm dục, thuần khiết, lãnh đạm, thanh nhã.

Một người ở trên lầu, một người ở dưới lầu.

Các nàng cứ thế nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu rất hy vọng chân Đại tiểu thư có thể khôi phục, để cô có thể tự mình bước xuống với mị lực bắn ra bốn phía. Nếu như thế, nàng sẽ chạy tới, nắm lấy tay Đại tiểu thư và dẫn nàng xuống.

Nhưng như vậy cũng rất tốt.

Mục Hiểu Hiểu ba bước làm hai bước chạy lên, đẩy xe lăn của Tần Di, cúi lưng, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Đại tiểu thư, chị cũng thật đẹp."

Tần Di cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên tia sáng còn đẹp hơn cả ngọc trai nơi vành tai.

Nến đỏ, bánh kem, đồ ăn thơm phức, người mình thích mỉm cười dịu dàng trước mặt.

Đây mới là sinh nhật nên có.

Mục Hiểu Hiểu cố ý mở một chai rượu vang đỏ, Tần Di nhìn chai rượu.

"Chúng ta uống chút nhé?"

Tần Di lắc đầu, giơ tay.

—— Không.

Cô uống rượu sẽ không kiểm soát được bản thân.

Rượu, xem như nhược điểm của Đại tiểu thư.

Uống rượu xong, cô sẽ làm những hành động không thể tưởng tượng nổi.

Mục Hiểu Hiểu nghe thế liền vui vẻ, "Ăn sinh nhật thì cần gì khống chế? Uống chút đi."

Tần Di vẫn lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, cảm giác nàng hôm nay thật khác thường.

Hôm nay nàng quá đẹp, dưới ánh nến, khuôn mặt như đóa hoa đào, quần áo đẹp, người còn đẹp hơn, dáng người tựa hồ đầy đặn hơn ngày thường.

Thấy ánh mắt chăm chú của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cười, rất thành thật chỉ vào ngực: "Em nhét thêm chút đồ."

Tần Di: "..."

"Em nghĩ, ăn sinh nhật chị, em nên trang điểm đẹp một chút."

Đại tiểu thư không uống, Mục Hiểu Hiểu liền rót cho cô một ly nước trái cây, còn mình thì mở rượu vang đỏ.

Nàng hôm nay tâm tình thật sự như con đường đầy ổ gà, phập phồng, lên xuống, toàn bộ cảm xúc đều bị Tần Di chi phối từng cử động. Nàng vẫn thích Đại tiểu thư như vậy. Cho dù bị dùng dao nhỏ cắt từng mảnh, nàng cũng vui vẻ. Vì quá hưng phấn, Mục Hiểu Hiểu uống cạn một ly rượu, Tần Di nhìn nàng nhắc nhở:

—— Uống chậm một chút.

Mục Hiểu Hiểu: "Không sao đâu, em ngàn ly không say, kể cả là rượu Lafite 82, em cũng có thể uống hết trong một hơi."

Đại tiểu thư mỉm cười nhẹ nhàng:

—— Đây chính là rượu Lafite 82.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Mẹ ơi.

Nàng vừa rồi chỉ nghĩ đến nấu cơm, vội vàng tùy tiện từ quầy rượu chọn một chai vang đỏ mà không nhìn kỹ nhãn. Thật sự là loại rượu nổi tiếng này sao? Có phải hương vị thần kỳ như lời đồn không? Nghĩ thế, Mục Hiểu Hiểu lại không dám uống thêm. Nàng biết rõ giá trị của chai rượu này.

Đại tiểu thư dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

—— Hôm nay em làm chị rất vui vẻ, muốn gì cũng có thể.

Thật sao?

Mục Hiểu Hiểu mắt sáng lên, không chớp mắt nhìn Tần Di. Nàng thật sự nên nghe lời Đại tiểu thư, uống chậm một chút, lúc này cảm giác say rượu bắt đầu lấn tới, khóe miệng nàng không ngừng cười.

Mỗi người khi say rượu đều có những biểu hiện khác nhau. Có người khóc, có người đau buồn, có người liền ngủ say.

Mục Hiểu Hiểu lại thuộc dạng càng uống càng vui vẻ, ăn càng nhiều, cười càng tươi.

"Đại tiểu thư, đến giờ em vẫn cảm thấy như trong mơ, chị vừa đẹp vừa cao quý, hiện giờ lại ở trước mặt em, còn thân cận như vậy. Nếu bạn em, Trương Xảo, biết chuyện này, cậu ấy chắc chắn sẽ ghen tị mà hỏng mất, em thật có phúc khí a."

Mục Hiểu Hiểu hai tay chống cằm, cười quyến rũ, trong mắt nàng như có ngọn lửa bùng cháy, giọng nói cũng nũng nịu hơn ngày thường.

Tần Di nhìn nàng, vừa nghĩ về sau không thể để nàng uống nhiều trước mặt người khác, vừa nghe nàng nói mà không nhịn được suy nghĩ.

Đây là phúc khí sao?

Những ngày có phúc thật sự còn ở phía trước.

"Em thật sự rất hy vọng chị mau chóng khôi phục, em có thật nhiều nơi muốn đưa chị đi."

"Về sau ăn sinh nhật, em không muốn ở nhà nữa, em có rất nhiều bạn bè, đều muốn đưa chị đến gặp."

"Hoặc là, nếu chị không thích bị quấy rầy, chúng ta đi bờ biển nhé, em có thể hát cho chị nghe bên biển rộng, còn có thể vẽ lên bãi biển chúc chị sinh nhật vui vẻ, thật lãng mạn."

Nói xong lời cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật sự có chút say.

"Em hối hận hôm nay không trở về sớm một chút, làm gì cái bánh kem này chứ."

Mục Hiểu Hiểu ghét bỏ chỉ vào cái bánh-trở thành một đống thảm không muốn nhìn-kem, "Chị không biết đâu, Đại tiểu thư, em thật sự đã mất rất nhiều thời gian để làm nó."

Chỉ là cái dạng này...

Đại tiểu thư nhất định sẽ không ăn vì quá sạch sẽ.

Nếu trở về sớm hơn, Đại tiểu thư cũng không cần chịu ủy khuất như vậy.

Mục Hiểu Hiểu trong lòng đặc biệt nghẹn khuất, như là có một cơn giận không thể phát tiết ra ngoài.

Nàng chưa bao giờ là người bụng dạ hẹp hòi, bạn bè bên cạnh không ngừng nói nàng có tâm đại lượng, "Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền", phảng phất như chuyện gì cũng không làm nàng bận lòng.

Thỉnh thoảng, bạn bè của nàng sẽ oán giận về những bất mãn trong cuộc sống, những chuyện vụn vặt, và Mục Hiểu Hiểu đều mỉm cười lắng nghe, khuyên giải họ buông bỏ.

Nhưng hôm nay, hình ảnh Đại tiểu thư ngồi trong mưa thật sự làm nàng cảm thấy đau đớn như có một cái gì đó nghẹn lại ở cổ, sợ rằng sẽ không bao giờ quên được.

Mục Hiểu Hiểu nói: "Đại tiểu thư, em biết, em sức mạnh không đủ, tuổi còn nhỏ, nhưng em về sau, em nhất định... nhất định sẽ..."

Nàng không thể nói hết câu, bị rượu kích thích, vành mắt đã đỏ lên.

Nàng nhất định sẽ dùng hết mọi thứ để bảo vệ cô.

Tần Di luôn nhìn nàng, ánh mắt thật sâu.

Cô nghiêng đầu, rồi khẽ gật đầu.

Cô tin tưởng nàng.

Cô cũng biết Mục Hiểu Hiểu đang muốn nói gì.

—— Vào ngày sinh nhật không phải là nên ước nguyện sao?

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt đã mê ly, không chắc chắn nàng có thể đọc hiểu ngôn ngữ của người câm điếc hay không.

"Đúng vậy, ước nguyện."

Mục Hiểu Hiểu khó xử nhìn chiếc bánh kem xấu xí, sợ Đại tiểu thư sẽ không ăn được, nhưng Tần Di lại ánh mắt tha thiết nhìn nàng.

Cô dành cho nàng, luôn là những điều tốt nhất.

Dưới sự chờ đợi tha thiết, Mục Hiểu Hiểu cắm ngọn nến lên bánh kem, "Sắp 30 rồi, sang năm là có thể trực tiếp dùng ba ngọn nến."

Tần Di: "..."

Thật là mới vừa cảm động một giây, giây tiếp theo liền lập tức muốn đem nàng đá ra ngoài.

Mục Hiểu Hiểu gương mặt ửng hồng, mỉm cười nhìn Tần Di, chắp tay trước ngực, "Em ước nguyện trước."

Tần Di: "..."

Thật là uống nhiều quá. Cũng không nhớ đây là chúc mừng sinh nhật ai sao?

Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, thành kính và nghiêm túc, giọng nói vang lên leng keng: "Em hy vọng, bắt đầu từ năm nay, em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Tần Di. Năm đi tháng lại, thời gian đổi dời, vĩnh viễn không thay đổi."

Không dùng "Đại tiểu thư".

Không dùng "Chị gái".

Nàng dùng "Tần Di" hai chữ, như là mật ngọt, làm lòng Tần Di ấm áp.

Tần Di nhìn nàng, không chớp mắt.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: "Đại tiểu thư, tới phiên chị."

Trước đây, Tần Di luôn không tin vào nguyện vọng sinh nhật, thường trực tiếp bỏ qua phân đoạn này, nhưng hôm nay, cô cũng vô cùng thành kính nâng tay, nhắm mắt lại như Mục Hiểu Hiểu.

Ánh nến thật ấm.

Lòng cô thật tĩnh.

—— Chị ước như em mong muốn.

Như nàng mong muốn.

Không biết từ khi nào, Tần Di từ lạnh nhạt không để tâm, trở thành người mong mỏi mọi điều như nàng mong muốn.

Thích nhìn nàng cười, thích nhìn nàng nháo, mỗi cử động của nàng đều khiến người ta trìu mến.

Cố gắng khống chế, nhưng ánh mắt lại không thể giấu nổi tham luyến.

Đại tiểu thư không ngờ, cảm giác yêu thầm nhỏ bé, có một ngày cô cũng sẽ trải qua.

Có chút khổ, có chút chua xót, nhưng cũng rất nhiều ngọt ngào cùng hạnh phúc nhỏ bé.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di chắp tay trước ngực, lòng đều tan chảy, Đại tiểu thư nhà nàng thật là đẹp, ánh nến lung linh, người trắng như tuyết, giống như một con tiểu bạch thỏ.

Mím môi, Mục Hiểu Hiểu thúc giục: "Thổi nến đi, thổi nến."

Thổi xong ngọn nến là bước tiếp theo.

Dù sao hôm nay nàng uống rượu, ngày mai tỉnh lại có thể nói mình không nhớ gì, ngày đặc biệt như này, nàng nhất định phải làm Đại tiểu thư tiếp cận dân dã, cần thiết bôi bánh kem lên mặt cô.

Tần Di mở mắt, nhìn nàng.

—— Định làm cái gì?

Em nếu dám đem bánh kem bôi lên mặt chị, em nhất định phải chết.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư thật là thần.

Nàng biểu hiện có rõ ràng như vậy sao?

Được rồi, không bôi thì không bôi.

Mục Hiểu Hiểu cầm dao, cắt một miếng bánh kem cho mỗi người.

Đại tiểu thư nhìn dĩa bánh kem đáng sợ, mím môi, nhẹ nhàng nếm một miếng.

Bánh kem thật ngon.

Hương vị bơ ngọt ngào, đúng là cô thích.

Tần Di ăn rất đoan trang, từng miếng nhỏ một, trong khi Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn, nàng xốc váy lên để tiện cho việc ăn uống thỏa thích: "Ai nha nha, tuy rằng bánh kem trông không đẹp mắt lắm, nhưng mà ăn ngon thật, em đúng là thần kỳ tiểu diệu thủ."

Tần Di nhìn nàng, khẽ mỉm cười.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chăm chú vào cô: "Đại tiểu thư, bên miệng chị có dính kem."

Tần Di: "!!!"

Đối với Đại tiểu thư ưa sạch sẽ, đây hiển nhiên là điều không thể chấp nhận.

Cô liếm liếm môi, nhìn Mục Hiểu Hiểu, dùng ánh mắt hỏi: "Còn không?"

Mục Hiểu Hiểu cười, đứng dậy, nâng tay lên xoa nhẹ bên môi cô, lòng bàn tay ấm áp xẹt qua đôi môi mềm mại của cô. Như có điện lưu chạy qua, Tần Di thân mình cứng đờ, bị cảm giác ấy làm cho thất thần, đôi lông mi dài chớp động, cô hơi mang chút mờ mịt nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu cười và sờ mặt cô, "Nơi này cũng có!" rồi lại lau sát cái trán của nàng: "Nơi này cũng có nữa nè!."

Nhìn Đại tiểu thư bị chính mình lau bánh kem lên mặt, Mục Hiểu Hiểu cười như một tiểu ngốc tử thực hiện được gian kế, Tần Di ngơ ngác nhìn nàng, tim đập thình thịch.

Nàng...

Nhìn Đại tiểu thư sửng sốt, Mục Hiểu Hiểu cười không ngừng: "Ai nha đáng yêu quá a, Đại tiểu thư, chị ngơ cái gì vậy? Thật là làm người muốn khi dễ mà."

Nói cái gì mà khi dễ.

Tần Di mặt lập tức đỏ lên, cô cúi đầu, hít sâu một hơi để ổn định tâm thần, rồi ngẩng đầu lên, tỏ ra cương nghị với ánh nhìn chăm chú của Mục Hiểu Hiểu.

Đúng rồi, đúng rồi, cảm giác này mới đúng, đây mới là Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu sao có thể nỡ khi dễ cô thật sự, nàng tung ta tung tăng chạy tới cầm khăn lông, cố ý dùng nước ấm tẩm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho Tần Di.

Nàng thực sự có chút say, chỉ chạy vài bước nhanh mà đã thở dốc, hơi thở nóng phả lên gương mặt và cổ của Tần Di, khiến Đại tiểu thư phải lùi lại.

Mục Hiểu Hiểu tươi cười: "Đừng giận mà, em uống nhiều quá, chị nhường em chút đi, đừng trừng em, em còn chuẩn bị quà cho chị nữa."

Quà...

Tần Di nhìn nàng, cứ ngỡ rằng chiếc bánh kem xấu xí kia chính là quà.

Chờ đợi giờ khắc này hồi lâu.

Mục Hiểu Hiểu lấy từ trong túi ra chiếc vòng cổ do chính mình làm, dưới ánh đèn, nàng chậm rãi mở hộp, cẩn thận lấy vòng cổ ra, cái miệng nhỏ không quên lải nhải: "Em biết, chị ngày thường nhận quà cáp chắc chắn đều là những thứ đáng giá hàng trăm vạn, cái này của em không tính là gì, nhưng đây là tâm huyết của em, em đã thiết kế nó, chị đừng ghét bỏ."

Rõ ràng nên nói một cách đĩnh đạc, nhưng không hiểu sao, trong lòng Mục Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng và cảm thấy thẹn thùng.

Rõ ràng chỉ là tặng quà, sao lại làm cho giống như đưa tín vật đính ước vậy?

Mục Hiểu Hiểu trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Di, Đại tiểu thư với đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nhu hòa, tràn đầy ôn nhu.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy thoải mái hơn ngay lập tức, tay nàng kéo dây chuyền ra, khoe khoang trước mặt Tần Di.

"Mau, nhìn xem em thiết kế này."

Nàng lúc ấy đã đưa sơ đồ phác thảo cho Thu Thu xem qua, Thu Thu buột miệng thốt ra, "Oa, đây là Q1, Tần một sao?"

Mục Hiểu Hiểu nghĩ, Đại tiểu thư cũng sẽ không đoán ra tiểu tâm tư của nàng đi.

Tần Di nhận lấy vòng cổ, đặt nó trong lòng bàn tay tinh tế nhìn, rồi lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu.

—— Đây là viết tắt tên của chúng ta sao?

Tim Mục Hiểu Hiểu lập tức đập thình thịch, nàng dùng tay bưng kín ngực, trên mặt một mảnh nóng bỏng, "A a a a, Đại tiểu thư, sao chị lại thông minh như vậy, chị làm sao thấy được? Làm em ngại quá đi."

Nàng cố ý ngã quỵ vào người Tần Di, Tần Di theo bản năng ôm lấy eo nàng, nhợt nhạt cười.

Cô đương nhiên là hiểu nàng.

Đây là lần đầu tiên trong đời hai người dựa sát vào nhau.

Mục Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi hương từ Tần Di, nhịn không được nỉ non: "Đại tiểu thư, chị cũng thật thơm."

Tóc nàng chạm nhẹ lên cổ Tần Di, làm cho tim Đại tiểu thư vừa mới khôi phục lại gia tốc vài phần, cô khẽ khàng khắc chế cùng Mục Hiểu Hiểu kéo ra khoảng cách.

Mục Hiểu Hiểu lại quấn lấy cô, dựa đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Đại tiểu thư, chị biết không? Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ giống hôm nay, có thể thả lỏng như vậy."

Từ lúc còn nhỏ, nàng đã biết mình khác với những đứa trẻ khác. Mẹ Viện trưởng và bà nội luôn kể cho nàng những câu chuyện cổ tích, nói rằng: "Hiểu Hiểu nhà của chúng ta à, là ông trời vô tình gửi xuống nhân gian một tiểu thiên sứ."

Nhưng rồi theo thời gian, Mục Hiểu Hiểu dần dần hiểu ra rằng, nàng không phải là tiểu thiên sứ nào cả, mà chỉ là một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.

Nàng không có cha.

Không có mẹ.

Nhưng nàng có một mẹ Viện trưởng và bà nội ấm áp yêu thương nàng.

Chỉ là, mẹ Viện trưởng và bà nội sức khỏe không tốt, Mục Hiểu Hiểu nhìn các bà bận rộn làm việc đến mệt mỏi, vẫn cắn răng kiên trì, ý tưởng trưởng thành để bảo vệ các bà trong lòng nàng càng mãnh liệt.

Nàng nỗ lực mỗi ngày, cuối cùng trưởng thành, vào bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi, nàng vui vẻ ôm hôn mẹ Viện trưởng và bà nội, lớn tiếng tuyên bố: "Con, đồng chí Hiểu Hiểu, rốt cuộc đã trưởng thành, từ nay về sau, hai người cứ yên tâm dưỡng lão, con sẽ che chở cho mọi người!"

Nhưng ai ngờ được.

Nụ cười còn chưa kịp tắt trên mặt mẹ Viện trưởng và bà nội, mọi thứ đã thay đổi.

Người mẹ trên danh nghĩa của nàng, đột nhiên xuất hiện.

Bà ấy tìm đến cô nhi viện, lao tới và ôm chặt lấy nàng, khóc nức nở.

Lúc đó, những đứa trẻ khác cùng lớn lên với nàng đều đứng nhìn, còn Mục Hiểu Hiểu thì bị bà ấy ôm vào lòng, nhìn người phụ nữ có ngũ quan giống mình không khỏi ngẩn ngơ.

Cái gì... đang xảy ra vậy?

Sự xuất hiện của Tô Khuê đã thay đổi tất cả.

Bà ấy mang đến báo cáo DNA để chứng minh mối quan hệ giữa họ.

Bà ấy nói với Hiểu Hiểu, nàng không phải là cô nhi, nàng họ Mục. Năm đó, bà không bỏ rơi nàng, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.

Khi bà ấy sinh nàng, bà và ba nàng, Mục Sơn, đều là sinh viên. Mang thai và sinh con khi còn đi học, nếu bị trường phát hiện, họ có thể bị khai trừ.

Tô Khuê đã đấu tranh, nhiều lần muốn bỏ đứa trẻ, nhưng cuối cùng không đành lòng, lần cuối cùng từ bỏ ý định phá thai, bà ấy và Mục Sơn quyết định giữ lại đứa nhỏ này.

Khi đó, họ là niềm tự hào của gia đình, là toàn bộ hy vọng, bằng tốt nghiệp đối với họ quá quan trọng.

Họ lo sợ và bất an, sau khi sinh Mục Hiểu Hiểu, họ lén gửi nàng đến nhà bà con xa ở nông thôn, hứa mỗi tháng gửi tiền để nuôi dưỡng nàng đến khi tốt nghiệp.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Gia đình bà con không giàu có, ngày ngày bận rộn lao động nông thôn, đừng nói đến Mục Hiểu Hiểu, ngay cả con cái của họ cũng không đủ điều kiện chăm sóc.

Có một lần, khi họ đang làm việc ngoài đồng, Mục Hiểu Hiểu nằm trong xe nôi, vì lạnh quá mà khóc lớn. Người thân đang bận việc ngoài ruộng nên không nghe thấy, nhưng lại có người đi ngang qua thấy và nảy ra ý định xấu.

Sau đó, nàng bị bọn buôn người chuyển đi đến một làng khác. Trên đường đi, bọn chúng gặp phải một trạm kiểm tra của cảnh sát. Hoảng loạn, một tên trong bọn vội vàng ôm Mục Hiểu Hiểu chạy trốn. Hành động khả nghi của anh ta đã bị cảnh sát phát hiện và đuổi theo để kiểm tra.

Trong lúc hoảng loạn, anh ta vội vàng bỏ chạy, không biết đường, vừa chạy vừa trốn. Cuối cùng, sợ hãi quá, anh ta ném Mục Hiểu Hiểu vào cổng làng và chạy thoát, để nàng bị người trong làng nhặt được.

Kể lại chuyện cũ, Tô Khuê khóc không thành tiếng. Bà ấy ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, khăng khăng muốn mang nàng về nhà.

Mục Hiểu Hiểu ngay lập tức từ chối. Bất kể những lời Tô Khuê nói là thật hay giả, nàng không quan tâm, vì nơi đây mới là gia đình thực sự của nàng.

Sau nhiều lần thuyết phục không thành, Tô Khuê cuối cùng dùng lý do cần phẫu thuật trị liệu cho Thu Thu để thuyết phục nàng về nhà.

Sau khi về nhà, Tô Khuê và chồng, Mục Sơn, thật sự dùng hết mọi cách để bù đắp cho nàng, mong nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Họ có tình yêu thương, nhưng với Mục Hiểu Hiểu, tình cảm đó lại như một con quái vật đáng sợ, nàng chỉ muốn tránh xa.

Trong lòng nàng nhận định, chỉ có bà nội và mẹ Viện trưởng cùng đám trẻ ở cô nhi viện mới là gia đình thực sự.

Một đêm lại một đêm mất ngủ, vào những giờ khuya tĩnh lặng, vì quá nhớ nhung, nàng lặng lẽ rơi lệ. Khi đau khổ đến tột cùng, nàng dùng chăn bông bịt kín đầu khóc thút thít, không dám phát ra một chút thanh âm.

Trong một đêm khuya không ngủ được, Mục Hiểu Hiểu tình cờ nghe thấy ba mẹ ngồi ở phòng khách trên sô pha thở dài.

Mục Sơn rít điếu thuốc, thở dài, "Ai, lâu vậy rồi, mà con bé vẫn không gần gũi với chúng ta."

"Sẽ tốt thôi," Tô Khuê cố gắng an ủi chồng cũng như tự trấn an chính mình, "Rốt cuộc cũng là huyết thống, thời gian lâu rồi, con bé sẽ chấp nhận chúng ta."

Mục Sơn nhíu mày, "Ai, dù sao cũng không được nuôi từ nhỏ, nếu con bé Doanh Doanh còn sống..."

Tô Khuê cúi đầu, nước mắt trào ra, "Đừng nói nữa."

Khi đó, Mục Hiểu Hiểu mới biết, nàng từng có một đứa em gái.

Và cũng vào lúc đó, nàng hiểu ra rằng, ba mẹ vất vả tìm kiếm nàng vì họ từng có một đứa con gái yêu thương, nhưng đứa con ấy đã mất vì tai nạn. Mẹ nàng, do vấn đề sức khỏe sau những năm tháng bận rộn, không thể sinh thêm con. Vì thế, họ mới đón nàng trở về, chứ không phải vì họ đã tìm kiếm nàng suốt mười mấy năm.

Nếu em gái vẫn còn, nếu cô bé không mất đi trong tai nạn, thì Mục Hiểu Hiểu vẫn sẽ là đứa trẻ ở cô nhi viện, không biết gì về thế giới ngoài kia.

Nàng nên vui mừng hay khổ sở?

Mục Hiểu Hiểu không biết. Đêm đó, nàng khóc thật lâu, tưởng nhớ mẹ viện trưởng và bà nội, nhớ về những tháng ngày đã qua.

...

Sau đó một năm, nàng vẫn chưa bao giờ cúi đầu, dù đã đổi giọng gọi "mẹ Tô", "ba Mục", nhưng trong lòng chưa từng thực sự chấp nhận họ.

Khi Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị về thăm cô nhi viện vào dịp sinh nhật 18 tuổi, nàng đã thông báo với ba mẹ.

"Mục Hiểu Hiểu, con đứng lại!"

Mục Sơn đã kìm nén quá lâu, giờ không thể chịu nổi nữa, ông ta gầm lên: "Chúng ta đã đối xử với con tốt như vậy, con có lương tâm hay không? Còn ngày ngày muốn trở về cái nơi gọi là nhà đó? Ai mới là ba mẹ con hả?"

Tô Khuê cũng rơi nước mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Con à... Con..."

Mục Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ im lặng.

Cơn giận của Mục Sơn bùng phát, "Con không thể hiểu chuyện một chút sao? Năm đó không phải chúng ta muốn bỏ rơi con, đó là số phận của con! Con như bây giờ... Còn không bằng... Còn không bằng..."

Tô Khuê lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

"Không bằng đã chết, đúng không?"

Mục Hiểu Hiểu đột ngột quay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hai người, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng luôn là đứa trẻ kiên cường và nhẫn nhịn. Dù việc trở về không phải do nàng tự nguyện, nhưng trước mặt Mục Sơn và Tô Khuê, nàng chưa bao giờ thể hiện điều đó. Nhưng hôm nay, trong mắt nàng tràn đầy hận thù. Nàng nhìn họ, cắn môi: "Các người nghĩ rằng, tôi không muốn chết sao?"

Mục Hiểu Hiểu hít thở sâu, cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nhưng không thể kiềm chế được: "Các người nghĩ rằng đem tôi trở về, tôi sẽ mang ơn các người? Không phải."

Đến lúc này, nàng hoàn toàn bùng nổ: "Các người đã giết chết tôi hai lần."

Nước mắt Mục Hiểu Hiểu rơi lã chã, Mục Sơn và Tô Khuê bàng hoàng.

Mục Hiểu Hiểu lau nước mắt, từng chữ từng lời: "Lần đầu tiên là khi các người sinh ra tôi mà không nuôi dưỡng, bỏ rơi tôi."

Họ đã sợ hãi không thể tốt nghiệp và vì lo lắng tiền đồ của mình mà đem nàng dưỡng ở nông thông, tốt nghiệp xong cũng lại sợ tiền đồ bị ảnh hưởng mà thêm một lần nữa vứt bỏ nàng .

"Lần thứ hai, là khi các người đem tôi từ cô nhi viện về nhà."

Nàng được sinh ra mà không có ai chúc phúc, không ai yêu thương. Mẹ Viện trưởng và bà nội đã cho nàng tình yêu vô bờ bến, giúp nàng cảm nhận được hơi ấm của nhân gian. Nhưng họ đã tước đoạt điều đó một cách tàn nhẫn.

"Rất đau, thật sự rất đau, các người có biết không?"

Mục Hiểu Hiểu lẩm bẩm, nước mắt lăn dài, tay nàng vỗ vào ngực, hô hấp như bị tước đoạt.

Năm đó, nàng 18 tuổi, sau khi nói ra hết nỗi lòng, nàng rời đi không ngoảnh lại.

Từ năm đó, nàng đã dọn ra ngoài sống.

Nàng là một người quật cường, luôn nỗ lực kiếm tiền, chịu đựng những khó khăn mà người khác không thể chịu đựng. Năm trước, nàng đã tự mình trả lại tiền phẫu thuật của em gái cho Tô Khuê và Mục Sơn.

Nàng không nghĩ thiếu họ nửa phần.

Nước mắt như những hạt châu đứt đoạn rơi xuống, Mục Hiểu Hiểu dựa vào lòng Tần Di. Nàng biết mình không nên như vậy. Hôm nay là sinh nhật của Đại tiểu thư, nàng nên vui vẻ chúc mừng cho cô. Nhưng có lẽ nỗi đau đã đè nặng trong lòng quá lâu, một khi nói ra, Mục Hiểu Hiểu không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Nhiều nước mắt như thế.

Mục Hiểu Hiểu tưởng rằng Đại tiểu thư sẽ ghét bỏ mà đẩy nàng ra.

Nhưng không, Tần Di ôm chặt nàng, tay nâng lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng từng chút một.

Động tác của cô tuy không thuần thục, nhưng lại tràn đầy ôn nhu và thương tiếc.

Không biết đã qua bao lâu, Mục Hiểu Hiểu được ôm ấp ấm áp ấy trấn an dần dần, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Di.

Tần Di cũng nhìn nàng, vành mắt cô cũng đỏ, cô đau lòng nhìn Mục Hiểu Hiểu đến mức hít thở không thông.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mục Hiểu Hiểu nhìn vào đôi mắt Tần Di, biết rằng giờ khắc này, bất kỳ yêu cầu nào của mình cũng sẽ không bị từ chối. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tần Di, giọng nói khẽ khàng: "Đại tiểu thư, em muốn nhảy một điệu với chị."

Tần Di: "..."

Thật sự mất hứng.

Bắt Tần Di khiêu vũ sao?

Mục Hiểu Hiểu thật sự một phút cũng không ngừng nghỉ, vừa mới chồng chất cảm động cùng thương tiếc, nháy mắt liền hóa vô ngữ cạn ngôn, Tần Di lui thân mình về phía sau, sau mày nhìn Mục Hiểu Hiểu.

—— Em là muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu thật không biết tốt xấu, nàng nắm lấy cánh tay Tần Di, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng mềm mại làm nũng: "Cầu xin chị, em sẽ ôm chị, chúng ta thử xem được không? Chỉ lần này thôi, cầu xin chị."

Tần Di lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Cô cảm thấy như Mục Hiểu Hiểu đã ăn gan hùm mật gấu vậy.

Mục Hiểu Hiểu bắt đầu xoa tay và nhún nhảy, vận dụng kỹ năng làm nũng của mình.

"Đại tiểu thư, thử một lần thôi mà ~"

"Em có sức lực rất lớn, yên tâm đi ~ Chị vừa rồi còn nhìn em với ánh mắt thương hại và thương tiếc, giống như em muốn gì cũng được. Bây giờ em chỉ muốn nhảy một điệu thôi, cũng không được sao?"

"Nha nha nha."

—— Ha hả.

Không có khả năng, Mục Hiểu Hiểu, nếu em muốn chết, cứ làm tiếp đi.

......

Mười phút sau.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Tiểu nàng tiên Mục Hiểu Hiểu mặc váy đỏ rực, trên mặt mang theo nụ cười, mỗi tay ôm lấy thân hình váy trắng của Tần Di, giữ cô dựa vào mình.

Tần Di chân vẫn không có sức lực, cô chỉ có thể dựa vào Mục Hiểu Hiểu để không té ngã. Mục Hiểu Hiểu giữ lời hứa, như đã nói, hai tay vững chắc giữ eo của Tần Di, "Chị thử đặt chân lên chân em."

Tần Di cắn môi, trán đổ mồ hôi, đôi chân như không nghe lời, cô phải dùng hết sức lực mới đặt chân lên chân Mục Hiểu Hiểu.

Dù vẫn phải dựa vào cánh tay để chống đỡ, chân vẫn không thể tự đứng vững.

Nhưng cô đã đặt bước đầu tiên, toàn tâm toàn ý tin tưởng vào Mục Hiểu Hiểu.

Khoảnh khắc đó, lòng Mục Hiểu Hiểu bay lên, nàng gắt gao ôm eo Tần Di, dẫn cô, như hai đứa trẻ học bước đi, nhẹ nhàng di chuyển từng bước trên sàn nhà.

Nàng ôm chặt cô.

Hơi thở quyện vào nhau, tóc dài quấn quanh.

Dưới ánh đèn, các nàng như đôi tình nhân, ân ái triền miên, nhẹ nhàng khiêu vũ.

Các nàng thật xứng đôi.

Ánh trăng tấu nhạc, sao trời làm bạn nhảy.

Cuối cùng, khi Tần Di không còn sức lực, cả người dựa vào Mục Hiểu Hiểu, thở dốc, Mục Hiểu Hiểu, dù mồ hôi đẫm người, vẫn không buông tay mà buộc chặt thêm, môi kề bên tai Tần Di, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng nói: "Đại tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro