Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu Đại tiểu thư có chút choáng váng. Phản ứng đầu tiên của cô là duỗi tay lấy điện thoại bên cạnh để xem giờ. Nhưng thay vì điện thoại, cô lại chạm phải một người mềm mại.

Nếu không phải Đại tiểu thư có bản lĩnh trấn tĩnh, chắc chắn cô đã hét đến rung nóc nhà.

Mục Hiểu Hiểu bị động tác chọc chọc làm tỉnh giấc, ngáp một cái: "Dậy rồi sao?"

Đối với Đại tiểu thư, cảnh tượng sau khi tỉnh dậy liền quên tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua. Cô giáo Mục đã sớm tiếp thu thành thói quen rồi.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu bên cạnh, hô hấp như ngừng lại. Cô nhìn chằm chằm: "Em tại sao lại ở đây?"

Câu hỏi đầy sắc bén.

Mục Hiểu Hiểu nhướng mắt nhìn nàng: "Đây là phòng của em."

Đại tiểu thư: "..."

Tần Di nhìn quanh phòng với ánh mắt nghi ngờ, mày vẫn chưa giãn ra: "Em làm thế nào... mà đưa chị về đây?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư thật sự tự tin như vậy sao?

Nhìn Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được bật cười: "Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chị đều quên hết rồi sao?"

Tần Di nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt đen nhánh, không nói nên lời.

Cô giáo Mục mỉm cười nhắc lại: "Ngày hôm qua mẹ làm canh có rượu vàng, chị uống xong liền biến thân, vừa làm nũng, vừa bắt em ôm, lại còn bắt em cõng, lăn lộn cả đêm."

Không thể nào...

Mặt Đại tiểu thư lập tức đỏ bừng. Cô dù muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt sắc bén đã biến mất, thay vào đó là sự nghi ngờ và chột dạ.

Mục Hiểu Hiểu cười, tay ngứa ngáy muốn chọc vào má Đại tiểu thư, nhưng giữa chừng bị Tần Di nắm lại.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư dùng lực, gần như muốn bẻ gãy tay nàng. Mục Hiểu Hiểu rên lên: "Đau... Đại tiểu thư, đau đau đau."

Đại tiểu thư, chị sao lại như vậy?

Ngày hôm qua chị còn tình ý nồng đậm, hôm nay đã muốn đem bộ phận quan trọng của em phế đi sao?Mau buông tay, nếu không về sau chị nhất định sẽ hối hận.

......

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu bị đuổi ra khỏi phòng mình. Đại tiểu thư ngồi trên giường, bọc chăn, vẻ mặt ngơ ngác suy nghĩ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô không nhớ rõ?

Cô giáo Mục xoa tay đi vào bếp. Vì không biết khi nào Đại tiểu thư tỉnh, nàng nhắn tin cho Lưu Phương bảo đừng đến vội, rồi chuẩn bị bữa sáng cho Đại tiểu thư.

Dù sốt đã hạ, cô vẫn còn yếu, nên Mục Hiểu Hiểu nấu chút tổ yến đường phèn, thanh đạm bổ dưỡng, thêm một ít sữa bò.

Khi Đại tiểu thư ra khỏi phòng, cô đã rửa mặt xong, thay một chiếc váy dài màu tím đen, tóc búi cao, khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng, người sống chớ đến gần.

Buổi sáng, Lưu Vạn Niên đến đưa tin cùng Lưu Phương, thấy Đại tiểu thư như vậy cũng không dám lên tiếng, kéo em gái đứng nép vào góc tường.

Mục Hiểu Hiểu nhìn mà muốn cười. Bao nhiêu năm quen biết, chẳng lẽ anh ta không nhận ra Đại tiểu thư không phải đang không vui, mà là đang giận dỗi sao?

Chắc cô vẫn đang băn khoăn không biết hôm qua đã làm gì, nên mới tức giận và dùng vẻ ngoài lạnh lùng che giấu sự chột dạ của mình.

Mục Hiểu Hiểu đã phân tích thấu đáo.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi hợp đồng kết thúc.

Theo lý thuyết, Mục Hiểu Hiểu đã được tự do, nhưng nàng còn phải báo cáo với Đại tiểu thư: "Trường học có chút việc, có một nam sinh đi dạy thay đổi kế hoạch, đi du học, Trương Xảo nhờ em xem chuyện gì xảy ra."

Đại tiểu thư liếc nàng một cái, "Em nhàn quá nhỉ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhàn cái gì chứ?

Nàng nhướng mày: "Đại tiểu thư, hôm nay là ngày 9 tháng 8."

Nàng chỉ còn thiếu việc nhắc đến kết thúc hợp đồng.

Tần Di gật đầu, buông muỗng, đạm nhiên nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Vậy vì sao em vẫn còn ăn bánh nướng của nhà chị?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cuối cùng, Lưu Vạn Niên an bài mọi việc, Đại tiểu thư phải dành thời gian cho cuộc gặp nên không truy cứu thêm.

Vừa bước ra cửa, Mục Hiểu Hiểu mang theo chiếc túi cổ điển màu vàng mua trên mạng, cười tủm tỉm: "Buổi tối em về cùng chị ăn cơm, em muốn ăn thịt nướng."

Đại tiểu thư nhíu mày, Mục Hiểu Hiểu cười rồi chạy đi mất.

Vừa rời đi, Lưu Vạn Niên nói khẽ vào tai Tần Di: "Vụ việc của lão gia trước đây đã bị Tần Sương ém xuống, Tố Lam không phát hiện, nhưng gần đây bà ta có động tĩnh."

Đại tiểu thư nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nhìn Lưu Vạn Niên.

Lưu Vạn Niên tưởng rằng sẽ nhận được chỉ thị và an bài, liền cúi người lắng nghe.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị thịt bò, chân dê, lòng già, thịt xông khói và nấm kim châm, mỗi thứ một ít."

Đó đều là những món Mục Hiểu Hiểu thích ăn.

Lưu Vạn Niên: "..."

Đại tiểu thư nghĩ thêm rồi nói: "Buổi sáng hãy gọi Aron đến, ta muốn làm móng."

Lưu Vạn Niên: "..."

******

Rời khỏi Tần gia, Mục Hiểu Hiểu liễm đi nụ cười, cúi đầu xem tin nhắn trong tay. Theo địa chỉ, nàng gọi taxi đến một hội quán cao cấp.

Ban đầu nàng định đi phương tiện công cộng, nhưng thời gian có hạn, Cô giáo Mục luôn đúng giờ.

Nếu không phải đối phương yêu cầu, Mục Hiểu Hiểu có lẽ sẽ không đến cái nơi vừa vào đã thấy cao sơn lưu thuỷ*, trên bục có người gảy đàn tranh, vẻ ngoài của từng nhân viên phục vụ đều yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, váy tây lụa đen, cái ly cái tách cũng được mạ vàng, mỗi ấm trà giá cả đắt đỏ.

(*) tri âm tri kỷ; cao sơn lưu thuỷ (Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức.

Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: Tuyệt! Tuyệt! Cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!)

Theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nàng đi đến một cái phòng riêng bên cửa sổ.

Cửa mở, khi Mục Hiểu Hiểu đi vào, Tần Sương đã chờ ở đó rất lâu.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt trực tiếp.

Mục Hiểu Hiểu biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại qua thông tin của Thu Thu.

Tần Sương dường như rất ưa thích màu đen. Lần nào Mục Hiểu Hiểu gặp cô ấy, cô ấy cũng mặc váy dài màu đen, trang điểm nhẹ, môi đỏ cường thế, mắt có quầng thâm nồng đậm. Khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, Tần Sương trông giống như một ma cà rồng lạnh lùng.

Mục Hiểu Hiểu đặt túi xuống một bên, thoải mái ngồi đối diện Tần Sương.

Tần Sương im lặng đánh giá nàng, trong lòng không thể hiểu nổi sự thu hút của nàng là gì. Tuổi trẻ thì sao? Xinh đẹp thì sao? Chỉ cần Di Di muốn, vẫn có cả đống người tranh nhau tới gần.

Mục Hiểu Hiểu cũng không nói gì, đồng thời quan sát cô ấy.

Đây thật sự là chị cùng cha khác mẹ với Đại tiểu thư sao?

Không thể nghi ngờ.

Tần Sương cũng là một mỹ nhân, nhưng góc cạnh sắc bén hơn Tần Di. Tần Di lạnh lùng chủ yếu biểu hiện qua ánh mắt, còn Tần Sương chỉ cần ngồi không biểu cảm đã khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

"Tôi gọi cô tới, cô không ngạc nhiên chút nào sao?"

Tần Sương chậm rãi mở miệng. Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Không ngạc nhiên."

Có gì mà ngạc nhiên, với mối quan hệ phát triển giữa nàng và Đại tiểu thư, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gặp Tần Sương.

Tần Sương nheo mắt, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu: "Tôi thông qua Thu Thu liên hệ cô, cô không thắc mắc tại sao sao?"

Có gì để hỏi chứ?

Đó là em gái nàng, đầu óc đơn giản và tứ chi phát triển. Bệnh viện Vũ Dương thuộc Tần gia, Tần Sương là tổng tài trên danh nghĩa, cô ấy muốn vào đó ai dám ngăn cản?

Một người phụ nữ thâm sâu, muốn lừa một cô bé thiếu kinh nghiệm như Thu Thu thật quá dễ dàng.

Tần Sương uống một ngụm trà, tay vuốt ve chén trà: "Em gái cô thật đáng yêu."

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ấy một cái, không uống trà của Tần Sương mà giơ tay gọi phục vụ: "Làm ơn lấy cho tôi ly nước sôi để nguội."

Nàng nói một cách thản nhiên, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm của Tần Sương bên cạnh.

Khi ly nước sôi để nguội được mang tới, Mục Hiểu Hiểu uống một ngụm, nhìn Tần Sương: "Em gái của tôi tính cách đơn thuần. Dù đã trải qua nhiều đau khổ từ nhỏ, nhưng tâm hồn em ấy vẫn giữ được sự trong sáng. Người ta đối xử với em ấy thế nào, em ấy sẽ hồi đáp lại như vậy."

Tần Sương nhìn chăm chú Mục Hiểu Hiểu: "Cô nói vậy là có ý gì?"

Rõ ràng cô ấy có ý đe dọa, cô ấy không tin Mục Hiểu Hiểu nghe không hiểu.

Mục Hiểu Hiểu nhàn nhạt đáp: "Tôi chỉ hy vọng Tần tổng đừng phụ lòng yêu thích của em gái tôi."

Mục Hiểu Hiểu là một chuyên gia tâm lý.

Nàng có thể nhìn thấu người chị gái của Đại tiểu thư rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Tần Sương lạnh lùng, cao ngạo, như một tảng băng lạnh giá. Nhưng sau khi trải qua những ngày tháng bị Đại tiểu thư lạnh nhạt, nào là "Cút ngay", "Chọc mù mắt", "muốn chết sao", Mục Hiểu Hiểu còn sợ cô ấy sao?

Tần Sương cười lạnh, cô ấy cảm giác Mục Hiểu Hiểu không biết được bản thân nàng có bao cân bao lượng, một khi đã như vậy, cô ấy đi thẳng vào vấn đề : "Chuyện cô cùng em gái tôi, trong nhà sẽ không đồng ý."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong nhịn không được mà nhếch khóe môi: "Tôi không biết Đại tiểu thư còn có gia đình."

Nghĩ đến dáng vẻ của Đại tiểu thư tối qua, tim nàng bây giờ vẫn còn nếp gấp đau.

Tần Sương nghẹn lời, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chúng ta có huyết thống. Dù Di Di có giận, chỉ cần từ từ, tương lai em ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi."

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Sương, thấy cô ấy nhắc đến Tần Di liền kích động, nàng thật sự rất muốn đưa danh thiếp của mình cho cô ấy, nếu có thời gian có thể đến khám bệnh. Giá cả có thể hơi cao hơn chút so với Đại tiểu thư.

Tần Sương hít sâu một hơi, quay đầu nhàn nhạt: "Cô còn quá trẻ, nhiều thứ không chỉ cần tình yêu là đủ."

Đôi mắt cô ấy lắng đọng lại quá khứ đau thương: "Cô biết trên thế giới này điều bi ai nhất là gì không?"

Môn không đăng hộ không đối.

Đây là khái niệm mà từ nhỏ Tố Lam giáo huấn cô ấy như vậy.

Mục Hiểu Hiểu tôn trọng Tần Sương, nàng không lập tức đáp lại mà chờ cô ấy nói tiếp.

Tần Sương đôi môi đỏ tươi: "Cô nghĩ rằng bàn tay trắng có thể đạt được gì sao? Đừng quá ngây thơ. Vị trí của em ấy, cô cả đời cũng không thể với tới."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong gật đầu.

Đúng vậy, thời gian gần đây khi ở bên Đại tiểu thư, nàng đã cảm nhận được điều đó.

Đại tiểu thư nhiều khi chỉ cần nhàn nhạt vẫy tay là có thể giải quyết được vô số vấn đề mà người khác phải sứt đầu mẻ trán cũng không có cách nào làm được.

Mặc dù tuổi tác chênh lệch, nhưng những trải nghiệm từ nhỏ đã khiến Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ sự tàn nhẫn và lạnh lùng của thế giới này.

Tài sản và địa vị mà Đại tiểu thư tích lũy được, đừng nói là cả đời này, Mục Hiểu Hiểu cân nhắc, dù nàng có phấn đấu mười đời cũng không đuổi kịp được một phần nhỏ của Đại tiểu thư.

Đó là một cảm giác thế nào?

Tần Sương đã gặp không ít sinh viên mới ra trường, ai cũng tràn đầy hoài bão, tự tin ngất trời, không chịu để ai nói một lời.

Nhưng trước mặt cô ấy, Mục Hiểu Hiểu lại gật đầu?

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhìn thẳng Tần Sương với ánh mắt khích lệ, như muốn cô ấy tiếp tục nói.

Tần Sương: "!!!"

Tần Sương cắn môi, giọng trầm thấp: "Tần Di trước đây chưa từng là nỗi uy hiếp đối với tôi, cũng không đủ khả năng để lật ngã mẹ tôi, nhưng hiện giờ có cô, cô nghĩ chuyện sẽ thế nào?"

Mục Hiểu Hiểu cân nhắc: "Tôi không phải là một mối đe dọa. Thực ra, Tần tổng, có những điều không như cô tưởng. Cô nghĩ Đại tiểu thư đối xử tốt với tôi, tôi sẽ thành điểm yếu của chị ấy. Nhưng tôi thấy, tôi là nơi an toàn nhất trong lòng chị ấy."

Tần Sương cười lạnh: "Cô cũng thật không biết xấu hổ."

Mục Hiểu Hiểu cười: "Nếu tôi muốn giữ thể diện, giờ có phải ta nên khóc lóc, ném chén trà vào mặt cô rồi chạy về thu dọn hành lý, nói với Đại tiểu thư rằng tôi không thể ở bên chị ấy vì thân phận và địa vị chênh lệch quá lớn?"

Nếu thật sự như vậy, nàng đã làm từ lâu rồi. Nếu thật sự như vậy, nàng có xứng với tình cảm của Đại tiểu thư không?

Tần Sương không ngờ lại bị một kẻ nhãi ranh làm khó chịu đến vậy. Mục Hiểu Hiểu vẫn giữ nụ cười, tiếp tục: "Nếu Tần tổng đã điều tra về tôi, cô sẽ biết tôi là người lớn lên trong cô nhi viện, luôn khát khao hạnh phúc và sẽ không từ bỏ."

Lời này khiến ngực Tần Sương đau nhói, cô ấy cảm thấy như thể Mục Hiểu Hiểu đang nói về chính cô ấy.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Sương: "Tần tổng, cô định uy hiếp tôi sao?"

Tần Sương nheo mắt, Mục Hiểu Hiểu thở dài: "Tôi là một sinh viên tay không tấc sắt, nhưng đừng quên, tôi có Đại tiểu thư sau lưng."

Tần Sương sắc bén hẳn lên, giọng bén nhọn: "Cô có ý gì?"

Nàng trái lại uy hiếp cô ấy?

Mục Hiểu Hiểu giọng nhu hòa: "Tôi không uy hiếp cô, chỉ muốn nói rằng nếu cô đụng đến tôi, cả đời này Đại tiểu thư sẽ không tha thứ cho cô."

—— Cả đời này, Đại tiểu thư sẽ không tha thứ cho cô.

Câu nói này của Mục Hiểu Hiểu như đâm thẳng vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng Tần Sương.

Từ nhỏ cô ấy đã nghe mẹ nói, không ngừng cố gắng để đạt được những gì mình muốn, nhưng khi đạt được rồi, cô ấy mới nhận ra mình đã mất gì.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Tần Di là người duy nhất cười và thật lòng quan tâm đến cô ấy.

Thời khắc quan trọng, Mục Hiểu Hiểu đứng dậy, lấy ra một tấm danh thiếp, cúi người: "Tần tổng, đây là số điện thoại công việc của tôi. Nếu có yêu cầu, cô có thể liên hệ. Phí dịch vụ thân tình, dễ thương lượng."

Tần Sương nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng chậm rãi nói: "Mục Hiểu Hiểu, cô không hiểu mẹ tôi. Nếu chuyện này đến tai bà ấy, hậu quả không thể tưởng tượng được."

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nhìn cô ấy: "Vậy nên, Tần tổng, cô cũng lo lắng cho Đại tiểu thư phải không?"

Tần Sương bị lời này chặn lại.

Đúng vậy, mọi người đều nghĩ cô ấy và Tần Di là địch thủ, không ai biết nàng khao khát trở lại quá khứ như thế nào.

"Chuyện đã qua không thể thay đổi, hãy nắm chắc hiện tại và tương lai." Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ấy, đôi mắt chứa đựng sự trưởng thành không hợp với tuổi: "Đại tiểu thư đã trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng cũng ổn định lại. Đừng làm tổn thương chị ấy. Còn tôi..."

Nàng cười nhạt: "Tôi vốn cô độc, ngoài những người trong cô nhi viện, không nghĩ sẽ có ràng buộc với ai. Hiện tại có Đại tiểu thư là đủ rồi."

Nàng căn bản không sợ gì cả.

Ngoài Tần Di, không ai có thể làm tổn thương nàng.

Mà Đại tiểu thư sao có thể làm tổn thương nàng?

***

Lúc này, Đại tiểu thư đang làm móng tay tại nhà, nằm trên sô pha, tay xoa đầu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.

Mấy giờ rồi?

Đi ra ngoài mấy tiếng rồi mà vẫn chưa về?

Chuyên gia làm móng Aron, một nam thanh niên diện mạo tinh xảo, cười tủm tỉm nhìn Đại tiểu thư, bàn tay tinh tế: "Đại tiểu thư, hôm nay khí sắc cô tốt hơn nhiều, muốn làm kiểu gì đây?"

Tần Di liếc mắt nhìn anh ta, "Tôi mới vừa khỏi sốt."

Aron: "..."

Đại tiểu thư tâm trạng không tốt sao?

Tần Di nghĩ ngợi rồi nhàn nhạt nói: "Cắt hết móng tay cho tôi, xóa sạch màu sơn... Tu chỉnh lại toàn bộ."

Aron hít một hơi, nhìn đôi móng tay duyên dáng của Đại tiểu thư: "Cô xác định chứ?"

Tần Di liếc mắt, Aron giật mình, lập tức cúi đầu: "Được, tôi làm ngay."

......

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Đại tiểu thư, gần đây có tạp chí lá cải chụp được ảnh cô đi bệnh viện."

Anh ta cảm thán, tình yêu thật khó lường. Cả buổi sáng, Đại tiểu thư bận rộn họp hành không nghỉ ngơi, cảm mạo vừa khỏi, buổi chiều lại làm móng.

Tần Di nhìn chằm chằm vào tay mình, trong lòng so sánh ngón tay với Mục Hiểu Hiểu, ai dài hơn ai ngắn hơn?

Lưu Vạn Niên thấy Đại tiểu thư không nói gì, tiếp tục: "Tiêu đề viết rất... vô sỉ."

Tần Di ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

Lưu Vạn Niên khó nói ra lời, nhìn về phía em gái.

Lưu Phương tiếp lời: "Có bài báo viết: 'Nghệ sĩ ẩn nấp đã lâu, nhiều lần xuất hiện tại bệnh viện, cùng một nữ nhân trẻ tuổi thân thiết, cả quá trình ngồi trên xe lăn tươi cười, bụng nhỏ hơi phồng, có lẽ sắp có tin vui?'"

Tần Di: "..."

Đại tiểu thư cúi đầu nhìn bụng mình. Cô lại ngẩng đầu, mặt đen lại nhìn Lưu Vạn Niên và Lưu Phương.

Cô béo sao?

Lưu Vạn Niên và Lưu Phương nhìn nhau, không dám nói gì.

Phụ nữ luôn để ý đến ngoại hình của mình.

Trước kia, Đại tiểu thư đắm chìm trong thế giới riêng, bỏ qua mọi thứ.

Nhưng giờ, Mục Hiểu Hiểu đã thắp lên ngọn lửa trong lòng cô, khơi dậy niềm đam mê với vẻ đẹp.

Thấy sắc mặt Đại tiểu thư thay đổi, Lưu Vạn Niên cẩn thận nói: "Có muốn gặp họ uống trà, nói rõ về bài báo này không?"

Đại tiểu thư hít sâu một hơi, cau mày: "Bảo họ xóa phần về mang thai, bụng phồng lên... Xóa tinh tế một chút, mặt khác không cần xóa toàn bộ."

Lưu Vạn Niên kinh ngạc, nhìn Đại tiểu thư. Ý Đại tiểu thư là gì? Đây là....định công khai chuyện này sao? Hay muốn thả gió trước?

Đại tiểu thư không để ý đến anh ta, vẫn cúi đầu nhìn bụng mình, ra hiệu cho mọi người lui ra.

Khi Mục Hiểu Hiểu trở về, Đại tiểu thư vẫn đang soi gương, thử nhiều bộ váy dài màu trắng, hồng nhạt, đỏ, vàng nhạt...

Cuối cùng, Đại tiểu thư chọn bộ váy hồng nhạt mà cô ít khi mặc. Ngày mai sẽ đi Quý Châu, cô nghiêm túc trang điểm một phen.

Vẽ lông mi, tô son đỏ, nhìn mình trong gương, Đại tiểu thư có chút hoảng hốt. Không ngờ có ngày, cô cũng hiểu thế nào là "Con gái vì người mình thích mà trang điểm".

Mục Hiểu Hiểu vô tư từ bên ngoài trở về, mang theo gà rán và trà sữa, hưng phấn gọi: "Đại tiểu thư? Đại tiểu thư!"

Tần Di quấn tóc lên, ổn định khí tràng, chậm rãi lăn xe ra. Cô lúc này yêu kiều, thanh lãnh, kết hợp hoàn hảo giữa e ấp và cấm dục.

Đại tiểu thư vốn có làn da trắng, mặc váy hồng nhạt giống như hoa đào trong gió xuân, trẻ trung và tươi tắn hơn nhiều.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô cười cười: "Ai nha, bộ này đẹp quá, trông rất phúc hậu."

Đại tiểu thư: "..."

Cái gì???

Cô giáo Mục hoàn toàn không biết mình vừa về liền dẫm lôi, ôm gà rán và trà sữa tiến tới: "Đại tiểu thư, xem em mang gì về cho chị?"

Tần Di ngửi thấy mùi gà rán, cau mày ghét bỏ: "Lấy ra."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Đại tiểu thư tâm tình không tốt sao?

"Vậy chị uống trà sữa nhé?"

Tần Di lạnh như băng: "Không uống, cút ngay."

"Chị vừa mới khỏe, ăn chút không sao đâu." Mục Hiểu Hiểu cảm giác Đại tiểu thư có gì đó không vui, Tần Di không để ý tới nàng, tiến về phòng tập trên tầng ba, nơi có cân đo trọng lượng. Cô muốn kiểm tra cân nặng.

Mục Hiểu Hiểu tò mò theo sau, nhìn Đại tiểu thư gian nan tựa tường đứng lên, cẩn thận đứng lên cân, muốn nhìn lại không dám nhìn, nàng buồn cười bước tới.

Đại tiểu thư hoàn hoãn tâm tình nửa ngày mới dám nhìn con số trên cân, hít hà một hơi, 120 cân???

Tần Di luôn không quá trăm, bây giờ mặt cô thay đổi sắc, Mục Hiểu Hiểu phía sau không nhịn được cười, Đại tiểu thư quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt cười nháy mắt liền đông lạnh.

Chó con!

Một cái chân của Mục Hiểu Hiểu đang nhấn nhấn trên cân.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy Đại tiểu thư bị chọc giận, vừa cười vừa lùi lại phía sau: "Tới đây, tới đuổi theo em đi!"

Đại tiểu thư không có nhiều sức ở chân, cô cắn răng, chống thân mình lên xe lăn, bật chế độ nhanh nhất.

Trong chốc lát, trong phòng gà bay chó sủa.

Khi Lưu Vạn Niên xách thịt bò bước vào, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng Đại tiểu thư điều khiển xe lăn như xe máy, đuổi theo Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu vừa lùi vừa làm mặt quỷ: "Tới đây, tới đây," trong chốc lát lại hô: "Cứu mạng!"

Lưu Vạn Niên: "..."

Đại tiểu thư và vợ Đại tiểu thư... đang làm gì vậy?

Vừa thấy có người tới, Tần Di lập tức dừng xe lăn, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lưu Vạn Niên.

—— Làm gì?

Lưu Vạn Niên nuốt nước bọt, "Vừa rồi thịt bò không đủ, tôi mang thêm, còn có việc này, Đại tiểu thư, ngày mai đi Quý Châu, cô và Hiểu Hiểu ngồi máy bay hay thế nào? Còn cần sắp xếp chỗ ở sau khi đến nơi nữa."

Anh ta không phải không đề cập tới những việc cần chuẩn bị này, mà là Đại tiểu thư vẫn luôn nói đợi một chút. Anh ta biết, Đại tiểu thư đang chờ Mục Hiểu Hiểu mở lời.

Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi, cười nói: "Tôi không thể đi cùng Đại tiểu thư, chúng tôi sẽ đi bằng tàu hỏa."

Đại tiểu thư không thể ngồi tàu hỏa, cô chắc chắn sẽ ngồi khoang hạng nhất, sao có thể cùng nàng ngồi xe lửa.

Đây là quy định của trường, nàng phải tuân thủ.

Nói xong, mặt Đại tiểu thư lập tức sa sầm.

Mục Hiểu Hiểu không để ý, tiếp tục nói với Lưu Vạn Niên: "Chỗ ở bên đó khá hoang sơ, có thể mỗi giáo viên sẽ có một phòng ký túc xá riêng nhưng điều kiện rất kém. Anh Vạn Niên, anh xem có chỗ nào tốt hơn cho Đại tiểu thư không?"

Lưu Vạn Niên chớp chớp mắt với Mục Hiểu Hiểu, ý bảo nàng dừng lại đừng nói nữa.

Vợ bà chủ xong rồi.

Mặt Đại tiểu thư càng lúc càng đen.

Nhận thấy tín hiệu của Lưu Vạn Niên, Mục Hiểu Hiểu ngập ngừng, quay đầu nhìn Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư với khuôn mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm nàng như thể có hàng ngàn lưỡi dao đang phi tới.

Thấy tình hình không ổn, Lưu Vạn Niên ôm thịt bò vội nói: "Hiểu Hiểu, các cô thương lượng xong rồi nói cho tôi biết."

Anh ta nhanh chóng lui ra, để lại một bầu không khí căng thẳng.

Mục Hiểu Hiểu bất đắc dĩ, đi đến bên Tần Di, cúi lưng nhìn cô: "Dù sao cũng là hoạt động tập thể, em không thể tự ý tách rời khỏi nhóm."

Đại tiểu thư không thèm nhìn nàng.

"Bên đó điều kiện không tốt, nghe nói ngủ trên giường đất, trong núi lạnh, chị lại vừa khỏi bệnh, làm sao bây giờ?"

Mục Hiểu Hiểu nắm tay Đại tiểu thư: "Đừng giận mà, đến lúc đó em sẽ đạp xe đến thăm chị, mỗi ngày đều đi."

Đại tiểu thư lạnh lùng rút tay ra. "Chị không cần em thăm chị!"

"Ui ui, sao lại giận? Chị nói một chút xem chị đang nghĩ gì, em sẽ cố gắng phối hợp."

Mục Hiểu Hiểu không muốn gây gổ với Đại tiểu thư, nàng rất mong chờ chuyến đi này, muốn cùng Đại tiểu thư ngắm nhật nguyệt, sao trời, cùng nhau thưởng hoa.

Tần Di nhìn nàng, ánh mắt nặng trĩu. Mục Hiểu Hiểu lại bắt lấy tay cô, làm nũng: "Chị muốn gì cứ nói với em, được không?"

Cô giáo Mục lại áp dụng chiêu thức tâm lý trị liệu.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt chờ đợi.

Cô giáo Mục không biết rằng nàng đã chạm vào điểm mấu chốt.

Đại tiểu thư môi đỏ khẽ mở, nhàn nhạt: "Mục Hiểu Hiểu, em nói muốn đưa chị đi Quý Châu sao?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu.

Đúng vậy, là nàng nói.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên em đưa chị đến đó, giờ thì lại bảo chị tự tìm chỗ ở ngồi đó đợi em, phải không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ôi trời cao.

Đại tiểu thư đang đào hố cho nàng sao?

Mục Hiểu Hiểu vỗ ngực, bảo đảm: "Trời đất chứng giám, Đại tiểu thư, em tuyệt đối không có ý đó!"

Nàng dùng lương tâm bảo đảm, nàng không phải người như vậy!

Đại tiểu thư ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, ép hỏi: "Được, vậy em đào ra xem, lương tâm em có đau không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro