Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Đại tiểu thư với ánh mắt cười như không cười, Mục Hiểu Hiểu biết ngay rằng nàng vừa có màn biểu diễn xuất sắc bị nhìn thấy hết rồi. Trong chốc lát, nàng xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể moi ra một căn biệt thự.

Tựa như từ lúc gặp Đại tiểu thư, sự nghiệp của cô giáo Mục liền gặp vận xui.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt tràn đầy sương lạnh, nhưng tinh tế xem kỹ, lại có thể nhìn thấy một tia cười doanh doanh dưới lớp băng lạnh ấy.

Đại tiểu thư thực sự rất vui vẻ?

Xem nàng diễn kịch vui vẻ lắm sao?

Mục Hiểu Hiểu ngẩn người trong một chốc, nhưng khi nàng muốn nhìn kỹ hơn, Tần Di đã thay đổi biểu cảm, trở nên lạnh lùng.

—— Nhìn cái gì mà nhìn?

Mục Hiểu Hiểu vừa khoa tay múa chân một chút đã có thể cùng cô hợp xướng: "Chọc mù mắt bây giờ."

Đại tiểu thư: "..."

Thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Mục Hiểu Hiểu cùng Đại tiểu thư càng ngày càng quen thuộc, nàng đã không còn lo lắng sẽ bị đuổi đi, nhưng lại sợ hãi Đại tiểu thư theo một cách khác.

Chỉ là "Sợ hãi" này còn kinh dị hơn "Sợ hãi" trước đó.

Mỗi khi Đại tiểu thư dùng đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu như có con nai chạy loạn, không biết phải làm sao.

Vì cái gì phải dùng ánh mắt này nhìn nàng chứ?

Tần Di khóe môi hơi giơ lên, cô nhớ rõ đã từng nói với chính mình rằng, quân tử báo thù mười năm không muộn, giờ đây không cần chờ đến mười năm.

—— Thất thần làm gì? Sấy tóc cho chị.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đây là phong kiến địa chủ bà sao?

Bảo sấy tóc là phải sấy ngay? Ha hả, Đại tiểu thư thật sự quên mình đến đây làm gì rồi sao?

Nàng là cô giáo Mục tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không phải Mục tony!

Nếu không cho Đại tiểu thư thụ một chút uy, thì tên Mục Hiểu Hiểu ba chữ phải đảo ngược lại viết!

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu bất động, không nhanh không chậm, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Hai người lẳng lặng đối diện.

Nhìn thấy là một mảnh an tĩnh hòa bình.

Nhìn không thấy là đao quang kiếm ảnh.

Vài phút sau.

Mục Hiểu Hiểu thử máy sấy để kiểm tra độ ấm, buồn bực nâng lên một sợi tóc của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng sấy. Chóp mũi nàng đầy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt từ Đại tiểu thư, hương vị ấy như ngàn vạn con kiến chui vào tâm lý nàng, không ngừng gặm cắn, làm nàng ngứa ngáy đến muốn cắn môi kêu lên.

Còn Đại tiểu thư?

Trước kia cô rất sợ Mục Hiểu Hiểu làm xoa bóp đầu, mỗi lần đều phải phát tính tình. Nhưng hôm nay, cô mở to mắt nhìn gương trang điểm phản chiếu Mục Hiểu Hiểu.

—— Em không ăn cơm sao? Phục vụ không thoải mái chút nào.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đáng ghét, đáng ghét.

Tức chết mất.

Nàng hít sâu một hơi, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn da đầu Đại tiểu thư. Cuối cùng Đại tiểu thư mới vừa lòng một ít, lười biếng nhắm mắt lại, khóe môi hơi giơ lên.

Chậc chậc chậc.

Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí này.

Cũng không biết lúc ấy là ai súc đến trong lòng ngực nàng học mèo kêu.

Trước kia rõ ràng là không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy không được tự nhiên. Mục Hiểu Hiểu nghĩ một chút, nhịn không được đề nghị: "Đại tiểu thư, giữa trưa em làm hải sản cho chị ăn nha?"

Tần Di mở mắt, không chớp mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Đôi mắt thâm thúy của Đại tiểu thư giống như một tấm gương vạn năng chiếu rõ tất cả, có thể nhìn thấu mọi thứ dơ bẩn trong lòng thiên hạ.

Nâng lên cánh tay mềm mại màu hồng cánh sen, Đại tiểu thư nhàn nhạt nói:

—— Chị không uống rượu.

Ban ngày ban mặt.

Mục Hiểu Hiểu muốn làm gì?

Cô giáo Mục: "..."

Vì cái gì?

Vì cái gì gần đây nàng luôn cảm thấy ngực đau như bị vạn tiễn xuyên tâm?

Hiện tại Đại tiểu thư giống như một loại nguy hiểm tới gần. Trước đây muốn tới gần nhưng bị cấm tới gần, giờ lại muốn rời xa nhưng bị cấm rời xa. Đại tiểu thư dùng mọi cách giữ nàng lại bên mình.

Như vậy không được...

Giống như hiện tại, ngửi mùi hương của Đại tiểu thư, vuốt ve mái tóc của cô, trong lòng Mục Hiểu Hiểu như có con nai con nhảy loạn.

Không có cách nào.

Tại lúc này, năng lực chuyên nghiệp của cô giáo Mục không phát huy tác dụng, chỉ có thể cứng nhắc chuyển đề tài.

"Đại tiểu thư, hôm nay thời tiết khá tốt."

Đại tiểu thư liếc nhìn nàng, dùng ánh mắt như "Đầu em bị úng nước sao?".

Lời mới vừa dứt, ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng sấm rền rĩ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Quên đi.

Nói chuyện thời tiết gì chứ.

"Ai? Đại tiểu thư, em vừa rồi giúp chị tắm rửa xong, chúng ta không phải mặc quần sao? Chị sao lại thay váy rồi?"

Nhân sinh thật sự có mèo mù gặp chuột chết, nói ra đúng lúc.

Nghe vậy, tim Đại tiểu thư đập nhanh một chút, cô lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Cô đã học được cách đối phó với cô giáo Mục.

Đầu tiên, gặp vấn đề, không hoảng không loạn, trước dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương.

Cô có thể nói lời thật sao?

Nói rằng khi tắm xong chọn quần để câu dẫn nàng ôm mình?

Hiện tại đổi váy là bởi vì ôm xong rồi muốn dùng dáng người mình để mê đảo nàng?

Không thể nào.

Đại tiểu thư dùng một bộ hiên ngang lẫm liệt ngốc nghếch, ánh mắt cao thượng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục: "..."

Tần Di nheo mắt lại.

—— Em nói thời trang với chị?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư một khi nổi lên khí tràng, như đao sắc bén giết người không thấy máu, không cho đối phương một chút đường sống.

Mục Hiểu Hiểu bị dỗi đến huyết phun ba trượng, nàng giương miệng bại lộ trong không khí nửa ngày, cuối cùng ủy khuất nói một câu: "Sao chị lại hung dữ như vậy? Chị người ta đều rất ôn nhu."

Tần Di nhìn nàng.

—— Chị người ta?

Không phải nói nàng chỉ có một chị gái thôi sao?

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi: "Em nói không lại chị, tim em đau quá rồi." Nàng vỗ ngực, ném máy sấy xuống, vài bước chạy đến sô pha, lập tức nhào tới, ủy khuất đạp chân: "Xong rồi, em cũng hậm hực, khó chịu, cần trị liệu."

Nàng vừa làm loạn vừa dùng dư quang nhìn Đại tiểu thư.

Tần Di lặng lẽ nhìn nàng làm loạn một hồi, rồi vẫy tay.

—— Gọi đầu bếp lại đây cho em làm thịt nướng.

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Gần như ngay lập tức, nàng như cá chép lộn mình từ trên sô pha nhảy dựng lên, chạy như điên đến bên cạnh Đại tiểu thư, ôm chặt cô: "Thật sao? Đại tiểu thư, a a a a a, người ta yêu chị quá!"

Tần Di: "..."

Một khắc đó.

Đại tiểu thư xem như nhìn thấu.

Có lẽ, ở trong lòng Mục Hiểu Hiểu, cô không bằng bò bít tết.

Ngày mưa.

Còn gì thoải mái hơn là ăn một bữa thịt nướng?

Đầu bếp nhận được điện thoại, nói là Đại tiểu thư khâm điểm anh ta đến nhà làm thịt nướng, kích động kêu tiểu đồ đệ thu thập nguyên liệu tươi ngon nhất, đánh xe lấy tốc độ ánh sáng chạy tới.

Mục Hiểu Hiểu ra mở cửa, vừa nhìn thấy đầu bếp ngẩn người.

Wow.

Soái quá!

Đầu bếp thật là ngọc thụ lâm phong, khốc khốc, lớn lên có chút giống như phiên bản Phát ca lúc còn trẻ (chắc là Châu Nhuận Phát).

Đầu bếp không biết Mục Hiểu Hiểu là ai, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Đại tiểu thư, anh ta cần thiết phải đối đãi tử tế. Anh ta nở nụ cười tươi sáng và rất soái khí.

Mục Hiểu Hiểu nhìn anh ta như một kẻ hoa si, đến khi Đại tiểu thư đẩy xe lăn tới, bánh xe vô tình "đụng vào" Mục Hiểu Hiểu khiến nàng suýt ngã.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Đại tiểu thư thành công ăn vạ, nhìn nàng.

—— Xin lỗi.

Cô xoay người, lại lộc cộc đi đến nhà ăn.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tính cách của Đại tiểu thư thật thất thường, có lẽ, nữ nhân thời mãn kinh có thể đến sớm hơn bốn mươi tuổi chăng?

Rất nhanh, lò nướng được dọn lên, tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên, mùi thơm dụ hoặc lan tỏa trong không khí.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm với đôi mắt sáng rực, không ngừng nuốt nước miếng.

"Đấu bếp Vương, thịt bò này chắc hẳn rất đắt phải không?"

Nàng chưa từng ăn qua, nhưng có nghe Trương Xảo tham ăn nói đến.

Đầu bếp mỉm cười: "Cô gọi tôi là Tiểu Vương được rồi, thịt này, cũng tạm thôi." Anh ta nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh, tiểu đồ đệ cười nhẹ với Mục Hiểu Hiểu: "Đây là loại thịt cao cấp, nó..."

Tần Di tay đang cầm dao nĩa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt qua.

Đầu bếp cùng đồ đệ lập tức câm miệng.

Mục Hiểu Hiểu đã nhận được đáp án mình muốn, quay đầu kinh ngạc nhìn Đại tiểu thư: "Thật sự đắt như vậy sao?"

Đại tiểu thư dùng dao nĩa một cách ưu nhã, không muốn nghe Mục Hiểu Hiểu nói lời cảm kích, người khác có thể, nhưng nàng không cần.

Giống như có thể nhìn thấu tâm tư của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng giúp cô dịch tóc ra sau, "Ăn ít thôi, món này nhiều dầu mỡ lắm."

Tần Di nhìn nàng, cảm thấy nàng cuối cùng cũng có chút lương tâm mà săn sóc.

Mục Hiểu Hiểu cười: "Hắc hắc, phần của chị để em ăn giúp, em không sợ dầu mỡ."

Đại tiểu thư: !!

Hai thầy trò đầu bếp: "..."

Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư đã quen với cách ở chung như vậy, bất kể có người hay không, nàng đã quen thói trêu chọc Tần Di.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu cố ý năn nỉ đầu bếp Vương cho nàng hỗ trợ, nàng còn tự làm một ly trà sữa đậu đỏ, đưa cho Đại tiểu thư: "Nếm thử đi."

Tần Di nhìn nàng, vẫy tay: Không uống.

Cô không phải là người phóng túng bản thân.

Gần đây ăn đồ ngọt nhiều quá rồi.

Mục Hiểu Hiểu cầm trà sữa, híp mắt: "Trà sữa đậu đỏ có ý nghĩa đặc biệt, Đại tiểu thư, chị chưa từng nghe qua sao?"

Tần Di nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu giải thích: "Đậu đỏ đại diện cho tương tư, trà sữa đậu đỏ thể hiện sự ràng buộc giữa người với người. Dù đi đến đâu, dù ở phương nào, uống chung trà sữa này, trong lòng đều có đối phương."

Có thật vậy không?

Đại tiểu thư trước nay không tin vào mê tín, nhưng giờ khắc này, cô vẫn nhận lấy trà sữa, nghiêm túc uống lên.

Một ly trà sữa uống cạn, Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, dùng ánh mắt hỏi: Em vì sao không uống?

Mục Hiểu Hiểu sờ bụng: "Em phải để bụng ăn thịt thịt."

Tần Di: "..."

"Cái này em bịa ra, Đại tiểu thư, sao chị đơn thuần dễ lừa vậy?"

....

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Một bữa cơm trưa khiến Đại tiểu thư tức đến mức muốn lấy thanh đao chém lên mặt Mục Hiểu Hiểu.

Đầu bếp Vương cùng đồ đệ ở trước mặt Đại tiểu thư, tuy rằng không dám nói nhiều, nhưng vẫn luôn nở nụ cười, làm cho bầu không khí trong nhà ăn trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Không biết từ khi nào, Đại tiểu thư từng luôn ăn cơm một mình trên tầng ba nay đã trở nên ấm áp hơn, nhờ một người miệng lải nhải không ngừng luôn quấn lấy cô, làm cô không còn cách nào yên tĩnh, còn làm anh ta thời thời khắc khắc muốn đứng lên đem nàng đá ra ngoài.

Vương đầu bếp trong lòng cảm thán, Mục Hiểu Hiểu thật không giống người bình thường, có thể ở chung với Đại tiểu thư một cách hòa hợp như vậy, quả là cần đến bao nhiêu dũng khí? Trước đây, anh ta từng phục vụ cho Tần gia vào các dịp nghỉ lễ, nhưng bầu không khí xấu hổ đến mức khiến người ta sợ hãi vẫn còn ám ảnh anh ta đến tận bây giờ.

Đồ đệ của anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Đại tiểu thư, cảm thấy cô không giống như lời đồn, mặt lạnh và kiêu ngạo, mà rõ ràng là một người đẹp và đáng yêu.

Một bữa cơm, như nháy mắt đã qua đi.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười đưa thầy trò đầu bếp ra cửa, trở về phòng có chút khó khăn. Khi có người khác ở, Mục Hiểu Hiểu còn có thể trò chuyện để che giấu sự ngượng ngùng, nhưng khi mọi người đi rồi, nàng lại bắt đầu cảm thấy co quắp.

Hoa hoa tâm tư của nàng giống như một con ngưu, vẫn chưa tiêu hóa xong.

Nàng cần thời gian cho chính mình.

Nhưng kỳ nghỉ mỗi tháng một ngày của nàng đã hết, nàng không biết nên làm thế nào để nói với Đại tiểu thư, liền thừa dịp Đại tiểu thư ăn xong thịt nướng lại thói ở sạch vào tắm rửa, Mục Hiểu Hiểu đi loanh quanh trong phòng.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền gọi điện thoại cho Trương Xảo: "Cậu đang ở đâu?"

Trương Xảo hai ngày nay phải về trường học xử lý chuyện riêng, giờ đang chơi di động ở trường: "Đang ăn gà."

"Ai, đừng ăn nữa, lát nữa cậu gọi cho mình, nói là trong trường có việc cần mình buổi chiều trở về một chuyến."

Mục Hiểu Hiểu hạ giọng, mắt nhìn lên tầng ba, Trương Xảo vừa nghe liền không đồng ý: "Cậu có ý gì? Cậu muốn lừa gạt Chị Tần sao? Đục nước béo cò bỏ bê công việc à?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Quả thực, nàng thật là chịu phục.

"Cậu rốt cuộc có lương tâm không, mới gặp Tần Di một lần, liền coi trọng chị ấy hơn mình sao?"

"Ấy ấy ấy, mình chưa bao giờ có tâm, cậu còn mong mình có lương tâm sao? Mình chỉ mới thấy Chị Tần một lần, nhưng mình đã hâm hộ chị ấy biết bao năm! Biết bao năm, biết bao năm..."

Trương Xảo ôm ngực: "Cậu muốn mình phản bội thần tượng sao? Oh, no, không có khả năng, dù là Hoàng Hà chảy ngược, vũ trụ tan vỡ mình cũng sẽ không..."

"Một bữa buffet hải sản ở Lam Hải Vận Hoa." cô giáo Mục lạnh lùng ngắt lời Trương Xảo, khiến cô giáo Trương ngẩn người: "Cậu nghĩ một bữa ăn có thể mua chuộc được mình sao? Không có khả năng, mình dễ bị mua chuộc vậy sao?"

Cô giáo Mục rất quyết đoán: "Hai bữa, cậu chỉ có giá này thôi, muốn hay không? Không cần mình tìm người khác!"

......

Hơn mười phút sau, cửa phòng chậm rãi mở ra. Đại tiểu thư ngồi xe lăn ra ngoài. Lúc tắm rửa, cô không gọi Mục Hiểu Hiểu qua, một phần vì cô cũng cần thời gian để điều chỉnh trạng thái và xác định suy nghĩ tương lai; phần khác, cô biết Mục Hiểu Hiểu cần thời gian, có những việc chỉ cần tiến thêm một chút là được rồi, không nên bức quá gấp chỉ phản tác dụng.

Tần Di cân nhắc rằng với tính cách miệng cọp gan thỏ của cô giáo Mục, lúc này, cô chắc chắn đang tìm cách chuồn êm, lấy cớ trốn đi tìm không gian riêng đi?

Ngay khi Đại tiểu thư vừa ra ngoài, Mục Hiểu Hiểu lập tức nắm chặt di động, cau mày, vừa nói chuyện vừa đi dạo trong phòng khách.

"Cái gì? Cậu nói cái gì? Giáo sư đột nhiên trở về sao?"

"Như thế nào lại cấp bách vậy? Ông ta sao không báo trước một tiếng trong nhóm? Mình không nhìn thấy sao? Đại khái đúng không, mình tập trung vào công việc, làm sao còn cố để nhìn nhóm chat."

......

Mục Hiểu Hiểu cau mày, trông có vẻ gặp phải vấn đề nan giải. Đại tiểu thư một tay đỡ khăn lông nhẹ nhàng xoa tóc, phân tích kỹ thuật diễn xuất của cô giáo Mục.

Tuy là một ca sĩ, không chuyên nghiệp như diễn viên, nhưng MV biểu diễn cùng với các vai khách mời trong điện ảnh đã cho cô ít nhiều kinh nghiệm.

Không ít đạo diễn đã tung ra cành ôliu nhưng đều bị cô từ chối.

Cho nên từ góc độ diễn viên, Đại tiểu thư cũng là chuyên nghiệp. Nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô thấy nàng có thiên phú, lại diễn kịch phi thường nhập tâm, nói dối rất tự nhiên, thậm chí có thể tự tin đến mức tưởng là thật.

Vì hai bữa hải sản, Trương Xảo cũng thật sự liều mạng, "Nói nhảm gì nữa, chạy nhanh về đi, không về là giáo sư sẽ trừ điểm học phần đó."

"Ông ta dám!" Mục Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, "Không có vương pháp sao? Bảo mình trở về liền phải trở về ngay à, mình không được hỏi ý Đại tiểu thư sao?"

Nàng vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Tần Di, hoảng sợ sau đó lùi hai bước: "Đại tiểu thư, chị hôm nay sao cứ hù dọa người vậy?"

Tần Di một đôi mắt sâu kín nhìn nàng. Tắm gội qua, Đại tiểu thư thật giống như đóa hoa nũng nịu, bạch thấu phấn.

Hai người đối diện một lát.

Đại tiểu thư nhàn nhạt giơ tay.

—— Đưa di động của em đây.

Mục Hiểu Hiểu tim đập thình thịch, vội vàng nhìn di động trong tay. Chờ nàng thấy rõ, tâm chợt lạnh.

Xong đời.

Cô nào muốn lấy thật.

Trúng bẫy Đại tiểu thư rồi.

Điện thoại cắt đứt, Mục Hiểu Hiểu dán chân tường, mắt trông mong nhìn Đại tiểu thư.

Tần Di từ tầng ba ngồi xe lăn xuống, khí tràng toàn bộ khai hỏa. Cô tùy tay quấn tóc, khí chất nổi bật, đôi mắt mang theo vẻ vương chi miệt thị, thật giống như là chủ nhiệm giáo dục bắt gặp học sinh trốn học.

Cô tới... Cô tới rồi!

Mục Hiểu Hiểu lúc này, ngoài giả chết ra, cũng không còn biện pháp nào khác.

Nàng thật sự không hiểu vì sao Đại tiểu thư luôn có thể nhìn thấu nàng?

Cô một lòng đặt nàng ở trong tim lâu như vậy, từ trong mắt lẫn trong tâm hồn chỉ có mình nàng, Mục Hiểu Hiểu đương nhiên không rõ đại thiểu thư chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu sau lưng nàng có bao nhiêu chua xót, càng không biết rõ ngày lúc này tiểu nhân trong lòng cô đang cầm đao kiếm trên tay rửa mối nhục xưa có bao nhiêu đắc ý.

Đại tiểu thư đen nhánh đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt nặng nề.

Mục Hiểu Hiểu hai tay đan vào nhau, thực khẩn trương. Nàng biết, lúc này nàng không thể lại nói dối, nếu còn nói dối, vậy thật sự là dẫm vào lôi đạn. Nhưng nàng thật sự cần một ít không gian riêng, một nơi không nhìn thấy Đại tiểu thư, nàng cần phải giải phóng chính mình và suy nghĩ một chút.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó nâng tay lên.

—— Đi đi.

Mục Hiểu Hiểu giống như cá mặn hấp hối, không thể tin nổi nhìn Tần Di, kích động đến mức muốn rơi lệ. Đại tiểu thư... lại thiện lương như vậy sao?

Tần Di nhìn vào mắt nàng, mỉm cười và ra hiệu bằng tay.

—— Bỏ bê công việc, trừ lương theo giờ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ôi mẹ ơi.

Từ lúc bị ném ra khỏi Tần gia, Mục Hiểu Hiểu ghé vào cửa, hai tay vô lực chùy, thật sự muốn trình diễn cảnh đập cửa kinh điển, nàng giống như muốn cho Đại tiểu thư mở cửa, mở cửa! Nàng không muốn rời đi, không muốn bị khấu tiền lương.

Giết người tru tâm.

Nàng hiểu rõ Đại tiểu thư, Đại tiểu thư lại làm sao không hiểu rõ nàng? Nói quá nhiều cũng vô ích, hảo đao nên hướng tâm mà chém.

Thời gian quý giá, mỗi phút đều là nhân dân tệ a.

Mục Hiểu Hiểu không dám trì hoãn, chạy ra bên ngoài như bay. Đến cổng lớn, nàng thở hổn hển, thấy Lưu Vạn Niên đứng đó, ngọc thụ lâm phong trong bộ tây trang.

Trời lại buồn, lại nóng, mắt thấy bão táp sắp đến, Mục Hiểu Hiểu thở hổn hển nhìn Lưu Vạn Niên, tràn đầy kinh hỉ. Đại tiểu thư vẫn là miệng dao găm tâm đậu hủ có phải không? Có phải muốn Anh Vạn Niên đưa nàng đi?

Lưu Vạn Niên nhã nhặn cười một chút: "Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư dặn tôi nhắc nhở cô."

Mục Hiểu Hiểu không chớp mắt nhìn anh ta, gì? Không phải đưa nàng sao?

Lưu Vạn Niên: "Nếu đến 10 giờ tối không trở lại cũng đừng trở lại nữa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời xanh ơi, sao lại tàn nhẫn như vậy?

Không những không đưa nàng, lại còn đảm đương túc quản mà hạ mệnh lệnh.

Mục Hiểu Hiểu hiếm khi có dịp xa xỉ, cô bắt taxi chạy như điên về trường học. Dọc đường, tâm trí nàng không thể yên bình. Hình ảnh dịu dàng của Đại tiểu thư xen lẫn với hình ảnh thân thể quyến rũ tuyết trắng của cô, đôi khi lại hiện lên những suy nghĩ phiêu lãng vô định.

Khi đến cửa ký túc xá, may mắn thay, Trương Xảo đã cầm dù chờ sẵn từ lâu.

Xuống xe, nhìn thấy bạn thân, Mục Hiểu Hiểu cảm động vô cùng. Tình yêu có cần không? Không, trên đời này, tình bạn và tình thân đã đủ rồi. Bạn thân biết trời mưa liền bỏ hết mọi thứ để đến đón mình, còn điều gì quý hơn?

Thấy Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo cũng rất kích động, cô nàng bước nhanh tới, bắt lấy tay Mục Hiểu Hiểu: "Đi ăn buffet phải không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đi chết đi.

Đúng là dũng sĩ chân chính, có gan đối mặt với thảm đạm nhân sinh.

Trở về ký túc xá, cô giáo Mục nhanh chóng vào trạng thái thiền định. Thời gian này ký túc xá không có nhiều người, nàng ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, chìm vào trầm tư.

Trương Xảo mặt vặn vẹo.

Làm gì thế?

Cậu ấy làm sao vậy?

Bị lừa đá vào đầu? Sao lại trở nên kỳ quái như vậy?

Không khí khiến Trương Xảo có phần sợ hãi, để trừ tà, cô nàng lấy ra bàn thờ nhỏ và đàn hương mà mình đã cung thỉnh, thắp lên.

Mưa rơi lách tách ngoài ký túc xá, phối hợp với hương thơm lượn lờ của đàn hương, Trương Xảo ngồi lên giường, quấn chân lại, chắp tay trước ngực, muốn cùng bạn thân tiến vào thế giới cực lạc.

Ngửi thấy hương đàn hương, Mục Hiểu Hiểu lập tức mở mắt, nhìn thấy Trương Xảo đang ngồi bắt chéo chân trên giường: "Cậu bị bệnh sao? Thắp đàn hương làm gì?"

Làm nàng cứ tưởng mình lại trở về bên Đại tiểu thư!

Trương Xảo: "..."

Mục Hiểu Hiểu nàng trở về rốt cuộc để làm gì? Để tra tấn cô nàng sao?

Cô giáo Mục thật sự điên rồi.

Ngồi xếp bằng một lát, nàng xua đuổi Trương Xảo vô tội: "Mau mau mau."

Trương Xảo giật mình nhìn nàng: "Làm gì?"

Mục Hiểu Hiểu bắt lấy sữa tắm trong bồn: "Mau cùng mình đi nhà tắm."

Trương Xảo chần chừ: "Bây giờ?"

Bà chị này có phải thật sự điên rồi không? Bên ngoài đang mưa mà! Đến nhà tắm phải đi một đoạn đường, các nàng tắm rửa để tẩy cái tịch mịch sao?

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, trong mắt rưng rưng nhìn Trương Xảo.

Trương Xảo: "..."

Đối với Đại tiểu thư còn quen thuộc hơn diễn xuất, Mục Hiểu Hiểu vẫn có thể dễ dàng khi dễ Trương Xảo: "Cậu có phải là bạn tốt của mình không?"

Lời này mang theo sự nghẹn ngào, Trương Xảo nghe xong trầm mặc hồi lâu, vuốt ngực, lẩm bẩm: "Cậu cứ như vậy, lập tức liền không phải ... Có lẽ, thân phận của cậu cùng mình chung quy chú định tại đây từ bạn bè đổi thành bác sĩ cùng người bệnh ... Hiểu Hiểu, nhìn cậu như vậy, mình thật đau lòng."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tâm lý chuyên nghiệp, quả nhiên không thiếu bệnh tâm thần.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu vẫn kéo Trương Xảo đi nhà tắm dưới trời mưa.

Nhà tắm đúng là không đông người lắm, nhưng vẫn có vài đàn chị đến tắm. Khi Mục Hiểu Hiểu bước vào, một đôi mắt nhìn chằm chằm khắp nơi.

Cái này không được, không xinh đẹp bằng Đại tiểu thư.

Cái kia eo mảnh khảnh, nhưng ngực không bằng Đại tiểu thư ...

Cái này dáng người nóng bỏng, miễn cưỡng có thể cùng Đại tiểu thư đánh ngang tay, nhưng mặt kém quá nhiều ...

Mục Hiểu Hiểu quan sát một hồi lâu, lòng như nước lặng, không có chút gợn sóng nào. Nàng vừa quay đầu lại thì bắt gặp biểu cảm khó nói của Trương Xảo.

Biểu cảm đó giống như ông lão trên tàu điện ngầm nhìn chằm chằm vào điện thoại, khiến nàng bất giác nhớ tới Đại tiểu thư.

Đáng ghét.

Nàng đã bỏ ra một số tiền lớn để thoát khỏi đó, sao còn không thôi nghĩ tới nữa?

Trong lúc tắm rửa, Trương Xảo sờ trán Mục Hiểu Hiểu, chân thành nói: "Hiểu Hiểu, chúng ta là chị em tốt, sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nếu có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng giấu giếm, nói với chị đi. Nhìn ánh mắt cưng kìa, rõ ràng là rất khó chịu. Làm sao vậy, Đại tiểu thư thật sự khấu trừ tiền lương của cưng sao? Bao nhiêu? Đừng lo, chị sẽ bù cho cưng."

Nghe xong, Mục Hiểu Hiểu cảm động cực kỳ, nàng nắm chặt tay Trương Xảo: "Thật vậy sao, chị Trương?"

Trương Xảo gật đầu: "Thật sự, cậu cứ việc nói."

Mục Hiểu Hiểu buột miệng thốt ra: "Tổn thất không nhiều, chỉ mấy ngàn thôi."

Trương Xảo lập tức rụt tay lại, lạnh nhạt xoay người, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy cậu lăn trở về làm gì?!"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tình chị em chân chính chính là chịu đựng được thử thách như thế.

Bị nước lạnh cọ rửa, trở về bầu không khí hồn nhiên của trường học, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Trong lúc thay quần áo, nàng cảm giác có ánh mắt đuổi theo mình. Nàng ngẩng đầu lên, thân mình cứng đờ, ngạc nhiên: mẹ nó, có phải trùng hợp quá không?

Đối diện nàng là một người chỉ quấn một cái khăn tắm, đứng duyên dáng yêu kiều nhìn nàng mỉm cười, không ai khác chính là đàn chị Văn Tuệ.

Đúng là duyên phận, Trương Xảo cũng cảm thấy như vậy.

Trước đây, Văn Tuệ đã nhiều lần tìm gặp Mục Hiểu Hiểu, nhưng đều bị nàng lấy cớ né tránh. Giờ gặp phải, nàng không thể cứ thế mà rời đi, sẽ khiến người ta nghĩ rằng nàng nhỏ mọn.

Tắm xong, Văn Tuệ mời hai người đi nhà ăn của trường uống trà sữa.

Vừa tắm rửa xong, tóc Mục Hiểu Hiểu chưa kịp sấy khô, vẫn ướt át đáp trên vai, làn da trắng sáng. Có lẽ lâu ngày không gặp, Văn Tuệ cảm thấy nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp khác lạ, như thể cả người nàng vui vẻ hơn rất nhiều.

Trong tay nắm ly trà sữa, Mục Hiểu Hiểu nhớ tới Đại tiểu thư, không nhịn được khóe môi giơ lên.

Văn Tuệ nhìn nàng cười, nhẹ nhàng hỏi: "Hiểu Hiểu gần đây rất bận sao?"

Ánh mắt cô ấy vẫn trực tiếp và nóng bỏng, dừng lại trên người Mục Hiểu Hiểu. Trương Xảo bên cạnh giả chết, lén chụp hai người một tấm ảnh, rồi gửi cho Tần Di.

Mục Hiểu Hiểu không biết rằng Trương Xảo có WeChat của Đại tiểu thư. Trương Xảo nhận được xác nhận bạn tốt của Đại tiểu thư thì kích động la to trong ký túc xá, suýt chút nữa chạy như điên.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nghiêm trang đáp: "Rất bận."

Rõ ràng nàng đã dành thời gian trở về, muốn thả lỏng một chút, nhưng giờ phải ứng phó với đàn chị, không bằng trở về bên Đại tiểu thư.

Trời mưa thế này, cùng cô ăn lẩu thật tốt.

Bởi vì Mục Hiểu Hiểu lãnh đạm không phối hợp, hơn nữa Trương Xảo cũng không muốn tiếp lời, toàn bộ quá trình nói chuyện phiếm đều trở nên gượng gạo.

Chỉ là trên đường, khi Trương Xảo ra ngoài nghe điện thoại, đàn chị Văn Tuệ lại bắt đầu khiêu khích, cô ấy nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt đầy mê hoặc: "Hiểu Hiểu, chị thật không hiểu, chị không tốt sao? Vì sao em lại không nhìn chị dù chỉ một lần?"

Mục Hiểu Hiểu thật sự chỉ muốn trở về ký túc xá ngay lập tức. Nàng thở dài: "Đàn chị, chị rất tốt, nhưng em không phù hợp với chị. Chị xứng đáng với những điều tốt hơn."

Đây chính là chiêu thức từ chối khéo léo tiêu chuẩn.

Nhưng Văn Tuệ không chấp nhận lời từ chối này. Cô ấy tiến gần hơn, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chị có nhan sắc, có tiền bạc, chỉ cần em đồng ý với chị, em sẽ không phải vất vả nữa. Tại sao không cân nhắc một chút?"

Hương nước hoa nồng nặc trên người Văn Tuệ khiến Mục Hiểu Hiểu không khỏi lùi lại.

Văn Tuệ tiếp tục: "Chị không muốn nhìn em vất vả như vậy. Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. Chỉ cần em đồng ý với chị..."

Những lời này thật sự quá trực tiếp, như một người kim chủ quăng cành ôliu.

Đây là điều Mục Hiểu Hiểu ghét nhất. Ngay khoảnh khắc đó, nàng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Nàng đột nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, đàn chị, thật sự không được."

Đây là sự nhẫn nhịn của nàng.

Nàng rất nhớ Đại tiểu thư, không muốn ở lại đây nữa. Nàng muốn về nhà gặp cô.

Rõ ràng Đại tiểu thư có mọi thứ hơn tất cả mọi người, nhưng cô lại chăm sóc cảm xúc của nàng rất cẩn thận, che chở, bao dung nàng từng chút một.

Nàng điên cuồng nhớ Tần Di.

***

Dưới bầu trời đen kịt

Trời nổi giông bão, mây đen cuồn cuộn, sấm sét đùng đùng, Tần Di gọi Lưu Vạn Niên đến.

Lưu Vạn Niên đứng trước mặt Tần Di, lòng đầy thấp thỏm. Đại tiểu thư hiện tại không dễ dàng gọi anh ta, mỗi lần gọi là chắc chắn có chuyện gì đó.

Tần Di không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.

Lưu Vạn Niên: "..."

Chuyện gì đây?

Đại tiểu thư tâm tình không tốt?

Vì sao chứ?

Ai có thể khiến cô tâm tình không tốt?

Là vợ bà chủ sao?

Lưu Vạn Niên cẩn thận hỏi: "Đại tiểu thư, trời mưa rất lớn, hay để tôi đi đón Hiểu Hiểu?"

Anh ta biết Đại tiểu thư rất cưng chiều vợ.

Tần Di nhíu mày, vẫy tay.

—— Em ấy xứng sao?

Lưu Vạn Niên run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Xong rồi, anh ta đã trả lời không đúng ý Đại tiểu thư.

Sau một lúc suy tư, Lưu Vạn Niên cố gắng tìm cách nói hợp lý, cố gắng để không bị trách phạt: "Đã có cảnh báo mưa to, tuy rằng Hiểu Hiểu luôn bướng bỉnh khiến người tức giận, nhưng lúc này, vẫn là đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta đi đón Hiểu Hiểu được không?"

Chú ý.

Đồng chí Lưu Vạn Niên chú ý cách dùng từ.

Lúc này, lời nói "tôi đi đón Hiểu Hiểu" đã khéo léo biến thành "Chúng ta đi đón Hiểu Hiểu".

Đại tiểu thư trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên.

—— Anh muốn đi đón em ấy?

Lưu Vạn Niên trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt, ai có thể hiểu được nỗi khổ của người làm công. Anh ta kiên định gật đầu, "Vâng, tôi rất muốn đi đón cô ấy."

Cuối cùng, Đại tiểu thư giãn mày, nàng vẫy tay.

—— Vậy đi thôi.

Là Lưu Vạn Niên muốn đi đón Mục Hiểu Hiểu, không phải cô.

Lưu Vạn Niên: "..."

Cơn mưa thật lớn, như có ai đó đang đổ nước từ trên trời xuống. Xe chạy đến cổng trường đã là một kỳ tích, Lưu Vạn Niên cầm dù xuống xe chuẩn bị đón Mục Hiểu Hiểu, nhưng Đại tiểu thư lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Lưu Vạn Niên: "..."

Im lặng một lát.

Lưu Vạn Niên đưa dù cho Đại tiểu thư, "Bên ngoài không khí không tồi, Đại tiểu thư ra ngoài hít thở chút đi."

Tần Di gật đầu, nhìn ra ngoài mưa to, cảm thấy không khí trong lành, có thể hít thở một chút.

Kết quả là.

Trong cơn mưa tầm tã, Đại tiểu thư cầm dù một mình hít thở không khí trong lành, Lưu Vạn Niên thật sự lo lắng cho sức khỏe của Đại tiểu thư, lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc công việc, gửi tin nhắn cho Mục Hiểu Hiểu.

—— Hiểu Hiểu, mau ra đây!

Nhờ sự ăn ý trong một thời gian làm Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn. Nàng không thể tin vào mắt mình, trong lòng vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ là Đại tiểu thư đến?

Cô đến đón nàng sao?

Tim đập kịch liệt.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Mục Hiểu Hiểu nắm lấy dù và lao ra ngoài. Trương Xảo đang xem phim vội vàng gọi: "Đi đâu vậy? Điên rồi à? Trời mưa lớn thế này."

Mục Hiểu Hiểu quay đầu, hô lên: "Chị ấy tới!"

Nàng hưng phấn đến mức tay run rẩy, đừng nói là mưa to, dù có mưa dao, nàng cũng quyết tâm đi.

Xuống chạy, Mục Hiểu Hiểu trong đầu chỉ có lời bài hát"Tiểu tình ca".

—— Em biết đấy, dù cơn mưa lớn làm thành phố này điên đảo, tôi sẽ ôm lấy em. Tôi không chịu nổi khi thấy bóng dáng người bước đến, viết xuống rằng tôi sống một giây bằng một năm, không chịu nổi sự chia ly...

......

Tới giờ khắc này, cô giáo Mục, từng tự tin chắc chắn là người theo chủ nghĩa độc thân, cuối cùng cũng phải tự vả vào mặt mình.

Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cô gái từ nhỏ đã bị bỏ rơi rồi một lần nữa được đưa về nhà với tư cách thế thân, sẽ trở thành nhân vật trong bài hát ấy.

Nàng đã gặp được.

Gặp được người dành tâm huyết chăm sóc nàng, bảo vệ nàng trong mọi hoàn cảnh, không bao giờ đành lòng để nàng chịu khổ.

Mục Hiểu Hiểu chạy như điên trong cơn mưa, cuối cùng ném dù sang một bên. Khi nàng chạy đến cổng trường và nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở đó, nàng hét lên: "Đại tiểu thư!" rồi chạy như bay về phía xe.

Tần Di cũng nhìn thấy nàng, gần như theo bản năng, cô điều khiển xe lăn tiến lên vài bước.

Trước đây, cô luôn kiêu ngạo chờ người khác đến gần mình.

Nhưng giờ khắc này, cô chỉ có thể làm theo con tim mình.

Cô không thể để nàng đi.

Lưu Vạn Niên giơ dù, dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

Ngay lúc Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị ôm lấy Tần Di, từ đâu đó một chiếc xe máy màu đen lao tới. Nàng chỉ nghe thấy tiếng còi dồn dập, nhìn thấy đèn xe chói lọi và bóng dáng Lưu Vạn Niên đột biến chạy như bay tới.

Nếu là ngày thường, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ nhanh nhạy né tránh, nhưng hôm nay, trời mưa quá lớn, tầm nhìn kém, nàng chỉ tập trung vào Tần Di, hoàn toàn không chú ý xung quanh.

Ngay khoảnh khắc chiếc xe máy lướt qua, phản ứng duy nhất của Mục Hiểu Hiểu là đẩy Tần Di ra. Nhưng theo sau là tiếng thét thê lương: "Hiểu Hiểu!"

Cánh tay nàng bị người gắt gao nắm lấy, kéo mạnh sang một bên. Mục Hiểu Hiểu cảm giác chiếc xe máy lướt qua sát mặt, hơi thở lạnh băng cắt vào da mặt đau nhói. Cố gắng tránh thoát, nhưng đối phương dùng hết sức, hai người không đứng vững cùng ngã xuống mặt đất.

Người lái xe máy quay đầu nhìn hai người một chút, không dừng lại mà gia tốc chạy đi, bắn lên tảng lớn bọt nước.

Mưa vẫn rơi, Mục Hiểu Hiểu bị đè trên mặt đất, cơ thể đau nhức, tình huống đột ngột khiến nàng choáng váng.

Nàng cảm thấy cảnh này như trong mơ. Là thật sao? Nàng nghe thấy...

Cho đến khi từng giọt nước mưa rơi lên mặt, Mục Hiểu Hiểu nhìn lên bầu trời đen kịt, dần dần hoàn hồn, tim đập gia tốc, đôi mắt ướt át nóng bỏng, có thứ gì đó như muốn lao ra khỏi ngực. Đến khi người đang nằm trên người nàng ngồi dậy, một đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm nàng.

—— Em có bị thương không?

Trong mắt Mục Hiểu Hiểu không còn mây đen, thay vào đó là hình ảnh vội vàng của Đại tiểu thư. Mục Hiểu Hiểu run run nâng tay ôm người đang nằm trên mình, giọng run rẩy không thể tin: "Đại tiểu thư, chị có thể nói chuyện?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro