Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu thành công hồi phục vào ngày cuối của hợp đồng trị liệu.

Sáng sớm nàng dậy đã như người khỏe mạnh, liên tục ăn hai chén cháo, nguyên khí tràn đầy ngay lập tức.

Đại tiểu thư lại quấn một cái chăn, trông không có sức sống, giọng nói mang theo giọng mũi, đôi mắt và cái mũi đều có chút đỏ.

Đôi khi, huyền học thật đáng sợ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô: "Em đã giữ khoảng cách rồi mà, Đại tiểu thư, sao chị lại bị lây bệnh vậy nè? Chờ chị khỏe lại, chúng ta cần tăng cường rèn luyện."

Đại tiểu thư liếc nhìn nàng một cái, không đáp lại.

Mục Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ: "Chị bị cảm, em sẽ báo với thầy Vương, chúng ta sẽ không họp mặt."

Với hành trình đến vùng núi, trường học rất chú trọng, tuy chỉ có ba người nhưng các cuộc họp không thiếu. Hôm nay dự định kêu gọi mọi người họp một lần trước.

Đại tiểu thư với giọng mũi dày đặc: "Chị không sao."

Cô biết đây là việc chính sự, Mục Hiểu Hiểu không thể chậm trễ.

Đại tiểu thư tự mình lăn xe đến phòng khách, cầm lấy thuốc trị cảm, thành thạo xé mở định uống, bị Mục Hiểu Hiểu chặn lại.

Đại tiểu thư: "???"

Mục Hiểu Hiểu cau mày nhìn nàng: "Chị thật sự không biết chăm sóc bản thân."

Đối với Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư thật sự rất biết chăm sóc, nhưng còn đối với bản thân cô thì sao?

Mục Hiểu Hiểu lấy thuốc cảm lạnh đã pha từ nước ấm, dùng chiếc đũa khuấy cho tan rồi đưa cho Tần Di: "Như vậy uống sẽ tiêu hóa nhanh hơn. Em sẽ đi làm một ít nước gừng ngọt cho chị, uống xong thì trùm chăn ngủ một giấc sẽ tốt hơn."

Tần Di nhàn nhạt đáp: "Chị còn có việc phải làm."

Mục Hiểu Hiểu cau mày: "Dù có việc cũng phải chăm sóc sức khỏe chứ. Chị như thế này sao đi Quý Châu được?"

Đại tiểu thư: "..."

Đại tiểu thư bị lời này hù dọa, cuối cùng cũng chịu dừng việc đang làm để nghỉ ngơi. Mục Hiểu Hiểu cho cô một viên kẹo, bảo cô ngồi sang bên cạnh. Nàng lại bận rộn hầm canh gừng cho Đại tiểu thư. Canh gừng này khi còn nhỏ lúc các nàng phát sốt, Tô Thu Vân luôn hầm cho các nàng uống. Nàng gọi điện thoại cho Tô Thu Vân: "Mẹ, con nhớ nước gừng ngọt mà mẹ hầm là dùng đường đỏ phải không?"

Tô Thu Vân ở bệnh viện được rất nhiều người chăm sóc, gần đây nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, giọng điệu rất tự tin: "Bị cảm còn chưa hết à con?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Đại tiểu thư trong phòng khách đang cuộn chăn trông mong nhìn nàng: "Không phải, là Đại tiểu thư bị bệnh."

"Con lây bệnh cho người ta hả?"

Tô Thu Vân nói còn chưa nói xong, Thu Thu ở bên cạnh đã kêu quát quát lên: "Sao mà lây được, hai chị đã làm gì?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Người một nhà này của nàng có đáng tin cậy không vậy trời.

Mãi đến khi Mục Hiểu Hiểu mang canh gừng hầm xong lên. Đại tiểu thư cau mày, cả người đều tỏ ra kháng cự.

Cô không uống thứ này.

Đây là cái thứ gì chứ?

Mục Hiểu Hiểu dỗ cô: "Phương pháp cổ truyền này đôi khi còn hiệu quả hơn thuốc men, chị cố gắng uống đi."

Đại tiểu thư không thèm, cô dứt khoát quay xe lăn chạy lên lầu.

Mục Hiểu Hiểu đang bưng chén: "...???"

Đại tiểu thư đang làm gì vậy?

Nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn của cô, Mục Hiểu Hiểu cười, gọi với theo: "Chị muốn chạy đi đâu? Nhà chỉ rộng có chừng đó, chị chạy thoát được không?"

Tần Di không để ý tới nàng, tiếp tục lên lầu ba. Tuy cô lái xe lăn rất thuần thục nhưng Mục Hiểu Hiểu chân dài không khém nhanh chóng đuổi kịp, kịp lúc chặn cửa trước khi cô đóng lại: "Ai nha, đè trúng em, gãy xương rồi!"

Đại tiểu thư hốt hoảng quay lại, thấy Mục Hiểu Hiểu cười cười, lập tức thẹn quá hóa giận.

Lại gạt người.

Tần Di bị ép phải nằm trên giường, chép chép miệng, lão đại không vui.

Mục Hiểu Hiểu cầm cái muỗng, nàng thổi canh gừng, giống như dỗ trẻ con nhẹ nhàng thuyết phục: "Uống một ngụm thôi, chỉ một ngụm thôi, được không?"

Đại tiểu thư đem chăn phủ kín người, chỉ lộ mỗi cái mặt, cô cau mày mặt đầy kháng cự.

Mục Hiểu Hiểu: "Nếm thử, nếm một ngụm. Chị uống một ngụm, hôm nay em sẽ không trở về trường, ở đây chơi với chị."

Đại tiểu thư nhịn không được nhíu mày.

Cô hiếm lạ người chơi cùng sao?

Miệng anh đào nhỏ mở ra, Đại tiểu thư thật sử chỉ uống một ngụm, cô bị cay đến ngũ quan nhăn nhúm lại thành một nắm, thậm chí hai bàn tay cũng siết chặt lại. Mục Hiểu Hiểu nhìn đến nghiện, không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Đại tiểu thư lúc này.

Tần Di mặt lạnh, lập tức từ trên người ngồi bật dậy, "Em ra ngoài."

Có phải bây giờ cô xấu xí lắm không?

Sáng nay cô còn chưa có trang điểm nữa.

Mục Hiểu Hiểu làm sao không biết ý nghĩ làm Đại tiểu thư nhảy lên như vậy, nàng cười lớn: "Trong nhà cũng chỉ có chị với em, chị nói em đi đâu được đây, nhanh uống nào, bằng không em khi dễ chị."

Đại tiểu thư lắp bắp kinh hãi, tâm đột nhiên nhảy dựng, cô mặt ửng hồng, cắn cắn môi nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Nàng muốn khi dễ cô như thế nào nhỉ?

Mục Hiểu Hiểu mặt mày đắc ý: "Uống nhanh lên, uống xong em mát-xa chân cho chị."

Nàng thấy tốc độ hồi phục chân của Đại tiểu thư càng ngày càng tốt, cũng rất có lòng tin khi đến Quý Châu gần gũi với hoàn cảnh thiên nhiên nơi đó sẽ giúp cô khôi phục hoàn toàn.

Tần Di rốt cuộc không lay chuyển được Mục Hiểu Hiểu, nàng đút một ngụm, Đại tiểu thư uống một ngụm, rốt cuộc cuối cùng cũng uống xong. Đại tiểu thư một thân mồ hôi, nằm ngoan ngoãn trên giường.

Mục Hiểu Hiểu xốc chăn lên, đặt chân cô lên đùi mình, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp chân.

Đây là thành quả học tập gần đây của cô giáo Mục, những sách mua về trên cơ bản đã đọc xong rồi, thủ pháp cũng trở nên cực kỳ khéo léo, có thể ấn các bộ huyệt vị ở chân. Những huyệt vị này đều là các vị trí giúp đẩy tuần hoàn máu. Cô giáo Mục còn nhờ đàn em có chuyên môn giỏi tư vấn qua.

Tần Di cảm thấy hơi mất tự nhiên, những quyển sách đó cô cũng có xem qua, cô cảm giác nó không phải như thế. Nhưng lại không thể phủ nhận rằng nó rất dễ chịu.

Đột nhiên, khi Mục Hiểu Hiểu ấn vào một điểm nhạy cảm, Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, nhịn không được đá nàng một cái.

Không được.

Mục Hiểu Hiểu kinh hỉ nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, chị vừa đá em sao?"

Tần Di mặt đỏ như xuất huyết, cau mày: "Em... em buông chị ra."

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ nhìn cô: "Em vừa giúp chị mát-xa, chị thích không? Có phải cảm giác khác trước kia không?"

Bây giờ nàng cảm thấy mình rất chuyên nghiệp a.

Có vài thời điểm, Mục Hiểu Hiểu nói một số lời xuất phát từ nội tâm, không cậu nệ tiểu tiết.

Nhưng khoảng cách tuổi tác giữa hai người lại khiến việc giao tiếp trở nên không mấy suôn sẻ, và vấn đề này hiển hiện rõ ràng.

Tần Di hiện tại là cả người đều không thoải mái, có một cảm giác kỳ dị lan tỏa từ chân đến tận trái tim, làm cô cảm thấy rất không tự nhiên. Để khiến Mục Hiểu Hiểu buông tay nhanh chóng, Đại tiểu thư đỏ mặt, giọng đầy tức giận nói: "Cút ngay, đừng tới gần chị."

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy Đại tiểu thư bắt đầu có chuyển biến tích cực, sờ trán cô rồi đắp chăn cẩn thận: "Vậy chị nghỉ ngơi một lúc đi."

...

Cửa phòng đóng lại.

Tần Di lâm vào trầm tư. Nhìn trần nhà trắng tinh, đầu cô cảm thấy mơ hồ và có chút nghi hoặc.

Trước kia cô thật sự không phải như thế này.

Sao cô lại có những khát vọng kỳ lạ đối với Mục Hiểu Hiểu đến vậy?

Thậm chí chỉ cần nhìn tay nàng cũng đủ làm cô suy nghĩ miên man... Chắc là do sốt quá cao.

Trong khi Đại tiểu thư nghỉ ngơi, Mục Hiểu Hiểu đang ở bên ngoài xác định lịch trình chuyến đi với thầy Vương. Thầy Vương tỏ ra rất không hài lòng khi Mục Hiểu Hiểu không có mặt để họp: "Hiểu Hiểu, gần đây em sao vậy? Luôn thoát ly tổ chức đấy."

Trước đây Mục Hiểu Hiểu luôn là người tuân thủ quy định, gần đây lại ít tham gia các hoạt động. Mấy ngày trước khi họp lớp, nàng cũng không đến.

Mục Hiểu Hiểu cười: "Đừng nóng giận, khi trở lại em sẽ mua sầu riêng cho thầy."

Thầy Vương đỡ đỡ mắt kính: "Hiếm lạ sầu riêng của em sao, thầy chỉ muốn em chú ý một chút. Lần này chúng ta đi Quý Châu, một tiểu sơn thôn tận vùng núi sâu. Đội chúng ta tổng cộng bốn người, thầy là trưởng đoàn, em phụ trách giảng dạy ngữ văn và tâm lý. Tài liệu đã gửi vào hòm thư của em rồi."

Thầy Vương nói hơn mười phút, Mục Hiểu Hiểu lắng nghe cẩn thận và ghi chép đầy đủ.

Mục Hiểu Hiểu nắm rõ lịch trình và chương trình từ khi biết về chuyến đi Quý Châu. Với nàng, dạy học không khó, nàng tự tin vào khả năng viết chữ đẹp của mình, cũng tin rằng mình có thể mang lại điều tốt đẹp cho các em nhỏ. Chỉ là cơ hội như thế này không dễ có được, Mục Hiểu Hiểu vẫn muốn chuẩn bị chu toàn nhất có thể.

Nói xong lời cuối cũng, Thầy Vương nhìn nàng nói: "À, đúng rồi, lần này tương đối may mắn, trường hợp tác với một doanh nghiệp lớn, công ty Thắng Lam. Họ chủ động tìm đến trường để hợp tác giúp đỡ, đồng thời sẽ có thêm mấy lãnh đạo quan trọng tham gia cùng."

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Đây là điều tốt, nhiều người cùng góp sức thì hiệu quả sẽ lớn hơn."

Nhiều người nhặt củi thì lửa to.

Những doanh nghiệp có lòng hảo tâm như vậy càng nhiều càng tốt.

Thầy Vương suy tư, tiếp tục: "Thắng Lam là công ty mới nổi, lần này họ chủ động tìm tới cửa khiến hiệu trưởng cũng cảm thấy kỳ quái."

Nghe vậy, Mục Hiểu Hiểu không hiểu sao lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Đại tiểu thư.

Tắt điện thoại.

Nàng thất thần nhìn lịch trình và giáo án, rồi bấm ngón tay tính toán thời gian, nhẹ nhàng bước lên tầng ba để xem Đại tiểu thư thế nào.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, trong phòng không có âm thanh đáp lại, Mục Hiểu Hiểu bước vào nhìn nhìn, thấy Tần Di đang ngủ say, tóc đen trải trên gối trắng, trông như một công chúa Bạch Tuyết ngủ đến an tĩnh trầm tĩnh.

Nàng nhanh chóng lui ra ngoài, nàng biết chứng khó ngủ của Đại tiểu thư đáng sợ nhường nào, cô hiếm khi ngủ được nên nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Tần Di.

Nửa giờ sau, Lưu Vạn Niên dẫn một cô gái cao ráo vào nhà: "Đây là Mục Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, đây là em gái tôi, Lưu Phương."

Đại tiểu thư đã phân phó cần người đáng tin cậy ở lại trông coi Nam Dương, nên Lưu Phương sẽ đi cùng chuyến Quý Châu.

Lưu Phương đã từng tham gia quân ngũ, dáng người cao ráo, tóc đuôi ngựa, thanh xuân xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, có dáng vẻ của một quân nhân xuất ngũ. Cô ấy đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, giọng lạnh lùng: "Chào vợ bà chủ."

Lưu Vạn Niên: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Lưu Vạn Niên đã dặn dò em gái phải đối đãi tốt với Mục Hiểu Hiểu, coi nàng như vợ bà chủ tương lai, Lưu Phương đã chấp hành mệnh lệnh một cách nghiêm chỉnh.

Lưu Vạn Niên sợ tới mức mặt tái nhợt, anh ta vội chọc nhẹ em gái, xấu hổ hướng Mục Hiểu Hiểu cười cười: "Con trẻ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển."

Mục Hiểu Hiểu cũng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ cười cười: "Về sau nhờ cô chiếu cố nhiều hơn, ch... ân, chúng ta tuổi không chênh lệch lắm, tôi gọi cô là Lưu Phương nhé."

Nhớ lời Đại tiểu thư, nàng không dám gọi lung tung. Lưu Phương nhìn nàng, ánh mắt kiên nghị, "Cô có thể gọi tôi là Phương Phương, hoặc Tiểu Phương cũng được."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là đáng yêu. Lưu Phương tuy ít lời, nhưng tay chân làm việc rất lưu loát, cô ấy dọn dẹp phòng một lần, quét rác, lau nhà, rồi chuẩn bị bữa tối.

Những ngày gần đây, Mục Hiểu Hiểu đỡ vất vả hơn nhờ có Lưu Phương.

Đến 7 giờ tối, Lưu Phương cáo từ rời đi, nói ít nhưng làm việc rất hiệu quả, cô ấy có tiềm năng trở thành người đắc lực của Đại tiểu thư trong tương lai.

Buông tài liệu xuống, Mục Hiểu Hiểu đứng dậy đi xem Đại tiểu thư, muốn gọi cô dậy ăn cháo. Đại tiểu thư vẫn ngủ, nhưng có vẻ không yên, mày nhíu lại.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô một lúc, sờ trán và đo nhiệt độ, thấy 37.3 độ, sốt cao đã lui nhưng vẫn còn sốt nhẹ.

Biết Đại tiểu thư ưa sạch sẽ

Mục Hiểu Hiểu đun nước ấm, nhúng khăn lông, chuẩn bị lau người cho cô.

Khi khăn lông mềm chạm vào mặt Tần Di, lông mi cô nhẹ nhàng chớp động, cô mở mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt một mảnh sương mù mênh mông.

Cô vừa mơ thấy ác mộng.

Mơ thấy Tần Hải Long cùng cô cãi vã, cảm xúc kích động, cuối cùng quải trượng trong tay phẫn nộ chọc về phía cô.

Đã lâu rồi cô không cảm thấy sợ hãi như vậy, cảm giác như quay trở lại thời gian chỉ có một mình, ngoại trừ không khí bi thương, xung quanh cái gì cũng không có.

Nhưng hiện tại khác rồi.

Tần Di mở to mắt, liền thấy Mục Hiểu Hiểu bên cạnh.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô: "Tỉnh rồi sao? Chị muốn uống nước không?"

Tần Di không nói gì, chỉ nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu nghĩ cô vừa ngủ dậy nên còn ngây ngốc, đứng dậy đi rót nước, nhưng góc áo đã bị nắm lại.

Quay đầu nhìn, nàng kinh ngạc khi thấy ánh mắt Tần Di lấp lánh nước mắt.

Trong lúc nhất thời ấy, Mục Hiểu Hiểu đau lòng không chịu nổi, nàng nhanh quay người lại: "Em đi lấy nước cho chị, không đi đâu."

Tần Di vẫn không buông tay, chỉ nhìn nàng. Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Được rồi, em không đi, em không đi."

Đại tiểu thư không buông tay, cô từ từ hòa hoãn, tim đập nhanh do ác mộng cũng giảm đi. Giọng cô khàn khàn: "Trên giường chị đều là mồ hôi."

Mục Hiểu Hiểu hiểu Đại tiểu thư rất sạch sẽ: "Em sẽ thay ga trải giường cho chị."

Tần Di không nói gì, chỉ cắn môi nhìn nàng, ánh mắt u oán. Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, chần chừ một chút: "Nếu không, em không đổi?"

Thấy Đại tiểu thư không cắn môi nữa, giờ khắc này cô giáo Mục rốt cuộc đầu như bị thông suốt, thử hỏi: "Hay... đêm nay chị ngủ ở phòng em? Phòng em thoáng đãng, rất thoải mái."

Tần Di không hé răng, cô trực tiếp xoay người, dùng cái ót đối diện với Mục Hiểu Hiểu, nhưng đôi tay nhỏ vẫn không chịu buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro