CHƯƠNG 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tịch Nhan thiệt tình lười cách không đấu võ mồm hao nước miếng với người của Đạo môn. Nàng là một đạo sĩ lấy Đạo là phụ, lấy Vu là chủ, Vu Đạo song tu thay đổi giữa chừng, lúc trước các phái trong Đạo môn coi nàng và Liễu Vũ là tà ma ngoại đạo còn luôn mồm mắng chửi yêu nữ, hận không thể diệt sạch các nàng cho thống khoái, hiện tại thế mà còn có mặt mũi kêu nàng đứng ra thay Đạo môn chủ trì công đạo!

Huyết án lúc trước ở Trương gia thôn, người của Đạo môn đã cho Trương gia một cái công đạo sao? Canh Thần bị Giò Heo cắn một ngụm độc phát thân vong, long hồn quay trở lại trụ đồ đằng, thời điểm suy yếu nhất vô pháp nhúc nhích, nếu dựa theo kế hoạch của nàng, Đạo môn cùng nhau liên thủ, thậm chí không cần đứng chính diện đánh bừa với Canh Thần, thì cũng có thể lợi dụng phong thuỷ long mạch đóng đinh gã. Các phái trong Đạo môn thờ ơ, thậm chí âm thầm giúp đỡ Canh Thần đúc ra đại họa, hiện giờ muốn để cho nàng ra tới đua cái ngươi chết ta sống với gã, bọn họ chỉ cần đứng xem trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, thiên hạ há có thể có loại chuyện tốt này? 162 đồng nam đồng nữ bị hại chết, vẫn là do Thành Hoàng Âm Ty và Du Thanh Vi của Âm Dương Đạo phái nhìn không được, thanh toán bớt một mớ, nhưng đề ra chuyện này các phái vẫn như cũ không nói một lời, một chút thái độ cũng không tỏ vẻ.

Nếu là tổ đình hoặc Ngô Phượng Khởi lọt vào tập kịch, nàng nhất định sẽ ra tay, nhưng đối với những kẻ tới lương tâm đạo nghĩa cũng quên mất kia, nàng chỉ có thể để cho bọn chúng tự làm tự chịu chết chưa hết tội.

Nàng đăng bài viết lên diễn đàn xong, mang theo Liễu Vũ, Trương Đạo Côn, Trương Đạo Dĩnh đi vào sâu bên dưới tổ lăng.

Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh là tương lai của Trương gia, đồ vật bên trong tổ lăng nên giao cho hai đứa nhỏ tiếp tục bảo vệ và truyền lại. Còn Liễu Vũ, đã cùng nàng kết làm bạn lữ, nhưng cô là nửa cái xô nước gì cũng không biết, nàng tự nhiên muốn để cho Liễu Vũ thêm chút kiến thức tăng chút bản lĩnh.

Tổ lăng sụp đổ, lòng đất bên dưới bị nhóm cổ thi tổ tông đào đến vỡ nát, đường hầm đan xen ngang dọc, còn phức tạp hơn cả mê cung hang ổ của loài kiến.

Trương Tịch Nhan không dùng máy xúc đất để đào phế tích do núi lở bên trên tổ lăng, mà mượn dùng địa hình này để bày ra ảo trận, cổ trận, thậm chí tính toán làm thêm một ít cơ quan, nuôi chút trùng độc cỏ độc, đem nơi này cải tạo thành địa điểm thí luyện, thuận tiện bảo hộ tổ lăng.

Cổng lớn bằng đồng thau đã sớm bị Canh Thần công kích và núi đá sập xuống làm cho biến dạng, lúc trước Trương Kế Bình cũng phải đi vòng qua cổng đồng rồi đào một cái động đi vào bên trong thông đạo.

Trương Tịch Nhan phóng xuất ra Hoa Thần Cổ bảo vệ Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh, đưa hai đứa nhỏ đi về hướng ngục tối, không bao lâu, liền đi đến trước đại môn của ngục tối.

Sát khí màu đen hỗn hợp với cổ chướng hình thành lớp sương đen dày đặc, khiến cho tầm nhìn vô cùng thấp, Đến ánh sáng phản chiếu của cánh cổng bằng đồng cũng không cách nào chiếu đến được. Liễu Vũ biết bên dưới lòng đất của nhà Trương Tịnh Nhan có cái gì, nhưng khi nhìn thấy phía sau cổng lớn chính là vực sâu hắc ám không thấy đáy liền khiếp sợ không thôi, cô hỏi: "Đây là nơi quái quỷ gì vậy?"

Trương Đạo côn vừa liếc mắt nhìn về bóng đêm phía trước, liền sợ tới mức chân mềm nhũn, ôm lấy khung cửa, còn thuận tiện duỗi tay giữ chặt em gái của mình lại, chỉ sợ Trương Đạo Dĩnh gan lớn nhào lên xem cho kỹ rồi trượt chân ngã xuống.

Trương Đạo Dĩnh cũng vô cùng sợ hãi, quyết đoán túm lấy quần áo của cô út nhà mình tìm kiếm sự bảo hộ.

Trương Tịch Nhan thúc giục cổ thuật, phóng xuất ra một lượng lớn Hoa Thần Cổ.

Hoa Thần Cổ che trời lấp đất bay ra nhanh chóng hấp thu cổ chướng và sát khí tràn ngập bên ngoài, sau đó hoá thành một toà cổ trận thật lớn, giống như vòng cách ly ngăn trở sát khí bên ngoài.

Không có sát khí và cổ chướng che khuất tầm mắt, tầm nhìn bên ngoài tức khắc trở nên tốt hơn rất nhiều. Hoa Thần Cổ hiện lên vầng sáng nhàn nhạt mỏng manh, phảng phất như sao trời li ti, lại tựa như những con đom đóm màu đỏ, nhìn kỹ có chút mỹ lệ lạ kỳ.

Trương Tịch Nhan lấy pháo sáng đã chuẩn bị từ trước ra bắn lên không trung, ánh sáng loá mắt chiếu sáng rực không gian bên dưới lòng đất.

Nơi nơi đều là những tảng đá đen nhánh như mực, những tảng đá mày thoạt nhìn có chút giống với hắc diệu thạch, nhưng nó không bóng loáng như hắc diệu thạch, mà vô cùng u ám, màu sắc cũng đen đến thâm trầm, lộ ra hơi thở quỷ dị mang đến điềm xấu.

Không hiểu liền hỏi, Liễu Vũ lập tức hỏi Trương Tịch Nhan những tảng đá kia là loại đá gì.

Trương Tịch Nhan đáp: "Là kết tinh do âm khí và sát khí ngưng tụ lại. Nơi này là nơi nối thẳng với mắt trận của U Minh Hoàng Tuyền, âm sát khí nơi đây trải qua hàng ngàn hàng vạn năm trầm tích ngưng tụ hình thành. Cánh cổng đồng thau bị biến dạng lúc nãy đi qua, chính là cánh cổng ngăn cách địa giới Âm Dương, ngoài cổng là địa giới của dương gian, bên trong cổng... Âm Dương Đạo phái gọi nơi này là đường Âm, Đạo môn kêu nó là U Minh Hoàng Tuyền, Vu tộc thì xưng là U Minh Quỷ Quốc." Nàng ngẩng đầu nhìn lên không gian trên cao. Phía trên không thấy sao trời nhật nguyệt, cũng không nhìn thấy vũ trụ cuồn cuộn vô ngần, chỉ thấy cách chỗ bọn họ đứng mấy chục mét phía trên là một toà bát giác cổ lâu cực lớn. Cổ lâu này hình tháp, trên dưới tổng cộng có chín tầng, nó lơ lửng giữa không trung, từ trên cổ lâu rũ xuống ấy chục sợi dây xích bằng đồng thau lộ ra ánh sáng phù văn u ám, đầu còn lại của dây xích đồng được ghim chặt vào trong sơn thể do âm sát khí ngưng tụ lại, trong đó có mấy sợi xích cắm chặt vào đá ngay trước mặt bọn họ. Dây xích đồng vô cùng nặng, vươn đến trước mặt bọn họ còn hình thành một hình cung truỵ hạ xuống.

Cửa chính của bát giác cổ lâu có một đoạn thang thật dài. Bậc thang được làm từ đá tảng kê lên, mặt trên là đường đi, mặt dưới được dây xích đồng nâng đỡ, bên dưới bậc thang bám đầy các loại thực vật quỷ dị và vô số cổ trùng, phảng phất giống như quỷ vật đang ẩn núp tuỳ thời sẽ nhào lên thôn phệ người đang đi phía trên, khiến người thấy không rét mà run.

Trương Tịch Nhan chỉ vào bát giác cổ lâu, nói: "Cổ lâu kia chính là Tàng Thư Lâu. Tất cả công pháp điển tịch và tư liệu mà Trương gia, Trấn Sơn cổ phái sở hữu, đều ở nơi đó. Cổ lâu này chính là nơi truyền thừa của chúng ta. Bước qua cổng đồng sẽ có hai con đường để đi, một là đi đến Tàng Thư Lâu, hai là đi đến nơi này. Cổng đồng đã bị phá huỷ, trạm kiểm soát trên đường không còn nữa, bà nội ba đã phong ấn con đường thứ nhất kia, sau này muốn đến Tàng Thư Lâu chỉ có thể bắt đầu leo lên từ nơi đây. Cô sẽ an táng nhóm cổ thi tổ tông ở đây, để cho bọn họ bảo hộ Tàng Thư Lâu, không phải con cháu Trương gia hoặc người không có Vu Tộc huyết mạch, đi vào nơi này sẽ bị nhóm cổ thi tổ tông điên cuồng vây công, không chết không ngừng." Nàng xoay người chỉ vào cổng đá, nói: "Cô sẽ thiết hạ đạo huyết mạch cấm chế ở đây, chỉ có con cháu Trương gia thừa hưởng huyết mạch Vu Tộc mới có thể mở ra cấm chế. Người của Trương gia nếu không thừa hưởng huyết mạch Vu Tộc, mở không được cánh cổng này thì cũng đừng nên cậy mạnh, tránh cho tặng không tánh mạng."

Trương Đạo Côn nghĩ nghĩ, hỏi: "Cô út, làm vậy có phải có chút không công bằng không ạ? Đều là con cháu Trương gia, có thể kế thừa được loại gene đó hay không đâu phải do bản thân quyết định đâu ạ."

Trương Tịch Nhan đáp: "Trong các đời lịch đại tổ tiên cũng có rất nhiều người không có huyết mạch của Vu Tộc, lúc sắp chết liền gieo trồng cổ loại, thứ nhất, là để bảo hộ tổ lăng và con cháu đời sau, thứ hai, giống như Trương Kế Bình đi tìm một đường sinh cơ. Người có huyết mạch Vu Tộc, sẽ càng có thiên phú tu luyện cổ thuật, hiện giờ nhóm cổ thi tổ tông còn sót lại hầu hết đều là người có huyết mạch Vu Tộc. Nhất mạch tương thừa sẽ có cảm ứng huyết thống với nhau, khiến cho bọn họ nhận ra con cháu của mình. Trước kia, có thể đến được nơi này đều là truyền công trưởng lão và chưởng môn nhân."

"Không có huyết mạch Vu Tộc, nhưng có đủ bản lĩnh thoát ra khỏi vòng công kích của nhóm cổ thi tổ tông, đánh lên tới Tàng Thư Lâu, thì điển tàng thư tịch bên trong tuỳ tiện xem. Người có huyết mạch Vu Tộc cũng chưa chắc lên đến được Tàng Thư Lâu, bản lĩnh không đủ, tất nhiên không thể chịu nổi sát khí và cổ chướng ở nơi này, cũng không đối phó được cổ trùng nuôi nhốt tại đây, cũng không leo lên nổi dây xích đồng. Hôm nay cô mang các con tới đây, là để cho các con biết gia tộc chúng ta có một nơi như thế, có một cánh cổng như thế, có một truyền thừa như thế. Trong vòng 100 năm trở lại đây, người của Trương gia có bản lĩnh đi lên đến Tàng Thư Lâu tổng cộng chỉ có năm người. Ông cố của cô, ông nội của cô, ba của cô, bà nội ba, và cô."

Trương Tịch Nhan nói xong, thu hồi Hoa Thần Cổ, triệt hồi vòng cách ly, bát giác cổ lâu và dây xích đồng tức khắc lại giấu vào trong bóng tối. Nàng nói với Trương Đạo Dĩnh và Trương Đạo Côn: "Với khả năng hiện tại của hai đứa, nếu không có sự bảo vệ của cô mà đi vào nơi này, cho dù mặc đồ bảo hộ và mang mặt nạ chống độc thì cũng không trụ được mấy phút. Âm sát khí, cổ chướng và một số lực lượng nơi đây không phải là thứ mà khoa học kỹ thuật hiện tại có thể giải quyết. Cho dù sau này cảm thấy mình có khả năng muốn đến đây thử một lần, cũng nên làm tốt chuẩn bị sẽ chết ở nơi này. Người của Trương gia ngã xuống trên đường sấm quan, không hề ít."

Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đều đồng ý với lời cô út nói.

Trương Tịch Nhan nhìn thật lâu vào hướng của bát giác cổ lâu, sau đó mang mọi người quay trở về.

Liễu Vũ vui quên trời quên đất ôm lấy cánh tay Trương Tịch Nhan: "Tịch Nhan bảo bảo, chị lại mở cửa sau với làm bếp nhỏ cho em đúng không?" Tuy cô không phải là người của Trương gia, nhưng cô tu luyện Hoa Thần Cổ nha, cổ thuật cũng coi như có chút thành tựu, mấy cái thứ âm sát khí này đối với cô mà nói không phải chuyện lớn gì. Cô có thể dùng vô số tạo hình và N loại tư thế bám vào dây xích đồng bay lên trên a.

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp: "Tàng Thư Lâu không có lấy một con cổ trùng nào, cho dù là linh cổ vương chạy tới cũng đến mà quỳ, em thử ngẫm lại mấy loại giấy và mực mà nhà tôi dùng để ghi chép lại công pháp điển tịch thử xem." Nơi cất giữ sách, để cho sâu trùng chui bậy chui bạ vô, có còn muốn giữ sách nữa hay không? Âm khí cũng sẽ ăn mòn thư tịch này nọ. Vì thế bố trí bảo vệ ở Tàng Thư Lâu mới chân chính là lợi hại nhất. Nếu không phải bộ lạc Hoa Tế hiện thế, Lê Vị và Ô Huyền trở lại Cổ Sơn khởi động đại trận quay về Bất Chu Sơn, thì toà Tàng Thư Lâu này chính là hy vọng trở về của các nàng ấy.

Trương gia hiện tại đã không còn tài lực, vật lực, và nhân lực giống như lúc trước tinh tế chăm sóc cho nhóm cổ thi tổ tông.

Vạn Quan Trận là do các đời liệt đại tổ tông từng người từng người lấp vào trong mà thành, quy mô không ngừng mở rộng, chậm rãi xây dựng nên, trải qua hơn 2000 năm mới có được quy mô như trước khi sụp đổ. Hiện tại còn sót lại nhóm tổ tông kia, tuy mười không còn một, nhưng bây giờ chỉ có Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh hai đứa nhỏ này nhận ca, mệt tới chết cũng không cách nào chăm sóc được cho các cổ thi tổ tông. Với chút bản lĩnh của hai đứa nhỏ, tới việc xốc nắp quan tài lên thay cổ dược cho cổ thi cũng không làm nổi nữa là.

Vì thế, sách lược của Trương Tịch Nhan chính là đem nhóm cổ thi tổ tông thả vào trong ngục tối, nói dễ nghe là thả tự do cho bọn họ, trắng trợn hơn chính là để bọn họ tự lực cánh sinh.

Phương thức nàng nghĩ ra để cho nhóm cổ thi tổ tông bảo hộ Tàng Thư Lâu chính là treo cổ linh lên những sợi xích đồng dẫn đến Tàng Thư Lâu. Nếu có người leo lên xích đồng, sẽ khiến cho dây xích đong đưa diêu vang cổ linh, nhóm cổ thi tổ tông nghe thấy tiếng chuông sẽ chạy đến ăn cơm hoặc là hành hung đám con cháu bất hiếu.

Trương Tịch Nhan cảm thấy, nếu bản thân là con cháu đời sau hoặc là nhóm cổ thi tổ tông, nhìn thấy cách làm bây giờ của nàng đều sẽ phải nhảy dựng lên mắng chửi người, cho nên, nàng yên lặng làm, không nói ai biết.

Qua Tết Nguyên Tiêu chưa đến một tuần, công tác dọn dẹp Trương gia thôn đã hoàn tất, một chôn quần áo và di vật cùng với bia đá cũng làm xong.

Nhóm cổ thi tổ tông cũng được an trí đâu ra đó.

Du Thanh Vi liên hệ với Trương Tịch Nhan, báo cho nàng, thôn Liễu Bình hoàn công.

Trương Tịch Nhan vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Nhanh vậy à?"

Du Thanh Vi cười ha hả, nghĩ thầm trong bụng: "Đổi lại là cô em có nhà mà không thể về, mỗi ngày trốn trong miếu Thành Hoàng rảnh rỗi đến nỗi phải ngồi đánh mạt chược với một đám quỷ, lại còn chơi thua nữa chứ, xem xem cô em có đẩy nhanh tiến độ thi công không thì biết." Trên đời này như thế nào lại có loại quỷ gọi là quỷ xui xẻo cơ chứ? Thành Hoàng gia chơi mạt chược không bỏ tiền túi, còn kêu một đống quỷ xui xẻo đến bưng trà rót nước cho nàng ấy. Mà nàng ấy có ăn được mấy thứ trà bánh đó đâu! Nàng ấy ăn nhờ ở đậu miếu Thành Hoàng, cho nên ngại không dám trở mặt rút bùa đuổi tà ma, vì thế... ha hả... Tiền nhang đèn cũng cần phải cung phụng nhang khói chứ bộ, cho dù hương nến giấy tiền vàng bạc không đáng giá bao nhiêu, nhưng tiểu muộn ngốc nhà nàng ấy phải bỏ công bỏ sức ra làm mới có a! Mỗi ngày đánh bài thua mấy con quỷ, nàng ấy không biết xấu hổ là gì chắc! Nhưng chuyện mất mặt như thế không thể nói ra, vì thế nàng ấy dùng lý do khác lấp liếm: "Canh Thần giống như chó điên chạy khắp nơi cắn người, nên tranh thủ lúc còn sớm thu thập gã vì dân trừ hại đi thôi."

Trương Tịch Nhan: "..." Tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nghĩ đến việc Du Thanh Vi mượn bút Phán Quan truy hồn để đánh dấu tên những kẻ làm ác trong Đạo môn lúc trước, nàng thay đổi suy nghĩ: Bà gian thương này cũng có trái tim chính nghĩa ghê nhỉ. Vì thế Trương Tịch Nhan lên tiếng khen ngợi: "Hội trưởng Du thật cao thượng."

Du Thanh Vi cười ha hả: "Dùng cách nào để dẫn rắn khỏi hang thì phải dựa vào em rồi. Tôi tắt máy đây." Nàng ấy còn một trận khác phải đánh a! Mẹ nó chứ, hôm nay cần thiết phải bắt Đại Bạch đứng bên trái, tiểu muộn ngốc đứng bên phải, đem mặt mũi thua bài suốt mấy ngày qua thắng trở về! Nàng ấy mà không trị được mấy con quỷ xui xẻo kia sao? Làm trò cười cho hai giới Âm Dương mất thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt