Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trong phòng của Đại tiểu thư chỉ tắt sau một khoảng thời gian dài.

Khác với trước kia khi cô thường lặng lẽ ngắm sao trời, bây giờ cô có rất nhiều việc để bận rộn, tất cả đều vì người trong lòng.

Đến giữa đêm, bánh xe của Tần Di lăn vào phòng của Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu ngủ say như một chú heo nhỏ, hai chân kẹp chăn, môi chúm chím.

Cô không hề hay biết.

Từ khi Tần Di xác định được tình cảm của mình, rất nhiều đêm mất ngủ, Đại tiểu thư đều lén vào phòng ngắm nhìn nàng. Nhìn vẻ ngây thơ khi ngủ của Mục Hiểu Hiểu, lòng Tần Di mới dần yên bình trở lại.

Cô đã từng chán ghét đủ loại trên đời, nhưng khi nhìn lên vì sao, thứ cô theo đuổi chân chính là sự đạm nhiên và rộng lớn của nó.

Hiện giờ, Mục Hiểu Hiểu chính là nhật nguyệt sao trời của cô.

Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, Mục Hiểu Hiểu đã nhận được tin nhắn từ giáo sư.

Còn hơn một tuần nữa là trở lại trường học, Mục Hiểu Hiểu sắp bước vào năm cuối, mọi người đều đang suy nghĩ về việc thực tập.

Mục Hiểu Hiểu đã từng bàn với Trương Xảo về việc sau khi tốt nghiệp là đi thực tập tại công ty trước hay tìm người cùng chí hướng để mở văn phòng làm việc.

Với danh tiếng của nàng ở trường, khi nhiều sinh viên còn đang loay hoay tìm việc, Mục Hiểu Hiểu đã trở thành người mà các công ty lớn muốn săn đón.

Nàng là người có kế hoạch rõ ràng, và phần lớn kế hoạch của nàng đều liên quan đến mẹ viện trưởng, bà nội cùng các em trai em gái ở cô nhi viện.

Nàng từng có một hy vọng.

Hy vọng trong năm cuối này có thể tham gia vào chương trình giáo dục tình nguyện ở vùng núi nghèo khó của Quý Châu trong ba tháng để đóng góp cho cộng đồng. Nhưng vị trí này không dễ dàng, vì nó rất cạnh tranh và quan trọng.

Trước đây, Mục Hiểu Hiểu luôn nghĩ rằng mình không có cơ hội, nhưng khi giáo sư thông báo tin vui, nàng ngỡ ngàng.

Niềm vui này đến quá đột ngột... nhưng ba tháng xa nhà, còn Đại tiểu thư thì sao?

Khi nàng trở về, Tần Di đã tỉnh dậy, ngồi trên xe lăn, mặc chiếc váy đen dài và trang điểm tinh tế, trông cô rất có tinh thần.

Nhìn Tần Di, Mục Hiểu Hiểu cảm giác như cô sẽ sớm trở lại vị trí cao nhất, nơi nhiều người muốn nịnh bợ cô.

Cô...

Tần Di quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, giơ tay lên:

—— Nhìn gì mà nhìn, chọc mù mắt em bây giờ.

Chỉ cần một cái liếc mắt, Đại tiểu thư đã hiểu được tâm tư của Mục Hiểu Hiểu. Nàng bĩu môi, nói: "Em đi tắm rửa đây."

Chạy một thân mồ hôi, Mục Hiểu Hiểu tắm rửa và suy nghĩ về nhiều điều.

Kỳ thật, theo hiểu biết của Mục Hiểu Hiểu, nàng cũng ít nhiều phân tích được những chuyện xảy ra hôm qua không phải là ngẫu nhiên, mà rất có thể do con người gây ra,

Chỉ là, nàng là một sinh viên bình thường sao có thể gây thù oán với ai?

Một số điều không cần phải chọc phá, nhưng trong lòng Mục Hiểu Hiểu, chúng nhẹ nhàng bay lượn.

Nàng không sợ cho bản thân mình như thế nào.

Chỉ là theo sự phục hồi của Đại tiểu thư, nhiều vấn đề không thể bỏ qua nữa.

Nàng và Tần Di, một người trên trời, một người dưới đất. Mục Hiểu Hiểu có thể bình đạm, nhưng Đại tiểu thư thì không. Trên vai cô có quá nhiều gánh nặng và trách nhiệm.

Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có một ngày sẽ trở thành điểm yếu để người khác dùng áp chế cô.

Khi ăn cơm, Tần Di nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu có vẻ mặt tâm sự nặng nề, cô liền phân phó Lưu Vạn Niên:

—— Đi bệnh viện thăm Thu Thu.

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Tần Di. Đây là lần đầu tiên Đại tiểu thư chủ động cho phép nàng ra ngoài.

Tần Di nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng:

—— Xem như là kỳ nghỉ phép.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trong mắt Đại tiểu thư, có phải nàng chỉ là kẻ ham tiền?

Dù sao, nàng cũng nên đi thăm em gái. Gần đây, vì bận rộn quá nhiều việc, nàng đã bỏ bê Thu Thu, em gái đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, không thể để xảy ra sai sót.

Để tiết kiệm thời gian, Mục Hiểu Hiểu không từ chối việc Đại tiểu thư sắp xếp cho Lưu Vạn Niên đưa đón mình. Tuy nhiên, trên xe, nàng vẫn lẩm bẩm: "Anh Vạn Niên, anh không cảm thấy Đại tiểu thư có chút kỳ lạ sao?"

Lưu Vạn Niên nghiêm túc lái xe, không đáp lại.

Mục Hiểu Hiểu mím môi, vuốt cằm suy nghĩ: "Trước đây, mỗi lần xin nghỉ, chị ấy đều không vui, hôm nay sao lại chủ động như vậy?"

Lưu Vạn Niên nhìn Mục Hiểu Hiểu qua gương chiếu hậu, nghĩ thầm: chẳng lẽ cô nàng này cuối cùng cũng nhận ra rằng mình có nguy cơ bị thất sủng? Nên trở về và đối xử tốt với Đại tiểu thư chăng?

Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát: "Em cảm giác chị ấy muốn tự mình làm việc gì đó, cố ý đuổi em đi."

Lưu Vạn Niên thầm kinh ngạc: "..."

Có phải đây là tâm hữu linh tê không?

Mục Hiểu Hiểu liếc nhìn Lưu Vạn Niên, nhưng anh ta chỉ quay đầu, giả vờ như không biết gì.

***

Trên đời này, có thể thực sự tồn tại cái gọi là "tâm hữu linh tê".

Vừa khi Mục Hiểu Hiểu rời đi, Tần Di lập tức lên tầng ba, ngồi trên xe lăn nhìn xuống dưới, như đang chờ đợi điều gì.

Người giúp việc trong nhà thỉnh thoảng nhìn Tần Di, nhưng không dám tiến lại gần, chỉ dám liếc nhau rồi vội vàng rời đi.

Mười phút sau, âm thanh xe ô tô vang lên trong sân, sau đó là tiếng đóng cửa xe và tiếng giày cao gót dồn dập trên mặt đất.

Tần Di nhìn cánh cửa với ánh mắt lạnh lùng.

Chẳng bao lâu, cửa bị đẩy ra, Tần Sương mặc một bộ đồ tây màu đen, đeo hoa tai ngọc trai, vội vàng bước vào phòng, nhìn Tiểu Thúy đứng mở cửa: "Em ấy đâu?"

Tiểu Thúy sợ hãi Tần Sương, không dám đáp lại, chỉ quay đầu nhìn lên tầng ba.

Tần Sương ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Tần Di ngồi trên lầu.

Từ khi em gái xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Tần Di ra đón cô ấy.

Lẽ ra Tần Sương nên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tần Di, cô ấy bỗng cảm thấy rùng mình.

Tần Sương bước từng bước lên lầu, giữ hơi thở bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Tần Di. Sáng nay, vừa nhận được tin Tần Di có thể nói chuyện, cô ấy đang họp, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp mà không màng ánh mắt người khác, vội vã đến Tần gia.

Trên đường tới, Tần Sương cảm thấy cảm xúc dâng trào. Đã lâu rồi, cô ấy tìm đủ mọi cách để Tần Di khôi phục nhưng không thành.

Hiện giờ, thật sự là Mục Hiểu Hiểu chữa khỏi cho Tần Di sao?

Tần Sương không thể tin nổi, cô ấy phải đến tận nơi để xem sự thật.

Tần Sương đi đến bên cạnh xe lăn của Tần Di, một chân quỳ xuống đất, ngửa đầu nhìn cô: "Di Di, họ nói... họ nói em..."

Tần Di nhìn chằm chằm vào Tần Sương, ánh mắt không chứa đựng chút ôn nhu nào, vẫn lạnh lùng như trước.

Nhưng hôm nay, dù vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, Tần Sương lại cảm nhận được một khí tràng khác biệt. Trước đây, khi Tần Di nhìn cô ấy, có thể là sự ghét bỏ, có thể là sự thờ ơ, cảm xúc luôn trầm lặng như một tình cảnh đáng buồn. Nhưng hiện giờ, trong ánh mắt đó, Tần Sương lại thấy được một ngọn lửa giận ẩn hiện.

"Cô... Tôi sẽ đẩy cô xuống."

Tần Sương cảm thấy chật vật dưới cái nhìn của Tần Di, đứng dậy khó khăn. Tần Di quay người lại, không để Tần Sương chạm vào xe lăn của mình, tự mình đi trước. Tần Sương nhìn theo bóng dáng của cô, mím môi rồi bước theo sau.

Hôm nay, A Chức được sắp xếp làm việc khác, không theo Tần Sương, còn Lưu Vạn Niên thì đã đi cùng Mục Hiểu Hiểu đến bệnh viện.

Hiện giờ, chỉ còn lại hai người họ đối mặt nhau.

Tần Sương ngồi trên sô pha, mấy ngày nay áp lực công việc nặng nề khiến nàng mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu. Cô ấy vốn không giỏi trong việc quản lý doanh nghiệp, hiện giờ phải gánh vác, dù có sự giúp đỡ của mẹ nhưng vẫn cảm thấy quá sức. Gần đây, trong các cuộc họp, hội đồng quản trị liên tiếp chỉ trích cô ấy, không hài lòng với biểu hiện của Tần Sương.

Một mặt đối phó với những vấn đề đau đầu đó, một mặt Tần Sương phải luôn chú ý đến tình hình của Tần Di.

Cô ấy cũng không thể nghĩ rằng một sinh viên không nổi bật lại có thể tạo nên những gợn sóng lớn như vậy trên mặt nước phẳng lặng trong vài năm.

Nhìn chằm chằm vào Tần Di một lúc lâu, Tần Sương lên tiếng: "Nếu em có thể nói chuyện, hãy để người bên phục hồi chức năng tham gia hỗ trợ đi."

Lời nói của cô ấy rất đơn giản, nhưng rõ ràng có ý đồ.

Nếu bên phục hồi chức năng tham gia, thì Mục Hiểu Hiểu sẽ không còn lý do ở lại.

Tần Di luôn bình tĩnh, ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ.

Lúc này, có lẽ Mục Hiểu Hiểu đang gặp Thu Thu, lại đang hò hét bắt em gái làm bài tập chăng?

Tần Sương nhíu mày: "Em đang suy nghĩ gì sao?"

Từ khi đến đây, cô ấy cảm thấy tâm trí của em gái không hề đặt ở mình.

Tần Di ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tần Sương.

Trước đây, mỗi lần gặp nhau, bất kể Tần Sương nói gì, Tần Di luôn giữ thái độ lạnh nhạt, không hợp tác. Nhưng lần này, cô chủ động giơ tay:

—— Chuyện của tôi, cô có quyền quyết định sao?

Một câu như đánh thẳng vào tâm can của Tần Sương, cô ấy không thể tin nổi nhìn Tần Di.

Đúng rồi, đây mới là Tần Di, đây mới là Đại tiểu thư cao ngạo, đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi cô ấy không thấy ánh mắt này?

Tần Di vẫn lạnh lùng, động tác tay chậm rãi nhưng rõ ràng:

—— Cô tới đây làm gì?

Tần Sương mím môi: "Chị muốn biết em có thể nói chuyện hay không, chị..."

Tần Di ngắt lời nàng, cau mày không kiên nhẫn:

—— Cô muốn biết, chẳng phải Tiểu Thúy đã nói cho cô rồi sao?

Một câu nói khiến Tần Sương lập tức cứng đờ, cô ấy không thể tin nổi nhìn Tần Di. Cô đã biết? Khi nào thì biết được?

Tiểu Thúy vốn là người giúp việc từ nhỏ, thân cận với cô như Tống tẩu.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của Tần Sương, Tần Di căn bản không có nhàn tâm cùng cô ấy nói chuyện vô nghĩa, cô giơ tay.

—— Tôi từng nói với cô, những chuyện trước kia, tôi đều không muốn nhắc lại, ân oán tình thù, đối với tôi đều đã qua rồi.

Tần Sương gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Em có ý gì?"

Tần Di ánh mắt lạnh như gió thu.

—— Cô đã làm gì?

"Em cư nhiên vì một ngoại nhân mà chất vấn chị!" Tần Sương có chút kích động, cô ấy có thể chịu đựng Tần Di oán trách, oán hận cô ấy, nhưng không thể chịu nổi khi cô đứng về phía người khác chỉ trích cô ấy: "Em vì cái gì mà để ý Mục Hiểu Hiểu như vậy, em hiểu biết cô ấy sao? Em biết quá khứ của cô ấy là cái dạng gì sao?"

Tần Sương vẫn luôn là như vậy, trước mặt người khác, cô ấy luôn là cao cao tại thượng, tính tình táo bạo, áp chế tất cả. Nhưng đối với Tần Di, cô ấy luôn ở trong trạng thái không thể kiểm soát cảm xúc, vội vàng muốn tiếp cận nhưng lại bị động.

Tần Di không muốn tiếp tục để ý đến cô ấy, cô trở tay từ một bên xe lăn, lấy ra một cái túi giấy dai ném vào người Tần Sương.

Tần Sương đôi mắt vẫn thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô, cô ấy hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế cảm xúc trong lòng.

Hôm nay cô ấy tới là để chúc mừng em gái, cô ấy không muốn tình huống trở nên như vậy.

Cô ấy khom lưng, nhặt lên túi giấy rơi trên mặt đất, không chần chờ, mở ra nó.

Chỉ là nhìn thoáng qua, Tần Sương liền thay đổi sắc mặt, cô ấy nghĩ đến Tần Di cuối cùng sẽ tra ra sự việc, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Lúc trước chỉ là an bài A Chức đi làm việc này, cô ấy cố ý dặn không được xúc phạm Tần Di, nhưng sự việc phát triển đột ngột, không như mong muốn. Tuy đã có đáp án, nhưng Tần Sương tức giận, hung hăng trách cứ A Chức: "Tôi chỉ bảo cô đi thử, cô đã làm cái gì!"

Cô ấy hiểu rõ Tần Di, từ khi Tần Di 18 tuổi, cô ấy đã được an bài bên cạnh, biết cô có những điểm mấu chốt gì. Nếu Tần Di thật sự để ý Mục Hiểu Hiểu, làm bị thương nàng, Tần Di nhất định sẽ ghi hận.

Từ khi biết Tần Di dùng thân thể bảo vệ Mục Hiểu Hiểu, Tần Sương suốt đêm không ngủ, ghen ghét khiến cô ấy thống khổ bất kham. Cô ấy nghĩ tới cái đêm tối tăm đó, khi cô ấy đem Tần Di hộ ở sau lưng, trên cánh tay còn cắm một con dao, máu ào ạt chảy.

Tần Di sợ hãi đến mức nước mắt rưng rưng, tay run rẩy không dám đụng vào cô ấy, "A Sương, A Sương..."

Tần Sương một tay gắt gao che lại cánh tay phải, đối với cô suy yếu cười: "Không có việc gì, Đại tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ cô."

Đã từng, người mà cô ấy dùng sinh mệnh để che chở, nâng niu trên đầu quả tim. Hiện giờ, cư nhiên vì người khác mà quên mình. Cô ấy thống khổ, cô ấy dày vò, mấy ngày nay cô ấy không biết làm thế nào để đối diện.

Việc đã đến nước này.

Tần Sương biết vô luận cô ấy nói gì, em gái cũng sẽ không tin tưởng cô ấy, cô ấy hòa hoãn ngữ khí, "Chuyện này là A Chức làm việc bất lợi, chị không thật sự muốn thương tổn cô ấy, chỉ là không cẩn thận."

Tần Di ánh mắt như đao, không cẩn thận? Một câu không cẩn thận là có thể hủy diệt hết thảy?

Tần Sương bực bội vẫy vẫy tay: "Trước không nói cái này, chị đã an bài bác sĩ Hứa, mau chóng kiểm tra một chút thân thể của em, xác định không có gì vấn đề, kế tiếp còn rất nhiều việc phải an bài."

Tần Di nhìn chằm chằm Tần Sương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Cô ấy nghĩ cô ấy đang khống chế cái gì đây?

"Đừng dùng loại ánh mắt đó để nhìn chị!"

Tần Sương bị chạm đúng chỗ nhạy cảm, lập tức đứng dậy, đôi mắt đỏ đậm, lạnh lùng cười: "Em cho rằng mấy năm nay, nếu không phải chị dốc hết sức che chở em, em, em..."

Tần Di nâng tay lên, ra hiệu cô ấy nói tiếp.

—— Đã sớm bị mẹ cô hại chết, đúng không?

Tần Sương: "..."

Cô ấy không muốn như vậy, nhưng cơn giận dữ làm cô ấy mất kiểm soát, lời nói ra không lựa lời.

Tần Sương ngồi lại xuống sô pha, cố gắng ổn định cảm xúc, cô ấy uống một ngụm trà, nhàn nhạt: "Chị đã điều tra qua Mục Hiểu Hiểu."

Tần Di thậm chí không thèm nhìn cô ấy.

Tần Sương tiếp tục: "Em cho rằng cô ấy sẽ khác biệt, nghĩ rằng cô ấy tiếp cận em không có mục đích gì sao? Tần Di, em quá ngây thơ rồi. Hiện tại là xã hội gì? Hửm? Ha ha, chị đây đánh cược với em, trường học của cô ấy sẽ sớm cho cô ấy cơ hội đi Quý Châu giảng dạy. Đây là điều cô ấy luôn mong muốn đến nằm mơ cũng muốn. Em cho rằng, cô ấy sẽ chọn em hay tiền đồ của mình?"

Đối mặt với Tần Di không phản ứng, Tần Sương lạnh lùng cười, "Nếu ba biết..."

"Đủ rồi."

Tần Di mở miệng ngắt lời cô ấy, tuy rằng giọng nói không mạnh mẽ như trước, nhưng lại khiến Tần Sương lập tức sững sờ.

Tần Sương nhìn cô, trong mắt đầy kinh hỉ, cô thật sự có thể nói chuyện.

Tần Di xoay xe lăn lại, đối diện Tần Sương, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy, nâng tay lên.

—— Cô làm tôi thấy ghê tởm.

Những thủ đoạn hạ đẳng đó, mẹ con các người đã từng dùng lên Tần Di, cô có thể khinh thường mà không thèm để ý, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu, không thể và không cho phép.

Tần Sương nắm chặt tay, mắt đỏ nhìn Tần Di.

Tần Di lẳng lặng nhìn cô ấy.

—— Cô không phải muốn biết tôi đối với Mục Hiểu Hiểu có cảm tình thế nào sao?

Được, cô có thể nói cho cô ấy biết.

Tần Di hạ tay, ánh mắt thản nhiên.

—— Như cô nghĩ.

Cô thích Hiểu Hiểu.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thích ai như vậy, muốn đem hết thảy tốt nhất đều cho nàng, muốn dùng hết tất cả để bảo vệ nàng.

Cho nên, đừng chạm vào nàng.

Đừng khiêu chiến điểm mấu chốt cuối cùng của cô.

Mặt Tần Sương vặn vẹo, trong mắt cơ hồ muốn phun hỏa, ngay lúc này, di động của cô ấy vang lên. Cô ấy nhìn nhìn điện báo, cắn chặt răng, tiếp lên.

"Nói!"

Mở miệng chính là sự táo bạo.

Điện thoại bên kia người tựa hồ cũng thực hoảng loạn, ngữ tốc thực nhanh nói rất nhiều lời, thỉnh thoảng còn có tiếng ồn ào hỗn loạn.

Sắc mặt Tần Sương thay đổi liên tục, cuối cùng không thể tin được quay đầu nhìn Tần Di.

Đại tiểu thư nhàn nhã cầm ly cà phê trên bàn trà uống một ngụm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, như thể biết cô ấy sẽ nhận được cuộc gọi này.

Cuộc điện thoại là từ người bên cạnh Tần Sương gọi tới.

Tần gia người luôn luôn trung thành, bề ngoài thần phục, kỳ thật sau lưng đối với Tần lão gia tử làm chuyện này đều nghị luận không phục, đặc biệt là Nam Dương tổ chức có kết cấu tương đối phức tạp, Tần Hải Dao đã từng ở bên trong chiếm một tỷ trọng rất lớn, khi cô ấy đi, chính là bàn giao cho Tần Di tiếp vị trí của cô ấy, chúng nguyện sở bối, thế cho nên lâu như vậy, bên cạnh Tần Sương người dùng vẫn còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

A Chức là từ nhỏ cùng cô ấy cùng nhau huấn luyện, tựa thân tựa hữu bạn chơi cùng, cũng là người duy nhất mấy năm nay ở bên cạnh cô ấy dám lên tiếng. Hôm nay, cô ta vốn dựa theo Tần Sương phân phó đi ra ngoài làm việc, địa điểm hẹn là ở một quán cà phê trong công viên, A Chức để xe, đi chưa được mấy bước trên bậc thang, thì gặp một đống người trẻ tuổi bước nhanh đi qua.

Cô ta cau mày, muốn né tránh, nhưng sự việc bất ngờ liền xảy ra ngay lúc đó. Người quá nhiều, mọi người đều đi ngang qua nhau, với phản ứng năng lực của A Chức, người bình thường đừng nói là thương tổn, chỉ cần tới gần cũng khó, nhưng hôm nay, trong trường hợp này, cô ta thả lỏng cảnh giác, không nghĩ nhiều, và người đi qua quá nhiều, ngay lúc nàng ngã từ bậc thang xuống, cũng không biết là ai đã đẩy cô ta.

Cô ta bị thương rất nặng, chân phải mắt cá chân gãy xương, đã bị đưa vào bệnh viện.

Tần Sương cúp điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Di, Tần Di một tay vuốt ve cái ly, một tay nhàn nhạt khoa tay múa chân.

—— Chỉ là không cẩn thận.

Tần Sương vẫn vẻ mặt kinh ngạc, Tần Di đã buông ly trong tay, điều khiển xe lăn tiến lên một bước.

Tần Sương đi theo lui về phía sau một bước.

Tần Di một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ấy, giơ tay.

—— Tần Sương, trước kia, cô từng hỏi tôi, vì cái gì người khác đều nói nữ nhân Tần gia rất điên cuồng.

Khi đó, hai người tình cảm còn rất tốt, sau khi che chở Tần Di tham gia xong một buổi tiệc tối trở về trên xe, Tần Sương nhìn Đại tiểu thư cao quý ưu nhã trong lễ phục dạ hội, khi trò chuyện nhịn không được hỏi: "Đại tiểu thư, tôi đã từng nghe người khác nói, nữ nhân Tần gia đều rất ..."

Cô ấy không dám nói thẳng ra hai chữ "điên cuồng", nhưng Tần Di cũng hiểu được, trong mắt hàm chứa ý cười: "Tôi cũng không biết ngoại giới vì sao lại nói như vậy."

Hiện giờ, Tần Di nhìn chằm chằm Tần Sương, rõ ràng nói cho cô ấy.

—— Cô muốn biết, cứ việc đi tổn thương em ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro