Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, vậy em đào ra xem, lương tâm em có đau không?"

Đại tiểu thư nói ra những lời này với vẻ thanh thản như đang tản bộ, nhưng ẩn chứa sát khí đầy lạnh lùng.

Mục Hiểu Hiểu chạm vào ngực mình, đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn.

Đại tiểu thư nhàn nhạt liếc nhìn nàng: "Chị đã rất lâu rồi không ngồi xe lửa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lời đã dụ đến mức này rồi.

Mục Hiểu Hiểu gãi đầu: "Nhưng chị như vậy... Chị làm sao ngồi xe lửa được? Hơn nữa, chúng ta chỉ đặt được giường cứng."

Đại tiểu thư lập tức xoay người, đưa cái ót về phía nàng: "Tự mình đa tình."

Cô cần gì phải cùng nàng đi chung? Đại tiểu thư xoay người rời đi.

Không ai ngờ rằng, trước ngày đi Quý Châu, hai người lại cãi nhau.

Mục Hiểu Hiểu hiểu tính cách của Đại tiểu thư, nàng không muốn ép cô phải nhân nhượng mình. Nếu thật sự có thể đi cùng nhau, nàng sẽ qua bên kia chào hỏi một tiếng rồi chuyển sang khu giường mềm, nhưng... đi máy bay không tốt sao? Nhanh gọn và tiện lợi. Đại tiểu thư thân thể dù đã khỏe hơn, nhưng vẫn cần được chăm sóc, nhất là sau khi vừa khỏi bệnh.

Buổi tối, Lưu Vạn Niên lại mang theo em gái đến. Anh ta lên tầng ba để báo cáo công việc, khi xuống, trán đẫm mồ hôi: "Hiểu Hiểu, cô lại cãi nhau với Đại tiểu thư sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cái gì gọi là "lại", cứ như nàng thường xuyên chọc giận Đại tiểu thư vậy.

Lưu Vạn Niên thở dài, chỉ vào em gái: "Tôi đã theo phân phó của Đại tiểu thư an bài xong, ngày mai em tôi sẽ đẩy Đại tiểu thư đi sớm."

Nói xong, anh ta lấy bốn vé giường mềm từ túi đưa cho Lưu Phương.

Mục Hiểu Hiểu nhìn tấm vé, chần chừ một chút. Đại tiểu thư đã bao cả khoang giường mềm.

Lưu Vạn Niên nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô đừng nói Đại tiểu thư tiêu tiền hoang phí, theo tính cách trước đây của cô ấy, bao cả toa xe cũng được."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng còn chưa nói gì.

Lưu Vạn Niên thấy Đại tiểu thư sắp đi, không yên tâm: "Cô ấy chắc vẫn còn giận, không nói gì với cô không có nghĩa là không giận. Cô thật sự đành lòng để cô ấy tự mình đi sao?"

Đương nhiên là không đành lòng.

Thực ra, sau khi nói chuyện với Đại tiểu thư xong, Mục Hiểu Hiểu liền hối hận. Nàng ở tầng một chần chừ một lúc, rồi chậm rãi đi lên tầng ba.

Đại tiểu thư ngồi im lặng trong bóng đêm, không bật đèn, trong phòng tối om.

Cô cảm thấy có chút ủy khuất.

Cụ thể là ủy khuất điều gì, cô cũng không biết. Loại cảm xúc yếu đuối này khiến cô phiền lòng. Đại tiểu thư không cho phép bản thân như vậy, nhưng càng cố xua đuổi, cảm giác này càng thêm sâu đậm.

Cảm tình này, khi các nàng còn chưa chính thức ở bên nhau, Đại tiểu thư đã bị tổn thương rất nhiều lần.

Mục Hiểu Hiểu gõ cửa, người bên trong không phản ứng. Nàng nhỏ giọng: "Em vào nha."

Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Nàng đẩy cửa bước vào, liền thấy Đại tiểu thư đang ngồi ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, đăm chiêu.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên người Đại tiểu thư. Biết Mục Hiểu Hiểu đã vào, cô chỉ nghiêng đầu, không nói gì.

Mục Hiểu Hiểu thở dài nhẹ, đi tới, ngồi xổm bên cạnh Đại tiểu thư, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị giận à?"

Đại tiểu thư không đáp lại.

Mục Hiểu Hiểu nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng: "Em không có ý khác, chỉ sợ chị phải bôn ba xa."

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như có lớp sương mù, khiến Mục Hiểu Hiểu đau lòng: "Chị biết nhà ga nhiều người, vạn nhất chị bị chụp ảnh thì sao?"

"Thì sao?" Đại tiểu thư lạnh lùng mở miệng, giọng nói của cô càng ngày càng trong trẻo, mang theo sự tự tin không giận mà uy.

Cô không sợ bị chụp. Nếu thực sự lo lắng, khi Lưu Vạn Niên mang tạp chí tới, Tần Di với tính cách của mình đã sớm giết một răn trăm người rồi..

Thủ đoạn của cô luôn cay nghiệt, nhưng lần này không. Vì sao chứ?

Đại tiểu thư đã nghĩ rất xa, về sau, các nàng sẽ ở bên nhau. Nàng không muốn Mục Hiểu Hiểu phải ủy khuất, muốn nàng làm người yêu chính thức của mình. Cô có năng lực, có tự tin và cũng có khả năng để làm điều đó.

Cô không sợ, tại sao Hiểu Hiểu còn sợ tay sợ chân?

Chẳng lẽ thật sự sợ bị chụp ảnh khi ở bên cô sao?

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với sự nguy hiểm khi làm tổn thương niềm tin của cung Bò Cạp. Lúc này, Đại tiểu thư cần được an ủi, cần nghe sự thật: "Chị biết không, Đại tiểu thư, kể từ khi ở bên chị, em đã thay đổi rất nhiều."

Lời này vẫn luôn giấu trong lòng Mục Hiểu Hiểu, giọng nói của nàng đầy áy náy: "Chị trước kia ăn cơm đều cần đầu bếp riêng, cà phê không phải người có tay nghề pha thì không uống, dương cầm cũng phải được định chế riêng..."

Đại tiểu thư ngắt lời: "Chị nguyện ý."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tần Di nhìn chằm chằm nàng: "Chị nếu không muốn, không ai có thể ép buộc chị."

Những thay đổi này, cô đều cam tâm tình nguyện.

Cô đã nói rằng cô có thể chờ Mục Hiểu Hiểu.

Nếu Mục Hiểu Hiểu thiếu dũng khí, cô sẽ đợi đến khi nàng có đủ.

Nếu Mục Hiểu Hiểu tự ti, cô sẽ hạ mình để hòa nhập.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn một người là nàng.

Mục Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, theo thói quen, ngồi xuống bên cạnh, gối đầu lên đùi Đại tiểu thư: "Em thiếu chị quá nhiều."

Từ nhỏ, hoàn cảnh sống đã làm Mục Hiểu Hiểu trở nên tri ân báo đáp. Mẹ và bà nội nuôi nàng, nàng suốt đời không quên và muốn dùng cả đời để đền đáp. Em gái mang đến cho nàng sự ấm áp của nhân gian, Mục Hiểu Hiểu cũng dốc hết lòng để báo đáp.

Chỉ có Đại tiểu thư.

Cô không thiếu thứ gì, Mục Hiểu Hiểu không biết phải báo đáp thế nào.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve đầu Mục Hiểu Hiểu, không nói gì, nhưng trong lòng như được thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi.

Mặc kệ nàng vậy.

Chỉ còn một ngày thôi, không phải sao? Sao phải cãi nhau với trẻ con?

Thực ra Đại tiểu thư không nói cho Mục Hiểu Hiểu biết, cô đã nhiều năm không ra khỏi nhà. Từ khi bệnh, cô bị trói buộc trong không gian hạn chế.

Khi Mục Hiểu Hiểu nói muốn đưa cô đi Quý Châu, cô không biết đã vui mừng thế nào. Ngay cả khi Mục Hiểu Hiểu nói nếu không uống thuốc, không phục hồi khẩu ngữ sẽ không mang cô đi, Đại tiểu thư đều ghi nhớ trong lòng.

Vì vậy, cô nỗ lực khôi phục khẩu ngữ.

Dù thuốc đắng, cô cũng nhẫn nhịn mà uống.

Đại tiểu thư muốn cùng Mục Hiểu Hiểu ngắm cảnh dọc đường đi, cô rất muốn rất muốn...

Tình yêu là gì?

Trước đây cô không biết, nhưng giờ đây dần dần hiểu được một chút. Tình yêu thật là làm người ta không có cách nào tự chủ, không có cách nào thoát ly.

Sáng sớm hôm sau.

Mục Hiểu Hiểu đi đến trường để đưa tin, mang theo đội của thầy Vương gồm ba học sinh: hai nữ một nam. Trong giai đoạn chọn người đã có nhiều thay đổi, ban đầu không có Trương Xảo, nhưng một nữ sinh đột ngột muốn xuất ngoại học sâu, không chừng có thể học liên tục lên thạc sĩ, tiến sĩ, như vậy đối với cô ấy mà nói kinh nghiệm giảng dạy ở nông thôn không dùng được.

Những sinh viên bây giờ rất lý trí và biết nên chọn lựa thế nào.

Thầy Vương không trách cô ấy, chỉ mong muốn lần này hành trình giảng dạy diễn ra tốt đẹp.

Nhưng... sáng nay, nhìn vào trạng thái đội ngũ, ông ta thấy có chút khó khăn.

Trương Xảo mặc quần ngắn, áo hai dây, xách hai vali lớn, còn đeo một cái trên lưng, miệng nhai kẹo cao su. Còn Mục Hiểu Hiểu kéo theo một vali, mặc sơ mi trắng, quần jean, trông như đi nghỉ mát.

Nam sinh duy nhất dáng người cao lớn, mặt thẹn thùng, đứng sau giáo viên, chuẩn bị giúp hai nữ sinh lấy hành lý.

Thầy Vương phê phán Trương Xảo một chút: "Em đi làm giáo viên, nên ăn mặc trang trọng một chút."

Trương Xảo thổi kẹo cao su: "Em biết em biết, trong vali có áo sơmi và quần tây. Thầy không nói em phải ăn mặc thống nhất sao?" Cô nàng liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, liền cảm thấy người này từ sáng đã có gì đó khó chịu.

Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Em có một bằng hữu cũng đi tàu này, chúng em đã lâu không gặp, em muốn đến thăm chị ấy."

Trương Xảo cảnh giác: "Bạn bè nào?"

Thầy Vương gật đầu, như đã đoán trước: "Thầy biết, là Tần tổng đúng không?"

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Thầy Vương nhìn nàng kỳ lạ: "Có gì phải giấu? Nghe nói Thắng Lam chính là do cô ấy bỏ vốn. Em là Mục Hiểu Hiểu, có mối quan hệ này sao không nói với Giáo sư trước, làm trường học cũng ngạc nhiên vì sao đột nhiên có doanh nghiệp tài trợ chuyến đi này."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng thực sự muốn nói trước, nhưng Đại tiểu thư không nói cho nàng.

Thầy Vương: "Các em phải thông minh lên, lần này có tổng giám đốc doanh nghiệp đi cùng. Nói dễ nghe là cùng đi, nhưng thực chất là khảo sát. Sau ba tháng, các em có thể sẽ được Thắng Lam trực tiếp tuyển dụng."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

"Bốp," Trương Xảo làm bể kẹo cao su, suýt dính lên mặt cô nàng, cô nàng nhìn Mục Hiểu Hiểu không tin nổi: "Chị Tần?"

Mục Hiểu Hiểu không đáp, tim đập mạnh, ném hành lý cho Trương Xảo rồi chạy về phía khoang giường mềm.

Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ...

Mục Hiểu Hiểu vừa đau lòng vừa cảm động, nàng dựa theo hướng dẫn của Lưu Vạn Niên, tìm đến giường mềm của Đại tiểu thư.

Trong xe.

Lưu Phương đã trải sẵn khăn trải giường, phun cồn khử trùng mọi nơi. Xe lăn của Đại tiểu thư được xếp gọn dưới giường đệm, cô nhíu mày.

Lưu Phương lập tức nói: "Chờ xuống xe, tôi sẽ dùng cồn khử trùng lại một lần nữa, Đại tiểu thư yên tâm."

Tần Di không nói gì, nhàn nhạt ngồi trên giường đệm, không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, không có biểu cảm nào.

Vì cửa xe được kéo lên, không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Lưu Phương có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.

Đại tiểu thư im lặng, khí tràng có thể làm người khác muốn tìm đường chết.

Tâm cô không ở nơi này.

Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, Đại tiểu thư cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Mục Hiểu Hiểu.

—— Chờ em một chút, em mua đồ ăn xong lập tức đến!

Đại tiểu thư nhìn thấy tin nhắn khóe môi không tự giác giơ lên, cô thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, đặt điện thoại sang một bên, làm bộ không nhìn thấy tin nhắn, cô dặn dò Lưu Phương: "Giữ cửa khóa trái."

Lưu Phương: "..."

A???

Không biết vì sao Đại tiểu thư lại ra lệnh như vậy, nhưng Lưu Phương vẫn làm theo.

Cô ấy giữ cửa khóa trái.

Lưu Phương dáng cao, đứng trong xe có vẻ không hợp, cô ấy ngồi sát bên, đối diện giường đệm của Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nhìn Lưu Phương, ra lệnh: "Cô ngủ ở đối diện, nói cả hai giường đều có người."

Lưu Phương: "...Dạ."

Tuy rằng biết là nói dối, nhưng Đại tiểu thư đã ra lệnh, cô ấy không thể không gật đầu chấp nhận.

Tiếng xe lửa vang lên đều đặn, rất nhanh, cửa bị gõ, bên ngoài, Mục Hiểu Hiểu hưng phấn kêu: "Mở cửa, mở cửa đi, Đại tiểu thư."

Lưu Phương mắt thường có thể thấy được, Đại tiểu thư khóe môi giơ lên độ cung rất lớn, rồi lại ngạnh sinh sinh đem mặt lạnh ngưng xuống.

Mục Hiểu Hiểu tay xách túi đồ ăn vặt, gõ cửa: "Mau mở cửa đi, đừng để Lưu Phương khóa bên ngoài, là lỗi của em, em sai rồi, mở cửa đi."

Đại tiểu thư: "..."

Lưu Phương cứng ngắc đứng dậy, mở cửa. Mục Hiểu Hiểu vào, gật đầu với Lưu Phương, không chào hỏi Đại tiểu thư, trực tiếp đặt túi đồ ăn lên bàn nhỏ, sau đó bế Đại tiểu thư, chuyển cô qua một bên: "Cho em chút chỗ."

Tần Di: "..."

Làm càn!

Mục Hiểu Hiểu cười tươi, mở túi đồ ăn: "Xem em mua cái gì này?"

Cháo bát bảo, hạt dưa, mì ăn liền, chân gà cay, tạp chí ...

Tất cả đều là đồ cần thiết cho chuyến đi dài.

Mục Hiểu Hiểu cười gần sát Đại tiểu thư, tựa đầu lên vai cô, thì thầm: "Bây giờ có thể ăn mì ăn liền rồi."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, mặt Đại tiểu thư đỏ lên, nhịn không được nhíu mày: "Muốn chết sao?"

Một thân nhiệt khí.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nhìn Tần Di: "Cho em mượn khăn lông, em sốt ruột chạy tới, hành lý để bên kia không lấy."

Lưu Phương thấy vậy, vội đi lấy hành lý. Cô ấy chuẩn bị rất nhiều đồ dùng một lần, không thiếu thứ gì.

Anh trai dặn đi dặn lại, Đại tiểu thư rất ưa sạch sẽ, nhất định phải chăm sóc tốt.

Nhưng chưa kịp lấy ra, Đại tiểu thư đã chỉ vào túi trên giá, mặt vô biểu tình nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tay không cần có thể băm."

Mục Hiểu Hiểu không dám để Đại tiểu thư hầu hạ, nàng đứng dậy lấy túi, lấy khăn lông ra, ngửi ngửi, đùa giỡn: "Thơm quá, có mùi của chị."

Tần Di cho nàng một cái nhìn lạnh như băng.

Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi, cảm thấy giường đệm có chút cứng: "Em mang theo chăn, để trong vali, em đi lấy trải lên cho chị, không thì buổi tối ngủ không được mềm."

Đại tiểu thư không nói gì, cũng không nhìn nàng.

Lưu Phương kinh ngạc nói: "Tôi có đồ dùng một lần."

Mục Hiểu Hiểu cười: "Chị ấy không quen dùng đồ một lần."

Đại tiểu thư thích ôm chăn của nàng ngủ. Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Trương Xảo.

Trương Xảo rất nhanh đến, gõ cửa, lòng tràn đầy vui mừng, chị Tần thật sự tới sao? Thật sự tới sao?

Cửa mở ra, Mục Hiểu Hiểu chỉ ló mặt ra như gián điệp, nhìn quanh: "Để hành lý xuống, cậu có thể đi."

Trương Xảo không để ý, chân dài bước vào: "A a a a a, chị Tần, đúng là chị rồi!"

Đại tiểu thư: "..."

Trong hành trình dài, ngoài đồ ăn ngon, còn cần gì nữa?

Một bộ bài poker là không thể thiếu.

Trương Xảo muốn ở lại, nên phải tìm cái cớ, cô nàng cười nói: "Chị Tần, chúng ta chơi bài đi. Hiểu Hiểu rất lợi hại, mỗi lần đều kỹ áp quần hùng."

Mục Hiểu Hiểu hất hất tóc, thật là quá khen.

Đại tiểu thư vẻ mặt thờ ơ, gì chứ, cô không thèm chơi, thật ấu trĩ.

Cô chỉ muốn Mục Hiểu Hiểu dựa vào cô ngắm phong cảnh.

Trương Xảo thấy Đại tiểu thư không dễ bị thuyết phục, nhưng cô nàng là một chuyên gia tâm lý ưu tú, cười nói: "Chúng ta mỗi lần chơi bài đều có thưởng phạt, thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng."

Đại tiểu thư chậm rãi quay lại, nhàn nhạt: "Tôi không biết chơi."

Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo liếc nhau, hai người ăn ý cười xấu xa, chỉ hy vọng cô không biết chơi.

Mục Hiểu Hiểu rút ra bộ bài, bắt đầu dạy Đại tiểu thư, ai là lớn nhất, ai là bom, ai là long, cách trừng phạt gấp bội.

Trương Xảo nhìn Tần Di, trong lòng gà thét chói tai, "A a a a, chị Tần thật sự quá đẹp đi!"

Tần Di hôm nay mặc váy dài màu xám trắng, váy rất dài, che khuất cẳng chân, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Trên mặt cô có thêm chút thịt, tinh thần trạng thái cũng tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là rõ ràng vừa rồi còn thờ ơ không muốn chơi, giờ lại chăm chú nhìn Mục Hiểu Hiểu, môi thi thoảng mấp máy, thật đáng yêu.

Thực sự đơn giản như vậy sao?

Quá ngây thơ rồi.

Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu là hai đại cao thủ, khi hai người cùng chơi, người khác đừng mong thắng.

Lưu Phương bị kéo vào chiến cuộc, Mục Hiểu Hiểu tẩy bài, lo lắng hỏi: "Cô biết chơi không?"

"Trước kia cùng cấp trên chơi qua mấy lần, không thuần thục."

Lưu Phương thật là một chị gái đơn thuần, Mục Hiểu Hiểu cười, nhìn Trương Xảo đưa mắt ra hiệu, nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng thắng, đêm nay không cần tìm cớ, trực tiếp ở lại bồi Đại tiểu thư.

Trương Xảo cũng xoa tay hầm hè, hiện tại chỉ muốn chị Tần ký tên đánh dấu trên quần áo cô nàng!

Đợt bài đầu tiên lên.

Không ngoài dự đoán, Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu kết thúc ván hoàn mỹ với lá Vương Tạc, hai người vui vẻ đập tay nhau.

Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn các nàng, đột nhiên ánh mắt dừng ở Lưu Phương.

Lưu Phương cứng đờ, Đại tiểu thư nhàn nhạt: "Không cần nương tay."

Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo: Gì???

Lưu Phương nhìn mặt Đại tiểu thư hơi đỏ: "Vâng."

Cô ấy trước kia bồi cấp trên chơi bài, thường nương tay. Lần này, chưa kịp thích nghi, theo thói quen ra bài như vậy.

Mà Đại tiểu thư đã quen với thao tác trong ván đầu tiên, bây giờ cô đang nắm vững kỹ xảo đánh bài.

Đợt bài thứ hai phát ra.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư mảnh khảnh nhéo bài, nghiêm túc nhìn chằm chằm bài trong tay, lại cúi đầu nhìn mọi người ra bài, buồn cười không chịu được, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đại tiểu thư, không biết tưởng đang họp.

Đến cuối ván bài, Trương Xảo chỉ còn một lá 5, chờ Mục Hiểu Hiểu ra bài giúp mình, Hiểu Hiểu cũng khẩn trương.

Đại tiểu thư đạm nhiên nhìn Trương Xảo: "Các người thua rồi."

Nói xong, cô nhìn Lưu Phương: "Tùy tiện ra một lá đi."

Mọi người: "..."

Thật sự tùy tiện ra.

Đại tiểu thư nắm vững, bắt đầu đại sát tứ phương, đến ván thứ tư, Trương Xảo nhịn không được hỏi nhỏ Mục Hiểu Hiểu: "Chị ấy có phải nhớ bài không?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di: "... Mình không nghĩ chị ấy nghiêm túc vậy."

"Bốn con 2, nổ."

Đại tiểu thư ném ra bài cuối cùng, cầm khăn giấy ướt bên cạnh lau tay.

Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu nhấp môi, đã đánh cược thì phải chịu thua, chờ Đại tiểu thư ra lệnh.

Đại tiểu thư đạm nhiên nhìn Trương Xảo: "Cô, về ngủ."

Lưu Phương mở cửa xe, Trương Xảo cứng đờ như cương thi bị đuổi ra.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em, ở lại hầu hạ."

Trời ạ.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, lập tức ôm lấy Đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, muốn nha hoàn em làm ấm giường sao?"

Đại tiểu thư gương mặt lạnh băng dần hòa tan, dựa vào vai Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng: "Có chút mệt mỏi."

Nói xong cô nâng tay xoa huyệt Thái Dương, như một bộ dáng tế bào não vừa bị phế hết.

Nhìn cô đáng yêu như vậy, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Chơi bài mà cũng nghiêm túc."

Đại tiểu thư: "Hai người các em trộm bài."

Nếu không, cô để bụng vậy sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

ĐM, đây là nàng và Trương Xảo luyện tập nhiều lần, chuyên môn khi dễ người mới, Đại tiểu thư sao thấy được?

Lưu Phương: "..."

Nhớ lời anh trai nói:

—— Nhắm mắt lại, coi như bị mù.

Mục Hiểu Hiểu đi lấy nước ấm, pha hai tô mì ăn liền, một tô để ăn cùng Đại tiểu thư, tô kia cho Lưu Phương: "Chị Phương phương?"

Mục Hiểu Hiểu xấu hổ nhìn cô ấy.

Người này... sao lại nhắm mắt tĩnh tọa.

Lưu Phương bất ngờ mở mắt, Mục Hiểu Hiểu chỉ vào tô mì bên cạnh: "Chị ăn cái này."

Lưu Phương tiếp nhận tô mì rồi ra ngoài, nếu không phải Đại tiểu thư dặn dò, cô ấy thật sự muốn đổi lấy vé giường cứng của Mục Hiểu Hiểu để qua bên kia nghỉ ngơi.

Mục Hiểu Hiểu cầm nĩa đút Đại tiểu thư một miếng, nàng ăn một miếng, Tần Di cau mày. Cảm giác cô chưa ăn được mấy miếng, Mục Hiểu Hiểu đã ăn xong, Đại tiểu thư muốn phát giận, Mục Hiểu Hiểu liền chạy nhanh đánh đòn phủ đầu: "Chị không phải nói chị béo sao? Hai người ăn một tô là đủ rồi."

Đại tiểu thư: "...!!!"

Nhìn thấy lại chọc người nóng nảy, Mục Hiểu Hiểu xoa xoa trán đầy mồ hôi, uống hết ngụm mì cuối cùng rồi thu dọn sạch sẽ. Nàng cười tươi nhìn Tần Di.

Nàng không nói gì, không làm chiêu trò, đôi mắt sáng ngời có thần.

Tần Di bị nhìn có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại cố ý trêu chọc, đôi mắt cứ đuổi theo ánh mắt cô, thân mình vặn vẹo theo.

Đại tiểu thư quay trái, nàng quay trái, Đại tiểu thư quay phải, nàng quay phải.

Đại tiểu thư mặt đỏ, Mục Hiểu Hiểu cười bắt lấy tay cô, đặt lên ngực mình: "Chị sờ sờ, còn muốn đào ra nữa không?"

Đại tiểu thư mặt đỏ thẫm, tay run run, muốn rút lại nhưng bị Mục Hiểu Hiểu giữ chặt.

"Em..."

Đại tiểu thư thẹn quá thành giận nhìn Mục Hiểu Hiểu, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm, trong mắt đầy nghiêm túc.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu trầm mặc, cảm thấy tim đập như kiến gặm cắn. Mục Hiểu Hiểu nhìn sâu vào mắt Đại tiểu thư, giọng trầm thấp: "Đại tiểu thư, đêm qua, em suy nghĩ cả đêm, làm sao để bồi thường chị, cảm ơn chị đã đối xử tốt với em."

Tần Di cắn cắn môi.

Sau đó thì sao?

Với tính tình của Mục Hiểu Hiểu, không lẽ lại nói gì đó về tình chị chị em em?

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, hít sâu một hơi, Đại tiểu thư có thể cảm nhận tim nàng đập mạnh dưới tay mình.

Bất ngờ, tim cô cũng nhảy lên theo, Mục Hiểu Hiểu nhẹ giọng: "Đại tiểu thư, em năm nay hai mươi tuổi, từ tiểu học đã theo bọn nhỏ trong cô nhi viện đi nhặt chai kiếm tiền gây dựng sự nghiệp, sơ tam đã dạy kèm cho các bạn học để kiếm tiền, cao nhất cũng làm đủ thứ việc... Vốn dĩ em nên là phú bà, nhưng tiền của em, mấy năm nay, vừa đến tay chưa kịp nóng đã tiêu hết."

Nàng kiếm được, đều cho người khác.

"Cho nên, em nghĩ, thế gian này nói hồi báo, không có tiền làm sao được? Nhưng em hiện tại, thân vô vật dư thừa."

Mục Hiểu Hiểu trong mắt rưng rưng, Đại tiểu thư nhìn nàng thật sâu.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng: "Em chỉ có chính mình, từ hôm nay, em đem cả đời bồi chị, được không?"

Nàng không nhịn nổi.

Hôm nay, nghe Thầy Vương nói ra điều vẫn luôn nghi ngờ, cảm tình trong Mục Hiểu Hiểu phun trào.

Nàng biết, Đại tiểu thư đối cái gì cũng thờ ơ, nhưng vì nàng, ngàn ngàn vạn vạn thứ ẩn nhẫn, ngàn ngàn vạn vạn thứ trả giá.

Nếu nàng không đáp lại, thì đúng thật không có lương tâm.

Đại tiểu thư không nói nên lời, bàn tay dưới tim đập cùng chính mình hòa vào một nhịp.

Điểm mấu chốt của Đại tiểu thư lại bị chạm đến, Đại tiểu thư muốn chính là tình yêu thuần túy nhất, không phải cảm kích hay thua thiệt.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, em có phải vì biết chị là người bỏ vốn cho Thắng Lam nên mới nói vậy?"

Đại tiểu thư hỏi nghiêm túc, nếu người bình thường sẽ bị chấn trụ, nhưng Cô giáo Mục là ai?

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe đã vui vẻ, nhìn Đại tiểu thư: "Em nếu biết chị là người bỏ vốn liền tới thổ lộ, không phải nói rõ muốn Tần tổng chị quy tắc ngầm với em sao?"

Em đồng ý.

Nói xong, Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ, nàng thế nào đối Đại tiểu thư nói lời lưu manh như vậy, Đại tiểu thư cũng giật mình, mặt đỏ, cắn môi, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Cho nên em mới bắt tay chị đặt ở... đặt ở đây?"

Cô không biết, Mục Hiểu Hiểu sẽ câu dẫn người như vậy.

Mục Hiểu Hiểu thật sự bị Đại tiểu thư làm ngốc, không kịp phân tích ý tứ, bản năng hỏi: "Đại tiểu thư, chị thật sự không muốn quy tắc ngầm với em sao?"

Trời đất ơi.

Cô giáo Mục chấn kinh, nàng vừa...vừa thấy gì trong mắt Đại tiểu thư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro