Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tiểu thư, chị có thể nói chuyện?"

Giọng Mục Hiểu Hiểu run rẩy khi thốt ra những lời này. Trời mưa to, nàng nằm giữa làn nước lạnh, nhưng cảm giác kích động khiến cả người nàng nóng bừng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rõ ràng Tần Di hỏi nàng có bị thương không, nhưng nàng chỉ biết lo lắng cho Đại tiểu thư.

Tần Di chăm chú kiểm tra từ đầu đến chân Mục Hiểu Hiểu, chắc chắn rằng nàng không bị thương. Chỉ khi ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cơ thể mình dần thư giãn.

Chỉ tới giờ khắc này, trái tim cô mới bình yên trở lại.

Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được sự thay đổi từ sự căng thẳng thành sự mềm mại như cánh hoa của người trên người mình. Nàng ôm chặt eo Tần Di, tiếp tục hỏi với giọng kích động: "Đại tiểu thư, chị có thể nói chuyện không?!"

Nàng đã tưởng tượng vô số lần cảnh Tần Di nói chuyện.

Nàng nghĩ đến vô số loại giả thiết, cũng tưởng tượng quá nhiều lần, nếu Đại tiểu thư có thể mở miệng thì cô sẽ nói gì?

Có thể là vào một buổi trưa yên tĩnh ở nhà?

Có thể là khi ở Tần gia bị ức hiếp?

Hay chỉ là một va chạm vô tình?

Nàng đã diễn ra vô số kịch bản trong đầu, nhưng không ai ngờ tới hiện thực này.

Đại tiểu thư vừa gọi tên nàng, "Hiểu Hiểu."

Khi mở miệng lần đầu, lời đầu tiên là tên của nàng. Tần Di vì cứu nàng mà mở miệng nói chuyện, và câu đầu tiên lại là nàng.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trái tim mình như được tưới mưa to, ẩm ướt và hạnh phúc tràn đầy.

Cuối cùng... Cuối cùng nàng cũng nghe thấy.

Loại hạnh phúc này không thể đổi bằng tiền bạc.

Nàng nhớ lại lúc giả vờ té ngã để kích thích Tần Di đứng lên, nằm trên sàn lạnh lẽo, chờ đợi sự giúp đỡ từ Đại tiểu thư. Rồi nhớ lại khoảnh khắc khôi hài Đại tiểu thư muốn lăn xe cán qua người nàng làm nàng sợ hãi đến ngất xỉu.

Bất quá chỉ hơn nửa tháng.

Thời gian xoay chuyển.

Giờ đây, Tần Di thật sự đứng lên vì nàng, thậm chí che chắn cho nàng, dùng chính thân hình mình để bảo vệ nàng.

Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu đỏ hoe, nàng ôm chặt Tần Di. Đại tiểu thư vốn muốn đứng dậy, nhưng bị nàng kéo lại, khiến Tần Di ngã lên người nàng.

Lúc này, hơi thở hai người hòa quyện, khuôn mặt gần sát nhau, chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật như vậy.

Trong tư thế này...

Với ánh mắt như thế...

Khuôn mặt Tần Di hơi ửng đỏ, thân mình không tự nhiên. Cô duỗi tay định đẩy Mục Hiểu Hiểu ra.

—— Buông ra.

Mục Hiểu Hiểu không buông, ngược lại nhìn sâu vào mắt cô: "Nói cho em nghe, Đại tiểu thư, chị có thể nói chuyện không?"

Nàng sợ mình vừa rồi là ảo giác.

Bên cạnh, Lưu Vạn Niên im lặng quan sát: "..."

Đại tiểu thư cùng phu nhân tương lai không thể đứng dậy nói chuyện sao?

Tuy rằng trời mưa lớn, không có nhiều người xung quanh, nhưng đây vẫn là cổng trường học. Sự kiện đột ngột vừa rồi khi Đại tiểu thư kéo Mục Hiểu Hiểu ngã xuống đất có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại... Các nàng như đang diễn lại cảnh trong "The Titanic" vậy.

Thêm nữa... Lưu Vạn Niên đã theo Tần Di lâu như vậy, chưa bao giờ biết tay chân cô lại nhanh nhẹn như thế.

Vừa rồi, tốc độ của cô còn nhanh hơn cả anh ta.

Mưa rơi trên người, từng giọt nước nện lên má Mục Hiểu Hiểu. Tần Di nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng, nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy. Cô biết Mục Hiểu Hiểu đang gấp rút chờ một câu trả lời.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng thở dài, nàng gật đầu, "Phải..."

Vừa rồi, trong tình huống đột ngột, Tần Di thốt lên một tiếng "Hiểu Hiểu" đầy thê lương. Giờ đây, khi nói chuyện, giọng của nàng trở nên mềm mại, thậm chí có chút mơ hồ không rõ. Đối với Tần Di, người từng quét ngang giới giải trí bằng giọng nói của mình, điều này gần như là một sự sỉ nhục. Mặt cô đỏ bừng, tai cũng đỏ lên, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu, đó là giọng nói tuyệt vời nhất, vượt qua cả tiếng mưa rơi, là âm thanh của tự nhiên.

Lòng Mục Hiểu Hiểu đang cuộn trào, ngập tràn cảm xúc. Nàng không muốn buông Đại tiểu thư ra, chỉ muốn nghe nàng nói.

Nghe thêm... Nghe thêm chút nữa!

Đại tiểu thư chậm rãi đứng dậy, đôi chân vẫn không thể chịu lực, nhưng khi vừa ngồi dậy được một ít thì bị Mục Hiểu Hiểu kéo lại, ngã xuống người nàng.

"Chị có thể nói được..."

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, môi run rẩy như một đứa trẻ điên cuồng, ôm chặt Tần Di: "Đại tiểu thư, chị có thể nói được!"

Mưa to không ngừng rơi.

Tiếng gọi lớn của Mục Hiểu Hiểu vang lên làm tai Tần Di kêu ong ong. Cô rất muốn hỏi Mục Hiểu Hiểu một câu, có phải vừa mới có thể nói được đã muốn biến cô thành kẻ điếc hay không.

Nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe như của một con thỏ của Mục Hiểu Hiểu, Tần Di nhẹ nhàng thở dài, cô vuốt ve gương mặt của Hiểu Hiểu và gật đầu: "Phải, chị có thể nói."

Điều này khiến chính Tần Di cũng không thể tin được.

Vừa rồi mọi thứ diễn ra quá đột ngột, không thể suy nghĩ, tất cả đều là phản ứng bản năng.

Sau khi xác định tình cảm của mình đối với Mục Hiểu Hiểu, nhiều đêm cô đã luyện tập nói, nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể thốt ra một lời nào, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tần Di đã từng sợ hãi, từng bất an không phải vì sẽ phải đối mặt với thế giới không tiếng động, mà là vì sợ rằng Mục Hiểu Hiểu sẽ phải đối mặt với một người không tiếng động như cô vậy.

Mục Hiểu Hiểu đã trải qua nhiều khó khăn, đau khổ trong nửa đời trước, nửa đời sau, Đại tiểu thư muốn mang đến cho nàng sự che chở, ấm áp, cho nàng một gia đình, làm nàng biết rằng trên đời này luôn có một người chờ đợi nàng, không bao giờ để nàng bị bỏ rơi.

Cuối cùng, cô đã có thể thốt ra lời nói.

Mặc dù toàn thân đầy bùn đất, đối với Đại tiểu thư thật quá chật vật, Mục Hiểu Hiểu không bận tâm đến mình, trước tiên đưa cô ngồi lên xe lăn. Lưu Vạn Niên vội vàng lái xe lại gần, giúp hai người thay quần áo.

Anh ta dựa vào xe, nhìn lên bầu trời vẫn mây đen u ám, trong lòng đầy lo lắng.

Vừa rồi, người lái xe máy đột nhiên xuất hiện, thực sự chỉ là một sự trùng hợp sao?

Mưa lớn che mờ tầm mắt, khiến anh ta - một vệ sĩ chuyên nghiệp với kinh nghiệm phong phú - cũng không kịp phản ứng.

Nếu thật là tai nạn, đối phương thấy hai người ngã xuống đất, theo lẽ thường, chẳng phải nên dừng lại xem xét tình hình sao? Tại sao lại chỉ quay đầu lại nhìn một cái rồi phóng đi?

......

May mắn thay... sau cú sốc vừa rồi, Đại tiểu thư đã có thể nói chuyện.

Trong lòng Lưu Vạn Niên tràn đầy vui sướng, mặc dù không thể hiện sự khùng điên ra như Mục Hiểu Hiểu, nhưng anh ta gần như muốn nhảy lên vì vui mừng. Nếu không phải vì mưa quá lớn, anh ta đã muốn gửi tin tức này cho Tống tẩu ngay lập tức.

Bao nhiêu năm rồi?

Đại tiểu thư đã bao lâu không thể nói chuyện?

...

Khi Lưu Vạn Niên còn đang ngẩn ngơ vui mừng, Mục Hiểu Hiểu trong xe hệt như một chú khỉ con, hưng phấn đến mức muốn nhảy nhót lung tung. Nàng không đổi quần áo, cũng không hầu hạ Đại tiểu thư, chỉ chăm chăm nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, chị nói thêm một câu nữa cho em nghe được không?"

Đại tiểu thư mới vừa khôi phục giọng nói, thanh âm của cô rất mềm mại, dường như không đủ sức lực, khác xa với giọng hát mạnh mẽ mà Mục Hiểu Hiểu từng nghe. Giọng cô như người vừa qua cơn bệnh nặng, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu, đó là giọng nói hay nhất thế gian. Nó giống như giọng mũi, tuy yếu ớt nhưng lại mang theo một sự dịu dàng đặc biệt, giống như một chú mèo nhỏ, thật là đáng yêu.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di với ánh mắt sáng rực, trong đầu nàng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tần Di nói chuyện. Tần Di lạnh lùng nhìn nàng một lúc, rồi cau mày, nhượng bộ.

"Biến."

Chữ "biến" thật rõ ràng, nhưng giọng điệu mềm mại khiến Mục Hiểu Hiểu càng thêm phấn khích. Nàng nắm chặt cánh tay Tần Di: "Được được được, biến biến biến, nói lại lần nữa!"

Tần Di: "..."

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, cảm thấy cô giáo Mục có lẽ phải được đưa đến bệnh viện tâm thần.

Mục Hiểu Hiểu trong lòng phấn khởi, quên hết cả nguy hiểm vừa rồi, cầm khăn lông lau sạch nước mưa và bùn đất trên người Tần Di, không nhịn được hỏi: "Chị là cố ý tới đón em sao?"

Tần Di nhíu mày, nhìn nàng, giơ tay lên.

—— Em đang nằm mơ sao?

Cô mà cố ý tới đón nàng sao?

Dù có thể nói, nhưng thói quen một thời gian dài sống trong thế giới không tiếng động khiến Tần Di không dễ dàng dùng lời nói để biểu đạt cảm xúc của mình.

Nhưng chỉ cần vài câu đơn giản đã đủ làm Mục Hiểu Hiểu vui mừng đến điên cuồng. Lúc này, nàng cúi đầu nhìn cánh tay mình, trời đất ơi, có phải Đại tiểu thư từng luyện qua võ công?.

Mục Hiểu Hiểu tiến sát vào Tần Di, cười tủm tỉm chỉ trích: "Chị xem."

Cô quăng ngã cũng không đến nỗi quá mạnh, nhưng trên cánh tay trắng như tuyết lại in vài dấu tay, rõ ràng là do Tần Di vừa rồi để lại trong tình thế cấp bách.

Mục Hiểu Hiểu da trắng, dấu tay trên cánh tay càng rõ ràng, nàng cười chọc Tần Di: "Đại tiểu thư, này có tính là tai nạn lao động không?"

Tần Di lạnh lùng nhìn nàng.

Người này có tâm hay không? Suýt nữa mất mạng, còn có tâm tình đùa giỡn sao?

Mục Hiểu Hiểu nhấp môi, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay mình, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.

"Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thật uy vũ, em muốn lưu lại mãi."

Tần Di: "..."

Sau khi cố định chứng cứ, vì tâm trạng quá tốt, Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu hát, "Tôi không phải là người dễ tính, lại lần nữa bao dung em, đó là vì yêu thôi~"

Tần Di: "..."

Nên nói nàng có tinh thần tích cực hay vô tâm đây?

"Đúng rồi, Đại tiểu thư, vừa rồi chị có tự mình đứng lên phải không?" Mục Hiểu Hiểu mãi lo nghe giọng nàng mà quên mất chuyện này, lập tức xoay người, ngồi xổm xuống, tay vuốt ve chân Tần Di.

Dù tay bị nước mưa làm ướt nhẹp vốn nên lạnh, nhưng vì Mục Hiểu Hiểu quá đỗi phấn khích, tay nàng khi chạm vào Đại tiểu thư lại ấm áp đến mức làm Tần Di hơi run lên. Tần Di nhanh chóng đẩy tay Mục Hiểu Hiểu sang một bên.

Mục Hiểu Hiểu bị đẩy ra không chỉ không tức giận mà còn cực kỳ vui vẻ: "Như vậy cũng mẫn cảm sao?"

Tần Di: "..."

Trước đây khi Mục Hiểu Hiểu mát-xa chân cho Đại tiểu thư, dù có phản ứng nhưng không bao giờ mẫn cảm như lần này.

Hôm nay, chỉ cần tay nàng chạm vào, Tần Di đã ngay lập tức có phản ứng. Ngày hôm nay thật sự quá đặc biệt!

Có lẽ đúng là niềm vui. Miệng Mục Hiểu Hiểu không ngừng nghỉ, lải nhải không ngớt, vừa nói vừa cười, kích động đến mức giống như một đứa trẻ không ngừng dậm chân.

"A a a, Đại tiểu thư, em có phải sắp được nghe chị ca hát không?"

"Em có thể cùng chị hợp xướng 'Tâm Nghiện'! Trời ạ, có phải đây là sự kết hợp của những nghệ sĩ không?"

"Em đoán chị sắp có thể tự mình đi lại rồi, trời ạ, Đại tiểu thư, em muốn nhìn chị mặc váy, nhất định sẽ đẹp lắm!"

Mục Hiểu Hiểu càng nói càng hưng phấn, ôm chặt Tần Di, vùi đầu vào lòng cô. Tần Di cúi đầu nhìn người trong lòng, nâng tay vuốt ve tóc nàng.

Mục Hiểu Hiểu ngửi mùi hương trên người Tần Di, lẩm bẩm: "Hình như đang nằm mơ a, Đại tiểu thư, em có phải đang nằm mơ không?"

Tần Di khẽ véo một ít thịt xoay tròn một vòng trên cánh tay Mục Hiểu Hiểu, làm nàng đau đến hít hà một hơi.

Tần Di nhìn nàng.

—— Có phải đang nằm mơ không?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Có cần tàn nhẫn như vậy không?

Nàng còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không thể để nàng vui vẻ thêm chút sao?

Tần Di cũng muốn vui vẻ, nhưng sự kiện vừa rồi đã chạm vào nghịch lân của cô.

NCôàng không phải là người có tính tình tốt.

Trước đây, có rất nhiều chuyện cô không muốn quản, cũng không nghĩ đến việc quản. Khi đó, trái tim cô đã chết, còn để ý cái gì?

Nhưng bây giờ đã khác.

Trong lòng cô đã có một người. Ai dám chạm vào nàng, tuyệt đối không thể dung thứ.

Về đến nhà, xe dừng lại, Mục Hiểu Hiểu vẫn vui vẻ, nàng giơ tay làm một động tác mời rất lịch sự: "Đại tiểu thư, có thể mời chị khiêu vũ trong mưa không?"

Làm người không thể vui quá hay buồn quá. Cô giáo Mục hôm nay đã trải qua những giây phút sinh tử, lại trải qua niềm vui sướng khi nghe Đại tiểu thư đột nhiên nói chuyện, nàng đã không thể giữ bình tĩnh nữa.

May mắn thay, Đại tiểu thư vẫn bình tĩnh, cô như thường lệ, nhìn Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt lạnh lùng như dao nhỏ.

—— Biến.

Mục Hiểu Hiểu vẫn cười tươi, không chỉ không giận mà còn cổ vũ: "Chị nói ra, nói ra em liền biến đi ngay."

Tần Di: "..."

Thật muốn giết người mà.

Để tránh làm Đại tiểu thư tăng huyết áp, Mục Hiểu Hiểu biết rằng mặc dù nàng nóng vội, nhưng mọi chuyện cần phải từ từ.

Nàng nhẹ nhàng ôm Tần Di lên xe lăn, sau đó đẩy nàng trở về phòng.

Quay đầu lại, Mục Hiểu Hiểu vốn định chiêu đãi Lưu Vạn Niên một chút. Dù sao hôm nay anh ta cũng không dễ dàng gì, bị ướt hết cả người trong mưa, lại còn luôn lo lắng bất an.

Nhưng Lưu Vạn Niên không dám vào cửa. Hôm nay anh ta đã không bảo vệ tốt cho Đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu, đó là một lỗi thất trách nghiêm trọng.

Tần Di liếc mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng vẫy tay.

—— Về trước đi.

Quần áo ướt đẫm của anh ta cũng cần được thay ra.

Thấy Đại tiểu thư không giận, Lưu Vạn Niên thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhanh chóng rời đi.

Lúc này, trời vẫn mưa lớn, trong nhà không có ai, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ đóng cửa lại. Nàng đi vào phòng lấy một cái chăn, đắp lên cho Đại tiểu thư.

Nơi này không có người ngoài,

Mục Hiểu Hiểu không cần băn khoăn gì cả, nàng ngồi xuống trước xe lăn của Đại tiểu thư, ngửa đầu nhìn cô.

Đại tiểu thư cũng đã bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mục Hiểu Hiểu với mái tóc ướt át dính trên trán, đôi môi đỏ tươi vì nước, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh, nàng đang cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.

Trên hành trình này, người ngoài không biết, nhưng Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ hơn ai hết, Đại tiểu thư đã trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ.

Cô là người cô đơn, từ một thiên kim Đại tiểu thư, bị đẩy ngã xuống bùn lầy, lần lượt chịu đựng những tổn thương, phản bội và hãm hại từ những người thân thiết nhất.

Trong một thế giới đầy lừa dối và ích lợi tối thượng, ai sẽ cùng cô giảng chân tình thật ý?

Mục Hiểu Hiểu nhớ đến lời Lưu Vạn Niên từng nói, Đại tiểu thư đã từng bị dì nhỏ Tố Lam hãm hại trong lúc yếu đuối nhất, một mình ở bệnh viện, bị ép uống rất nhiều thuốc không nên uống, chịu đựng những đối xử tàn nhẫn phi nhân tính;

Nàng còn nhớ rõ, khi mới tương ngộ, Đại tiểu thư ngồi lẻ loi ở tầng ba, không nói chuyện với ai, thậm chí không cùng người khác ăn cơm;

Dù người khác có nói gì, bàn tán gì, cô luôn giữ thân mình thẳng tắp, mãi mãi dùng bóng dáng cô độc để đối mặt với tất cả;

Ngay cả khi đẩy Tống tẩu đi trong lúc khó chịu nhất, cô cũng không nói một lời;

Một mình, ngày qua ngày nhìn lá rơi, chờ đợi trong vô vọng người mình mong mỏi.

.....

Hiện giờ, Đại tiểu thư đã có thể nói chuyện trở lại.

Mục Hiểu Hiểu sao có thể không cảm động?

Sao có thể không kích động?

Nàng nhịn không được cắn môi, nước mắt nóng bỏng chảy dài trên gương mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của Tần Di. Điều này làm cho Tần Di cũng đỏ mắt theo. Cô chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Hiểu Hiểu, gian nan mở miệng, "Hiểu Hiểu... đừng, đừng khóc..."

Cô nói rất chậm, giọng mềm mại như mật ngọt thấm vào lòng Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu kiên nhẫn nhìn Đại tiểu thư, mãi cho đến khi cô nói xong từ "khóc", nàng mới không nhịn được cảm xúc trong lòng, cúi người ôm chặt Tần Di.

—— Hiểu Hiểu, đừng khóc.

Nàng đã nghe rõ.

Nghe được rành mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro