Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn rất tò mò Đại tiểu thư sẽ đưa nàng đi ăn sinh nhật ở đâu. Với tính cách của Tần Di, những lúc như thế này, thường là hai người chỉ muốn ở nhà tận hưởng thế giới riêng của nhau.

Ngọn nến, bánh kem, không câu thúc với món ăn, chỉ cần hai người bên nhau là đủ.

Nội tâm của Mục Hiểu Hiểu thậm chí đã tưởng tượng trong lòng các màn ân ái với bánh kem, nấu cơm, trong phòng tắm... Dựa vào tính cách của Đại tiểu thư, dù sao cũng phải đợi đến lúc động phòng hoa chúc, lúc đó mới có thể tùy ý khi dễ nàng, ăn sạch sẽ?

Những ham muốn dục vọng này thật sự làm người ta thực tủy biết vị, nghiện.

Trước kia, Mục Hiểu Hiểu mỗi ngày đều bận rộn, tuy rằng thân thể là của tuổi trẻ với đầy khao khát, nhưng nàng sẽ không giống như những bạn cùng lứa tuổi mà xem phim cấm hay đọc sách cấm, chủ yếu vì mỗi lần trở lại ký túc xá, nàng đều mệt đến không còn hơi thở nào, chỉ còn có thể ngã xuống ngủ như chết.

Nhưng hiện giờ...

Nhớ lại những cảm xúc cùng thân thể kiều diễm của Đại tiểu thư, nghe qua những âm thanh quyến rũ nhất trên đời, nghĩ đến mái tóc dài, đôi mắt nửa híp, bờ môi cắn nhẹ, Mục Hiểu Hiểu toàn thân không khỏi run rẩy, nàng chính là đang miên man bất định, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Đại tiểu thư: "Muốn ra khỏi thành phố sao?"

Con đường này rõ ràng là đi ra khỏi thành phố.

Đại tiểu thư tháo kính râm, nhìn nàng: "Em đang nghĩ cái gì?"

Âm thanh mang theo chút giận dữ cùng ngượng ngùng, Đại tiểu thư vốn lái xe ổn định, nhưng người bên cạnh lại như uống thuốc kích thích, lúc trộm nhìn cô, lúc lại cúi đầu nhìn ngón tay, mông ngọ nguậy không yên.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Không phải đâu???

Nàng chần chừ một chút, thử hỏi: "Chị hiện tại lợi hại như vậy, em nghĩ cái gì chị cũng biết? Vậy chị nói cho em nghe thử?"

Lúc này đang ở lối vào cao tốc kẹt xe, Mục Hiểu Hiểu còn có thể trêu chọc Đại tiểu thư.

Tần Di cắn môi, gương mặt hơi ửng hồng, "Em, đồ xấu xa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cưng quá đáng rồi.

Đại tiểu thư đang ngượng ngùng, cần người dỗ dành a.

Mục Hiểu Hiểu thân mình nghiêng tới trước, hôn nhẹ một cái trên mặt cô, lần này, càng khiến mặt Đại tiểu thư đỏ bừng.

Ban đầu cửa sổ xe còn để hé mở, Đại tiểu thư nhanh chóng kéo lên, Mục Hiểu Hiểu hớn hở nhìn cô: "Như thế nào, hiện tại chị sợ sao?"

Trước đây, nàng không dám quá lộ liễu trước mặt người ngoài, nhưng bây giờ, trái ngược hoàn toàn.

Ánh mắt Đại tiểu thư nhìn phía trước, qua nửa ngày, nhẹ giọng nói: "Hiểu Hiểu, em sợ không?"

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Sợ sao?

Nàng sợ cái gì?

Với sự bảo hộ của Đại tiểu thư, làm sao nàng có thể sợ hãi?

Đại tiểu thư: "Về sau, những chuyện như hôm nay sẽ ngày càng thường xuyên xảy ra."

Mục Hiểu Hiểu nhất thời cảm thấy đầu óc hơi mắc kẹt, nhìn Tần Di, cô trầm ngâm: "Chậm rãi, em sẽ phát hiện, người thân bên cạnh em, bạn bè tới tìm em, không chỉ đơn thuần là muốn ôn chuyện, nói chuyện phiếm, mà là có tư tâm, em sẽ khổ sở sao?"

Kỳ thực đây là điều Đại tiểu thư không muốn thấy nhất, nhưng từ khi mối quan hệ của họ bị người khác biết, Mục Hiểu Hiểu liên tục bị kéo vào rắc rối.

Lúc trước, Tần Sương có tìm Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư không phải không biết, nhưng cô hiểu rõ Tần Sương có giới hạn ở đâu, sẽ không làm khó Mục Hiểu Hiểu, nhiều lắm là dùng thân phận không bình đẳng để kích thích nàng. Nhưng bây giờ, lại là ba mẹ của nàng, và sau này chắc chắn còn những người khác nữa...

Mục đích của họ khi tiếp cận Mục Hiểu Hiểu đều là vì cô.

Nghe xong, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Đại tiểu thư: "Chị đang lo gì vậy? Đại tiểu thư, không thể chỉ vì hoa hồng có gai mà phủ nhận vẻ đẹp của nó, đúng không?" Trong mắt nàng tràn đầy sự bình thản: "Nếu em thật sự vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích với chị, em còn xứng đáng với tấm lòng sâu đậm của chị sao?"

Những lời này như viên đường ngọt ngào tan trong lòng Đại tiểu thư, khóe môi cô khẽ nhếch lên, bắt lấy tay Mục Hiểu Hiểu hôn nhẹ.

Mục Hiểu Hiểu lại đau lòng Đại tiểu thư, nàng có thể thấy từ lời nói của Đại tiểu thư rằng người bên cạnh cô đều có mục đích riêng.

Vì thế, từ trước tới nay cô mới luôn khép mình, không cho ai dễ dàng tiếp cận.

Mục Hiểu Hiểu thực sự đã nhiều lần mong, nếu có thể gặp Đại tiểu thư sớm hơn thì tuyệt vời biết bao, nếu nàng sinh ra sớm vài năm thì tốt biết mấy. Nàng rất muốn được ở cạnh Đại tiểu thư từ khi còn nhỏ, chứng kiến cô vui vẻ, không để cô phải cô đơn nhiều năm như vậy.

Xe chạy trên đường, Đại tiểu thư không nói sẽ đi đâu, Mục Hiểu Hiểu cũng không hỏi. Trên đường, nàng nhận một cuộc điện thoại. Sau khi nghe vài câu, nàng thở dài nhẹ, thanh âm có chút lạnh, "Nghiêm khắc dựa theo quy định trước đó mà thực hiện, không phù hợp thì đánh rớt, cần quá nhiều người trợ giúp."

Tắt điện thoại, Đại tiểu thư nhìn nàng: "Chuyện gì vậy?"

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em và vài người bạn luôn cùng một tổ chức công ích tham gia chương trình giúp đỡ trẻ em vùng núi xa xôi. Hôm nay, bên đó báo rằng có người nhìn thấy cha của một đứa trẻ đăng lên mạng xã hội, trên bàn ăn có rượu Mao Đài và thuốc lá đắt tiền. Dù một tháng 300 đồng hỗ trợ không nhiều, nhưng loại trường hợp này vẫn phải hủy bỏ tư cách nhận hỗ trợ."

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em như thế này có mệt không?"

Cô tự thấy mình bận, nhưng dù sao cũng là sếp, chỉ cần quản lý tổng quát là được. Nhưng Mục Hiểu Hiểu thì khác, việc gì cũng tự tay làm.

Mục Hiểu Hiểu cười, "Trước kia ngẫu nhiên sẽ cảm thấy mệt, sẽ cô đơn, nhưng hiện tại có chị, em muốn càng nỗ lực hơn."

Nàng luôn tin rằng ông trời có mắt, chính vì đã trả giá trước đó, nàng mới có thể gặp được Đại tiểu thư của mình.

Mãi cho đến lúc ra khỏi thành phố, chạy hơn một giờ, Mục Hiểu Hiểu mới dần hiểu ra, nàng nhìn quanh, mắt tràn đầy sự không thể tin: "Đại tiểu thư?"

Trời ơi!

Đây là con đường dẫn về cô nhi viện! Là về nhà!

Tần Di với khuôn mặt mang theo ý cười, không nói lời nào, chỉ muốn đem đến cho Mục Hiểu Hiểu một sự kinh ngạc như vậy.

Đã từng, có người nói với cô rằng, nếu được tổ chức sinh nhật, điều mong ước nhất là có thể cho các em nhỏ ở cô nhi viện một bữa tiệc nướng thịnh soạn.

Cũng có người từng lời thề son sắt cùng cô nói, thật sự mong muốn có thể đưa cô về cô nhi viện để gặp bà và mẹ.

......

Đại tiểu thư đã nói, cô luôn làm như Mục Hiểu Hiểu mong muốn.

Bây giờ, nàng đã đến.

Xe dừng lại, Mục Hiểu Hiểu vẫn chưa thể tin được, tim nàng đập thình thịch. Mãi cho đến khi giống như những lần trước, bọn trẻ cười tươi vây quanh, gõ cửa xe và gọi: "Chị ơi, chị Hiểu Hiểu!"

Hiểu Hiểu mới lấy lại tinh thần, nhìn Đại tiểu thư, kích động đến mức vành mắt đỏ hoe.

Đại tiểu thư: "Đi xuống nhìn xem đi."

Cô không phải người thích náo nhiệt, nhưng hôm nay, cùng Mục Hiểu Hiểu đến đây, Đại tiểu thư phát ra từ nội tâm thích thú với sự náo nhiệt này.

Cô đã từng chỉ ngồi trong xe nhìn Mục Hiểu Hiểu bị bọn trẻ vây quanh. Nhưng hiện giờ, Mục Hiểu Hiểu và cô mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau bước xuống và bị bọn trẻ vây quanh.

Trẻ con vốn là đơn thuần nhất, chúng không quen biết Tần Di, không biết cô là ca sĩ nổi tiếng hay thiên kim Đại tiểu thư, là Tần tổng. Chúng chỉ biết cô là bạn của chị mình.

Bọn trẻ đặc biệt thích thú, ríu rít vây quanh Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư.

"Chị Hiểu Hiểu, sao chị lâu thế mới về?"

"Chị Tần, chị lại đến nữa à?"

......

Mục Hiểu Hiểu giật mình nhìn Đại tiểu thư, "lại" là sao?

Tần Di sờ sờ đầu của cô bé tóc vàng nhỏ nhất: "Ừ, chị lại đến rồi."

Cô là người bên gối của Mục Hiểu Hiểu, biết nàng tâm tâm niệm niệm đều là cô nhi viện.

Ngày đầu tiên trở về, Tần Di đã đến đây, không dừng lại lâu, sắp xếp người mang mấy xe gạo và mì tới, còn mang theo chăn bông cho bọn nhỏ qua mùa đông.

Tần Di vốn muốn đi thăm bà nội, nhưng vì bà nội ngủ sớm, chỉ ngồi một lúc với Tô Thu Vân rồi quay về.

Lần này lại đến, không phải bọn nhỏ nhớ kỹ mà vì Đại tiểu thư quá nổi bật, nên bọn nhỏ mới nhớ mãi.

Đại tiểu thư không nói cho Mục Hiểu Hiểu biết vì biết tính tình nàng. Tuy nhìn tùy tiện nhưng thực ra rất hẹp hòi, nếu biết sẽ đau lòng cùng áy náy.

Tần Di đã từng nói, cô muốn tình yêu chân thành, đơn giản, không phải vì cảm kích hay áy náy.

Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư cùng nhau đi vào trong, từ xa đã nghe thấy tiếng Thu Thu: "A, anh Vạn Niên, em muốn ăn thận, thận lớn, tim gà cũng được, nướng mấy xiên, không phải nói ăn gì bổ nấy sao?"

Mục Hiểu Hiểu tiến vào cô nhi viện, nhìn thấy cảnh này liền ngây ngẩn cả người. Đại tiểu thư thật bày mưu lập kế, sắp xếp trước, trong viện bày biện giống như phố ẩm thực, nướng BBQ truyền thống, than củi thịt nướng, ván sắt thịt nướng... Mấy đầu bếp bận rộn, bên cạnh là mấy đứa trẻ trộm nuốt nước miếng.

Lưu Vạn Niên lau mồ hôi, nhìn thấy vợ bà chủ bước vào, anh ta cười yếu ớt.

Thật là... tiền lương thật khó kiếm...

Làm vệ sĩ nhiều năm, giờ lại thành đầu bếp nướng thịt...

Mục Hiểu Hiểu quay sang nhìn Đại tiểu thư: "Chị chuẩn bị từ khi nào vậy?"

Rốt cuộc còn bao nhiêu việc nàng không biết.

Tần Di nở nụ cười nhạt, chưa kịp trả lời thì bà nội Sở đã sốt ruột bước ra: "Con đến rồi? Lần trước bà không gặp được con, lần này không cho đi vội vàng như vậy nữa."

Lần trước tỉnh dậy, bà nội nghe Tô Thu Vân nói Tần Di đã đến, còn để lại nhiều đồ bổ dưỡng. Biết chân của bà nội Sở thiếu canxi, thường đau nhức khi trời mưa hay âm u, nên Tần Di chọn cái bao đầu gối và mang theo nhiều thực phẩm bổ sung canxi phù hợp cho người già.

Mục Hiểu Hiểu nhìn bà nội và Tô Thu Vân, cười: "Bà ơi, con về rồi."

Trước kia, nàng cũng luôn mang kinh hỉ cho bà nội và mẹ, mỗi lần về hai người đều rất vui vẻ. Nhưng hôm nay, hai người không nhìn nàng, bà nội thậm chí đi đến bên cạnh, đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, nắm lấy tay Tần Di, nhìn từ trên xuống dưới: "Ngoan, ngoan lắm. Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp."

Đại tiểu thư ăn mặc rất giản dị, áo gió màu trắng gạo, tóc dài bay trong gió, trang điểm tươi tắn, trông trẻ hơn thường ngày một chút. Khi bị bà nội đánh giá, cô có chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ.

Tô Thu Vân cũng kéo tay cô, "Vào nhà nói chuyện."

Thu Thu bên cạnh reo lên: "A, chị Nhất!!! Em rất nhớ chị!"

......

Không ai để ý đến Mục Hiểu Hiểu.

Nhìn thấy cảnh này, Mục Hiểu Hiểu đứng sau, nhìn Đại tiểu thư bị người thân yêu nhất của mình vây quanh, thấy được nụ cười thẹn thùng trên khuôn mặt cô. Trong khoảnh khắc đó, Mục Hiểu Hiểu cảm giác như trái tim mình tan chảy, cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Đưa chị ấy về nhà...

Nàng thật sự mang theo Đại tiểu thư về nhà.

Bà nội càng nhìn cháu dâu càng thấy đẹp, nắm chặt tay Tần Di không buông, thậm chí như đối với Thu Thu và Mục Hiểu Hiểu, bà đặt một viên kẹo vào tay Đại tiểu thư. Điều làm Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc hơn là Đại tiểu thư, thường ngày khí phách, giương nanh múa vuốt, động chút là dọa người, nhưng trước mặt bà nội lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ đã uống rượu, nàng ngồi trên giường đất, mặt đỏ hồng, để mặc bà nội nắm tay. Trong mắt Đại tiểu thư thậm chí còn có ánh nước, thỉnh thoảng nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái, ánh mắt đó làm nàng cảm thấy tê dại trong lòng.

Mục Hiểu Hiểu càng nhìn càng thích, khi các nàng đến, cô nhi viện trở nên náo nhiệt hơn. Ngoài việc nướng thịt bên ngoài, Tô Thu Vân cũng chuẩn bị vào bếp để tạo không khí vui vẻ.

Tô Thu Vân trổ tài nấu nướng không phải tầm thường, hơn nữa lâu rồi bà ấy mới có dịp vui như thế, tự nhiên muốn thể hiện một phen.

Mục Hiểu Hiểu qua hỗ trợ, ngồi xổm bên cạnh như khi còn nhỏ, thêm củi cho Tô Thu Vân. Dù đã ăn rất nhiều nơi, Mục Hiểu Hiểu vẫn thấy không đâu bằng cơm nhà.

Tô Thu Vân xào đồ ăn, nhìn Mục Hiểu Hiểu ngồi xổm bên cạnh, lòng bà giãn ra.

Mục Hiểu Hiểu là bà ấy đã chăm sóc từ nhỏ, biết rõ tính tình, lần này trở về, bà ấy cảm nhận được sự thay đổi của con gái. Giữa mày Mục Hiểu Hiểu không còn nặng trĩu gánh lo, thay vào đó là hạnh phúc tràn đầy, ngay cả nhóm lửa cũng ngây ngô cười.

Tô Thu Vân nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, hạnh phúc sao?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng gật đầu thật mạnh.

Hạnh phúc.

Nàng rất hạnh phúc.

Như vậy là bà ấy đã yên tâm rồi.

Tô Thu Vân cười, cười thật vui vẻ dưới ánh lửa đỏ rực, trông trẻ ra hẳn. Mục Hiểu Hiểu một bên bồi mẹ làm cơm, nhìn Tô Thu Vân đậy vung nồi, nàng kéo mẹ ra ngoài sân thì thầm: "Hôm nay con ăn sinh nhật vui lắm, lại còn mang Đại tiểu thư về nữa. Lát nữa khi chúng ta khai tiệc, mẹ để chị ấy uống chút rượu nhé."

Tô Thu Vân hồ nghi nhìn nàng: "Con đang định gài mẹ vào hố gì thế? Di Di có phải không thể uống rượu không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật đau đớn.

Mẹ nàng sao lại hiểu nàng như vậy chứ.

Không còn cách nào khác.

Mục Hiểu Hiểu đi tìm Thu Thu, đã một thời gian không gặp đứa em này, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy cô bé xinh đẹp hẳn lên. Trước kia, Thu Thu chỉ cần nghỉ ngơi không tốt mặt nàng sẽ đặc biệt uể oải, đặc biệt là môi, trông có vẻ sẫm màu hơn so với người bình thường.

Bây giờ, cả người cô bé trông như củ cải rửa sạch, xinh đẹp và tươi tắn.

Thu Thu vừa thấy chị gái đến, cô bé cười nhảy đến ôm Mục Hiểu Hiểu, bắt lấy tay nàng lắc lư: "Chị, chị thấy em đẹp không? Mọi người đều khen em đẹp, ngoài chị ra, em là đệ nhị mỹ nữ trong cô nhi viện."

Mục Hiểu Hiểu đánh giá Thu Thu: "Ừ, phẫu thuật tim này cũng đáng giá, không biết còn tưởng mới đập mặt đi xây lại."

"Chị, chị có phải là chị của em không đấy?"

"Chị không phải đang khen em sao?"

......

Mục Hiểu Hiểu chọc chọc Thu Thu, kéo cô bé: "Em nên biết ơn chị Nhất đã giúp em nhiều thế này. Lát nữa ăn cơm, em nhớ mời chị ấy một ly rượu cảm ơn nhé."

"Hứ, em không muốn." Thu Thu nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tim này của em không thể uống rượu, uống vào lại phát bệnh. Hơn nữa, nếu muốn chuốc say chị Nhất, chị tự mở miệng đi, sao lại bắt một đứa nhỏ làm?"

"Ồ ồ, đứa nhỏ a, có đứa nhỏ nào lớn xác như em không? Vừa rồi vào nhà, tiểu Hà còn nói em cùng đứa nhóc 6 tuổi tranh giành kẹo, em có thể thành thục một chút không?"

"Không thể, chị, chị như thế nào có mới nới cũ, không sợ em thương tâm sao? Em biết ngay mà, từ khi chị ở Quý Châu gặp cái cô bé xinh đẹp kia, trong lòng chị liền không có em nữa."

"Đúng vậy, không còn nữa, em có thể làm gì chị? Chị chỉ nhờ em xử lý chút việc cũng không chịu, hừ."

"Em sẽ trả thù chị!"

......

Mục Hiểu Hiểu trừng cô bé, hỗn xược, quả thực là hỗn xược, cái nhãi ranh này, nàng sẽ sợ con bé trả thù sao?

Hai người đang nói chuyện, Đại tiểu thư từ trong phòng mang dưa hấu cho bà nội đi ra, cô nhìn Thu Thu cười hỏi: "Đang nói chuyện gì đấy?"

Mục Hiểu Hiểu lập tức đứng thẳng, cố giấu sự lo lắng, vừa định bịa chuyện để đối phó, Thu Thu đã nhanh nhảu: "Chị ấy muốn em rót rượu cho chị."

Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể đứng đó, câm nín.

Đại tiểu thư giật mình, cô nhìn vào mắt của Mục Hiểu Hiểu, cười như không cười.

Chuốc rượu à?

"Cô giáo Mục, em đây là muốn làm gì a?" Đại tiểu thư thầm nghĩ.

Thu Thu cười tươi nhìn Tần Di, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng, "À, đúng rồi chị Nhất, đây là quà sinh nhật mà anh Vu Dược trong thôn bảo em đưa cho chị ấy. Lúc đưa cho em, anh ấy đỏ mặt như một tiểu cô nương, ngượng ngùng xoắn xít. Chị giúp em xem đây là cái gì? Có phải là món quà mà người đã có bạn gái nên nhận không?"

Tần Di nhàn nhạt liếc Mục Hiểu Hiểu một cái, rồi đưa dưa hấu trong tay cho Thu Thu, sau đó cầm lấy cái hộp từ tay Thu Thu.

Mục Hiểu Hiểu hoảng hốt, cố gắng nịnh nọt, cười cầu cạnh giải thích, "Anh ấy là một cán bộ trong thôn, phỏng chừng thứ này chỉ là hoá đơn điện hay cái gì thôi."

Đại tiểu thư nhẹ nhàng nhấc tay lên, ánh mắt sắc bén nhìn xuống Mục Hiểu Hiểu, mang theo đầy sát khí.

Muốn chết sao?

Đồ của cô mà cũng dám cướp?

"A." Đại tiểu thư nhàn nhạt nói, "Còn là cán bộ à?"

Thu Thu gật đầu, "Ừ, anh ấy lớn lên đẹp trai lắm, nổi tiếng khắp gần xa trong thôn, người lại cực kỳ tốt, đúng là một người anh tuyệt vời. À, chị ..."

Mục Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Thu Thu, quả thực muốn lột da con bé, tức giận nói: "Nói gì?"

Thu Thu mỉm cười: "Em nhớ chị từng thề hẹn với anh ấy, rằng nếu 60 tuổi không ai thành gia, thì sẽ sống cùng nhau ở viện dưỡng lão, đúng không?"

Mục Hiểu Hiểu sững sờ: "..."

Đại tiểu thư vừa định mở thư trên tay liền khựng lại, cô ngước đầu lên, liếc Mục Hiểu Hiểu một cái, nhàn nhạt thốt ra một tiếng.

"Ồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro