Chương 4: Họp lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Hiểu Ba"

-------------------------

4. Buổi họp lớp được hẹn ở một nhà hàng chuyên về món cay gần Hoa Thành Hối (1).

Lúc Chu Như Tâm đến đó, Lý Hiểu Ba cũng vừa đến. Lý Hiểu Ba là lớp trưởng lớp cao trung của Chu Như Tâm, làm người luôn nhiệt tình, cho nên các bạn học ở bên này đều không hẹn mà cùng cam chịu hắn là người phụ trách buổi họp lớp. Vì đảm bảo buổi họp lớp có thể thuận lợi tiến hành đúng giờ, mọi người đã lập một cái quy định bất thành văn, chính là các bạn học mỗi người mỗi năm nộp lên 500 NDT làm phí tham gia buổi họp lớp, Lý Hiểu Ba tự nhiên là người giữ khoảng phí này.

Nhìn thấy Chu Như Tâm đi vào, Lý Hiểu Ba lộ ra nụ cười lớn: "Như Tâm, lại đã lâu không gặp rồi!" Chu Như Tâm ngượng ngùng cười cười: "Thực xin lỗi, Ba ca, vào lần họp lớp trước đúng lúc bị cảm nặng, không phải là vì sợ lây bệnh cho mọi người sao, cho nên mới không tới. Anh xem, hôm nay em tích cực hưởng ứng lời anh kêu gọi biết bao nhiêu."

Chu Như Tâm vẫn luôn thân cận với Lý Hiểu Ba hơn nhiều so với những người bạn khác.

Trên đời có nhiều chuyện, phần lớn là phải xem duyên phận. Lúc trước, Chu Như Tâm từ nông thôn đi đến trong huyện học cao trung, mặc dù chỉ là một huyện thành nho nhỏ, nhưng mà đối với một người luôn sinh trưởng ở thâm sơn cùng cốc như Chu Như Tâm tới nói, tất cả đều là xa lạ mà mờ mịt.

Sau đó, có một ngày như vậy, lúc chủ nhiệm lớp là Phương lão sư đang cùng một đám đứa nhỏ nói chuyện phiếm, giống như vô tình nhàn nhạt nói: "Nha, Như Tâm, em xem, đúng lúc em cùng Hiểu Ba đều là đứa trẻ từ nhỏ không có mẹ, hiếm thấy có duyên cùng học chung một lớp, tuổi của Hiểu Ba lại lớn hơn em chút, không bằng kết làm anh em đi."

Vì thế cứ như vậy, Chu Như Tâm có thêm một người "anh trai". Lúc mẹ của Lý Hiểu Ba ly thế, hắn chỉ mới sáu bảy tuổi, một đứa bé trai nho nhỏ phải học được chiếu cố tốt sinh hoạt của mình từ nhỏ, cho nên, hắn thành thục ổn trọng hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi. Lúc trước nghe được chủ nhiệm nói như vậy, hắn còn thật lòng thương tiếc người "em gái" này, tự nhiên sẽ chăm sóc tốt Chu Như Tâm.

Nhớ đến lúc học cao nhị (lớp 11), nhà ăn của trường Chu Như Tâm bọn họ vẫn sử dụng hình thức ăn chung nồi, nghĩa là tám người làm thành một bàn, một cái hộp đựng phần cơm của tám người, trên bàn là bốn năm món ăn. Nhưng mà, thiếu niên hơn mười tuổi, lượng cơm ăn đều rất lớn, rất nhiều lúc một phần cơm kia không thể thỏa mãn nổi dạ dày không đáy, tự nhiên sẽ có một vài bạn nam to khỏe du tẩu khắp nơi ở nhà ăn, cướp đoạt đồ ăn trên bàn người khác. Lúc này, nếu ai hơi đến muộn một chút, khó tránh khỏi việc ngay cả phần đồ ăn của mình cũng sẽ không được ăn.

Lúc này, sức mạnh của anh trai Lý Hiểu Ba lập tức có tác dụng, hắn thân cao chân dài, học xong là thẳng đến nhà ăn, luôn là có thể giúp Chu Như Tâm "bảo quản" tốt một phần đồ ăn kia. Được anh trai chiếu cố như vậy, Chu Như Tâm hưởng thụ hơn nửa năm. Sau đó, Lý Hiểu Ba có người thích, mặc dù Lý Hiểu Ba luôn mãi cường điệu mình tuyệt đối sẽ không "trọng sắc khinh muội", nhưng Chu Như Tâm vẫn là kiên trì không cho hắn lại "bảo quản" đồ ăn cho mình. Nhưng mà, phần tình nghĩa anh em này lại vẫn luôn kéo dài tiếp tục.

Cho dù sau này, Lý Hiểu Ba học ban Văn, phần tình nghĩa này cũng không có bởi vậy mà xa cách. Không nghĩ tới, sau này hai người cư nhiên thi vào cùng một trường đại học. Trong một quãng thời gian dài, Chu Như Tâm thấy khó hiểu nhất là, Lý Hiểu Ba tốt như vậy, đường tình yêu lại không được thuận lợi. Lần lượt xem hắn lâm vào tình yêu, lần lượt nhìn đến hắn say rượu thương tâm vì thất tình, việc duy nhất Chu Như Tâm có thể làm chẳng qua chỉ là giúp hắn mua rượu lúc hắn thất tình mà thôi.

Lúc học đại học năm bốn, sau một lần Lý Hiểu Ba lại thất tình, quyết định đi xa, không bao giờ nghĩ trở lại cái quê nhà có quá nhiều hồi ức thống khổ này của hắn nữa. Sau đó, lúc hắn xa ở tha hương gặp được người vợ hiện tại, thuận lý thành chương kết hôn sinh con, nhiều năm sau, hồi ức về chuyện lúc trước, Lý Hiểu Ba cười cười: "Ai mà không có thời niên thiếu khinh cuồng chứ? A, không đúng, Như Tâm em còn không có trải qua, ha ha."

Chu Như Tâm cũng cười cười: "Ba ca, thật ra anh muốn nói em không có thời niên thiếu chứ gì?"

Lý Hiểu Ba nhìn người "em gái" nhiều năm qua của mình, bất tri bất giác trong giọng nói thêm phần thương tiếc: "Như Tâm, so với nói em không có thời niên thiếu, không bằng nói em vẫn luôn quá hiểu chuyện."

Hiểu chuyện cũng tốt, không hiểu chuyện cũng tốt, cuộc sống sẽ mài giũa những góc cạnh của chúng ta, làm chúng ta biến thành dáng vẻ như hiện nay.

Lúc trước, Chu Như Tâm cũng không biết còn có những người bạn cùng lớp khác cũng làm việc ở Hoa Thành. Là do sau này khi công tác của Lý Hiểu Ba được điều động tới Hoa Thành vào mấy năm trước, liên hệ từng người một, mới có những lần thỉnh thoảng họp lớp này. Cũng bởi vì người "anh trai" thời niên thiếu này đã đến, Chu Như Tâm mới cảm thấy mình có vài phần tự giác là người ở Hoa Thành.

Mỗi lần Lý Hiểu Ba tổ chức họp lớp, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, Chu Như Tâm nhất định sẽ tới, hơn nữa còn tới sớm, bởi vì cũng chỉ có lúc trước khi tất cả mọi người đều đi vào, nàng mới có chút thời gian tâm sự với Lý Hiểu Ba. Chờ đến lúc những người khác đều đến đầy đủ, Lý Hiểu Ba phải chăm sóc mọi người, tự nhiên không có thời gian nói chuyện với Chu Như Tâm.

Cho nên ngày này Chu Như Tâm cũng đến từ sớm, hai người nhàn nhàn nói chút chuyện trong công việc, cuộc sống. Không bao lâu, những người khác cũng lục tục tới, Lý Hiểu Ba lập tức gọi nhân viên phục vụ lên đồ ăn.

Kỳ thật, những buổi họp lớp như vậy, ở bất kỳ nơi nào cũng đều tương tự nhau, chính là mọi người tụ tập đầy đủ với nhau, ăn ăn uống uống, nói chút những chuyện vặt, thỉnh thoảng hồi ức chút quá khứ, mặc sức tưởng tượng tương lai. Có lẽ lại qua mấy năm, mọi người sẽ bắt đầu trêu chọc con cái của nhau.

Chu Như Tâm luôn ăn không nhiều lắm, cũng không am hiểu nói chuyện phiếm với người khác, trường hợp như vậy, nàng đều từ từ ăn một ít, thời gian còn lại trên cơ bản chính là ngồi ở chỗ kia nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện phiếm. Kỳ thật, nhìn những khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ này, nghe mọi người nói chuyện phiếm, những chuyện quá khứ đã qua đi tựa hồ lại ập vào trước mặt, lại tựa hồ xa xôi giống như kiếp trước.

Chu Văn đồng học lúc học cao trung đã bị các bạn nữ bầu thành người có chủ nghĩa đàn ông, quả nhiên hắn cưới một cô gái người Khách Gia (2) hoàn toàn xem chồng là trời, ở nhà gần như đều là hắn quyết định, mỗi lần họp lớp hắn đều sẽ lơ đãng khoe ra địa vị "lão gia" của hắn một chút, lúc mọi người cùng nhau khởi xướng uống rượu hoặc là đánh bài linh tinh, hắn đều hưởng ứng, cũng không lo lắng người vợ ở nhà cáu kỉnh.

Trương Bân Bân đồng học lúc học cao trung nổi tiếng với hình tượng nãi du tiểu sinh (3), Chu Như Tâm vẫn luôn nhớ rõ năm đó hắn vì một cái kiểu tóc "Quách Phú Thành", không tiếc chống đối với Phương lão sư, thà rằng viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ cũng tuyệt đối không chịu thay đổi kiểu tóc. Không nghĩ tới vị tiểu sinh phong lưu này cuối cùng lại cưới một người vợ làm y tá có thủ đoạn lợi hại, ngay cả thẻ tiền lương đều do vợ bảo quản, hắn chỉ cần phụ trách làm việc mà thôi. Mỗi một lần họp lớp, hắn là bạn nam duy nhất không uống rượu, bởi vì người vợ y tá kia của hắn rất coi trọng ẩm thực khỏe mạnh, kiên quyết không cho hắn uống rượu.

Hà Khiết Oánh và Chu Như Tâm là hai bạn nữ "duy nhị" trong nhóm bạn cùng lớp ở Hoa Thành, lúc cao trung nàng nổi danh vì tính tình tốt, sau khi thành niên vẫn dịu dàng như vậy, lấy một người đàn ông có khả năng buôn bán, trong chuyện làm ăn khó tránh khỏi có chút những chuyện không thể nói nói, nàng cũng chưa bao giờ vì vậy có tranh chấp với người đó từng , Chu Như Tâm luôn cảm thấy người phụ nữ như Hà Khiết Oánh thật là một người vợ tốt. Nhưng mà, sau đó theo trình độ quen thuộc của hai người, Chu Như Tâm ngược lại cũng biết Hà Khiết Oánh nữ sĩ (4) cũng không phải là người dịu dàng như bề ngoài của nàng như vậy, rất nhiều lúc, chẳng qua là lười so đo mà thôi, cơ mà đó là chuyện sau này.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có bạn học lớp khác tới liên hoan, Chu Như Tâm cũng không quen, mọi người cũng là ăn bữa cơm tình nghĩa mà thôi. Bởi vì chuyện xưa của Lý Hiểu Ba có thể đủ để viết một bộ sách, cho nên vào mỗi lần họp lớp, tất cả mọi người đều thích "nói năm đó", chủ yếu là lấy tình sử dữ dội của Lý Hiểu Ba làm mồi. Đương nhiên, tiền đề là vị phu nhân bình dấm chua kia của Lý Hiểu Ba không ở bàn, ha ha.

Tuy nói tất cả mọi người đều biết phần tình nghĩa anh em của Chu Như Tâm và Lý Hiểu Ba, nhưng cũng đều biết bộ sách về tình sử kia của Lý Hiểu Ba không có liên hệ gì với Chu Như Tâm. À, cũng từng có một lần liên hệ duy nhất, là lúc niên thiếu khinh cuồng, có người chê cười Lý Hiểu Ba thất tình n lần: "Ba ca Ba ca, cậu và Chu Như Tâm quan hệ gần gũi như vậy, so với luôn thất tình, còn không bằng tìm cậu ấy làm bạn gái luôn đi?"

Lý Hiểu Ba lúc ấy bởi vì thất tình vừa mới uống nguyên một cân Nhị Oa Đầu, đương trường nảy sinh ác độc nói: "Tìm em ấy? Cho dù mình thất tình lần thứ 9999, một vạn lần cũng vẫn sẽ không tìm em ấy."

Sau đó, lúc các bạn học đang đùa giỡn với nhau, có người nhắc tới việc này, có người nhiều chuyện hứng thú bừng bừng hỏi Chu Như Tâm: "Như Tâm Như Tâm, Ba ca nói như vậy, cậu cũng không tức giận sao? Chậc chậc, người ta chính là hạ thấp cậu nha."

Chu Như Tâm cười: "Không không không, anh ấy nói như vậy, đây mới là thật sự tốt với tôi, chúng tôi có thể làm anh em, nhưng tuyệt đối không thể làm người yêu, bởi vì tôi tuyệt đối không thích hợp với anh ấy."

Người bạn nữ vừa hỏi chuyện kia quan sát Chu Như Tâm kỹ lưỡng, xem dáng vẻ nàng không phải là nói mát, rất là buồn bực: "Như Tâm, tôi xem cậu trừ bỏ nhiều thịt một chút, mặt khác cũng rất không tồi nha, mũi ra mũi mắt ra mắt, đặc biệt chỉ nhìn khuôn mặt này một cách đơn thuần, còn thật tú khí (5) nha, như thế nào không thích hợp cậu ấy chứ? Người này cũng quá xem nhẹ cậu à."

Chu Như Tâm nhìn nụ cười vô ngữ của nàng: "Không phải tất cả tinh hoa của tôi đây đều nằm ở trên mặt sao."

Bất cứ lúc nào, trong lòng nàng vẫn luôn coi Lý Hiểu Ba là anh trai, nàng biết rõ Lý Hiểu Ba người này cực kỳ có chủ nghĩa đàn ông từ trong xương, cố nhiên là thích chăm sóc phái yếu, nhưng đồng thời tuyệt nhiên cũng không cho phép một nửa của mình chống đối mình, mà Chu Như Tâm, vẫn luôn là một người cực kỳ độc lập tự chủ, cảnh ngộ cuộc đời như vậy, làm nàng sớm học cách biết rõ con đường đời của mình thì tự mình đi, cho nên nàng tuyệt đối tuyệt đối không thích hợp Lý Hiểu Ba. Lý Hiểu Ba nói lần thứ một vạn vẫn cũng không tìm nàng, đây là lời nói do tự hiểu lấy bản thân mình.

Nhiều năm về sau, sau một lần liên hoan, Chu Như Tâm cùng người đã ôm ấp vợ con là Lý Hiểu Ba đi qua con đường ven sông thật dài, gió sông thổi tới, mơ hồ có hơi hơi thở dài, Chu Như Tâm hỏi Lý Hiểu Ba "Ba ca Ba ca, cho dù là quá tẫn thiên phàm (6), vì sao anh lại lựa chọn một người phụ nữ như vậy?"

Sau khi Lý Hiểu Ba trầm mặc thật lâu: "Như Tâm, chị dâu em có ưu điểm của chị dâu em."

Chu Như Tâm cũng không hề nói gì nữa. Trên đời có nhiều việc, đều là trời đông uống nước lạnh, chỉ có tự mình biết.

Hôn nhân thích hợp hay không, giống như giày có hợp chân hay không, chỉ có chính đương sự mới rõ ràng, cái nhìn của người khác, chẳng qua đều là xem hoa trong sương nhìn trăng trong nước.

Trương Bân Bân thì không thích người vợ không chủ kiến kia của Chu Văn, mà Chu Văn thì khẳng định sẽ không tiếp thu một người phụ nữ mà ngay cả việc mình ra ngoài uống rượu cũng phải quản.

Có lẽ, hết thảy đều là an bài tốt nhất của trời xanh.

Chu Như Tâm một mặt chậm rì rì gắp đồ ăn, một mặt cười ngâm ngâm nhìn các bạn học trên bàn cơm mặc sức tưởng tượng năm đó.

Đề tài là Lý Hiểu Ba khơi mào tới, nói chính là những cuộc trò chuyện ban đêm của đám con trai năm đó. Các thiếu niên mười mấy tuổi, ban ngày chịu áp lực của việc học, trước khi ngủ, tự nhiên muốn tìm chút đề tài có thể phát tiết những tình cảm mãnh liệt không chỗ sắp đặt của mình.

Trương Bân Bân cười nói: "Nhớ rõ khi đó mọi người thích nhất chính là xếp hạng các bạn nữ trong lớp, ai nha, Khiết Oánh, khi đó cậu rất nổi tiếng, dù là do ai xếp hạng, cậu cũng luôn nằm trong top 3."

Chu Văn phụ họa nói: "Thật sự thật sự, cho dù là do người năm đó có người trong lòng như Ba ca xếp hạng cũng xếp cậu trong top 3."

Hà Khiết Oánh hơi hơi mỉm cười: "Các cậu cứ nói bừa đi, năm đó nếu như tôi nổi tiếng như vậy, làm gì đến nỗi tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn còn độc thân."

Lý Hiểu Ba trả lời: "Không phải là vì sợ theo đuổi không được sao, năm đó tất cả mọi người đều là người nhát gan, chỉ biết mạnh miệng."

Chu Như Tâm đang ở một bên vỗ nhẹ nhẹ vai Hà Khiết Oánh: "Ôi, Khiết Oánh, cậu đừng không tin, mình nhớ rõ cho dù là lúc những người trong ký túc xá nữ xếp hạng, cậu cũng luôn nằm trong top 3 đó."

Hà Khiết Oánh "chậc" một tiếng trả lời nàng: "Như Tâm cậu cũng đừng tới xem náo nhiệt, một con mọt sách như cậu nghe được trong ký túc xá có người xếp hạng chúng ta lúc nào hả?"

Chu Như Tâm khó được nghiêm túc lên: "Thật sự thật sự, ngày đó lúc thi đại học xong, nhà cậu gần nên đi về, những người ở xa như tụi mình thì vẫn còn ở ký túc xá, nên lão Hà khởi xướng mọi người thảo luận về bảng xếp hạng con gái trong lớp với nhau, mình nhớ rõ Giai Giai hạng nhất, nữ thần Tiêu Tiêu của Ba ca hạng hai, hạng ba chính là cậu."

Mọi người vừa nghe đều cười nói: "Wow, thật luôn, xem ra con gái lớp chúng ta cũng công bằng công chính ghê, top 3 này giống y như đám con trai chúng mình xếp hạng luôn. Như Tâm Như Tâm, cậu có nhớ những thứ tự còn lại không?"

Chu Như Tâm nói: "Mình chỉ nhớ mình là lão Cửu, đáng thương là lớp chúng ta tổng cộng chỉ có 10 bạn nữ thôi."

Lý Hiểu Ba thiếu chút nữa cười phun: "Tôi phỏng chừng các cậu là dựa vào cân nặng đảo lại xếp hạng."

Hà Khiết Oánh trấn an vỗ vỗ Chu Như Tâm: "Khuôn mặt của Như Tâm của mình vẫn là có thể gặp người, chớ sợ chớ sợ."

Được rồi được rồi, Chu Như Tâm nhìn xem bản thân mình, nhìn nhìn lại Hà Khiết Oánh: "Khiết Oánh, cậu tu luyện thành tinh từ lúc nào vậy, dáng người này so với năm đó càng thêm ma quỷ."

Hà Khiết Oánh oán niệm trả lời: "Từ lúc mình trở thành một người làm quảng cáo sáng tạo đó."

Cái đề tài này tạm thời kết thúc, các bạn nam bắt đầu một vòng kính rượu mới, Hà Khiết Oánh cũng bị kéo vào vòng đấu rượu, Chu Như Tâm tiếp tục phấn đấu cùng món cá hầm cải chua yêu thích của nàng.

-------------------------

(1) Hoa Thành Hối: còn gọi là Mall of the World, là 1 khu thương mại ở Quảng Châu (Hoa Thành là 1 trong những biệt danh của Quảng Châu).

(2) Người Khách Gia (Hakka): còn gọi là người Hẹ, là một tộc người Hán có tổ tiên được cho là gốc gác ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Tây ở miền bắc Trung Quốc cách đây 2700 năm. Hiện nay người Khách Gia tập trung ở các vùng miền Nam Trung Quốc như tỉnh Quảng Đông, tây Phúc Kiến, Giang Tây, nam Hồ Nam, Quảng Tây, nam Quý Châu, đông nam Tứ Xuyên, các đảo Hải Nam và Đài Loan.

Một số người nổi tiếng là người Khách Gia: Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn), Đặng Tiểu Bình, Lý Quang Diệu, Trương Quốc Vinh, Châu Nhuận Phát, Trần Tiểu Xuân, Phạm Văn Phương,...

(Nguồn: https://vi.wikipedia.org)

(3) nãi du tiểu sinh: người đàn ông trẻ tuổi, ngọt ngào, hơi nữ tính

(4) nữ sĩ: tiếng tôn xưng đối với phụ nữ

(5) tú khí: tinh tế, thanh lịch

(6) quá tẫn thiên phàm: ngàn chiếc thuyền đã qua, ẩn dụ đã trải qua nhiều chuyện

Bắt nguồn từ bài thơ "Mộng Giang Nam kỳ 2" của Ôn Đình Quân, bộc lộ hết nỗi lòng của những thiếu phụ mong chồng đi xa trở về.

"Sơ tẩy bãi,

Độc ỷ Vọng Giang lâu.

Quá tẫn thiên phàm giai bất thị,

Tà huy mạch mạch thuỷ du du,

Trường đoạn bạch tần châu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro