Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này xem như hai người sau khi ở bên nhau, lần đầu tiên xảy ra tranh cãi nhỏ.

Trước kia, Đại tiểu thư dù có giận lung tung, nhưng cô luôn giữ được bình tĩnh. Thế nhưng hôm nay, Mục Hiểu Hiểu lại có chút không hiểu được.

Phải chăng là vì nàng nói ở trường học thì cần làm bộ không quen nhau nên Đại tiểu thư mới tức giận?

Đại tiểu thư vốn có tính cách như vậy; với người khác, cô có thể nhẫn nại, lãnh đạm, thờ ơ, nhưng với Mục Hiểu Hiểu, mọi cảm xúc tiêu cực đều bộc lộ hết.

Có lẽ do tính cách của chòm sao Bọ Cạp, Đại tiểu thư biết trong lòng Mục Hiểu Hiểu không có ai khác, nhưng nhìn thấy nàng tươi cười với những người khác, cô cảm thấy khó chịu.

Trên đường đến nhà hiệu trưởng, có nhiều người, hiệu trưởng đã chuẩn bị hai bàn tiệc và bảo Mục Hiểu Hiểu đi mời bà Tiểu Hoa tới cùng ăn cơm.

Trong thôn, nhà ai cũng gần nhau, Mục Hiểu Hiểu chỉ cần vài phút là đến nhà Tiểu Hoa. Nàng chào hiệu trưởng: "Tôi cùng đi với cô giáo Tần."

Hiệu trưởng đã bắt đầu uống bia, nghe Mục Hiểu Hiểu nói vậy thì gật đầu vui vẻ.

Rốt cuộc, người trẻ tuổi tuân thủ nội quy trong trường học chắc cũng thấy áp lực.

Đại tiểu thư đang ngồi trong sân ngắm trăng. Khi buồn bực, co luôn ngắm cảnh. Mục Hiểu Hiểu đến gần, lần này không nói lời vô nghĩa, nàng liền đẩy xe lăn ra ngoài.

Tần Di nhíu mày: "Muốn chết sao?"

Mục Hiểu Hiểu lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, chị muốn giết ta sao? Nào, tới đi."

Đại tiểu thư: "..."

Đối với kiểu Mục Hiểu Hiểu vô lại, gan dạ, Đại tiểu thư không phải lần đầu thấy. Vừa ra sân, tay nàng nhấn cái nút trên xe lăn, xe lăn liền đứng yên, Mục Hiểu Hiểu sao đẩy cũng không nhúc nhích.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư lạnh băng, Mục Hiểu Hiểu thở dài, nàng tiến đến trước mặt Đại tiểu thư, ngồi xổm xuống: "Lại vì sao mà tức giận?"

Khi nữ nhân tức giận, ngàn vạn lần phải dỗ dành, không nên thêm từ "lại" vào câu hỏi.

Đại tiểu thư nheo mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chị vốn thế này, trước kia em chịu được, giờ thì không? Có phải gặp được ai tính tình tốt hơn không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng chỉ hỏi một câu, Đại tiểu thư đã trả lời nhiều như vậy.

Không xa, cô giáo Trương cầm một quả dưa hấu, ngồi xổm cười tủm tỉm.

Mục Hiểu Hiểu nhảy nhảy gân xanh trên trán đang muốn nói, Đại tiểu thư nhấn cái nút trên xe lăn, biến thành xe điện, chạy vội đến nhà Tiểu Hoa.

Nhìn dáng vẻ Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu bật cười, nàng vận động chút rồi đuổi theo.

"Đại tiểu thư, rốt cuộc vì sao phát giận?"

Rất nhanh, nàng đuổi kịp Đại tiểu thư, còn chạy song song bên cạnh.

Tần Di cắn răng, tiếp tục tăng tốc.

Mục Hiểu Hiểu vui tươi hớn hở: "Em ở trường học là quán quân chạy nước rút 800 mét, còn phá vỡ kỷ lục của trường. Chị nghĩ có thể nhanh bằng em sao? Thôi mà, đừng giận nữa nha, lớn rồi, ngày đầu tiên làm đồng nghiệp liền phát giận."

Đại tiểu thư không thèm để ý, vẫn tiếp tục chạy nhanh.

Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên đầu, nhìn phía trước: "Nghe đây, lắng nghe nhịp bước chân của em đây. Một hai một, Đại tiểu thư, một hai một!"

Tần Di: "!!!"

Như vậy mà còn nhịn được thì còn gì có thể không nhịn được nữa, Đại tiểu thư quay đầu lại muốn đấm Mục Hiểu Hiểu mấy phát cho hả giận.

Mục Hiểu Hiểu cười lùi lại: "Làm gì vậy, đừng nháo, người ta tưởng chúng ta đang ve vãn yêu đương đó."

Đại tiểu thư tức tối, cắn môi nhìn chằm chằm nàng.

Các nàng đã đến cửa nhà Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nghe thấy động tĩnh, đỡ bà đi ra ngoài.

Mục Hiểu Hiểu ngồi xổm bên cạnh Đại tiểu thư, cầm váy nàng lau mồ hôi: "Rốt cuộc vì sao phát giận? Chị không nói sao em biết, lại ghen sao?"

Lại...

Tần Di cười lạnh, giọng cô băng lạnh: "Không biết xấu hổ!"

Cô không phải là nữ nhân hẹp hòi như vậy.

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày: "Chị biết em mà, em đáng yêu thế này, ở đâu cũng có nhiều người thích. Nhưng lòng em chỉ có mình chị, nếu không phải chị, em vẫn còn độc thân rồi."

Đại tiểu thư cau mày: "Em không phải có một nhà ba người rồi sao?"

Mục Hiểu Hiểu ngớ ra: "Gì cơ?"

"Cút ngay."

Đại tiểu thư không muốn nhiều lời, Mục Hiểu Hiểu thấy vậy liền bắt lấy cổ tay cô: "Chạy đi đâu? Chị ngồi xe lăn có thể đi đâu? Nói chuyện không được sao? Đừng quá hẹp hòi như vậy, em đã nói em chỉ có chị. Học em nè, thật bao dung nha."

Tần Di muốn giết chết nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "Sao còn biểu tình đó? Chẳng lẽ em nói sai sao?"

......

"Chị sao không nói gì, Đại tiểu thư? Em thấy chị hôm nay cùng Tiểu Luật nói chuyện vui vẻ lắm đấy, còn dạy dương cầm cho cậu ta."

Tần Di không tin nổi nhìn Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu cố nặn cười, nhưng ghen ghét làm khuôn mặt nàng vặn vẹo, nụ cười xấu hơn khóc: "Cậu ta có gì tốt mà chị vừa gặp đã dạy đàn? Đại tiểu thư, chị thay đổi rồi, chị nên đuổi cậu ta đi mới đúng."

Đại tiểu thư tức tối đến dựng cả tóc, cảm thấy nàng giống như chó dữ trước khi bị buộc tội đều tỏ ra yếu ớt.

Mục Hiểu Hiểu càng nói càng giận, càng giận càng nói: "Em thấy cậu ta nhìn chị, mắt như phát hỏa. Lần sau cậu ta còn nhìn chị, em tặng cho chị một điệu nhảy bốc lửa 'Nóc nhà cháy' cho thêm trợ hứng nhé?"

......

Đứng ở cửa, bà Tiểu Hoa cùng cô bé trợn mắt há hốc mồm.

"Những người này đang làm gì thế?"

Nãi nãi khẽ ho một tiếng, Mục Hiểu Hiểu cùng Đại tiểu thư giật mình, cùng nhau nhìn vào bên trong. Tiểu Hoa đỡ nãi nãi đi ra ngoài, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Bà Tiểu Hoa cười ha hả: "Sao lại cãi nhau vậy? Tại sao lại ve vãn đánh yêu ngay trước cửa nhà bà thế này? Người thành phố đều như vậy sao?"

Đại tiểu thư cắn môi, giận dữ liếc mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, trách móc nàng gây ra chuyện.

Mục Hiểu Hiểu gãi gãi đầu, cười xấu hổ: "Bà ơi, chúng cháu chỉ là đấu võ mồm thôi, bà đừng để ý."

Bà Tiểu Hoa gật đầu: "Ừ, con gái thường hay cãi nhau, đừng để mất hòa khí."

Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi, mất hòa khí cũng không sao ạ."

Mục Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Đại tiểu thư, còn muốn tiếp? Nàng hừ lạnh bất mãn: "Còn không phải sao, bạn thân cãi nhau không đáng gì."

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm.

Mục Hiểu Hiểu không ngần ngại đối mặt với cô.

Tiểu Hoa có chút lo lắng, bà cô bé lên tiếng cảm thán: "Thì ra người thành phố các cháu gọi thế là bạn thân, ở nông thôn chúng ta gọi là hai vợ chồng."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tần Di: "..."

Gừng càng già càng cay.

Bà Tiểu Hoa nói một câu, làm hai người đỏ mặt tía tai.

Tiểu Hoa nhìn Tần Di với vẻ kinh ngạc, từ lúc nhìn thấy chị gái xinh đẹp này bước vào, cô bé luôn thấy Tần Di lạnh lùng, cao ngạo, chưa từng thấy bộ dáng này bao giờ.

Mục Hiểu Hiểu tiến đến bên cạnh Đại tiểu thư: "Chị thấy không, làm bà chê cười rồi."

Đại tiểu thư véo một cái bên hông Mục Hiểu Hiểu: "Cút ngay, đừng có gần như vậy."

"Aiya, đau quá! Làm sao bây giờ, em không còn sức nữa." Mục Hiểu Hiểu bị véo đau, thân mình mềm mại ngã vào xe lăn của Tần Di. Đại tiểu thư có thể lùi lại, nhưng nếu lùi, Mục Hiểu Hiểu nhất định ngã xuống đất.

Cô không động, Mục Hiểu Hiểu liền dựa tất cả vào cô như một bánh bao nhân đậu: "Em có chút mệt, ngồi trên người chị trở về được không?"

Đại tiểu thư mặt lạnh như băng, duỗi tay đẩy nàng ra.

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Ánh trăng rực rỡ, Mục Hiểu Hiểu vừa đùa với Đại tiểu thư vừa đi dọc đường. Đại tiểu thư nhiều lần đụng phải nàng, mỗi lần đến gần lại giảm lực, sợ thật sự làm thương nàng. Cô giáo Mục kinh nghiệm đầy mình, cười hì hì luôn lao vào Đại tiểu thư, còn bắt Đại tiểu thư phải chịu đựng.

Tiểu Hoa: "..."

Bà Tiểu Hoa: "..."

Khi hai người đưa bà cùng Tiểu Hoa vào nhà, đợt xiên nướng đầu tiên đã hết sạch. Hiệu trưởng uống đến mặt đỏ bừng: "Tại sao lâu vậy mới đến?"

Đường gần thế này, mà sao đi lâu như vậy?

Mục Hiểu Hiểu nghe liền cười xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào. Nàng nhìn Đại tiểu thư, quen ném trách nhiệm cho Đại tiểu thư, dù gì thì Đại tiểu thư cũng có thể đối phó mọi việc.

Tất cả mọi người nhìn Tần Di, Đại tiểu thư nhấc mắt lên, vân đạm phong khinh nói: "Kẹt xe."

Hiệu trưởng: "..."

Mọi người: "..."

Không khí ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Tần Di. Đại tiểu thư quay xe lăn sang hướng khác, dùng lưng đối diện với mọi người, bắt đầu ngắm trăng.

......

Ngầu, vẫn là Đại tiểu thư ngầu.

Đêm nay, cô giáo Mục không cần nấu cơm. Vợ của hiệu trưởng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, từ việc hầm gà, làm xiên nướng đến mua đồ nhắm rượu. Bà là một phụ nữ thuần phác, nhận được điện thoại của hiệu trưởng là lập tức bận rộn chuẩn bị mọi thứ mà không một lời phàn nàn.

Bọn trẻ chạy chơi trong sân, Cường Cường không đuổi theo Mục Hiểu Hiểu nữa mà cùng bọn trẻ khác chơi vui vẻ.

Cô giáo Mỹ Mỹ thả lỏng tâm tình, cô ấy cũng uống vài chén rượu, ánh mắt thường thường dừng trên người Mục Hiểu Hiểu, ẩn chứa tình ý.

Rượu và màn đêm luôn là chất xúc tác cho cảm xúc.

Đại tiểu thư không quay lại.

Vội một ngày, Mục Hiểu Hiểu đã rất đói bụng. Bụng đói kêu vang, trong miệng nàng cắn một miếng bánh mì nướng, nhanh chân chạy đến chỗ vợ hiệu trưởng: "Cô ơi, để em nướng mấy xiên."

Vợ hiệu trưởng nhiệt tình: "Không cần, để cô nướng. Em muốn ăn gì, nói cô làm cho."

Ở nơi này, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề. Khi khách đến, thường đàn ông sẽ ngồi bàn ăn, còn phụ nữ thì bận rộn phục vụ, không ai thấy có gì lạ, mỗi nhà đều thế.

Mục Hiểu Hiểu đẩy eo bà ấy: "Cô xem, cô đổ mồ hôi hết rồi, đi ăn đi. Em vừa lúc muốn đổi khẩu vị, để em nướng cho."

Vợ hiệu trưởng nhìn nàng cười, không trách chồng mình luôn khen Mục Hiểu Hiểu. Hôm nay mới gặp, quả thật không giống ai.

Người xinh đẹp lại không kiêu kỳ, đặc biệt chu đáo, vừa đến đã hỗ trợ, không như người khác chỉ biết ngồi ăn. Tay chân nàng linh hoạt, không phải kiểu được nuông chiều từ bé.

Mục Hiểu Hiểu quạt cây quạt, ồn ào bảo Trương Xảo đi tìm mật ong. Ở đây, mật ong đều thuần thiên nhiên, vị rất ngon. Mỗi sáng, nàng đều pha một chén nước mật ong cho Đại tiểu thư.

Trương Xảo biết khẩu vị của Đại tiểu thư, đi lấy mật ong, chạm nhẹ vào Mục Hiểu Hiểu: "Còn giận sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhướng mày: "Cậu thì hiểu gì? Đây gọi là ve vãn đánh yêu."

Làm sao nàng có thể thực sự giận Đại tiểu thư, cô chính là tâm can bảo bối của nàng mà.

Trương Xảo thấy vậy cũng yên tâm. Nhìn dáng vẻ quật cường của Tần Di, cô nàng cảm khái: "Hiểu Hiểu, cũng chỉ có cậu dám đối chị Tần như vậy."

Cũng chỉ có Mục Hiểu Hiểu mới được Đại tiểu thư dung túng như thế.

Ban đêm tiểu viện phá lệ náo nhiệt, mọi người uống chút rượu, bắt đầu tung quyền, còn đem karaoke hát vang.

Tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ quạt cây quạt, ánh mắt luôn nhìn Đại tiểu thư. Cô giáo Mỹ Mỹ đến, thấy Mục Hiểu Hiểu bận rộn, chưa có ăn miếng thịt nào, liền đưa cho nàng mấy xiên nướng thơm lừng.

"Tôi một lát nữa ăn, cô ăn trước đi, trẻ con buổi tối thường náo loạn quá mà."

Mục Hiểu Hiểu mồ hôi đầy người, nàng quét mật ong lên cánh gà: "Không cần lo cho tôi."

Đại tiểu thư ăn xiên nướng, cần chính tay nàng làm.

Cô giáo Mỹ Mỹ từ túi lấy ra khăn giấy, đưa một tờ cho Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu nhận lấy, tùy tay lau mồ hôi trên trán. Cô giáo Mỹ Mỹ cười, lắc đầu: "Sao lại lau như thế? Không lau khô gì cả."

Cô ấy lấy thêm một tờ khăn giấy mới, tự tay lau mồ hôi trên thái dương cho Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu cứng người, lùi ra sau, ngạc nhiên nhìn cô giáo Mỹ Mỹ.

Cô giáo Mỹ Mỹ uống chút rượu, gương mặt hồng hào, môi cô ấy với lớp son nhẹ nhàng rất dụ hoặc. Khi Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài, cô ấy đã cố ý trang điểm thêm. Ở trường, cô ấy luôn để mặt mộc, hiện giờ trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan rõ ràng hơn, đặc biệt là đôi môi, rất đẹp, thanh nhã phù hợp.

Mục Hiểu Hiểu lòng thầm kêu "mẹ ơi, má ơi, làm gì vậy cô Mỹ Mỹ", nàng vẫn luôn xem cô giáo Mỹ Mỹ như chị gái mà, không cần như vậy đâu!

Mục Hiểu Hiểu đặc biệt là một người không biết nói vòng vo, vì vậy trước đây chỉ cần người khác tỏ tình, không cần biết mối quan hệ với nàng tốt đến mức nào, cuối cùng thì cũng trở thành một người xa lạ.

Đây là điểm mấu chốt của nàng.

Trước đây không có Đại tiểu thư đã như thế, giờ có Đại tiểu thư, nàng càng muốn "thủ thân như ngọc".

Cùng lúc đó, Mục Hiểu Hiểu nhìn về phía Đại tiểu thư cách không xa, ngồi một mình cô độc trong bóng đêm, sự buồn bực trong lòng nàng đột nhiên giống như mây mù tan biến.

Thì ra là thế!

Mệt cho nàng luôn cho mình là người thấu hiểu Đại tiểu thư nhất, nhưng hiện giờ, nàng như thế nào mà không hiểu cô đây?

Đại tiểu thư rõ ràng không thích náo nhiệt, nhưng cô vẫn đến. Rõ ràng cô giận, nhưng vẫn đến.

Vì sao?

Là vì cô không yên tâm.

Cô tình nguyện chịu đựng ồn ào, chịu đựng từng đợt từng đợt khói lửa gay mũi, vẫn ở tại nơi đây, lặng lẽ chờ đợi.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô giáo Mỹ Mỹ, nhẹ giọng nói: "Chị, tôi rất cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi."

Ba tháng không dài, nhưng nàng rất quý trọng.

Nàng hiểu tình huống của cô giáo Mỹ Mỹ, biết sau khi trải qua thương tổn cảm tình, trong lòng cô ấy yếu ớt, không kiên cường như vẻ ngoài, thậm chí nàng từng thấy cô giáo Mỹ Mỹ lén rơi lệ ở một góc trường học.

Cô giáo Mỹ Mỹ ngẩn người, ngơ ngác nhìn Mục Hiểu Hiểu, không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy. Cô ấy nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng rất vui khi được gặp em, em giúp tôi rất nhiều, Cường Cường cũng thực thích em."

Nàng cũng định nói "Tôi cũng thích chị", nhưng chung quy không dám thốt ra.

Cô giáo Mỹ Mỹ từ nhỏ sống ở nông thôn, luôn không ngừng vươn lên. Dù sau này gặp người không tốt và ly hôn, trong xương tủy cô ấy vẫn còn theo đuổi tình yêu. Thích một cô gái, ở thôn nhỏ này là chuyện giật gân. Khi xác định tâm ý của mình, cô ấy từng thấp thỏm, nhưng không thể chống lại nụ cười của Mục Hiểu Hiểu. Chỉ cần Mục Hiểu Hiểu cười, cô ấy cảm thấy trái tim mình tan chảy. Cô ấy thậm chí nghĩ, nếu Mục Hiểu Hiểu cũng thích cô ấy, cô ấy sẽ mang theo Cường Cường đi theo Mục Hiểu Hiểu, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu không chê.

"Tôi cũng thích Cường Cường. À, đúng rồi, bạn gái tôi cũng thích cậu nhóc." cô giáo Mục lại bắt đầu nói dối thản nhiên, Đại tiểu thư chưa hề nói chuyện gì thích về Cường Cường.

Cô giáo Mỹ Mỹ cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm: "Bạn...gái?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, dùng cây quạt che nửa mặt, giọng nhỏ: "Chị thấy cô giáo Tần ngồi xe lăn đang ngắm trăng không?"

Cô giáo Mỹ Mỹ lơ là nhìn theo, chút hy vọng của cô ấy tan vỡ. Cô ấy không ngờ Mục Hiểu Hiểu lại thẳng thắn như vậy.

Mục Hiểu Hiểu tươi cười: "Chị ấy chính là bạn gái tôi, tương lai là vợ tôi. Sau này chị đến Bắc Kinh, chúng tôi sẽ chiêu đãi chị và Cường Cường thật tốt. Tôi còn có thể dẫn nhóc con đó đi Thiên An Môn xem thăng quốc kỳ, cảm giác rất đặc biệt."

Cô giáo Mỹ Mỹ cắn môi, trong lòng cảm thấy chua xót. Cô ấy hiểu Mục Hiểu Hiểu đang uyển chuyển từ chối mình.

Sau một lúc trầm mặc, cô giáo Mỹ Mỹ nhẹ nhàng hỏi: "Em cùng cô ấy ở bên nhau, không thấy áp lực sao?" Là người đã trải qua chuyện tình cảm, cô ấy tự nhiên nhìn ra các phức tạp trong mối quan hệ này.

Cô ấy cũng nhận thấy Tần Di cao cao tại thượng, không dễ biểu đạt tình cảm. Tần Di sinh ra đã có khí chất thiên kim tiểu thư, người bình thường không dễ tiếp cận. Như lúc này, vài người liên tục nhìn trộm Tần Di, đặc biệt là vị thầy giáo độc thân và Tiểu Luật, nhưng không ai dám tiến lên.

"Tôi nghe em gọi cô ấy là Đại tiểu thư." cô giáo Mỹ Mỹ nhẹ giọng nói, cảm thấy cách gọi này không nên tồn tại giữa những người yêu nhau.

Mục Hiểu Hiểu cười: "Chị ấy tính tình không tốt, nhưng tôi thấy rất đáng yêu, thích chị ấy nổi giận với tôi. Áp lực sao..." Nàng cười cười: "Chị ấy muốn tôi trở nên ưu tú hơn."

Nói xong, Mục Hiểu Hiểu cầm xiên nướng vàng ươm đi, cô giáo Mỹ Mỹ nhìn bóng dáng nàng, nước mắt chực tràn.

Cô ấy cũng có thể như thế.

Nếu Mục Hiểu Hiểu nguyện ý, cô ấy cũng sẽ chăm sóc Mục Hiểu Hiểu thật tốt, không phải chỉ dựa vào Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu mang xiên cánh gà nướng đến, mỉm cười nhìn Tần Di: "Đói bụng không?"

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, mặt lạnh lùng nhìn nàng.

"Ăn chút đi."

Mục Hiểu Hiểu kéo góc áo Đại tiểu thư, hạ giọng: "Lòng dạ hẹp hòi, em không thích cô giáo Mỹ Mỹ, chỉ xem cô ấy như chị gái thôi."

Đại tiểu thư nhàn nhạt: "Em trước đây cũng nói xem chị như chị gái em."

Mục Hiểu Hiểu suýt cắn trúng lưỡi, nàng biết Đại tiểu thư có khúc mắc, quay đầu gọi hiệu trưởng: "Chúng tôi về lấy ít đồ, lát nữa lại đến."

Nàng muốn nói chuyện đàng hoàng với Đại tiểu thư, không muốn để cô giận dỗi.

Đại tiểu thư trong lòng đầy thương tổn, cô khó khăn lắm mới trấn an được chút ít cảm xúc. Những lần phản bội và chia ly trước đây khiến cô thiếu cảm giác an toàn. Bởi vì thấu hiểu nên cô cũng lý giải được.

Mục Hiểu Hiểu đẩy xe lăn của Tần Di một đường về nhà. Tần Di trước sau biểu tình lạnh nhạt, ngọn lửa giận trong lòng đang lăn lộn, đầy ắp hình ảnh cô giáo Mỹ Mỹ lau mặt cho Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt thâm tình.

Đến cửa nhà.

Đại tiểu thư xuống xe lăn đi vào trước, Mục Hiểu Hiểu quay lại đóng cửa. Đại tiểu thư lạnh lùng mở miệng: "Chị muốn rửa tay."

"Rửa tay?"

Mục Hiểu Hiểu đinh ninh rằng Đại tiểu thư sẽ tắm rửa, nàng gật đầu: "Em lấy nước cho chị."

Đại tiểu thư nhạt nhẽo: "Muốn nước giếng."

"Cảm lạnh làm sao bây giờ?" cô giáo Mục nhìn Đại tiểu thư, lúc này nước giếng lạnh buốt như nước đá.

Đại tiểu thư nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng, đầy sát khí.

Đây là thật sự tức giận.

Mục Hiểu Hiểu biết nàng chỉ dám đùa với Đại tiểu thư lúc bình thường. Nếu đối mặt thật sự, nàng điển hình là người vợ ngoan ngoãn.

Nhanh chóng đi lấy chậu nước giếng, Mục Hiểu Hiểu đem đến bên Đại tiểu thư và còn cầm theo khăn lông: "Là do bên kia quá nóng đúng không? Xiên nướng và hơi nóng đều bay tới chị chứ gì?"

Đại tiểu thư không nói gì, cô cầm khăn lông nhúng vào chậu nước, lặng lẽ lau mặt.

Nước lạnh thấu tim, tay như muốn đông cứng lại. Đại tiểu thư mặt không đổi sắc, khăn lông lau mặt, rồi nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Lại đây."

"Như thế nào, muốn em lau cho chị sao, em...ưm..."

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, thân thể cứng ngắc. Thật là lạnh! Nước lạnh thấu xương, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Khăn lông trong tay Đại tiểu thư không lau chính mình mà là lau mặt Mục Hiểu Hiểu, từng chút một như thể đang trừng phạt, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu trợn mắt miệng há, nhạt nhẽo: "Sao lại lau như thế? Không lau khô gì cả."

Đây chính là lời cô giáo Mỹ Mỹ nói lúc nãy.

Toàn bộ người của Mục Hiểu Hiểu đông cứng, ngạc nhiên, Đại tiểu thư làm sao nghe thấy được.

"Tôi rất cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi."

Tay Đại tiểu thư không dừng lại, ánh mắt đầy lạnh lẽo mỉm cười.

Đây chính là lời Mục Hiểu Hiểu vừa nói.

Ngay sau đó, trong tầm mắt ngạc nhiên của Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư nắm cổ áo nàng kéo về phía mình, hôn xuống.

Nói là hôn, thực ra là cắn trừng phạt.

Ngắn ngủi vài giây.

Mục Hiểu Hiểu thở hỗn loạn, ngơ ngác nhìn Tần Di. Dưới ánh trăng, ánh mắt cô tựa băng, son môi đỏ tươi ướt át, cô lạnh giọng hỏi: "Son môi của cô ấy đẹp hay chị đẹp?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Dưới mấy lần công kích, cô giáo Mục đã muốn bỏ mình. Nàng run run rẩy rẩy, "Này không phải do hiệu trưởng nói sợ..."

Ông ấy nói nơi đây dù sao cũng là thôn quê lạc hậu, với tình cảm đồng tính, không phải ai cũng chấp nhận, sợ mang lại phiền toái không cần thiết.

"Sợ cái gì?"

Đại tiểu thư ngước đôi mắt đong đầy nước về phía Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, em nghĩ chị đang sợ sao?"

Tần Di của nàng sợ ai bao giờ.

Càng không ai có thể an bài cô.

Toàn bộ những gì cô làm là vì Mục Hiểu Hiểu.

Chỉ cần Mục Hiểu Hiểu yêu cầu, Đại tiểu thư đều có thể thực hiện.

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, tâm lý thư thái, chiếu cố nhiều hơn, dựa theo những gì đã đọc từ sách, không thể quá mạnh mẽ, phải dịu dàng vuốt ve nỗi đau trong lòng cô.

Đại tiểu thư đánh giá cao chính mình.

Cô cho rằng, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, cô có thể chấp nhận mọi thứ. Nhưng hiện tại, cô nhận ra mình đã sai lầm.

"Chị không nghĩ sẽ nói với em nhanh như vậy."

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mục Hiểu Hiểu, đôi tay Đại tiểu thư căng thẳng trên xe lăn.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy rõ các mạch máu nổi lên dưới làn da trắng của Tần Di, như dự báo điều gì, tim đập mạnh hơn, "Đại tiểu thư..."

Ánh trăng rơi nhẹ như sa trên Tần Di, ánh sao giống như đá quý lấp lánh trên bầu trời. Đại tiểu thư không chớp mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô chống xe lăn sắc mặt thong do ở trước mặt nàng mà chậm rãi đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro