Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Di không hé răng, cô trực tiếp xoay người, dùng cái ót đối diện với Mục Hiểu Hiểu, nhưng đôi tay nhỏ vẫn không chịu buông ra.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư với dáng vẻ ngạo kiều đáng yêu, trái tim nàng như muốn tan chảy. Nàng nhẹ nhàng xoay người, trực tiếp ôm theo kiểu công chúa bế Đại tiểu thư lên.

Tần Di nép trong lòng Mục Hiểu Hiểu, thân thể nóng hổi khác với ngày thường luôn lạnh lẽo. Giờ đây, nàng giống như một tiểu bảo bảo, tỏa ra hương thơm đàn hương dịu dàng. Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng bước vào phòng ngủ.

Trước kia, khi bị bế lên, Tần Di thường hay quàng tay ôm cổ Mục Hiểu Hiểu để tránh rơi. Nhưng hôm nay, cô chỉ lặng lẽ dựa đầu vào ngực Mục Hiểu Hiểu, không nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, lòng vừa vui vừa có chút căng thẳng. Nàng cảm giác như đang bế tân nương tử vào động phòng. Mím môi, Mục Hiểu Hiểu bắt đầu nói chuyện: "Đại tiểu thư, chị xem, em sắp có cơ bắp rồi."

Đại tiểu thư không nhúc nhích, chỉ nghe tiếng tim đập "thịch thịch" trong ngực Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu cảm giác cô càng dán gần, nàng càng khẩn trương, tiếp tục nói: "Về sau em liền có thể làm vận động viên cử tạ."

Đại tiểu thư: "..."

"Tê."

Thịt mềm bên hông bị nhéo xoay một vòng, Mục Hiểu Hiểu không dám nói bậy nữa, nhanh chóng bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Đại tiểu thư ôm chân, ngồi co ro giữa giường, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô thật xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, tóc dài đen mượt rủ xuống cổ trắng như tuyết, cảnh này tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

Mục Hiểu Hiểu yên lặng ngắm Đại tiểu thư, nói: "Đừng ngại, cứ thoải mái ngủ."

Đại tiểu thư nheo mắt, cô đang tưởng sẽ ngủ thoải mái, nhìn xem, giường của cô giáo Mục có bao nhiêu xuất sắc, bên này ném thư, bên kia có đồ ăn vặt, quần áo gì cũng có ở trên giường.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Xong rồi, chắc chắn Đại tiểu thư ghét bỏ.

Cũng may Mục Hiểu Hiểu động tác nhanh nhẹn, nàng ôm Đại tiểu thư vào ghế ngồi, sau đó nhanh tay nhanh chân dọn dẹp giường.

Đại tiểu thư nhìn động tác của nàng, tim đập nhanh. Trong đêm tối, cô cảm thấy như mình là cô gái đợi vào động phòng hoa chúc.

Rất nhanh Mục Hiểu Hiểu dọn xong, nàng định thay cả chăn, nhưng Đại tiểu thư lại kiên quyết giữ lại: "Chị muốn cái này."

Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên: "Đây là của em, để em đổi cho chị cái mới."

Đại tiểu thư cau mày: "Dùng cái của em... Em không cho sao?"

Ui cha.

Mục Hiểu Hiểu cười, không kiềm chế được sờ đầu Đại tiểu thư. Thật đáng yêu quá. Muốn chăn của nàng thì cứ nói thẳng.

Tần Di: "..."

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu lạnh lùng, rồi giơ tay dùng thủ ngữ:

—— Em dám động tay động chân với chị.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Biết biết, băm móng vuốt này liền." Nàng xoay người mở cửa sổ một chút cho thoáng khí: "Chị tiếc không?"

Băm móng vuốt có gì tiếc với không tiếc?

Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu, người đang mở cửa sổ, tay nàng tinh tế thon dài, khớp xương cân xứng, móng tay hồng hồng được cắt gọn gàng sạch sẽ.

Đại tiểu thư mạc danh liền mặt đỏ, cô cúi đầu nhìn nhìn móng tay mình.

Làm sao có thể so sánh Tần Di với Mục Hiểu Hiểu - một người dân lao động?

Dĩ nhiên là Đại tiểu thư sở hữu bộ móng tay đẹp nhất, được chăm sóc bởi các chuyên gia với màu tím bóng loáng.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu, thấy Đại tiểu thư đang nhìn chằm chằm vào tay mình, liền hống: "Chị nằm nghỉ một lát, em cảm thấy chị vẫn còn sốt. Em đi nấu cho chị chút nước lê uống."

Đại tiểu thư không muốn nàng rời đi, hơi nghiêng đầu: "Chị không sốt, em... lại không phải nhiệt kế, làm sao biết chị sốt?"

"Em vừa ôm chị mà, trên người chị rất nóng."

Mục Hiểu Hiểu biết Đại tiểu thư không thích uống thuốc, liền nhẹ nhàng: "Không cho chị uống thuốc nữa, được không? Chị chờ em một chút, em trở lại nhanh thôi."

Nói xong, nàng không cho thời gian để Tần Di trả lời, quay người đi ra ngoài.

Đại tiểu thư ngồi trầm mặc một lát, rồi thất vọng nằm xuống. Làm gì có ai vừa mới ôm cô xong chưa dỗ dành gì đã bỏ đi?

***

Buổi tối, gió dần nổi lên, làm pha lê kêu xào xạc, nhưng trong phòng vẫn một mảnh ấm áp.

Mục Hiểu Hiểu không thể giữ bình tĩnh như vẻ ngoài, nàng vẫn đang tự trách vì nghĩ rằng mình đã lây bệnh cho Đại tiểu thư.

Trong lúc nấu nước lê, nàng nhận được điện thoại của Tô Thu Vân.

Tô Thu Vân: "Đang làm gì? Mẹ vừa kêu shipper giao hàng đến."

Mục Hiểu Hiểu kẹp điện thoại, ngao đường phèn: "Con đang nấu nước lê cho Đại tiểu thư, mẹ kêu shipper giao gì vậy?"

Tô Thu Vân: "Mẹ sợ con chăm sóc Di Di không tốt, mẹ cùng bà nội mới nghiên cứu ra món canh bưởi nho hồng đào gừng băm, đặc biệt tốt để đối phó với cảm sốt."

Bây giờ Tô Thu Vân hoàn toàn bị Tần Di chinh phục. Cô bé này khi mới gặp, trông xinh đẹp, lễ phép, nhưng sau đó phát hiện ra cô rất bận rộn. Tuy nhiên, từ việc lớn như lo liệu cho cuộc phẫu thuật của Thu Thu đến việc nhỏ như chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ của mẹ và Tống Khả, Tần Di đều lo liệu chu toàn.

Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng đứa bé này có Mục Hiểu Hiểu trong lòng.

Tô Thu Vân luôn lo lắng cho Mục Hiểu Hiểu, sợ tính cách hiếu thắng của nàng sẽ làm cô cô đơn suốt đời. Nhưng bây giờ, bà ấy nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều. Mỗi người có phúc của mình, Mục Hiểu Hiểu nhà bà là người có phúc nhất.

Canh bưởi nho hồng đào gừng băm...

Vừa nghe tên là thấy rất chi và này nọ rồi.

Mục Hiểu Hiểu dừng một chút: "Khi nào đến ạ?"

Đồ mẹ làm luôn là tốt nhất, đây là đạo lý muôn thuở.

Tô Thu Vân đang định trả lời thì Thu Thu giành lấy điện thoại: "Chị, tại sao chị Nhất lại cảm sốt? Chị đã làm gì với chị ấy? Không phải đã bảo chị giữ khoảng cách sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng tức giận nhìn Thu Thu: "Chị đang nói chuyện chính sự với mẹ, sao chỗ nào cũng có em hết vậy? Chị đã giữ khoảng cách rồi, nhưng chị Nhất của em thân thể tương đối yếu thôi."

Thu Thu: "Không thể nào, chị Nhất chỉ nhìn yếu bên ngoài, thật ra lợi hại hơn chị nhiều, cái này gọi là gì ấy nhỉ, ngoại 0 nội 1. Chị không chủ động tiếp cận chị ấy, có phải chị ấy trộm tiếp cận chị không?"

Mục Hiểu Hiểu không hiểu những từ internet của Thu Thu, mặc kệ cô bé: "Mẹ, mẹ gửi mã số kiện cho con đi, để con xem khi nào đến."

......

Chờ khi Mục Hiểu Hiểu nấu canh gần xong, Tô Thu Vân đã gửi tới canh bưởi nho hồng đào gừng băm. Mục Hiểu Hiểu mở nắp nồi nhìn, thấy canh có màu đỏ rực, tỏa ra hương thịt và trái cây thơm phức, làm người ta chỉ muốn ăn ngay. Nàng vui vẻ lấy một cái khay nhỏ, bày biện thêm vài món ăn thanh đạm và salad mà Đại tiểu thư thích, rồi bưng tất cả đi vào phòng.

Trong phòng.

Đại tiểu thư vốn đã không vui vì sốt ruột, đợi mãi khiến cơn giận của cô như muốn bùng nổ thành cá nóc.

Cô vừa rồi ở trong lòng đã tự nhủ vô số lần.

Nếu Mục Hiểu Hiểu không đến trong mười phút nữa, cô sẽ trở về phòng mình.

Nếu quá thêm mười phút nữa mà nàng vẫn chưa đến, cô sẽ đuổi nàng đi.

Thêm mười phút cuối cùng mà vẫn không thấy nàng tới, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ ngủ trên giường của nàng nữa.

.....

Có thể không kiêng nể gì mà dẫm lên điểm mấu chốt của Đại tiểu thư, nhưng vẫn toàn thân lui ra được, cũng chỉ có thể là Cô giáo Mục.

Với tình cảm chân thành, như con trâu chẳng thèm động lòng trước gió bão, Cô giáo Mục không thể hiểu nổi tâm tư phức tạp của Đại tiểu thư.

Nàng dỗ dành cô: "Thời gian có chút lâu, mẹ nhớ tới chị bị cảm, nấu canh bưởi nho hồng đào gừng băm gửi đem đến."

Đôi khi, tâm tư nữ nhân thật khó đoán. Đại tiểu thư vốn rất tức giận, nhưng câu nói vô ý của Mục Hiểu Hiểu - "mẹ nhớ tới chị bị cảm " - lại làm ấm lòng Tần Di.

Chữ "mẹ" luôn là sự thiếu hụt lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng giờ đây, nhờ sự hiện diện của Mục Hiểu Hiểu, một chút tình thương mà cô luôn khao khát đã thấm vào.

Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di ngồi dậy, nhìn thấy cô đổ mồ hôi: "Muốn tắm không?"

Đại tiểu thư quay đầu, không nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhìn gương mặt hơi đỏ của Đại tiểu thư, Cô giáo Mục cảm thấy liệu cô có hiểu lầm ý của mình không?

Đại tiểu thư đánh giá món canh của Cô giáo Mục đơn giản, "Như... đồ pha chế trong quán, không uống."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng lại mang canh gừng băm của Tô Thu Vân tới, rất kỳ lạ, trước đó Mục Hiểu Hiểu cũng làm canh gừng băm cho cô uống, nhưng vị tanh cay khiến Đại tiểu thư vẫn còn ám ảnh. Tuy nhiên, canh của Tô Thu Vân thì khác, không hề có mùi tanh, uống xong còn thấy ấm áp trong người.

Đại tiểu thư uống hơn nửa chén, cảm thấy cơ thể nóng hừng hực, đầu óc cũng trở nên mơ màng, cô đẩy chén ra, không uống nữa.

Mục Hiểu Hiểu sợ lãng phí, mặc dù lúc đầu không dám nếm, nhưng bây giờ nàng cầm chén của Đại tiểu thư uống thử vài ngụm. Đích thực rất ngon, vị chua chua ngọt ngọt, nàng nhấm nháp, vị chua của bưởi và nho, ngọt của quả đào, cảm giác ấm áp của gừng băm...

Nàng hít hà một hơi, cúi đầu nhìn kỹ, rồi ngửi ngửi.

Ôi trời, bên trong có rượu, mẹ nàng đã cho thêm rượu!

Như để xác minh ý nghĩ của mình, Đại tiểu thư mơ màng dựa vào đầu giường, cười nhạt với nàng, vươn hai cánh tay: "Em ôm chị một cái."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thấy Cô giáo Mục còn chần chừ, Đại tiểu thư nũng nịu, lẩm bẩm: "Vì sao không ôm chị?"

Ôm thì ôm.

Sau khi uống say, Đại tiểu thư lại hóa thành con mèo nhỏ làm nũng.

Cô giáo Mục lập tức ôm lấy Đại tiểu thư, nàng nén cơn giận, gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, canh bưởi nho hồng đào gừng băm của mẹ có rượu phải không?"

Giờ đây, nhiệt độ cơ thể của Đại tiểu thư càng tăng cao, như con mèo nhỏ cọ vào lòng nàng.

Tô Thu Vân giật mình, cười: "Mẹ còn tưởng là chuyện gì chứ, có chứ, rượu vàng. Uống xong sẽ đổ mồ hôi. Di Di uống rồi có phải ra mồ hôi không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đâu chỉ là đổ mồ hôi?

Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư trong lòng ngực, vội vàng cầm điện thoại ghi lại một đoạn, "Tôi, Mục Hiểu Hiểu thề với trời, hôm nay, tuyệt đối không phải tôi rót rượu cho Đại tiểu thư uống, là mẹ tôi, là đồng chí Tô Thu Vân." Để chứng minh tính chân thực, Mục Hiểu Hiểu còn cúi đầu hỏi Đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chị nghe rõ không?"

Đại tiểu thư có chút mơ hồ, cô vốn dĩ không có sức chống cự với rượu, huống chi là lúc thể trạng yếu và sốt, lúc này, cô chỉ muốn ôm Mục Hiểu Hiểu.

Nhưng Cô giáo Mục còn muốn bảo vệ tính mạng a.

Nàng cố nén khát vọng vuốt tóc Đại tiểu thư, chọc chọc vào má cô: "Đại tiểu thư, chị nghe rõ không?"

Lần trước, sau khi Đại tiểu thư uống say, Tần Di đã từng nhìn Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt tử thần, khiến nàng run sợ hứa rằng sẽ không có lần sau để bảo toàn mạng sống. Vậy mà lần này lại để người ta uống say.

Dù rằng trong lòng nàng luôn muốn thấy dáng vẻ say rượu của Đại tiểu thư, nhưng nàng vô tội biết bao.

"Cái gì..."

Đại tiểu thư tóc rối bù, nửa híp mắt nhìn màn hình, rồi ngồi dậy, phất tay với Mục Hiểu Hiểu: "Em... thấp một chút."

Trước kia đã từng chứng kiến dáng vẻ say rượu của Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu cũng có kinh nghiệm, không dám chậm trễ, nhanh chóng cúi thấp người xuống, "Làm sao..."

Nàng còn chưa nói hết câu, lỗ tai tinh xảo oánh nhuận của Đại tiểu thư áp trên môi nàng, cô cười tủm tỉm với Mục Hiểu Hiểu: "Em nói đi, được rồi này... Chị có thể nghe rõ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhịn.

Đại tiểu thư mơ màng, mang theo hương thơm nhàn nhạt, đột ngột áp lên môi Mục Hiểu Hiểu, khiến nàng không kịp đề phòng. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy một cơn ngứa ngáy lan tỏa từ môi xuống toàn thân, như dòng điện chạy dọc khắp cơ thể.

Mục Hiểu Hiểu kêu rên một tiếng, muốn lùi lại, nhưng Đại tiểu thư lúc này lại nâng tay, ôm lấy eo nàng, tò mò nháy mắt: "Nói nha."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nói gì bây giờ?

Nếu không phải vì cầu sinh dục khắc chế, nàng thật sự muốn cho Đại tiểu thư thấy hậu quả khi chọc ghẹo người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Không thể.

Không thể làm cầm thú.

Mục Hiểu Hiểu tự nhủ phải kiềm chế. Nàng là Cô giáo Mục, tương lai là ngôi sao sáng, phải chịu đựng được thử thách này.

Đại tiểu thư hiện tại vừa uống rượu vừa sốt, đầu óc không tỉnh táo, nàng không thể lợi dụng cháy nhà đi hôi của.

Thấy Mục Hiểu Hiểu không nói gì, Đại tiểu thư bĩu môi, đưa tay trước mặt nàng như con mèo chiêu tài vẫy vẫy.

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Bối rối trước hành động của Đại tiểu thư, Cô giáo Mục đặt điện thoại qua một bên, mở chức năng ghi hình, hỏi: "Làm sao vậy? Chị muốn làm gì?"

Đại tiểu thư ngày thường đã trắng hơn người khác nhiều, lúc này uống rượu vào, gương mặt trắng mịn hồng hào, đôi mắt như con mèo say: "Nóng quá à ~"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cái gì???

Cô giáo Mục sắp bị Đại tiểu thư làm chấn động tới nơi rồi.

Đại tiểu thư nâng tay lên, bắt đầu cởi áo khoác, đột nhiên không kịp phòng bị, thêm một cái áo ngủ đã cởi xuống.

Mục Hiểu Hiểu hít một hơi, vội vàng duỗi tay nắm tay cô: "Đừng, Đại tiểu thư, đừng đừng đừng!"

Nàng vẫn đang ghi hình!

Đại tiểu thư dù còn mặc nội y, nhưng...nhưng đây là chuyện tuyệt đối không được, nàng vội mặc lại áo cho Đại tiểu thư. Cô ngẩn người nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, giống như con mèo nhỏ ngây thơ vô tội.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy lương tâm bị dày vò, liếm liếm môi không biết nói gì cho tốt, Đại tiểu thư nghiêng đầu lệch một bên, tò mò nhìn nàng: "Em phải phục vụ chị sao?"

Cô bắt lấy tay Mục Hiểu Hiểu đặt lên nút thắt trước ngực mình: "Nè, cho em."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

A a a a a.

Nàng muốn chết!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro