Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Di đỏ bừng mặt, đến cả tai cũng nhuốm màu đỏ vì sự hồn nhiên của Mục Hiểu Hiểu, cô khẽ hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy Mục Hiểu Hiểu ra: "Buông ra... Mau buông ra."

Mau buông ra, làm gì thế này?

Không thấy sắc mặt Tô Thu Vân đang thay đổi sao?

Tô Thu Vân không hổ là người từng trải qua nhiều sóng gió. Dù trong lòng bà ấy đã khiếp sợ đến tột độ và biểu tình cũng khó lòng che giấu, bà ấy vẫn không nói một lời ngăn cản. Ngược lại đôi mắt phát quang nhìn hai người.

Bà ấy nhìn một cái, Mục Hiểu Hiểu còn có thể làm gì đây?

Mục Hiểu Hiểu tay níu chặt cánh tay Tần Di, giọng nói không còn giống như ngày thường, thân mình nàng nghiêng về phía trước, ôm chầm lấy Tần Di: "Em vui quá."

Nói xong, cằm nàng cọ cọ vào cổ Tần Di, rúc vào lòng ngực Tần Di nhìn cô.

Thân mình Tần Di cứng đờ: "..."

Đây là thói quen của hai người hàng ngày, nhưng Mục Hiểu Hiểu không biết điều này trong mắt người khác là cỡ nào ái muội.

Tô Thu Vân đã nhìn Tần Di bằng ánh mắt hiểu rõ, trước đây bà ấy còn câu thúc với Tần Di một chút vì không quen biết và vì thân phận địa vị của cô, nhưng bây giờ...

Tô Thu Vân mỉm cười, nhìn Tần Di với ánh mắt như nhìn người trong nhà: "Nó uống nhiều là như vậy, con quen là tốt rồi."

Chú ý.

Chú ý cách dùng từ ở đây.

Ai sẽ nói về con mình uống nhiều trước mặt người ngoài và bảo: "Con đừng để ý," thay vì nói: "Con quen là tốt rồi."

Trước đây vào dịp Tết, ở cô nhi viện, mọi người tụ họp lại, ăn uống nói chuyện ca hát, vui vẻ bên nhau. Mục Hiểu Hiểu cũng uống nhiều, nhưng khi đó, nàng chỉ quậy phá ôm Thu Thu nhảy múa hát "Hai lão hổ", rất ít khi luôn miệng muốn người khác hứa rằng nàng là chó con.

Tô Thu Vân ngầm hiểu, "Chó con" chắc chắn là tiếng lóng thân mật của hai người trẻ tuổi.

Nghe xong lời này, Tần Di ngẩn người nhìn Tô Thu Vân, cô không còn để ý đến Mục Hiểu Hiểu đang rúc vào lòng ngực, nội tâm cô nhảy nhót kịch liệt, gần như không thể tin được.

Có đúng là ý cô nghĩ không? Đúng không?

Tô Thu Vân nâng chén rượu, uống một ngụm, mỉm cười: "Dì không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ như thế này."

Bà ấy thực sự đã lo lắng cho tương lai tình cảm của Mục Hiểu Hiểu.

Đứa trẻ này nhìn nhu hòa, vì nghề nghiệp mà luôn có thể rất nhanh chiếm được thiện cảm và ưu ái của người khác.

Nhưng nếu thực sự sống chung lâu dài, ai cũng sẽ nhận ra rằng Mục Hiểu Hiểu có một lớp phòng thủ dày nặng trong nội tâm, không dễ dàng để người khác tiếp cận.

Tần Di cảm thấy lo lắng, cô ít tiếp xúc với trưởng bối và đã chứng kiến nhiều trường hợp trong giới giải trí. Thậm chí trong một môi trường bao dung như vậy, vẫn có người khi bị lộ chuyện tình cảm đồng tính sẽ gặp phải những mối đe dọa nghiêm trọng.

Cô có thể không để tâm đến bất kỳ ai, thậm chí không để tâm đến chính mình, nhưng lại không thể không lo lắng cho người trong lòng ngực. Tần Di cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, người đang say mềm, rì rầm nói: "Mệt quá, đỡ bổn chó con đi ngủ."

Tần Di: "..."

Tần Di nhớ lại lần nàng uống say, Mục Hiểu Hiểu đã nói bên tai cô: "Ngày mai tỉnh lại, chị sẽ nhớ được bao nhiêu?"

Mục Hiểu Hiểu, còn em thì sao? Em sẽ nhớ được bao nhiêu?

Tô Thu Vân đứng dậy, "Trước hết đưa nó vào phòng nghỉ, rồi dì có chuyện muốn nói với con."

Mục Hiểu Hiểu lúc này như một cái bánh trôi hấp nhân đậu đang bám dính lấy Tần Di, không thể nói thêm được gì. Tô Thu Vân đỡ nàng dậy, bắt lấy tay nàng: "Hiểu Hiểu, uống nhiều quá rồi, mẹ đưa con vào phòng ngủ."

Mục Hiểu Hiểu lẩm bẩm không rõ, hai tay vẫn ôm chặt eo Tần Di, giọng lè nhè: "Ngủ không được cũng đừng sợ, em bồi chị ngắm sao, hát cho chị nghe được không?"

Nàng còn cất giọng, như một xác chết sống lại mà gào lên: "Là vì yêu thôi! Bao dung là vì yêu thôi!"

Tần Di: "..."

Nhân sinh Đại tiểu thư chưa từng trải qua tình huống bối rối như thế này.

Tô Thu Vân nhíu mày, nhìn Tần Di: "Con không thể chiều chuộng nó như vậy."

Nhìn xem, giờ thành bộ dáng gì rồi.

Tần Di mím môi, nâng tay sờ nhẹ lên mặt Mục Hiểu Hiểu. Tay Đại tiểu thư lạnh như băng, có tác dụng làm dịu nhiệt độ, Mục Hiểu Hiểu mắt nhắm nghiền, khóe môi vẫn nhếch lên, cọ cọ vào tay Tần Di.

Hôm nay Mục Hiểu Hiểu uống nhiều thật, nhưng cũng là do cảm xúc có thể tha thứ.

Mẹ bên cạnh, người mình thích bên cạnh, em gái cũng đã xác định ngày giải phẫu, lâu lắm rồi nàng mới có thể vui vẻ như vậy.

Tô Thu Vân biết Tần Di chân không tiện, tay bà áy dùng chút sức, đỡ Mục Hiểu Hiểu. Nếu là người khác, Mục Hiểu Hiểu uống say có thể còn nhảy dựng lên đá người, nhưng khi ngửi thấy hương mẹ, nàng lại ngoan ngoãn cực kỳ, dựa vào Tô Thu Vân: "Mẹ, con vui vẻ."

Tô Thu Vân vừa vui mừng vừa xót xa, ôm eo Mục Hiểu Hiểu: "Mẹ biết."

Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã nặng lòng, vui buồn không bộc lộ, là niềm kiêu hãnh của Tô Thu Vân và Bà nội Sở, nhưng cũng là điều khiến các bà không yên lòng.

Trừ bỏ đối với mẹ và bà nội, Tô Thu Vân chưa bao giờ thấy nàng như vậy với người khác. Cảm xúc của Mục Hiểu Hiểu đối với Tần Di, Tô Thu Vân không biết nên hình dung như thế nào, vui mừng nhưng cũng có chút chua xót.

Con gái bà trưởng thành rồi, đã có ý trung nhân.

Hồi còn nhỏ, Tô Thu Vân có thể bế Mục Hiểu Hiểu lên và đưa vào phòng ngủ, nhưng bây giờ, bà đỡ nàng cũng cảm thấy cố hết sức.

Năm tháng không buông tha ai.

Tần Di nhìn chân mình, có chút oán hận vì khôi phục quá chậm.

Dù không giúp được gì, cô vẫn theo sát Tô Thu Vân và Mục Hiểu Hiểu. May mà Tô Thu Vân quen thuộc với nhà cửa, bà ấy đỡ Mục Hiểu Hiểu vào phòng ngủ, cởi giày và đắp chăn cho nàng.

Lần này thật sự mệt mỏi, bà ấy ra mồ hôi, quay lại muốn gọi Tần Di thì thấy cô đang bưng chậu nước vào.

Tô Thu Vân kinh ngạc nhìn cô.

Bà ấy nghe Mục Hiểu Hiểu mô tả về gia cảnh Tần Di, giỡn rằng cô đến cả giày cũng có người hầu hạ, mười ngón không dính nước xuân. Dù hôm nay bữa cơm có phần nghi ngờ là Mục Hiểu Hiểu nấu, nhưng hiện tại...

Tần Di không có nhiều kinh nghiệm hầu hạ người khác, cô đặt chậu nước bên cạnh giường, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu, nắm lấy tay cô không cho động, Tần Di nhẹ nhàng nói: "Ngoan, ngoan."

Mục Hiểu Hiểu kỳ tích ngoan ngoãn buông tay, thậm chí còn đưa mặt lại gần để Tần Di dễ dàng lau sạch.

Tô Thu Vân: "..."

Bà ấy nhớ rõ tiếng "ngoan, ngoan" này là từ hồi còn trẻ, ở quê bà ấy khi cho heo ăn mới gọi như vậy.

Bao lâu rồi bà ấy không thấy Mục Hiểu Hiểu?

Mọi thứ đều thay đổi.

Con gái bà đã có người chăm sóc.

Động tác của Tần Di có chút vụng về, đầu khăn lông phải lặp lại nhiều lần, nhưng tay cô lại rất ôn nhu.

Tần Di lau khô mặt cho Mục Hiểu Hiểu, rồi cẩn thận xoa cổ nàng. Chân không dùng được sức, thân mình hơi ngả về phía trước, Tần Di thực cố gắng mới hoàn thành.

Nhìn Mục Hiểu Hiểu đang nằm trên giường, mồ hôi thấm qua lớp áo, Tần Di không khỏi cảm thấy tình cảm trào dâng.

Ánh mắt dịu dàng và tình cảm sâu sắc.

Tô Thu Vân cảm giác nếu hôm nay bà ấy không có ở đây, hai đứa trẻ này có thể sẽ có một bước đột phá lớn trong mối quan hệ.

Tần Di định rời đi, nhưng không kịp phản ứng, bên hông đã bị Mục Hiểu Hiểu kéo lại, ôm chặt vào lòng.

Mục Hiểu Hiểu dứt khoát, một tay giữ Tần Di như ôm gối, mặt cọ cọ vào cổ nàng, tham lam ngửi mùi hương.

Tô Thu Vân: "..."

Tần Di: "!!!"

"Hiểu Hiểu..." Tần Di gọi tên nàng một cách tự nhiên, cô mở miệng nói chuyện được cũng vì nàng, hai chữ này ở trong lòng cô quay cuồng ngàn vạn biến, có thể không quen thuộc sao?

Tần Di muốn véo Mục Hiểu Hiểu để đánh thức nàng, muốn hỏi nàng: "Uống say thì sao? Có phải ghê gớm thế không?"

Thời điểm cô uống rượu cũng không có làm ầm ĩ như vậy.

Cũng không ghê gớm như thế nhỉ?

Nhưng Mục Hiểu Hiểu lại dùng hành động thực tế chứng minh, ôm chặt lấy Tần Di, không ngừng ngửi mùi hương từ cơ thể cô.

Nàng vô cùng mê muội hương vị trên người Đại tiểu thư.

Cho dù là uống quá nhiều, nàng đều biết, vô luận nàng làm cái gì, Tần Di cũng đều sẽ bao dung tha thứ cho nàng.

Tần Di bị làm cho hô hấp hỗn loạn, hơi thở của Mục Hiểu Hiểu, mang theo mùi rượu, phả lên mặt, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, trái tim như muốn tan chảy, thân mình muốn mềm nhũn ra không chút sức lực, cô thật sự chịu không nổi. Cuối cùng, Tần Di đành phải dùng tay bịt mũi Mục Hiểu Hiểu lại.

Tô Thu Vân nhìn hai người trên giường, hỏi một cách cẩn thận: "Nếu không thì để dì đi ra ngoài một lát?"

Tần Di: "..."

Chưa bao giờ Đại tiểu thư lại thấy mình rơi vào tình cảnh chật vật như vậy.

Tốn không ít sức lực, Tần Di mới lay được Mục Hiểu Hiểu ra, đặt gối vào chỗ nàng đang ôm.

Đại tiểu thư cần thời gian để bình tĩnh lại, cô đi vào toilet rửa mặt, còn Tô Thu Vân thì dịch chuyển chăn cho Mục Hiểu Hiểu, nhìn nàng ngủ ngoan như một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Con à, rốt cuộc là say thật hay giả say?"

Sao lại có thể uống đúng lúc như thế? Uống nhiều rồi còn biết chọn người để ôm?

Khi Đại tiểu thư quay lại phòng khách sau khi đã bình tĩnh, Tô Thu Vân đã lấy ra quả vải từ tủ lạnh, ngồi trên sô pha cười mỉm nhìn cô: "Vất vả rồi."

Tần Di không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Thu Vân.

Cô giờ đây như một đứa trẻ làm sai chuyện, đang bị mẹ trách phạt.

Tô Thu Vân nhìn cô, nói: "Ăn chút trái cây đi, mát mẻ một chút."

Lão nhân tâm là hảo tâm, muốn Tần Di ăn chút trái cây để bình tĩnh lại. Nhưng quả vải lại mang theo hương vị nhàn nhạt trên người Mục Hiểu Hiểu, khiến Đại tiểu thư càng thêm xao động.

Tần Di cầm quả vải trong tay, khi lột vỏ, lộ ra thịt quả trắng nõn nà, cô mặt đỏ bừng.

Đại tiểu thư từng nghĩ mình là người thanh lãnh thiếu dục, nhưng Mục Hiểu Hiểu đã thay đổi cô. Cô không thể ngừng nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu.

Tô Thu Vân nhìn Tần Di, cảm khái: Tuổi trẻ thật tốt.

Đây là tình yêu a.

Thật tốt đẹp.

Hai người phụ nữ trưởng thành đối thoại thật đơn giản.

Tô Thu Vân không giấu giếm, mở lời: "Con à, nói thật với dì, con có phải thích Hiểu Hiểu không?"

Một câu nói đơn giản, nhưng lại lột tả hết tâm tư Tần Di, không cần vòng vo, nhưng lại có uy lực lớn.

Tần Di hít một hơi sâu, nhìn Tô Thu Vân, gật đầu: "Dạ... Con... Con thích em ấy."

Cô thích Mục Hiểu Hiểu. Nhưng tình cảm của Mục Hiểu Hiểu đối với cô, mặc dù cô cảm nhận được, nhưng bản năng của cung Bò Cạp thiếu cảm giác an toàn khiến Tần Di không thể chắc chắn.

Tô Thu Vân hài lòng với câu trả lời của Tần Di, bà ấy mỉm cười: "Hiểu Hiểu chỉ là mạnh miệng thôi. Việc nó gọi mình là chó con hẳn là cùng con có quan hệ phải không?"

Tần Di: "..."

Cô thật sự xấu hổ thay Mục Hiểu Hiểu. Với tính cách sĩ diện của nàng, nếu biết mình đã làm gì tối nay, chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tô Thu Vân là một người bên ngoài nhu hòa nhưng bên trong cứng cỏi, có nguyên tắc và chính kiến riêng.

Đêm ấy, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt Tô Thu Vân ánh lên sự ôn nhu, giọng nói dịu dàng, giống như một trưởng bối, an ủi Tần Di, giúp cô cảm thấy yên lòng.

"Hiểu Hiểu, đứa nhỏ này tính cách như thế nào, dì biết rõ hơn ai hết. So với bạn bè cùng tuổi, con bé có vẻ chín chắn và sắc bén, nhưng tuổi thật của con bé vẫn còn trẻ. Lúc trước, con bé luôn miệng nói mình theo chủ nghĩa độc thân, muốn sống một mình suốt đời. Dì và bà nội của con bé chỉ cười nó còn trẻ. Con không cần lo, con bé sẽ tự mình hiểu ra thôi."

"Nói thêm nữa, tình yêu là thứ không thể đơn giản diễn đạt bằng vài câu nói. Nếu nó dễ dàng như vậy thì đâu còn gọi là yêu nữa, phải không?"

"Dì không phải là người cổ hủ, dì đã trải qua rất nhiều thứ trong đời. Có lẽ đến bây giờ, nhiều chuyện đã mờ nhạt, nhưng dì có thể hiểu nhiều hơn các người trẻ tuổi một chút."

"Trong cuộc đời này, dù thân phận, địa vị, giàu nghèo hay sang hèn, trên người ai cũng mang theo những gánh nặng khó khăn. Nếu có được một người yêu thương, một người sưởi ấm cho nhau, đó là may mắn lớn nhất. Còn quản chi đến giới tính làm gì?"

"Con bé còn có một số điểm chưa trưởng thành, tâm tư luôn nghĩ đến chúng ta. Được cái này mất cái khác. Sau này con cần phải hiểu và chăm sóc nhiều hơn. Nhưng dì bảo đảm với con, đứa trẻ này từ nhỏ đã được dì nuôi dưỡng, phẩm hạnh đoan chính. Ngoại trừ tham ăn và hay đùa nghịch, con bé không có khuyết điểm lớn."

"Con bên kia thế nào, dì không rõ ràng lắm, nhưng dì cũng hy vọng con đừng ủy khuất chính mình."

"Hai đứa đều không dễ dàng, sau này có lẽ sẽ gặp nhiều sóng gió, từ bên ngoài, từ người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không đến từ dì."

"Bởi vì dì là mẹ của con bé, dì chỉ mong con bé cả đời vui vẻ hạnh phúc."

...

Tần Di nghe xong, không khỏi cảm động đến mức mũi cay xè. Đây mới là tình yêu và sự quan tâm thật sự từ trưởng bối, hoàn toàn khác biệt với gia đình của cô. Giờ khắc này, cô thật sự rất hâm mộ Mục Hiểu Hiểu, cũng cảm thấy vui mừng vì Mục Hiểu Hiểu có một người mẹ như vậy.

Tô Thu Vân nhẹ nhàng vỗ vai Tần Di, nói: "Con cũng vậy, đứa trẻ này. Tuy dì mới gặp con một lần, nhưng dì cảm nhận được con là người có nội tâm cứng cỏi, giấu kín nhiều chuyện. Sau này nếu thật sự ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra, hãy cùng nhau quyết định, được không?"

...

Đêm vẫn tiếp tục.

Vì đã quá muộn, Tô Thu Vân dọn dẹp phòng khách và ở lại đó nghỉ ngơi. Bà ấy nói với Tần Di: "Con cũng đừng đi về, nghỉ ngơi ở phòng Hiểu Hiểu đi."

Tần Di nghe xong, có chút căng thẳng và biểu hiện cũng mất tự nhiên.

Tô Thu Vân nhìn cô, rồi cân nhắc một lúc. Hai người này thật sự có khả năng nhẫn nhịn. Một người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, còn một người sắp 30, như lang tựa hổ, lại có thể chịu đựng được nhau. Có phải câu nói "yêu là làm càn, ái là khắc chế" đúng với họ không nhỉ?

Tô Thu Vân nhìn Tần Di, càng thêm cảm thông. Đứa trẻ này thật sự không dễ dàng, yêu thương một đứa trẻ sĩ diện, khẩu thị tâm phi như Mục Hiểu Hiểu, kiên nhẫn đến mức này, chắc hẳn đã nghĩ đến tương lai xa, còn đứa trẻ nhà bà Mục Hiểu Hiểu lại còn rối rắm cái gì chó con với không chó con.

Cũng không đáng ngại, thời gian còn nhiều, chờ về sau hiểu rõ được tâm ý, bà nhất định dặn dò Mục Hiểu Hiểu đối xử thật tốt với người ta.

Cuối cùng, Tần Di thúc giục Tô Thu Vân đi nghỉ ngơi. Tài xế đã chờ dưới lầu, nên Tần Di phải về.

Ngày mai là ngày Thu Thu phẫu thuật, cô tuy rằng lo lắng nhưng biết rằng với thân phận của mình, cô không tiện ở lại.

Đôi khi, người trưởng thành thể hiện ở chỗ này.

Tần Di đã qua cái tuổi thể hiện tình cảm và sự chiều chuộng ra ngoài, nhưng cô vẫn ở thời điểm thích hợp, làm những việc tốt nhất cho người mình yêu, bảo vệ họ một cách âm thầm nhưng mạnh mẽ.

Tô Thu Vân không khách sáo, cười gật đầu. Bà ấy cũng cảm thấy mệt mỏi, năm tháng không buông tha cho ai, sức khỏe không còn như xưa.

Trước khi rời đi.

Tần Di lăn xe vào phòng Mục Hiểu Hiểu. Trong phòng, chỉ có một chiếc đèn đầu giường.

Tần Di ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn Mục Hiểu Hiểu. Lúc này, nàng cuối cùng đã ngủ yên, lông mi dài cong vút, đôi môi mềm mại. Khi ngủ, khuôn mặt nàng trở nên tĩnh lặng hơn nhiều, như một nàng công chúa trong lâu đài.

Ánh trăng lượn lờ.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, tim đập gia tốc, môi mấp máy, mở ra lại khép lại. Tựa hồ muốn nói cái gì, lại không dám nói. Liền như vậy năm lần bảy lượt qua hồi lâu.

Rốt cuộc, Đại tiểu thư lấy hết can đảm, một đôi mắt đen nhánh thật sâu nhìn Mục Hiểu Hiểu, đem những lời đặt ở trong lòng luyện tập vô số lần trong khoảng thời gian này nói ra: "Hiểu Hiểu, chị thích em."

—— Hiểu Hiểu, chị thích em.

Cô nói thật kiên định.

Thật rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro