Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— Hầu hạ tắm rửa.

Đại tiểu thư ra lệnh chính khí lẫm nhiên, Mục Hiểu Hiểu nghe xong bản năng tâm run rẩy một chút, tắm rửa sao?

Nàng mím môi, có chút do dự. Tuy rằng tối hôm qua đã qua quá trình tự xây dựng và điều chỉnh nội tâm mạnh mẽ, Mục Hiểu Hiểu mới cảm thấy nàng có chút bình thường trở lại, nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn bình thường. Nàng vẫn cần thời gian để điều chỉnh.

Trong tâm lý học, giai đoạn giảm xóc và bình tĩnh là rất quan trọng, giúp ý niệm ban đầu dần dần lắng dịu.

Tần Di nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thu hết mọi rối rắm của nàng. Cô nâng tay.

—— Trước kia không phải em rất ồn ào đói phải tắm rửa cho chị sao?

Mục Hiểu Hiểu cảm giác mặt nóng rát, nàng chỉ có thể bắt đầu tìm lý do: "Chị không phải mới vừa tắm rửa xong sao?"

Tần Di cười lạnh.

—— Em giờ bắt đầu quản xem chị nên làm như thế nào?

Muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là lâu rồi mới thấy sát khí.

Có phải Đại tiểu thư bị tác dụng chậm của rượu vẫn chưa hết phải không? Lại bộc phát tính tình?

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn sàn nhà ấp ủ một lát, linh hồn ảnh hậu nhập thể.

Nàng cắn môi, mắt rưng rưng nhìn Đại tiểu thư.

Nàng thật ủy khuất a.

Nàng bị tư bản áp bách vô pháp ngẩng cao ngạo đầu.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, thật sự cảm thấy nàng có tài năng diễn xuất, nếu nàng thích, với dáng người và bộ dạng này, cô có thể nâng nàng trở thành Tiểu Hoa đán.

Mắt thấy không khí giằng co không ngớt.

Cổng lớn khoá cửa vang lên, theo "Răng rắc" thanh âm cửa bị đẩy ra.

Đây quả thực là thanh âm đến từ thiên đường, Mục Hiểu Hiểu lập tức xoay người đi xem, cứu tinh tới!

Lưu Vạn Niên xách theo một túi lớn nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị vào, từ lần trước Mục Hiểu Hiểu dỗ dành Đại tiểu thư ăn lẩu, anh ta mẫn cảm nhận ra Đại tiểu thư tựa hồ bốc cháy lên nhiệt tình với lẩu. Vì thế, anh ta mới đi mua sắm nguyên liệu tươi mới. Trên mặt anh ta đầy tươi cười, nhưng khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu cùng Đại tiểu thư, anh ta ngây ngẩn cả người.

Anh ta... anh ta có phải tới không đúng lúc?

Tần Di an tĩnh nhìn Lưu Vạn Niên, trong mắt lăn tăn sóng to gió lớn. Mục Hiểu Hiểu vừa muốn gọi, Lưu Vạn Niên đã xoay người, chân dài lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau, rồi "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư bạo quyền thật làm nhân tâm kinh run sợ. Lao động nhân dân chịu hãm hại không chỉ một mình nàng.

Mục Hiểu Hiểu cắn môi nhìn chằm chằm cô, suy nghĩ xem có nên dùng tuyệt chiêu làm nũng vốn có thể chiến thắng Đại tiểu thư hay không, nhưng nếu thật sự dùng, chẳng phải là lộ rõ trong lòng nàng có quỷ sao? Chính là nàng không cần, lỡ đâu nhìn thấy thân thể Đại tiểu thư, lập tức lại rối loạn đúng mực thì làm sao bây giờ?

Ngay khi Mục Hiểu Hiểu khó xử hết sức, Đại tiểu thư nâng tay, nhàn nhạt nói.

—— Em gái, có thể bắt đầu rồi sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Này một tiếng "em gái" làm cô giáo Mục cảm giác ngực như là bị mũi tên bắn thủng. Lương tâm liền như vậy bị Đại tiểu thư khui ra, chỉ còn kém ba thước treo cổ chiêu cáo thiên hạ.

***

Khi hai người cùng vào phòng tắm, Đại tiểu thư tuy ngoài mặt tỏ vẻ đạm nhiên, nhưng tim đập vẫn gia tốc vài phần.

Cô giáo Mục đã điều chỉnh tốt tâm thái, nàng coi Đại tiểu thư là Thu Thu, tắm rửa cho Thu Thu không phải là chuyện thường sao? Nàng sợ ai?

Trước kia trong sinh hoạt hàng ngày, Đại tiểu thư luôn có rất nhiều người hầu hạ, nhưng riêng việc tắm, cô trước nay đều tự mình hoàn thành. Đi vào phòng tắm của cô, Mục Hiểu Hiểu nhìn quanh, phát hiện nơi đây mọi thứ đều được sửa thấp, tiện cho Đại tiểu thư tự tắm, nhưng rốt cuộc chân không tiện, mỗi lần tắm chắc cũng rất mệt.

Mục Hiểu Hiểu đi tới trước mặt Tần Di, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Quy trình như thế nào? Em không rõ, chị nói cho em biết đi."

Tần Di liếc nàng, nhìn đôi mắt đen nhánh, đột nhiên nghiêng đầu.

Lại không phải lần đầu tiên, vì cái gì còn muốn giả thuần khiết như vậy?

Trước kia, dù Tống tẩu chiếu cố ăn uống hàng ngày, nhưng việc tắm, trừ phi thân thể thật sự không thoải mái, Đại tiểu thư đều tự hoàn thành. Hôm nay nàng ôm tư tâm nhất định kêu Mục Hiểu Hiểu vào, đã đem người vào được, nghĩ tới sắp thẳng thắn thành khẩn đối mặt, trái tim lại loạn nhảy không nghe sai bảo. Làm cô mạc danh khẩn trương.

Đôi khi người khí tràng chính là như vậy. Rõ ràng là Đại tiểu thư yêu cầu, rõ ràng cũng là cô vẫn luôn áp chế Mục Hiểu Hiểu, nhưng thật tới bước này, Mục Hiểu Hiểu nhìn bộ dáng Đại tiểu thư không được tự nhiên trốn tránh thẹn thùng, nàng tự tin ngược lại đủ.

"Nếu không, em hát cho chị nghe một bài trước?"

Tần Di: "..."

"Nói nhiều lạp nói nhiều lạp nói nhiều lạp liệt, tôi thích tắm rửa, làn da hảo hảo nga nga nga ~"

Tần Di: "..."

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Mục Hiểu Hiểu cố gắng dùng bài hát hồn nhiên để kêu gọi tâm hồn thuần khiết của mình, hát một lúc, cảm thấy tâm trạng bình phục hơn, nàng cười tủm tỉm xoay người chuẩn bị cởi quần áo cho Đại tiểu thư. Tay nàng vừa chạm tới khuy áo của Tần Di, Đại tiểu thư lập tức mẫn cảm, lùi lại.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Tần Di cắn môi, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

—— Em làm cái gì?

Mục Hiểu Hiểu sửng sốt, "Em không phải đang chuẩn bị tắm rửa cho chị sao?"

Đại tiểu thư tim đập rộn ràng, khi mùi hương quả vải quen thuộc tỏa ra, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

—— Tắm rửa thì tắm rửa, em làm gì vậy?

Vừa vào đã cởi nút áo, còn nói mình không có kinh nghiệm?

Đối mặt với Đại tiểu thư vô cớ tìm kiếm lỗi, Mục Hiểu Hiểu thành thật: "Em không nên dùng tay cởi quần áo cho chị sao... Chẳng lẽ phải dùng chân? Em không có bản lĩnh đó."

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Thế gian này vạn vật chính là như vậy, nước chát điểm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cũng may sau một loạt "so chiêu" thông thường, công trình tắm rửa cho Đại tiểu thư chính thức bắt đầu.

Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn Tần Di cởi áo khoác, đôi mắt mang theo nụ cười, nàng thậm chí còn ngâm nga bài hát.

Có người chính là quá mức khoe khoang.

Nếu không phải Đại tiểu thư trong lòng có quỷ, cô sẽ sợ một cái nhãi ranh như vậy sao?

Cho là trong lòng cô có quỷ đi, sao có thể để nàng một lần lại một lần đạp lên trên đầu?

Đại tiểu thư là người nào?

Cô từng là ca sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, Boss cấp nhân vật.

Tuy rằng trên phương diện tình cảm, cô cùng Mục Hiểu Hiểu không phân cao thấp, nhưng nếu thật sự muốn tích cực, so với nữ nhân thành thục cùng muôn vàn phong tình, cô có thể ném chó con mấy con phố.

Lúc này hai người đều ôm bàn tính nhỏ riêng trong lòng, mỗi người đều bùm bùm.

Cô giáo Mục hát là để tìm về tâm hồn thuần khiết, đừng để thuốc nhuộm màu vàng vùi lấp, vũ nhục tình thâm chị em.

Còn Đại tiểu thư? Bị cô giáo Mục một loạt giả ngu giả ngơ lạnh nhạt khiêu khích làm cho tâm hỏa thẳng thừng thịnh vượng.

Cô trong lòng lạnh lùng cười, bắt đầu phát hỏa, cô đè tay Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn cô, làm sao vậy?

Ánh đèn ái muội chiếu tới, Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt lấp lánh ánh quang câu lấy nàng, cô tự mình cởi.

Chỉ là tay cởi quần áo rất chậm, từng chút từ xương quai xanh trắng như tuyết đi xuống, ngón tay mảnh khảnh mang theo vô tận dụ hoặc.

Mục Hiểu Hiểu lập tức quay đầu, nàng nhìn trời nhìn đất chính là không dám nhìn Đại tiểu thư.

Tần Di cong cong khóe môi, áo khoác đã cởi, lộ ra tuyết trắng no đủ để cho người miệng khô lưỡi khô, phát hiện Mục Hiểu Hiểu không nhìn cô, Đại tiểu thư cũng không nôn nóng, cô nâng tay, cầm sữa tắm bên cạnh, "Bang" một tiếng ném ra ngoài.

Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, đột nhiên xoay người, nháy mắt mặt đỏ bừng.

Đây là dáng người ma quỷ gì đây.

Mục Hiểu Hiểu theo bản năng nuốt nước miếng, Đại tiểu thư thật sự quá trắng, tóc đen như lụa, thị giác tương phản làm người xao động, ánh đèn nháy lên da thịt như mứt hoa quả lưu chuyển, cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, một đường di chuyển xuống...

Tần Di nhìn nàng, không chớp mắt nhìn nàng.

Cô đã xác định tình cảm của mình. Cũng đã nhận định Mục Hiểu Hiểu, sớm muộn gì cũng sẽ là của cô. Cô không sợ.

Đại tiểu thư táo bạo ném cái chai hoàn toàn làm linh hồn nhỏ bé của Mục Hiểu Hiểu bị câu đi rồi, nàng cũng không biết ánh mắt mình biến thành bộ dáng gì, thật giống như sương mù trong phòng tắm, ướt dầm dề tràn đầy kích tính.

Như vậy ánh mắt...

Làm Tần Di nhiều ít mang đến một tia cảm giác áp bách.

Người là động vật cao cấp, phương diện ở nào đó, thời khắc nào đó, thì dù là chuyên gia hay giảng viên lợi hại gì đó cũng sẽ hoàn bản năng của loài động vật.

Cũng may cô giáo Mục sẽ nhanh chóng thu liễm, bình tâm tĩnh khí, ở trong lòng mặc niệm, là Thu Thu, là Thu Thu, cô là Thu Thu.

Trong Tâm lý học, có một loại phương pháp trị liệu gọi là thôi miên liệu pháp.

Mục Hiểu Hiểu hồi lâu không cần sử dụng thôi miên liệu pháp, vốn đây là lĩnh vực mà Trương Xảo am hiểu. Mục Hiểu Hiểu luôn cảm thấy liệu pháp thôi miên có một chút huyền bí, yêu cầu người trị liệu phải có sức mạnh dẫn dắt và định lực vững chắc, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng dễ dàng khiến mình bị rơi vào, mất nhiều hơn được.

Nhưng hiện giờ, để chống đỡ sự cám dỗ từ Đại tiểu thư, nàng đành phải mạo hiểm thử dùng.

Mục Hiểu Hiểu tiến gần Tần Di, khắc chế đôi tay run rẩy, nhẹ nhàng cởi bỏ váy dài của Đại tiểu thư. Tay nàng nóng bỏng, nhưng động tác lại rất cẩn thận. Những lần chạm nhẹ mang đến rung động, khiến Tần Di mím môi, một tay đặt lên vai nàng để giữ thăng bằng.

Mục Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, nhìn Tần Di.

—— Em đang khẩn trương?

Đôi mắt Tần Di nhìn nàng, ánh mắt khác với thường ngày, nhộn nhạo gợn sóng.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nàng hít sâu một hơi, vẫn giữ cứng mỏ cứng đầu: "Đúng vậy, em sợ hầu hạ không tốt bị ai đó giáo huấn."

Đại tiểu thư: "..."

Luận mất hứng, nhà ai mạnh hơn?

Cô giáo Mục xếp thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

Một câu nói như vậy, khiến Đại tiểu thư cũng không nhịn được trợn tròn mắt.

Sau nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng thoát xong quần áo, Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di ngồi xuống, cầm vòi sen định tắm cho cô.

Đại tiểu thư dáng người thật tốt. Chân thon dài, eo mảnh khảnh, còn có mông vểnh... Tại thời khắc mấu chốt, Đại tiểu thư nâng tay, ánh mắt lười biếng.

—— Em không cởi sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

A?

Tại sao?

Tại sao nàng phải cởi?

Tần Di nhàn nhạt.

—— Quần áo sẽ bị ướt.

Trời đất ơi!.

Đại tiểu thư nhà nàng khi nào săn sóc như vậy? Là lương tâm trỗi dậy sao? Nàng không biết Đại tiểu thư còn có lương tâm.

Mục Hiểu Hiểu giữ lễ phép cười: "Em đây cởi một lớp thôi."

Nữ nhân không chịu thua trong lòng a.

Cô giáo Mục lại tới nữa.

Nàng đặt vòi sen xuống, chuẩn bị tạo hình, trước mặt Đại tiểu thư giơ tay, chỉ cởi một lớp áo khoác nhưng làm ra vẻ gợi cảm như trong quảng cáo dầu gội, thậm chí khi ném quần áo xuống đất còn vứt một cái mị nhãn cho Đại tiểu thư.

Tần Di yên lặng nhìn nàng nửa ngày, nâng tay.

—— Em bị khùng sao?

Chính là sợ nàng quần áo ướt, mới bảo nàng cởi, nàng vì cái gì lại trực tiếp ném xuống đất?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Hôn mê, trực tiếp hôn mê.

Sắc đẹp làm não người hôn mê, đánh mất lý trí.

Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?

Tắm rửa thì tắm rửa thôi, nàng sao có thể nghĩ ra nhiều chuyện linh tinh như vậy, nàng đối với Đại tiểu thư như vậy là sao?

Nhớ tới Tần Di trợ giúp nàng, nhớ tới người chị gái thường ngày yên lặng quan tâm, dưới đáy lòng Mục Hiểu Hiểu cho chính mình hai bạt tay, khắc chế gợn sóng trong lòng, bắt đầu nghiêm túc tắm rửa cho Đại tiểu thư.

Cô giáo Mục trước đó không phải khoác lác. Nàng thực sự có kinh nghiệm hầu hạ người. Nàng năm đó hầu hạ bà nội, là một người già yếu, đôi khi nàng cũng sẽ cùng bà nội đi viện dưỡng lão nhìn các cụ già khác. Rất nhiều việc khổ, việc nặng, nàng đều làm được, việc tắm rửa cho người già nàng rất am hiểu.

Mục Hiểu Hiểu dùng tay rất nhẹ, từ từ làm sạch cơ thể của Đại tiểu thư. Khi bôi sữa tắm, nàng cảm nhận được làn da mịn màng của Tần Di, đầu ngón tay vẫn không khống chế được mà run rẩy, mặt cũng đỏ lên, may mắn vì nhiệt độ nước tăng lên và sương mù dày đặc xung quanh, tất cả đều được che giấu.

Tần Di nhìn thấy động tác thành thạo của nàng, tâm tư chơi đùa trước đó cũng bị áp chế. Thân thể của cô có chút không thoải mái, muốn tránh nhưng lại không muốn trốn. Rất nhiều lần cô cảm giác chính mình đều muốn phát ra âm thanh, mặt phấn hồng như hoa, thậm chí cả thân mình cũng nổi lên vệt hồng.

Cô thầm nghĩ, vì sao Mục Hiểu Hiểu lại thuần thục như vậy?

Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, thấy đôi mắt nghi hoặc của Tần Di, nàng cảm nhận được sự không tự nhiên của Tần Di và giải thích: "Trước đây, em cùng bà nội thường xuyên đi viện dưỡng lão thăm hỏi, nơi đó có rất nhiều cụ già không có người chăm sóc. Viện dưỡng lão nhân lực không đủ, em cùng bà nội thường xuyên giúp đỡ họ."

Tần Di không chớp mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, cảm giác trong lòng ngứa ngáy đã bình phục một ít.

—— Không mệt sao? Vì sao không nghỉ ngơi?

Cô biết, Mục Hiểu Hiểu ở cô nhi viện cũng không dễ dàng.

Tần Di từ nhỏ sống trong môi trường đầy đủ, luôn có người hầu hạ, tuy rằng cô tôn trọng người khác nhưng lại không có kiên nhẫn quá nhiều để hiểu rõ sự khó khăn của họ. Cô không thể tưởng tượng được Mục Hiểu Hiểu đã trải qua những gì.

Thậm chí, Tần Di biết rằng nếu Mục Hiểu Hiểu muốn từ bỏ, không biết bao nhiêu người sẽ ùa lên bảo vệ nàng như một công chúa, không cần phải bôn ba như vậy. Nhưng Mục Hiểu Hiểu không phải loại người sẽ khom lưng cúi đầu vì bất kỳ điều gì.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói: "Mệt chứ, nhưng khi còn rất nhỏ, em đã từng hỏi mẹ viện trưởng, vì sao em lại bị bỏ rơi?"

Tần Di nghe vậy, tâm cô căng thẳng, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu. Đây là điều mà Mục Hiểu Hiểu chưa từng tiết lộ với ai, kể cả Trương Xảo. Có lẽ vì sự thẳng thắn, chân thành trong tình cảnh này, hoặc có lẽ là mùi đàn hương từ cơ thể Tần Di hòa quyện cùng nước ấm, tạo nên cảm giác ấm áp khiến nàng dễ dàng nói ra điều này?

Khi đó, Hiểu Hiểu theo tuổi tác mà trưởng thành, dần dần hiểu chuyện hơn. Đến khi đi học, nàng thấy các bạn có ba mẹ tham gia họp phụ huynh, còn chỗ của nàng lại trống. Các bạn nhỏ thường chế giễu, gọi nàng là đứa trẻ không ai muốn, bị bỏ rơi. Nàng giấu những lời đó trong lòng hồi lâu, mới dám hỏi mẹ Viện trưởng và bà nội.

Giọng của nàng khi đó rất cẩn thận, sợ làm mẹ Viện trưởng và bà nội buồn lòng. Mục Hiểu Hiểu luôn biết ơn mẹ Viện trưởng và bà nội, biết rằng họ không dễ dàng, hai người phụ nữ gánh vác một gia đình lớn như vậy. Nàng luôn cố gắng tự giải quyết mọi chuyện, không bao giờ muốn làm phiền họ.

Cũng chính vì vậy, mẹ Viện trưởng và bà nội rất đau lòng cho nàng.

Nghe được Mục Hiểu Hiểu hỏi như vậy, Tô Thu Vân cùng bà nội Sở liếc nhau, trong lòng đều là khó chịu.

Tô Thu Vân lập tức ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, bà ấy hôn hôn cái trán của nàng và nói: "Hiểu Hiểu của chúng ta không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào đâu nha. Nhìn xem, lớn lên xinh đẹp như vậy, ai nhìn thấy không khen là búp bê Tây Dương cơ chứ?"

Mục Hiểu Hiểu nháy đôi mắt nhìn Tô Thu Vân, cảm giác như bị lừa gạt.

Tô Thu Vân xoa đầu nàng, khẽ nói: "Chính vì Hiểu Hiểu quá xinh đẹp và ưu tú, nên ông trời mới sắp đặt một chút thử thách để con phải đối mặt nha."

Bà nội Sở đứng bên cạnh phù hợp, giọng mạnh mẽ: "Đúng vậy, đời người ai cũng phải chịu khổ, con là vì quá xinh đẹp và thông minh nên mới phải trải qua nhiều thử thách hơn. Những đứa trẻ khác biết gì mà nói? Đừng nghe chúng nói! Ai nói con bị vứt bỏ? Bà và mẹ con sao có thể bỏ con được?"

Tô Thu Vân lại thân thiết nói với Mục Hiểu Hiểu: "Giống như bà nội nói, Hiểu Hiểu của chúng ta hiện tại có thể phải chịu khổ, nhưng sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Vì vậy, Mục Hiểu Hiểu luôn cảm thấy chịu khổ không có gì đáng ngại, đó chỉ là bước đệm cho tương lai tốt đẹp hơn. Nàng luôn tin vào lời bà nội và mẹ Viện trưởng nói.

Cho đến khi nàng nghe thấy bà nội và mẹ Viện trưởng dùng lý do tương tự để dỗ dành Thu Thu, đổi từ "đẹp, xinh đẹp" để mô tả Mục Hiểu Hiểu thành "đáng yêu" cho em gái, Thu Thu cũng tin là thật và cười như một tiểu khả ái ngây ngô.

Mục Hiểu Hiểu lúc đó mới hiểu rằng, trên đời này không chỉ những đứa trẻ đẹp mới bị ông trời thử thách, mà cả những đứa trẻ không đẹp cũng phải trải qua. Nhưng khi so sánh với em gái, nàng dường như may mắn hơn rất nhiều: thân thể khỏe mạnh, trái tim không có vấn đề, lại còn lớn lên xinh đẹp như hoa. Nàng cảm thấy mình càng nên chịu khổ để đổi lấy tương lai tốt đẹp hơn.

Mục Hiểu Hiểu kể lại câu chuyện một cách nhẹ nhàng, hài hước, khiến Đại tiểu thư nghe mà đau lòng. Lông mi cô nhẹ nhàng chớp động, đôi mắt rũ xuống.

Vừa nhìn thấy Đại tiểu thư như vậy, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được muốn ôm lấy cô, nói rằng mình thật sự rất vui vẻ. Cho tới bây giờ, nàng mới biết được những lời nói ấy là thật.

Nàng đã trải qua rất nhiều khổ cực, và bây giờ, cuối cùng cũng bắt đầu hưởng thụ hạnh phúc.

Này không phải nàng gặp được Đại tiểu thư sao.

Nếu ngày thường mặc quần áo, nàng chắc chắn sẽ ôm lấy Đại tiểu thư. Nhưng hiện tại, cho dù có tám lá gan nàng cũng không dám ôm Tần Di.

Cả hai đều có chút bồn chồn trong lúc tắm. Mục Hiểu Hiểu cảm giác tâm trạng vừa mới khắc chế lại bị sự dụ hoặc của Đại tiểu thư đánh sập.

Còn Đại tiểu thư?

Cô vốn muốn câu dẫn và trả thù Mục Hiểu Hiểu.

Nhưng cảm tình là chuyện của hai người, nào có chỗ cho đơn phương một hướng?

Mục Hiểu Hiểu dù không cởi hết, nhưng nàng mặc chiếc áo hai dây mỏng manh, nửa trong suốt, tóc dài buông lơi trên vai, lấp ló những gì có thể thấy nhưng không rõ ràng. Những giọt nước đọng lại trên xương quai xanh gợi cảm, môi đỏ thẫm ướt át, khi nàng híp mắt liếc nhìn Tần Di một cái, thực sự có thể giết người.

Trận này xem như hòa.

Thay quần áo xong, Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Đại tiểu thư trong bộ nội y ren màu tím gợi cảm, mặt đỏ tai hồng, cảm giác mình chỉ như đồ trẻ con cấp bậc Hello kitty.

Đại tiểu thư mới tắm xong, khoác khăn tắm, tựa vào giường, mặt vẫn còn hồng hào, lười biếng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

—— Thích không?

Mục Hiểu Hiểu giật mình, vội vàng lắc đầu: "Không, không thích, không hợp với em, quá thành thục rồi."

Tần Di: "..."

Mục Hiểu Hiểu rõ ràng do quá khẩn trương mới nói liên tiếp ba lần "không", nhưng từ góc độ của Đại tiểu thư thì như đang nói cô già vậy.

Đại tiểu thư nheo mắt, Mục Hiểu Hiểu đưa nội y cho cô, ngượng ngùng quay đầu đi. Như thường lệ, Đại tiểu thư tự thay áo, Mục Hiểu Hiểu phụ trách giúp nàng mặc quần.

Đổi xong quần áo, Mục Hiểu Hiểu đã quen thuộc với việc ôm Đại tiểu thư lên giường. Nhưng hôm nay, ánh mắt Đại tiểu thư có chút khác thường, hai tay ôm cổ Hiểu Hiểu, không rời mắt khỏi nàng, tóc dài xẹt qua gương mặt, ngứa ngáy, thơm ngát.

Ánh mắt câu dẫn ấy... là đến từ nữ nhân thành thục.

Nếu nói Mục Hiểu Hiểu là trái cây ngây ngô còn chưa chín, thì Đại tiểu thư lại như quả đào chín mọng, hương thơm ngọt ngào khiến người ta thèm thuồng.

Cho dù có cùng gương mặt xinh đẹp, phong tình của Đại tiểu thư cũng vượt xa Mục Hiểu Hiểu, chỉ là Tần Di thường ngày thanh lãnh, không ai thấy mặt này của cô, chỉ duy nhất với Mục Hiểu Hiểu, bộc lộ mười phần công lực sát thương.

Nhìn đến khi lỗ tai Mục Hiểu Hiểu đỏ bừng, đôi mắt không dám nhìn thẳng, tay run rẩy, Đại tiểu thư mới mỹ mãn đuổi nàng ra, rồi bắt đầu đắp mặt nạ dưỡng da như thường lệ.

Mục Hiểu Hiểu bước ra phòng khách, đứng trước gương, nhìn chằm chằm chính mình rất lâu.

Tâm tư nàng thật phức tạp.

Vừa rồi, nàng cảm thấy mình không còn cách nào tránh né tình cảm xa lạ ấy.

Nếu còn nghĩ mình đối với Đại tiểu thư như với Thu Thu, đó chỉ là tự lừa dối.

Nhưng...

Tại sao nàng lại có suy nghĩ như vậy?

Chẳng lẽ vì Đại tiểu thư đối với nàng quá ôn nhu, che chở, làm nàng nảy sinh ý tưởng không an phận?

Nàng như vậy khác gì phượng hoàng nam?

(*) Phượng hoàng nam: mang theo một số ngụ ý tiêu cực, chỉ ra sự khác biệt về giá trị, phong cách sống và đôi khi là những mâu thuẫn văn hóa giữa họ và những người phụ nữ mà họ kết hôn hoặc hẹn hò, đặc biệt nếu người phụ nữ đến từ một gia đình thành thị giàu có.

Thân phận hai người như trời và đất, nàng không biết Đại tiểu thư cảm thấy gì, nhưng chính nàng không thể vượt qua được ranh giới này.

Hơn nữa... sau lưng nàng là gì? Sau lưng Đại tiểu thư là gì?

Cô mới vừa vất vả đứng dậy, thật sự muốn kéo Đại tiểu thư vào vũng bùn sao?

Thêm nữa, nàng chưa từng nói yêu ai, chưa từng biết yêu thực sự là gì. Cảm giác này có phải là yêu không? Hay chỉ đơn thuần là tham lam trước sắc đẹp?

...

Mục Hiểu Hiểu cứ rối rắm mãi, nhìn chằm chằm vào gương, lầm bầm như đang nỉ non, "Mình chẳng có gì cả."

Nói xong, nàng nhìn lại mình trong gương, bổ sung: "Chỉ có cái túi da đẹp này."

Mục Hiểu Hiểu tinh tế nhìn chằm chằm chính mình.

Thực ra nàng lớn lên rất đẹp, không chỉ là tự mình cảm thấy vậy. Ngay cả khi so sánh với người mẫu, nàng cũng chẳng hề kém cạnh.

Mục Hiểu Hiểu đĩnh đĩnh thân mình, nhìn bộ ngực đầy đặn, sờ sờ khuôn mặt trẻ trung không cần mặt nạ mỹ phẩm dưỡng da, rồi vung tóc dài, nhìn mái tóc đen nhánh như thác nước có thể chụp quảng cáo dầu gội.

Dùng một chữ để hình dung: Mỹ.

Hai chữ hình dung: Hoàn mỹ.

Ba chữ hình dung: Phi thường mỹ.

Tâm tư thiếu nữ thật khó đoán, đoán mãi cũng không ra.

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới đẹp đẽ của mình, trong lúc đó, mọi sự tự ti đều tan biến. Cuối cùng, nàng nâng tay phải lên, cao hơn mặt, vẫy vẫy tay trước gương và kêu "Gâu gâu".

Nàng lập tức thấy lòng ngập tràn vui sướng.

Đại tiểu thư trước đó chẳng phải đã nói thích chó con sao?

Thực ra nàng cũng có thể rất cẩu.

Không được...

Mục Hiểu Hiểu lại dùng hai tay ra sức xoa xoa mặt nàng, nàng ruốt cuộc suy nghĩ cái gì đây? Đại tiểu thư là chị gái nàng mà!

Chẳng lẽ nàng muốn...loạn luân sao?

Nhịn không được, Mục Hiểu Hiểu lại dùng sức xoa xoa mặt, cuối cùng lý trí cũng trở lại. Nàng quay người lại và ngay lập tức nhìn thấy Đại tiểu thư đang ngồi trên xe lăn.

Mục Hiểu Hiểu bị dọa giật mình, lùi một bước, chân mềm nhũn, "Đại, Đại tiểu thư? Chị sao lại ở đây?!"

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu bằng đôi mắt thông thấu, biểu tình đạm nhiên.

Cô không chỉ ở đây, mà còn ở đây lâu rồi.

Cô đã thấy hết biểu cảm xuất sắc của Hiểu Hiểu từ "Mình thật là khó chịu", "Mình thực tự ti", "Mình giống như có điểm xinh đẹp?", "Không, mình phi thường xinh đẹp", "Mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ", cho đến "Có lẽ, mình cũng là một con chó con?", và cuối cùng là "Ai nha, không được, mình không thể thích chị gái mình".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro