Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè, cho em."

Đại tiểu thư trong mắt đầy vẻ ngây thơ, giọng nói mềm mại kéo dài, nhưng hành động lại rất táo bạo, trực tiếp đặt tay Mục Hiểu Hiểu lên ngực mình.

Khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy tay mình như bị đặt trên lò nướng, cảm nhận rõ ràng hình dạng bên trong. Nếu nàng hơi dùng lực một chút...

Nhưng Đại tiểu thư là ai chứ?

Nếu Cô giáo Mục thực sự dám làm thế, có lẽ nàng sẽ phải tạm biệt mặt trời của ngày mai.

Trong tình huống quan trọng này, kinh nghiệm sống sót của Cô giáo Mục lại cứu nàng. Trước kia, ở trong cô nhi viện, khi bọn trẻ không ngủ được, nàng thường chơi trò chơi với chúng.

Mục Hiểu Hiểu gạt tay, miệng "Vèo" một tiếng, cười hì hì nhìn Đại tiểu thư: "Cởi xong rồi."

Nàng lại bắn tay vào không khí: "Vèo, biến mất rồi."

Khi còn nhỏ, chiêu này dùng để dỗ Thu Thu rất hiệu quả.

Khi đó trời rất nóng, điều hòa không đủ dùng, chỉ dành cho những đứa trẻ mới sinh. Phòng của họ chỉ có vài cái quạt điện cũ kỹ. Thu Thu làm ầm ĩ muốn cởi hết quần áo để ngủ, nhưng Mục Hiểu Hiểu không đồng ý. Nàng lớn hơn, hiểu rõ sự nguy hiểm khi con gái không che chắn đầy đủ. Nhưng Thu Thu quá nóng, nên Mục Hiểu Hiểu phải dùng chiêu này để dỗ dành.

Hiện giờ, nàng dùng chiêu đó với Đại tiểu thư.

Tần Di nhấp môi, cúi đầu nhìn quần áo của mình, rồi ngẩng đầu nhìn tay Mục Hiểu Hiểu, lại cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu.

Lặp lại hai lần, cô bẹp miệng, không hài lòng, bĩu môi, lẩm bẩm: "Kẻ lừa đảo."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ui chu choa, trời ơi.

Tim Mục Hiểu Hiểu đập gia tốc, nàng thật sự chịu không nổi Đại tiểu thư lúc này. Trước kia nàng thích ngắm nhìn, nhưng bây giờ... Hiện tại các nàng đang ở đâu?

Ở phòng ngủ, trên giường của nàng.

Hơn nữa, mấu chốt chính lài ...cũng chỉ có hai người họ.

Khi Mục Hiểu Hiểu còn đang mơ màng, Đại tiểu thư nhìn nàng một lúc, rồi nói: "Em có phải không thích chị không?"

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Nàng nghĩ Đại tiểu thư đang đùa.

Nhưng dưới ánh đèn vàng nhạt, nàng thấy mắt Đại tiểu thư lấp lánh nước mắt. Ngay sau đó, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chị biết, mọi người đều không thích chị."

Người ta nói uống say thường nói thật.

Đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu nghe Đại tiểu thư nói ra lòng mình, nàng cảm thấy đau lòng, vội vàng duỗi tay ôm lấy Tần Di.

"Thích, ai nói không thích?"

Tim Mục Hiểu Hiểu đập "phịch phịch", lúc này, ôm Đại tiểu thư trong ngực, nàng không phân biệt được lời nói của mình thật bao nhiêu phần.

Thật sự chỉ để dỗ Đại tiểu thư sao?

Đại tiểu thư ngẩng đầu lên, mái tóc dài như thác nước lướt qua tay Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt cô sáng rực, nghiêm túc hỏi: "Thật sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô, gật đầu mạnh: "Thật sự."

Nàng như ôm bảo bối, ôm chặt Đại tiểu thư, dùng mặt cọ vào cổ cô, hít một hơi hương thơm trên người cô: "Thích, thích Đại tiểu thư của chúng ta, Đại tiểu thư của chúng ta đáng yêu biết bao..."

Lời này có lẽ là liều thuốc an ủi tốt nhất. Đại tiểu thư mềm mại dựa vào ngực Mục Hiểu Hiểu, yên tĩnh an nhiên.

Trước kia, cô luôn thẳng tắp ngồi trên xe lăn, không nghe ai, cũng không để ý đến ai. Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng nhìn thấy Đại tiểu thư cao cao tại thượng làm nũng trong lòng mình.

Tần Di nắm lấy một sợi tóc của Mục Hiểu Hiểu, nghịch ngợm thưởng thức, rồi cúi đầu lẩm bẩm một chuỗi lời nói không rõ. Mục Hiểu Hiểu ôm nhẹ cánh tay cô, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan ngoan, Đại tiểu thư có phải buồn ngủ rồi không?"

Những chiêu dỗ dành trẻ con giờ đều dùng cho Tần Di. Nếu Đại tiểu thư tỉnh táo, chắc chắn cô sẽ chặt bỏ mười ngón tay của Mục Hiểu Hiểu. Nhưng lúc này, Tần Di đang tận hưởng cảm giác được vỗ về trong lòng Mục Hiểu Hiểu, còn đong đưa tay như một đứa bé: "Em sẽ dỗ chị sao?"

Giọng cô mềm mại, âm cuối còn mang chút ngọt ngào.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy linh hồn mình như bị câu đi, nàng liếm môi, kiềm chế xúc động: "Em không phải đang dỗ chị sao?"

Đại tiểu thư nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Đây là cảm giác được mẹ dỗ sao?"

......

Ánh mắt nghiêm túc ấy...

Giọng điệu hồn nhiên ấy...

Nhưng câu hỏi này lại khiến Mục Hiểu Hiểu suýt khóc. Nàng đau lòng ra sức ôm chặt Tần Di.

Đại tiểu thư cảm thấy đau, nhưng không đẩy ra, lẩm bẩm: "Khi còn nhỏ... Chị thấy người khác... Khi họ không khỏe, mẹ sẽ ôm và dỗ dành."

Khi đó, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè, Tống tẩu thường mang con mình đến.

Lúc còn nhỏ, Đại tiểu thư dù chưa tách biệt như bây giờ, nhưng mỗi lần bọn họ đến chơi, cô cũng không hòa nhập được.

Cô đứng từ phòng ngủ nhìn xuống, thấy mấy đứa trẻ chơi bao cát, cục đá, đạn pha lê.

Trong lòng cô muốn tham gia, nhưng lại không dám nói.

Thỉnh thoảng, thấy có đứa trẻ bị bệnh hay không khỏe, Tống tẩu sẽ ôm chúng vào lòng, vuốt ve lưng, dùng thìa và đũa đút cơm, rất kiên nhẫn và tràn đầy yêu thương.

Có những điều Đại tiểu thư chưa bao giờ nói ra, nhưng khát vọng đó luôn ẩn sâu trong lòng cô.

Từ khi sinh ra, cô đã gắn liền với hai chữ "Cô độc", lâu dần thành quen, những ký ức hỗn loạn đó cũng bị chôn vùi.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể không kiêng nể gì mà bộc lộ bản thân trước mặt một người.

Cô có thể thoải mái uống say.

Đại tiểu thư rất nhạy cảm với rượu, luôn nghiêm khắc kiểm soát bản thân, thà chết chứ không muốn mất mặt trước người ngoài.

Nhưng với Mục Hiểu Hiểu, cô muốn thả lỏng, muốn phóng túng.

Cô đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, nghĩ rằng có thể từ từ chờ đợi, nhưng thật sự cô nhịn quá lâu, quá chậm.

Đại tiểu thư cả đời thẹn thùng, giờ đây vì người yêu mà học cách phóng túng.

Mục Hiểu Hiểu bị những lời của Đại tiểu thư làm rối loạn, nàng dỗ dành: "Chị muốn gì, về sau em đều cho chị."

Nàng sẽ bù đắp tình thương thiếu hụt cho Đại tiểu thư.

Nàng thề.

Đại tiểu thư nhìn nàng, đôi mắt trong suốt như muốn xác nhận lời này thật hay giả. Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn lại, trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy một cảm giác mãnh liệt.

Nếu Đại tiểu thư muốn nàng mãi mãi bên cạnh, nàng sẽ đồng ý.

Đại tiểu thư cười, như mèo nhỏ cọ cọ cổ nàng: "Chị muốn em đút chị ăn cơm."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là một con mèo hư, rõ ràng dẫm lên lòng nàng, bắn ra những câu mê người, nhưng kết thúc lại đơn thuần như vậy.

Làm người ta dở khóc dở cười.

Ăn cơm?

Cần thiết phải ăn.

"Muốn ăn gì?"

Mục Hiểu Hiểu ôn nhu hỏi. Thường ngày, buổi tối Đại tiểu thư chỉ ăn salad hoa quả, cháo rau xanh dưỡng sinh.

Đại tiểu thư nghĩ ngợi, vui vẻ nói: "Mì ăn liền!"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là nghịch thiên.

Đại tiểu thư sâu thẳm trong nội tâm thực ra là một đứa trẻ đáng yêu nhưng thiếu tình thương phải không?

Có phải khi còn nhỏ, cô nhìn thấy những đứa trẻ khác ăn mặc váy công chúa, tuy bên ngoài tỏ ra cao quý lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái rồi nói "Ấu trĩ" và quay đi, nhưng trong lòng lại thèm muốn đến mức nước miếng cũng muốn chảy ra?

Cô giáo Mục giờ này khắc này thể hiện khả năng phân tích tâm lý tuyệt vời của mình, nàng ôm Đại tiểu thư vào phòng khách, đắp cho cô một cái chăn, rồi đi vào bếp làm một chén mì ăn liền với rau xanh và trứng gà.

Đại tiểu thư ngồi trên ghế sô pha chờ, khi thấy Mục Hiểu Hiểu trở ra, cô không nhịn được mà vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, trong lòng có chút buồn cười. Trước kia nàng từng nghĩ, nếu sau này giữa hai người có chuyện gì xảy ra, với sự chênh lệch về thân phận và địa vị, nàng và Đại tiểu thư sẽ phải đối diện như thế nào?

Nhưng nhìn Đại tiểu thư lúc này, nàng cảm thấy mọi thứ thật đơn giản.

Chỉ là không ai hiểu cô mà thôi.

Tần Di ăn rất vui vẻ, mì có chút nóng, Mục Hiểu Hiểu muốn nhắc cô ăn chậm lại. Nhưng Đại tiểu thư vừa thấy nàng, lập tức che chén lại: "Không cho em."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư phồng má, hít hà ăn như một đứa trẻ vui vẻ.

Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh dịu dàng lau mồ hôi cho cô, bây giờ nàng nhìn Tần Di thế nào cũng thấy đẹp. Dù là khi tỉnh táo cao lãnh kiêu ngạo, hay lúc này ngây thơ đáng yêu, nàng đều thích.

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu như có gì đó bùng nổ.

Ánh mắt nàng không rời khỏi Đại tiểu thư, đến khi Tần Di ăn no, vỗ bụng, đưa ra yêu cầu tiếp theo: "Muốn bối bối."

Đây đều là những mong ước thời thơ ấu của cô mà không thể thành hiện thực.

Khi đó, Tố Lam chưa xé rách mặt với cô, còn chăm sóc cô, lo cho cuộc sống hàng ngày. Nhưng trong xương tủy, bà ta hận Tần Di, dù che giấu, bà ta cũng không thể hiện sự thân mật quá mức.

Còn Tần Hải Long thì khỏi phải nói, ông luôn cho rằng Tần Di lạnh lùng, IQ và EQ cao, không cần phải đặt quá nhiều tâm tư vào cô, chỉ cần an bài giáo dục theo từng độ tuổi là đủ.

Cô lớn lên trong sự khát khao tình thương nhưng không dám nói, chỉ lén lút mong chờ.

Khi Mục Hiểu Hiểu cõng Đại tiểu thư, thong thả đi quanh phòng, nàng hát đồng dao mà mẹ thường hát cho nàng nghe lúc nhỏ: "Tiểu cô nương hái nấm, cõng một cái đại sọt tre, sáng sớm gót chân nhỏ trần trụi, đi khắp rừng cây cùng sơn cương, nàng hái nấm rất nhiều, nhiều đến giống ngôi sao kia không thể nào đếm được..."

Đại tiểu thư như một đứa trẻ dựa vào lưng Mục Hiểu Hiểu, nghe nàng hát, lúc đầu còn mỉm cười ngọt ngào, nhưng sau đó không biết vì sao, nước mắt từ từ rơi.

Mục Hiểu Hiểu cảm giác lưng mình ướt đẫm, lòng đau như cắt: "Làm sao vậy?"

Đại tiểu thư nghẹn ngào: "Chị nhớ Tống tẩu."

Đây là lời từ tận đáy lòng cô.

Tuy rằng đã lén trở về nhìn bà ấy, tuy rằng nhiều lần thông qua Lưu Vạn Niên nghe ngóng tin tức về Tống tẩu, nhưng Đại tiểu thư vẫn luôn nhớ bà ấy, bởi vì đó là chút hơi ấm duy nhất của tuổi thơ cô.

Cái này dễ làm.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đặt Đại tiểu thư lên sô pha, rồi gọi video cho Tống tẩu.

Nếu Đại tiểu thư tỉnh táo, biết Mục Hiểu Hiểu làm vậy, chắc chắn sẽ tung một chưởng vô ảnh và đập nát điện thoại của nàng.

Nhưng hiện tại, dưới ảnh hưởng của rượu, những cảm xúc bị kìm nén trong lòng của cô mất đi ngụy trang liền cứ như vậy lộ ra ngoài.

Video nhanh chóng được kết nối, Tống tẩu chưa nhìn rõ người, liền hỏi ngay: "Hiểu Hiểu, thế nào, Đại tiểu thư bệnh đỡ hơn chưa?"

Tuy đã rời đi, nhưng bà ấy mỗi thời mỗi khắc đều quan tâm và nhớ Đại tiểu thư.

Tần Di nhìn màn hình, lông mi dài chớp nhẹ, đôi mắt hồng hàm chứa nước mắt.

Tống tẩu thấy rõ là Đại tiểu thư, lập tức kinh hãi, lùi lại một bước rồi nắm chặt điện thoại: "Hiểu Hiểu, chuyện gì xảy ra? Con sao lại cho Đại tiểu thư uống rượu?"

Mới nhìn một cái, không hổ danh là người hiểu rõ Đại tiểu thư nhất.

Mục Hiểu Hiểu vội vàng thanh minh: "Không phải con, là mẹ con. Bà ấy nấu canh có rượu cho Đại tiểu thư."

Tống tẩu nghe vậy, cau mày nhìn Mục Hiểu Hiểu. Nàng nín thở chờ đợi bị mắng, nhưng bất ngờ, nét mặt Tống tẩu giãn ra, nhẹ nhàng cười: "Thật tốt quá."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

"Tiểu thư, dạo này thế nào?" Tống tẩu chạm tay vào màn hình, như muốn chạm vào gương mặt Đại tiểu thư.

Tần Di nhìn bà ấy, trông mong: "Tôi nhớ dì."

Tống tẩu gật đầu: "Tôi biết, trước đây không lâu, cô cùng Hiểu Hiểu ngồi trong xe trộm nhìn tôi đúng không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bà ấy biết hết sao?

Đại tiểu thư nhìn bà ấy, nước mắt rơi liên tục: "Tôi mở cửa hàng bánh kem cho dì, như khi còn nhỏ chúng ta từng nói qua..."

Cô vươn tay, làm động tác ngoéo tay với Tống tẩu. Tống tẩu nhìn cô, rõ ràng cười, nhưng nước mắt vẫn rơi, bà ấy vươn tay nhăn nheo qua màn hình ngoéo tay với Đại tiểu thư.

Bà ấy biết hết.

Biết Đại tiểu thư đang cố bảo vệ bà ấy.

Biết Đại tiểu thư đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ khóc thầm khi gặp chuyện nữa. Cô đã học được sự kiên nhẫn và có trách nhiệm.

Mục Hiểu Hiểu đứng bên cạnh nhìn mà nước mắt lưng tròng, nàng nắm lấy tay Tần Di: "Nói chuyện vui vẻ đi, chị xem, hôm nay trăng thật đẹp."

Nói chuyện vui vẻ?

Đại tiểu thư nghĩ nghĩ một lát, rồi kéo tai Mục Hiểu Hiểu, nói với Tống tẩu qua màn hình: "Tống tẩu, đây là Mục Hiểu Hiểu."

Mục Hiểu Hiểu bị kéo tai: "..."

Tống tẩu mỉm cười gật đầu, bà ấy đã từng thấy Đại tiểu thư uống say, biết rõ dáng vẻ của cô khi đó, rất có kiên nhẫn.

Đại tiểu thư nghĩ ngợi, nhấp đôi môi đỏ, nhẹ giọng nói: "Chính thức giới thiệu cho dì, em ấy là chó con của con."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tim nàng đập như sấm, cơ hồ muốn lao ra khỏi ngực.

Đây là lần thứ hai nàng nghe Đại tiểu thư công khai thừa nhận mối quan hệ này.

Tống tẩu cười, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chó con sao, Đại tiểu thư uống nhiều quá rồi, con phải chăm sóc con bé thật tốt nha."

Mục Hiểu Hiểu: "... Dì yên tâm."

Đại tiểu thư đột nhiên vỗ trán, cau mày: "Hoa mắt quá... Ôm một cái, chị say máy bay rồi."

Mục Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, nhanh chóng ôm cô vào lòng. Sau một đêm náo loạn, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi. Khi nàng định tạm biệt Tống tẩu, Tống tẩu bất ngờ hỏi: "Hiểu Hiểu, con cảm thấy thế nào?"

Con cảm thấy thế nào sao?

Câu hỏi tưởng chừng không đầu không đuôi lại đánh trúng tâm tư của Mục Hiểu Hiểu.

Nàng nhấp môi, trầm mặc một lát, rồi cúi đầu nhìn Đại tiểu thư đang dựa vào lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Con cũng thích chị ấy, thực sự rất thích."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Dường như nàng đang nói với Tống tẩu, lại như đang tự nhủ với chính mình.

Phải chăng nàng còn muốn lừa dối bản thân?

Không, không phải.

Cúp điện thoại.

Đại tiểu thư đã hô hô ngủ rồi, Mục Hiểu Hiểu ôm cô lên giường mình, đắp chăn cẩn thận. Nàng chống tay lên giường, ngắm nhìn Đại tiểu thư một lúc lâu, nhẹ nhàng thì thầm: "Đại tiểu thư, chị nghe thấy không? Em thích chị, thực sự rất thích."

Với thói quen của Mục Hiểu Hiểu, nàng có thể ngủ ngay cả khi xe chạy ồn ào bên cạnh.

Nhưng đây là Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư mở mắt ngái ngủ nhìn nàng, nâng tay, vỗ nhẹ vào má Mục Hiểu Hiểu: "Chị nghe thấy rồi."

"Bạch bạch bạch," Đại tiểu thư vỗ nhẹ lên mặt Mục Hiểu Hiểu như thể đang trấn an, rồi cánh tay từ từ buông xuống, cô lại chìm vào giấc ngủ. Toàn bộ quá trình liền mạch, cảm giác như đang mộng du vậy.

Để lại một Mục Hiểu Hiểu tim đập như sấm: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro