Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trừ tà."

Không hổ là Đại tiểu thư, một câu khiến Cô giáo Mục cứng họng không biết nói gì.

Trên đường về nhà, tâm tình của cả Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư đều rất tốt. Mục Hiểu Hiểu vui vẻ vì em gái giải phẫu thành công, cảm giác gánh nặng đè trên vai bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Nàng hận không thể nhảy dựng lên, uống chút rượu và hát vang.

Đại tiểu thư thì sao?

Chỉ cần Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh, cô liền cảm thấy vui vẻ.

Mục Hiểu Hiểu ngồi cạnh cô, tự nhiên dựa đầu vào vai Tần Di, khẽ hát: "Đối với em lần lượt bao dung, đó là vì yêu nha."

Tần Di khóe môi mang theo nụ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẩm mỹ của cô thực sự đã thay đổi. Bây giờ cô nghe người khác hát đều không thấy hay bằng Mục Hiểu Hiểu, quả nhiên là vô vị.

Trên đường, Mục Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn từ Thu Thu.

Sa Bì Thu: Chị, chị đối chị Nhất không bình thường, chị khai thật đi.

Mục Hiểu Hiểu đáp lại bằng một biểu tượng dao nhỏ đầy máu.

Thu Thu thật là ỷ vào mình mới phẫu thuật xong, cái gì cũng dám nói.

Sa Bì Thu: Trong tiểu thuyết của em, kiểu nữ thần như chị Nhất được rất nhiều người thích. Thân là em gái của chị, em không thể không cảnh cáo chị, đừng cứ làm trò con bò, không câu nệ tiểu tiết trước mặt chị Nhất. Cái chỏm tóc sơn dương như bay thẳng lên trời, còn có cái mặt đỏ như mông khỉ kia nữa, quá đáng sợ. Chị còn như vậy về sau sẽ hối hận.

Mục Hiểu Hiểu phẫn nộ, đánh chữ thật nhanh: Cái rắm, chị Nhất không tồi, chị của cưng cũng không kém nha.

Sa Bì Thu: Vậy nhanh triển lãm cho chị ấy xem đi! Các chị đi Quý Châu một chuyến, sau khi trở về chị Nhất có thể đứng lên, chị cảm thấy với đôi chân dài đó, chị ấy đứng lên ở đâu cũng sẽ diễm áp quần hùng? Đến lúc đó thì chị đừng mơ có phần.

Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh, nhịn không được liếc nhìn chân Đại tiểu thư.

Hôm nay Đại tiểu thư mặc một chiếc váy dài đơn giản, một chân ẩn dưới váy dài, thon dài tuyết trắng, vô cùng rụt rè khép lại giao điệp, tiêu chuẩn dáng ngồi thục nữ.

Nếu đứng lên...

Nàng đang nhìn đến mê mẩn, Đại tiểu thư dùng tay chọc nàng.

—— Nhìn cái gì mà nhìn? Chọc mắt em bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Về đến nhà.

Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng vào bếp nấu cơm cho Đại tiểu thư. Giữa trưa Tần Di ăn không nhiều, nên Mục Hiểu Hiểu làm mì Ý kèm bít tết. Vừa nấu cơm vừa hừ hát, nàng nhận được điện thoại từ Trương Xảo.

Hiện tại mỗi lần nghe Mục Hiểu Hiểu tiếp điện thoại, Đại tiểu thư liền cảm thấy khẩn trương. Cô biết cảm giác muốn giữ đối phương bên cạnh mình là không tốt, thậm chí có chút bệnh hoạn.

Cô giáo Mục vừa trị hết chứng bệnh tự giam cầm của cô, rồi lại hại cô nhiễm căn bệnh mới.

Mục Hiểu Hiểu kẹp điện thoại vào tai, nói chuyện với Trương Xảo, trên mặt đầy tươi cười: "Mình biết, mình biết. Thời khắc quan trọng như vậy, đương nhiên phải để tinh anh như mình lên đài."

"Ừm ừm, không thành vấn đề, ngày kia phải không?"

"Được thôi."

......

Đại tiểu thư: "..."

Nàng lại phải đi sao?

Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu đem mì Ý cùng bò bít tết đặt trước mặt Tần Di, cười tủm tỉm nhìn cô: "Đại tiểu thư, vừa rồi Trương Xảo gọi điện thoại cho em, nói có tiệc tối mừng người mới, hậu thiên liền phải lên đài. Chị cảm thấy em biểu diễn cái gì thì thích hợp?"

Trái tim Tần Di thả lỏng, cô bất động thanh sắc nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Đón người mới đến?

Là đi trêu chọc cô gái nhỏ cùng chàng trai trẻ tuổi sao?

Mục Hiểu Hiểu ăn phần mì Ý của mình, lải nhải: "Ai nha, Trương Xảo bảo em tùy tiện triển lãm một chút tài nghệ, nhưng em cảm thấy tài nghệ em cũng quá nhiều đi, cầm kỳ thư họa quả thực là mọi thứ tinh thông. Ca hát đã đạt tới trình độ nhất định, dương cầm cũng rất lợi hại, với chiều cao và diện mạo của em, biễu diễn catwalk trên sàn chữ T cũng không thành vấn đề."

Bên cạnh, Tần Di ăn cơm nghẹn họng, ho khan không ngừng. Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, chạy nhanh lại chụp phía sau lưng, đưa nước cho cô.

Đôi mắt Tần Di đều chảy nước mắt, cô vô ngữ nhìn Mục Hiểu Hiểu, rốt cuộc là ai cho nàng tự tin?

Mục Hiểu Hiểu bị ánh mắt của Đại tiểu thư làm tổn thương, "Chị không tin sao? Chốc nữa em biểu diễn cho chị xem. Vừa lúc, ngày hôm qua em mới vừa đi Taobao mua quần áo."

Taobao có thể mua được quần áo tốt nào sao?

Đại tiểu thư khinh thường, quần áo cô thường đều là đặt riêng, đo ni đóng giày.

Ăn hơn mười phút, Mục Hiểu Hiểu nóng lòng khoe khoang, nàng vội vàng xoa xoa miệng, đi vào phòng thay quần áo.

Nàng hôm nay nhất định phải làm Đại tiểu thư choáng ngợp.

Cô giáo Mục luôn thuộc phái hành động, hơn nữa còn vô cùng để ý đến bầu không khí phải mang hiệu quả nghệ thuật. Nàng đã lăn lộn nhiều như vậy, người bình thường đều sẽ mệt mỏi, nhưng nàng còn có tâm tình điều chỉnh ánh đèn phòng khách: "Đại tiểu thư, lát nữa em đẩy chị qua đây. Em vừa xuất hiện, chị phải lập tức bật đèn hồng nhạt, sau đó chờ em hất tóc, chị bật đèn màu vàng, lúc em thấp eo xuống, chị nhớ..."

Tần Di lạnh lùng nhìn nàng: "Bệnh tâm thần sao? Chị mới sẽ không làm mấy chuyện ấu trĩ này." Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu gần đây cứ như ăn gan hùm mật gấu, không biết họ của mình.

Mục Hiểu Hiểu chạy đến bên Tần Di, ngửa đầu nhìn cô: "Đừng cao lãnh như vậy, nếu không em sẽ không mang chị đi Quý Châu."

Đại tiểu thư: "!!!"

Cô hiếm lạ sao?

Từ nhỏ đến lớn, trong từ điển của cô, không có hai chữ "Uy hiếp".

Mục Hiểu Hiểu ở trong phòng mân mê hai mươi phút, nàng mới đi ra. Bị nàng đẩy đến bên cạnh ánh đèn, Đại tiểu thư mặt đen như bóng đèn tối.

Đầu tiên, ấn tượng đập vào mắt là một đôi chân thon dài trắng nõn, ngay sau đó, Cô giáo Mục bước ra. Nàng một tay che miệng, tay kia giữ lấy váy dài màu tím, làm một cái động tác gợi cảm kiểu Marilyn Monroe.

Công cụ hình người – Đại tiểu thư khi nhìn thấy mặt đột nhiên đỏ bừng.

Mục Hiểu Hiểu làm nghề nào yêu nghề đó. Người bình thường làm động tác này chắc chắn sẽ thấy thẹn, nhưng nàng thì không. Thật giống như thật sự đang đối mặt với người xem dưới đài.

Này chỉ là khởi đầu.

Theo tiếng búng tay của nàng, hô một tiếng: "Music."

Nàng nhanh chóng mở nhạc từ di động, là một bản nhạc gợi cảm của Black Eyed Peas - "My Humps".

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, tay lướt qua váy dài, "xoẹt" một tiếng, thay đổi trang phục ngay tại hiện trường một cách hoàn mỹ.

Nháy mắt từ mỹ nữ cao quý rụt rè biến thành nhóm nhạc nữ K-POP Hàn Quốc với chiếc váy chữ A ngắn.

Nàng bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc xập xình. Tuy không phải chuyên nghiệp nhưng vẫn theo nhịp điệu, ưỡn ngực, vặn eo, đầy sức quyến rũ.

Chính yếu chính là ánh mắt của nàng luôn như có như không câu dẫn Tần Di, khiến Đại tiểu thư đều không dám đối diện nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhún nhún bả vai, tiến tới bên cạnh Tần Di, vây quanh xe lăn của cô, thực hiện một đoạn vũ điệu đầy diễm lệ.

Tần Di: "..."

Mái tóc dài của nàng khẽ chạm vào gương mặt Tần Di, ánh mắt ái muội câu lấy cô, môi đỏ hơi chu lên, thân mình dần dần tiếp cận, gần hơn một chút, gần hơn một chút...

Tần Di, luôn luôn đoan trang, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Mặt cô đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ. Khi Mục Hiểu Hiểu quá mức, hai chân bước ra, ngồi lên đùi cô, một tay ôm cổ bắt đầu xoa tóc

Đại tiểu thư nhịn không được, "Cút, cút ngay......"

Khá khen cho tên Mục Hiểu Hiểu.

Xem nàng ngày thường đoan trang, một lòng vì em trai em gái mà thức đêm kiếm tiền nỗ lực, lại lén học vũ điệu đầy "gợi cảm" này.

Được lắm!

Đại tiểu thư âm thầm quyết định, chốc nữa cô cũng muốn lướt Taobao xem một chút bộ váy thần kỳ này, đích xác rất đẹp.

Mục Hiểu Hiểu một thân mồ hôi đầm đìa thơm ngát, nàng nhìn Đại tiểu thư, nhướng mày: "Như thế nào, Đại tiểu thư, gợi cảm không?"

Tần Di: "..."

Còn chưa đủ.

Mục Hiểu Hiểu búng tay một cái, nàng thoát dép lê, từ đâu đó tìm một đôi giày cao gót đế cao, bắt đầu bước đi thời thượng như trên sàn catwalk.

Ánh mắt nàng trở nên cao lãnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, oai vệ, như thể người khác thiếu nàng 800 vạn.

Giờ khắc này, Tần Di không nhịn được cười, cô cúi đầu, bả vai run lên vì cười.

Mục Hiểu Hiểu vừa thay trang phục, vừa khiêu vũ, vừa làm người mẫu, khiến nàng đầy mồ hôi. Đại tiểu thư không chỉ không khen ngợi mà còn dám cười. Nàng thật sự không vui, dẫm giày cao gót tiến tới trước mặt Đại tiểu thư, nhìn xuống cô.

Có đôi khi, ưu thế chiều cao có thể mang lại cho người ta sự tự tin.

Tần Di ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Mục Hiểu Hiểu, cô nhàn nhạt vẫy tay.

—— Em đây là mang chân giả sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nói thật, từ nội tâm mà đánh giá, Đại tiểu thư cảm thấy rằng, trên phương diện nghiệp dư, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn là loại người lên sân khấu có thể khiến từng đợt thét chói tai.

Nhưng mà...

Tiệc tối mừng người mới, dưới đài ngồi là ai?

Tất cả đều là một đám sinh viên đại học mới vào trường, chưa trải qua gì, như tờ giấy trắng.

Mục Hiểu Hiểu câu dẫn đóa hoa tương lai của tổ quốc như vậy, không cảm thấy quá không đứng đắn sao?

Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu làm nũng lên, không ai có thể ngăn cản. Sau khi thấy nàng lượn lờ quanh tay Tần Di một hồi.

Đại tiểu thư trực tiếp gọi điện thoại ra ngoài.

Hai mươi phút sau, cửa nhà bị gõ vang, Mục Hiểu Hiểu mở to hai mắt.

ĐM!

Bởi vì Tần Di, nàng gần đây chú ý đến giới giải trí nhiều hơn. Trước mắt, vị tiểu cô nương mị lực tỏa sáng, tuổi trẻ, mạo mỹ, đầy mặt collagen này không phải hiện tại chính là Tiểu hoa Uý Nhiên đang nổi sao?

Uý Nhiên chính là loại ca hát nhảy đều tài giỏi, thông qua tuyển chọn mà ra, vì từ nhóm nghiệp dư tuyển ra nên cô ấy rất thân thiện. Cô ấy từ nhỏ đã học múa dân tộc, sau đó thi đậu truyền thông đại học, thuộc loại toàn năng, hát nhảy đều giỏi.

Mục Hiểu Hiểu thế nào cũng không ngờ rằng, chỉ một câu nói vu vơ của mình lại khiến Đại tiểu thư thật sự gọi đến một người chuyên nghiệp.

Uý Nhiên mang đậm phong thái ngôi sao, đi đến bên Tần Di, hơi cúi lưng, vô cùng lễ phép: "Chị Tần."

Chị Tần? Mục Hiểu Hiểu nhíu mày, vội mở Baidu tra tuổi của Uý Nhiên, phát hiện cô ấy còn nhỏ hơn mình một tuổi.

Tần Di gật đầu, chỉ vào Mục Hiểu Hiểu: "Em chỉ đạo... một chút."

Cô hiện tại nói chuyện tuy chậm rãi nhưng đã không còn nói lắp. Trước kia, với Mục Hiểu Hiểu, giọng nói của cô tự nhiên nhưng hiện tại, nàng cảm giác như Tần Di đang dịu dàng với Uý Nhiên.

Uý Nhiên không hổ danh được huấn luyện bài bản, gật đầu và hỏi Mục Hiểu Hiểu: "Muốn nhảy cái gì?"

Người ta là chuyên nghiệp, trực tiếp lên sân khấu liền có thể freestyle, hỏi tự tin là điều đương nhiên.

Mục Hiểu Hiểu kéo dài mặt, nhìn chằm chằm Tần Di: "Tùy tiện."

"Vậy tôi nhảy "Tâm Nghiện" nhé."

Uý Nhiên rõ ràng đang lấy lòng Tần Di, vừa lên sân khấu liền biểu diễn ngay tác phẩm đắc ý của Mục Hiểu Hiểu, lập tức chiếm sân khấu.

Vấn đề là Đại tiểu thư không phản đối, ngược lại còn gật đầu đồng ý.

Tần Di là có ý tốt, cô biết Mục Hiểu Hiểu thích bài hát này, Uý Nhiên lại vừa vặn đề xuất, không nghĩ nhiều, chỉ muốn nàng biểu diễn thật tốt.

—— Tôi không phải người có tính tình tốt, lại lần lượt bao dung em, đó là vì yêu thôi.

...

Theo nhịp điệu của âm nhạc, Uý Nhiên nhẹ nhàng khởi vũ, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, biểu cảm và ánh mắt được tạo hình qua chuyên nghiệp, mọi thứ đều hướng về Tần Di.

Nhảy bài của cô, mắt chỉ nhìn cô, thậm chí theo nhịp nhạc ngâm nga, toàn thân tâm đều đầu tư vào.

Đại tiểu thư đã gặp qua rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn trước mặt, trong lòng cảm khái, giới giải trí thay đổi quá nhanh. Theo cô, Uý Nhiên biểu diễn phần nhiều là hoa lá, vũ đạo không đúng chỗ, chỉ để lòe người qua đường, không đủ căn bản.

Quả nhiên là thời đại lưu lượng, không giống với những người chăm chỉ khổ luyện.

Còn Cô giáo Mục thì sao?

Nàng bên cạnh đã tức đến mức như cá nóc, cơ hồ muốn nổ tung.

Ghen tuông là gì?

Trong cuộc đời của Cô giáo Mục, lần đầu tiên cảm nhận được, đó là một cơn lửa trong lòng, lan tỏa đến ngũ tạng lục phủ, khiến toàn thân nàng như bị thiêu đốt.

Nàng khoanh tay đứng bên cạnh nhìn.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác bị nghiền áp bởi những nhân vật tuấn kiệt xung quanh Đại tiểu thư, điều mà trước kia nàng chỉ khinh thường.

Cô giáo Mục tuy rằng một nghèo hai trắng nhưng luôn tự tin.

Nhưng hôm nay, nàng không muốn ở lại thêm một giây phút nào, thậm chí muốn mạnh mẽ bẻ cằm Đại tiểu thư, để cô chỉ có thể nhìn một mình nàng.

Cô lại muốn nhận chó con đúng không?

Tần Di cảm nhận được sự bất ổn từ Mục Hiểu Hiểu, hướng Uý Nhiên ra dấu, Uý Nhiên lập tức dừng lại, trên trán đẫm mồ hôi, đôi mắt hàm chứa xuân thủy, khiến người ta không thể không để ý.

Tâm tư của Đại tiểu thư đều đặt ở Mục Hiểu Hiểu, không để ý đến Uý Nhiên đang nhìn chằm chằm mình.

—— Làm sao vậy?

Đại tiểu thư sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi nàng. Trước đây, nếu Mục Hiểu Hiểu được người chuyên nghiệp như vậy đến chỉ dạy, nhất định sẽ vui vẻ nhảy lên, ôm lấy Đại tiểu thư.

Nhưng hôm nay làm sao vậy?

Mục Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay, sắc mặt nhàn nhạt: "Em mệt."

Đại tiểu thư: "???"

Uý Nhiên nhìn Tần Di đầy khát vọng. Cô ấy biết Đại tiểu thư có địa vị lớn, việc cô ấy có thể thuận lợi bước vào giới giải trí không tách rời khỏi mạng lưới quan hệ sau lưng Đại tiểu thư. Khi nhận được điện thoại từ Lưu Vạn Niên, biết mình sẽ gặp Đại tiểu thư, tim cô ấy đập mạnh.

Tần Di nhìn ra Mục Hiểu Hiểu không vui, cô liếc mắt nhìn Lưu Vạn Niên, rồi gật đầu nhẹ với Uý Nhiên để cảm ơn.

Lưu Vạn Niên lập tức nói với Uý Nhiên: "Tôi tiễn cô ra ngoài."

Anh ta nhìn Đại tiểu thư rồi nhìn sâu vào ánh mắt của cô khi cô ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, thở dài sâu kín.

Xong rồi.

Chọc vợ bà chủ không vui.

Đại tiểu thư nhà anh ta cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện cảm tình, kinh nghiệm quá ít.

Người đã đi rồi.

Cô giáo Mục không vui cực điểm, nhưng loại cảm giác này lại không thể phát tiết, trong lòng nàng nghẹn đến mức khó chịu.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, rồi nâng tay ra hiệu.

—— Em làm sao vậy?

Mục Hiểu Hiểu không có tinh thần, giọng điệu như kiểm điểm: "Em bị chuyên nghiệp chấn động tới rồi, sâu sắc tự nhận mình không đủ sức, về sau cũng sẽ không làm trò trước mặt Đại tiểu thư ca hát khiêu vũ hay đi catwalk gì nữa. Trước kia là em nông cạn, không biết bên cạnh Đại tiểu thư nhiều người chuyên nghiệp như vậy."

Đại tiểu thư nhíu mày, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Vì cái gì muốn gây sự đây?

Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha, nước mắt chảy ròng, lúc này bên ngoài trời mưa nhỏ, nàng cảm giác lòng mình như bị mưa xối. "Cái gì mà Uý Nhiên, thật đẹp a, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, đôi mắt hàm chứa xuân thủy, lại còn cung kính lễ phép. Không trách được khi người ta gọi chị là chị Tần, làm chị vui vẻ đến băng sơn hòa tan."

Đại tiểu thư: "???"

Mục Hiểu Hiểu đứng dậy, không được, trong lòng nàng có tà hỏa, cần thiết phải ra ngoài chạy bộ phát tiết một chút, bằng không thật sự dễ dàng phát tiết lên Đại tiểu thư.

Tần Di thấy nàng đứng lên, nâng tay ra hiệu.

—— Em làm cái gì?

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế cảm xúc đang quay cuồng trong lòng: "Em tâm tình không tốt, xin nghỉ mấy giờ, không được sao?"

Nàng muốn làm gì?

Nàng muốn rời nhà trốn đi!

Cô giáo Mục đúng là tự mình trải nghiệm mọi cảm giác. Khi Lưu Vạn Niên đưa người vào nhà, nàng vừa đi ra ngoài và suýt chút nữa đập cửa, làm khung cửa lắc lư. Lưu Vạn Niên sợ hãi nhìn Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo hướng Mục Hiểu Hiểu vừa rời đi.

Cô không hiểu tại sao Mục Hiểu Hiểu lại đột nhiên nổi giận.

Đây không phải là cách mà họ thường giao tiếp với nhau sao. Trước đây, Mục Hiểu Hiểu không cần phải nói gì, cô cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nàng.

Nhưng giờ đây, Mục Hiểu Hiểu giận dữ liền bỏ đi mà không nói một lời.

Đại tiểu thư đẩy xe lăn đi vài bước, nhưng rồi lại dừng lại.

Cô không nói lời nào, Lưu Vạn Niên cũng không dám.

Không biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại của Mục Hiểu Hiểu trên sô pha vang lên. Nàng đã bỏ quên điện thoại vì quá vội vàng. Đại tiểu thư vốn không định nghe, nhưng người gọi không chịu từ bỏ, gọi liên tục. Tần Di cúi đầu nhìn, là Trương Xảo gọi.

Sau một lúc do dự, cô cầm điện thoại và bắt máy.

Trương Xảo bên kia như một pháo trúc: "Hiểu Hiểu, mình vừa đi thăm em gái của chúng ta về, bình an vô sự. Ra chơi đi, mấy ngày nữa là khai giảng rồi, đúng lúc gọi thêm chị Tần luôn nhé."

Tần Di trầm mặc, lẽ ra đây là một buổi tối vui vẻ, nhưng Mục Hiểu Hiểu đã bỏ đi, khiến lòng cô trống rỗng.

Trương Xảo lải nhải một hồi không thấy ai đáp lại, liền nhìn điện thoại: "Alo? Alo? Sao không nói gì? Đừng nói là cậu lại bận chuyện khác?"

Đại tiểu thư mím môi: "Em ấy đi ra ngoài rồi. Em ấy nói... Ở trường có tiệc tối mừng người mới."

A a a a a!!! Trương Xảo hét lên: "Tiệc tối mừng người mới gì chứ? Không có đâu, tụi em đã là sinh viên năm cuối, không tham gia mấy chuyện đó. Có phải cậu ấy đang tìm cớ để trốn không?"

Đại tiểu thư cảm thấy như bị gõ mạnh vào lòng, cô cắt đứt cuộc gọi.

Hóa ra, Mục Hiểu Hiểu chỉ muốn biểu diễn để làm cô vui, nhưng tại sao nàng lại nổi giận?

Trời ngoài kia tí tách mưa rơi, đã qua lập thu, một hồi mưa thu một hồi lạnh, nếu Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị bệnh.

Lưu Vạn Niên luôn đứng cạnh Đại tiểu thư, nhìn thấy cô rối loạn trong lòng.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Trong lòng Tần Di thật sự rất loạn, từ nhỏ cô đã được mọi người chiều chuộng, hôm nay Mục Hiểu Hiểu bỗng nhiên nổi giận vô cớ, cô cũng thấy có chút bực mình.

Cô giơ tay lên ra hiệu cho Lưu Vạn Niên.

—— Là em ấy vô cớ gây rối, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm em ấy.

Lưu Vạn Niên không động đậy, lẳng lặng đếm thời gian.

Mười phút trôi qua.

Tần Di hít sâu một hơi, lại giơ tay ra hiệu cho Lưu Vạn Niên.

—— Nếu không vì trời mưa tôi sẽ không đi tìm em ấy đâu.

Lưu Vạn Niên: "..."

Anh ta chỉ chờ đợi Đại tiểu thư tự thừa nhận, nhưng không ngờ Đại tiểu thư chỉ kiên trì được mười phút.

Đại tiểu thư dứt khoát: "Chuẩn bị xe."

Khi Đại tiểu thư chuẩn bị ra ngoài tìm Cô giáo Mục, Mục Hiểu Hiểu đang ngồi xổm ở bãi hoa ngoài khu biệt thự, buồn bực chống cằm.

Đại tiểu thư thật nhẫn tâm, lâu như vậy mà vẫn chưa tới tìm nàng.

Không xong.

Có lẽ nàng trốn quá kỹ chăng?

Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, đứng dậy, đi đến hồ nước gần biệt thự, hái một lá sen đội lên đầu, rồi quay lại ngồi xổm trong bụi hoa đỏ rực.

Như vậy đã rõ ràng, lại có thể che mưa, một công đôi việc.

Cô giáo Mục ngồi đếm từng nhịp, nàng không ngờ rằng cuộc đời mình lại trải qua chuyện ấu trĩ như vậy.

Nàng thề, nếu nàng đếm từ một đến mười mà Đại tiểu thư chưa tới tìm nàng, nàng sẽ thật sự không thèm để ý đến cô nữa.

Nơi ẩn núp của nàng thật sự rất tuyệt diệu, ngay sau gara của Đại tiểu thư. Chỉ cần Đại tiểu thư lên xe và hơi quay đầu lại một chút là có thể thấy nàng.

Mưa nhỏ tí tách rơi trên mặt đất. Cô giáo Mục đã đếm từ một đến 789, chân nàng ngồi xổm đã tê rần. Cuối cùng, nàng nhìn thấy Đại tiểu thư và Lưu Vạn Niên ra khỏi biệt thự.

Mục Hiểu Hiểu cười nhẹ. Bây giờ mới biết đến tìm nàng sao?

Nàng lại rụt rụt đầu về phía trước, cố gắng để mình lẫn trong bụi hoa trở nên nổi bật hơn một chút để nhanh bị phát hiện.

Lưu Vạn Niên che dù cho Đại tiểu thư, nhưng tầm nhìn không tốt. Tần Di đã tức giận đến mức lửa trong lòng bùng lên, xe lăn của cô chạy ra với tốc độ chưa từng thấy, như một cơn gió, hai người nhanh chóng lên xe.

Mục Hiểu Hiểu đội lá sen: "???"

Trên xe, Lưu Vạn Niên quay đầu lại hỏi ý kiến: "Đại tiểu thư, đi đâu để tìm cô ấy?"

Tần Di rối loạn trong lòng, nhíu mày, dựa vào sự ăn ý khi sống chung với Cô giáo Mục hàng ngày, Đại tiểu thư vung tay: "Đến bệnh viện."

Nàng còn có thể đi đâu chứ?

Nhất định là chạy đến thăm em gái.

Vì vậy, theo tiếng động cơ ầm vang khởi động, Lưu Vạn Niên cũng không màng thân sĩ, nhấn mạnh chân ga.

Chiếc xe chạy đi, bắn nước bẩn tung tóe khắp nơi.

Mục Hiểu Hiểu bị bắn đầy nước bẩn: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro