Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu ngủ một giấc rất ngon, chép chép miệng tỉnh dậy. Nàng mở to mắt, trong giây lát vẫn còn dư vị của cái hôn trong giấc mộng.

Sao trời thật đẹp, xanh thẳm như một khối thủy tinh trong suốt, không nhiễm một hạt bụi. Còn có Đại tiểu thư nằm trong lòng nàng... Thật dễ chịu.

Nàng mở mắt, thấy Tần Di trước tiên, khóe môi giương lên, ngáp một cái: "Đại tiểu thư, chị cũng tỉnh rồi?"

Tần Di chưa ngủ, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, gương mặt đầy vẻ ngáp ngắn ngáp dài, nhưng mạc danh cảm thấy đáng yêu.

Cô suy nghĩ, thích một người thật sự sẽ làm mắt người mù đi.

"Aiz, chị đang xem gì vậy?" Mục Hiểu Hiểu xoa xoa đôi mắt, nhìn Tần Di.

Tần Di đang cầm quyển sách nàng mua, lật xem từng trang, không biết đã xem bao lâu. Trên mũi cao thẳng còn đeo kính mắt viền vàng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cười, tim đập thình thịch, không lời tìm lời nói: "Rất khó à."

Nàng vừa mới bắt đầu nghĩ tâm lý trị liệu và trị liệu phục hồi chức năng kém không nhiều lắm, nhưng đọc thực sự mới thấy chúng khác nhau. Nàng tổng cộng mua ba quyển, Đại tiểu thư mới xem vài trang. Lòng tự tin của Mục Hiểu Hiểu bùng nổ: "Em đã đọc hơn nửa rồi, có gì không hiểu cứ hỏi em."

Đại tiểu thư trang điểm kiểu này thật đẹp.

Nho nhã, lại có chút cao lãnh cấm dục. Nếu Thu Thu ở đây, chắc chắn sẽ dùng... cụm từ kinh điển như "mặt người dạ thú" để miêu tả.

Đại tiểu thư thả sách xuống, cô tháo mắt kính, đặt một bên, cười như không cười nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục cực kỳ hiền hoà dễ gần: "Đừng ngại, cứ việc hỏi."

Trên phương diện chuyên nghiệp, nàng vẫn hơn Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nhàn nhạt giơ tay ra hiệu.

—— Chị xem đến đây là quyển cuối cùng, thật sự có thể hỏi sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

"A, em cần đi WC." Mục Hiểu Hiểu ho khan, nhanh chóng từ sô pha bò lên: "Em đi một chuyến WC đây."

Thật là đáng sợ! Đại tiểu thư lừa nàng sao?

Mục Hiểu Hiểu mơ màng ra phòng nghỉ, chuẩn bị đi thăm em gái. Trên đường, nhiều người qua lại thấy nàng đều kinh ngạc, sau đó nghẹn cười.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Sao lại vậy? Nàng đẹp đến mức khiến mọi người kinh sợ và phải nín cười sao?

Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến được phòng bệnh.

Đại tiểu thư đã dặn dò phải chăm sóc Thu Thu thật tốt, Viện trưởng đích thân bảo đảm nên phòng dưỡng bệnh tất nhiên cũng là cao cấp nhất.

Nhưng nàng vừa đến cửa thì gặp phải vấn đề, bảo an cư nhiên không cho nàng vào.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Nàng đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên bị ngăn lại.

Bảo an cảnh giác nhìn Mục Hiểu Hiểu, lặp lại xem xét giấy chứng nhận của nàng, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên đó, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng. Lặp lại vài lần, vẫn không chịu thả người.

Mục Hiểu Hiểu ban đầu còn ăn nói nhỏ nhẹ giải thích, sau đó có chút bực mình: "Tôi là chị của em ấy!"

Bảo an chần chừ nhìn Mục Hiểu Hiểu, hoài nghi nàng có phải từ khu bệnh tâm thần bên cạnh chạy ra không.

May mắn, vào thời khắc quan trọng, Đại tiểu thư tới cứu tràng. Khi bánh xe lăn của cô vừa xuất hiện, bảo an lập tức kích động đứng lên: "Đại tiểu thư!"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đây thật là một cái thế tục cúi đầu vì quyền thế mà.

Chính yếu là Đại tiểu thư ở người khác trước mặt luôn có cái loại cao cao tại thượng khí tràng...

Cô giáo Mục chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: "Chị đại."

Dưới sự che chở của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu thành công vào phòng bệnh. Nàng cảm thấy Thu Thu sau khi một vượt qua một kiếp này chắc chắn đặc biệt cần chị gái quan tâm, nàng hàm chứa nhiệt lệ chuẩn bị cho Thu Thu một cái ôm lớn.

Ai ngờ Thu Thu nhìn thấy nàng liền kinh hô một tiếng, thẳng gọi người: "Mẹ, mẹ ơi!!!"

Cô bé vừa mới làm xong giải phẫu, thiếu chút nữa lại bị sợ đến phát bệnh.

Tô Thu Vân nhìn Mục Hiểu Hiểu cũng lắp bắp kinh hãi, chạy nhanh ôm lấy Thu Thu: "Hiểu Hiểu, con làm gì? Đừng dọa em."

Tống Khả cũng khiếp sợ nhìn Hiểu Hiểu, thân mình cứng đờ nửa ngày, nâng tay lên: "Chị, mặt chị..."

Mặt nàng?

Mục Hiểu Hiểu giơ tay sờ soạng một chút, son môi của Đại tiểu thư hiệu quả đặc biệt xịn, là loại không dễ phai. Nàng chần chừ một chút, cầm lấy di động soi.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Quay đầu, nàng không thể tưởng tượng nhìn Tần Di.

Đại tiểu thư vẻ mặt thản nhiên, giơ tay ra hiệu:

—— Nghe lời dì, đừng dọa Thu Thu.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời ạ, đây vẫn là Đại tiểu thư cao lãnh không quan tâm lý lẽ gì sao?

Mục Hiểu Hiểu vào toilet rửa mặt nửa ngày, cuối cùng cũng chỉnh trang xong. Nàng vừa gỡ tóc vừa một bên tức giận, một bên lại nhịn không được cười. Nhìn một cái, Đại tiểu thư của nàng thật khéo léo, ba bím tóc phân ra đều tăm tắp, giống như là được đo đạc kỹ lưỡng.

Khi trở lại phòng bệnh, Tô Thu Vân có chút xấu hổ nhìn nàng: "Hiểu Hiểu, em của con nói cái gì cũng không chịu để con ở lại chăm."

Thu Thu bàn tính nhỏ đánh rất giỏi, mẹ cùng Tống Khả đều rất chiều chuộng cô bé, lúc giải phẫu cũng không có khả năng lải nhải chuyện học tập, cô bé muốn nghỉ ngơi một chút.

Mục Hiểu Hiểu trừng mắt, nhìn Thu Thu: "Em, nhãi ranh này, có lương tâm không?"

Thu Thu yếu ớt che ngực: "Em vừa bị phẫu thuật tâm (tim), làm sao còn lương đây?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

"Như vậy đi, con hôm nay về trước, mẹ cùng Khả Khả ở chỗ này, ngày mai con lại đến." Tô Thu Vân nói.

Tô Thu Vân hiểu rõ tiểu tâm tư của Thu Thu, bà ấy phải làm một khóa tâm lý, nói cho cô bé biết chị gái đã có người yêu, không còn như trước kia, từ 30 tuổi đột nhiên biến thành đứa nhỏ ba tuổi, cần phải dỗ dành, không thể bắt nạt như trước kia.

Về nhà cũng tốt.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Thu Thu, rồi quay đầu nhìn Đại tiểu thư: "Vậy chúng ta về trước nhé?"

Nàng đã hứa sẽ nấu cơm cho Đại tiểu thư.

Tô Thu Vân có chút đau răng, tất cả đều về nhà sao? Tống Khả cúi đầu trầm mặc không nói.

Kỳ thật Mục Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt Đại tiểu thư không tốt, muốn cô nghỉ ngơi một chút. Nàng biết Thu Thu không có vấn đề gì, nếu hôm nay mẹ không cho nàng ở lại, nàng cũng sẽ tạm thời để mẹ chăm sóc Thu Thu một ngày, sau đó đóng gói mẹ về cô nhi viện.

Tô Thu Vân tuổi đã lớn, không thể làm việc vất vả như khi còn trẻ, hiện tại bà ấy cũng vào độ tuổi bắt đầu thấy sợ con cái, mà đặc biệt là Mục Hiểu Hiểu.

Trong bất tri bất giác, Mục Hiểu Hiểu đã trở thành trụ cột của cả gia đình, ai nhìn nàng cũng đều sợ hãi.

Tần Di gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, đẩy xe lăn tới mép giường của Thu Thu.

Thu Thu sắc mặt vàng như nến, nhưng trạng thái đã khá lên rất nhiều. Đôi mắt trực tiếp biến thành ba mí, trông đẹp hơn hẳn ngày thường: "Chị Nhất, chị yên tâm đi, em không sao đâu."

Tần Di gật đầu, giơ tay lên, phía sau Lưu Vạn Niên tiến lại gần.

Lưu Vạn Niên trong tay ôm một cái rương rất lớn. Thu Thu kinh ngạc, ô ô, đây là cái gì, sao giống như trong tiểu thuyết kinh dị chứa xác chết thế này?

Đại tiểu thư liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, ý bảo nàng lại đây phiên dịch.

Mục Hiểu Hiểu lập tức đi đến, nhìn chằm chằm vào tay Đại tiểu thư.

Tần Di khoa tay múa chân.

—— Nghe nói em thích lego, mua cho em.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư, chị có phải quá khoa trương rồi không?

Chỉ vì Tống Khả tặng Thu Thu một ít lego, thấy Thu Thu vui vẻ mà Đại tiểu thư mua nhiều đến thế sao?

Thu Thu sốt ruột nhìn chị gái, ý là gì, nói chuyện đi?

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tần Di: "Chị không thể nuông chiều em ấy như vậy đâu."

Với tính cách của Thu Thu, đừng để vừa giải phẫu xong lại bị mệt vì chơi lego mà thành bệnh tim nữa.

Đại tiểu thư đôi mắt rét lạnh như mùa đông.

—— Em bây giờ muốn quản chị? Muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu nheo mày: "Này không phải vấn đề muốn chết hay không muốn chết, quá xa xỉ, quá lãng phí, chỉ số thông minh của em ấy vốn dĩ không kham được đâu."

Tần Di ném cho nàng cái nhìn chết người.

—— Nói thêm câu nữa đi.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Khi Thu Thu biết những thứ đó đều là lego dành cho cô bé, Lưu Vạn Niên ở trước mặt Tô Thu Vân và Tống Khả mở ra đóng gói, toàn bộ phòng bệnh tràn ngập mùi tiền.

Người ta nói đúng, có tiền mua tiên cũng được.

Thu Thu cảm giác một hơi nảy lên đan điền, cảm thấy nếu sớm nhận được đống quà này, có lẽ sẽ không cần giải phẫu cũng có thể bình phục.

Lưu Vạn Niên: "Thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể đi tới trung tâm lego gần nhất, đem toàn bộ lego trong tiệm mua hết."

Anh ta cười cười: "Em chơi tạm trước, nếu có hàng mới, chủ tiệm sẽ gọi điện thoại cho tôi."

......

Rời khỏi phòng bệnh.

Mục Hiểu Hiểu vẫn không thể tin nổi: "Đại tiểu thư, chị cũng quá khoa trương đi, mua nhiều như vậy làm gì?"

Tần Di đi xe lăn ở phía trước, mặt đông lạnh không nói một lời.

Tại sao, Tống Khả tặng thì nàng cười tươi khanh khách cổ vũ.

Cô mua, Mục Hiểu Hiểu liền cho cô xem sắc mặt?

Cô muốn mua thì sao? Mục Hiểu Hiểu có thể chặt tay cô sao?

Cô giáo Mục hoàn toàn không biết Đại tiểu thư muốn làm "thiên hạ đệ nhất" ái nhân để phân cao thấp. Nàng xem Đại tiểu thư không để ý tới mình, tiến lên một bước chặn xe lăn lại.

Mặt Đại tiểu thư lập tức kết sương, cô đi phía trước một bước, muốn nghiền chân Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu linh hoạt nhảy tránh ra, thuận tiện dùng tay nắm trụ cô.

Lưu Vạn Niên đứng phía sau hai người run bần bật: "..."

Gia đình mâu thuẫn thật sự rất dọa người nha.

Anh ta đã nhìn thấy tay Đại tiểu thư đặt ở trên nút xoay màu đỏ của xe lăn, nếu cô ấn xuống, chắc sẽ tăng mã lực làm Mục Hiểu Hiểu phơi thây tại hiện trường.

Mục Hiểu Hiểu ngồi xổm trước Tần Di, thở dài, ôn nhu nói: "Em biết chị muốn đối xử tốt với Thu Thu."

Đại tiểu thư ngẩng đầu, không nhìn nàng.

"Em cũng biết chị có tiền."

Chậc chậc, điển hình phương pháp tâm lý ám chỉ.

Muốn đánh một cái tát cấp một cái ngọt táo sao?

Thực xin lỗi, cô không ăn bộ này.

Đại tiểu thư mặc kệ, đông lạnh mặt.

Mục Hiểu Hiểu thanh âm càng nhu: "Em chính là sợ chị làm hư con bé, Thu Thu còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ, cần người lớn quản."

Tần Di nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu, nâng tay.

—— Em ấy còn thành thục hơn so với em.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là một cú đấm thẳng vào mặt Cô giáo Mục.

Lúc này, nàng thật sự cảm giác Đại tiểu thư tâm tình không ổn, nên tránh trêu chọc, chờ về sau lại chậm rãi nói vấn đề tiêu tiền này.

Mục Hiểu Hiểu đã nhìn thấy thực lực tài chính của Đại tiểu thư, nàng biết thế giới của kẻ có tiền không phải nàng có thể tưởng tượng, từ từ thích ứng là tốt rồi.

Đến lúc sắp ra khỏi bệnh viện, Đại tiểu thư lên tiếng.

—— Em lên xe trước đi.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu: "Chị làm gì?"

Tần Di lạnh như băng.

—— Liên quan gì tới em.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Vẫn còn giận sao?

Là mang theo giận, nhưng không phải đối Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di biết, hôm nay một số vấn đề nếu không giải quyết, rất có khả năng gây ra những phiền toái không cần thiết.

Mục Hiểu Hiểu chạy nhanh nói: "Em đi với chị."

Nàng không yên tâm để Đại tiểu thư một mình đi ra ngoài.

Đại tiểu thư lần này không quan tâm, trực tiếp ra hiệu cho Lưu Vạn Niên, Lưu Vạn Niên gật đầu, đóng xe khóa.

......

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Làm gì, đây là làm gì?

Tần Di mang kính râm, đẩy xe lăn, chạy một đoạn đường, đến trước một chiếc xe thể thao màu đen dài, gõ cửa kính.

Tài xế phía trước xấu hổ sờ mũi, quay đầu: "Lão gia, Đại tiểu thư, tiểu thư tới."

Tần Hải Long đen mặt ngồi trong xe: "Để nó vào!"

Ông thật muốn nhìn đứa con gái bất hiếu này là có bao nhiêu năng lực.

Nói thật, ông khó lòng tiếp thu Tần Di như vậy.

Tần Di và Tần Sương tuy đều là con gái của ông, nhưng Tần Hải Long đã chứng kiến Tần Di lớn lên. Trước kia, mọi chuyện xảy ra ông đều tận mắt thấy. Tính cách Tần Di luôn mang tính công kích, nhưng trong năm qua, cô đã thu liễm rất nhiều. Thậm chí lần sinh nhật gần nhất, khi ông nói những lời khó nghe, cô cũng không nói một lời.

Hiện giờ, cô lại chủ động tới tìm ông.

Muốn làm gì đây?

Xe mở ra.

Tần Di nhàn nhạt nhìn Tần Hải Long, Tần Sương đứng dậy, kinh ngạc nhìn cô: "Di Di."

Tần Di không để ý đến cô ấy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba mình. Tần Hải Long mặt mày càng tối sầm lại, ông lạnh lùng nhìn con gái: "Con càng ngày càng làm ba thất vọng rồi."

Ông biết gần đây Tần Di có nhiều động tĩnh, làm nhiều việc nhỏ phía sau lưng. Nhưng ông vẫn cảm thấy, cô có thể làm được gì sau khi đã im lặng quá lâu?

Có thể làm gì chứ?

Nếu hôm nay Tần Hải Long không chủ động trêu chọc, không nhắm vào Mục Hiểu Hiểu, Tần Di sẽ không chủ động công kích.

Cô không lên xe, chỉ nhàn nhạt giơ tay.

—— Sao không thấy quý phu nhân?

Tần Sương: "..."

Nghe nói vậy, thật là làm người ta khó chịu.

Quý phu nhân...

Là chỉ Tố Lam sao?

Tần Hải Long không quen thuộc với ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng cũng hiểu đại khái. Ông hai mắt bốc hỏa: "Con biết con đang nói gì không? Đó là dì của con! Người đã vất vả nuôi lớn con!"

Đại tiểu thư lạnh lùng cười.

Dì thì sao?

Trong lòng cô, cô đã sớm không còn người thân.

Tần Hải Long tức đến "thùng thùng" dùng gậy đập đất: "Con có bao nhiêu không biết cố gắng? Thân thể con khỏe mạnh, không báo cho ba biết trước, lại đi cùng một đứa con hoang."

Con hoang?

Đại tiểu thư nghe thấy lời này, nheo mắt lại, chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng là con hoang, không phải sao?"

Tần Hải Long bị con gái đột ngột nói khiến kinh sợ, Tần Sương cũng nhìn chằm chằm em gái.

Đây là những lời cô ấy từ nhỏ đến lớn thường xuyên nghe thấy người khác nói với mình.

Tần Di giọng thong thả: "Chúng ta thật... thật xứng đôi, không phải sao?"

Cô đây trực tiếp thừa nhận mối quan hệ với Mục Hiểu Hiểu, làm Tần Hải Long huyết áp tăng cao, bờ môi run rẩy: "Con, con là đứa con bất hiếu! Con thật làm gia đình mất mặt... Con thế mà đi thích một nữ nhân... Con có xấu hổ hay không?!"

—— Nếu không thì làm sao bây giờ?

Tần Di nhìn anh ta, cười nhạt, giơ tay.

—— Dù sao cũng là con gái của ông, không biết xấu hổ cũng sẽ di truyền.

Cô dùng ngôn ngữ của người câm điếc, lời này chính là nói với Tần Sương.

Tần Sương nhìn Tần Di với sắc mặt khó chịu cực độ, Tần Di duỗi tay, lấy ra một cái túi da trâu.

Tần Sương và Tần Hải Long lập tức nhìn chằm chằm túi da trâu đó, Đại tiểu thư quơ quơ túi trước mặt họ rồi thả trở về. Trong mắt cô mang theo nụ cười âm lãnh, khóe môi giơ lên, khoa tay múa chân, miệng cũng nói: "Cũng không biết còn bao nhiêu đứa con hoang giống tôi."

—— Cũng không biết còn bao nhiêu đứa con hoang giống tôi.

Một câu này như một thanh kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng Tần Hải Long và Tần Sương.

Phản ứng đầu tiên của Tần Sương là nhìn về phía Tần Hải Long. Tần Hải Long sắc mặt tái nhợt, "Con...Đồ cái thứ bất hiếu!"

Tần Di cười lạnh, tràn đầy sự trào phúng và khinh thường, cô chậm rãi nói: "Đừng đi trêu chọc em ấy, nếu không tôi sẽ làm ông cửa nát nhà tan."

Khi còn trẻ, Tần Hải Long đã từng cõng mẹ cô và dì cô làm đủ mọi chuyện, cũng có thể ở bên ngoài có mối quan hệ với người phụ nữ khác.

Có thể có Tần Sương, là có thể có những người khác.

Tần Hải Long huyết áp tăng vọt, thân mình run rẩy không ngừng, "Con, đồ nghịch nữ, không sợ trời phạt sao!"

Tần Di liếc nhìn Tần Sương, cô giơ tay lên.

—— Giữ kỹ sản nghiệp của cô.

Đừng để bị những đứa con hoang khác chiếm đoạt.

Đại tiểu thư chỉ để lại câu này, không giao túi cho ai, bánh xe lăn rời đi, để lại Tần Sương với sắc mặt lạnh lẽo và Tần Hải Long đang phẫn nộ rít gào.

Đối với họ, cô thật sự chán ghét.

Gần đây, cô luôn bận rộn thu nạp những người từng làm việc dưới quyền mình cùng với chị họ Tần Hải Dao, không có thời gian lãng phí vào những kịch bản luân lý gia đình này.

Hôm nay tuy cô nói không nhiều, nhưng thông điệp mạnh mẽ.

Khi Tần Sương biết được, Tố Lam cũng sẽ biết. Với sức chiến đấu của người phụ nữ đó, nhất định sẽ làm cho Tần Hải Long rối loạn long trời lở đất.

Điều gì khiến người ta sợ hãi nhất?

Không phải là điều đã biết, mà là điều chưa biết.

Dù cô chỉ ra một đòn ảo, nhưng cô không làm chuyện trái lương tâm nên chẳng sợ quỷ gõ cửa. Tần Sương và Tần Hải Long chắc chắn sẽ tin tưởng lời cô nói.

Cô còn phải cùng Mục Hiểu Hiểu đi Quý Châu giải sầu, không muốn bị quấy rầy, để họ tự cắn xé nhau trước.

Mục Hiểu Hiểu luôn chú ý đến Tần Di, mặt áp sát cửa sổ nhìn xuống, đến mức biến dạng. Nàng năn nỉ Lưu Vạn Niên mở cửa, nhưng anh ta không chịu, hai người sắp xô xát thì Đại tiểu thư thong thả quay trở lại.

Vừa mở cửa xe, Mục Hiểu Hiểu liền gấp gáp hỏi: "Chị đi đâu vậy?"

Nàng thuần thục giơ tay ôm lấy Tần Di, mang cô lên xe.

Đại tiểu thư từ từ nhìn nàng, không nói gì.

"Đây là gì?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy giấy dai túi trong tay Tần Di, chẳng lẽ đi ra ngoài chỉ vì cái này? Vì cửa sổ xe dán màng, nàng thấy không rõ, chỉ mơ hồ thấy Tần Di đi tới một xe khác nói chuyện.

Đại tiểu thư nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng, mở túi giấy ra.

Mấy tấm ảnh rơi ra.

Mặt Mục Hiểu Hiểu đen lại khi nhìn thấy.

Đại tiểu thư thật quá đáng giận.

Mấy tấm ảnh, hoặc là nàng cột tóc sừng dê, mặt đỏ ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng, hoặc là bộ dáng nàng ở phòng bếp xoắn eo thon hát bài hát "Tâm Nghiện".

Mục Hiểu Hiểu vừa bực bội, vừa ngượng ngùng: "Chị rửa ảnh chụp của em làm gì?"

Aiya.

Nàng nghĩ, Đại tiểu thư hiện tại có phải đặc biệt mê luyến nàng không? Ảnh chụp xấu xí như vậy mà cũng nhanh đi rửa ảnh rồi cất giữ.

Thật ra không cần như vậy, với quan hệ hiện tại, cho cô mấy tấm chân dung mỹ miều không phải tốt hơn sao?

Đại tiểu thư với đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, đạm nhiên nói: "Trừ tà."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro