Chương 5: Vòng bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Năm tháng làm cho ngay cả chúng ta cũng không thể nhận ra bản thân mình"

-------------------------

5. Duyên phận trên đời là điều khó nắm lấy nhất, rất nhiều chuyện phát sinh đều bắt nguồn từ một việc nhìn như không liên quan gì.

Trên bàn cơm, các bạn nam tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, Chu Như Tâm ăn không nhiều lắm, không lâu sau đã buông đũa, bưng chén trà nhỏ, mỉm cười nhìn các bạn học tâng bốc hoặc phá đám nhau, đều là lạc thú.

Bởi vì Trương Bân Bân không chịu uống rượu, Chu Văn lại đang chê cười Trương Bân Bân "Sợ vợ", Trương Bân Bân trả lời hắn một câu "Nhà có vợ hiền chồng không bị tai họa bất ngờ", Chu Văn nghe được lời này có chút không vui, Lý Hiểu Ba nhanh chóng ở một bên nói: "Ai cũng đều có duyên pháp của mình, không cần cưỡng cầu người khác cũng giống mình". Hà Khiết Oánh lại đi qua uống với Chu Văn một ly, mọi người mới lại tiếp tục cười nói.

Lúc nói chuyện, Chu Như Tâm đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa, nói là năm đó có văn nhân lấy đối đáp của Tần Cối và phu nhân của hắn viết thành một câu đối, vế trên là lời nói của Tần Cối: "Khái! Phó bổn táng tâm, hữu hiền thê hà chí nhã thị?" Vế dưới lấy lời nói của phu nhân trả lời: "Ngạt! Phụ tuy trường thiệt, phi lão tặc bật đáo kim tiêu!" Được rồi, mỗi người tự có duyên pháp của mình, quả nhiên từ xưa đến nay đều là như vậy.

Nhìn tất cả mọi người lại cười nói tiếp, Hà Khiết Oánh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu ngừng ly, chuyên tâm hăng hái chiến đấu với đầu cá trong chén mình. Chu Như Tâm mỉm cười nhìn người phụ nữ bằng tuổi này, nội tâm nhẹ nhàng cảm khái: năm tháng tựa hồ đặc biệt ưu ái Hà Khiết Oánh, đều là phụ nữ ba mươi tuổi, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của năm tháng, vẫn là dáng vẻ của năm đó, nghĩ đến mình lại là chưa già đã yếu sao?

Hà Khiết Oánh cuối cùng cũng ăn xong đầu cá, lau lau khóe miệng, vừa nhấc đầu liền thấy được nụ cười hốt hoảng của Chu Như Tâm.

Mọi người là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học cũng có thỉnh thoảng qua lại, Hà Khiết Oánh tự nhiên là biết cuộc sống của Chu Như Tâm. Chỉ là nhân sinh luôn luôn giống như trời đông uống nước lạnh, ấm lạnh chỉ là tự mình biết. Người khác an ủi như thế nào cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa.

Hà Khiết Oánh làm bộ căn bản không có chú ý tới sự thất thần của Chu Như Tâm, thân mật tới gần nàng: "Như Tâm Như Tâm, WeChat của cậu có thêm mình chưa? Lãn thư ngốc như cậu, khẳng định là không có, mau thêm mình đi."

Chu Như Tâm khó hiểu nhìn nàng nói: "Mình có số điện thoại di động của cậu rồi mà, nếu muốn tìm cậu trực tiếp gọi điện thoại cho cậu là được rồi, mình rất ít lên WeChat, cho nên không có thêm WeChat của cậu. Bình thường nhóm chat công việc của trường học chúng mình đều là dùng QQ đó."

Hà Khiết Oánh mới mặc kệ những chuyện này: "Thêm đi thêm đi, thỉnh thoảng cậu đi lên nhìn là được rồi, mình biết cậu bận rộn. Các bạn học bây giờ không có ai dùng QQ nữa, đều nói chuyện phiếm bằng WeChat thôi."

Vì thế Chu Như Tâm mở balo ra định lấy di động thêm WeChat của Hà Khiết Oánh.

Chu Như Tâm thuộc về loại người ngày thường gần như sẽ không cầm di động, tự nhiên không phải tộc cúi đầu, di động hầu như cũng chỉ dùng để nghe điện thoại mà thôi, dùng xong cũng tùy tay để vào ngăn nào đó của balo. Ừm, có lẽ có người sẽ hỏi, nàng không có lên QQ sao? Đương nhiên là có, chỉ là, ở trường lên mạng bằng máy tính của trường, về nhà lên mạng bằng máy tính ở nhà, mà lúc ra ngoài, Chu Như Tâm cũng sẽ không nói chuyện công việc, cho nên, QQ trên di động trên cơ bản là không có sử dụng, nàng lại rất ít chơi WeChat gì đó, nói đến, 2GB lưu lượng một tháng trên di động của Chu Như Tâm trên căn bản thật là lãng phí. Chỉ là, Chu Như Tâm sống một mình, cũng không có gánh nặng gì, lãng phí thì lãng phí đi, dù sao một tháng cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Chu Như Tâm tìm trong chốc lát vẫn không tìm được di động, Hà Khiết Oánh thấy nhịn không được chê cười nàng: "Xem cậu kìa, vẫn là sinh hoạt ngu ngốc như vậy, nếu ai cưới cậu giống như cưới một cái bảo bối về nhà chăm sóc."

Trong lúc nói giỡn, Hà Khiết Oánh cũng thò đầu qua giúp nàng nhìn xem, không có nhìn thấy di động, nhưng lại nhìn thấy tờ giấy kia: "A, đây là cái gì? Wow, Như Tâm Như Tâm, đây là do cậu viết hả? Lấy cho mình nhìn xem."

Hà Khiết Oánh hứng thú bừng bừng lấy tờ giấy kia ra, ồ, điện thoại di động nằm ở phía dưới tờ giấy, thật là tìm thấy lại không tốn công sức nào. Vì thế Chu Như Tâm thêm WeChat của Hà Khiết Oánh, sau đó hai người cùng nhau xem tác phẩm thư pháp kia, trên đó viết 《 Lan Đình tập tự 》của Vương Hi Chi.

Chữ của Chu Như Tâm, tự nàng cho rằng chỉ được hai chữ tinh tế, chỉ là bây giờ, máy tính đánh chữ ngày càng phổ biến, nếu không cũng là đánh chữ trên di động, trừ phi là người muốn có một sở trường đặc biệt, người bình thường thật sự không có chút kiên nhẫn nào để luyện chữ, vì thế, Hà Khiết Oánh nhìn một bút chữ này tự nhiên cảm thấy rất khó gặp.

"Như Tâm, mình chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè nha, cậu không ngại chứ?" Hà Khiết Oánh vừa nói vừa lấy di động ra.

Chu Như Tâm tự nhiên không sao cả, vì thế để nàng lấy ra di động nghiêm túc chụp hai tấm ảnh, chỉ là vì tờ giấy này đặt trong balo nên có chút nếp uốn, khẳng định là không thể giao cho Chủ tịch công hội, ừm, thật sự chỉ có thể viết lại một lần nữa.

Kỳ thật mỗi một lần họp lớp cũng đều như vậy, chính là mọi người ở bên nhau ăn ăn uống uống, nói chút chuyện vặt, sau đó tan cuộc. Đương nhiên, những người thân nhau sau khi tan cuộc sẽ chậm rãi đi với nhau một chút, nói nói những việc riêng không thể kể rõ ở trước mặt mọi người.

Tỷ như nói, ngày đó sau khi tan cuộc, Hà Khiết Oánh lôi kéo Chu Như Tâm chậm rãi cùng đi qua con đường lớn ở ven sông, những tranh đấu trong việc làm ăn, những xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu, con gái nhỏ khóc lóc, cũng chậm rãi từ miệng Hà Khiết Oánh vào tai Chu Như Tâm, sau đó lại từng cái tan vào gió sông.

Con đường dù dài cỡ nào cũng sẽ có kết thúc, những gian khổ của nhân sinh đều phải tự mình trải qua, kết quả cũng là mỗi người tự đi con đường của mình, trước khi tạm biệt, Chu Như Tâm ôm ôm Hà Khiết Oánh, người phụ nữ này, cũng coi như là thật rộng rãi, dường như luôn vô tâm vô phế vui cười trước mặt người khác, thỉnh thoảng than tiếc cũng chỉ có thể ở buổi tối bên bờ sông nói cho mình nghe một chút.

Ngày đó về nhà, sau khi rửa mặt Chu Như Tâm nằm ở trên giường xem di động, mở ra vòng bạn bè trên WeChat, quả nhiên thanh thông báo có nội dung mới, Hà Khiết Oánh đã đăng hai tấm ảnh, một tấm đương nhiên là 《 Lan Đình tập tự 》của Chu Như Tâm, một tấm khác là một tấm card viết một ít lời khen tặng, chữ viết có chút quen thuộc, Chu Như Tâm nhìn nhìn, lại ngẫm lại, rốt cuộc đi đến kệ sách tìm cuốn sổ nhật ký thời cao trung năm đó của mình, một đôi so sánh, vậy mà đúng thật là chữ viết lúc Chu Như Tâm học cao trung viết. Thật là làm khó Hà Khiết Oánh bảo quản được tốt như vậy!

Hà Khiết Oánh để status đi kèm hình là "Năm tháng biến thiên", được rồi, thật không hổ là học sinh ban Văn năm đó, Chu Như Tâm bình luận một câu: "Năm tháng làm cho ngay cả chúng ta cũng không thể ra bản thân mình", hơi hơi mỉm cười, thở dài rồi ngủ.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đoản Tiểu Quân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro