Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tiểu thư, chị thật sự không muốn quy tắc ngầm với em sao?"

Tần Di không thể không thừa nhận, nghe Mục Hiểu Hiểu nói vậy, trong một khắc đó, cô tâm động.

Nhưng Đại tiểu thư là ai, cô vươn tay giữ mặt Mục Hiểu Hiểu: "Em bẫy chị sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ồ.

Mục Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, thật không tưởng tượng lần đầu tiên thổ lộ thảm đạm thế này. Nghĩ lại cũng đúng, ngạo kiều như Đại tiểu thư, âm thầm trả giá lâu như vậy, không thể qua loa thông báo, năm tháng còn dài, nàng sẽ chậm rãi đối tốt với Đại tiểu thư.

Đây xem như thời kỳ theo đuổi sao?

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng ôm Đại tiểu thư bắt đầu chơi xấu, "Là chị hiểu lầm em, ai nha, Đại tiểu thư, mệt mỏi quá a, em hát cho chị nghe nha, đừng nóng giận mà."

Tần Di hừ lạnh không để ý tới nàng, nhưng thân mình lại ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu bắt đầu hát thầm bên tai Tần Di: "Tôi không phải một người có tính tình tốt, nhưng lần nào cũng bao dung em, đó là vì yêu thôi."

Nàng cười ôm Đại tiểu thư nằm trên giường, "Tiếng hát của em có phải đã khá hơn trước hay không? Chị xem, hiện tại em còn biết sử dụng Douyin."

Mục Hiểu Hiểu vừa kéo cằm mình vừa hát, khiến Đại tiểu thư cười không ngừng. Hai người đang nháo thành một đoàn, thì Lưu Phương xấu hổ gõ cửa.

Đại tiểu thư lập tức ngồi dậy, Mục Hiểu Hiểu cũng theo ngồi dậy. Cửa bị kéo ra, một tiếp viên phía sau Lưu Phương cười nhẹ: "Hành khách, xin chú ý giọng nói, vừa rồi có hành khách khiếu nại các cô gây ồn."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư chỉ cười lạnh, cúi đầu cười không ngừng.

Cô giáo Mục nhìn trời, cảm giác nghệ thuật của mình bị vũ nhục, nàng bắt lấy cánh tay Tần Di: "Đại tiểu thư, chị hiện tại đã nói chuyện được, lại còn rất chuyên nghiệp, dạy em hát đi?"

Đôi mắt đen trắng phân minh của Đại tiểu thư nhìn nàng, không nói.

Mục Hiểu Hiểu lắc lắc cánh tay cô: "Em tin tưởng chị, dạy em đi mà."

Đại tiểu thư nhìn nàng, cười mà không cười: "Chị không tin em."

Mục Hiểu Hiểu: "!!!"

Sao có thể như vậy?

Thời khắc mấu chốt, Cô giáo Mục đứng lên, "Chị vũ nhục em, em không ngủ ở đây, em về phòng mình."

Đại tiểu thư lãnh đạm cười, nhìn Lưu Phương liếc mắt một cái. Lưu Phương bước tới, trở tay khóa cửa lại, sau đó hai tay để sau lưng, âm u nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "...???"

Đại tiểu thư gật đầu, cảm giác Lưu Phương tương lai sẽ còn lợi hại hơn anh trai cô ấy.

Mục Hiểu Hiểu bị ép lui lại, thời gian không còn sớm, nàng nhìn nhìn hai giường trên, nghĩ ngủ ở đâu. Lưu Phương ngăn lại: "Hai giường trên đều có người."

Mục Hiểu Hiểu mặt méo xệch, cái gì?

Lưu Phương đôi mắt sáng lấp lánh: "Cô không thể ngủ ở đó."

Sau đó, cô ấy chỉ vào giường dưới đối diện Đại tiểu thư: "Đó là của tôi."

Mục Hiểu Hiểu trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Đại tiểu thư. Đại tiểu thư mặt đạm nhiên ôm cánh tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như đang thưởng thức cảnh đẹp.

Mục Hiểu Hiểu thở dài, ngồi xuống, đầu dựa vào Tần Di: "Đại tiểu thư, trời đã tối, ngoài kia đen nhánh, chị đang nhìn cái gì đó?"

Đại tiểu thư: "..."

"Chị muốn em ở lại thì nói thẳng, không phải lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau." Mục Hiểu Hiểu cười, tay ôm eo cô.

Mặ Đại tiểu thư đỏ lên, "Không biết xấu hổ."

Lưu Phương: "..."

Tôi là người mù.

Tôi là người mù.

Đây là một trải nghiệm xa lạ trong cuộc đời Đại tiểu thư.

Theo quỹ đạo xe lửa "loảng xoảng loảng xoảng" vang lên, cô được ôm trong lồng ngực mềm mại, chóp mũi ngửi mùi hương yêu thích. Mục Hiểu Hiểu bên tai cô lẩm nhẩm: "Khi còn nhỏ, ngồi xe lửa toàn là ghế cứng, thường xuyên đến làm việc vặt trên thảo nguyên, bẩn lắm, xe lửa sơn màu xanh, Đại tiểu thư, chị có lẽ chưa từng thấy."

"Ai nha, lúc đó á, em cùng mẹ và bà nội ngồi xe lửa đi bôn ba khắp nơi, chữa bệnh cho các em."

"Lúc ấy tâm tình rất nặng nề, bởi vì biết rằng, mỗi một chuyến đi có thể là lần cuối, sinh ly tử biệt."

...

Mục Hiểu Hiểu hoài niệm thời thơ ấu, hai người gò bó ôm ấp trên giường nằm, vốn dĩ không thoải mái, nhưng Mục Hiểu Hiểu thuần thục ôm eo Đại tiểu thư, đầu đặt trên cổ cô, nhẹ nhàng nói lời ngọt ngào: "Chưa bao giờ có chuyến đi nào thoải mái như hiện tại, Đại tiểu thư, em cảm giác gặp chị, cuộc sống em trở nên sáng rực."

Nàng cảm giác Tần Di giống như thần bảo hộ của mình.

Đại tiểu thư mềm mại nằm trong lòng ngực của Mục Hiểu Hiểu, an tĩnh lắng nghe nàng nói chuyện.

Thực ra cô rất muốn nói với Mục Hiểu Hiểu rằng cô cũng cảm ơn nàng rất nhiều.

Chính Mục Hiểu Hiểu đã giúp cô nhận ra rất nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống.

Đây là lần đầu tiên Đại tiểu thư ngủ trong lòng Mục Hiểu Hiểu, giấc ngủ thật sự sâu và ngọt ngào. Trước kia, một chút tạp âm cũng khiến cô không thể ngủ được, vậy mà giờ đây, cô lại có thể ngủ ngon lành trong tiếng nói chuyện lải nhải của Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được hơi thở đều đặn của người trong lòng mình, cúi đầu nhìn Đại tiểu thư dưới ánh sáng mờ, trong lòng ngập tràn yên tĩnh và bình yên.

Đây chính là người nàng yêu.

Trước đây, Mục Hiểu Hiểu luôn cảm thấy cuộc sống của mình bận rộn và hối hả, giống như một cành lục bình không có chỗ dựa.

Nhưng bây giờ, khi ôm Đại tiểu thư trong lòng, nàng cảm thấy bình yên và ổn định lạ thường.

Chỉ là...

Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng hiểu được câu hỏi mà Thu Thu thường xuyên hỏi nàng khi viết những kịch bản lãng mạn.

"Chị, Chị là một thanh niên hai mươi tuổi, vào lúc đêm khuya, chẳng lẽ không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào sao?"

Trước đây, nàng bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ tới những điều đó. Cùng lắm thì chỉ có một chút khát vọng thân thể.

Nhưng bây giờ... Đại tiểu thư đang ngủ ngon lành trong lòng nàng, tin tưởng nàng đến mức này.

Mục Hiểu Hiểu hít một hơi sâu, vòng tay ôm chặt lấy eo Đại tiểu thư, không thể nhịn được nữa, nàng đưa môi nhẹ nhàng chạm vào cổ cô.

Thật muốn...

Đánh thức cô.

Tra tấn cô.

Thân mình khó nhịn rụt rụt, Mục Hiểu Hiểu nỗ lực khắc chế, bắt đầu đếm cừu trong đầu.

Một con cừu...

Hai con cừu...

******

Sáng hôm sau, Lưu Phương thức dậy, thấy tóc dài của hai người dây dưa, mười ngón tay đan vào nhau. Mặt cô áy đỏ bừng, rón ra rón rén đứng dậy muốn đi ra ngoài rửa mặt.

Nhưng Đại tiểu thư ngủ rất nhẹ, vừa động đến cửa, Tần Di liền mở mắt. Đôi mắt đen nhánh bao trùm sương mù, hơi mờ mịt nhìn Lưu Phương. Lưu Phương vội nói: "Đại tiểu thư, tôi chỉ là muốn đi toilet."

Tần Di gật đầu, cúi đầu nhìn bàn tay đan chặt bên hông mình, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lưu Phương: "..."

Liền như vậy công khai tự nhiên sát cẩu sao?

Đại tiểu thư vẫn luôn rúc trong lồng ngực ấm áp kia, thân thể của cô và Mục Hiểu Hiểu tương phản rõ rệt. Cô thường xuyên lạnh lẽo, không biết là do thiếu máu hay nguyên nhân gì khác, trong khi Mục Hiểu Hiểu giống như một cái bếp lò. Đại tiểu thư thậm chí nghĩ rằng về sau mùa đông cô không cần túi chườm nóng nữa, chỉ cần nắm tay Mục Hiểu Hiểu ngủ là được.

Mục Hiểu Hiểu ngủ ngon lành, tỉnh dậy phát hiện Đại tiểu thư đã rửa mặt xong.

Thân phận của cô tự nhiên là không thể đi ra ngoài, chỉ có thể để Lưu Phương đi lấy nước cho nàng rửa mặt. Hoàn cảnh như vậy đối với Đại tiểu thư rất khó chịu, nàng luôn ưa sạch sẽ, một đêm không tắm rửa đã là rất khó nhịn.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô đau lòng, rửa mặt xong liền từ cửa hàng mua một con thú bông nhỏ trở về. Con thú bông này vải dệt thấp kém, trên xe lửa không thể mua được món đồ chơi đẹp, nhưng miệng chó hơi giơ lên, ánh mắt có chút tà mị, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút giống mình, liền đưa cho Đại tiểu thư: "Nè, chị xem, đáng yêu không?"

Tần Di nhìn con chó, ngẩn người, "Giống em, thật xấu."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng đưa tay: "Không thích thì trả lại cho em."

Đại tiểu thư niết chặt con thú bông trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Sáng sớm hôm sau, khi Lưu Phương vừa đi nhà ăn trên đoàn tàu mua xong cơm sáng trở về, cô ấy nhìn thấy một cảnh làm người ta muốn hít thở không thông.

Nhanh chóng tìm một lối đi nhỏ để tránh mặt, cô ấy không muốn làm phiền.

Mục Hiểu Hiểu chớp mắt với Đại tiểu thư: "Chị xem, Phương Phương cũng thấy rồi, chị mất mặt trước mặt người khác rồi đấy."

Đại tiểu thư: "..."

Thu tay lại, Đại tiểu thư giận dữ lườm Mục Hiểu Hiểu một cái.

Đây là cuộc sống thần tiên gì chứ?

Từ sáng sớm đã bắt đầu ăn ăn uống uống, bên cạnh còn có Đại tiểu thư yêu quý nhất, Mục Hiểu Hiểu luôn nghĩ cuộc sống của mình không dính đến hai chữ "hưởng thụ", nhưng bất giác, nàng cũng đã trải nghiệm những ngày tháng đầy đủ cơm no rượu say.

Đại tiểu thư không biết trong lòng Mục Hiểu Hiểu đầy những suy nghĩ tinh ranh, cô chỉ cảm thấy hơi không thoải mái với sự gần gũi của Mục Hiểu Hiểu, hơi một chút tránh né.

Nhưng vì có Lưu Phương ở đó, cô cũng không nói gì thêm.

Buổi chiều nhanh chóng đến.

Trương Xảo chạy tới tán gẫu, cô nàng cuối cùng cũng được Đại tiểu thư ký tên trên áo thun, hạnh phúc nhìn mãi không thôi.

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, có chút không vui: "Cậu hôm nay muốn ký tên như vậy làm gì?"

"Ai u, nhìn cậu kìa." Trương Xảo không tha cho nàng, "Cậu sao bụng dạ hẹp hòi thế, cậu về sau có rất nhiều thời gian, nói Đại tiểu thư ký thêm chỗ nào không được? Còn ở đây tranh giành tình cảm với mình."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nói Đại tiểu thư ký thêm chỗ nào không được?

Nàng không khỏi nghĩ lệch hướng.

Đánh dấu nơi đó đều có thể chứ...

Trương Xảo vừa thấy ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu, trong lòng giật mình, mẹ kiếp, bạn tốt của cô nàng, đừng nói với cô nàng rằng, hai người đã dính nhau như vậy mà còn chưa phát sinh chuyện gì sao? Mục Hiểu Hiểu là quá khắc chế hay vẫn là không đủ dũng cảm?

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết bản thân mình ở trong lòng bạn bị khinh bỉ thành vô năng, Trương Xảo cùng nàng câu được câu không kể về công việc gần đây.

"Cậu nói xem, chúng ta là chuyên gia tâm lý, lại không phải chuyên gia hòa giải chuyện gia đình, mình gần đây tiếp một bà chị phú bà, vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng cô ấy mỗi ngày phải lấy nước mắt rửa mặt, kể chuyện xưa của cô ấy cùng chồng mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng."

Mục Hiểu Hiểu nghe một cái mở đầu liền đại khái đoán được một ít, "Vợ Tào khang sao?"

Trương Xảo lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là người phụ nữ ấy tính tình tương đối cường thế, cậu cũng biết, người làm ăn, không cường thế thì làm sao khởi nghiệp? Chồng cô ấy ở bên ngoài đặc biệt bận, về đến nhà còn phải chăm sóc con cái, chăm sóc ba mẹ, ban đầu còn yêu, còn ẩn nhẫn không nói, nhưng dần dần, trong lòng tích góp nhiều, có một lần, chồng cô ấy muốn tham dự một sự kiện quan trọng, cần cô ấy giúp anh ta ủi áo sơmi, một việc nhỏ như vậy, cô ấy không làm, liền trực tiếp nổi giận."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong dùng tay xoa xoa cằm: "Này đại khái là cá và tay gấu không thể lấy hết mà người đời hay nói nhỉ."

Nàng nhịn không được nhìn Đại tiểu thư liếc mắt một cái, cảm thấy vẫn là Đại tiểu thư nhà nàng tốt, vô luận đi đâu trong lòng luôn có nàng.

Nhưng Đại tiểu thư tâm tư rõ ràng không có ở trên người nàng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Dọc theo đường đi, Trương Xảo lải nhải nửa ngày chuyện công việc này kia, cô nàng thuận tiện cùng Mục Hiểu Hiểu triển lãm một chút vlog của mình, "Cậu nhìn này, bây giờ mình hay đăng vài video lên mạng, sau này tốt nghiệp xong mình muốn chơi hai năm trước, làm freelancer."

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe liền dựng ngón tay cái: "Phú bà, cậu ngầu thật."

Trương Xảo liếc nàng liếc mắt một cái, "Áp lực của mình không lớn như cậu. Chẳng qua, bây giờ cậu cũng không cần phải quá lo nữa rồi."

Cô nàng nhìn Đại tiểu thư, cảm giác chị Tần như đem Mục Hiểu Hiểu bảo vệ trong lòng bàn tay, không muốn làm nàng chịu khổ.

Mục Hiểu Hiểu trực tiếp cho cô nàng một cái trợn mắt, "Mình là người cực kỳ độc lập tự chủ, biết không?"

......

Một đường bôn ba.

Buổi chiều ngày hôm sau, xe chuyên dụng tiếp tục hướng về sơn thôn.

Xe tổng cộng chia thành hai nhóm, một nhóm là thầy Vương mang theo ba học sinh, một bên là Đại tiểu thư Thắng Lam mang theo Lưu Phương.

Mục Hiểu Hiểu đau lòng Đại tiểu thư, lần này nàng liền nói với Giáo sư: "Thầy Vương, thầy tương đối béo, ngồi ở phía sau sẽ khó chịu, em qua ngồi xe bên kia nha."

Thầy Vương vô tội bị tổn thương: "..."

Muốn qua thì qua đi.

Cớ làm sao lại đi tổn thương nhân tâm của một ông chú trung niên?

Xe di chuyển xuyên đêm, Mục Hiểu Hiểu đau lòng Đại tiểu thư đau lòng đến không được, nàng ngồi trên xe ôm Đại tiểu thư, "Chị nhìn xem mặt đều tái nhợt, đã nói đừng theo em lăn lộn rồi mà?"

Đại tiểu thư lạnh như băng: "Muốn chết sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thôi vậy.

"Đến nơi ổn định thì bồi bổ lại vậy." Mục Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, "Ai, em đi tra một chút xem cái gì bổ dưỡng cho phụ nữ."

Nàng hiện tại cùng Đại tiểu thư giống nhau, đều đặc biệt ỷ lại Baidu.

Baidu ... cái gì bổ dưỡng nhất cho phụ nữ để có thể giảm bớt mệt nhọc.

Đại tiểu thư tò mò thò đầu qua, cô cũng muốn Mục Hiểu Hiểu đừng mệt như vậy, là cái gì nhỉ? Cô có thể thử một lần.

Đáp án vừa ra tới.

Mục Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, trong lòng căng thẳng, toàn bộ bị đông cứng, Đại tiểu thư cũng ngơ ngẩn nhìn màn hình, sau một lát, cô cắn môi nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Câu trả lời tốt nhất.

—— Còn phải hỏi sao? Đối với phụ nữ mà nói, một cuộc giao hoan tình ái như nước chảy mây trôi đương nhiên là thư giãn nhất rồi.

Nàng thật sự không phải cố ý!

Đây là câu trả lời không đứng đắn chút nào, Đại tiểu thư làm gì muốn nhìn nàng như vậy?

Mục Hiểu Hiểu ủy khuất vô cùng, nàng thu điện thoại lại, vỗ vỗ vai Đại tiểu thư: "Chị ngủ một lát đi."

Ngày thường, Đại tiểu thư nghe xong lời này sẽ híp mắt dựa vào lòng nàng, nhưng lúc này, cô cảnh giác, lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định với Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư là người nào chứ?

Là loại người còn chưa bị chinh phục mà đã nghĩ mình có quyền muốn gì thì làm sao?

Quá tiện nghi cho Mục Hiểu Hiểu rồi.

Trách không được từ hôm qua nàng đã có điểm không thích hợp, tỏ tình không ra tỏ tình, thì ra lại một đầu màu vàng!

Cô giáo Mục thật đúng là nghẹn khuất, cảm giác như nàng cũng không thua Đậu Nga đi, nàng xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy danh tiếng tiểu thanh niên công chính của mình có phải từ đây sẽ biến mất trong mắt Đại tiểu thư hay không.

Ưu sầu, Cô giáo Mục chìm trong ưu sầu mà ngủ thiếp đi.

Còn Đại tiểu thư?

Ngoài cửa sổ vẫn còn mờ mịt, cô ngồi đó, mân mê di động, lén lút để lại một lượt thích cho cái đáp án tốt nhất kia.

......

Rạo rực rạo rực.

Có vài thứ thật mơ hồ và dính nhớp khi chỉ còn cách một tầng giấy cửa sổ.

Đại tiểu thư tuy lớn hơn Mục Hiểu Hiểu nhiều tuổi nhưng nếu so về khát vọng, cô cũng không kém so với nhóc chó con này.

Chính là cô muốn một lời hứa hẹn trịnh trọng, một lời sẽ mãi không buông tay.

Tận sâu trong lòng, cô vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Bôn ba một ngày, cuối cùng cũng đến nơi, Đại tiểu thư không xuống xe, thầy Vương mang theo vài người đi xem ký túc xá.

Trong núi hoàn cảnh khác biệt, chỉ cần đứng giữa thung lũng là có thể ngửi được hương thơm của đất, nơi xa còn có tiếng chim hót của chim đỗ quyên, trống vắng mà đẹp đẽ.

Trương Xảo không kìm được mà giơ hai tay, hát vang bài "Vạn Vật Sinh". Mục Hiểu Hiểu vừa định hát bài "Tâm Nghiện", bị Trương Xảo vội vàng bịt miệng: "Đừng hát, đừng đừng hát, thôn trưởng nói lát nữa còn có buổi lễ hoan nghênh, mình không muốn để lại bóng ma cho các thôn dân."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nam sinh Lý Bác bên cạnh đỡ đỡ mắt kính, hàm hậu cười.

Các nàng đến sớm, thôn dân chưa thức dậy, nhưng việc có sinh viên đến hỗ trợ giảng dạy đã lan truyền khắp thôn. Thôn trưởng rất vui vẻ, cử toàn thôn để cảm ơn các thanh niên có chí.

Trong thôn thực sự cử toàn lực để chuẩn bị cho các sinh viên.

Phòng của mỗi người là một cái tiểu viện, loại này ở Quý Châu là loại nhà bằng cây trúc, tuy đơn sơ nhưng đã là tốt nhất trong thôn.

Mục Hiểu Hiểu đứng xa xa nhìn một đứa nhỏ cõng một bó củi hướng về nhà, đứa nhỏ ngẩng đầu thấy các nàng, bèn hít một hơi sâu, nước mũi chảy ra.

Cô bé chỉ khoảng năm sáu tuổi.

Nhưng bó củi đã đè cô bé đến cong cả người, thôn trưởng chú ý tới ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu, giới thiệu: "Đó là con của gia đình nghèo nhất trong thôn, lão Tần."

Tần...

Mục Hiểu Hiểu trong lòng giật mình, nhịn không được hỏi: "Cô bé tên gì?"

Thôn trưởng: "Tần Tiểu Hoa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tên này quá đỗi qua loa, y như phong cách của cô nhi viện nàng.

Mục Hiểu Hiểu cười đi tới, Tần Tiểu Hoa không dám nhìn nàng, trong mắt đầy cảnh giác và sợ hãi, cô bé chưa từng gặp nhiều người ăn mặc sạch sẽ như vậy, lại còn đi xe đến.

"Này."

Mục Hiểu Hiểu thực biết cách dỗ trẻ con, nàng không nói nhiều, chỉ đưa viên kẹo trong tay cho nàng.

Tần Tiểu Hoa im lặng nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: "Chị là dì kỳ quái sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ủa, cái gì vậy trời?

Vì trong thôn những người trẻ đều ra ngoài làm công, phần lớn trẻ em bị bỏ lại trên núi, mấy năm nay thường xuyên có trẻ bị lừa bán, thôn trưởng và cán bộ thôn mỗi ngày tận tình khuyên bảo bọn trẻ: "Gặp người khác cho các con ăn kẹo nhưng nhất định không được ăn, đó có thể là chú kỳ quái hoặc dì kỳ quái muốn bắt cóc các con đem bán."

Tần Tiểu Hoa nhìn nàng một cái, rồi ném viên kẹo xuống đất, cúi đầu cõng củi tiếp tục đi.

Ở trong xe, Đại tiểu thư thấy cảnh này, liền bảo Lưu Phương: "Đứa bé kia rất có cá tính, đi lưu ý một chút."

Lưu Phương gật đầu: "Dạ."

... Khi dễ vợ bà chủ mà cũng gọi là có cá tính sao?

Hành vi "dì kỳ quái" của Cô giáo Mục bị cô giáo Trương cười nhạo gần nửa giờ, thôn trưởng thì có chút xấu hổ, vuốt cái mũi: "Cô đừng để ý, ai, cô đừng để ý...", ông ta thật không biết giải thích thế nào.

Mục Hiểu Hiểu cười cười, không để bụng: "Không có việc gì, không có việc gì."

An toàn giáo dục là cần thiết.

"Mọi người đi nghỉ ngơi một chút, buổi sáng 9 giờ, ở trường học trong viện sẽ chào cờ, toàn giáo viên và học sinh sẽ tỏ lòng biết ơn mọi người."

Thôn trưởng xoa xoa tay, không biết làm sao để cảm ơn thầy Vương và ba học sinh, ông ta hàm hậu cười: "Tôi đã bảo nhà bếp làm thịt heo, đêm nay sẽ mở tiệc khoản đãi mọi người."

......

Người chất phác luôn là những người dễ làm người khác cảm động.

Trương Xảo nhìn thôn trưởng với quần áo chắp vá, cô nàng cảm thấy khó chịu: "Quốc gia của chúng ta vẫn còn có những nơi nghèo khó như vậy sao?"

Thầy Vương hạ giọng: "Mấy năm nay chính sách của quốc gia đã cải thiện nhiều, nhưng vẫn có những nơi hẻo lánh không được tiếp cận. Sơn thôn này thật sự là dân cư thưa thớt, giao thông không thuận tiện, muốn đi ra ngoài một chuyến, phải lái xe hơn một giờ. Những người trẻ có thể làm việc đều đã ra ngoài, ở nhà chỉ còn lại nhiều trẻ em và người già. Lần này, thầy mang theo em, Hiểu Hiểu và Lý Bác, chúng ta không làm gì hoa mỹ, nếu đã đến, phải làm cho tốt."

Phải làm thật tốt!

Mục Hiểu Hiểu bị kích thích, nhiệt huyết sôi trào.

Nàng cảm thấy trong ngực có một thứ gì đó đang thiêu đốt.

Là thanh xuân, là phấn đấu, là chính nghĩa từ trong xương cốt.

Đưa chìa khóa ký túc xá cho mỗi người, thầy Vương dặn dò: "Mọi người nghỉ ngơi đơn giản, mặc sơ mi trắng và quần tây đen, tóc tai chỉnh tề, 9 giờ không được trễ."

Nhất định không thể trễ. Toàn giáo viên và học sinh đang chờ các nàng.

Trương Xảo vội vã trở về, muốn trang điểm một chút, để lại ấn tượng tốt đầu tiên cho học sinh.

Mục Hiểu Hiểu thấy vậy cười cười, bên cạnh, Lý Bác nhìn nàng, hàm hậu cười: "Tôi giúp cô mang hành lý nhé?"

Anh ta định lấy hành lý của Mục Hiểu Hiểu, nhưng Đại tiểu thư đẩy xe lăn lại.

Từ khi cô xuống xe, cô đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Cô mặc trang phục đơn giản, váy trắng dài, làn váy nhẹ nhàng bay theo gió, tóc chỉ vấn một chiếc kết, làn da trắng nõn như nước.

Giữa sơn thủy vờn quanh, Đại tiểu thư như tiên nữ đi đến bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, mọi người nhìn không chớp mắt.

Thầy Vương là người đầu tiên phản ứng, vội vàng đưa chìa khóa: "Tần tổng, đây là phòng tốt nhất trong thôn."

Đại tiểu thư không nhận chìa khóa, chỉ giương mắt ý bảo Lưu Phương, Lưu Phương liền nhận lấy.

Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: "Đi nghỉ ngơi đi, lát nữa lấy đồ của tôi lại đây."

Lưu Phương chần chừ một chút, gật đầu, kéo hai cái rương hành lý đi.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mục Hiểu Hiểu đắc ý đẩy xe lăn, tươi cười như hoa: "Chị xem nè Đại tiểu thư, em không lừa chị phải không, không khí nơi này thật sự rất tốt, cảnh sắc đẹp, người dân thì thuần phác."

Người bên cạnh tự giác nhường đường.

Ánh nắng xuyên qua mây, chiếu lên con đường làng, tóc dài của Đại tiểu thư nhẹ nhàng bay theo gió, những ngày bôn ba mệt mỏi tựa hồ biến mất, cô cười nói: "Đúng vậy, dì kỳ quái."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Người khác: "..."

Trương Xảo càng khiếp sợ, các nàng không thèm để ý xung quanh sao? Cái gì thân phận địa vị của Đại tiểu thư, còn Mục Hiểu Hiểu...

Các nàng không quan tâm ánh mắt người ngoài sao?

Vì thời gian có chút gấp, Mục Hiểu Hiểu muốn trở về nghỉ ngơi, để tinh thần tốt hơn, nàng không cùng Đại tiểu thư nấn ná, liền vội đi ký túc xá.

Là một cái tiểu viện có cổng riêng.

Phòng được quét dọn rất sạch sẽ, gia cụ cũng đơn giản, đều là cây trúc cổ xưa chế tác, trong viện còn có một giếng, một cây hạnh.

Mục Hiểu Hiểu đẩy Đại tiểu thư dạo qua một vòng, trong nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Nàng xấu hổ cười cười: "Cái này... Chỉ có một cái giường."

Đại tiểu thư nhìn nàng.

Giả vờ cái gì?

Dù có hai cái giường, các nàng cũng không dùng tới.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng cảm thấy những người phụ nữ thành thục sắc bén thật quá đáng ghét.

Không nghĩ nhiều, nàng mở rương hành lý, lấy ra sơ mi trắng và quần tây. Mục Hiểu Hiểu đầu choáng váng, não trướng: "Đại tiểu thư, lại đây ngủ đi."

Tần Di nhìn nếp uốn trên áo sơ mi, hướng ra ngoài viện nhìn nhìn: "Chị muốn ngắm phong cảnh."

Mục Hiểu Hiểu mệt mỏi, không nhiều lời, dặn đồng hồ báo thức, ngáp một cái liền đã ngủ.

......

Khoảng hai mươi phút sau.

Thời điểm nàng tỉnh lại, theo bản năng gọi một tiếng: "Đại tiểu thư?"

Tần Di không có tiếng đáp lại. Mục Hiểu Hiểu đứng dậy, mờ mịt nhìn quanh giường đất, Đại tiểu thư còn ở bên ngoài ngắm phong cảnh không vào?

Nàng lê dép, đi khắp nơi tìm kiếm trong viện, không thấy người. Mục Hiểu Hiểu giật mình, có chút lo lắng: "Đại tiểu thư?"

Chạy đi đâu rồi?!

Nàng quay lại phòng khách, cuối cùng thấy Đại tiểu thư ở góc phòng.

Sao vậy?

Tần Di rũ đầu ngồi trên xe lăn, ôm sơ mi trắng của Mục Hiểu Hiểu, bên cạnh là bàn ủi.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua, đi tới ngồi xổm trước xe lăn của Đại tiểu thư: "Sao vậy?"

Giọng nàng rất nhu hòa, Đại tiểu thư nhấp môi, không nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu cười, quơ quơ tay cô: "Cầm áo sơ mi của em làm gì?"

Nàng ngủ dậy, đầu thông thấu nhiều, lập tức nhớ lại chuyện Trương Xảo kể trên xe lửa về nữ cường nhân không chịu ủi áo sơ mi cho chồng rồi hai người ly hôn.

Nàng dở khóc dở cười: "Làm sao vậy a?"

Đại tiểu thư ngẩng đầu, nhút nhát nhìn nàng một cái: "Chị làm hỏng áo của em rồi."

Cái gì?

Mục Hiểu Hiểu nhận áo sơ mi xem xem, ôi chao, Đại tiểu thư của nàng thật lợi hại mà, quả nhiên là cô có khả năng làm ra một đám mây trên áo sơ mi.

Đại tiểu thư tim đập nhanh hơn, biết Mục Hiểu Hiểu không có nhiều quần áo, sơ mi trắng này là chuẩn bị riêng cho lần này. Thời gian khẩn cấp, trong thôn không quen thuộc, dù có tiền cũng không mua được quần áo.

Cô tự trách, áy náy, biết Mục Hiểu Hiểu sắp mặc áo này lên trường, lại làm hỏng kế hoạch của nàng.

"Ân, thơm thơm."

Mục Hiểu Hiểu ôm áo sơ mi, ngửi ngửi, lòng tràn đầy vui mừng và cảm động. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng Đại tiểu thư vụng về đáng yêu ủi áo sơ mi cho nàng.

Từ nhỏ đến lớn, Đại tiểu thư chiếu cố qua ai?

Chỉ có nàng, chỉ đối với nàng.

Cho rằng Mục Hiểu Hiểu sẽ giận, Đại tiểu thư ngẩng đầu mờ mịt nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu vươn tay ôm lấy cô: "Quần áo này có rách em cũng không ném, rất thích."

Đây là lần đầu tiên của Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nháy mắt, mờ mịt: "Nhưng nó thật sự rách mất rồi."

Phốc.

Thật đáng yêu quá.

Mục Hiểu Hiểu không nhịn được, ôm Đại tiểu thư, hôn lên trán cô: "Nhưng em thích, rất thích, rất thích..."

Tim đập thình thịch.

Tần Di tay để trên ngực cô, tim đập không kiểm soát. Nếu không nhớ lầm, đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu hôn cô khi cả hai đều tỉnh táo...

Cảm giác người trong lòng ngực thả lỏng, Mục Hiểu Hiểu cười: "Em phải tranh thủ mới được, thời gian không còn nhiều."

Cô giáo Mục vẫn ăn mặc rất hợp thời trang, nàng thực sự mặc áo sơ mi bị Đại tiểu thư ủi thành một cái đám mây, bên trong là một chiếc áo lót trắng.

Gần như không thể nhìn thấy.

Mục Hiểu Hiểu một tay đút túi, một tay đặt trên trán hướng Đại tiểu thư khoa tay múa chân một chút: "Xem em soái không?"

Áo sơ mi màu trắng sạch sẽ thoải mái, quần tây đen tôn dáng, đôi chân dài miên man. Mục Hiểu Hiểu đứng đó, tỏa ra khí chất thanh xuân.

Đại tiểu thư nhìn nàng, tim nhảy loạn.

Đúng rồi.

Cô, Tần Di, chung quy không phải là ác ma như người ta đồn đại.

Cô đã tìm được thiên sứ coi cô như trân bảo.

"Có mệt không?" Đại tiểu thư nhìn mặt tái nhợt của Mục Hiểu Hiểu. Có đôi khi, cô thực sự rất đau lòng Mục Hiểu Hiểu.

Từ lúc nghỉ ngơi đến giờ, Mục Hiểu Hiểu luôn bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, lại còn bôn ba đến đây.

Là con người, ai cũng có lúc lười biếng.

Cô không tin Hiểu Hiểu đến đây chỉ vì muốn có thành tích tốt hay để trở thành cán bộ thôn. Cô biết Mục Hiểu Hiểu có lý tưởng và khát vọng, nhưng đôi khi Đại tiểu thư vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Nhìn Trương Xảo sống thoải mái, Đại tiểu thư không khỏi suy nghĩ.

Ngày thường chỉ đi học, chơi game, du lịch, thưởng thức mỹ thực, không phải rất tốt sao?

Nếu Mục Hiểu Hiểu muốn, Đại tiểu thư có thể cho nàng cuộc sống vô ưu cả đời.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Đại tiểu thư, nàng đi tới ôm Đại tiểu thư: "Em đi trước, buổi tối nếu chị không muốn ra ngoài, em sẽ làm bánh canh cho chị ăn."

......

Mục Hiểu Hiểu vội vàng đến trường học, vừa chạy vừa khẩn trương lại kích động. Trước khi đi, nàng còn dặn Đại tiểu thư nhất định phải tới xem các nàng.

Trương Xảo vừa thấy Mục Hiểu Hiểu liền không nhịn được đánh giá: "Mẹ kiếp, cậu hiện tại đã bắt đầu đi con đường gian khổ mộc mạc rồi sao?"

Mục Hiểu Hiểu khoe khoang: "Đại tiểu thư làm cho mình."

Chị Tần?

Trương Xảo nhìn lại: "Thật thời thượng, trở về có thể nhờ Đại tiểu thư thiết kế cho mình được không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đương nhiên không thể.

Đây chính là thiết kế riêng cho Mục Hiểu Hiểu, mặc vào, nàng cảm thấy ấm áp và dễ chịu, mang lại năng lượng vô hạn.

Có lẽ đây là tình yêu.

Trước kia, Mục Hiểu Hiểu luôn cảm thấy thân phận và hoàn cảnh của mình, yêu một người chỉ khiến đối phương cảm thấy bị ràng buộc, cả hai đều mệt mỏi.

Nhưng nàng chỉ nhìn thấy khía cạnh yếu đuối của tình yêu.

Sự dũng cảm và sức mạnh của tình yêu, Đại tiểu thư đã tự mang đến cho nàng để nàng cảm nhận.

Đại tiểu thư vì Mục Hiểu Hiểu làm rất nhiều việc cô chưa từng làm.

Có lẽ vụng về, không thuần thục, nhưng cô nguyện ý nỗ lực vì Mục Hiểu Hiểu.

Thôn trưởng đã chờ đợi lâu, từ xa đã thấy bốn người tới trường học, "Các vị trưởng bối trong thôn đều đến, rất kích động, lâu rồi trong thôn không náo nhiệt như vậy."

Trường học điều kiện rất kém, nhưng không ngoài dự đoán. Sân xi-măng, phòng bè tre, sân bóng rổ với giá sắt rỉ, bóng bàn từ gạch đôi lên.

Trường học chỉ có hai dãy nhà, một là nơi thường trú của hiệu trưởng, giáo viên và công nhân viên chức, dãy còn lại là nơi học sinh học, tường loang lổ với những dòng chữ lớn.

—— Hãy đọc sách vì một Trung Hoa phát triển.

Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã quen thuộc với cảnh này, không kinh ngạc, nhưng Trương Xảo và Lý Bác thì hai mặt nhìn nhau, cảm giác như nhà có thể sập bất cứ lúc nào.

Sân thể dục có lác đác hai mươi mấy học sinh, không mặc đồng phục, tò mò nhìn nhóm người mới đến.

Hiệu trưởng và ba giáo viên đã đứng chờ, trong núi giáo viên đến rồi đi, chỉ còn ba người kiên trì ở lại.

Không phải họ không muốn bỏ cuộc, chỉ là chịu không nổi ánh mắt mong chờ của các học sinh.

Ngoài ra, ngoài trường là một nhóm người cao tuổi đứng chống gậy, ánh mắt vẩn đục nhưng đầy kỳ vọng.

Họ là ông bà... của những đứa trẻ này.

Tuổi già, sức khỏe suy yếu, dựa vào gậy mới đi được, cả đời khổ cực, giờ chỉ có niềm tin rằng học mới có thể giúp con cháu thoát khỏi nghèo khó.

Các học sinh đều đã nghe thôn trưởng nói rằng bốn người đến là sinh viên và giáo viên xuất sắc từ các trường đại học thành phố lớn, xa xôi đến thôn nhỏ này để làm công tác văn hóa.

Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt, một đứa trẻ lớn hơn trong sân thể dục hét lên: "Nghiêm!"

Tất cả những đứa trẻ khác lập tức đứng nghiêm, xếp hàng từ nhỏ đến lớn ngay ngắn thẳng hàng.

Dù quần áo của các em có hơi bẩn và cũ, nhưng trong mắt chúng vẫn tràn đầy khát vọng.

"Cúi chào!"

Hiệu trưởng hô lên, tất cả các em đồng loạt cúi chào và đưa tay lên làm động tác chào của Đội Thiếu niên Tiền phong, "Chào các thầy cô!"

Dù là ở thành phố hay nông thôn, đây là cách bọn trẻ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất đối với các thầy cô.

Ngoài tường vây, các cụ già nhìn các thầy cô, lòng đầy biết ơn. Tất cả mọi người đều cúi đầu chào, khiến nhóm thầy cô trên sân khấu không kìm được lệ. Hành trình ba tháng này vừa mới bắt đầu, sẽ có rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng vì khoảnh khắc này, họ sẽ kiên trì đến cùng.

Khi quốc ca vang lên khắp sân trường, từ những đứa trẻ đến những cụ già ngoài tường, tất cả cùng ngước nhìn lá cờ đỏ sao vàng, không kìm được mà hát vang quốc ca.

"Nhân dân đứng dậy không làm nô lệ..."

Quốc ca là tiếng gọi thiêng liêng trong trái tim của mỗi người dân, nơi nào có quốc ca, nơi đó có lòng yêu nước.

Bất cứ lúc nào, vô luận chỗ nào, chỉ cần nghe quốc ca, lòng ai cũng không khỏi xúc động, rơi lệ, làm lòng người cảm thấy tràn đầy dũng khí.

Mục Hiểu Hiểu hát quốc ca lớn tiếng, tay phải đặt lên trán, ngước nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới. Nàng nhiệt huyết sôi trào, lệ nóng doanh tròng, xa xa nhìn về phía Đại tiểu thư, ánh mắt như hỏi:

—— Đại tiểu thư, chị có thấy không? Thấy bọn trẻ không? Có hiểu vì sao em luôn kiên trì đến giờ không?

Đón ánh sáng mặt trời, Đại tiểu thư nhìn thiếu nữ đầy khí phách trước mặt, khẽ gật đầu, lòng ngập tràn niềm tự hào mãnh liệt.

—— Đây là người mà cô thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro