Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Mục Hiểu Hiểu biết, khi nàng ngủ say như heo, nhân sinh của nàng lại nghênh đón Đại tiểu thư lần đầu tiên thổ lộ, chắc chắn nàng sẽ nhảy dựng lên tự vả miệng mình để tỉnh lại.

Nhưng nhân sinh kỳ ngộ thường thường chính là như vậy, ngủ qua đi liền bỏ lỡ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Hiểu Hiểu bị đồng hồ báo thức đánh thức. Nàng tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau do say rượu, xoa đầu nhìn khắp nơi nửa ngày.

Nàng làm sao lại ở nhà mình?

Ký ức mơ hồ, lê dép lê đi ra ngoài, Tô Thu Vân đã làm xong bữa sáng, "Con tỉnh rồi?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, ngáp một cái, trước mặt mẹ, nàng không cần giữ hình tượng.

Tô Thu Vân nhìn nàng, không hỏi Tần Di đi đâu, sợ rằng con gái mình còn đang lơ mơ, thân thiện nhắc nhở: "Mẹ làm chút điểm tâm, không biết có hợp khẩu vị con không."

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe liền vui vẻ, "Nói gì vậy? Mẹ khách khí như vậy làm con sợ hãi nha."

Mẹ làm cơm mà không hợp khẩu vị nàng sao?

Tô Thu Vân nghiêm trang: "Rốt cuộc con hiện tại là chó con, mà mẹ cũng không biết chó con thích ăn gì."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời xanh!

Một câu của Tô Thu Vân giống như hoa hướng dương điểm huyệt, nàng nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa, "Đại tiểu thư đâu?"

Quả nhiên, vừa tỉnh táo lại, việc đầu tiên là tìm Tần Di.

Tô Thu Vân có chút bất đắc dĩ, "Đi về rồi, cô ấy nói cùng con ngủ một phòng không tiện."

Đại tiểu thư cùng nàng ngủ một phòng?

Trời cao ơi, đây là mẹ thần tiên gì vậy, nói ra điều mà nàng luôn mơ tưởng đến nhưng lại không dám.

Mục Hiểu Hiểu vừa ăn sáng, vừa hồi tưởng đêm qua, giơ khóe môi liền không hạ xuống được.

Ngày hôm qua uống rượu, nhiều chuyện mơ mơ hồ hồ, thật là tiếc.

Khi trở về lại nàng nhất định phải chính miệng hỏi Đại tiểu thư, có phải nàng thật sự là chó con của cô không.

Hôm nay chính là ngày Thu Thu phẫu thuật, tuy rằng sắp xếp vào buổi chiều, nhưng Mục Hiểu Hiểu cùng Tô Thu Vân vẫn đến bệnh viện từ sớm. Bữa sáng làm rất phong phú, cháo kê ánh vàng rực rỡ, bánh rán, tiểu bao tử, còn có tào phớ. Mục Hiểu Hiểu ăn rất nghiêm túc, vừa ăn vừa nhắn tin cho Tần Di, "Em sẽ trở về sau khi Thu Thu phẫu thuật xong."

Tô Thu Vân nhìn con gái, trong miệng ngậm bánh nướng lớn mà không ảnh hưởng đến việc giơ khóe môi, bà ấy nhẹ nhàng thở dài.

Mục Hiểu Hiểu ăn như heo, ăn xong bánh rán lại ăn tiểu bao tử, khi gần ăn xong, Tô Thu Vân nói: "Tống Khả sẽ đến."

Mục Hiểu Hiểu ngẩn người, ngay sau đó nhíu mày: "Em ấy tới làm gì? Em ấy không phải đi nước ngoài học tập sao?"

"Mấy ngày trước, con bé gọi điện cho bà nội của con, hỏi thăm tình hình trong nhà, bà nội nói cho con bé biết về Thu Thu, nói phẫu thuật hôm nay sẽ về."

Tô Thu Vân biết Mục Hiểu Hiểu và Tống Khả đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chỉ là lờ mờ hiểu, không rõ ràng. Nhìn Hiểu Hiểu như vậy, sợ rằng không vui.

Mục Hiểu Hiểu lão đại không vui, "Mẹ, ý của mẹ là con phải đi đón sao?"

Tô Thu Vân: "..."

Đứa nhỏ này, thật là nhanh trí, bà ấy mới đề cập một câu, nàng liền biết ý đồ.

"Sân bay mới xây xong, con bé đã lâu không trở lại, mẹ sợ lạc đường."

Đây là tâm lý của người mẹ, Tô Thu Vân quan tâm đau lòng Mục Hiểu Hiểu, đối Tống Khả cũng như thế.

Tống Khả tình cảnh giống Mục Hiểu Hiểu, cô nàng ba tuổi bị ba mẹ bỏ rơi, sau đó trôi dạt đến cô nhi viện, từ nhỏ đã có tính cách cứng cỏi, không phải dễ hòa hợp với tập thể, thường bị trẻ lớn hơn bắt nạt, rất nhạy cảm, đối với lời người khác nói đều để trong lòng, thường khóc nhè. Vì thế, Tô Thu Vân dành rất nhiều thời gian và tâm sức cho cô nàng. Sau khi lớn lên, ba mẹ cô nàng trở về tìm, cô nàng không giống Mục Hiểu Hiểu từ chối, mà trực tiếp đi theo họ.

Trong viện, những đứa trẻ có chút oán hận với Tống Khả vì cô rời đi. Nhưng Tô Thu Vân không trách, ai mà không muốn có một gia đình hoàn chỉnh, mỗi người một hoàn cảnh, không ai có quyền phán xét cuộc đời người khác.

Mục Hiểu Hiểu, dù ngoài mặt có vẻ ngang bướng, nhưng thực ra rất nghe lời mẹ. Dù không vui, sáng sớm nàng cũng đi ra sân bay.

Đứng ở cửa đón khách, Mục Hiểu Hiểu hai tay cắm túi, nhìn đám đông nhộn nhịp trước mặt, ánh mắt có chút lơ đãng.

Nàng và Tống Khả vốn là hai người hiểu nhau nhất. Khi còn nhỏ, nàng không ít lần che chở cho Tống Khả bị những đứa lớn bắt nạt.

Tống Khả lớn lên rất xinh đẹp, nhưng sinh ra đã có chút dị dạng, có mười một ngón tay. Mặc dù sau này Tô Thu Vân và bà nội đã lo liệu để cô nàng phẫu thuật, trở lại bình thường, nhưng khi đó cô nàng không ít lần bị bắt nạt với những cái tên như "Mười ngón cuồng ma" hay "Vô ảnh trảo con rết"...

Tống Khả mỗi lần bị bắt nạt đều khóc, mũi đỏ hoe. Mục Hiểu Hiểu khi đó cũng nhỏ, không đủ sức đối phó với nhiều người, chỉ có thể lấy cây chổi hay gậy gộc để tăng thêm sức mạnh. Từ đó, nàng thói quen mỗi sáng rèn luyện thân thể, để bảo vệ các em không bị bắt nạt.

Hôm nay là Tống Khả, ngày mai nếu là Thu Thu thì sao?

Tống Khả rời đi khi đã mười ba tuổi, nắm tay Mục Hiểu Hiểu hỏi: "Chị ơi, chị sẽ hận em như những người khác không?"

Cô nàng biết mọi người đều oán giận mình vì ra đi. Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, biết Tống Khả đã trải qua những gì.

Tống Khả ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, nàng cũng ôm lại Tống Khả, vuốt tóc cô nàng: "Qua bên kia học tập tốt, thường xuyên về thăm mẹ và bà nội, họ lo lắng cho em."

Tống Khả khóc, ôm chặt Mục Hiểu Hiểu, đến cuối cùng, cô nàng kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên trán Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu lập tức kinh ngạc, lùi lại một bước, đối diện ánh mắt đầy nước mắt của Tống Khả: "Hiểu Hiểu, chờ em trở về, không ai có thể bắt nạt chúng ta."

Nàng gọi là "Hiểu Hiểu," không phải "Chị."

Cảnh tượng đó không chỉ làm Mục Hiểu Hiểu bất ngờ, mà cả Thu Thu cũng sợ ngây người. Cái hôn đó không phải là tình cảm chị em thuần khiết. Thu Thu cũng nhận ra, làm sao Mục Hiểu Hiểu không biết?

Cho nên, hôm nay đón Tống Khả, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu rối bời. Nàng không giỏi xử lý chuyện tình cảm, cảm thấy dây dưa chỉ tốn thời gian.

Đợi hồi lâu.

Tống Khả xách hành lý ra, cô nàng vừa ra tới liền nhìn khắp nơi, khi vừa nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, mắt cô nàng sáng rực lên.

Các nàng đã nhiều năm không gặp.

Dù Tống Khả luôn video với Tô Thu Vân và bà nội, nhắc đến Mục Hiểu Hiểu, có đôi khi Mục Hiểu Hiểu cũng ở bên cạnh nhưng nàng ít khi nói chuyện.

Tính cách Mục Hiểu Hiểu, một khi cứng đầu lên, không ai lay chuyển được.

Sau này, Tống Khả biết chuyện Thu Thu, cũng biết Mục Hiểu Hiểu được đưa về nhà.

Cô nàng đã từng gửi cho Mục Hiểu Hiểu một chiếc vòng tay chu sa đỏ vào ngày sinh nhật của nàng. Đó là khi còn nhỏ, khi cả nhà cùng nhau xem bộ phim truyền hình trên TV, trên tay nữ chính có đeo một chiếc vòng, khi đó Mục Hiểu Hiểu cảm thấy đặc biệt đẹp, cười nói: "Trách không được cô gái đó sẽ thích chàng trai kia, vòng tay đẹp như vậy, nếu là cho chị, chị cũng thích."

Đây là chiếc vòng mà Tống Khả tự mình làm việc ở nước ngoài kiếm được tiền để mua. Khi nhận được, Mục Hiểu Hiểu chẳng nói gì, chỉ đưa cho Tô Thu Vân: "Mẹ, mẹ cất đi, con đi làm không tiện mang đồ tinh tế thế này."

Thực ra nói đến cùng, trong lòng nàng vẫn có oán khí với Tống Khả.

Không phải vì bản thân, mà vì suốt những năm qua, mẹ và bà nội sức khỏe không tốt, họ luôn nhớ thương cô nàng, vậy mà cô nàng chưa một lần trở về thăm.

Tống Khả kéo vali tiến về phía Mục Hiểu Hiểu. Cô nàng đã không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa, giờ đây đã trở thành thiếu nữ duyên dáng, chân dài, mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc, đi giày cao gót thành thục, tóc buộc đuôi ngựa thanh thoát, xương quai xanh quyến rũ, cổ thon dài, và gương mặt mỉm cười quen thuộc của Mục Hiểu Hiểu.

Aiz, đây cũng là em gái của nàng.

Nhớ lại lúc sáng khi rời đi, mẹ dặn dò, Mục Hiểu Hiểu tiến tới: "Trở về rồi."

Tống Khả không kìm được, duỗi tay ôm lấy nàng: "Đã trở về."

Đây là thói quen trong gia đình, bất cứ ai ra ngoài hay về nhà, mọi người đều ôm nhau như vậy.

Nhưng có lẽ hai người đã không còn là những đứa trẻ ngây thơ ngày xưa, Mục Hiểu Hiểu ôm Tống Khả có chút ngượng ngùng, Tống Khả nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhẹ nhàng: "Chị, chị xinh đẹp hơn rất nhiều."

Chị gái của cô nàng mãi mãi luôn tự tin, giữa mày là thần thái đầy sức sống khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Mục Hiểu Hiểu nghe thế liền nhếch miệng, không kìm được nghĩ tới Đại tiểu thư.

Nàng có thể không xinh đẹp sao?

Đó là nhờ công Đại tiểu thư.

Tống Khả nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong lòng hiện lên một ý nghĩ nhưng nhanh chóng đè nén xuống.

Vì thời gian gấp gáp, Mục Hiểu Hiểu và Tô Thu Vân quyết định sau khi đón Tống Khả sẽ trực tiếp đến bệnh viện.

Ban đầu, Mục Hiểu Hiểu định kéo Tống Khả đi xe buýt sân bay, nhưng thấy cô nàng mang theo vali nên quyết định bắt taxi.

Khi lên xe, Mục Hiểu Hiểu định ngồi ghế phụ, nhưng Tống Khả nắm tay nàng: "Ngồi phía sau được chứ? Em có nhiều chuyện muốn nói với chị."

Mục Hiểu Hiểu im lặng, gật đầu, ngồi xuống ghế sau.

Khi còn nhỏ, các nàng có rất nhiều chuyện để nói.

Lúc đó, trò chơi của trẻ con không nhiều như bây giờ, di động lại càng không có. Nàng cùng Tống Khả và Thu Thu chơi nhảy dây, nhảy ô, đánh bao cát, và nhiều thời gian khác là ngồi trên giường đếm ngược xem phim "Tây Du Ký", "Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ", "Hoàn Châu Cách Cách".

Tống Khả nói rất nhiều, phần lớn là những kỷ niệm thời thơ ấu. Trước kia, cô nàng luôn cảm thấy thời gian ở cô nhi viện là giai đoạn u ám nhất đời mình.

Nhưng bây giờ, đó lại là hồi ức mà cô nàng hoài niệm nhất.

"Đúng rồi, chị đã học xong chuyên ngành tâm lý, năm nay sẽ tốt nghiệp."

Tống Khả nhìn Mục Hiểu Hiểu, nở nụ cười xinh đẹp, vuốt tóc mái: "Em muốn về nước phát triển."

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Em nên trở về từ lâu rồi, mẹ và bà nội rất nhớ em."

Nàng đối với Tống Khả luôn giống như đối với Thu Thu, dù lần ly biệt kia, Tống Khả gọi tên nàng làm Mục Hiểu Hiểu có chút không thoải mái, nhưng lúc đó tình huống đặc thù, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy Tống Khả là quá thống khổ mới như vậy.

Tống Khả mím môi, nhìn thẳng vào mắt Mục Hiểu Hiểu: "Chị thì sao? Chị có nhớ em không?"

Ánh mắt đầy chờ mong, giọng nói nhẹ nhàng khiến Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Chị nhớ em, nhưng cũng giận em. Em nói xem phải không? Nhiều năm như vậy, năm nào ăn sinh nhật mẹ không nhắc đến em? Sao em không trở về thăm một lần? Thật sự bận rộn đến vậy sao?"

Tống Khả nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt ngấn nước, hít một hơi sâu, nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Chị, em cũng muốn về, nhưng em sợ, một khi nhìn thấy mọi người, em sẽ không còn dũng khí để đi nữa."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong liền nhíu mày: "Sao vậy? Ba mẹ em không tốt với em sao?"

Tống Khả hít mũi, nén cảm xúc, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nói tốt không tốt, nhưng những người như chúng ta, có gia đình đã là may mắn rồi."

Khi trở về, cô nàng đã không còn nhỏ, ba mẹ giải thích rằng lúc đó gia đình khó khăn, nếu giữ cô nàng lại ở nông thôn, sợ rằng cô nàng sẽ bị người khác chỉ trỏ cả đời.

Tống Khả đã học được sự kiên nhẫn và chịu đựng khi còn ở cô nhi viện, đối với ba mẹ cô nàng cũng không nói gì. Chỉ là sau khi trở về, khi phát hiện em trai mình cần ghép tủy gấp vì bệnh bạch cầu, cô nàng đã hiểu ra tất cả. Cô nàng không nói gì, mãi cho đến khi ca phẫu thuật xong, Tống Khả mới tái nhợt mặt nhìn ba mẹ: "Bà nội đã từng nói cho con rằng, thân thể và tóc da đều nhận từ ba mẹ, hôm nay con trả lại tất cả cho các người, từ nay về sau chúng ta không còn nợ nhau gì nữa."

Từ đó về sau, cô nàng dành toàn bộ tinh lực vào việc học. Tống Khả nỗ lực không chỉ vì bản thân mà còn vì những oán hận và không cam lòng trong lòng.

Suốt mấy năm nay, cô nàng không biết đã nhớ Mục Hiểu Hiểu bao nhiêu, nhớ người chị gái luôn che chở cho cô nàng dù gặp phải chuyện gì. Giờ đây, cô nàng đã có khả năng làm chủ cuộc đời mình. Cô nàng phải trở về.

Trên đường đi, Mục Hiểu Hiểu vẫn giữ nguyên dáng vẻ lải nhải, kể cho Tống Khả nghe về những chuyện trong nhà. Tống Khả lắng nghe nghiêm túc, biết rằng mấy năm qua, gia đình đã thay đổi rất nhiều, cô nàng cảm động trước sự hy sinh của Mục Hiểu Hiểu và không khỏi tự trách mình. Cuối cùng, khi xe đến cửa bệnh viện, Tống Khả nắm tay Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nói: "Chị, em đã trở về, từ nay sẽ không để chị một mình nữa."

Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Tống Khả, cuối cùng sắc mặt cũng giãn ra một chút. Nàng vỗ vỗ tay Tống Khả rồi bước xuống xe.

Hai người xuống xe.

Tống Khả ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu bệnh viện Vũ Dương với vẻ ngạc nhiên. Dù sống ở nước ngoài, nhưng cô nàng vẫn biết đến những bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Trung Quốc.

Bệnh viện Vũ Dương có an ninh rất tốt, thường không dễ dàng tiếp đón khách. Mục Hiểu Hiểu đứng đó gọi điện thoại cho Lưu Vạn Niên, muốn anh ta cử người đến đón họ.

Nàng không biết rằng, ngay lúc nàng gọi điện, trong chiếc xe bảo mẫu đối diện, Tần Di đã ngồi đó và quan sát nàng từ lâu. Nàng nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu kéo theo một cô gái xinh đẹp xuống xe, nhìn nàng ấm áp vỗ vỗ tay cô gái ấy, nhìn nàng cười nói gì đó với cô nàng.

Các nàng đều trẻ trung và rạng rỡ, ánh lên sức sống thanh xuân.

Lưu Vạn Niên ngồi phía trước, điện thoại reo rất lâu mà không dám nghe. Anh ta ngồi thẳng đơ như một khúc gỗ.

Dù Đại tiểu thư không nói gì, nhưng anh ta đã cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ phía sau.

Mấy cuộc gọi không ai nghe, Mục Hiểu Hiểu cau mày, lần thứ ba gọi lại, nàng quay đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng vô tình nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc, tâm đột nhiên nhảy dựng, hưng phấn đến mức muốn hét lên.

Không phải chứ?

Đại tiểu thư tới sao?!

Tống Khả ngạc nhiên nhìn Mục Hiểu Hiểu đột nhiên mừng rỡ, rất ít khi thấy chị gái có phản ứng lớn như vậy.

Cũng không phải là rất ít thấy sao?

Trước mặt các em trai em gái, Mục Hiểu Hiểu luôn giữ vẻ thần tượng của người chị, nhưng trước mặt Đại tiểu thư, nàng là gì?

Chó con a.

Nàng không cần che giấu, nàng kiềm chế nhịp tim đập nhanh, quay đầu dặn dò Tống Khả: "Em ở đây chờ, chị đi tìm người."

Tống Khả lập tức nắm lấy áo nàng: "Em cùng chị đi."

Cô nàng rất hiểu tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu, biết rằng làm như vậy nàng sẽ không thể từ chối.

Mục Hiểu Hiểu không thể kháng cự ánh mắt vô tội của em trai em gái, nàng gật đầu, dẫn theo Tống Khả cùng đi về phía chiếc xe.

Chỉ còn vài bước nữa là đến, Lưu Vạn Niên quay đầu nhìn Đại tiểu thư, Tần Di lạnh lùng: "Đi."

Lưu Vạn Niên: "..."

Họ đã chờ gần một giờ, giờ nói đi là đi sao?

Chiếc xe đột nhiên khởi động, suýt chút nữa khiến Mục Hiểu Hiểu ngã lảo đảo. Nàng bước nhanh đuổi theo vài bước, vẫy tay mạnh mẽ: "Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, em ở chỗ này!"

Chẳng lẽ không nhìn thấy nàng?

Giờ khắc này, nếu Cô giáo Mục gọi anh Vạn Niên, hoặc là anh Vạn Niên cùng Đại tiểu thư, Tần Di sẽ lạnh mặt bỏ qua nàng.

Nhưng nàng cứ gọi Đại tiểu thư liên tục.

Ánh mắt sốt ruột, bước chân lo âu...

Chung quy là không đành lòng, Tần Di thở dài, cô nhìn Lưu Vạn Niên, giơ tay.

—— Quay lại.

Lưu Vạn Niên: "..."

Tần Di một đôi mắt sắc bén nhìn Lưu Vạn Niên qua gương chiếu hậu, cô giơ tay đơn giản chỉ huy.

—— Nếu Hiểu Hiểu hỏi tại sao đi qua mà không dừng lại?

Lưu Vạn Niên vẻ mặt trung thành và tận tâm, trả lời mạnh mẽ: "Là do mắt tôi không nhìn thấy cô ấy, nên lái qua, không liên quan gì đến Đại tiểu thư."

Tần Di vừa lòng gật đầu.

Mục Hiểu Hiểu vừa thấy xe dừng lại, liền nhanh chóng xông lên mở cửa xe. Tống Khả ngoan ngoãn đứng sau lưng nàng, tò mò nhìn vào bên trong.

Cửa xe mở ra, một luồng hương đàn hương quen thuộc thoảng ra.

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, không nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt nhàn nhạt liếc ra ngoài cửa sổ.

Mục Hiểu Hiểu vui mừng hiện rõ trong mắt. Lưu Vạn Niên quay đầu lại, nói: "Hiểu Hiểu, là như thế này, tôi cùng Đại tiểu thư..."

Mục Hiểu Hiểu vẫy tay, vui tươi hớn hở nói: "Em biết rồi, hai người là vừa lúc làm việc ở gần đây, đi ngang qua bệnh viện, không cẩn thận thấy em, là ngẫu nhiên gặp được, không phải Đại tiểu thư vì muốn gặp em mà cố ý tới. Vừa rồi lái xe đi qua là vì anh Vạn Niên mắt không tốt, không thấy em, chắc chắn không phải do Đại tiểu thư cố ý đi thẳng qua, đúng không?"

Lưu Vạn Niên: "???"

ĐM!

Tần Di: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro