Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra khỏi phòng họp, Đào Tẩm đột nhiên nói: "Thôi đừng đến Thạch Khí, chỗ đó đông người."

Trần Phiêu Phiêu là nghệ sĩ, việc tụ tập hàng ngày không giống họ.

"OK," Arick hiểu ngay, lấy điện thoại ra, "Vậy để tôi tìm chỗ khác."

Đào Tẩm nói: "Đến Le Pavi đi, cậu đặt chỗ, phải đặt trước 1 tiếng, tôi tranh thủ về tắm rửa."

"Đắt lắm," Arick cười toe toét, "Vậy thì dùng ngân sách."

Đào Tẩm cười: "Dùng ngân sách của tôi, được không?" Lười nhìn biểu cảm nịnh nọt của Arick, Đào Tẩm rủ A Phi cùng về ký túc xá.

Trần Phiêu Phiêu nhìn theo bóng lưng Đào Tẩm, lòng như có đàn cá nhỏ bơi qua.

Cá voi trưởng thành, trở nên lạnh lùng, xa cách, khó nắm bắt hơn, nhưng phải thừa nhận, cũng quyến rũ hơn.

Năm năm trước, Đào Tẩm là mặt trời rực rỡ của thế gian, năm năm sau, chị như mặt trời ẩn sau mây, vẫn ấm áp, dịu dàng nhưng lại xa xôi, cao vời vợi.

Trợ lý kiểm tra hướng dẫn trên WeChat, cùng họ tìm đến căn phòng dành cho Trần Phiêu Phiêu. Gọi là phòng nhưng thực chất là cả căn homestay được thiết kế tinh tế, với những cột kèo chạm trổ cổ kính, sân nhỏ hai tầng bao quanh giếng trời vuông vức. Lúc này, ánh hoàng hôn đang vẽ lên hoa cỏ, chỗ sáng chỗ tối, chiếc xích đu trong sân nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Phòng của Trần Phiêu Phiêu ở trên tầng hai, là căn phòng tốt nhất, có một phòng khách rộng rãi, phòng ngủ lớn nằm khuất bên trong. Những chiếc vali đã được đặt ngay ngắn trên giá, trợ lý lấy đồ của mình ra, sau khi điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm cho Trần Phiêu Phiêu, nói rằng phòng mình ở ngay bên cạnh, sẽ về phòng sắp xếp đồ đạc trước.

"Em vất vả rồi," Trần Phiêu Phiêu nói, "Nếu em không muốn đi liên hoan, có thể không đi."

Cô nhìn thấy trợ lý nhỏ đang lén lút tìm kiếm đồ ăn ngon gần đó để đặt giao hàng.

"Không được, chị mới đến ngày đầu, em không yên tâm." Trợ lý lắc đầu, dù nhỏ hơn Trần Phiêu Phiêu hai tuổi nhưng lại có vẻ như một người chị.

"Được rồi. Vậy chị ngủ trên sô pha lát, đến giờ thì gọi chị dậy."

Trợ lý định đóng cửa, liếc thấy Trần Phiêu Phiêu nằm úp trên sô pha, chiếc váy xòe không đều như con cá vàng. Màu sắc của chiếc váy quá nhạt nhòa, cộng thêm làn da trắng bệch của Trần Phiêu Phiêu, con cá vàng ấy cũng như bị ô nhiễm, thoi thóp. Đột nhiên cô cảm thấy mềm lòng, không hiểu vì sao.

Cô gọi: "Chị Phiêu Phiêu."

"Hửm?" Trần Phiêu Phiêu mở mắt.

Trợ lý đóng cửa lại, rót một tách trà nóng, đưa cho Trần Phiêu Phiêu uống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt, hỏi: "Họ có bắt nạt chị không?"

Bắt nạt?

Trần Phiêu Phiêu nghĩ rất nhiều về câu hỏi này, nhớ đến có người cũng từng chân thành đặt đôi giày tuyết trước mặt cô, nói rằng, nếu có ai bắt nạt em, phải nói cho chị biết.

Còn bây giờ, người khác lại hỏi, liệu nhóm của người đó có bắt nạt mình không.

Trần Phiêu Phiêu nâng tách trà: "Sao em lại nói vậy?"

"Arick đó, em thấy chị ấy hơi ngạo mạn," lời này lẽ ra không nên nói, nhưng dù sao cô cũng không ở lại đây lâu, "Chị ấy còn gọi chị là 'ngôi sao' nữa."

"Chị không phải là ngôi sao hả?" Trần Phiêu Phiêu nghiêng đầu.

Không biết phải nói sao nữa.

Trần Phiêu Phiêu hiểu ý, cô tin Arick chỉ đùa, nhưng cũng hiểu rằng, không có người làm nghệ thuật nào thực sự đánh giá cao một diễn viên nổi tiếng xuất thân từ phim ngắn, nói thẳng ra cũng có cái hay của nó.

Cô nhấp ngụm trà: "Họ sẽ thích chị thôi."

Khẽ nhếch mép, mắt cong lên cười.

Bản thân chỉ hơi đắm chìm trong quá khứ chút, nhưng không chỉ cá voi mới trưởng thành, cáo lăn lộn trong bùn đất cũng biết cách chiến đấu.

Đã có hàng ngàn người yêu mến cô, ngay cả đạo diễn Tôn khó tính nhất cũng có thể chinh phục, tại sao Arick lại không thể? Thính Thính tại sao không thể? Fay tại sao không thể?

Trần Phiêu Phiêu cũng đi tắm, tẩy trang, thoa kem lót, mặc một chiếc váy voan nhuộm màu, tháo bím tóc ra, vừa hay là những lọn tóc xoăn lớn đầy quyến rũ. Cô đến Le Pavi với vẻ ngoài khá giản dị, đó là một nhà hàng mang phong cách đồng quê Pháp, chiếc bàn dài đặt trong sân, có giàn nho, có những dải đèn lấp lánh, có những thùng rượu gỗ chất đống lộn xộn, không khí thoang thoảng hương rượu trái cây chín.

Arick và mọi người đã yên vị, Trần Phiêu Phiêu ngồi đối diện, nhẹ nhàng nói: "Arick, vở kịch 'the drama of dust' mà chị vừa nhắc trong cuộc họp em tìm không thấy, chị có thể gửi cho em được không?"

Đó là vở kịch mà Arick đã đề cập ngẫu nhiên khi đưa ra ví dụ về biên kịch, cô hơi ngạc nhiên: "Được chứ, chúng ta thêm WeChat đi."

Cô đưa mã QR code lại gần: "Em có việc gì cứ liên hệ chị."

"Vuốt ve cún cưng cũng được sao?" Trần Phiêu Phiêu vừa quét mã QR để thêm bạn, vừa cười nói thêm một câu.

"Em biết chị nuôi chó à?"

"Ảnh đại diện của chị và con chó em thấy chiều nay là một phải không? Giống West Highland White Terrier?"

Arick yêu chó như mạng, lập tức bắt đầu trò chuyện, nói rằng con chó của mình bướng bỉnh vô cùng, lại còn bị rụng lông nghiêm trọng, nếu so với người thì chắc là hói đầu.

Trần Phiêu Phiêu chống cằm, mỉm cười lắng, dưới ánh đèn, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân.

Thính Thính cũng chống cằm nghe, "Chậc" một tiếng, rồi bất ngờ khen ngợi Trần Phiêu Phiêu: "Em xinh thật đấy."

Lời khen ấy rất chân thành, bởi lẽ họ gặp gỡ biết bao nghệ sĩ, đáng lý không còn mấy ấn tượng. Nhưng Trần Phiêu Phiêu lại có nét đẹp rất cuốn hút, đặc biệt là dưới ánh đèn đêm, làn da như mờ ảo, mang đến cảm giác như lạc vào một giấc mơ.

Chẳng trách đạo diễn Tôn chọn, "Người Trong Mộng", Trần Phiêu Phiêu quả thực là người bước ra từ trong mơ.

Trần Phiêu Phiêu gật đầu, còn nghiêm túc hơn cả Thính Thính: "Em cũng thấy vậy."

Cả bàn ăn im phăng phắc một thoáng, sau đó bùng nổ tiếng cười, Thính Thính cười khanh khách như vịt kêu: "Em hài hước thật đấy."

Ban đầu, họ không định dùng diễn viên nổi tiếng cho vở kịch này, nhưng trợ lý của đạo diễn Tôn đột nhiên gửi hồ sơ của Trần Phiêu Phiêu, họ không mấy hào hứng. Chiều nay khi Trần Phiêu Phiêu đến, đúng là phong cách ngôi sao ra phố, kính râm to bản, trang điểm lộng lẫy, còn mang theo trợ lý, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đào Tẩm.

Thật khó để có ấn tượng tốt.

Không ngờ, tính cách lại khá dễ thương.

Việc phá băng diễn ra cực kỳ nhanh, chỉ sau vài câu trò chuyện, Đào Tẩm đã đến.

Cô mặc áo hai dây xám đen, quần thể thao có dây rút, tóc rẽ ngôi giữa buông xõa trên vai, mang theo hương thơm ẩm ướt. Thông báo về bữa ăn đã được gửi đến những người khác trong nhóm, vì vậy bàn ăn khá đông, bên phải Trần Phiêu Phiêu vừa hay có chỗ trống, Đào Tẩm ngồi xuống.

Trần Phiêu Phiêu ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đào Tẩm.

Vẫn là hương tuyết tùng, nhưng không phải là loại của Chloe, mà là Mefisto, hương tuyết tùng ở nốt hương cuối càng thêm lạnh lẽo, cao quý và cô độc.

Cô hất tóc ra sau trong làn hương thơm thoang thoảng, hỏi Arick đối diện: "Gọi món chưa?"

"Ăn xong rồi." Arick trả lời.

"Vậy tôi đi à?"

Mọi người cười ồ lên, Fay nói: "Chưa lên đâu."

Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu không chào hỏi, cũng không nhìn nhau. Họ tùy ý trò chuyện với những người khác, thỉnh thoảng ăn một pizza. Chẳng mấy chốc, rượu trái cây được mang lên, không khí trở nên sôi động. Những người trẻ tuổi tụ tập, câu chuyện rôm rả xoay quanh các bộ kịch hợp tác, xu hướng hiện tại, về một nhà sản xuất đang nổi điên trên Weibo mắng khán giả là "lợn rừng không biết thưởng thức cám ngon", hay về một vở nhạc kịch hát nhép bị khán giả yêu cầu hoàn tiền ngay tại chỗ.

Những câu chuyện thêm ly kỳ, nồng độ rượu càng cao, khiến những gương mặt vốn nghiêm nghị cũng ửng hồng, những chiếc lưỡi vốn kín đáo cũng bắt đầu hoạt ngôn.

Đào Tẩm ngồi một bên lặng lẽ uống, thi thoảng mới tiếp lời.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy lòng mình nặng trĩu khi từ những câu chuyện phiếm, cô nhận ra một sự thật: Đào Tẩm ở Anh gần một năm và mới trở về không lâu.

Hóa ra bao nhiêu lần cô lướt xem vòng bạn bè của Đào Tẩm là vô ích, ngay cả tin nhắn nhận được cũng lệch múi giờ mà cô không hề hay biết.

Cuộc vui tiếp diễn, một chàng trai cao gầy, có phần điệu đà xuất hiện.

Anh ta dường như là một diễn viên quen thuộc với mọi người, từng tham gia vài dự án chung. Vừa đến, đã sà vào cạnh Đào Tẩm trêu đùa.

"Tẩm ơi, lâu quá không gặp, chắc nhớ anh mà em gầy đi nhiều rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ xíu này này."

"Biến thái," Fay mắng, "Tránh xa ra chút coi!"

Dù là gay cũng phải giữ mình, anh ta mà dám động tay động chân thì cứ thử xem.

Đào Tẩm cắn ống hút cười, nụ cười ấy lọt vào tầm mắt Trần Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu đã hơi say, cô cảm thấy rượu đang cuộn trào trong lòng, đầu óc choáng váng, hơi thở cũng nặng nề, như thể đang xúi giục cô làm gì đó.

Cảm giác gần như không thể kìm nén, hương tuyết tùng như đang lột bỏ lớp áo lý trí của cô, từng mạch máu căng tràn, thôi thúc cô hành động.

Cô muốn chiếm lấy Đào Tẩm, trong mơ, trong hiện thực, trong căn phòng nào đó, hay ngay tại đây.

Cô ghét cảm giác này, chị thân thiết với cả thế giới, chỉ duy nhất với Trần Phiêu Phiêu là xa lạ.

Nhưng rõ ràng người từng cắn lên cổ cô, từng đi vào cơ thể cô, khiến cô mê man thốt ra những tiếng "đừng" và "thêm nữa", tất cả là cô.

Thật nực cười, tất cả chỉ là "đã từng".

Trần Phiêu Phiêu từ từ mở hé đôi mắt nóng bừng, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghiêng người trò chuyện với trợ lý. Giọng nói của cô trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt cũng vậy, hàng mi dài rũ xuống yếu ớt, đôi chân thon dài vắt chéo dưới lớp váy, cảm giác ngứa ngáy dễ chịu.

Trợ lý nhìn theo chân Trần Phiêu Phiêu, đột nhiên chỉ vào một điểm: "Chị Phiêu Phiêu, chỗ này của chị có một vết cắn sưng lên kìa."

"Thật sao?" Trần Phiêu Phiêu cúi đầu kiểm tra, giọng nói như rong biển trôi nổi trên mặt nước.

"Đúng vậy," trợ lý đưa tay gãi nhẹ, "Có ngứa không?"

Trần Phiêu Phiêu thầm cầu nguyện đó chỉ là vết muỗi đốt, chứ không phải côn trùng gì từ phố cổ.

"Ngứa," Trần Phiêu Phiêu cười nhẹ, hơi thở run rẩy, đôi mắt long lanh như sương: "Gãi một cái là ngứa thật đấy."

Giọng cô nhỏ nhẹ, thì thầm, khiến trợ lý bỗng cảm thấy mặt nóng bừng, nói: "Ôi, em quên mang theo thuốc chống muỗi rồi."

"Không sao, chỉ bị cắn một vết thôi."

Trần Phiêu Phiêu vén tóc sang một bên, ngồi thẳng dậy, gắp thức ăn.

Ăn thêm vài miếng, bỗng cô nghe thấy giọng Đào Tẩm bên tai: "Hình như quên chào em rồi."

"Hửm?"

"Sau này khi tập luyện, tốt nhất em nên mặc quần áo đơn giản để dễ quan sát chuyển động cơ thể hơn." Đào Tẩm nghiêng đầu nhẹ, nhìn Trần Phiêu Phiêu.

Ánh mắt của Trần Phiêu Phiêu bị Đào Tẩm thu hút, cô mím môi, vô thức lướt qua sống mũi và đôi môi của Đào Tẩm.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Đào Tẩm, cô vội vàng né tránh.

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

"Không có gì."

Họ trao đổi một đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa không khí ồn ào náo nhiệt, ngắn đến mức thậm chí không thể coi là một cuộc trò chuyện thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro