Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu đã thật lâu không thấy Đại tiểu thư như vậy, nàng lập tức cúi đầu, sợ rằng chỉ cần thêm một giây nhìn vào mắt nàng sẽ không kìm được mà rơi lệ.

Tần Di tiến vào trong nhà, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, nhìn thấy rõ sự yếu ớt, nhìn thấy nước mắt và đôi mắt đỏ hoe của nàng.

Đại tiểu thư là ai chứ?

Khi giằng co với ba ruột của cô còn có thể điềm tĩnh, nhưng hôm nay, nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu như vậy, cô nắm tay đến cứng ngắc.

Tô Khuê, người đã trải qua nửa đời giao tranh trên thương trường, biết rõ địa vị và năng lực của Tần Di. So với sản nghiệp của Mục gia, thì chẳng đáng nhắc tới. Vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tần Di, Tô Khuê toàn thân đều căng thẳng.

Rượu vừa uống xong, cơn giận còn chưa kịp nguội, Mục Sơn đã toát mồ hôi lạnh, gần như tỉnh một nửa cơn say.

Đại tiểu thư không nói lời nào, cô đứng ở cửa, không ai dám nói lời nào.

Cuối cùng, vẫn là Mục Hiểu Hiểu bước tới, luôn cúi đầu, nắm lấy tay của Đại tiểu thư ở cửa.

Không phải giống như bạn bè bình thường nắm tay, mà là kiểu người yêu đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Đại tiểu thư sắc mặt hòa nhã hơn chút, nhìn Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói: "Ngẩng đầu."

Mục Hiểu Hiểu mím môi, rồi ngẩng đầu lên. Chỉ mới từ phòng ra tới cửa, nàng đã đè nén mọi cảm xúc đau khổ trong lòng. Đây là điều mà từ nhỏ đến lớn nàng đã học được - thừa nhận và ẩn nhẫn, điều này đã dần trở thành thói quen.

"Đi thôi."

Mục Hiểu Hiểu hít mũi, nhẹ giọng nói. Đại tiểu thư nhìn vào đôi mắt nàng, rồi liếc vào trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Tô Khuê và cái bụng hơi phồng của bà ấy.

Gần như theo bản năng, Tô Khuê đưa tay lên che bụng, căng thẳng cúi nhìn Mục Sơn. Mục Sơn ngay lập tức phản ứng, vội vàng chào đón: "A, cô chính là ... bạn của Hiểu Hiểu phải không, mời vào mời vào."

Đại tiểu thư tự nhiên là muốn vào, cô nắm tay Mục Hiểu Hiểu, nhìn thẳng vào mắt Mục Sơn, lãnh đạm và bình tĩnh nói: "Không phải bạn, là vị hôn thê."

Mục Sơn: "..."

Tô Khuê: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng không phải đã đeo nhẫn cầu hôn sao?

Đại tiểu thư kéo Mục Hiểu Hiểu, một lần nữa vào trong nhà, tay cô nắm nhẹ tay Mục Hiểu Hiểu, "Đi vào nói."

Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể lan ra ngoài. Vì có Mục Hiểu Hiểu ở đây, cô sẽ để lại chút thể diện cuối cùng cho hai người này.

Vào phòng, Đại tiểu thư buông tay Mục Hiểu Hiểu. Cô ngồi xuống ghế ở phòng khách, thân mình tựa vào sau, kiều chân nhìn Mục Sơn đang bận rộn.

Tư thế ngồi này, giống như một lãnh đạo thị sát.

Mục Sơn quả thực như lâm đại địch, ông ta chạy nhanh đi lấy lá trà tốt nhất trong nhà để chuẩn bị pha trà, sau đó kêu Tô Khuê lại gần để cùng trò chuyện với Tần tổng: "Bà tới đây bồi trước, tôi đi pha trà."

Tô Khuê đã gặp qua Tần Di, nhưng khi đó Tần Di chưa phải như bây giờ, còn là một cô gái trẻ đứng sau lưng Tần Hải Long mà không nói một lời.

Giờ đây đã mấy năm trôi qua, Tần Di đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ của Tô Khuê. Không còn là cô gái nép mình sau người khác, mặt mày cô đều tỏa ra uy phong, là một tổng tài chân chính đáng gờm.

Tô Khuê biết rõ sự biến hóa của Tần gia, cũng biết địa vị và thân phận hiện tại của Tần Di. Bà ấy căng thẳng tiến lại gần, cười nói: "Tần tổng, nhà hơi nhỏ một chút, không có gì chiêu đãi, mong cô đừng để ý."

Đại tiểu thư nhìn quanh, đạm nhiên nói: "Quả thật là rất nhỏ."

Tô Khuê: "..."

Mục Hiểu Hiểu vai run lên một chút, vốn dĩ cảm thấy khó chịu và đau lòng đột nhiên lại muốn cười, đã thật lâu rồi nàng không thấy Đại tiểu thư "độc miệng" như vậy.

Tần Di liếc xem cái bụng của Tô Khuê, "Có bốn tháng rồi phải không?"

Tô Khuê nhanh chóng đáp: "Còn kém nửa tháng mới được bốn tháng."

Tần Di gật đầu, lúc này Mục Sơn pha xong trà mang lên, ông ta tươi cười đầy mặt: "Hôm nay gọi Hiểu Hiểu đến đây, muốn chia sẻ tin tức tốt này với nó, nó cũng sớm được làm chị."

Tần Di nghe xong nhướng mày: "Hiểu Hiểu sao?"

Mục Sơn gật đầu, đem trà cung kính đặt trước mặt Tần Di, lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu thấy ông ta nịnh nọt như vậy.

"Còn không phải sao, đây chính là chị ruột, về sau em trai sẽ do nó chăm sóc bảo vệ." Mục Sơn nói với giọng lấy lòng, ông ta đã phục vụ lãnh đạo cả đời, đối với mọi kiểu người đều nhìn thấu.

Người phụ nữ này lợi hại, nhưng cô đối với Mục Hiểu Hiểu lại có tình cảm rất sâu, chỉ cần nhắc đến Mục Hiểu Hiểu, cô sẽ không thể tức giận được.

Đại tiểu thư nâng tay, sờ sờ mặt Mục Hiểu Hiểu: "Em định bảo vệ em trai tương lai của em thế nào?"

Mục Hiểu Hiểu mím môi, Đại tiểu thư nhướng mày: "Không để nó trở thành đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ?"

Mục Sơn: "!!!"

Tô Khuê: "!!!"

Câu nói này khiến sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi, Đại tiểu thư quay lại, thản nhiên nhìn họ.

Họ có xấu hổ hay không?

Cô thực sự rất muốn hỏi liệu họ có biết xấu hổ hay không?

Cô vừa vuốt phẳng đau đớn trong lòng Mục Hiểu Hiểu, giờ lại dám mang người đến để khi dễ sao?

Trà trong chén tỏa ra mùi thơm nhẹ, mang theo từng trận sương trắng, khiến không khí trở nên trầm mặc.

Trong lòng Mục Sơn tức giận nhưng không dám thể hiện, Tô Khuê chỉ đứng nép sang một bên, tay bảo hộ trên bụng, giọng nhẹ nhàng nói: "Tần tổng, theo mối quan hệ mà nói, về sau chúng ta chính là người một nhà."

"A."

Đại tiểu thư cười lạnh, nụ cười của cô như băng giá, mặt mày phảng phất kết băng, không nhiều người dám xưng là người một nhà với cô.

Mục Sơn khắc chế: "Cô và Hiểu Hiểu có mối quan hệ như vậy, tuy rằng phi thường lạ, nhưng là tôi cùng mẹ nó, vẫn sẽ thừa nhận."

Rốt cuộc, không có ai không hy vọng tình cảm của mình được ba mẹ thừa nhận?

"Các người cũng coi là ba mẹ?" Đại tiểu thư giọng lạnh lùng khắc nghiệt, cô rất ít khi tức giận như vậy, nhưng hôm nay thật không thể nhịn thêm được nữa.

Mục Sơn tay đặt trên đùi, cực lực khắc chế: "Tần tổng, thân phận và địa vị của cô khiến chúng tôi tôn trọng cô, đó là điều tất nhiên. Nhưng trong đây, cô là vãn bối, nói chuyện như vậy có hợp lý không?"

Đại tiểu thư gật đầu nhẹ, nhìn vào mắt Mục Sơn: "Vãn bối? À, Mục trưởng khoa có thể đi hỏi thăm một chút về chuyện trong gia đình Tần gia chúng tôi."

Ngay cả với cha ruột mình, cô cũng có thể đối đầu không ngại ngần, làm sao cô lại để tâm đến những bề trên như họ chứ?

Mục Sơn nhìn cô với ánh mắt gần như hoảng sợ. Kẻ điên, cô thật sự là một kẻ điên, không lạ gì khi người ngoài đều gọi phụ nữ Tần gia là những kẻ điên.

Đại tiểu thư đứng thẳng, hai tay chấp sau lưng: "Ông muốn nghe lời tốt? Được, tôi sẽ nói lời tốt cho ông. Gần đây tôi có liên hệ với Chu lão."

Chu lão...

Mẹ nó.

Mục Sơn lòng đầy kinh hãi, Chu lão chính là cục trưởng của họ, người có quyền sinh tử với họ.

"Ông chẳng phải muốn thăng chức sao?"

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào Mục Sơn với đôi mắt sắc bén, đến mức ông ta không dám đối diện. Nhưng vừa nghe đến "thăng chức", ánh lửa bừng lên trong mắt ông ta, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Mục Sơn đã sớm bất mãn với thân phận và địa vị hiện tại của mình. Ông ta vốn là người khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, luôn tìm cách leo lên vị trí cao hơn. Chính ông ta cho rằng số phận bất công đã đẩy ông ta vào tình cảnh hiện tại, chỉ giữ được một vị trí trưởng khoa nhỏ bé, không thỏa mãn nổi dã tâm to lớn. Không chỉ trưởng khoa, ngay cả chức trưởng phòng cũng không làm ông ta hài lòng. Ở độ tuổi của ông ta, nếu không được đề bạt thì thật sự không còn cơ hội.

Vì vậy, Mục Sơn mới thúc ép Tô Khuê tìm mọi cách để đưa Mục Hiểu Hiểu trở về. Nếu không phải vì sự kiêu ngạo và tính cách cứng rắn của mình, ông ta sẽ không bao giờ nhận lại đứa con gái cùng ông ta xé rách mặt.

"Bên biên giới thiếu một vị trí, ông đi rèn luyện sáu, bảy, tám, chín năm. Sau khi trở về, có lẽ sẽ được thăng chức."

Mục Sơn: "..."

Tô Khuê: "..."

Khinh người quá đáng.

Đại tiểu thư nói "Sáu bảy tám chín" cùng với "Có lẽ" chính là kiểu câu tuy không mạnh về công kích nhưng lại cực kỳ mỉa mai.

Biên giới là nơi nào chứ?

Ở đó làm việc gì?

Nơi đó vất vả không nói, màn trời chiếu đất, lúc nào cũng đầy nguy hiểm. Ông ta làm lãnh đạo ở đó, muốn tìm một chỗ thoải mái hưởng thụ cũng không thể.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, trong lòng dâng lên một cơn xoáy nước lớn. Thì ra, Đại tiểu thư đã sớm đi điều tra Mục Sơn và Tô Khuê, đã sớm chuẩn bị mọi thứ chu toàn, đúng không?

Nhưng tại sao cô lại không nói gì cho nàng biết?

Mục Sơn sắc mặt xanh mét, nhìn Tần Di mà nói: "Tần tổng, cô không cần khinh người quá đáng."

Nếu phải xé rách mặt, ông ta cũng không cần mối quan hệ này. Chẳng lẽ thật sự sợ cô, một tiểu nha đầu? Đây là xã hội pháp trị, cô có thể làm gì?

Đại tiểu thư cười, hơi cúi mình, nhìn chằm chằm vào mắt Mục Sơn: "Tôi chính là khi dễ ông, có thể thế nào?"

Cô đã sớm không ưa họ. Nếu không phải vì tính tình của Mục Hiểu Hiểu, nếu không phải vì họ là ba mẹ máu mủ của Mục Hiểu Hiểu, nếu họ không ép đường đến cùng, Đại tiểu thư cũng lười mà phản ứng.

Tình thế này chính là do hai vợ chồng họ tự gây ra.

Đại tiểu thư hôm nay nhận được điện thoại của Lưu Vạn Niên, cả người cô không thể bình tĩnh, nhanh chóng bắt tay xử lý chuyện này mà không gọi người, tự mình đến đây.

Cô đối với Mục Hiểu Hiểu hiện tại đã không còn đơn thuần là sủng ái nữa.

Mục Hiểu Hiểu là bạn gái, là vị hôn thê, là vợ tương lai của cô, và còn là điểm yếu mềm sâu thẳm nhất trong lòng cô.

Cô không cho phép bất cứ ai khi dễ Mục Hiểu Hiểu.

Tô Khuê thấy tình thế này, biết Tần Di không phải chỉ nói suông, nhanh chóng đưa tay kéo Mục Hiểu Hiểu, "Hiểu Hiểu, con giúp mẹ nói một lời."

Nhiều năm qua, tuy Mục Sơn luôn hùng hổ, nhưng Tô Khuê tự cho rằng mình cũng coi như khắc chế, Mục Hiểu Hiểu nên vẫn còn cảm tình với bà ấy.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, há miệng định nói, nhưng không muốn biện minh cho họ nữa. Nàng chỉ muốn đưa Đại tiểu thư của mình đi, không để tình thế căng thẳng thêm.

Đại tiểu thư mặt mày khó coi, lạnh lùng nói: "Em tốt nhất đừng mở miệng." Tay cô vung lên, ra hiệu.

—— Cút ngay.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Lâu rồi không gặp ngôn ngữ của người câm điếc như vậy.

Dù có vẻ hung ác, nhưng lại ấm áp đến lạ.

Lúc này, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy, tan chảy cái trái tim tê liệt, lan tỏa quanh thân, đặc biệt là hướng về hông, khiến nàng đứng thẳng người.

Thì ra, đây là cảm giác có người chống lưng.

Thật sảng khoái.

Như thể áp lực hơn hai mươi năm trong lòng Mục Hiểu Hiểu được giải thoát hết, trực tiếp phun lên mặt hai vợ chồng này.

"Còn bà..."

Tần Di nhìn Tô Khuê, không có chút tình cảm nào, thái độ lãnh đạm đến cực điểm, hoàn toàn khác với sự tôn kính và ôn nhu đối với Tô Thu Vân.

"Nếu vất vả vậy, lại muốn sinh thêm đứa thứ ba, nếu quá mệt mỏi, thì đừng mở công ty nữa."

Tô Khuê: "!!!"

Mục Sơn: "!!!"

Công ty nhỏ này trong mắt Đại tiểu thư chẳng là gì, cô đã sớm bảo Lưu Vạn Niên điều tra rõ ràng. Cô biết Tô Khuê mở công ty như thế nào, cùng mạng lưới quan hệ phía sau lưng Tô Khuê cùng Mục Sơn.

Mục Sơn lập tức đứng lên, không thể chịu đựng được: "Cô nghĩ dùng quyền thế cưỡng ép sao? Tôi có thể đi kiện cô."

Kiện cô?

Người này thật sự lớn mặt.

Đại tiểu thư cười, cười rất ôn hòa: "Được thôi, Tổ giám sát đệ nhất Trung ương hiện đang ở Bắc Kinh, ông có thể đến phản ánh tình hình với họ. À, đúng rồi..."

Nàng nhìn thẳng vào Mục Sơn, giọng điệu nhàn nhạt: "Ông có biết lãnh đạo của ông có viết trong báo cáo tự kiểm tra rằng ông đã câu kết với vợ, lợi dụng chức quyền để cung cấp ô dù cho vợ mình không?"

Câu nói này như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim gan Mục Sơn, khiến ông ta tê liệt cả người, đầu óc rối bời.

Chuyện này....chuyện này sao Tần Di lại biết?

Nếu cô báo cáo chuyện này đến tổ giám sát, không chỉ làm hỏng hết hy vọng thăng tiến của ông ta, nhẹ lắm thì bị đá ra khỏi đội ngũ, còn giữ được chút sĩ diện tuổi già. Nặng thì tương lai ông ta sẽ phải làm bạn với nhà tù lạnh lẽo.

Đây là một cú trí mạng.

Đại tiểu thư một kích hạ gục.

Mục Sơn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình mềm nhũn, bàn tay ông ta gắt gao chống trên đùi để tránh ngã gục.

Tô Khuê cũng không khá hơn, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên má.

Mục Hiểu Hiểu không thể tưởng tượng rằng Đại tiểu thư lại điều tra sâu như vậy, nàng cũng cảm thấy bối rối.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, "Dẫn chị đến phòng của em xem một chút."

Mục Hiểu Hiểu ngẩn người, Đại tiểu thư nâng tay lên như Thái Hoàng Thái Hậu, đưa ánh mắt ra hiệu.

—— Đừng để chị thất vọng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng nắm tay Đại tiểu thư, dẫn cô về phòng của mình. Đó là nơi đã từng chứng kiến rất nhiều nước mắt của nàng, từng là nhà giam trong mơ mà nàng không thể thoát ra.

Đẩy cửa ra.

Đại tiểu thư nhìn căn phòng phấn nộn, vẻ mặt ghét bỏ, không thể tin rằng họ lại không biết Mục Hiểu Hiểu không thích màu hồng nhạt.

Mục Hiểu Hiểu không thích màu hồng nhạt, trừ phi là khi đã uống rượu hoặc trong những dịp đặc biệt muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.

Thường ngày, nàng thích những thứ đơn giản, thanh tân và sạch sẽ.

Đại tiểu thư nhìn vào căn phòng, nơi đã lâu không có người ở, mùi ẩm mốc bám đầy, rèm cửa bị kéo kín, không để tia sáng nào xuyên qua. Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, cô bước vào phòng, lần đầu tiên chạm vào đồ đạc của Mục gia.

Trước đó, khi Mục Sơn ân cần pha trà, Đại tiểu thư không chạm vào chút nào, thậm chí tách trà cũng không động đến.

Cô ngại dơ.

Hiện giờ, Đại tiểu thư tiến lên, tay kéo mạnh rèm cửa mà không chút do dự.

Khoảnh khắc đó.

Ánh sáng mặt trời tràn vào căn phòng, xua tan áp lực và khói mù, soi sáng cả người Đại tiểu thư, khiến cô giống như vị thần rực rỡ. Đại tiểu thư khẽ mở môi, "Hiểu Hiểu, nói lời tạm biệt với nơi này đi."

Nước mắt Mục Hiểu Hiểu lăn tròn quanh khóe mắt, nàng cố gắng kiềm chế, nhìn quanh căn phòng đã chứng kiến biết bao nước mắt của mình, nơi đã gắn bó suốt tuổi dậy thì, nghẹn ngào nói: "Tạm biệt."

Tạm biệt, tạm biệt, không bao giờ gặp lại.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, khuôn mặt căng thẳng của cô cuối cùng cũng giãn ra. Cô giơ tay lên, Mục Hiểu Hiểu bước tới, đưa hai tay ôm lấy Đại tiểu thư.

Trong vòng tay quen thuộc này.

Những giọt nước mắt đã kìm lại cả ngày rốt cuộc cũng tuôn ra.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, mang theo chút oán trách và yêu thương: "Sau này, đừng quay lại đây nữa."

Mục Hiểu Hiểu cơ thể căng chặt, thu mình trong ngực Tần Di, "Ừm."

......

Cả căn phòng tràn đầy ánh sáng, chiếu vào hai người họ. Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, tiếng "Tạm biệt" từ trái tim vang lên như gió.

Tạm biệt...

Đã qua rồi...

Tạm biệt...

Những kỷ niệm không đáng nhớ...

Tạm biệt...

Thanh xuân của nàng.

Khi Đại tiểu thư nắm tay Mục Hiểu Hiểu bước ra khỏi phòng, Mục Sơn, người trước đó thề thốt muốn kiện Đại tiểu thư, lập tức quỳ xuống, hai tay đặt trên đầu gối, nước mắt tràn đầy nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, ba cầu xin con... Hãy cho chúng ta một con đường sống..."

Đây là vấn đề sinh tử, ông ta không còn lựa chọn.

Tô Khuê cũng muốn quỳ xuống, nhưng Tần Di lạnh lùng nói: "Đứng lên, không cần giả vờ ở đây."

Bọn họ thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Đại tiểu thư liền đem quan tài cho bọn họ nhìn một cái.

Mục Sơn không dám làm Tần Di giận, ông ta đứng lên với thân mình kiệt sức, một tay đỡ Tô Khuê.

Đại tiểu thư nhìn hai người họ, nhàn nhạt: "Từ nay về sau, không cần liên hệ Hiểu Hiểu nữa, không cần làm phiền em ấy. Các người có con sống hay chết, là nam hay nữ, không liên quan đến em ấy."

Mục Sơn gật đầu lia lịa, "Được, được, tôi hiểu rồi."

Tô Khuê cũng cúi mắt, lệ trào.

Đại tiểu thư nhướng mày nhìn họ: "Không cần cảm thấy tôi quá mức tuyệt tình, so với những gì các người đã gây ra cho Hiểu Hiểu, đây chẳng là gì cả."

Mục Hiểu Hiểu lại một lần nữa mềm lòng.

Đại tiểu thư nắm chặt tay nàng, cũng không kiêng dè trước Mục Sơn và Tô Khuê: "Nếu không phải vì em, với tính cách của chị, chị sẽ không buông tha cho họ."

Trước khi gặp Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư chỉ là một thương nhân cô độc và tàn nhẫn.

Thương nhân...

Cô là người đã trải qua biết bao khổ đau.

Đối với cô, sự tàn nhẫn, mạnh mẽ, không để lối thoát đã trở thành bản chất.

Mục Hiểu Hiểu là người đã khiến cô nguyện ý mở lòng, thể hiện sự ôn nhu và thiện lương đối với thế giới tàn khốc này.

Đại tiểu thư nắm tay Mục Hiểu Hiểu, cùng bước ra khỏi cái gọi là "nhà".

Xuống lầu, gió thổi qua khuôn mặt, Mục Hiểu Hiểu không còn quay đầu lại, nàng nhìn Đại tiểu thư với mái tóc dài bay trong gió, nhìn khuôn mặt tinh xảo, trong lòng như có âm thanh ấm áp vang lên.

—— Nhân gian luôn có một vài người lấp đầy ước mơ của ta mười vạn tám ngàn lần.

Đại tiểu thư... Đại tiểu thư...

Sự tồn tại của cô khiến Mục Hiểu Hiểu hòa giải với quá khứ.

Một tình yêu cuồng nhiệt, một sự bảo hộ mạnh mẽ như vậy, không có lý do nào khiến nàng không vui vẻ, không hạnh phúc nữa đúng không?

Tần Di mang Mục Hiểu Hiểu lên xe, sờ nhẹ khuôn mặt nàng, "Đừng khổ sở, được không?"

Mục Hiểu Hiểu cắn môi gật đầu, mắt trông mong nhìn cô: "Chị vẫn giận sao?"

Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, liếc Mục Hiểu Hiểu: "Đừng tưởng rằng em giả vờ đáng thương, chị sẽ buông tha em."

Cô đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao ra khỏi khu, dưới ánh nắng, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trái tim mình sống lại, bắt đầu nhảy múa.

Nàng nhận ra đây không phải con đường về nhà, cũng không phải tới Nam Dương hay Thắng Lam.

Đại tiểu thư đeo kính râm, mắt nhìn phía trước, bỏ mặc Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu nhìn sườn mặt cô, tim đập thình thịch, nàng nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: "Đừng giận nữa, từ nay về sau, em đều sẽ đồng ý mọi điều chị muốn."

Nụ hôn nhẹ nhàng đó dừng trên khuôn mặt, dù Đại tiểu thư không đáp lại, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Mục Hiểu Hiểu nhìn quanh: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Đại tiểu thư tay cầm vô lăng lạnh nhạt trả lời: "Đi ăn mừng sinh nhật em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro