Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư này như tắm mình trong gió xuân mỉm cười khiến Mục Hiểu Hiểu sững sờ, nếu không phải vì có mẹ nàng ở đây, nàng thật sự muốn dụi mắt. Đại tiểu thư làm sao vậy? Như thế nào lại khác thường như vậy? Cô đây là đang cười sao? Cô vì cái gì đột nhiên cười?

Lúc cúp điện thoại, Tần Di thật sâu nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái, cho nàng một ánh mắt ý vị thâm sâu, làm nàng tự mình nghiền ngẫm lĩnh ngộ.

Mục Hiểu Hiểu bị hù trong lòng run run, nàng thu hồi điện thoại, nghe thấy Tô Thu Vân cười nói: "Mẹ thấy đứa nhỏ này ôn nhu lại có lễ phép, không giống như con nói cao lãnh xa cách nha."

Nếu không có cái liếc mắt của Đại tiểu thư khi cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn muốn vạch trần cô, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười: "Dạ... Chắc là vậy?"

Tô Thu Vân kỳ quái nhìn nàng một cái, "Con làm sao vậy?"

Bà ấy cảm giác Mục Hiểu Hiểu có điểm không thích hợp, Mục Hiểu Hiểu vỗ vỗ ngực: "Có thể ăn nhiều quá. Vậy giờ con mang mẹ đi thăm Thu Thu."

Đại tiểu thư nói được thì làm được.

Các nàng vừa mới đến bệnh viện, Lưu Vạn Niên liền lái xe lại đây, hơn nữa anh ta còn cố ý điệu thấp lái một chiếc Buick. Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm chiếc xe này nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Đại tiểu thư đâu?"

Lưu Vạn Niên mỉm cười nhìn hai người, "Cô ấy đang mua nguyên liệu nấu ăn, nói muốn tự mình nấu cơm."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Vị lão đại ca này, anh nói dối còn có thể giả hơn một chút không? Đại tiểu thư mua nguyên liệu nấu ăn, còn tự mình nấu cơm? Mặt trời mọc từ hướng Tây?

Tô Thu Vân có điểm ngoài ý muốn, bà ấy tươi cười ôn hòa: "Không cần khách khí như vậy, tùy tiện ăn một chút là được, về nhà để Hiểu Hiểu nấu cũng được."

Lưu Vạn Niên đối với người phụ nữ nhìn nhu hòa tướng mạo ôn nhuận trưởng giả phi thường có hảo cảm, anh ta cười cười: "Dì à, không có việc gì, Đại tiểu thư phân phó, nói dì vừa tới khẳng định muốn thăm Thu Thu, cũng nên nghỉ ngơi một chút, dì bên này trước cùng Thu Thu nói chuyện, trong chốc lát con đưa Hiểu Hiểu trở về giúp đỡ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Không cần.

Nàng không muốn làm trợ thủ.

Nàng muốn làm khách!

Rõ ràng là Đại tiểu thư thỉnh các nàng ăn cơm!

Tô Thu Vân đích xác muốn nói chuyện với Thu Thu nhiều một chút, Thu Thu vừa thấy bà ấy đến, cô bé giống như chó con bị dẫm phải móng vuốt, rầm rì nói chuyện, ôm eo bà ấy: "Ô ô, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ mẹ, mẹ biết không, chị con đáng sợ lắm."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tô Thu Vân vuốt tóc cô bé, đánh giá sắc mặt: "Như thế nào mà có quầng thâm mắt đây, không phải thức đêm làm bài tập đi?"

Thu Thu: "..."

Mục Hiểu Hiểu cười, nàng thích nhất nghe mẹ nàng nói bằng giọng điệu mềm dẻo này, Thu Thu bắt lấy tay Tô Thu Vân, lại hướng trong lòng ngực cọ cọ, lại ôm eo làm nũng, cái miệng nhỏ chu chu, ai u, quả nhiên đúng là một chuyên gia nũng nịu, một bậc thầy nhõng nhẽo.

"Mẹ, chờ con giải phẫu xong, con muốn ăn làm thịt kho tàu do mẹ nấu."

Tô Thu Vân nhéo nhéo cái mũi cô bé: "Khó mà làm được, mẹ nghe Hiểu Hiểu nói, con hẳn là ăn thanh đạm một ít."

Thu Thu bĩu môi, "Mẹ đừng việc gì cũng nghe chị con, mẹ xem chị ấy dưỡng da mình đến non mịn kia kìa."

Cũng không phải là da thịt non mịn thôi sao? Do Đại tiểu thư cẩn thận dưỡng đó.

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày với Thu Thu, Thu Thu vung nắm tay với nàng, Tô Thu Vân cười cười, bà ấy vuốt tóc Thu Thu: "Chị con nói, lần này chị Tần Di đã giúp đỡ rất nhiều, về sau phải chân thành báo đáp người ta biết không?"

Thu Thu nghiêm túc gật gật đầu, lời thề son sắt: "Con biết rồi ạ."

Mục Hiểu Hiểu vui mừng nhìn cảnh tượng mẫu từ tử hiếu này, Lưu Vạn Niên bên cạnh nói: "Chúng ta đi về trước hỗ trợ đi."

Tô Thu Vân quay đầu nhìn nàng: "Mau đi đi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật không biết Đại tiểu thư đang làm chuyện xấu gì nữa.

Mãi cho đến khi lên xe, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được hỏi: "Chị ấy đang làm gì vậy? Vì sao không ra ngoài ăn?"

Đối với vợ bà chủ, Lưu Vạn Niên nghiêm trang trả lời: "Không biết."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Anh ta đích xác không biết.

Sau khi cúp điện thoại, Đại tiểu thư liền lâm vào trạng thái điên cuồng tìm tòi, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn của cô nhanh chóng tra cứu trên di động, có rất nhiều vấn đề cô muốn biết.

—— lần đầu tiên gặp mặt gia trưởng nên biểu hiện thế nào để đối phương thích?

—— lần đầu tiên gặp mặt gia trưởng nên chuẩn bị lễ vật gì?

—— lần đầu tiên gặp mặt gia trưởng nên mặc gì?

...

Tràn đầy cả giao diện, Đại tiểu thư nhanh chóng tìm đọc, rồi bắt đầu hành binh bố trận.

Khi Mục Hiểu Hiểu về đến nhà, Tần Di đã mặc xong váy dài ngồi trên xe lăn chờ nàng, Mục Hiểu Hiểu vừa thấy đôi mắt đã sáng lên.

Wow.

Đại tiểu thư hôm nay ăn mặc thật thục nữ nha.

Váy dài màu trắng, theo gió, vạt áo hơi đong đưa, tóc cũng buông xõa, nhìn trẻ hơn vài tuổi, trang điểm nhạt, môi không dùng màu đỏ rực nhất quán mà đổi thành màu hồng bánh đậu tương đối nội liễm. Mục Hiểu Hiểu chú ý thấy, Đại tiểu thư không đeo trang sức gì, mỗi lần, cô đều phối hợp hoa tai theo quần áo, lần này cô thuần túy không đeo gì, chỉ đeo vòng cổ bạch kim mà Mục Hiểu Hiểu tặng.

Mục Hiểu Hiểu đang muốn khen ngợi, Đại tiểu thư duỗi tay ra.

—— Câm miệng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tần Di nghiêm túc nhìn nàng.

—— Nhìn chị một thân mộc mạc không?

Cô tra rồi, lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải làm đối phương cảm thấy mộc mạc, đây là nhịp cầu quan trọng để tạo ấn tượng tốt.

Mục Hiểu Hiểu bị hỏi có chút ngốc, như thế nào? Nàng chần chờ một chút: "Thật ra... phi thường đẹp."

Tần Di nhíu mày, chỉ là đẹp sao, sẽ không cảm thấy mộc mạc sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời đất ơi.

"Mộc mạc" hai chữ này có thể liên quan đến Đại tiểu thư sao?

Cô khí chất như vậy, chỉ cần mặc vào quần rách áo vá, người ta cũng sẽ cảm thấy là tham gia lễ thời thượng nào đó mới từ sân khấu bước xuống.

Chiếc váy trắng này có lẽ là trang phục trang nhã nhất của Tần Di rồi. Đại tiểu thư tâm tư chuyển nhanh, có một số thứ phải dựa vào người đồng hành làm nền.

Cô nhịn không được đánh giá Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu vẫn là bộ dáng cũ, vì tiện chạy ngược chạy xuôi, nàng mặc quần jean, áo thun trắng, một chút cũng không hoa lệ, quá mức mộc mạc.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Chân nàng theo bản năng rụt rụt, làm gì? Đại tiểu thư vì sao nhìn nàng như vậy?

Tần Di nâng tay.

—— Em thay quần áo đi.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Trên đời này còn có loại chuyện tốt này sao?

Nàng cùng Đại tiểu thư lâu như vậy, chưa bao giờ được cô cho phép qua phòng để chọn quần áo... Mẹ nàng đến còn có đãi ngộ này sao?

Mục Hiểu Hiểu luôn bị Đại tiểu thư khinh bỉ về gu thời trang, trong thời gian khẩn cấp, Tần Di đi theo nàng vào phòng thay đồ. Khi thấy Mục Hiểu Hiểu cầm lấy một chiếc váy dài màu hồng nhạt, Tần Di từ phía sau đụng vào nàng một chút.

Mục Hiểu Hiểu lảo đảo, Đại tiểu thư nhìn nàng.

—— Buông.

Diễm tục.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Dưới sự chọn lựa của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu "bị bắt" chọn một chiếc váy dài màu đỏ tươi, đồng dạng là màu đỏ, nhưng chiếc váy này cao quý hơn nhiều so với chiếc nàng mặc trong tiệc sinh nhật của Đại tiểu thư.

Chiều dài vừa tới đầu gối, tôn lên đôi chân thẳng tắp của Mục Hiểu Hiểu, thiết kế bó eo làm nổi bật đường cong do luyện tập hàng ngày của nàng. Tóc đơn giản buộc lên một chút, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào gương, không thể nhịn được mà bưng kín miệng: "Má ơi, Đại tiểu thư, mỹ nữ này là ai?"

Tần Di đã quen với thái độ này của nàng, không nói nhảm nhiều, kéo Mục Hiểu Hiểu đến trước bàn trang điểm.

Ngồi trước bàn trang điểm, Mục Hiểu Hiểu có phần kinh ngạc: "Không phải đâu, Đại tiểu thư, chúng ta chỉ gặp mẹ của em, không phải lãnh đạo hay Boss, có cần đến mức này không?"

Như thế nào không đến mức?

Đối với lãnh đạo hay Boss, Đại tiểu thư còn khinh thường việc cố tình trang điểm. Nhưng vì gặp mẹ của Mục Hiểu Hiểu, Tần Di muốn thể hiện thật tốt.

Làm cho Tô Thu Vân biết rằng cô có thể chăm sóc Mục Hiểu Hiểu rất tốt, để yên tâm giao Mục Hiểu Hiểu cho cô.

Đại tiểu thư trang điểm cho nàng...

Thấy Đại tiểu thư bút kẻ mắt, Mục Hiểu Hiểu hô hấp như bị tước đoạt, quá thân cận...

Tần Di rất chuyên chú, dán rất gần, đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn lông mi nàng, lông mi dài chớp động như mang theo phong, động tác nhẹ nhàng, hương thơm nhàn nhạt từ cô làm Mục Hiểu Hiểu nổi da gà. Trong lòng ngứa ngáy, nàng không nhịn được nghiêng đầu.

Không xong.

Nàng không chịu nổi sự ôn nhu của Đại tiểu thư như vậy.

—— Trốn cái gì?

Tần Di cảnh cáo nhìn nàng, thuận tay giữ đùi nàng xoay lại.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Chuyên chú Đại tiểu thư là không thể quấy rầy.

Tần Di tay nâng mặt Mục Hiểu Hiểu, ban đầu khi trang điểm cô rất chuyên chú vào ngũ quan của Mục Hiểu Hiểu. Nhưng khi đồ son môi, Đại tiểu thư nhận ra gương mặt trên tay cô tựa hồ biến sắc. Cô giật mình, nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu sắp cháy rực, nàng không biết đãi ngộ này là ân huệ hay tra tấn.

Mặt nàng bị Đại tiểu thư ôn nhu phủng trong tay, mắt nhộn nhạo đều là bóng dáng nàng, mũi hô hấp đều là hương thơm.

Ai có thể chịu được?

Tần Di thấy nàng như vậy, cong cong khóe môi, chọn son môi màu cam, vặn ra, tô nhẹ lên môi Mục Hiểu Hiểu.

Theo hoa văn môi, từng chút ôn nhu tô lên, đôi mắt Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt đầy quang lưu chuyển.

Đồ son môi gì đó...

Thật sự là cái gì... khó vượt qua ải mỹ nhân.

Mục Hiểu Hiểu tim đập như sấm, miệng khô lưỡi khô, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng muốn trốn nhưng Đại tiểu thư chỉ đơn giản nhéo cằm nàng, khiến nàng không động đậy.

Đây là loại cảm giác gì...

Từ ngực thoán khởi một luồng điện lưu, lập tức đánh sâu vào ngực Mục Hiểu Hiểu, khiến thân mình nàng run run, Tần Di nhìn nàng, nâng tay.

—— Son môi dính vào năng?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư là mang thù, cung Bò Cạp bản chất là có thù tất báo.

Cho dù là người yêu.

Mục Hiểu Hiểu nhéo chân nhẫn nại, không có cách nào, Đại tiểu thư rõ ràng trang điểm ở nơi khác rất nhanh, nhưng cố tình ở trên môi rất chậm, từng chút, không chỉ tô lên môi, mà còn lên cả lòng nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhịn không được, rầm rì một tiếng: "Tàm tạm là được rồi."

Nàng thậm chí có thể cảm giác được son môi theo hoa văn môi đẩy ra xúc giác tinh tế.

Đại tiểu thư nhìn nàng, "Câm miệng."

Ể.

Thật hung dữ, một câu mắng làm Mục Hiểu Hiểu lập tức câm miệng, nàng nhấp nháy mắt nhìn Tần Di, nhìn Đại tiểu thư với ánh mắt chuyên chú, cảm giác hô hấp của nàng từng chút dừng trên mặt, tâm Mục Hiểu Hiểu đều tan chảy. Nàng thậm chí dâng lên một loại xúc động, muốn bóp chặt eo Đại tiểu thư, muốn giữ cô chặt bên người nàng, hung hăng hỏi cô, tô son nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn hôn nàng sao?

Ở góc độ tình yêu mà nói, nếu thật sự phải đối đầu, không có người thắng, nhất định kết cục là lưỡng bại câu thương.

Khi Mục Hiểu Hiểu cuối cùng được Đại tiểu thư buông ra, đứng dậy, vung tóc dài, ưỡn ưỡn ngực, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Tần Di.

Đại tiểu thư bị mê hoặc.

Thật sự rất đẹp.

Có đôi khi, ưu thế tuổi trẻ là vô pháp ngăn cản.

Mục Hiểu Hiểu trẻ trung như vậy, nàng thật sự thích hợp với sắc đỏ thẫm này. Trước kia, nàng cũng ngẫu nhiên trang điểm, nhưng đều là tự mình tùy tiện làm qua loa, đâu có chuyên nghiệp như Đại tiểu thư chuyên viên trang điểm phục vụ. Nàng đứng trước mặt Tần Di, đôi chân thon dài như ngọc, vòng eo mảnh khảnh, đĩnh bạt no đủ, như một đoàn chu sa lưu li hỏa cướp đi mọi ánh nhìn của Tần Di.

Tần Di nhìn chằm chằm trong chốc lát, tâm đều hòa tan.

Thật là đẹp mắt, không hổ là người cô thích.

Mục Hiểu Hiểu hớn hở: "Đại tiểu thư, chị có thể cho ta son môi này không?"

Nàng biết Đại tiểu thư thích sạch sẽ, son môi này dùng xong chắc chắn sẽ ném, không bằng để nàng cất giữ.

Tần Di cau mày, thu son môi vào túi, không có khả năng, vì cái gì phải cho nàng? Mục Hiểu Hiểu hiện tại đã trở nên to gan lớn mật sao? Son môi của cô cũng dám mở miệng đòi.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư nhanh nhẹn thu son môi, lâm vào thật sâu trầm mặc.

Hết thảy chuẩn bị không sai biệt lắm, Đại tiểu thư phân phó Lưu Vạn Niên mua xong nguyên liệu nấu ăn đem theo, chuẩn bị lên đường đến nhà của Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc: "Không phải ở chỗ chị ăn sao?"

Đại tiểu thư không kiên nhẫn nhìn nàng.

Nghĩ gì vậy?

Sao có thể ở đây.

Đại tiểu thư biết Tô Thu Vân, bỏ qua thân phận là mẹ của Mục Hiểu Hiểu, bà ấy là một người đáng kính trọng và tôn trọng, vì con cái mà cống hiến cả đời, kiên cường bên trong, ôn nhu bên ngoài.

Tần Di suy nghĩ rõ ràng, nếu ăn ngoài, bà ấy có thể cảm thấy lãng phí, hơn nữa sau khi bôn ba đường dài, chắc chắn muốn về nhà, nếu tới đây, bà ấy sẽ bị bó buộc, không bằng đi nhà Mục Hiểu Hiểu tiện lợi hơn, cơm nước xong có thể trực tiếp nghỉ ngơi.

Mục Hiểu Hiểu còn hoài nghi nhân sinh: "Vậy sao không trực tiếp mang em về nhà, còn phải quay lại đây?"

Nhiều phiền toái quá, lăn lộn tới lăn lộn lui.

Tần Di nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt như dao nhỏ.

—— Em nói nhiều như vậy làm gì? Đầu lưỡi không cần thì lát nữa cắt xuống nấu cơm.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đậu xanh, đậu xanh rau má!

Lưu Vạn Niên ở bên cạnh nhịn không được cười, đôi khi thật là bội phục vợ bà chủ. Điểm này, ngay cả anh ta cũng đã nhìn ra, Đại tiểu thư rất coi trọng lần này gặp mặt, cô muốn đổi váy cho đến khi vừa lòng mới đi, không phải còn trang điểm cho vợ bà chủ sao?

Lưu Vạn Niên nhịn không được nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Nam nhân thưởng thức nữ nhân luôn luôn trực tiếp như vậy.

Lưu Vạn Niên trong mắt tràn đầy khen ngợi, trước kia nhìn Mục Hiểu Hiểu còn cảm thấy trẻ con như Thu Thu. Khi ăn diện lên, người liền thành thục nhiều, anh ta vừa nhìn vừa cười, xoay người lại xách nguyên liệu nấu ăn, vừa nhấc đầu liền thấy con ngươi Đại tiểu thư lạnh lùng.

Lưu Vạn Niên: "..."

Tôi vô tội!

Tôi chỉ nhìn một cái, đơn thuần thưởng thức, không có ý gì khác.

Đại tiểu thư không cần nhìn tôi như vậy, tôi sợ a.

Một đường lăn lộn, cuối cùng tới nhà Mục Hiểu Hiểu. Vào phòng, Lưu Vạn Niên theo nàng dọn dẹp, Thu Thu ở bệnh viện cũng một đoạn thời gian, trong nhà không có người quét dọn, có chút bám bụi.

Mục Hiểu Hiểu dọn dẹp thời gian này cảm xúc rất tốt, nói thật, giờ khắc này, tâm địa nàng có chút không thiện lương, mang theo tà ác cùng chế giễu trong lòng.

Nàng biết trình độ nấu ăn của Đại tiểu thư như thế nào.

Hôm nay có chuyện lớn như vậy, mời mọi người đến cùng, nàng thật sự muốn xem Đại tiểu thư có thể làm ra cái gì.

Mọi thứ gần như đã được dọn dẹp xong.

Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi, chuẩn bị bước vào bếp. Tình hình thế nào? Nàng đã bận rộn lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng động nào từ bếp, Đại tiểu thư vẫn chưa bắt đầu sao?

Không phải là chưa bắt đầu.

Tần Di đang ngồi trong phòng khách, đeo tai nghe màu trắng, gọn nhẹ và tinh tế, ánh kim loại trắng bóng loáng, trông rất cao cấp. Không biết cô đang nghe gì.

Mục Hiểu Hiểu bước chân chậm lại, tưởng Đại tiểu thư đang tham gia một cuộc họp qua điện thoại, nên không quấy rầy. Nhưng ngay khi nàng vừa bước thêm một bước, ánh mắt của Đại tiểu thư đã quay lại nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu giật mình, đứng nghiêm chỉnh.

Tần Di nhìn chằm chằm nàng, khúc khích gõ gõ vào tai nghe.

Tai nghe bên kia, lập tức truyền đến một giọng nói.

Tần Di gật đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu, rồi giơ tay lên.

—— Dì còn đang nói chuyện với Thu Thu, phải nửa giờ nữa mới ra khỏi bệnh viện.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

ĐM???

Gì cơ?

Cái tai nghe đó...... Không phải là đang mở họp sao?

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu đăm đăm nhìn vào tai nghe, nhíu mày, thò tay vào túi lấy điện thoại.

Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng xua tay: "Ai ai ai, đừng ném điện thoại." Nàng phát hiện Đại tiểu thư khi vội lên liền trở nên rất nóng nảy, động chút là ném điện thoại, không tốt chút nào.

Nhìn Đại tiểu thư an ổn ngồi trên xe lăn, không có ý định di chuyển, Mục Hiểu Hiểu cân nhắc, có phải cô muốn nàng giúp đỡ không? Muốn giúp thì nói đi, thái độ thành khẩn một chút, nàng sẽ giúp.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn Đại tiểu thư, một đôi con ngươi của Tần Di cũng nhìn chằm chằm nàng.

Nhìn nhau khoảng nửa phút.

Đại tiểu thư giơ tay lên.

—— Nhìn cái gì? Đi nấu cơm.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

......

Gì???

Không phải cô làm sao???

Tần Di với đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy sát khí và đe dọa.

Mục Hiểu Hiểu lui hai bước, "Em làm, em làm."

Đôi mắt của Đại tiểu thư không rời đi, xe lăn tiến lên một bước.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lại làm gì?

Đại tiểu thư giơ tay lên.

—— Bữa cơm này là ai làm?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời xanh ơi, Đại tiểu thư đây là muốn làm gì?

Đại tiểu thư không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở chân Mục Hiểu Hiểu. Nàng nhớ lại lần trước đi bệnh viện thăm Thu Thu, khi không cẩn thận cán qua, cảnh tượng khi đó nàng quá khẩn trương không chú ý là cảm giác gì.

Mục Hiểu Hiểu cả người căng thẳng, thu hồi chân, nuốt một ngụm nước miếng: "Là chị làm, Đại tiểu thư, cơm chiều là chị làm."

Tần Di vừa lòng gật đầu, cảm giác như đứa trẻ dễ dạy, đứa nhỏ này cuối cùng thông suốt. Cô lại hỏi.

—— Chị có phải rất hung dữ với em không?

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, cắn môi, nước mắt gần như chảy ra: "Không phải, chị đối với em đặc biệt tốt, luôn khinh thanh tế ngữ* nói chuyện với em."

(*) khinh thanh tế ngữ: tiếng lời nhỏ nhẹ.

Tần Di gật đầu, xe lăn tiến tới bên Mục Hiểu Hiểu, tay đặt lên cánh tay nàng, nhéo một nắm thịt, lại hỏi.

—— Những lời này em nói thật không? Trong chốc lát mẹ em đến cũng sẽ nói như vậy chứ?

Mục Hiểu Hiểu nhìn miếng thịt bị nhéo, khàn giọng đảm bảo: "Tuyệt đối là thật lòng, đừng nói mẹ em, ai ở đây em cũng sẽ nói như vậy!"

Tần Di nheo mắt, cảm thấy Mục Hiểu Hiểu có vẻ không chân thành.

Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cổ họng khô khốc, dùng giọng thanh thanh trả lời: "Đại tiểu thư đối với em đặc biệt tốt, thiên hạ đệ nhất ôn nhu! Chưa bao giờ tức giận lung tung, trù nghệ còn cực kỳ tốt, trong chốc lát còn phải vất vả vì chúng ta làm cơm chiều! Em thật là tam sinh hữu hạnh mới gặp được chị ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro