Chương 12. Sau khi kết hôn: Nguyện có kiếp sau (hoàn phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em gái còn nhỏ, làn da non nớt, con hôn mạnh như vậy dễ làm em bị thương," Tần Ý Nùng từ trong hồi ức trở lại, dịu dàng nhắc nhở Tần Gia Ninh.

"Dạ, con biết rồi mẹ, lần sau con sẽ chú ý hơn," Tần Gia Ninh nhìn em gái với hai gò má đỏ bừng trên gương mặt trắng như tuyết, không khỏi cảm thấy tự trách.

Tần Gia Ninh quen với việc hiểu chuyện, Tần Ý Nùng hắng giọng, rồi đưa em gái lại cho cô bé.

Bé con vui vẻ nhào nhào vào lòng chị, y y nha nha phun bong bóng, hai tay mũm mĩm siết chặt cổ Tần Gia Ninh.

Tần Ý Nùng chỉ vào một gian phòng lớn, nói: "Ôm em gái vào nhà chính đi, ông bà nội, chú và dì đều ở đó. Mẹ sẽ đến ngay."

"Vâng."

Tần Ý Nùng vuốt tóc dài của Tần Gia Ninh, nói: "Đi thôi."

Ngoài nhà gió bấc rít gào, trong phòng lại được đốt lò sưởi ấm áp. Một đám đông người chen chúc trong nhà chính rộng rãi, hoặc đứng hoặc ngồi, tốp năm tốp ba vừa ăn quà vặt vừa trò chuyện phiếm. Thỉnh thoảng có người cười thúc giục: "Nói để cho chúng ta đến dự lễ đầy năm, sao bé con còn chưa tới nữa? Tiệc đầy tháng cũng không tổ chức, Giám đốc Tần ngày ngày đều lo lắng cho bà xã đến không thấy mặt mũi đâu, không để cho người ta thấy được chút tin tức nào."

Lâm Nhược Hàn, cái người này nôn nóng đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài xem sao." Nhâm Tinh Nguyệt kéo kiểu nào cũng không ngăn được cô.

Cửa phòng mở ra, Tần Gia Ninh liền ôm em gái bước vào.

"Dì Lâm, dì Nhâm."

Khắp phòng, các chú dì đều ngạc nhiên: "Ồ, Ninh Ninh đã lớn như vậy rồi sao."

Tần Gia Ninh mỉm cười nhã nhặn, khóe môi khẽ giương nhẹ.

Lâm Nhược Hàn nói tiếp: "Lúc mẹ và mommy của con kết hôn, con mới chỉ cao ngang hông." Cô đưa tay ngang hông để so so, sau đó cảm thán nói, "Thời gian trôi nhanh quá."

Tần Gia Ninh ngạc nhiên: "Sao con thấy dì Lâm còn trẻ hơn cả bảy năm trước vậy ạ?"

Lâm Nhược Hàn nghe xong lời này thì lập tức cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt.

Lâm Nhược Hàn sờ soạng tìm kiếm mọi nơi một hồi, không tìm ra món quà nào tốt, liền hào sảng nói: "Lần sau con đến nhà dì chơi đi, muốn gì lấy nấy."

"Vâng, cám ơn dì Lâm."

Lâm Nhược Hàn cúi đầu tỉ mỉ xem xét bé con trong lòng Tần Gia Ninh: "Gia Nhi có vẻ lớn lên không ít rồi, để dì ôm một chút nhé?"

Lâm Nhược Hàn vươn tay về phía bé con, bé con không hề sợ người lạ, ai ôm cũng vui vẻ. Lâm Nhược Hàn ôm lấy bé Gia Nhi vừa tròn tuổi vào lòng, những người khác đứng quanh đó đều tỏ ra hối hận do không kịp đánh đòn phủ đầu qua giành trước.

Hàn Ngọc Bình và Lương Thục ngồi tại ghế chủ vị, mỉm cười nhìn cả phòng náo nhiệt.

Tần Gia Ninh chậm rãi bước đến, kêu lên: "Ông nội, bà nội."

Hàn Ngọc Bình cười gật đầu.

Lương Thục lấy hầu bao thêu hoa đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đưa cho Tần Gia Ninh. Tần Gia Ninh mở ra thấy bên trong có một lá bùa vàng.

Lương Thục dịu dàng nói: "Trước đây, bà đã vào chùa cầu bình an, tổng cộng có bốn lá bùa, phù hộ cho cả nhà ta bình an. Lá bùa này là dành cho con."

"Cám ơn bà nội." Tần Gia Ninh khẽ cúi đầu, tựa vào đầu gối Lương Thục, nhu thuận dán mặt vào lòng bà. Lương Thục dịu dàng vuốt tóc cô bé.

Hàn Ngọc Bình nghiêng đầu nhìn, đáy mắt chợt lóe lên ngân ngấn nước mắt.

Không thể ngờ được ông, Hàn Ngọc Bình, khi về già lại được con cháu quây quần bên gối, ba đời cùng sống dưới một mái nhà, thật sự mãn nguyện rồi.

Gia Nhi được mọi người "truyền tay" nhau. Trong nhà chính vang lên tiếng cười đùa không ngớt.

Khi Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao cùng nhau bước vào, bầu không khí trong nhà chính lại càng trở nên náo nhiệt hơn.

Lâm Nhược Hàn một tay vẫn đang đùa với bé con, nhưng đầu đã xoay lại, chế nhạo: "Hai người làm gì đó? Mỗi ngày ở cùng một chỗ dính dính vẫn chưa đủ, lại chạy đi đâu hẹn hò à?"

Tần Ý Nùng thản nhiên đáp: "Đến phòng bếp xem giữa trưa có thể làm được món gì để chặn miệng chị lại."

Cả phòng cười vang.

Văn Thù Nhàn cất cao giọng: "Bánh mật!" Cô nàng bây giờ cũng không còn là tân binh mới vào nghề, đã có thể sánh ngang với mọi người.

Tần Ý Nùng nhìn cô nàng, rất tán thành, gật đầu: "Chủ ý này không tệ, dùng keo 502 bôi một lớp lên mặt ngoài."

Lâm Nhược Hàn nói: "Cô là người sao?" Cô dùng đầu ngón tay trêu chọc cằm bé con, "Con nói xem, mẹ con có phải rất xấu với dì không?"

Bé con há miệng, bất ngờ cắn ngón trỏ của cô bằng chiếc răng cửa vừa nhú.

Lâm Nhược Hàn "A" một tiếng rút tay về, cả kinh nói: "Đến mức vậy sao? Dì chỉ nói mẹ con có một câu thôi mà? Con hiểu được dì nói gì nên cắn dì sao?"

Tần Ý Nùng tiến lại, ôm bé con lên, cười đắc chí: "Xin lỗi nhé, nhưng đây chính là gia đình bao che khuyết điểm cho nhau đấy." Cô ấy hôn lên mặt con, "Thật ngoan, mẹ dẫn con đi chọn đồ vật đoán tương lai nha."

Lâm Nhược Hàn đành chán nản đứng một mình.

Trên nền đất lạnh, vải đỏ được trải ra, các vật phẩm cho nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai được sắp xếp cẩn thận trên một bàn tròn bằng gỗ lim. Theo thứ tự, đó là từ điển, bút lông, cây thước, bàn tính, con dấu, ống nghe bệnh và một đĩa DVD màu lam của phim 《 Bản sắc 》, đại diện cho ngành điện ảnh.

Vì để tránh cho bé con bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của hai người mẹ là diễn viên, làm quấy nhiễu phán đoán của bé nên chỉ sử dụng phiên bản có chữ.

Gia Nhi được đặt trên tấm nệm êm ái, nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai bắt đầu với sự quan tâm của mọi người.

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao mỗi người nắm một tay Ninh Ninh, giữ cô bé ở giữa hai người, chăm chú quan sát.

Gia Nhi ngồi xuống yên vị vững chắc.

Sau đó, ba phút trôi qua...

Bé con vẫn lù lù ngồi yên vị vững chắc, không động đậy.

Mọi người: "..."

Một người tính tình nóng nảy nhỏ giọng thúc giục: "Con ra chọn gì đó đi, chọn đại cái gì cũng được."

Gia Nhi không chịu chọn món nào, bé an vị, đôi mắt tinh tinh thần thần to tròn sáng rực như nho đen, nở nụ cười với hai má lúm đồng tiền rõ ràng. Làm cho người liên tưởng bé như một quốc vương đang khảo sát lãnh thổ, xung quanh là một vòng người lớn tựa như thần dân của bé.

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng nghe thấy tiểu tổ tông mở miệng, âm thanh ngọng nghịu nhưng đầy dễ thương gọi: "Chị." Sau đó, bé dùng tứ chi bò về phía Tần Gia Ninh.

Bị chị gái ngăn lại, chỉ vào bàn đầy vật phẩm, nói: "Em chọn trước một cái. Cầm lên, cầm."

Bé con nghiêng đầu, nhặt lên món gần nhất trước mặt mình - cái đĩa ánh sáng màu lam của 《 Bản sắc 》, nhìn chị gái rồi tiếp tục bò.

Tần Gia Ninh mở tay đón, bé con từ bàn tròn bò vào trong lòng Tần Gia Ninh, cười khanh khách.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, tiếp theo là khai tiệc. Tần Gia Ninh nói: "Mẹ, con đưa em về trước được không ạ?"

Tần Ý Nùng nói: "Không vội, con xem trong bàn này có cái gì muốn cầm không?"

Tần Gia Ninh: "???"

Tần Ý Nùng thấp giọng, vẻ tự trách: "Lúc trước mẹ bận quá, không kịp làm lễ đầy năm cho con. Con muốn chơi thử chọn đồ vật không?"

Tần Gia Ninh ngạc nhiên rồi cười nói: "Không cần đâu mẹ, con lớn rồi mà."

Tần Gia Ninh giao em gái cho dì cho bé bú rồi dỗ bé ngủ, sau đó ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.

Sau bữa tiệc, có một tiết mục đặc biệt: chiếu phim phóng sự hôn lễ của Tần Đường. Bộ phim riêng tư này chỉ có Tần Đường xem qua, ngay cả Tần Gia Ninh cũng lần đầu tiên được xem. Những người từng tham gia hôn lễ lộ ra vẻ hoài niệm, cười nói về những kỷ niệm xưa. Còn những người không thể dự lễ thì nuối tiếc đến xanh cả ruột, chỉ có thể nhìn thu hình để giải đỡ thèm.

Tần Gia Ninh chuyên chú xem phim phóng sự, thỉnh thoảng quay đầu lại thấy mẹ đang tựa vào vai mommy, hai người luôn tay trong tay, ánh mắt rạng ngời, mặt đối mặt đều tràn đầy hạnh phúc.

Xuân qua hạ đến, thu qua đông tới.

Gia Nhi, giờ đã hai tuổi, bước đi chập chững với đôi chân ngăn ngắn đáng yêu. Bé con đặc biệt hiếu động, chỉ cần người lớn lơ là một chút là sẽ bị bé con làm một pha "tập kích" bất ngờ - chẳng hạn như đâm sầm vào chân vào đùi, không phải nói, đau điếng.

Tần Gia Ninh từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa suy nghĩ về bài toán hai phút trước đang làm dở. Ánh mắt cô bé dán vào mâm đựng trái cây trên bàn, không phòng bị, bỗng nhiên bị Gia Nhi đâm sầm tới làm mất thăng bằng, suýt nữa ngã sấp xuống.

Trong phòng tập thể dục, Tần Ý Nùng đang chạy bộ thì nghe thấy tiếng gào từ ngoài vọng vào: "Tần Gia Nhi!"

Sau đó là tiếng truy đuổi, đùa giỡn, rồi đến tiếng Gia Nhi kêu khóc: "Mẹ..."

Tần Ý Nùng bước chân trên máy chạy bộ chững lại, nhanh chóng điều chỉnh nhịp điệu.

Đường Nhược Dao mặc áo thể thao croptop, đang tập lực kéo, bắp tay mỏng manh nhưng săn chắc. Cô hít sâu rồi nói: "Chị không đi cứu con bé sao?"

Tần Ý Nùng nhấc mí mắt lên: "Chính con bé gây họa, chị làm gì phải cứu?"

Đường Nhược Dao cong môi cười cười.

Tần Ý Nùng đều đặn tốc độ chạy, nói: "Cũng không biết Gia Nhi giống ai mà ngày càng nghịch ngợm, khác với Ninh Ninh, có đôi khi chị nghĩ đến việc đánh con một trận cho bõ tức."

Đường Nhược Dao phát ra một tiếng cười: "Chị làm gì nỡ. Trong nhà này, người nuông chiều con bé nhất chính là chị đó, bà xã."

Gia Nhi tuy rằng tính cách không giống Đường Nhược Dao, nhưng lớn lên lại rất giống cô. Giống như lúc trước Đường Nhược Dao nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Tần Ý Nùng không thể đi nổi, thì Tần Ý Nùng cũng vậy. Dù có tức giận đến mấy, vừa thấy khuôn mặt tiểu bảo bối giống y như Đường Nhược Dao, thì sắt thép tôi luyện ngàn lần cũng hóa mềm dẻo, huống chi cô ấy cũng không phải sắt thép gì.

Kể từ khi có Tần Gia Nhi, hai người đều rất chú ý đến việc đối xử công bằng. Bình thường nếu mua gì cho Gia Nhi, cũng sẽ mua một phần cho Ninh Ninh, cố gắng dành thời gian cho cả hai như nhau. Sau này, họ phát hiện ra Gia Nhi đặc biệt thích dính lấy Tần Gia Ninh nên cũng bớt lo không ít.

Chỉ là Gia Nhi quá nghịch ngợm, thường xuyên khiến Tần Gia Ninh tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, năm ngày ba bữa liền phải giáo dục bé con một chút.

Tần Ý Nùng cùng Đường Nhược Dao đều có anh chị em nên hiểu rõ rằng cảnh gà bay chó chạy là bình thường trong gia đình có nhiều con cái. Họ không cố ý ngăn cản sự nghịch ngợm giữa hai chị em, chỉ là sau đó sẽ phân tích, giải thích để các con hiểu đúng sai phải trái.

Phía ngoài tiếng gào khóc rất nhanh ngừng, Tần Ý Nùng nhìn màn hình máy chạy bộ rồi thở dài: "Đi thôi, đi dạy dỗ các con một chút."

Đường Nhược Dao cũng thả lỏng dây kéo, khoác áo, rồi giúp Tần Ý Nùng mặc thêm áo khoác.

Không ngờ sau khi ra ngoài lại nhìn thấy một màn chị em hòa thuận, tương thân tương ái.

Tần Gia Ninh ngồi trên ghế sô pha, em gái ngồi trên chân chị mình, ôm lấy cổ chị nhỏ giọng ô ô khóc, hàng lông mi còn đọng những giọt nước mắt trong suốt. Tần Gia Ninh một tay ôm eo Gia Nhi, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng bé.

"Chị đã dạy em bao nhiêu lần, không được chạy lung tung, nếu ngã thì làm sao? Chị ngã thì không sao, nhưng nếu em ngã, chị sẽ đau lòng, đau lòng thì sẽ khóc, em có muốn thấy chị khóc không?"

Tần Ý Nùng: "..."

Lừa dối, tiếp lấy lừa dối.

Gia Nhi sắc mặt thay đổi ngay lập tức, điên cuồng lắc đầu: "Gia Nhi không muốn."

"Vậy lần sau còn chạy lung tung không?"

"Không ạ."

"Ngoan, nghe lời. Chị thương Gia Nhi nhất."

"Gia Nhi cũng thương chị nhất."

Tần Ý Nùng bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.

Đường Nhược Dao duỗi cánh tay ra, dịu dàng kéo người phụ nữ của cô vào lòng, hôn hôn nhẹ một cái lên trán cô ấy.

Lại một năm nữa đến Thanh Minh.

Một nhà bốn người đến nghĩa trang Ninh An để bái tế Tần Lộ Nùng.

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đi hai bên, Tần Gia Ninh nắm tay Gia Nhi, dẫn bé từng bước lên bậc thang. Giữa đường, Gia Nhi mệt mỏi, cô bé liền cõng Gia Nhi trên lưng, vừa đi vừa trò chuyện về mẹ lớn.

Năm trước, Gia Nhi đến đây vẫn chưa biết nói nhiều, năm nay đã có thể trao đổi đơn giản.

"Mẹ lớn là mẹ của chị. Mẹ lớn và mẹ hai người họ rất thân thiết, giống như chị với em vậy đó."

"Mẹ lớn tại sao không ở nhà vậy ạ?"

"Bởi vì mẹ đã đi rất xa, rất xa."

"Chúng ta có thể gặp mẹ lớn không chị?"

"Có thể, nhưng phải rất lâu sau."

"Vâng." Gia Nhi nói, "Còn phải thật lâu sau khi em lớn lên sao?"

Tần Gia Ninh đã sớm hiểu ý nghĩa thật sự của tử vong. Cô bé suy nghĩ một chút, rồi nói, "Chờ đến khi con của em lớn lên."

Gia Nhi xịu mặt xuống: "Lâu như vậy sao?"

Tần Gia Ninh nói: "Chờ đến ngày đó, em sẽ không muốn các con em lớn nhanh đâu."

"Tại sao ạ?"

"Khi các con lớn lên, nghĩa là em đã già yếu." Tần Gia Ninh bỗng nhiên nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Cô bé nhớ lại đêm qua khi lật xem những bức ảnh cũ thấy thời gian đã để lại dấu vết trên khuôn mặt hai mẹ cô bé rồi.

Cô bé mong thời gian trôi chậm lại, chậm thêm chút nữa.

Tần Gia Ninh cõng Gia Nhi suốt chặng đường, Tần Ý Nùng hỏi: "Có cần mẹ giúp không?"

Tần Gia Ninh nói: "Không cần ạ, con cõng được, hai mẹ nhớ chú ý sức khỏe nha."

Tần Ý Nùng nhéo má cô bé, giả vờ oán giận nói: "Nói nghe cứ như hai mẹ đã bảy, tám mươi tuổi rồi ấy. Có tin mẹ một tay nhấc bổng con lên không?"

Tần Gia Ninh biết điều liền đáp: "Mẹ, con sai rồi."

Đường Nhược Dao đứng bên mỉm cười cong cong khóe mắt.

Một tay nhấc bổng gì chứ, cô mới là người có quyền lên tiếng nhất. Cái gì như sói đi qua, như hổ gần tới, Tần Ý Nùng vẫn luôn tràn đầy tinh lực như trước đây.

Dù cậy mạnh thế nào đi nữa, khi đặt em gái xuống trước mộ, Tần Gia Ninh cũng không khỏi thở dốc.

Tần Ý Nùng đặt hoa trước mộ, liếc nhìn cô bé nói: "Con không phải rất lợi hại sao?"

Tần Gia Ninh ôm quyền: "Mẹ lợi hại hơn con nhiều. Mẹ là vầng trăng sáng trên trời, còn con chỉ là vũng nước phản chiếu ánh sáng."

Tần Ý Nùng: "... Không cần khoa trương vậy chứ? Vũng nước bẩn lắm."

Đường Nhược Dao cảm thấy cười trước mộ không nghiêm túc lắm, cho nên khó khăn nhẫn nhịn.

Tần Ý Nùng có lẽ không nhận ra, nhưng trừ Gia Nhi tuổi tác còn nhỏ không nói, những người còn lại trong nhà đều yêu thương và nuông chiều cô ấy. Có lần Tần Ý Nùng trò chuyện với Tần Gia Ninh về điều này, Tần Gia Ninh chống cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: "Con cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy mẹ xứng đáng được yêu thương và chiều chuộng. Bộ dạng khi mẹ cười lên, trông rất đẹp."

Đường Nhược Dao nghe xong liền đưa tay tiếp chưởng với tay Tần Gia Ninh.

Không hổ là con gái cô, suy nghĩ cũng giống hệt.

Năm nay, đứng trước mộ Tần Lộ Nùng, Tần Gia Ninh mang theo em gái nhỏ, hướng dẫn bé nói chuyện phiếm với mẹ lớn.

Gió núi thổi qua, Tần Ý Nùng không kìm được khẽ rùng mình. Đường Nhược Dao híp mắt cảm nhận hướng gió đến, rồi nghiêng người đứng chắn bên tay trái Tần Ý Nùng.

Một nhà ba người nay đã trở thành bốn người, vô tình mà lại giống như thần thoại.

Cặp đôi nổi tiếng Tần Đường, như xa như gần, nhưng thể không thể tách rời. Sau bộ phim《 Bản sắc 》, họ công khai mối quan hệ, quang minh chính đại xuất hiện trước công chúng, năm này qua năm khác, lịch cửu di tân [1].

Thời gian trôi qua như dòng nước, đến đi không do người quyết định.

Văn Thù Nhàn ngày càng thành công trong sự nghiệp, khi rảnh rỗi, cô nàng bắt đầu bước vào cuộc sống hẹn hò. Bất ngờ thay, cô nàng trở thành thiên tài yêu đương. Không có người vĩnh viễn mười chín tuổi, chỉ là có người bạn trai vĩnh viễn mười chín tuổi. Bạn trai nhỏ của cô nàng tuy trẻ tuổi nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời, yêu cô nàng sâu đậm, mỗi ngày trôi qua như sống trong hũ mật.

Phó Du Quân cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân trong lòng. Sau khi gặp mặt gia đình hai bên, họ chuẩn bị kết hôn. Vì bận công việc, Quan Hạm không thể tham dự tiệc đầy năm của Gia Nhi. Nghe nói còn được xem phim phóng sự hôn lễ Tần Đường mà hối tiếc không nguôi. Do đó, để bù đắp hai người quyết định sẽ tổ chức một hôn lễ chính thức theo kiểu Trung.

Thôi Giai Nhân sinh đôi một trai một gái, cùng tuổi với Gia Nhi. Cô nàng cách năm ba bữa lại chạy đến mưu tính làm sao để lừa gạt Đường Nhược Dao cho mấy đứa nhỏ hứa hôn từ bé.

Lâm Nhược Hàn và Nhậm Tinh Nguyệt cuối cùng cũng kết hôn, hai người yêu nhau từ trước khi hai người Tần Đường gặp nhau, trải qua nhiều lần chia tay rồi quay lại, cuối cùng cũng ổn định. Lâm Nhược Hàn thích trẻ con, Nhậm Tinh Nguyệt đang tích cực chuẩn bị mang thai, Lâm Nhược Hàn dẹp hết công việc để ở nhà chăm sóc vợ. Tuy nhiên, chuyện hứa hôn cho bọn nhỏ vẫn là chuyện của cô, người ngoài đừng hòng nói đến.

So với người chị thiên tài của mình, Gia Nhi rõ ràng thừa hưởng trí thông minh bình thường của hai người mẹ, không có thiên phú bá đạo như chị gái. Bé con ưa thích nghịch ngợm, thích cười, thích quấn quýt người nhà, được cả nhà yêu thương, chiều chuộng.

Lớn lên thêm một chút, tính cách của bé con thay đổi đôi chút, làm mọi việc chậm chạp hơn, từ uống nước, mang giày đến đọc sách. Thực ra, bé cũng không quá chậm, chỉ là hay thất thần khi làm việc. So với hiệu suất cao của Tần Gia Ninh, Gia Nhi dường như trở thành một phiên bản con lười hình người.

Tần Gia Ninh vừa gặp Gia Nhi đã bốc hỏa, thở phì phì: "Em gái giỏi giang của chị, em không thể nhanh lên sao? Hôm nay phải đi nhà trẻ rồi."
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao cùng nhau ra nước ngoài tham gia lễ trao giải, để lại ở nhà bảo bối lớn chăm sóc cho bảo bối nhỏ.

Gia Nhi ngồi xuống đưa chân lên, chậm chạp nói: "Giày của em..." Bé con liếc nhìn vào phòng bếp, có lẽ nhớ tới bữa sáng phong phú, dừng lại hai giây rồi cúi đầu xuống, chậm rãi bổ sung, "Á, đi ngược rồi."

Tần Gia Ninh bước nhanh tới, sàn gỗ vang lên tiếng thùng thùng: "Đi ngược rồi mà sao em không nói sớm!"

Tần Gia Ninh ngồi xuống, chịu mệt nhọc mà giúp Gia Nhi cởi giày ra rồi đổi lại cho đúng chân.

Gia Nhi từ ghế sô pha nhảy xuống, nắm tay chị gái nhìn thấy Tần Gia Ninh hít thở hít thở sâu mấy lần.

Tần Gia Ninh một tay ôm lấy bé, nói: "Đi thôi!"

Gia Nhi ghé vào vai Tần Gia Ninh, thở dài: "Chị ơi, em vẫn còn chưa ăn no."

Tần Gia Ninh vừa đi vừa nhanh chóng nói: "Còn ăn nữa! Em xem em đã ăn thành cái dạng gì rồi này? So với lúc trước em mập hơn nhiều rồi!"

Gia Nhi vẫn lẩm bẩm trong miệng.

Tần Gia Ninh nhét Gia Nhi vào trong xe, bé con ôm lấy chiếc túi sách nhỏ mà chị gái đã chuẩn bị từ sáng, nước mắt lưng tròng, lông mi dày thấm đẫm nước mắt trở nên đen bóng, điềm đạm đáng yêu nói: "Chị ơi, em đói."

Tần Gia Ninh vừa ác thanh ác khí nói "Mập chết em thôi," vừa từ trong túi móc ra miếng thịt bò đã chuẩn bị sẵn: "Ăn đi."

Gia Nhi nhận lấy, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu: "Cảm ơn chị."

Tần Gia Ninh nhịn cười không được, rất nhanh quay mặt đi để giấu nụ cười.

Cô bé ngẩng đầu nói với tài xế phía trước: "Chú Lưu, lái xe, trước tiên đưa em ấy đi nhà trẻ nha."

Gia Nhi mới hai ba miếng đã ăn xong miếng thịt bò lớn hơn cả bàn tay của bé, quay mặt nhìn chị gái cười vô cùng chất phác.

Tần Gia Ninh hỏi: "Còn đói không?"

Gia Nhi gật gật đầu.

Tần Gia Ninh trừng mắt.

Gia Nhi ngay tức khắc lắc lắc cái đầu như cái trống lúc lắc.

Tần Gia Ninh cười tủm tỉm: "Thật nghe lời, chị thương em nhất đó."

Gia Nhi trong lòng lẩm bẩm: Thương em nhất mà cơm cũng không cho em ăn no.

Tần Gia Ninh đưa em gái đến tay giáo viên nhà trẻ. Nhà trẻ này chính là nơi Tần Gia Ninh từng học trước kia. Nhìn thấy Tần Gia Ninh, giáo viên nhiệt tình chào hỏi: "Gia Ninh, lại đưa em gái đến đi học à?"

Tần Gia Ninh, hiện là học sinh trung học phổ thông (ghi chú: đã nhảy lớp), mặc đồng phục phong cách Anh quốc của trường quốc tế, tôn lên dáng người thiếu nữ thanh quý và ưu nhã. Đồng phục đơn giản với màu bạc trang nhã, không có trang trí thừa, kín đáo mà nổi bật.

Tần Gia Ninh nói: "Đúng vậy ạ, em tiện đường đi học ghé qua, nhờ thầy cô cho bé vận động nhiều một chút."

Giáo viên cười đáp: "Ừ, đương nhiên rồi."

Tần Gia Ninh cúi xuống, nói: "Nói với chị hẹn gặp lại đi."

Gia Nhi vẫy tay, điềm nhiên nói: "Chị, hẹn gặp lại."

Tần Gia Ninh nhìn theo bàn tay ú nu của em gái rồi khẽ thở dài.

Cô bé đứng thẳng, đưa mắt nhìn theo em gái bước vào cổng trường, thấy em gái quay đầu lại phất phất tay chào xong cô bé mới quay lại xe để đến trường quốc tế.

Buổi tối, cô bé cùng hai vị mẹ bên kia bờ đại dương báo cáo về những thành quả trong ngày.

Tần Ý Nùng vừa tắm rửa xong, tóc dài khô được một nửa, nhu thuận choàng sau ra lưng, ngửa mặt lên từ từ nhắm mắt lại để Đường Nhược Dao đang thoa mỹ phẩm dưỡng da cho cô ấy.

Tần Gia Ninh nhịn không được lên án: "Gia Nhi thật không thể lại ăn nữa, các mẹ nhìn em ấy mập thành cái dạng gì rồi này, năm nay mới vừa ba tuổi mà ăn còn nhiều hơn cả con. Em ấy là con ác thú chuyển thế sao?"

Đường Nhược Dao buồn cười nói: "Không phải đáng yêu lắm sao?" Tròn tròn giống y đúc Tần Ý Nùng lúc nhỏ vậy.

Tần Ý Nùng bất mãn: "Hứ."

Đường Nhược Dao nhìn vào màn hình iPad, nghiêm mặt nói: "Vậy con nên sớm lấy thêm một ít thức ăn cho con bé."

Tần Gia Ninh nghẹn lời, hùng hồn đáp: "Con không cho em ấy ăn thì em ấy nhìn con bằng ánh mắt nũng na nũng nịu, ai chịu nổi? Các mẹ chịu nổi không? Đặc biệt mommy đó."

Bị điểm danh, Đường Nhược Dao ngạc nhiên hỏi: "Mommy làm sao cơ?"

Tần Gia Ninh: "Con cảm thấy em gái mập thành như vậy, có phần lớn trách nhiệm thuộc về mommy. Lần trước con cùng mẹ khống chế không cho em ấy ăn đồ ăn vặt, con với mẹ ở phía trước ngăn cản, mommy ở phía sau lén lút cho em ấy ăn thêm!"

Đường Nhược Dao cười nói: "Con bé luôn nhìn mommy với ánh mắt tràn đầy hy vọng, mommy có thể làm gì được đây? Cảm tình này con với mẹ không trải qua không hiểu đâu. Gia Nhi có mập một chút không sao, sau này lớn lên rồi sẽ hết."

Hai người họ mẹ một câu, con một câu, giống như đang tranh luận xem ai trong hai người họ thân thiết với Gia Nhi hơn. Cuối cùng, Tần Ý Nùng đành lên tiếng ngắt lời: "Bảo bối, chúng ta phải ngủ thôi, đã gần sáng rồi."

Đường Nhược Dao sững sờ, không rõ câu này "Bảo bối" là gọi ai. Nghĩ lại, không có âm uốn lưỡi cuối vần, chắc là đang gọi Tần Gia Ninh.

Vừa ăn cơm tối xong không lâu, Tần Gia Ninh nói: "Các mẹ không có ở đây trong khoảng thời gian này, con có thể đốc thúc em ấy ăn ít một chút được không ạ?"

Tần Ý Nùng mỉm cười: "Có thể chứ, chỉ cần con nhịn được không cho con bé ăn nữa."

Tần Gia Ninh: "... Vâng."

Tần Ý Nùng cắt đứt cuộc gọi video, sau đó tiến lại gần Đường Nhược Dao. Cô ấy ôm lấy Đường Nhược Dao, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường. Một tay Tần Ý Nùng chống lên giường, tay kia bám lấy cằm Đường Nhược Dao, giữ cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

"A..." Tần Ý Nùng khẽ thở dài, cúi đầu, để mái tóc đen dài buông xuống che khuất mặt Đường Nhược Dao. Khóe miệng cô ấy nhếch lên một cách đầy ẩn ý, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái. "Sao chị cảm thấy chiêu nài nỉ của Gia Nhi giống hệt cách em đã dùng để theo đuổi chị trước kia vậy?"

Khi đó, Đường Nhược Dao dùng đôi mắt cún con tội nghiệp, lúc động lúc không, còn bắt chước tiếng kêu của chó con, liên tiếp được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nghĩ lại mà đã cách cả một thế hệ.

"Chị nói lời cay độc nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ, em đây gọi là đúng bệnh hốt thuốc."

"Em nói chị có bệnh sao?" Mấy năm qua, bản lĩnh cố tình gây sự của Tần Ý Nùng đã tăng lên vài bậc.

Đường Nhược Dao mỉm cười hài lòng, đáp: "Không, là em có bệnh."

"Em nói xem em có bệnh gì?"

"Bệnh tương tư."

"Ngay cả trước mặt chị em cũng nhớ?"

"Nhớ."

Ngón tay Tần Ý Nùng thật chậm rãi rút mở dây buộc áo ngủ của cô, cúi đầu hôn lên tai Đường Nhược Dao, nói nhỏ: "Còn thế này thì sao?"

...

Đường Nhược Dao đáp lại Tần Ý Nùng chỉ bằng một tiếng rên nhẹ.

Lễ trao giải kết thúc, hai người lên đường trở về nước.

Đúng vào thứ bảy, hai chị em đều ở nhà. Tần Gia Ninh đặt quyển bút ký lên đầu gối, Gia Nhi ngồi dưới đất, trước mặt đầy mảnh vụn bánh quy. Đôi mắt đen lay láy của bé không ngừng chuyển động, như sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Tần Gia Ninh không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Hoặc là ngồi yên, không được nhúc nhích, hoặc là chạy quanh phòng khách mười vòng. Đã bảo là túi cuối cùng rồi thì phải là túi cuối cùng."

Gia Nhi rên rỉ: "Chị..."

Tần Gia Ninh ngẩng đầu, mỉm cười với bé: "Chị đeo tai nghe nhạc rồi, không nghe thấy đâu."

Gia Nhi: "..."

Trong lúc này, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao mở cửa vào nhà. Tần Gia Ninh, vì đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng động, chỉ khi thấy ánh mắt của em gái sáng lên mới theo đó nhìn theo. Cô bé tháo tai nghe xuống, vui vẻ chào: "Mẹ, mommy, các mẹ trở về rồi."

"Khổ cực cho con rồi."

Cô bé đứng dậy đón lấy hành lý của hai người, treo áo khoác cẩn thận.

Đường Nhược Dao thay xong giày, nhìn con gái nhỏ đang ngồi dưới đất, so sánh kỹ lưỡng với lần trước khi đi xa rồi rút ra kết luận: "Quả nhiên bị chị gái chăm cho mập thêm rồi."

Cả nhà này đúng là người một nhà, ai cũng tám lạng nửa cân, không ai chịu thua ai.

Chủ nhật, một nhà bốn người cùng nhau đi vào chùa thắp hương.

Không biết từ năm nào, các cô bắt đầu thắp hương bái Phật. Dù không có truyền thống Phật tử nghiêm cẩn, nhưng hàng năm họ vẫn duy trì thói quen đi chùa hai lần.

Trước kia, Tần Ý Nùng từng nghe người ta nói rằng những ai trải qua cực khổ mới cầu thần bái phật, mong Bồ Tát độ hiểm giải nạn, chúc phúc trừ họa. Đến sau cô ấy mới hiểu rằng, những người vô cùng hạnh phúc cũng sẽ tin tưởng thần phật, hy vọng Phật tổ giữ lại phần may mắn này mãi mãi.

Ngàn năm cổ tháp, Phật âm lượn lờ trong không gian yên bình.

Bốn người cùng nhau tiến lên bậc thang, hành lễ trang nghiêm với đại sư ở cổng vào rồi bước vào chính điện rộng lớn, nơi âm thanh Phạm âm trầm lắng bao trùm.

Trong chùa có một nơi được mệnh danh là linh nghiệm nhất để cầu nguyện, nơi này treo đầy những tấm bảng gỗ nhỏ màu vàng. Khi gió lạnh lướt qua, những tấm bảng gỗ khẽ va vào nhau, phát ra âm thanh đinh đương dễ nghe.

Tần Gia Ninh vẫn nắm dắt tay em gái, bởi Gia Nhi còn nhỏ, chưa biết được nhiều chữ.

Tần Đường hai người rất nhanh đã viết xong lời cầu nguyện của mình. Tần Gia Ninh giao em gái cho mẹ và mommy, sau đó tự mình đi viết một tấm bảng nhỏ.

Trước khi treo lên, cô bé đã quan sát kỹ lưỡng và tìm thấy tấm bảng gỗ mà hai mẹ mới treo không lâu trước đó, chữ viết trên đó vẫn còn rất mới. Tấm bảng đó được khóa bên cạnh tấm bảng của cô bé.

Trên bảng gỗ của Tần Đường viết:
[Nguyện có kiếp sau. —— Tần & Đường]

Trên bảng gỗ của Tần Gia Ninh viết:
[Hy vọng ước nguyện của mẹ cùng mommy có thể thực hiện. —— Tần Gia Ninh]

--- Hoàn phiên ngoại Tần Đường sau khi kết hôn ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro