Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— Đi.

Thấy Tần Di không nói chơi, bánh xe xe lăn đã chuẩn bị lăn đi, Mục Hiểu Hiểu tiến lên, một tay giữ lấy tay cầm xe lăn, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Đừng đi mà, cùng em ở lại Thu Thu được không?"

Mục Hiểu Hiểu biết Tần Di nhất định đã đợi nàng lâu rồi. Chắc chắn là đợi lâu đến mức ngượng ngùng khi gặp lại. Nàng bây giờ đã nắm được tám phần tâm tư của Tần Di.

Tần Di cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng. Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, làm nũng, bắt lấy cánh tay của Tần Di, quơ quơ: "Sao lại giận dỗi thế?"

...

Lưu Vạn Niên và Thu Thu, cả hai đều chấn kinh khi chứng kiến cảnh này. Lưu Vạn Niên hít một hơi thật sâu, không ngờ rằng trong đời anh ta lại thấy có người dám túm tay Tần Di, dám nắm lấy cánh tay cô!

Nếu là người bình thường, không khéo bị kéo ra thiên đao vạn quả rồi?!

Thu Thu cũng là vẻ mặt vặn vẹo, mẹ ơi mẹ ơi, cô bé sợ hãi đến nổi da gà, không thể tin được chị gái của mình lại có dáng vẻ làm nũng như thế. Nhất định đây không phải là chị gái mạnh mẽ và luôn quyết đoán của cô bé, nhất định không phải!

Tâm tư hai người trở nên phức tạp.

Đại tiểu thư cùng Mục Hiểu Hiểu thì lại giống như tư động che chắn hết thảy ngoại giới.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, nâng tay ra hiệu.

—— Trị liệu thế nào rồi?

Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Đừng nhắc nữa, ý của Tuý Ông không phải ở rượu."

Nàng ngụ ý rằng mục tiêu của người mẫu kia không phải là cần trị liệu mà là muốn gì khác. Nhưng với cách nói vòng vo của nàng, Tần Di lại hiểu lầm rằng người mẫu đó nhắm đến Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di cau mày, hỏi tiếp.

—— Cô ta đã làm gì em?

Ánh mắt Tần Di nhanh chóng sắc bén đảo qua toàn thân Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu vẻ mặt chính khí: "Không có gì, em chính là một người đã chịu qua nhiều khảo nghiệm."

Chịu qua nhiều khảo nghiệm?

Tần Di nhìn vào mắt nàng, cười có chút trào phúng.

—— Xem ra cô Mục kinh nghiệm phong phú nhỉ.

Đối diện với Tần Di, Mục Hiểu Hiểu không hề có ý xấu. Trước mặt người khác, nàng có thể che giấu nội tâm, nhưng trước mặt chị gái, nàng không cần phải làm vậy.

"Cũng không đến mức tệ, chỉ là ta không chịu nổi loại người vừa đến liền cởi đồ. Chị nói xem, có phải là trong lòng cô ấy có vấn đề không? Có thể vấn đề nằm ở thân thể, cái này em không am hiểu trị liệu."

Mục Hiểu Hiểu còn đang phân tích cho Tần Di: "Nhưng em nghe nói trong giới giải trí, nhiều người sống khá tùy tiện. Không đúng, cũng không thể nói là tùy tiện, bất quá quan điểm bất đồng, có thể họ theo đuổi sự hưởng thụ."

Tần Di lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu phân tích, trong lòng cô đột nhiên không còn tán thành Mục Hiểu Hiểu nữa.

Cô cho rằng Mục Hiểu Hiểu giảng bài phù hoa khuyết thiếu cái đẹp nội tại, thậm chí còn đắc ý khi nói về một loại tư tưởng của xã hội cũ của hồng lâu nữ tử "Bán nghệ không bán thân".

Có gì mà vui vẻ chứ?

Tần Di không phải là người có tính tình tốt. Cô đối xử với Mục Hiểu Hiểu thật sự phá lệ nhân từ, nhưng bây giờ, nhìn Mục Hiểu Hiểu ba hoa, cô không thể chịu nổi nữa. Cô sử dụng xe lăn định đi, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại giữ lấy tay cô.

Lúc này, Đại tiểu thư không có dừng lại, Mục Hiểu Hiểu cố tình không biết sống chết, vươn một chân.

Tần Di lắp bắp kinh hãi, cô muốn dừng lại, nhưng vì quá tức giận, đẩy xe lăn mạnh nên không thể kiểm soát được, xe lăn cán qua chân của Mục Hiểu Hiểu.

"Ai nha, đau chết mất!"

Mục Hiểu Hiểu ôm lấy chân, lập tức ngồi bệt xuống sàn, nàng cắn môi, không thể tin nổi nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, chị thật sự cán qua đi, chị không có lương tâm mà!"

Tần Di lập tức hoảng loạn, nôn nóng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Thế nào, có bị thương nặng không?

Cô chưa từng cán phải ai, nên không biết lực độ như thế nào.

Mục Hiểu Hiểu nắm lấy chân mình, "Xong rồi xong rồi, xem ra em tàn tật rồi, nửa đời sau phải ăn vạ chị."

Tần Di thật sự nóng nảy, hai tay cô chống lên xe lăn, muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể đặt mũi chân xuống đất, lại phải ngồi xuống ngay.

Mục Hiểu Hiểu thấy không đủ nghiêm trọng, nàng lại gào lên, "Đau chết mất, đau chết mất!"

Thường ngày ở nhà, hai người đã quen với việc đùa giỡn nhau.

Nhưng hôm nay...

Lưu Vạn Niên và Thu Thu nhe răng nhìn nhau, hai người này có coi bọn họ không tồn tại không?

Vì sao trong không khí lại đầy mùi luyến ái như vậy?

Liệu có nên kêu đau giữa bệnh viện như thế không?

Rõ ràng là không nên.

Hiện thực đã đánh một cú đau vào mặt Mục Hiểu Hiểu.

Mười phút sau.

Mục Hiểu Hiểu phải trả giá thảm thương cho hành động bốc đồng của nàng. Nàng ngồi trong phòng khám bệnh khoa chỉnh hình, nằm trên giường với vẻ mặt buồn bực.

Tần Di đôi mắt gắt gao nhìn bác sĩ. Bác sĩ là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn vừa đến Vũ Dương, gọi là bác sĩ Mã. Anh ta bị Đại tiểu thư nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, khẩn trương vô cùng, "Đại tiểu thư, cô đừng vội, để tôi kiểm tra một chút."

Tuy rằng người đến Vũ Dương đều là phi phú tức quý, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Đại tiểu thư truyền thuyết. Quả nhiên khí chất nổi bật, mặt mày đều mang theo một cổ khí phách.

Anh ta thích những nữ nhân có tính tình... lợi hại và sắc sảo như vậy.

Anh ta không dám nhìn lâu, rửa sạch tay, đi đến trước mặt Mục Hiểu Hiểu, muốn kiểm tra chân của nàng.

Mục Hiểu Hiểu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Tần Di lại ở phía sau đột nhiên ho khan một tiếng.

Bác sĩ Mã quay đầu lại nhìn Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn cô, ô ô, Đại tiểu thư cuối cùng cũng phát hiện lương tâm, không lăn lộn nàng nữa?

Tần Di suy nghĩ một chút, rồi từ trên bàn cầm một tờ giấy, rồng bay phượng múa viết mấy chữ to.

Bác sĩ Mã nhận lấy, nhìn qua, mím môi, căng da đầu gật đầu.

—— Không cần dùng tay kiểm tra, không an toàn, chụp X-quang luôn.

Bác sĩ Tần một phút online.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Không phải chứ... Đại tiểu thư... Nói thật sao?

Không phải đang trả thù nàng đấy chứ?

Cứ như vậy, chân nhỏ bị bắt chụp X-quang, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy như bị bắt cóc.

Nàng phát hiện, thực sự thì chủ nghĩa tư bản không phải để đùa giỡn.

Ở bệnh viện, chỉ cần Đại tiểu thư ra chỉ thị, thì Mục Hiểu Hiểu liền không có chút nhân quyền nào. Nàng thậm chí suy nghĩ, nếu Đại tiểu thư xác định nàng gãy xương, mà không chụp phim tử ra kết quả đó, bác sĩ Mã có thể đến và dẫm gãy xương của nàng.

Không trách Đại tiểu thư cẩn thận, xe lăn rất nặng, cộng thêm trọng lượng cơ thể, không thể xem nhẹ được. Có lúc, người cảm thấy đau đớn thường chậm đến, nên kiểm tra cẩn thận một chút, để tránh ngày mai Mục Hiểu Hiểu sưng chân như Trư Bát Giới, về nhà kêu rên.

Một loạt kiểm tra xong xuôi.

Bác sĩ Mã cẩn thận báo cáo với Đại tiểu thư: "Thật sự không có gì, Đại tiểu thư, ngài xem phim này, hoàn toàn bình thường, không có gãy xương, cũng không có bầm tím ở tổ chức mềm, thậm chí không có sưng đỏ."

Tần Di lạnh lùng liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái.

Mục Hiểu Hiểu ôm chặt chính mình.

Hèn mọn, nhát gan, yếu đuối...

Rất sợ hãi a.

Nàng da dày thịt béo, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

Vì muốn xem phim, bác sĩ Mã đứng gần Đại tiểu thư, khoảng cách này không phải là điều Tần Di thích, nàng lùi lại một chút.

Động tác lùi xe lăn về sau có bao nhiêu mạnh mẽ, Mục Hiểu Hiểu đã trải qua nhiều lần.

Nhưng bác sĩ Mã thì lần đầu tiên thấy.

Động tác lùi lại của Đại tiểu thư khiến tâm trí của thiếu niên này tan nát, mặt đỏ bừng và ánh mắt ảm đạm.

Cô Mục không bỏ qua được điều này, nàng vuốt cằm, nhìn chằm chằm bác sĩ Mã. Dáng người không tệ, mặc áo blouse trắng, hào hoa phong nhã. Làn da trắng, môi đỏ tươi, mặc dù có chút nữ tính hóa, nhưng mày kiếm và góc cạnh sắc nét lại tăng thêm phần nam tính.

Nếu là ở trường học, thiếu nữ chắc chắn sẽ ngao ngao kêu lên. Theo thang điểm 10, có thể đánh 8.5, nhưng đó là thời còn trẻ. Lúc chán, Mục Hiểu Hiểu đã nhìn qua vài lần giới thiệu trên tường về anh ta.

Không biết Đại tiểu thư...

Mục Hiểu Hiểu vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy sát khí của Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Làm sao vậy? Đây là sao nữa?

Chuẩn bị rời đi, Tần Di viết vài chữ trên giấy, lăn lộn lâu như vậy, Mục Hiểu Hiểu cũng không dám làm ầm ĩ, càng không dám nhìn lén.

Bác sĩ Mã thấy vậy, đứng dậy, từ tủ lấy ra một cái bình xịt khử trùng.

Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ, Đại tiểu thư thói ở sạch lại tái phát. Hôm nay ở bệnh viện lâu như vậy, chắc nàng đã chịu không nổi và chỉ chờ được về nhà tắm rửa.

Vừa phân tích xong, Đại tiểu thư liền quay lại, cầm bình xịt, phun một đợt vào người nàng.

Bác sĩ Mã: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Sau một đợt thao tác thần thánh của Đại tiểu thư, nửa bình xịt đã hết. Nàng ngửi ngửi và nhận thấy không có mùi hoa nào.

......

Ra khỏi phòng bệnh, Mục Hiểu Hiểu vẫn bọc trong mùi cồn, không dám loạn hô. Nàng đẩy Tần Di về phòng bệnh của Thu Thu, vừa đi vừa nói: "Em cảm giác bác sĩ Mã kia thích chị."

Để tình chị em tăng tiến, nên dùng phương pháp gì? Đương nhiên là cũng nhau chia sẻ bát quát.

Đặc biệt là hôm nay Đại tiểu thư cảm xúc không ổn định, nàng cần thiết đổi đề tài để làm Đại tiểu thư bớt căng thẳng và cười nhiều hơn.

Tần Di lộ ra khí lạnh, cô nhấp môi biểu thị rằng cả người đã ở ngưỡng bùng nổ.

Mục Hiểu Hiểu vì đang đẩy cô và nhìn đường phía trước nên không thấy được biểu tình của Đại tiểu thư: "Em cảm giác anh ta cũng khá không tồi, bác sĩ, cảnh sát, thẩm phán, những nghề này đều tương đối tốt, ổn định."

Tần Di cười lạnh.

Đều tốt hơn so với nghệ sĩ đúng không?

Cho nên, Mục Hiểu Hiểu đây là đang châm chọc cô?

"Đương nhiên a, em không nói nghệ sĩ không tốt," Mục Hiểu Hiểu bồi thêm một câu: "Chỉ là cảm thấy cường độ công việc quá lớn, phong tới sương mù đi. Người như vậy nên tìm một công việc ổn định hơn. Em xem khách hàng của mình, nhiều người cảm tình tan vỡ, hậm hực khó chịu, phần lớn là vì công việc quá bận rộn, hai bên đều vội, cả tháng không gặp được nhau. Hoặc là một người làm nội trợ, một người rất bận, dần dà, không có tiếng nói chung."

Tần Di không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, Mục Hiểu Hiểu lại đang nói linh tinh.

Cô sẽ không mắc mưu.

Chờ từ bệnh viện về nhà, cô sẽ tự mình tra cứu một chút về sự xứng đôi giữa bác sĩ tâm lý và các nghề nghiệp khác.

Khi tới cửa phòng bệnh, Mục Hiểu Hiểu dùng thẻ Lưu Vạn Niên cho để vào.

Trong phòng, Thu Thu và Lưu Vạn Niên đang nói chuyện trên trời dưới đất, một người đứng, một người ngồi.

Hiển nhiên, hai nàng không chú ý đến mọi người xung quanh.

Hai người các nàng cũng thật thần kỳ, chỉ cần thời điểm các nàng đối thoại, bất luận ngoại giới có cái gì đều bị các nàng tự động che chắn.

Thu Thu cùng Lưu Vạn Niên hai người sống sờ sờ đây, liền trước mặt hai nàng như không có tồn tại qua.

Thu Thu cảm thấy chua xót, ôm chặt chính mình, nội tâm không ngừng mắng mỏ.

"Chị Nhất và chị gái làm gì mà ân ái công khai thế này? Nếu muốn sát cẩu thì về nhà đi, đây là phòng bệnh của em! Trong chốc lát ve vãn, trong chốc lát lại nùng tình mật ý, thiếu nhi không nên chứng kiến cảnh này!"

Tần Di ấn tay lên xe lăn, ngăn không cho Mục Hiểu Hiểu đẩy, rõ ràng cô có chuyện muốn nói. Mục Hiểu Hiểu cúi xuống nhìn Tần Di.

—— Em nếu thích, chị có thể giới thiệu cho em.

Trời biết, khi Đại tiểu thư ra dấu nói lời này, nội tâm cô như núi lửa bùng nổ.

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, mỉm cười: "Anh ta thích chính là chị."

Nàng không tin Đại tiểu thư không nhìn ra điều đó.

Sắc mặt Tần Di không chỉ không hòa hoãn, ngược lại càng thêm đông lạnh.

Mục Hiểu Hiểu tiếp tục: "Đại tiểu thư, em thấy chị vừa rồi có chút kháng cự, có phải hay không vì anh ta tuổi quá nhỏ?"

Tuy không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng Mục Hiểu Hiểu, cũng là một nữ nhân, khách hàng cũng nhiều nữ nhân, nên hiểu rõ cảm xúc của nữ nhân.

"Con gái đều thích người lớn tuổi hơn, như vậy sẽ có cảm giác an toàn."

Tuy Đại tiểu thư không phải người bình thường, nhưng ở một số điểm, nhân loại đều có chung cảm nhận.

Thu Thu và Lưu Vạn Niên liếc nhau, thực sự muốn nước mắt lưng tròng.

Lưu Vạn Niên cũng cảm thấy vô ngữ, anh ta đã ở bên Đại tiểu thư lâu như vậy, chưa từng thấy cô đàm luận bát quái, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại dám nói ra những lời như vậy.

Tần Di nhướng mày, biểu hiện lạnh lùng.

—— Chị không thích người lớn tuổi.

Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn cô.

Đại tiểu thư lạnh lùng ra dấu.

—— Chị thích chó con.

Lời khoa tay múa chân này...dù mang sát khí nồng đậm, nhưng dưới lớp sát khí ấy là nhịp tim mãnh liệt của Đại tiểu thư. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói về cảm tình, có chút bị chọc tức, nhưng cũng là một thử thách.

Tần Di chưa từng khẩn trương như vậy, cô luôn luôn lạnh lùng, tay bốn mùa đều lạnh, nhưng hôm nay, cô cảm thấy lòng bàn tay có mồ hôi.

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, không chớp mắt.

Mục Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Đại tiểu thư chủ động nói về cảm tình, còn có vẻ khẩn trương. Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, dùng bản lĩnh chức nghiệp, nhẹ nhàng vỗ tay Tần Di, mỉm cười: "Thật trùng hợp, em cũng thích chó con."

Tần Di: "..."

Thu Thu: "..."

Lưu Vạn Niên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro