CHƯƠNG 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc vào thôn cho tới khi đi đến căn nhà nông gia tiểu viện lụi bại, cả người Liễu Vũ có chút ngây ngốc.

Trong tưởng tượng của cô, nơi phong thuỷ bảo địa có thể dựng dục ra đại lão Càn Khôn tiên thai bất tử Linh Tộc kia, hẳn phải là non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình tới mức có thể làm thành Nông Gia Nhạc này nọ, kết quả đi tới đây mới thấy đây là một cái thôn rách nát, có thể dựng phim trường trực tiếp quay phim ma luôn. Cô có thể cảm giác được có một số thứ gì đó nằm rải rác xung quanh khiến cho lưng cô như bị kim chích, thốn vô cùng, thực không thoải mái chút nào, giống như có mối nguy hiểm đang rình rập, nhưng cảm giác râm râm mát lạnh từ bên dưới lòng đất toả ra khiến cho lỗ chân lông cả người cô giãn nở, thật muốn hoá thân thành cổ thân chui xuống đất lăn vài vòng. Đây là vùng đất dưỡng cổ thiên nhiên a. Bên dưới lòng đất có rất nhiều loại sâu trùng thuộc tính âm mà chỉ có Cổ Sơn mới có, theo như lời của Đạo môn, loại sâu trùng này chỉ sinh sống ở những nơi chí âm chí tà. Chỗ này nếu dùng để dưỡng thi, ví dụ như cổ thi, cương thi này nọ, thì quả là tuyệt hảo, tóm lại nơi đây là nơi chí âm thích hợp cho bàng môn tả đạo yêu ma quỷ quái đến tu luyện.

Liễu Vũ giơ ngón tay chọc chọc Trương Tịch Nhan: "Nơi này mà có thể dưỡng ra Càn Khôn tiên thai, thì em đem cái bàn..." Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị Trương Tịch Nhan bịt lại. Cô nhìn Trương Tịch Nhan, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội.

Trương Tịch Nhan thật sự không muốn giúp Liễu Vũ ăn cái bàn thứ hai. Nàng chỉ về phía cái giếng cách chỗ các nàng đứng chừng ba mét: "Nơi đó có một khí xoáy tụ lại. Đây là một cách cục Thái Cực Bát Quái vô cùng lớn, cái giếng trong sân này là giếng Âm Dương, đồng thời cũng là dương ngư nhãn của cực dương." Nàng chỉ về phía xa xa: "Bên kia, vị trí đối diện với nơi này có một âm ngư nhãn của cực âm, cũng là một cái giếng Âm Dương. Tạo thành một Thái Cực Âm Dương."

"Ngay bên trong sân còn có một cách cục Thái Cực Âm Dương. Giếng Âm Dương, tên như nghĩa, chính là do giếng Âm và giếng Dương tạo thành, cũng đã chia Âm Dương. Đã chia Âm Dương, thì có thể hoá thành Thái Cực. Theo như lời Đạo gia, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhất thể sinh nhị khí Âm Dương, Âm Dương điều hoà, sinh ra vạn vật, vạn vật này chính là... Càn Khôn tiên thai và âm xà hóa rồng. Càn Khôn tiên thai là dương, âm xà là âm, âm xà hóa rồng hóa thành dương, Càn Khôn tiên thai chuyển hóa thành âm. Phong thuỷ cục của thôn Liễu Bình bị phá hư, biến thành Âm Dương nghịch chuyển chi cục."

Liễu Vũ: "..." Đại lão, mỗi một chữ chị nói em đều nghe hiểu, nhưng sao ghép chúng lại với nhau thì thấy chóng mặt quá. Thôi được rồi, em im là được chứ gì. Bất quá cô vẫn có chút tò mò, vì thế nhỏ giọng truyền âm cho Trương Tịch Nhan: "Nghe nói chỗ này xây dựng công trình rất lớn mà nhỉ, còn tốn tới mấy tháng, nhưng sao em không thấy gì hết trơn vậy. Tới máy xúc đất cũng không có một chiếc."

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ một cái thật sâu. Pháp trận là một môn học vấn tương đối cao thâm, Liễu Vũ thì tới cái mép cũng chưa sờ tới, giải thích cỡ nào nghe cũng không hiểu. Nàng hơi cân nhắc một chút, hợp lại hai bàn tay dẫn động địa khí kích thích cho đại trận toàn thôn Liễu Bình run rẩy một cái.

Không khí đột nhiên rung động truyền đến một tiếng 'oong', ánh mặt trời lúc chạng vạng trở nên vặn vẹo, giống như bị thứ gì đó cắt qua, đại địa và không trung nháy mắt như biến thành một thùng xăng thiêu đốt hừng hực.

Liễu Vũ cảm giác như có gì đó xé rách và nghiền áp chính mình, làm cho cô không thở nổi.

Cảm giác này chỉ lướt qua rồi thôi, khiến cho cô thấy như vừa chết đi sống lại, tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đáng sợ!

Trương Tịch Nhan nói: "Pháp trận cũng là một loại lực lượng, mắt thường không nhìn thấy được, nhưng không chỗ nào là không hiện diện."

Trong nhóm người ở đây, thực lực của Liễu Vũ là yếu nhất, cái gì cũng không biết, lạc vào pháp trận như vậy, một khi đánh nhau, cô chỉ có nước biến thành pháo hôi.

Trương Tịch Nhan nhìn Lộ Vô Quy đang vội vàng nấu cơm, vì thế lập tức đưa Liễu Vũ đi làm quen với pháp trận trong thôn, chỉ cho cô cách đi qua trận pháp và cách mượn dùng trận pháp công kích cùng phòng thủ, cũng thuận tiện dạy cho Liễu Vũ một ít thường thức và nguyên lý của pháp trận.

Lúc hoàng hôn, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ quay trở về căn nhà, Lộ Vô Quy đã nấu cơm xong xuôi.

Trong sân bày một cái bàn gấp nhỏ hình vuông, trên bàn đặt sáu chén cơm nửa sống nửa chín.

Con rồng trắng tên Đại Bạch và Lộ Vô Quy giống như hai chú cún chờ được ăn cơm, một trái một phải ngồi cạnh mép bàn, mắt trông mong nhìn Du Thanh Vi. Đại Bạch thậm chí còn ngoe nguẩy cái đuôi rồng của mình.

Liễu Vũ lé mắt nhìn: Khứa này vậy mà là rồng thật à?

Đại Bạch quay sang liếc xéo Liễu Vũ một cái, sau đó tiếp tục nhìn Du Thanh Vi.

Liễu Vũ tiếp tục lé mắt nhìn nhìn: Cơm nửa sống nửa chín thì có gì mà ngon?

Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ: "Cái này gọi là cơm cúng, một trong các loại hiến tế."

Du Thanh Vi lấy từ trong balo ra một bình giữ nhiệt đã được dùng bùa phong ấn, mở nắp bình, đổ máu gà trống lên mấy chén cơm.

Trương Tịch Nhan nhỏ giọng truyền âm cho Liễu Vũ: "Cơm, một trong các loại ngũ cốc. Máu gà trống bảy năm tuổi thuần dương, kỳ thực đây là một loại huyết thực cung phụng. Trong dân gian khi hiến tế thờ cúng tổ tông, thường sẽ có cơm và các loại thịt nấu chín. Huyết thực cung phụng, em có thể hiểu sự khác nhau giữa các loại đó giống như người thích ăn thịt tươi, ăn chay và ăn thịt nấu chín vậy. Thông thường mà nói, những người hưởng thụ huyết thực cung phụng đều có mấy phần hung lệ chi khí." Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục truyền âm cho Liễu Vũ: "Người muốn cụng phụng huyết thực tế phẩm, thông thường bản thân phải có đạo hạnh và pháp thuật nhất định mới có thể cung phụng được." Nàng nói xong, tỏ ý bảo Liễu Vũ nhìn kỹ, lấy cổ thuật thông qua Hoa Thần Cổ thị giác để nhìn.

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Này thì có gì khác với việc cúng Thanh Minh hay Quỷ Tiết đâu à?" Cô vừa nghĩ vừa mở thị giác của Hoa Thần Cổ ra, nhìn thấy Du Thanh rút mười sáu nén nhang ra đốt lên rồi cầm trong tay, tư thế nàng ấy dùng chính là tư thế dâng hương bái Phật trong miếu, nhưng mà nàng ấy không có trực tiếp quỳ xuống, chỉ lấy bộ pháp vô cùng kỳ lạ xoay chuyển xung quanh, theo bước chân của nàng ấy, một cái khí xoáy giống như đem thứ gì đó xung quanh hội tụ lại, thông qua động tác tứ chi cuối cùng ngưng tụ lại trong mười sáu nén nhang mà nàng ấy đang cầm trong tay, lúc sau lại theo động tác cắm nhang của Du Thanh Vi toàn bộ hội tụ vào sáu chén cơm trên bàn.

Một bộ lưu trình hoàn tất, trán của Du Thanh Vi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt có chút phiếm hồng, bộ dáng có vẻ còn mệt hơn cả chạy 800 mét.

Lộ Vô Quy đứng bên cạnh vô cùng nịnh nọt đấm đấm vai cho Du Thanh Vi, hai mắt thì dính vào mấy chén cơm, thèm đến nước miếng chảy ròng.

Bên cạnh, con rồng trắng tên Đại Bạch đã ngoe nguẩy đuôi, vươn móng vuốt vừa nhỏ vừa ngắn ra kéo ba chén cơm đến trước mặt mình. Đầu tiên nó đưa mũi đến mấy nén nhang cắm trên chén cơm, ngẩng đầu dùng sức hút một cái, mấy nén nhang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đốt tới đuôi. Sau đó nó há mồm, đối với ba chén cơm vừa được châm tàn nhang dùng sức hút một cái, ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt bay vào trong miệng nó, cơm trong chén lập tức hoá thành bột phấn.

Liễu Vũ nuốt nước miếng một cái, cơm này sao thơm dữ vậy!

Có mùi hương khói của chùa miếu, không khó ngửi, ngược lại còn có loại cảm giác giống như được một cỗ lực lượng ấm áp bao bọc lấy, cơm thơm tới nỗi làm cô nhịn không được tiết ra nước bọt, phảng phất như thể chỉ cần được ăn một chén cơm như vậy thôi, thì cô có thể nhịn ăn luôn ba tháng sau.

Đột nhiên, một cái bóng nhỏ xíu phi nhảy lại đây, Lộ Vô Quy đang đấm vai cho Du Thanh Vi bỗng kêu lên thảm thiết: "Cơm của tôi!" Cô xuất thủ như điện, nhào tới, ở cách ba chén cơm của mình chưa tới 10cm, bắt được Giò Heo tính đánh lén cướp miếng ăn.

Ngay tức khắc, trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi thịt nướng bị khét.

Giò Heo nháy mắt biến thành giò heo quay, nó quay đầu cắn vào tay Lộ Vô Quy, sau đó lại cắn thêm một cái vào cây thước phép đang hiện lên kim quang, thế là nguyên cái mặt sâu của nó ngay lập tức bị cháy đen.

Lộ Vô Quy nhanh nhẹn ném cái giò heo nướng khét cùng với thước phép Lượng Thiên ra ngoài, bảo vệ đồ ăn đem ba chén cơm ôm vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất hút mạnh một chén cơm trong số đó, phát ra một tiếng than thoả mãn, cơm trong chén nhanh chóng biến thành toái tra.

Giò Heo nhảy lên, ý đồ nhào tới lần nữa cướp đồ ăn, bị Trương Tịch Nhan nắm lại.

Lộ Vô Quy vì ăn cơm, tới pháp khí đánh nhau của bản thân cũng vứt, mày còn muốn nhào lên ăn cướp, hết muốn sống nữa rồi hả.

Trương Kiều Nghiên bước vào trong sân, sửng sốt: Xảy ra chuyện gì vậy cà?

Lộ Vô Quy và Đại Bạch dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong ba chén cơm, một người một rồng, cảm thấy vô cùng mỹ mạn ợ một hơi.

Đại Bạch lại quấn lên người Du Thanh Vi, thích ý híp híp hai mắt, giống như vừa được ăn vô hạn mỹ vị.

Lộ Vô Quy vui vui vẻ vẻ chạy đi nhặt về thước phép Lượng Thiên, còn hướng Giò Heo đang vô cùng uỷ khuất 'hừ' một cái.

Trương Tịch Nhan: Này có chút bất lợi cho sự hoà hợp đôi bên nha.

Giò Heo tránh khỏi tay Trương Tịch Nhan, bay tới nằm bò trên vai Trương Kiều Nghiên, từ đầu tới chân đều tỏ vẻ: "Em bé uỷ khuất."

Liễu Vũ chọc chọc Trương Tịch Nhan: Thân ái, cho hai phần cơm đi ạ, có chút thèm.

Trương Tịch Nhan cạn lời nhìn Liễu Vũ: Em biết nấu cơm hay là chị sẽ nấu cơm?

Liễu Vũ: Có chút trát tâm!

Trương Kiều Nghiên quay sang nhìn Giò Heo đang nằm trên vai, đi đến bàn gấp nhìn cặn bên trong mấy cái chén, sau đó tức giận liếc Giò Heo: "Đừng có mơ, mày ăn không có nổi đâu." Cơm cúng à nha! Lấy thực lực của mày còn chưa đủ để tao phải cung phụng, mơ đẹp quá đi. Người cung phụng và người được cung phụng phải có khế ước với nhau, muốn để người khác cung phụng mình, đầu tiên là phải có thực lực. Lộ Vô Quy là bất tử Linh Tộc, có thể mượn thiên địa chi lực, có thể bảo hộ Du Thanh Vi giúp nàng ấy cả đời phú quý thái bình, còn mày một con linh cổ chỉ ăn thôi cũng đủ khiến tao nghèo rồi, gặp phải đạo sĩ hay hòa thượng lợi hại tao còn phải nhảy ra bảo vệ mày, ha hả, muốn ăn cơm cúng à, nằm mơ đi!

Giò Heo tức khắc càng uỷ khuất. Nó nhìn về phía Trương Tịch Nhan, tựa hồ đang suy nghĩ có nên lại đổi chủ hay không, kết quả Trương Tịch Nhan căn bản không thèm để ý nó, lực chú ý của nàng toàn đặt trên người Liễu Vũ. Giò Heo tức khắc héo úa.

Du Thanh Vi quyết đoán làm lơ con cổ mập kia. Nàng là người có rồng nha, nuôi cái gì cổ!

Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam giống như ba cái quỷ ảnh bay vào trong sân, thẳng tiến nhà bếp.

Liễu Vũ tò mò thả ra một con cổ trùng lặng lẽ đi theo xem ba người bọn họ đang làm gì, cô nhìn thấy ba người quỷ đạo kia giống như ăn cướp tranh nhau nồi cơm nửa sống nửa chín còn dư. Hơn nửa nồi cơm, ba người trực tiếp dùng cái muỗng lớn tranh nhau múc lấy múc để sạch sẽ, sau đó ngồi xổm trong nhà bếp mồm to ăn lên.

Ba người quỷ đạo vừa ngồi xuống, động tác nhất trí nhìn về phía con cổ trùng của cô, bộ dáng lười phản ứng, tiếp tục ăn cơm.

Liễu Vũ điều khiển cổ trùng thò lại gần, lén lút hít ngửi mùi cơm, thơm quá đi à!

Sau đó, Quỷ Nhất đột nhiên giơ chiếc đũa lên, Liễu Vũ chỉ nghe thấy một tiếng 'bẹp', tầm nhìn liền biến mất.

Hình như, con cổ trùng mà cô thả ra lúc nãy, đã bị Quỷ Nhất dùng đũa kẹp chết queo.

Linh cổ đó nha! Bị đôi đũa kẹp chết que. Cha này thiệt hung tàn.

Trương Tịch Nhan nói với Trương Kiều Nghiên: "Bà nội ba, chút nữa bà chiếu ứng cho Liễu Vũ xíu nha."

Trương Kiều Nghiên đáp: "Có chỗ tốt gì?"

Trương Tịch Nhan: "..."

Trương Kiều Nghiên đúng lý hợp tình nói: "Con không cho bà chỗ tốt, bà giúp con chiếu ứng cái rắm. Bạn gái của mình thì tự đi mà bảo vệ."

Trương Tịch Nhan yên lặng móc ra một viên huyết tinh đưa cho Trương Kiều Nghiên.

Trương Kiều Nghiên lập tức mỉm cười. Biết ngay mà, người của bộ lạc Ứng Long chết trong tay con bé nhiều như vậy, tất nhiên huyết tinh mà con bé thu được không hề ít. Điểm mấu chốt chính là Liễu Vũ đạo hạnh quá yếu, không thể lập tức hấp thu quá nhiều, với truyền thống thê nô nhiều đời truyền lại của Trương gia, Trương Tịch Nhan đương nhiên sẽ liều mạng tích góp đồ ăn cho Liễu Vũ rồi. Bà nói: "Con thấy bà giống loại người dùng một viên huyết tinh là có thể tống cổ đi sao?"

Vì thế, Trương Tịch Nhan dự định trình diễn một màn huyết tinh cho bà nội ba xem.

Trương Kiều Nghiên: Lão tổ tông thiệt quá là hung tàn.

Lộ Vô Quy đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương Kiều Nghiên, lấy trong balo ra một vật nhìn giống như sừng rồng: "Cái này là sừng long lươn, tinh hoa linh khí của phong thuỷ bảo huyệt ngưng tụ thành, tôi đổi với cô."

Trương Kiều Nghiên nhìn sừng rồng, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Phong thuỷ chi lực ngưng tụ thành hình sẽ hiện hoá ra hình dáng rồng, phượng, nhưng đó chỉ là hình chiếu chứ không phải vật thật, giống như sương mờ trôi nổi trong không khí, còn cái sừng trước mặt bà đã trực tiếp ngưng tụ thành vật chất, còn chứa đựng thiên địa nguyên khí trong đó. Đây chính là dùng pháp lực rất lớn ngưng tụ thiên địa nguyên khí ở phong thuỷ bảo huyệt mà có a. Bà nhanh nhẹn đưa viên huyết tinh trong tay cho Lộ Vô Quy, đổi lấy sừng rồng mà Lộ Vô Quy cầm, nhét cho Giò Heo đang uỷ khuất một viên âm châu, rồi cất hết đồ vào túi.

Sắc trời bắt đầu tối dần, âm khí từ dưới lòng đất tràn ra bao phủ thôn Liễu Bình.

Trong thôn một mảnh tĩnh mịch, tới tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Đến khi vệt nắng hoàng hôn cuối cùng biến mất phía sau núi, cả thôn chìm vào trong hắc ám.

Trong sân tối thui, đừng nói là đốt đèn, một cây nến cũng không thắp lên nữa là.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ngồi trên đống gạch phía sau nhà. Nàng gắt gao nắm chặt lấy tay của Liễu Vũ, lòng tràn đầy lo lắng. Nàng có nắm chắc đối chiến với Canh Thần, nhưng nàng không nắm chắc có thể bảo vệ được Liễu Vũ hay không. Lúc chiến đấu, nàng sẽ không thể phân tâm đi bảo vệ Liễu Vũ, thực lực của Liễu Vũ lại quá yếu, còn chưa đủ cho Canh Thần bóp một cái.

Càng ngày càng có nhiều âm khí trào ra từ cái giếng trong sân, tiếng nước động loáng thoáng vang lên.

Liễu Vũ nhìn chằm chằm cái giếng được đồn thổi là nơi đi thông hai giới Âm Dương, rất muốn chứng kiến thời khắc kỳ diệu sắp đến. Nói thực ra, cô có chút kích động và khẩn trương. Cô nhìn xung quanh xem những người khác đang ngồi rải rác trong sân.

Du Thanh Vi và Trương Kiều Nghiên mỗi người chiếm cứ một góc, bày ra tạo hình bổ giấc. Lộ Vô Quy và ba người quỷ đạo ngồi xếp bằng đả toạ. Trương Tịch Nhan thì nắm lấy tay cô, bộ dáng phụ nữ sa lầy vào tình yêu lo được lo mất. Đại Bạch quấn trên cánh tay Du Thanh Vi, đầu gác lên vai nàng ấy, ngủ tới chảy nước miếng.

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Thôi được rồi, các người đều là đại lão kiến thức rộng rãi, không hiếm lạ cũng không hứng thú với giếng Âm Dương." Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên tiếng của loài bò sát.

Đối với người tu luyện cổ thuật mà nói, thanh âm của các loại sâu trùng rắn rết vô cùng quen thuộc, cô dám chắc bản thân tuyệt đối không hề nghe lầm. Nhưng bây giờ mới cuối tháng giêng, còn chưa tới tháng hai thì rắn ở đâu ra?

Cô còn đang buồn bực thì một con rắn trắng có cái đầu to bằng nắm tay của người đàn ông trưởng thành ngoi lên khỏi miệng giếng. Chính giữa đỉnh đầu của nó có một cái sừng hình tam giác, phần đầu nhòn nhọn, nhìn sơ qua có chút giống với rắn cạp nong, nhưng toàn thân nó trắng tới mức không có một chút tạp sắc nào, sáng trong như ngọc, nhưng nó lại tản ra âm hàn chi khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người lộ ra ý đồ âm độc, khiến người không rét mà run.

Liễu Vũ theo bản năng tính thả Hoa Thần Cổ ra diệt trừ con rắn kia, nhưng sau đó lại thấy có thêm một con rắn khác ngoi đầu lên, con này nhỏ hơn con đầu tiên rất nhiều, nhưng tốc độ rất nhanh, nó nhanh nhẹn phóng ra khỏi miệng giếng, rồi đột nhiên dừng lại dựng đứng thân mình lên, như thể cảm giác được có nguy hiểm.

Cái giếng Âm Dương này, dường như không phải đi thông âm phủ, mà là thông thẳng xuống hang rắn hay gì, vô số âm xà bắt đầu từ trong giếng trào ra. Chúng nó không có rời đi, chỉ đứng chiếm cứ xung quanh miệng giếng, phảng phất như thể đang mở đại hội.

Người chơi cổ tất nhiên không sợ rắn, nhưng tình cảnh bây giờ quá quỷ dị, giống như có người kêu những con rắn này đến họp để mưu tính việc gì.

Liễu Vũ bỗng nhiên nghĩ ra gì đó nhìn về phía Đại Bạch, thấy cái khứa kia không biết đã thức dậy từ lúc nào. Tuy nó vẫn nằm vắt vẻo như cũ, nhưng ánh mắt lại dừng ở bầy rắn kia, rồng trắng ngốc nghếch ngày thường ham ăn mê ngủ vậy mà cũng có lúc toát ra khí chất vương giả không giận tự uy nha.

Cô nhỏ giọng nói với Trương Tịch Nhan: "Giếng Âm mở rồi kìa." Có phải nên đi xuống không?

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chờ tới giờ Tý đã. Em ngủ một chút đi." Nàng lấy điện thoại di động ra, hỏi Liễu Vũ: "Có cần gọi điện thoại cho người nhà không?"

Liễu Vũ nghĩ nghĩ, đang tính nhận lấy điện thoại của Trương Tịch Nhan thì nhìn thấy lượng pin báo chỉ còn 20%, sau đó pin tuột hết, tắt máy. Cô sửng sốt, lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy lượng pin từ 90% tuột một phát xuống 0%, điện thoại cũng tắt máy nốt.

Cô chớp chớp mắt: Có quỷ a.

Trương Tịch Nhan cất điện thoại: "Âm khí quá nặng, tất cả các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng." Chờ đợi vô cùng dài dòng, thời gian nhỏ giọt trôi qua.

Liễu Vũ ngồi mệt, thay đổi mấy cái tư thế, cuối cùng gối đầu lên đùi của Trương Tịch Nhan, vùi mặt vào ngực nàng. Nói thực ra, chỗ này trừ bỏ có chút âm trầm, thì hoàn cảnh này nọ vô cùng phù hợp và tốt đẹp đối với người tu luyện cổ thuật, những con âm xà kia càng là mỹ thực có sẵn không sợ bị đói. Cô đang suy nghĩ tới việc dời địa bàn về đây sinh sống, nếu như không phải đi tới Bất Chu Sơn.

Cô vùi mặt vào trong lòng Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan thì dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, dùng ánh mắt chuyên chú thâm tình nhìn cô, phảng phất như thể xem thế nào cũng không đủ.

Liễu Vũ lại cảm thấy đi đến Bất Chu Sơn cũng khá tốt, cô có thể dùng tư thế này quấn lên người Trương Tịch Nhan một vạn năm luôn.

Lúc cô thoải mái đến nỗi sắp ngủ thì Lộ Vô Quy đột nhiên đứng dậy nói: "Giờ Tý."

Kỳ thật Liễu Vũ không rõ cho lắm, tại sao mọi người cứ phải chấp nhất chờ tới giờ Tý mới đi được.

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng nâng Liễu Vũ dậy: "Khởi công rồi. Chút nữa em nhớ theo sát bà nội ba hoặc Du Thanh Vi nha."

Du Thanh Vi và bà nội ba cũng đã thức dậy, ba người quỷ đạo nhảy dựng lên, ném lại một câu: "Ba anh đây đi trước nhé." Sau đó thả người nhảy vào bên trong giếng Âm Dương.

Cái giếng ban ngày còn có thể múc nước nấu cơm, bây giờ đột nhiên có ba người nhảy vào, nhưng một tiếng nước vang lên cũng không có.

Liễu Vũ tò mò thò lại gần xem thử, chỉ thấy bên dưới giếng đen như mực, vách giếng và bên dưới đều là những cục đá màu đen do âm sát khí ngưng tụ lại giống hệt loại mà lúc trước cô từng nhìn thấy bên dưới lòng đất của Trương gia thôn.

Trương Tịch Nhan: "Chuẩn bị xong chưa?"

Du Thanh Vi giơ tay làm động tác "OK".

Trương Kiều Nghiên kéo Liễu Vũ lại sát bên người: "Theo sát bà."

Liễu Vũ: "..." Canh Thần còn chưa tới nữa mà!

Trương Tịch Nhan quay đầu lại nhìn Liễu Vũ một cái, lúc này mới giơ tay lên kết ấn, kích phát đại trận của thôn Liễu Bình.

Sau khi trận pháp bị kích phát, vô số âm sát khí từ dưới lòng đất phun trào lên.

Thôn trang nguyên bản thuộc về địa giới dương gian đột nhiên giống như bị thay đổi trời đất, từng ngọn núi và vách đá nguy nga cao chót vót được ngưng tụ từ âm sát khí đột ngột mọc lên, gió âm cuồn cuộn thổi tới phát ra tiếng kêu như quỷ khóc sói gào. Giếng Âm Dương giống như đập xả lũ, âm khí mãnh liệt dâng trào, hình thành một cây cột lớn bắn thẳng lên trời, rồi dật tràn ra bốn phía xung quanh. Đồng thời, ở một đầu khác của thôn, một cột âm khí giống như đúc cũng xuất hiện. Hai cây cột này ứng đối với hai ngư nhãn của Thái Cực Âm Dương.

Liễu Vũ đầy mặt hoảng sợ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, thầm nghĩ: "Đại lão, chị đang làm gì vậy?"

Trương Tịch Nhan đứng tại chỗ, hai tay kết ấn, tư thế vừa giống đang triệu hoán gì đó vừa giống như đang ngưng tụ lực lượng.

Xác thực đúng là đang ngưng tụ lực lượng.

Ngắn ngủi mấy phút, thôn Liễu Bình đã bị âm khí nồng đậm bao phủ toàn bộ, âm sát khí hội tụ trên bầu trời giống như mây đen áp đỉnh. Trương Tịch Nhan hét lớn: "Tế đàn, khởi!"

Giọng nói của nàng tuy nhẹ nhưng ổn trọng, lời vừa dứt, những núi đá nguy nga chênh vênh biến mất, thôn Liễu Bình lại hiện, bất đồng chính là, một toà trận đài vô cùng phức tạp do vô số âm sát khí giao hội mà thành xuất hiện ở trong thôn. Hai cái giếng Âm Dương chính là lực lượng chi nguyên của trận đài.

Mặt trên tế đàn trải rộng phù văn cổ xức phức tạp, vô số hồng quang giật tràn ra khỏi tế đàn.

Một cây đại thụ trải rộng dây đằng như Cù Long loáng thoáng hiện lên.

Cổ Thần Thụ!

Liễu Vũ có thể cảm giác được rõ ràng Cổ Thần Thụ xuất hiện, nó nhìn như cực gần, nhưng thực tế lại ở một nơi vô cùng xa xôi, hiện tại nó đang truyền đạt vị trí của nó cho cô biết. Cô chỉ cần đi theo phương hướng mà nó chỉ điểm, thì có thể tìm được nó. Ngay khi hư ảnh của Cổ Thần Thụ xuất hiện, trong đầu Liễu Vũ tựa hồ nhiều thêm một bức bản đồ, lộ tuyến rất rõ ràng, cô có một loại cảm giác, chỉ cần đi theo bản đồ này thì sẽ có thể quay trở về cố hương.

Quê hương, đang kêu gọi cô.

Cô cũng phát ra lời đáp lại, đại khái chính là: "Tôi ở đây." Bộ dáng này có chút ngu ngốc, nhưng... cô lại cảm giác như thể bản thân là con dân và đang được quê hương đón nhận. Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút quái lạ, quay đầu lại xem, Trương Kiều Nghiên và Du Thanh Vi đang dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn mình.

Cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Du Thanh Vi rút ra một cái gương đưa cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ nhận lấy, nhìn thấy mặt gương có khắc bát quái, vô cùng bóng loáng. Cô nghĩ thầm: "Kính chiếu yêu hả ta?" Rồi cầm lấy gương soi thử, bên trong không xuất hiện bộ xương khô quái nào, mà là bản thân vô cùng xinh đẹp của cô, còn tự mang Hoa Thần Cổ đặc hiệu, mỹ nhan và khí tràng mười phần đại lão. Hở, đợi một chút, giữa trán cô có cái quỷ gì vậy? Cô duỗi tay sờ sờ, lạnh băng bóng loáng, không lau đi được. Cô nhìn kỹ lại, một dấu đỏ giống như trong phim cổ trang hay make up nằm ngay giữa trán, có chút giống với nốt chu sa phong ấn giữa trán Du Thanh Vi. Cô hỏi: "Sao trán tôi nhiều ra một đạo phù sinh đôi với chị thế này?"

Du Thanh Vi cạn lời lấy cái gương lại.

Trương Kiều Nghiên xem như đã rõ vì sao giữa nhiều người như vậy mà Cổ Thần Thụ lại chọn Liễu Vũ gieo Hoa Thần Cổ, bà nói: "Con có thể đề phòng một chút được không, ai kêu con con cũng ứng là sao! Quỷ, gọi tên của người, người đáp lại thì sẽ bị quỷ câu hồn đi. Đại lão như vậy triệu hoán, con ứng tiếng, nếu sau này không làm được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Liễu Vũ hỏi: "Có ý gì ạ?"

Trương Kiều Nghiên nói: "Ý là, nếu chúng ta xử lý Canh Thần xong, hối hận, không muốn đi Bất Chu Sơn nữa, chúng ta còn có thể trở về tiếp tục hát karaoke ăn lẩu, còn con thì phải lên đường một mình. Nếu con không đi, đạo ấn ký ở giữa trán này sẽ trực tiếp lấy mạng con, làm cho con thần hồn câu tang." Bà điểm nhẹ lên đạo ấn ký ở giữa trán Liễu Vũ: "Từ chỗ này trực tiếp xỏ xuyên đại não và thức hải."

Liễu Vũ: "..." Cô nghẹn nửa ngày mới hỏi: "Sao mọi người không nhắc một tiếng."

Du Thanh Vi không còn lời nào để nói nữa! Đừng nói là quỷ, liền tính là người không thân tuỳ tiện kêu tên của cô, thì cô cũng phải xem rõ ràng đó là ai mới ứng tiếng chứ. Đấy gọi là thường thức, thân ái ạ.

Trương Kiều Nghiên: Liên quan gì tới bà đây.

Liễu Vũ uỷ khuất nhìn về phía Trương Tịch Nhan, bỗng thấy khí thế của Trương Tịch Nhan hoàn toàn thay đổi, khí tràng cực kỳ cường đại, phảng phất như biến thành một người khác. Cô có chút sợ hãi, gọi: "Tịch Nhan bảo bảo."

Trương Tịch Nhan quay lại nhìn cô, khẽ gật đầu, ứng tiếng với cô.

Liễu Vũ tức khắc an tâm.

Hồng quang chói mắt tràn ra, sau đó biến mất, cùng biến mất với nó còn có hư ảnh của Cổ Thần Thụ.

Thiên địa một mảnh tĩnh mịch, thôn Liễu Bình bị âm sát khí bao phủ giống như đã ấn nút tạm dừng.

Trương Tịch Nhan nói: "Đi thôi." Sau đó xoay người đi đến giếng Âm Dương đã không còn giật tràn âm khí ra ngoài.

"Trương Tịch Nhan —" Bỗng nhiên, một thanh âm từ nơi xa truyền đến, nhưng lại vang vọng trong tai mọi người như thể người nói đang ở kề bên, đó là giọng của Canh Thần.

Trương Tịch Nhan cười lạnh một cái, không chút do dự nhảy vào trong giếng Âm Dương.

Liễu Vũ biết gã Canh Thần kia hẳn là đã biết các nàng tính toàn rời đi, cho nên đang chạy tới, cô sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng nhảy vào giếng. Sau đó cô phát hiện ra một chuyện, lên tiếng hỏi: "Mấy con rắn lúc nãy đi đâu hết rồi?" Bây giờ không còn con nào hết trơn.

Không chỉ không có rắn, Đại Bạch cũng không thấy đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt