Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— Thật trùng hợp, em cũng thích chó con.

Luận làm giận, nhà ai mạnh hơn?

Cô Mục dùng nụ cười ấm áp chuyên nghiệp, thành công làm tổ ong vò vẽ trong lòng Đại tiểu thư thêm phần xao động. Nhưng cơn giận này, Đại tiểu thư không thể phát tiết, tất cả đều nuốt vào trong lòng, biến thành bột phấn.

Lúc này, cơn giận không thể không giận chó đánh mèo sang người khác.

Chó con.

Trong phòng này, ai có thể là "Chó con" của Cô Mục?

Ánh mắt Đại tiểu thư từ từ di động, khi nàng di chuyển, Mục Hiểu Hiểu cũng đi theo, cả hai cùng nhau nhìn một người.

Lưu Vạn Niên cảm thấy vui mừng vì anh ta không phải là mục tiêu, với tuổi tác của anh ta, anh ta tự nhận mình là chó ngao Tây tạng, không phải là chó con.

Thu Thu: "..."

Cái quần què gì đây.

Làm gì?

Làm cái gì?

Ba cái người này làm gì vậy? Cô bé là người bệnh, rốt cuộc mấy người đến đây để làm gì hả?!

Cuối cùng, Thu Thu buồn bực nằm trên giường, dùng chăn che mặt.

Mục Hiểu Hiểu đẩy xe lăn của Đại tiểu thư đi qua, nhìn một góc chồng chất dinh dưỡng phẩm và trái cây, lắc đầu: "Đại tiểu thư, chị quá lãng phí."

Chậc chậc chậc.

Lưu Vạn Niên ở phía sau cảm khái, không hổ là vợ bà chủ, dám chỉ trích Đại tiểu thư. Đại tiểu thư chắc chắn sẽ sủng nịch nàng.

Tần Di liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, giơ tay ra dấu.

—— Ăn không hết có thể nhét vào miệng em.

Lưu Vạn Niên: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thu Thu: "..."

Đại tiểu thư chính là đơn giản như vậy, ôn nhu gì đó, đối với cô mà nói không tồn tại, chỉ biết hành động trực tiếp và rõ ràng.

Cô vẫn còn giận.

Cô bấm đốt tay tính thời gian cho Mục Hiểu Hiểu. Ngày đầu tiên gặp mặt, chẳng qua là một người mẫu giả bộ bệnh, nàng vậy mà để cô chờ cả một buổi trưa, nhìn thế nào? Dùng mắt nhìn sao?

Mục Hiểu Hiểu rửa sạch ít anh đào, đựng trong bồn rồi mang đến giường bệnh cho Thu Thu.

Haiz, tình yêu đến muộn của chị gái.

Thu Thu nhấp môi, đáng thương nhìn chị gái.

Mục Hiểu Hiểu liếc cô bé một cái, chính mình cầm một trái bỏ vào trong miệng "Em à, sao em nhìn chị như vậy? Viết bài tập làm tay em sưng lên? Muốn chị đút cho ăn à?"

Thu Thu: "..."

Mục Hiểu Hiểu nói ong, nàng tùy tay lấy một trái anh đào, đút cho Tần Di: "Chị nếm thử, thật ngọt."

Thu Thu: "..."

Ô ô ô.

Tới đây đi, tình yêu đến trễ còn nhẹ hơn cây cỏ, cô bé không nên ôm bất cứ hy vọng gì với chị gái nữa!

Tần Di ăn một trái, đúng là rất ngọt, hơi lạnh từ tủ lạnh làm trái cây thêm phần ngon miệng trong thời tiết này.

Mục Hiểu Hiểu thấy Tần Di ăn vui vẻ, cười nói: "Đây là anh đào em mua đó, Đại tiểu thư, một vạn một quả đấy."

Tần Di liếc nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu cười tủm tỉm nháy mắt, trong lòng thầm nghĩ từ lúc nhìn thấy Đại tiểu thư, nàng đã thấy hưng phấn lạ thường. Dù bị trừng mắt hay bị xe lăn đè chân, nàng vẫn vui vẻ.

Đại tiểu thư nhà nàng thay đổi rồi, không phải sao?

Cái gì có thể khiến một trạch nữ chủ động ra khỏi nhà?

Khẳng định là vì em gái thân yêu này chứ ai.

Nhịn không được lại muốn trêu đùa, Mục Hiểu Hiểu thích nhìn Đại tiểu thư tức giận đến mức muốn phát điên. Tần Di lạnh lùng nhìn nàng khoe khoang, định giơ tay ra hiệu.

Cô còn chưa khoa tay múa chân kịp thì Mục Hiểu Hiểu đã nhanh chóng ở bên cạnh tủm tỉm cười nói: "Có phải muốn trừ tiền lương của em hay không?"

Tần Di: "..."

Đại tiểu thư lúc nào cũng dùng chiêu này, Mục Hiểu Hiểu đã sớm đoán được.

Bên cạnh, Thu Thu và Lưu Vạn Niên liếc nhìn nhau, rồi cả hai ngửa đầu nhìn trần nhà 45 độ.

Lại tới nữa, lại tới nữa, không khí đầy toan xú vị này lại tới nữa.

"Thời gian không còn sớm, ông bà ta từng nói bệnh viện không nên ở quá muộn." Mục Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, "Chị mau trở về đi thôi, Đại tiểu thư."

Tần Di không động đậy, nhìn thẳng vào Mục Hiểu Hiểu. Hiểu ngay ý tứ, Mục Hiểu Hiểu đáp: "Em hôm nay sẽ ở lại đây bồi Thu Thu, còn có vài ngày nữa phẫu thuật rồi."

Thu Thu phản đối ngay: "Em không cần chị bồi!"

Mục Hiểu Hiểu cười vui vẻ, bàn tay to xoa nhẹ đầu em gái: "Nói ngốc cái gì đó, đêm nay không cần làm bài tập, được chứ?"

Nói ngốc sao?

Thu Thu mới không phải, tay cô bé nhấn nút gọi y tá ở bên giường. Một lúc sau, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, một tiểu hộ sĩ mỉm cười bước vào: "Người bệnh cần nghỉ ngơi, xin mời mọi người mau rời khỏi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Khi nào Thu Thu trở nên độc lập tự chủ như vậy?

Mãi cho đến khi rời khỏi phòng bệnh, ngồi vào xe của Lưu Vạn Niên, Mục Hiểu Hiểu vẫn còn cảm thấy chua xót. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon làm nàng không thể không suy nghĩ về cảm giác trong lòng mình.

Nàng giống như một người mẹ. Khi con cái quá dính, quá yếu đuối, nàng mong chúng sớm trưởng thành. Nhưng khi chúng thực sự trưởng thành, độc lập, nàng lại mong chúng chậm lại, còn có thể như khi còn nhỏ, ỷ lại vào lòng nàng.

Trong khi Đại tiểu thư trầm mặc ngồi trong xe, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên xoay người, nảy ra một ý tưởng: "Đại tiểu thư, khó khăn lắm chị mới ra ngoài một lần, em có thể không phải về sớm như vậy không?"

Tần gia dù rất lớn, cái gì cũng có, nhưng luôn làm Mục Hiểu Hiểu cảm thấy như một cái nhà tù, quay về liền cảm giác áp lực.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu vào mắt nàng, tôn lên làn da trắng ngọc và đôi môi đỏ như máu, xinh đẹp đến kỳ lạ.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng cảm thán, "Đại tiểu thư, chị thật xinh đẹp."

Nàng nghĩ đến Tiết Mạn Lan đã cố gắng quyến rũ mình, nhưng sau khi trải qua sức hấp dẫn từ nhan sắc của Tần Di, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy từ nay về sau không ai có thể khiến nàng rung động nữa. Tư tưởng và phẩm cách của nàng nhất định sẽ vô cùng kiên định, có thể chống lại mọi sự cám dỗ.

Tần Di không nói gì. Nếu người ngoài nhìn vào, họ sẽ thấy rằng cô chẳng hề để ý đến lời khen của Mục Hiểu Hiểu, thậm chí còn lạnh nhạt. Nhưng Mục Hiểu Hiểu nhận ra đôi môi Tần Di hơi nhếch lên, biết rằng tâm trạng của Đại tiểu thư không tồi, liền nhẹ giọng nói: "Em muốn đưa chị đến nhà một người bạn được chứ?"

Nhà của bạn...

Khi đề cập đến vấn đề này, Mục Hiểu Hiểu cũng có chút thấp thỏm. Dù sao Tần Di là một nghệ sĩ, ngay cả khi gặp mặt cũng phải ký thỏa thuận bảo mật, thường thì người ngoài sẽ không có cơ hội gặp mặt.

Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu làm nũng, vươn một bàn tay, nắm lấy cánh tay Tần Di và lắc lắc: "Cậu ấy là bạn tốt nhất của em, nhân phẩm thì chị có thể yên tâm, rất tốt, hơn nữa cậu ấy là fan siêu cấp của chị."

Tần Di vẫn không dao động.

Mục Hiểu Hiểu đặt mặt lên xe lăn của Tần Di, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Em muốn chị gặp bạn của em."

Nàng đau lòng cho Tần Di. Cảm giác rằng cuộc sống của cô quá thiếu hơi thở của pháo hoa, quá cô đơn. Mỗi ngày, người đồng hành cùng cô chỉ là chiếc xe lăn này.

Nếu trước kia, Mục Hiểu Hiểu còn có thể từ góc độ chuyên nghiệp phân tích nguyên nhân bệnh của Tần Di, nhưng hiện giờ, tất cả những gì nàng cảm nhận là sự đau lòng. Nàng muốn nhanh chóng mang đến sự ấm áp cho Tần Di.

Tần Di trầm mặc một lát, rồi giơ tay.

—— Em quay đầu lại đi, chị suy nghĩ một chút.

Hả? Quay đầu lại?

Nghe lời này, lòng Mục Hiểu Hiểu như tan chảy, thật đáng yêu, sao lại như thế, suy nghĩ thôi cũng muốn nàng quay đầu qua chỗ khác sao?

Đại tiểu thư đã buông lỏng, Mục Hiểu Hiểu tự nhiên phối hợp, nàng quay đầy qua, nhìn ngoài cửa sổ với ánh đèn rực rỡ, tràn đầy hy vọng chờ đợi Tần Di.

Đại tiểu thư lấy ra điện thoại, điều chỉnh ánh đèn cho tối hơn, nhanh chóng tìm kiếm.

—— Một cô gái muốn mang bạn đi gặp người bạn thân nhất của cô ấy là có ý gì?

......

Vài phút sau.

Mục Hiểu Hiểu quay người lại, nhìn Tần Di, "Thế nào, Đại tiểu thư?"

Tần Di liếc nàng một cái, vẻ mặt vẫn tỏ ra không kiên nhẫn.

—— Tùy em.

Cô có lẽ không biết, cô nghĩ rằng mình che giấu rất kỹ, nhưng trong mắt ánh lên sự hưng phấn nhỏ đã sớm bị Cô Mục phát hiện. Mục Hiểu Hiểu có chút nghi hoặc, Đại tiểu thư rốt cuộc đang suy nghĩ gì, mà lại có thể làm cô vui vẻ như vậy?

Làm sao có thể không vui?

Kết quả câu trả lời rất rõ ràng.

—— Bạn bè, bạn đang trong kiếp đào hoa, điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để khoe với bạn bè chứ. Các cô gái đều có lòng hư vinh nho nhỏ, điều tốt nhất đương nhiên là cho bạn tốt xem, khoe khoang với họ, bạn phải biểu hiện thật tốt!

Được Đại tiểu thư đồng ý, Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trương Xảo, nhưng bị Tần Di ngăn lại. Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn nàng, sao vậy, Đại tiểu thư đổi ý?

Tần Di không để ý đến nàng, chỉ bảo Lưu Vạn Niên.

—— Về nhà.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Tần Di liếc nhìn nàng một cái, cao lãnh tự phụ.

——Chị muốn đổi váy.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

***

Trong lúc Đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu hỏa tốc về nhà để đổi váy.

Thu Thu ở trong phòng bệnh, vừa nhìn thấy váy dài màu đen của người vừa tới liền cười, lập tức ngồi dậy trên giường, "Chị Sương sương."

Tần Sương đi đến, cô ấy gật đầu, vì mới tham gia một buổi tiệc tối, váy dài còn chưa kịp thay, trang điểm cũng chưa tẩy, trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Phía sau cô ấy là A Chức, cả người có vẻ cao lớn và lạnh lùng, nhưng trong tay lại cầm một cây kem.

Thu Thu vừa nhìn thấy liền vui vẻ, "Đây là cho em sao?"

Tần Sương ngồi xuống ghế cạnh giường, đôi mắt nhìn đồ vật chất đống dưới đất, một bên gật đầu: "Ừ, nhưng chỉ một cây, em không thể ăn nhiều."

Một cây cũng tốt lắm rồi.

Thu Thu vui vẻ nhận lấy, hướng A Chức ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị, chị Sương Sương."

A Chức nheo mắt, đưa kem cho cô bé.

"Có ai đến thăm em không?"

Tần Sương nhìn Thu Thu, đôi lông mi khẽ chớp, vì uống rượu, gương mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Thu Thu gật đầu: "Có ạ, chị của em tới."

Tần Sương nhìn cô bé, "Những thứ này đều là chị em mua sao?"

Thu Thu cười: "Còn có chị Nhất nữa."

Chị Nhất?

Tần Sương nheo mắt, chẳng lẽ là Di Di?

Thu Thu nhanh chóng ăn xong kem, cô bé xốc chăn xuống giường, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch một ít trái cây, đặt vào trong bồn: "Chị Sương Sương, chị uống rượu, ăn cái này, có thể tỉnh rượu."

Tần Sương giật mình, cô ấy lùi lại một chút: "Mùi có nhiều lắm không?"

Thu Thu lắc đầu cười: "Chỉ là một chút, trên người chị Sương Sương có hương vị bạc hà."

Tần Sương im lặng, cô ấy nhận lấy trái cây, ngồi xuống ghế cạnh Thu Thu, yên lặng viết lách.

Tần Sương biết Thu Thu yêu thích viết lách, nàng hỏi: "Em muốn xuất bản sao?"

Đối với Tần tổng mà nói, việc xuất bản một cuốn sách quá đơn giản.

Thu Thu lắc đầu, cô bé viết nghiêm túc: "Em đã hứa với chị gái, mọi việc đều phải dựa vào nỗ lực của mình."

Cô bé muốn kiếm thật nhiều tiền, để chị gái về sau không phải vất vả như hiện tại.

Tần Sương nhíu mày: "Em còn quá nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ. Nếu thật sự dựa vào thị trường mà tuyển chọn, chưa chắc đã được chấp nhận."

Thu Thu buông bút, ngạc nhiên nhìn Tần Sương.

Cô bé còn nhỏ, làn da mịn màng, dưới ánh đèn, đôi mắt long lanh như nước khiến người khác đau lòng.

Tần Sương mím môi, cô ấy có thể đối mặt lạnh lùng với người trưởng thành, bất kể nam nữ, nhưng đối với trẻ con, cô ấy luôn mềm lòng.

"Chị Sương Sương, chị thật sự rất thành thật, không giống như chị của em, luôn chụp mông ngựa em."

Thu Thu cười hì hì nhìn cô ấy. Nếu người khác nói lời này, Tần Sương chắc chắn sẽ nghĩ họ đang mỉa mai, nhưng từ miệng Thu Thu thì khác, cô ấy trầm mặc không nói.

Thu Thu tiếp tục: "Nhưng em đâu có viết gì tầm thường. Chị xem, đêm nay em viết một câu chuyện rất mới mẻ và độc đáo, nói về xuyên không."

Tần Sương nhìn cô bé, "Ồ?"

Ngay cả A Chức đứng cạnh cũng tiến thêm một bước.

Thu Thu vui vẻ khoe khoang: "Câu chuyện của ta kể về chị của em xuyên vào một Ultraman, chị ấy không gì không thể làm, toàn lực bảo vệ mọi người xung quanh. Chị ấy có thể phun lửa, phun nước, thậm chí ẩn thân. Chị ấy..."

A Chức nặng nề lên tiếng, "Cô ấy là hồ lô oa sao?"

(*) Hồ lô oa (葫芦娃), còn được gọi là Hồ lô huynh đệ (葫芦兄弟), là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc, ra mắt vào năm 1986. Bộ phim kể về bảy anh em sinh ra từ bảy quả hồ lô, mỗi người có một màu sắc và siêu năng lực khác nhau. Họ phải hợp sức chống lại yêu quái để giải cứu ông nội và bảo vệ ngôi làng của mình. Các anh em hồ lô nổi tiếng với sự dũng cảm và đoàn kết, mỗi người đại diện cho một phẩm chất khác nhau như sức mạnh, tốc độ, khả năng tàng hình, và nhiều năng lực khác.

Thu Thu nhướng mày: "Chị của em còn lợi hại hơn hồ lô oa. Hồ lô oa bảy cái hợp lại vẫn bị yêu tinh bắt, nhưng Chị của em, dù vào Bàn Tơ Động, cũng sẽ chém đứt mạng nhện để cứu em ra."

Lời nói đầy tự hào và khoe khoang, Tần Sương không khỏi hỏi: "Em tin tưởng cô ấy như vậy sao? Vì sao?"

Cô ấy đã điều tra về cô bé này và Mục Hiểu Hiểu, biết họ không có quan hệ huyết thống.

Thu Thu ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Bởi vì chị ấy là chị của em."

Bởi vì chị ấy là chị của em ...

Lời nói này khiến Tần Sương ngẩn ngơ nhìn cô bé, trong đầu hiện lên một giọng nói.

—— Chị cũng họ Tần, tôi cũng họ Tần, A Sương, về sau tôi coi chị như là chị gái của tôi.

.....

Đã từng có một bé gái cũng tín nhiệm cô ấy như vậy, nhưng cô ấy đã phụ lòng cô bé...

"Chị Sương Sương, chị..." Thu Thu nhìn Tần Sương, không hiểu sao nàng lại đỏ mắt. Tần Sương hít sâu, nâng tay, nhẹ nhàng sờ lên tóc Thu Thu: "Nghỉ ngơi cho tốt, chờ giải phẫu xong rồi, chị còn tới thăm em."

Đêm, có chút thê lương.

Khi Tần Sương khoác áo ra khỏi phòng, bước chân cô ấy trở nên trầm trọng. A Chức đi bên cạnh nàng, hạ giọng: "Tần tổng, Triệu Lượng bên kia có tin tức, nói Đại tiểu thư có động tĩnh."

Tần Sương dừng bước, ngẩng lên nhìn A Chức, "Cái gì?"

A Chức cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Đại tiểu thư rất cẩn thận, an bài toàn bộ đều là những người trung thành và tận tâm của Tần gia, miệng đều rất kín. Nhưng tôi có trực giác, cô ấy đang chuẩn bị về Nam Dương."

Về Nam Dương...

Đối với Tần Sương, đó như một thế giới xa xôi.

Cô ấy trầm mặc hồi lâu, nhìn A Chức nhàn nhạt: "A Chức, cô nói cái gì có thể làm một người rõ ràng chán ghét, muốn từ bỏ, lại đột nhiên như trọng sinh, thay đổi thành người khác?"

A Chức không nói gì.

Tần Sương vẫy tay, "Đi thử một chút, tầm quan trọng của cô Mục."

A Chức gật đầu, "Vâng."

......

***

Thiên hạ thống khổ nhất là chuyện gì?

Không gì hơn chờ con gái thay quần áo.

Mục Hiểu Hiểu quả thực không thể chịu nổi. Các nàng trở về lúc 7 giờ rưỡi, mà đến 9 giờ, sau khi rửa mặt xong, Đại tiểu thư vẫn đang chọn váy trong phòng.

Lần này, nàng còn không cho Mục Hiểu Hiểu hỗ trợ.

Mục Hiểu Hiểu ở dưới lầu nhìn thời gian, lo sợ Trương Xảo không đợi được mà đi mất, liền nhắn tin trước cho cô nàng.

—— Chờ mình, khoảng một giờ nữa mình mang một người quan trọng đến gặp cậu.

Trương Xảo hồi tin nhanh chóng.

—— Đừng nói đùa, cậu có gì mà quan trọng?

Dù đã muốn gặp mặt, Đại tiểu thư cũng đồng ý, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn phải chuẩn bị tâm lý cho Trương Xảo, tránh việc cô nàng quá kích động mà ngất xỉu.

—— Là thần tượng của cậu.

Trương Xảo đang sơn móng tay, cười nửa ngày khi thấy tin nhắn, liền đặt lọ sơn xuống, nhanh chóng trả lời.

—— Tần Di? Ha ha ha, Mục Hiểu Hiểu, cậu có phải vội đến phát điên rồi không? Nếu cậu thật sự có thể làm mình gặp chị Tần, mình sẽ gọi cậu là mẹ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng liền không đáng tin vậy sao?

Ngay lúc đó, cửa phòng trên tầng ba mở ra, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, tràn đầy kinh ngạc.

Mẹ nó.

Đại tiểu thư trang điểm xinh đẹp như vậy để làm gì? Các nàng chỉ đi gặp bạn, đâu phải đi xem mắt!

Tần Di thả tóc xuống, suối tóc đen dài rủ xuống bờ vai, đuôi tóc được làm thành một lọn xoăn tinh tế. Trước đây cô thường mặc màu trắng thanh lãnh, nhưng bây giờ cô khoác lên mình chiếc váy dài màu tím, một màu sắc ung dung và dày dặn. Người bình thường nếu khí chất không đủ sẽ không dám chọn màu này, nhưng khi Đại tiểu thư mặc vào, khiến Mục Hiểu Hiểu không kìm được mà muốn kêu lên "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Trên cổ cô đeo chiếc vòng bạch kim mà Mục Hiểu Hiểu tặng cô vào dịp sinh nhật.

Nhìn thấy Đại tiểu thư, trái tim Mục Hiểu Hiểu như tan chảy. Nàng bước nhanh tới trước, "Sao lại ăn mặc long trọng như vậy?"

Tần Di không trả lời, chỉ nói:

—— không cần chậm trễ thời gian.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thế là lại thành nàng chậm trễ thời gian.

Xe lại lăn bánh trên đường, Lưu Vạn Niên tâm trạng không tệ, từ khi Mục Hiểu Hiểu đến, cuộc sống của anh ta phong phú hơn nhiều, thậm chí buổi tối còn có thể lái xe ra ngoài, quả thực là kỳ tích.

Trong suốt hành trình, Mục Hiểu Hiểu vẫn cố gắng để ý đến thân phận của Tần Di, nàng gọi cho một người bạn học trưởng, đặt trước một phòng riêng và bao trọn gói. Nàng khoe khoang với Tần Di: "Xem em lợi hại không? Em cũng có thể đặt bao hết một nơi."

Tần Di nhìn nàng, rõ ràng là suy nghĩ không cùng một hướng với Mục Hiểu Hiểu.

—— Em quen biết thật rộng.

Hàng ghế phía trước, Lưu Vạn Niên nghe thấy câu này, bả vai run lên, cảm thấy mùi vị thật là chua.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười tự đắc: "Kia còn không phải sao? Mấy năm nay ở đại học, em thật sự quen biết không ít bạn bè ưu tú, sau này ra xã hội, cũng là một loại nhân mạch."

Tần Di nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng, thật muốn giơ tay vỗ nhẹ vào mặt nàng và hỏi nàng có gì để đắc ý?

Có cô ở đây, không phải đã là nhân mạch tốt nhất rồi sao?

Quãng đường không xa.

Trương Xảo đã chờ sẵn ở đó, cô nàng căn bản không tin lời Mục Hiểu Hiểu nói, mang theo một thùng bia và sắp xếp tiểu bếp lò để nướng que.

Cô nàng không trang điểm, chỉ mặc một chiếc quần nhiệt và đai đeo liền ra ngoài.

Xe vừa dừng lại.

Lưu Vạn Niên nhíu mày, nhìn ra ngoài qua kính phản quang: "Đại tiểu thư, tựa hồ có xe phóng viên giải trí đi theo chúng ta."

Trong tình huống này, nếu là trước đây, Tần Di thường sẽ cẩn thận thay đổi lộ trình hoặc đổi địa điểm. Nhưng hôm nay, cô không muốn phá hỏng hứng thú của Mục Hiểu Hiểu.

—— không sao.

Cô đưa mắt ra hiệu cho Lưu Vạn Niên, anh ta gật đầu.

Mục Hiểu Hiểu có chút không yên tâm, "Nếu không chúng ta đổi sang ngày khác đi? Cẩn thận vẫn hơn, bị chụp ảnh thì sao đây?"

Tần Di liếc nhìn nàng.

—— Một bé gái như em bị chụp cũng không sao cả.

Lời này đúng là thật, Mục Hiểu Hiểu nghĩ lại, yên tâm hơn một nửa: "Cũng đúng, em là một nhóc con, có gì đáng viết đâu."

Mặt Tần Di lập tức đen lại.

Rõ ràng là Đại tiểu thư tự mình nói, Mục Hiểu Hiểu chỉ lặp lại, vậy mà lửa giận trong lòng cô bùng lên tỏa ra bốn phía.

Mục Hiểu Hiểu cứng đờ một chút, xấu hổ nhìn cô, sao vậy, lại sao nữa đây?

Hai người mắt to đối mắt nhỏ, đột nhiên thấy một thiếu nữ như cơn gió xoáy chạy tới từ xa, mắt cô nàng trừng lớn như hai cái chuông, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Di.

Đại tiểu thư: "..."

Chỉ trong vài giây, thiếu nữ ngược lại ôm chặt lấy Mục Hiểu Hiểu, cảm xúc tràn đầy gọi: "Mẹ!"

Ôi đệch.

Chị em phát đạt, mau xem, mau xem, nàng mang ai đến này!

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là quá mất mặt.

Mục Hiểu Hiểu kháng cự, dùng tay đẩy đầu Trương Xảo: "Ai ai ai, cậu gặp thần tượng mặt như vậy sao? Mau đứng lên."

Trương Xảo đứng lên, nhìn Tần Di, tim đập kịch liệt, cô nàng nắm chặt tay, đôi mắt phiếm hồng, gắt gao cắn môi.

Nếu không biết, chắc tưởng cô nàng giây tiếp theo sẽ nhảy lên đá bay Đại tiểu thư.

Ai có thể hiểu được tâm trạng chân thành của fan chứ.

Tần Di nhìn Trương Xảo, vừa nghe giọng, liền nhận ra đây là cô gái mà Mục Hiểu Hiểu từng nấu cháo điện thoại.

Là bạn thân của nàng.

Trước đây, Đại tiểu thư không có gì để ý tới các tổng tài, giám đốc hay CEO khác, cũng không có tâm trạng muốn tạo ấn tượng tốt.

Nhưng tình yêu làm người ta mê muội.

Hiện giờ, nhìn Trương Xảo, cô chủ động gật đầu chào.

Trương Xảo nhìn thấy, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Mục Hiểu Hiểu đứng bên cạnh: "..."

Một cơn gió thổi qua.

Thổi vào lòng nàng.

Nàng đột nhiên nhớ tới lời Đại tiểu thư nói buổi sáng.

—— Chị thích chó con.

Mục Hiểu Hiểu lại nhìn Trương Xảo, nàng mặc một cái quần cộc xanh lam, áo phá quần, tóc như ăn mày, này không phải là một con chó con sống động sao?

Không được, nàng phải bảo vệ tốt chị gái của mình.

Trong chốc lát, nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn Đại tiểu thư: "Không được, em cảm thấy không an toàn, chúng ta vẫn nên đi thôi." Nàng lay lay Trương Xảo một chút, phất tay chào: "Chào cậu." Sau đó đẩy Đại tiểu thư đi một bước, quay đầu nhìn Trương Xảo, lại vẫy tay: "Tạm biệt."

Tần Di: "..."

Trương Xảo: "???"

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Trương Xảo đối với Đại tiểu thư có một tình yêu kéo dài và nhiệt thành.

Thế nên, dù Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư ở bên nhau đã lâu, khi thấy Trương Xảo nhìn chằm chằm Tần Di và gọi "Chị Tần" một cách thích thú, nàng đều cảm thấy khó chịu.

Một Chủ nhật, Trương Xảo hẹn Mục Hiểu Hiểu, yêu cầu nàng mang Tần Di đi cùng để tụ họp ở ngoại thành.

Mục Hiểu Hiểu đang cùng Đại tiểu thư tận hưởng thế giới hai người, liền từ chối: "Không đi không đi, có gì vui đâu?"

Dù đã là bạn thân nhiều năm, Trương Xảo nhìn thoáng qua liền biết Mục Hiểu Hiểu đang nhỏ mọn: "Mục Hiểu Hiểu, cậu thật là yếu đuối, mình chỉ là fan thuần khiết yêu mến, khác với tình yêu không thuần khiết của cậu, sao mà giống nhau được?"

Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu bĩu môi nhìn Đại tiểu thư: "Chị, Trương Xảo muốn hẹn chị."

Đại tiểu thư đang kiều chân bắt chéo xem TV, chỉ mặc một cái áo ngủ bằng tơ tằm mỏng, dáng người yểu điệu hiện rõ: "Chị nghe được."

Mục Hiểu Hiểu không vui, nàng rúc đến bên người cô, ôm lấy cô: "Nhìn biểu cảm này, là muốn đi đúng không?"

Tần Di thấy nàng tìm cớ, vỗ nhẹ đầu nàng: "Cái gì gọi là tình yêu không thuần khiết?"

"Ai nha, chị đừng đổi chủ đề." Mục Hiểu Hiểu không vui, ôm Đại tiểu thư làm nũng: "Chị cảm thấy em đẹp hay cậu ấy đẹp?"

Với câu hỏi không dinh dưỡng này, Đại tiểu thư tự nhiên không để ý tới nàng, cô cầm anh đào và tiếp tục xem điện ảnh.

Chỉ chốc lát sau, Mục Hiểu Hiểu cầm cái chăn, đắp lên người Đại tiểu thư, rồi nằm trên đùi cô, cùng nhau xem điện ảnh.

Nhìn trong chốc lát, Đại tiểu thư mày nhăn lại đầy ẩn nhẫn, cô nhịn không được kêu lên một tiếng, cúi đầu dùng tay bắt trong chăn người, trong mắt rực lên những đợt sóng: "Em... Em đang làm cái gì?"

Mục Hiểu Hiểu cười cười, đôi môi hồng quyến rũ mê người, nàng nhìn Đại tiểu thư nghiêm trang nói: "Chị không phải hỏi em cái gì gọi là không thuần khiết ái sao? Em đang nói cho chị biết đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro