Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuồng phong gào thét, mưa to đập vào mái nhà, tiếng vang rền nhiễu loạn lòng người. Nhưng trong một ngày mưa thế này, vào một buổi chiều như vậy, trong vòng tay của Đại tiểu thư, tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng được yên bình.

Không còn những phiền muộn vặt vãnh, không còn gánh nặng tương lai, càng không còn những vết thương của quá khứ.

Mục Hiểu Hiểu như một đứa trẻ ngồi dưới đất, đầu nhẹ nhàng tựa vào đầu gối của Đại tiểu thư, trong khi Đại tiểu thư ôn nhu vỗ về mái tóc nàng, lắng nghe nàng hát những bài ca lệch nhịp.

"Em nói em không cần nhân ái, em nói em sớm đã đem tâm gửi ở vùng cấm bên trong."

"Em nói em đã nhìn thấu nhân sinh, em nói em không nghĩ tới sẽ gặp được người."

......

Trước mặt Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không cần che giấu gì cả.

Nàng không phải cô giáo Mục.

Không phải là chị gái của ai.

Nàng chỉ là chính nàng.

Mọi người đều sợ Tần Di, chỉ có nàng không sợ. Nàng thậm chí còn luôn làm càn đạp lên giới hạn của cô, hết lần này đến lần khác, nhưng đều có thể thoát thân mà không hề hấn.

Đó là vì yêu thôi.

Đó là vì thiên vị.

Tần Di luôn cúi đầu nhìn nàng, ánh đèn chiếu xuống, trong mắt cô tràn đầy ôn nhu.

Trong căn phòng này, mưa bão ngoài trời bị ngăn cách, mọi ác ý cũng bị đẩy lùi.

Đã từng, Tần Di chán ghét thế gian đủ thứ, thời gian đối với cô chỉ là một loại hoang phí vô nghĩa. Nhưng hiện giờ, nàng như được sống lại.

Theo từng lời ca, Mục Hiểu Hiểu dần bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư, nhợt nhạt cười.

Tần Di cũng nhìn nàng, ánh mắt hàm chứa sự sủng nịch như sóng nước dịu dàng. Thậm chí, người luôn da mặt dày như cô giáo Mục cũng cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu rúc vào lòng Tần Di.

Tần Di cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của nàng, mỗi nhịp đập đều kể lên niềm vui và sự hưng phấn trong lòng cô gái nhỏ này.

Vào khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy may mắn.

May mắn vì dù đã từng thất vọng về thế giới, cô vẫn không từ bỏ cuộc sống, để lại cho mình một chút hy vọng vào ngày mai.

"Muốn tắm rửa không?"

Mục Hiểu Hiểu đặt cằm lên đùi Tần Di, làm cô thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm nàng.

Mục Hiểu Hiểu mím môi, "Em có thể."

Người ta có dục vọng là có trình tự.

Như hôm qua, nàng còn sợ hãi tắm cùng Đại tiểu thư, sợ rằng không khống chế được bản thân;

Nhưng hôm nay, tâm trí nàng đều hướng về âm thanh mềm mại của Đại tiểu thư.

Giọng nói đó... phải miêu tả thế nào đây?

Mềm mại như mèo con kêu khi Đại tiểu thư uống say đêm đó, nàng thật sự muốn nghe thêm, vì biết rằng với tính cách của Tần Di, khi cô khỏi bệnh, sẽ không như nàng mong muốn.

Vậy nên, nàng đành phải mặt dày trêu chọc Đại tiểu thư ngay lúc này.

Tần Di: "..."

Người này, mạch não nàng chạy đi đâu rồi?

Mục Hiểu Hiểu có thể, nhưng Đại tiểu thư thì không thể.

Cô hiện tại cần không gian riêng để suy nghĩ.

Đến cuối cùng, cô giáo Mục vẫn bị đuổi đi. Trước khi rời đi, nàng lưu luyến nắm tay Đại tiểu thư, nhẹ nhàng đung đưa, giọng điệu nũng nịu: "Chị lại nói một tiếng 'biến', lại nói một tiếng nữa đi mà."

Tần Di: "..."

Trên đời này còn có người chủ động tìm mắng như vậy sao?

Đại tiểu thư rút tay về, thân mình ngồi thẳng, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

"Em... Em muốn chết sao?"

Ôi trời ơi.

Kia giọng nói mềm mại như bông, không có chút sức lực nào, làm Mục Hiểu Hiểu cảm động đến nước mắt lưng tròng. Nàng liên tục gật đầu.

Chết, chết, chết.

Được, được, được, chỉ cần Đại tiểu thư đồng ý, nàng không có ý kiến gì.

Muốn nói thêm gì sao? Chỉ cần là Đại tiểu thư, nàng đều nghe theo.

Tần Di bị ánh mắt trêu chọc của nàng làm đỏ mặt, cuối cùng đẩy người ra khỏi phòng mới yên lòng.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nhanh chóng chạy đến phòng mình để tắm rửa, chuẩn bị làm một bàn ăn ngon cùng Đại tiểu thư chúc mừng một chút.

Trong vô thức, cả tâm trí nàng đều đặt vào Tần Di.

Khi tắm, dòng nước đánh vào người làm cảm xúc phấn khởi của Mục Hiểu Hiểu hơi giảm bớt. Nàng không nhịn được hít hà một hơi, cúi đầu nhìn vết đau - vết thương do Đại tiểu thư để lại trên cánh tay.

Trời ạ...

Đại tiểu thư đã dùng bao nhiêu sức lực vậy?

Sao lại có thể mạnh như vậy chứ?

Dấu tay sâu hằn vào da thịt, phỏng chừng không có một tuần sẽ không mờ đi. Mục Hiểu Hiểu hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, Đại tiểu thư thường ngày nhìn thanh lãnh, nhưng khi đó phản ứng nhanh nhẹn, tốc độ tay thật kinh ngạc...

Thậm chí nàng tự động tưởng tượng trong lòng Đại tiểu thư như một siêu nhân mạnh mẽ.

......

Tần Di tắm thật lâu.

Khi cô ra khỏi phòng, Mục Hiểu Hiểu đang vừa nấu cơm vừa nghêu ngao một bài hát trong bếp.

Nàng vẫn mặc chiếc áo ngủ trắng mỏng, tóc thả xuống, còn mở hé cửa sổ nhỏ.

Tâm trạng nàng thực sự rất tốt. Khi gió từ cửa sổ thổi vào, nàng sẽ hơi nhắm mắt lại, da thịt mịn màng, cánh tay với vết hằn rõ ràng.

Tần Di nhìn chằm chằm vào vết thương đó. Mục Hiểu Hiểu liếc thấy cô, phất tay: "Này, Đại tiểu thư, chị đã đến rồi sao? Đói bụng không?"

Tần Di: "..."

Chỉ một căn phòng nhỏ, nàng cần phải gọi to như vậy sao?

Hơn nữa, sao lại dùng ngữ điệu nói chuyện với trẻ con như vậy?

Muốn chết thật sao?

Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt của Đại tiểu thư đang phóng đao, nàng cười đi tới, tay thuần thục đẩy xe lăn của cô đến cạnh cửa bếp.

Góc độ này vừa vặn, không bị khói dầu, lại có thể nhìn thấy nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "Em biết, chị muốn nhìn em nấu cơm."

Tần Di cười lạnh, nói hươu nói vượn, cô chỉ tình cờ thấy thôi, đâu phải cố ý xem.

Mục Hiểu Hiểu đang gọt vỏ khoai tây, "Trước kia, mẹ viện trưởng thường nói với em, trong một gia đình, nơi có không khí gia đình nhất chính là nhà bếp. Mỗi khi nấu cơm, bà nội hoặc em và Thu Thu đều ở bên cạnh, cảm giác đặc biệt hạnh phúc."

Thời thơ ấu, thức ăn không ngon, thậm chí có thể nói là đạm bạc, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu, đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc. Nàng và Thu Thu luôn lén ăn vụng, chủ yếu là nàng ăn vụng, sau đó lén đưa cho em gái. Bà nội và mẹ Viện trưởng đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng các nàng chỉ làm nũng và le lưỡi ra làm trò.

Tần Di nghe xong, đôi lông mi dài khẽ chớp động, không nói gì.

Nàng mặc một chiếc váy dài trắng đơn giản, rất ít khi ăn mặc giản dị như vậy. Cùng là màu trắng, nhưng khi Mục Hiểu Hiểu mặc thì gợi cảm thanh xuân, còn Tần Di mặc thì kín đáo cao quý. Chất liệu mềm mại của váy tôn lên vòng eo yểu điệu của cô. Mái tóc được búi gọn, cố định bằng một chiếc trâm cài màu trắng. Da thịt cô vừa tắm xong sáng rực lên. Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ, nếu đưa cho Đại tiểu thư một cuốn sách cổ, nói rằng cô là từ cổ đại xuyên không đến đây, chắc chắn có người tin.

Tần Di liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, khẽ nâng tay.

—— Nhìn cái gì mà nhìn? Chọc mù mắt em bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu cười ha hả nhìn nàng: "Không sao đâu, Đại tiểu thư, dù chị trước đây chưa từng trải qua cảm giác này, từ giờ trở đi chị sẽ có. Từ nay về sau, mỗi lần em nấu cơm đều mang chị đi theo xem được không?"

Mục Hiểu Hiểu đã như trở thành một phần trong lòng Tần Di, nàng có thể mẫn cảm phát hiện từng thay đổi nhỏ nhất của Đại tiểu thư.

Vừa rồi, Tần Di đích thực có chút mất mát.

Đôi lúc, khi nghe Mục Hiểu Hiểu kể về cuộc sống của nàng ở cô nhi viện, dù nghèo khó, bận rộn, nhưng luôn tràn đầy tình yêu thương, Tần Di không khỏi cảm thấy tương phản. Cô có mọi thứ, nhưng lại như chẳng có gì.

Cảm giác bị người khác nhìn thấu như vậy không hề dễ chịu đối với Tần Di, cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu lòng đầy chờ mong, hai tay nhỏ giơ lên trước ngực, dáng vẻ như muốn lập tức vỗ tay chúc mừng nếu Đại tiểu thư mắng nàng "Biến" rồi lập tức hoan hô.

Tần Di: "..."

Trên đời này, có thể đối phó Đại tiểu thư, cũng chỉ có cô giáo Mục.

Luận về chuyên nghiệp, nhà ai mạnh hơn?

Cô giáo Mục đứng đầu.

Nghĩ về tình huống của Đại tiểu thư...

Mục Hiểu Hiểu rửa dao, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Tần Di, suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Kỳ thật, với tình hình thực tế của Đại tiểu thư hiện tại, việc trị liệu tâm lý nên tạm dừng, thay vào đó là cần có sự hỗ trợ từ các chuyên gia phục hồi chức năng. Mặc dù Mục Hiểu Hiểu có chuyên môn về tâm lý, nhưng về mặt phục hồi thể chất, nàng vẫn là một người mới, không thể cung cấp cho Đại tiểu thư sự giúp đỡ chuyên nghiệp.

Chính là tính cách của Đại tiểu thư... Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ nhất, cô bài xích người lạ đến mức nào.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhàn nhạt nâng tay.

—— Em đang nghẹn cái gì thế.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sao cô lại nhạy cảm thế này?

Qua ngữ khí của Đại tiểu thư, có thể thấy cô sẽ không tiếp thu những gì Mục Hiểu Hiểu đang nghĩ đến.

Mục Hiểu Hiểu do dự một lúc, cẩn thận nói: "Đại tiểu thư, em cảm thấy hiện tại tâm lý chị không có vấn đề gì, chị hẳn là..."

"Bang" một tiếng, Tần Di ném di động ra ngoài, chiếc điện thoại rơi xuống ngay chân Mục Hiểu Hiểu, khiến nàng hoảng sợ, nhảy dựng lên như con thỏ.

Hú hồn!

Tim nàng đập mạnh "phịch phịch", cúi đầu nhặt lên điện thoại của Đại tiểu thư, may mà điện thoại không bị hỏng.

Đại tiểu thư làm gì vậy chứ!

Di động của cô đắt như vậy mà!

Tần Di liếc nàng, nhấc tay lên.

—— Ngại quá, trượt tay, em vừa rồi nói gì?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Xem ra đề tài này tạm thời không thể nói.

Mục Hiểu Hiểu nuốt lại lời nói, tay nàng "phập phập phâp" nhanh nhẹn thái khoai tây, "Không có gì, không có gì."

Nàng không nói, Đại tiểu thư cũng sẽ không tiếp tục hỏi.

Tần Di trầm mặc nhìn Mục Hiểu Hiểu nấu cơm, tay nàng thực sự rất khéo léo, có lẽ so với làm ca sĩ, nàng càng thích hợp làm đầu bếp.

Điều này không phải là cô giáo Mục cố ý khoe khoang, từ nhỏ nàng đã đứng trên ghế nhỏ giúp mẹ và bà nội, tay nghề có thể không tốt sao?

Nàng cũng nhìn thấy trong ánh mắt Đại tiểu thư có sự ngưỡng mộ.

Mục Hiểu Hiểu khóe môi giơ lên, lúc này bắt đầu cố ý biểu diễn. Nàng khéo léo cầm dao, kỹ thuật nhanh nhẹn, cả eo cũng dùng sức, khi lửa đỏ bùng lên.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi: "Như thế nào, có phải em không những xinh đẹp mà còn là đầu bếp lợi hại phải không? Đi Nam Dương làm đầu bếp dư dả đi?"

Tần Di nhìn nàng, đơn giản đánh giá.

—— Cũng tạm, tay em tương đối đẹp.

Đại tiểu thư mặt ngoài đạm nhiên, trong lòng lại phập phồng. Cô không biết cách thả thính, tất cả đều học trên mạng. Trước đây, Mục Hiểu Hiểu đã từng khen cô như vậy, cô đã tìm hiểu và biết đó là một cách ám chỉ khác.

Như là cô giáo Mục nhân tài như vậy, nên hiểu được đi.

Tay tương đối đẹp?

Mục Hiểu Hiểu nhìn tay mình, tay nàng đích xác đẹp, trước kia, Thu Thu cũng từng bắt tay nàng so sánh và nói, "Ai nha, chị gái, tay chị thật đẹp nha, ngón tay dài, tinh tế, không quá cốt cảm."

Nhưng mà, kỹ thuật của nàng lợi hại như vậy, Đại tiểu thư lại không khen, chỉ khen vẻ bề ngoài sao?

Mục Hiểu Hiểu đôi mắt dõi theo nàng: "Vậy chị cảm thấy tay của đầu bếp đẹp như vậy có giá trị bao nhiêu khi đi làm bếp trưởng ở nhà chị?"

Đại tiểu thư nheo mắt, sát khí cuồn cuộn bắt đầu tỏa ra từ cô.

Cái tên hỗn đản này thật làm người ta mất hứng!

Tắt bếp, Mục Hiểu Hiểu vừa lau mồ hôi trên trán thì điện thoại của Trương Xảo reo lên. Không hổ là bạn thân tốt nhất của Mục Hiểu Hiểu, đã một giờ trôi qua mới nhớ đến gọi điện hỏi thăm: "Mưa lớn thế này, sao cậu trở về?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nếu không tính sai, bạn thân của nàng chắc hẳn lại vừa ăn xong mấy ván gà mới nhớ đến nàng.

Mục Hiểu Hiểu hạ giọng: "Có người đón mình."

Đại tiểu thư luôn không làm việc nhà, lúc này đang cầm khay hướng đến, cô gần đây cũng đang học hỏi. Cô từng nghe lén Lưu Vạn Niên nói chuyện với bạn gái qua điện thoại: "Bảo bối, đừng giận, về sau anh nhất định sẽ biểu hiện tốt, về nhà sẽ bưng mâm rửa chén cho em."

Sau khi nghe lén, Đại tiểu thư suy nghĩ, cảm thấy việc bưng mâm rửa chén có lẽ là một biểu hiện của tình yêu.

Cô yêu Mục Hiểu Hiểu.

Dù không hiểu cách biểu đạt, nhưng cô có thể học. Cô không muốn tình yêu của mình dành cho Mục Hiểu Hiểu bị người khác so bì.

Đại tiểu thư có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, cô muốn trở thành người yêu số một thế gian.

Không biết Trương Xảo là do chơi trò chơi quá hăng hay do trời mưa khiến đầu óc mê muội, cô nàng lớn tiếng: "Ai đón cậu? Là đàn chị sao?"

Đang bưng mâm, Đại tiểu thư dừng lại, nheo mắt.

Mục Hiểu Hiểu bước vài bước ra xa, hạ giọng: "Cậu điên rồi à, sao lại gào lớn thế? Cái gì mà đàn chị, mình đã nói rõ với chị ấy rồi, không có khả năng."

Trương Xảo là cái bát quái tinh: "Thôi đi, mình nghe chị ấy nói với bạn cùng hệ, trước khi tốt nghiệp nhất định phải bắt được cậu."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thôi, treo máy.

Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại, thấy Đại tiểu thư với đôi mắt đen nhánh đang tĩnh lặng nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu bản năng trong lòng run lên, cười gượng: "Đại tiểu thư đói bụng sao? Hôm nay em nấu cơm có hơi lâu."

Tần Di nhìn nàng một lúc, không nói gì, ngồi xe lăn đến bàn ăn.

Kế tiếp...

Đại tiểu thư luôn tán thưởng tài nghệ nấu nướng của Mục Hiểu Hiểu hôm nay lại tỏ ra khó chịu, rất khắt khe.

Nào là muối quá nhiều, canh quá ít, cơm quá cứng, bắp hấp như đá cục.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cuối cùng, Đại tiểu thư ném đũa xuống, không ăn nữa.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trầm mặc một lúc, Mục Hiểu Hiểu lặng lẽ nhìn Tần Di, nhỏ giọng hỏi: "Đại tiểu thư, chị mãn kinh sao?"

Tần Di: "..."

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Chỉ có cô giáo Mục mới có thể làm Đại tiểu thư tức đến mặt đỏ tai hồng, nàng cười, bước đến ngồi xuống cạnh Tần Di.

"Không ăn thì thôi, hay chúng ta đi bộ tản bộ?"

Nàng muốn động viên Đại tiểu thư đứng dậy đi dạo, nhưng hiện tại Tần Di đang tâm phiền ý loạn, hận không thể đập mặt nàng một trận, sao có thể thuận theo ý nàng được?

Cô giáo Mục là người rất biết cách điều tiết tâm trạng. Hôm nay Đại tiểu thư có thể mở miệng nói chuyện, đối với nàng là một sự kiện vui mừng lớn trong đời. Dù không ăn cơm, chỉ cần nhìn mưa bên ngoài, tâm trạng nàng cũng rất tốt. Nàng không nhịn được lại bắt đầu hừ khúc hát:

"Em biết đấy, dù cơn mưa lớn làm thành phố này điên đảo, tôi sẽ ôm lấy em. Tôi không chịu nổi khi thấy bóng dáng người bước đến..."

Ngày thường, Đại tiểu thư đã quen với giọng hát kỳ lạ của Mục Hiểu Hiểu, nhưng hôm nay, nàng cau mày giơ tay ra hiệu:

—— Khó nghe quá.

Em hát khó nghe như vậy, đồng học của em có thể chịu được không?

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, trong lòng tự hỏi: Đàn chị của em có chịu được không?

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày, không chịu thua: "Đại tiểu thư, chị đừng xem thường người khác. Thế giới này bao dung với nhiều phong cách khác nhau, có người thích nghe giọng hát chính quy, nhưng cũng có người thích nghe loại giọng hát khác biệt như em."

Tần Di: "???"

Có người thích sao? Người nào?

Giọng hát của cô mà Mục Hiểu Hiểu gọi là chính quy?

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư mặt mày tối sầm, cười kéo tay cô: "Nháo tính tình gì chứ, em biết chị muốn ăn lẩu, đúng không?"

Trong bất tri bất giác, thứ nàng thích ăn cũng trở thành thứ Đại tiểu thư thích ăn.

Tần Di nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng một lúc, rồi thở dài nhẹ nhàng.

Đúng vậy, cô phát tính tình gì chứ?

Sao cô có thể nổi giận?

Cô là gì của Mục Hiểu Hiểu?

Cô giáo Mục không biết, khi nàng lại ân cần chuẩn bị lẩu, Đại tiểu thư đã đứng sau lưng, âm thầm lập lời thể quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

—— Mục Hiểu Hiểu, có giỏi thì em cứ đừng là gì của chị, bằng không, chị sẽ không bỏ qua cho em.

Bữa ăn này thực sự phong phú, vừa có món xào, vừa có lẩu.

Mục Hiểu Hiểu thậm chí mở một chai champagne để uống chút rượu. Hôm nay cảm xúc nàng lên xuống dữ dội, thân thể lại bận rộn, sau khi ăn xong và dọn dẹp, mí mắt nàng bắt đầu díp lại, bị vẻ mặt không kiên nhẫn của Đại tiểu thư đuổi đi ngủ.

Trước khi rời đi, Mục Hiểu Hiểu lén nhìn cô, đầy kỳ vọng.

Tần Di thở dài nhẹ nhàng, "Biến."

Thật là một chữ "biến" mềm mại mà dữ dội, cảm thấy mỹ mãn, cô giáo Mục rửa mặt xong, nằm xuống giường. Đôi mắt nàng không mở ra được, chỉ là trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng gọi điện thoại cho em gái, thăm hỏi ngắn gọn, rồi nhanh chóng mở Taobao, chọn sách về khôi phục kỹ năng và ném vào giỏ hàng.

Chỉ trong vài phút, nàng đã ôm chăn ngủ say.

Mà trong phòng khách, đèn mờ mỏng manh được bật lên.

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh Đại tiểu thư, hạ giọng báo cáo: "Đại tiểu thư, tôi đã điều tra. Quanh trường học được trang bị camera giám sát như yêu cầu, nhưng mưa quá lớn, hình ảnh rất mờ."

Anh ta lấy điện thoại ra, đưa cho Tần Di.

"Đối phương đến nhanh, đi cũng nhanh, rõ ràng có chuẩn bị. Biển số xe cũng bị che đi. Sau khi rời đi, anh ta không dừng lại, không tháo mũ bảo hiểm. Cuối cùng anh ta biến mất ở khu vực gần bờ sông."

Tần Di ngồi trên xe lăn, mặt không biểu cảm nhìn video.

Lưu Vạn Niên là người làm việc rất cẩn thận, không chỉ tìm video từ hệ thống giám sát công cộng của trường học mà còn hiệp thương với các gia đình xung quanh để lấy video từ hệ thống giám sát tư nhân.

Nhưng tất cả đều bị phá hủy bởi cơn mưa quá lớn, có lẽ đối phương chính là lợi dụng thời tiết khắc nghiệt như vậy để hoành hành.

Trong video, đừng nói là chi tiết, ngay cả nam nữ, mặt mũi biểu cảm đều không thấy rõ, chỉ có thể thấy một bóng đen.

Tuy rằng trời mưa, nhưng khu vực quanh trường học, người đi xe máy cũng không phải là ít.

Như vậy mà điều tra, không có hướng dẫn rõ ràng, chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Dù có tai mắt khắp nơi, tìm người đi tra, cũng không có manh mối.

Thấy Đại tiểu thư không nói lời nào, Lưu Vạn Niên có chút lo lắng.

Tần Di trầm mặc một lúc, rồi cô nâng tay ra hiệu.

—— Lấy giấy và bút lại đây.

Lấy giấy và bút? Lưu Vạn Niên trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo yêu cầu của Đại tiểu thư, mang giấy và bút tới.

Mở tờ giấy ra.

Tần Di trầm mặc một lát, cô lấy ra điện thoại của mình, nhìn chằm chằm màn hình rất nghiêm túc.

Lưu Vạn Niên kinh ngạc, chẳng lẽ Đại tiểu thư đã ghi lại gì đó? Không thể nào! Ánh mắt anh ta không tự giác nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Đại tiểu thư, rồi toàn thân cứng lại.

Anh ta còn tưởng rằng Đại tiểu thư đang xem tin tức có liên quan đến vụ việc, hoặc manh mối gì đó.

Nhưng không nghĩ tới, lại là một bức ảnh Mục Hiểu Hiểu nấu cơm, tay cầm chảo, eo nhỏ vặn vẹo thật quyến rũ, ánh mắt cũng đầy vẻ tự mãn khoe khoang.

Tần Di nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, khóe môi không tự giác giơ lên, cô tùy tay thiết lập thành màn hình nền điện thoại.

Lưu Vạn Niên: "..."

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Đã xảy ra chuyện gì?

Đại tiểu thư đang làm gì?

Không khí không phải đang rất căng thẳng sao?

Vì sao đột nhiên lại có thể sát cẩu như vậy?

Này giống như học bá thất thần làm việc riêng, Đại tiểu thư nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, cảm thấy lòng yên tĩnh hơn nhiều.

Cô cầm bút, nhắm mắt lại.

Bắt đầu hạ bút...

Bởi vì hành động vừa rồi, Lưu Vạn Niên nghĩ rằng Đại tiểu thư có thể đang vẽ chân dung Mục Hiểu Hiểu, nhưng khi cô di chuyển bút, hình ảnh bị đường nét phác họa dần dần hiện lên.

Ngày mưa, mặt đất lầy lội, xe máy phóng nhanh, bắn tung tóe bọt nước.

Chiếc xe máy đen dưới tay Đại tiểu thư hiện lên sống động trên giấy, cô nhắm mắt lại, như thể đang tái hiện lại cảnh trong đầu lên trên giấy.

Dần dần, tốc độ tay của cô càng lúc càng nhanh, mồ hôi chảy xuống từ chóp mũi.

Lưu Vạn Niên theo dõi từng nét bút của cô, ngừng cả thở.

Trời ạ, thật sự giống y như thật, giống như một bức ảnh.

Thậm chí, Đại tiểu thư còn vẽ chi tiết một chỗ sơn rơi trên bồn hoa gần cổng trường, từng chi tiết đều rất thần kỳ.

Kết thúc nét bút cuối cùng, Tần Di mở mắt, cúi đầu nhìn hình ảnh trên giấy.

Đúng là hình ảnh một người lái xe máy từ xa chạy tới, người đó thân hình cao lớn, mặc áo khoác đen. Thoạt nhìn thì khó phân biệt gì nhiều, nhưng khi nhìn kỹ, phần eo của người đó có nét đặc trưng nữ tính rõ ràng. Dù xe không treo biển số, nhưng bên phải lại có một chiếc lục lạc màu đỏ, giống như tín vật trừ tà ở một số nơi. Chiếc xe máy này, dường như là mẫu Halley X48 cổ điển.

Các chi tiết khác chỉ là nền cảnh, không mang nhiều ý nghĩa thực tế.

Có những manh mối này, với tài nguyên trong tay, cô có thể điều tra ra.

Tần Di nhìn Lưu Vạn Niên, đưa bức vẽ cho anh ta.

—— Đi điều tra.

Trong lòng Lưu Vạn Niên đã bị sự khiếp sợ và sùng bái chiếm trọn, anh ta biết Đại tiểu thư có trí nhớ kinh người, nhưng chưa từng thấy cô thể hiện như thế này.

Mắt thấy bức vẽ bị cuộn lại và chuẩn bị mang đi, Tần Di nhíu mày, suy nghĩ một lúc.

—— Chờ một chút.

Lưu Vạn Niên đã chuẩn bị xoay người đi, anh ta dừng lại nhìn Đại tiểu thư.

Tần Di ra hiệu, Lưu Vạn Niên lại đưa bức vẽ trở lại cho cô.

Trên bức vẽ này, Tần Di không chỉ vẽ chi tiết người lái xe máy mà còn đơn giản phác họa khuôn mặt kinh hãi của Mục Hiểu Hiểu.

Sự quan tâm của Tần Di đối với Mục Hiểu Hiểu là điều ai cũng có thể thấy.

Dù giao phó cho người đáng tin nhất, cô vẫn không yên tâm.

Cô không thể để Mục Hiểu Hiểu phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

Tần Di suy nghĩ, cầm bút, phác họa vài nét trên khuôn mặt đầy hoảng sợ của Mục Hiểu Hiểu, rồi trả lại bức vẽ cho Lưu Vạn Niên.

Lưu Vạn Niên: "..."

Trầm mặc hồi lâu.

Mãi đến khi ra khỏi Tần gia, Lưu Vạn Niên cúi đầu nhìn bức vẽ, trên mặt hiện đầy biểu cảm khó nói.

Khuôn mặt hoảng sợ giống như đúc của Mục Hiểu Hiểu trên giấy, dưới nét bút tài tình của Đại tiểu thư, đã biến thành một chú chó nhỏ dựng tai và thè lưỡi đáng yêu.

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Cô giáo Mục đã từng viết trong hồi ký:

"Niên thiếu, tôi đã từng cho rằng khi Đại tiểu thư vừa mới khôi phục lại khả năng nói chuyện, âm thanh mềm mại ấy là âm thanh thiên nhiên tuyệt diệu nhất trên thế gian, không gì sánh kịp."

Đại tiểu thư tình cờ đọc được đoạn này, cô ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, "Lại đây."

Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống sô pha, dựa đầu vào vai cô, "Làm gì vậy?"

Đại tiểu thư vừa kết thúc một cuộc họp, tóc búi cao, mặc bộ váy tây trang, trông vô cùng lãnh đạo. Cô sờ sờ vành tai Mục Hiểu Hiểu, "Cái gì gọi là 'đã từng cho rằng'?"

Đây chính là Đại tiểu thư đang kéo tai cảnh cáo.

Mục Hiểu Hiểu cười, tay ôm eo Đại tiểu thư, kéo cô vào lòng, "Lại ăn phải giấm gì rồi à?"

Không phải sao?

Đại tiểu thư kéo kéo tai nàng, nghiêm trang nói, "Em đừng nghĩ sẽ lừa qua được chị. Chị còn nghe âm thanh nào tốt hơn sao?"

Tự nhiên là không lừa dối qua được.

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày, nàng quay đầu môi dán vào vành tai Đại tiểu thư, nhẹ nhàng trêu chọc, "Đây là chị muốn em nói."

Đại tiểu thư lùi lại một chút, đôi mắt nhìn nàng chăm chú.

Mục Hiểu Hiểu nói, "Lần đầu tiên của chúng ta, thanh âm của chị có bao nhiêu động lòng chị, chị..."

Đại tiểu thư đỏ mặt, lập tức che miệng nàng lại, "Được rồi, đừng nói nữa."

Mục Hiểu Hiểu giơ tay lên, thẳng thừng nhìn Tần Di, ám chỉ một cách rõ ràng, "Được, không nói nữa, làm thì được chứ?"

Tần Di: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro