Chương 6: Nói chuyện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những người bạn đồng hành"

-------------------------

6. Dưới ánh mặt trời không có chuyện mới gì xảy ra. Hôm sau tỉnh lại, Chu Như Tâm vẫn bắt đầu công việc thường ngày của mình. Bọn nhỏ trong lớp vẫn cười xán lạn như ánh mặt trời, cũng vẫn phát ra tiếng "A" lớn lớn khi lão sư giao bài tập cho.

Kỳ thật Chu Như Tâm cho bài tập cũng không nhiều lắm, chỉ là tất cả mọi người đều biết Tiểu Chu lão sư dễ bị "khi dễ" nhất, cho nên luôn thích đùa nàng: "Lão sư lão sư, hôm nay đừng cho bài tập nha?" Nếu không thì là: "Lão sư lão sư, hôm nay làm một đề, chỉ một đề thôi, được không?"

Chu Như Tâm vẫn luôn cười cười: "Ừm? Được nha, hôm nay không có bài tập, chỉ có có vài đề luyện tập thôi..."

"Xí!" Bọn nhỏ cũng cười.

Mỗi ngày đều là như vậy, đi học, soạn bài, sửa bài tập, thỉnh thoảng tâm sự với mấy bạn nhỏ, bất tri bất giác cũng qua một ngày.

Gần đây Ngũ Hiền quả thật thay đổi rất nhiều, biểu hiện rõ ràng nhất, đương nhiên không phải là nàng nghiêm túc trong tiết Toán, kỳ thật nàng cũng tính là luôn nghiêm túc trong tiết Toán, mà thay đổi rõ ràng nhất là nàng vậy mà lại tới văn phòng hỏi những vấn đề trong môn Vật lý.

Trong lòng Chu Như Tâm biết rõ nàng cũng không thích Vật lý lắm, lý do thì thật là hết nói, chỉ vì lão sư Vật lý là nam. Thật ra Ngũ Hiền là một đứa nhỏ thông minh, qua việc nàng chỉ nghe một chút trong tiết Toán mà có thể đạt bảy tám chục điểm, đủ thấy thiên tư (1) của nàng không kém. Cho nên Chu Như Tâm thấy môn Vật lý của nàng không tốt, vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, sau này hỏi lại mới biết nàng không thích môn Vật lý, hỏi lý do, vậy mà lại là vì lão sư Vật lý là nam, hết biết nói gì luôn.

Chỉ là, có một số việc, dù biết, cũng chưa chắc có hướng giải quyết. Cho nên Chu Như Tâm cũng không có nói gì về chuyện này. Không nghĩ tới, hiện tại Ngũ Hiền không chỉ có bắt đầu nghiêm túc nghe giảng trong tiết Vật lý, mà còn sẽ đến văn phòng hỏi bài lão sư Vật lý, xem ra đứa nhỏ này là thật sự quyết định hăng hái tiến về phía trước.

Đương nhiên, không có người lão sư nào không thích học sinh biết tiến tới, cho nên hôm nay, sau khi Ngũ Hiền lại một lần đi vào hỏi vài câu Vật lý, lão sư Vật lý thực khoe khoang nói với Chu Như Tâm: "Tiểu Chu lão sư, xem ra về sau môn Vật lý của Ngũ Hiền cũng sẽ tốt giống như môn Toán đó."

Chu Như Tâm cười: "Được vậy thì tốt, môn Vật lý ở sơ trung dễ học hơn môn Toán nhiều, nói không chừng Vật lý rất nhanh sẽ là môn học tốt nhất của em ấy đó."

Lão sư Vật lý cũng cười, cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Mà nè, Như Tâm Như Tâm, quan hệ của cô với A Kiên như thế nào?"

Chu Như Tâm biết A Kiên là đại biểu môn Vật lý của lớp Ngũ Hiền: "Cũng được đi, ôi, hình như quan hệ của tôi với đứa nhỏ nào cũng tính là tốt đi."

Lão sư Vật lý "Hừ" một tiếng: "Cô dạy có hai lớp, tổng cộng cũng chỉ có sáu mươi mấy người, còn dạy một lần là ba năm, quan hệ nếu là không tốt, cô nhất định phải xem lại mình đó. Cô thử dạy bốn lớp giống tôi xem?"

Chu Như Tâm nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy đúng vậy, trường học chúng ta cũng nên thêm hai lão sư Vật lý nữa, một khối tám lớp mà chỉ có hai người các anh, thật đúng là vất vả."

Lão sư Vật lý cũng không tiếp tục càu nhàu nữa: "Như Tâm, cô biết tôi mới nhận lớp từ đầu tháng ba, cho nên đối với tình huống của bọn nhỏ cũng không hiểu rõ lắm. Ừm, là như vầy, thành tích của A Kiên trong đợt thi thử này rõ ràng giảm xuống, tôi hỏi em ấy tại sao lại như vậy, em ấy chỉ nói không có gì, cũng không chịu nói với tôi nhiều hơn, cô tìm cơ hội thích hợp giúp tôi hỏi một chút nha."

Môn Toán của A Kiên vẫn luôn là số một số hai trong lớp, cũng không thấy thất thủ lần nào, cho nên Chu Như Tâm chưa bao giờ phát hiện cậu bé có chỗ nào không thích hợp, vừa nghe lão sư Vật lý nói như vậy, lập tức nhớ trong lòng: "Tốt."

Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông sắp tới rồi, tất cả lão sư đều đang nỗ lực hết sức, đại bộ phận bọn nhỏ tự nhiên cũng phấn đấu không thôi trong núi sách biển đề.

Chỉ là bởi vì lời nói của lão sư Vật lý, cho nên trong lúc đang dạy học Chu Như Tâm cố ý quan sát A Kiên một chút.

Thấy A Kiên lúc nên nghe giảng bài thì nghiêm túc nghe giảng bài, lúc nên làm bài tập thì chuyên tâm làm bài tập, cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, chỉ là rốt cuộc là Chu Như Tâm có tâm, nên cuối cùng phát hiện sau khi tan học A Kiên không nói đùa với các bạn học như lúc trước, mà là một người ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài phát ngốc.

Hơn nữa, hiện tượng này vẫn xảy ra liên tục.

Sau khi quan sát hai ba ngày, Chu Như Tâm cũng cảm thấy có lẽ nên nói chuyện với A Kiên mới được.

Nhưng mà, vô luận là việc học hay bài tập A Kiên cũng đều làm tốt, nên dùng lý do gì nói chuyện với hắn đây?

Ngày này khó được Chu Như Tâm sửa xong bài tập chuẩn bị bài xong sớm, nhìn xem thời gian, ừm, hôm nay chắc là có thể tan tầm đi về sớm một chút. Các đồng nghiệp trong văn phòng gần như đã về hết.

Nhìn phía phòng học, khối chín đã tan học, nghĩ nghĩ, Chu Như Tâm đi đến phía ngoài phòng học của lớp Ngũ Hiền các nàng, không biết A Kiên còn trong phòng học hay không? Nếu còn, vẫn là tâm sự với hắn đi.

Chu Như Tâm ỷ ở cạnh cửa nhìn nhìn, không thấy A Kiên, chẳng qua là, cặp sách trên chỗ ngồi vẫn còn đó, chắc là ra ngoài chơi bóng rồi. Nàng biết A Kiên luôn thích đánh bóng rổ, càng khẩn trương học tập, càng nên có một phương thức thả lỏng.

Không nhìn thấy A Kiên, Chu Như Tâm quay lại văn phòng, chuẩn bị trở về.

Ngay lúc vừa tắt máy tính, thu dọn balo xong chuẩn bị trở về, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc: "Báo cáo."

Chu Như Tâm khẽ mỉm cười nhìn về phía A Kiên đang đứng ngoài cửa: "Mau vào đi, A Kiên, hiếm thấy em tìm cô, có chuyện gì sao?"

A Kiên đi đến, đứng trước mặt Chu Như Tâm, đứa nhỏ lúc cười có chút thẹn thùng này, bây giờ lại có vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Chu lão sư, bây giờ cô có thời gian không ạ? Em muốn trò chuyện với cô."

Chu Như Tâm vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: "A Kiên, em cao thật nha? Chắc hơn 1m75 ha, đứng trước mặt cô cao lắm đó, ngồi xuống đi."

Chờ sau khi A Kiên ngồi xuống, Chu Như Tâm cúi người về phía trước: "Lão sư cô đây, là một người rất rảnh rỗi, ừm, A Kiên muốn nói chuyện gì?"

A Kiên chần chờ một chút, nhấp nhấp môi: "Lão sư, năm đó lúc cô học trung học, có bạn thân không ạ?

Chu Như Tâm nói: "Là lúc học sơ trung hay là lúc học cao trung?

A Kiên nói: "Đương nhiên là lúc học sơ trung nha."

Chu Như Tâm trầm ngâm một chút: "Trước khi cô trả lời vấn đề của em, có thể hỏi em một vấn đề trước không?"

A Kiên trả lời: "Đương nhiên có thể."

"Vì sao A Kiên muốn hỏi cô một vấn đề như vậy vậy?

A Kiên nhẹ nhàng thở dài: "Lão sư, bởi vì em cảm thấy cô đơn lúc ở trong lớp. Đặc biệt là vào học kỳ này, em luôn cảm thấy mình không có đề tài nào để nói với các bạn. Cho nên, em muốn hỏi một chút lão sư cô lúc trước có từng cảm thấy cô đơn giống vậy không ạ?"

Chu Như Tâm tỉ mỉ hồi ức một chút: "Lúc học sơ trung, cô không có người bạn thân đặc biệt nào. Nhưng mà, cô cũng không có cảm thấy cô đơn."

A Kiên nhìn Chu Như Tâm, trong ánh mắt có khó hiểu: "Không có bạn thân đặc biệt, hẳn là sẽ cảm thấy cô đơn mới đúng."

Chu Như Tâm năm đó, có từng cảm thấy cô đơn sao?

Trong trí nhớ, Chu Như Tâm trước nay đều không có bạn bè. Gió xuân tới, người vì cánh diều bay cao mà cùng hoan hô với nàng, không phải bạn bè, mà là cha. Đêm hè, người phe phẩy quạt hương bồ xua đuổi muỗi nói chuyện phiếm với nàng, là cha. Gió thu nổi lên, người đi đến trong núi ngoài ruộng thu hoạch cùng với nàng, là cha. Vào đông đầy trời tuyết bay, người ngồi bên cạnh bếp lò nói chút chuyện thú vị trong sách với nàng, là cha.

Ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, Chu Như Tâm dần dần lớn lên, người vẫn luôn làm bạn bên nàng chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn là cha.

Cô đơn sao? Hình như thỉnh thoảng cũng sẽ hâm mộ hai câu "Người ta đều có anh em chị em" gì đó, cha sẽ cười cười nói: "Như Tâm, con xem, ba ba mua cái bánh cho con, toàn bộ cái bánh đều là của con, nếu là có thêm anh em chị em gì đó, con cũng chỉ có thể ăn nửa cái thôi nha." Được rồi.

Trong đội sản xuất có sáu bảy người học tiểu học, cuối cùng thuận lợi thi đậu sơ trung cũng chỉ có một mình Chu Như Tâm.

Cho nên, lúc lên sơ trung Chu Như Tâm về nhà nhắc mãi chuyện khó có thể nói chuyện với người trong lớp, ba Chu nói với nàng: "Như Tâm, nếu con cảm thấy đề tài của con và đối phương không hợp, đó cũng không phải bởi vì con hoặc là đối phương có cái gì không tốt, chẳng qua là bởi vì các con không phải là bạn đồng hành."

Chu Như Tâm thời niên thiếu cũng không phải rất hiểu rõ lời cha nói, vì thế ba Chu bắt đầu chậm rãi giải thích cho nàng, vì sao lúc học tiểu học các bạn nhỏ và nàng không có đề tài chung. Một đứa nhỏ sau khi tan học về nhà thì lập tức nghiêm túc hoàn thành bài tập, cùng với một đứa nhỏ sau khi tan học về nhà thì lập tức tập trung vào các loại trò chơi, tự nhiên sẽ không có nhiều đề tài chung.

Mỗi người đều có cuộc đời của mình, con đường này tiếp tục đi như thế nào, đều do bản thân mình quyết định.

Con đường nào, cũng là đường, không có tốt hay không tốt, những phán đoán đúng sai đó, đều chỉ là lời nói qua kinh nghiệm của người đời mà thôi.

Từ từ, Chu Như Tâm bắt đầu tự hỏi cái gì là con đường thuộc về mình, cũng biết chỉ cần bản thân mình vẫn luôn tiếp tục nỗ lực, khẳng định có thể tìm được những người bạn đồng hành của mình.

Ba năm học sơ trung, Chu Như Tâm vẫn luôn nỗ lực như vậy, không có thời gian đi cảm thụ cô đơn.

Nhìn đứa nhỏ có chút mờ mịt trước mắt, Chu Như Tâm chậm rãi nói tới những lời mà cha từng nói với mình năm đó.

"A Kiên, em biết, lớp chúng ta là lớp thường, chuyện không thể phủ nhận là, tuyệt đại đa số người lớp chúng ta chỉ có thể học trung chuyên hoặc chức trung, muốn vào những trường này cũng không cần điểm rất cao, cho nên bọn họ không có tâm lý khẩn trương là chuyện bình thường. Nhưng là A Kiên em không giống vậy, em không đơn giản chỉ là muốn học cao trung, mà là muốn học trường cao trung trọng điểm, cho nên em chỉ muốn nắm chặt mỗi một khắc mà ôn tập, vì thế nên giữa em và bọn họ có sự khác nhau rõ ràng, chuyện này là bình thường."

Sau khi trầm mặc một lát, Chu Như Tâm tiếp tục nói: "Cô cũng không cho rằng nghề nghiệp có phân chia sang hèn, cho nên cô cũng không cho rằng nhất định phải lên cao trung học đại học mới là cuộc sống thành công. Chỉ là, mỗi người chúng ta có thiên phú khác nhau, mục tiêu mà mỗi người theo đuổi cũng không giống nhau, mỗi người đều hẳn là vì những gì mình theo đuổi mà nỗ lực, A Kiên, tin tưởng cô, chờ em học một trường cao trung tốt, em sẽ phát hiện rất nhiều người bạn đồng hành có mục tiêu theo đuổi giống em."

A Kiên trịnh trọng gật gật đầu: "Dạ, em hiểu rồi. Lão sư, em sẽ cố gắng hết sức, em nhất định phải thi đậu trường cao trung mình muốn. Cảm ơn lão sư."

Chu Như Tâm vỗ vỗ bả vai cậu bé: "Cô cũng không hoài nghi là em sẽ có tương lai rất tốt, A Kiên, chúng ta cùng nhau cố lên. Trễ rồi, mau chút về nhà đi."

A Kiên đứng dậy tạm biệt, một mặt cười cười: "Về đến nhà nhắn tin cho cô đúng không ạ?"

Chu Như Tâm "Ừ" một tiếng, nhìn theo đứa nhỏ rõ ràng thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi này đi ra ngoài, không tự giác than nhẹ một tiếng, thu dọn đồ đạc, tan tầm về nhà.

-------------------------

(1) Thiên tư: tư chất, phẩm chất tự nhiên giúp người ta đạt kết quả tốt trong một loại hoạt động nhất định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro