Chương 32: Vận động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm của thiếu nữ vừa mềm vừa ngọt, âm cuối mang một chút run run khàn khàn, so với trong tưởng tượng của Tần Ý Nùng càng mê người.

Tần Ý Nùng cười không nổi.

Chân cô ấy giống như mọc rễ trên mặt đất, tiến không được, lui cũng không xong, bị bắt thưởng thức toàn bộ hành trình. Cô ấy thay Đường Nhược Dao đem chăn bị đá loạn đắp lại, bước chân mềm nhũn mà đi ra ngoài.

Gương mặt Đường Nhược Dao hồng hồng, sườn mặt gối lên gối ngủ say sưa mãn nguyện, hô hấp thật sâu.

Tần Ý Nùng lại vọt đi tắm rửa.

Cái loại thanh âm từng xuất hiện ở trong miệng Đường Nhược Dao bây giờ lại xuất hiện trong phòng tắm, thấp thấp mà quanh quẩn, vạn phần ẩn nhẫn.

***

Ánh nắng sớm mai len qua cửa sổ, chiếu thẳng lên gương mặt của Đường Nhược Dao. Cô khẽ xoay mình, uể oải duỗi dài một cái trên giường. Mở mắt nhìn trần nhà, hình ảnh giấc mơ đêm qua bất chợt ùa về, khiến khuôn mặt và tai cô bỗng nhiên nóng bừng lên, cảm giác như hơi ấm từ chăn đột ngột lan tỏa khắp người.

Đường Nhược Dao không được tự nhiên mà khua khua cẳng chân, cẩn thận bước xuống giường, vẫn duy trì tư thế đi kỳ quái rảo bước tiến vào toilet.

Nước ấm từ vòi sen dội xuống, xua tan cái lạnh và cảm giác nhơm nhớp còn sót lại, Đường Nhược Dao giơ giơ lên cái cổ thon dài, thoa sữa tắm lên người, một bên tắm một bên nhớ lại cảnh trong mơ đầy quyến rũ kia. Đáng tiếc chính là cô nhớ không rõ lắm, chờ cô ra tới, đã đem tình tiết cụ thể quên hết sạch, chỉ nhớ rõ là cái mộng... xuân.

Đường Nhược Dao: "......"

Hôm nay không phải đi học, Đường Nhược Dao thay áo ngủ màu xám nhạt, trái phải xoay cổ một cái rồi mở cửa phòng ra.

Tần Ý Nùng không có ở đây.

Đường Nhược Dao đi đến sảnh nhìn nhìn, phát hiện không có dép lê của cô ấy, cô nhìn nhìn về phía phòng ngủ phụ, chẳng lẽ còn chưa dậy sao?

Đường Nhược Dao đến phòng sách cầm quyển sách, ngồi ở sô pha xem, cô muốn đối phương sau khi rời giường đầu tiên sẽ nhìn thấy cô.

Đêm qua thể lực của Tần Ý Nùng tiêu hao quá lớn, khó được giấc ngủ ngon. Đại khái là trước khi ngủ đầu óc không đơn thuần, những cái đó đúng là ác mộng âm hồn bất tán đã đổi thành thỏ con ngây thơ lại thẹn thùng.

"Đồ nhãi ranh......" Tần Ý Nùng lẩm bẩm, khóe miệng lại dạng ra nụ cười, trở mình, cánh tay chụp tới, chụp vào không khí.

Cô ấy mông lung mà mở mắt buồn ngủ, vài phút sau chậm rãi tỉnh táo lại.

Là mộng.

Cô ấy thở dài, có chút hoài niệm sự ôn nhu ở trong mộng.

"Buổi sáng tốt lành!" Vừa mở cửa phòng ra, Tần Ý Nùng cái gì cũng chưa thấy rõ, âm thanh đầy sức sống của thỏ con liền truyền đến lỗ tai.

Ánh mắt Tần Ý Nùng dừng hình ảnh trên người Đường Nhược Dao đang ngồi ở sô pha, trái tim mềm mại như nhũn ra, vẫy vẫy tay: "Tới đây"

Đường Nhược Dao đứng dậy, đặng đặng đặng chạy về phía cô ấy.

Tần Ý Nùng tự nhiên xoa xoa đầu cô, cong cong khóe mắt.

Nếu cô không phải người, mà là thú cưng, dưỡng ở nhà cũng thật tốt.

Không phải người?

Tần Ý Nùng bị giả thuyết hoang đường của bản thân chọc đến vui vẻ, khóe môi không tiếng động tràn ra nụ cười lớn.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn cô ấy, không tự giác cười theo.

Tần Ý Nùng cười ngâm ngâm hỏi: "Em cười cái gì?"

Đường Nhược Dao to gan lớn mật hỏi: "Vậy cười cái gì?"

Tần Ý Nùng thản nhiên nói: "Tôi đang cười em."

Đường Nhược Dao nghẹn họng, nhỏ giọng nói: "Em cũng đang cười em."

Tần Ý Nùng không nhịn được cười, lại đưa tay vuốt nhẹ đầu của Đường Nhược Dao. So với cô ấy, Đường Nhược Dao thấp hơn một chút, áo ngủ rộng thùng thình, ve áo hơi hé mở, cô ấy không thể cản tầm mắt mình nhìn xuống, thấy một mảng da trắng mịn màng như tuyết.

Cô bé này còn trẻ, nhưng trổ mã thật sự không phải dạng vừa. Tần Ý Nùng thầm nghĩ trong lòng.

Đường Nhược Dao nhìn theo ánh mắt cô ấy, nhận thấy được cô ấy là đang nhìn nơi nào, mặt liền đỏ bừng lên. Tuy vậy, cô không vội vàng khép lại ve áo, mà nhẫn nhịn sự ngượng ngùng, để mặc cho ánh mắt của Tần Ý Nùng dò xét

Ánh mắt hai người lơ đãng chạm nhau, Tần Ý Nùng khụ một tiếng, rõ ràng không có gì cũng bị nhìn đến như là có gì đó, cô ấy không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Em đã ăn sáng chưa?"

Đường Nhược Dao sửng sốt.

Lời này vốn là cô hỏi mới đúng.

Cô lắc đầu, ngay sau đó nói: "Để em đi chuẩn bị, chị muốn ăn gì? "

Tần Ý Nùng khẽ ừ một tiếng, ngăn lại bước chân cô.

"Để chị làm." Tần Ý Nùng nói.

Đường Nhược Dao: "Dạ?"

Tần Ý Nùng nói làm liền làm, sấm rền gió cuốn, trong khi Đường Nhược Dao vẫn đang phát ngốc, cô ấy từ tủ lạnh lấy xong nguyên liệu nấu ăn cần thiết, đi nhanh đến phòng bếp.

Đường Nhược Dao ba bước làm hai đuổi theo: "Vẫn là để em làm đi."

Tần Ý Nùng căn bản không cho cô làm, Đường Nhược Dao giống như ruồi bọ không đầu loạn chuyển một lát, thương lượng nói: "Vậy để em phụ giúp, được không?" Đường Nhược Dao nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay cô ấy, hỏi, "Chị tính làm mì trộn tương sao?"

Tần Ý Nùng chỉ hắng giọng đáp lại.

Đường Nhược Dao xung phong nhận việc cầm dưa chuột đến vòi nước rửa, một bên không thể tưởng tượng mà nghĩ: Chị ấy thật sự biết nấu ăn sao? Làm sao mà chị ấy lại biết nấu ăn nhỉ? Nếu là nấu không thể ăn, đợi lát nữa mình nhất định phải nói ăn ngon, không thể biểu hiện bất luận dị thường nào ra ngoài.

Dưa chuột rửa sạch cắt nhỏ, Đường Nhược Dao muốn tiếp tục hỗ trợ, Tần Ý Nùng cự tuyệt, lý do cự tuyệt là: Em cắt không đẹp, sẽ làm hỏng bề ngoài của món ăn.

Đây chính là bữa cơm đầu tiên cô ấy nấu cho Đường Nhược Dao, không thể làm hỏng.

Đường Nhược Dao: "......"

Tần Ý Nùng một tay cầm dao phay, một cái tay khác ấn dưa chuột, cô ấy bỗng nhiên khẩn trương ở dưới cái nhìn chăm chú của Đường Nhược Dao, cô ấy đành phải dùng đến sự chuyên chú khi biểu diễn để miễn cưỡng vứt bỏ ảnh hưởng từ ngoại giới, dao phay chạm vào thớt tạo nên âm thanh đốc đốc không ngớt bên tai, dưa chuột thái nhỏ, cắt vừa nhanh vừa đẹp, kích thước đều đều nhau.

Tần Ý Nùng nhẹ nhàng thở ra không dấu vết.

Đường Nhược Dao oa lên một tiếng, nói: "Không nghĩ ảnh hậu Tần làm đầu bếp tốt như vậy."

Tần Ý Nùng nhịn không được lộ ra tươi cười.

Đường Nhược Dao nhân cơ hội gần lại cô ấy thêm một chút, hỏi: "Tại sao chị lại luyện được tay nghề nấu ăn như vậy?"

Tần Ý Nùng nghiêm trang mà nói: "Chị vốn định trở thành đầu bếp."

Đường Nhược Dao tin là thật, giật mình nói: "Thật sao ạ?"

Tần Ý Nùng nhìn cô, đôi mắt tiểu bạch thỏ mở to, thật đáng yêu, Tần Ý Nùng nhấp môi cười nói: "Giả."

Đường Nhược Dao giả vờ tức giận nói: "Được lắm, chị gạt em." Cô không chút nghĩ ngợi, duỗi tay nắm lấy mặt người phụ nữ, gương mặt Tần Ý Nùng trơn nhẵn, da thịt mềm mại, tình trạng làn da bảo dưỡng rất tốt, trái tim Đường Nhược Dao loạn nhảy thình thịch, lòng bàn tay có những vết chai mỏng cầm lòng không đặng mà vuốt ve, ánh mắt trở nên si ngốc.

Tần Ý Nùng rũ mắt xuống, cố giấu đi chút ngượng ngùng

Nếu ngay lúc này Đường Nhược Dao phải làm cái gì đó, cô ấy đại khái không có sức lực để ngăn cản được.

Ngón tay Đường Nhược Dao từ gương mặt cô ấy trượt xuống cằm, tóc Tần Ý Nùng dài thả lỏng, thường được vén gọn sau tai, nhưng vì cô ấy hơi cúi đầu, một lọn tóc rơi xuống, Đường Nhược Dao đưa tay cuộn lấy lọn tóc ấy, thay vì vén nó vào sau tai, cô chậm rãi xoay tròn tóc trên đầu ngón tay.

Sự tương phản giữa sợi tóc lạnh mượt và ngón tay ấm áp càng làm nổi bật sự khác biệt rõ rệt, so với chạm vào mặt còn muốn thân mật hơn.

Đường Nhược Dao ngước nhìn cô ấy.

Không gian bếp bị lấp đầy bởi làn hơi nước trắng xóa, Tần Ý Nùng nhẹ nhàng kéo lọn tóc dài của mình ra khỏi tay cô gái, khẽ nói: "Nước sôi."

"Vâng." Đường Nhược Dao tránh sang một bên.

Tần Ý Nùng không dám để cô ở lại đây làm phân tâm mình, liền dăm ba câu đẩy Đường Nhược Dao ra ngoài, Tần Ý Nùng đứng lẳng lặng trước bếp lửa, lọn tóc trước mặt vẫn rủ xuống, cô ấy nắm chặt lấy, nhưng rồi lại buông ra như bị lửa đốt.

Hai mươi phút sau, Tần Ý Nùng bưng hai chén mì đi ra.

Đường Nhược Dao ngồi ngay ngắn ở trước bàn, hít hà rồi cổ vũ: "Thơm quá." Chờ sau khi ăn miếng đầu tiên, Đường Nhược Dao tròn xoe mắt, không lẽ Tần Ý Nùng trước đây thật sự định làm đầu bếp?

So với chị ấy, mì lần trước mình làm đúng là chỉ đáng cho heo ăn.

Ủy khuất cho chị ấy, cùng mình ăn cơm heo, là hai phần cơm heo.

Đường Nhược Dao tâm tình phức tạp.

Tần Ý Nùng thất thần, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Động tác ăn cơm của Tần Ý Nùng thong thả ung dung, Đường Nhược Dao liếc nhìn cô ấy, sau đó thả chậm tốc độ, buông đũa cùng lúc với cô ấy. Tần Ý Nùng đứng dậy nói: "Em thu dọn một chút."

Đường Nhược Dao vội vã đáp ứng, lo sợ cô ấy đổi ý, nhanh chóng mang hai bộ bát đũa vào phòng bếp.

Tần Ý Nùng trở về phòng thay quần áo.

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên, Quan Hạm đã đến.

Đường Nhược Dao nhanh chóng để khăn lau xuống, bước tới mở cửa.

"Chị ấy đang thay đồ, chị chờ một lát." Đường Nhược Dao dẫn Quan Hạm vào ghế sô pha, cẩn thận rót cho cô ly nước.

Quan Hạm cầm ly nước: "......"

Đây không phải lần đầu tiên mình đến, nhưng sao lần này lại có cảm giác như đang được chủ nhân ngôi nhà đón tiếp?

Đường Nhược Dao xác thật ôm cái tâm tư này, biểu tình vui sướng.

Tần Ý Nùng thay chiếc váy dài sắc trầm, từ phòng bước ra, Quan Hạm lập tức đứng dậy nói: "Chị Tần."

Tần Ý Nùng gật đầu.

Hai người cùng nhau tiến về phía cửa, Đường Nhược Dao tiến đến trước Tần Ý Nùng, chính xác hơn là không hẳn ngăn cản, mà chỉ đứng đó, đôi mắt như có điều muốn nói. Tần Ý Nùng dừng lại, giọng ấm áp : "Làm sao vậy?"

Đường Nhược Dao nói: "Vậy...... đêm nay chị có quay lại không?"

Tần Ý Nùng bỗng dưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, buồn cười mà nghĩ: Lại đây tiếp tục xem em nằm mơ sao?

Cô ấy lắc đầu.

Đáy mắt Đường Nhược Dao chợt loé qua thất vọng, hưng rồi nhanh chóng phấn chấn lại, nói: "Vậy chị đi ngủ sớm một chút."

Câu này... Có phải nói hơi sớm không nhỉ?

Nhưng Tần Ý Nùng nghe được khóe môi hơi câu lên, nói: "Được."

"Còn gì nữa không?"

"...... Không có."

Tần Ý Nùng đi ra ngoài.

"Cái kia......"

Tần Ý Nùng quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu.

Đường Nhược Dao nhụt chí nói: "Không có việc gì."

Cửa chính đóng lại, Đường Nhược Dao không ngừng dùng nắm tay đấm đánh cái ót của mình.

Còn không phải là muốn xin số điện thoại thôi sao? Như thế nào liền nói không ra lời? Như thế nào liền nói không ra lời!

Tần Ý Nùng kết thúc buổi quay quảng cáo, chạng vạng cô ấy về đến nhà.

Rặng mây đỏ rực cả bầu trời, biệt thự nhà họ Tần vừa vặn tọa lạc ở nơi hoàng hôn rực rỡ nhất, Tần Lộ Nùng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, trong lòng ngực ôm Ninh Ninh, phất phất tay với chiếc xe hơi màu đen đang tiến vào.

Thời tiết chuyển ấm từng ngày, Tần Lộ Nùng thỉnh thoảng lại bế con ra sân ngắm hoàng hôn.

Ngày hôm nay nhiệt độ thật dễ chịu, mười lần thì tám lần cô đều ra sân để đón mặt trời lặn.

Lúc Tần Ý Nùng đi qua nghe được cô đang đọc thơ, giọng đọc nhẹ nhàng như dòng nước chảy: "...... Gió thu tản mác sóng chợt bình, đảo ngược trời xanh làm đáy hồ. Mới nhìn mặt trời lặn chìm sóng đỏ, tố trăng muốn thăng thiên nghiêm mặt......"

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Bảo bảo nghe hiểu được sao?"

Tần Lộ Nùng chậc một tiếng đáp lại cô ấy.

Tần Ý Nùng lại nói: "Thơ này nói về ánh trăng mà."

Tần Lộ Nùng quay sang, kinh ngạc: "Em vậy mà nghe hiểu được?"

Tần Ý Nùng tức giận: "Em đâu phải kẻ ngốc, tố trăng tức là trăng, rõ ràng!"

Tần Lộ Nùng cười thở dài, nói: "Này vẫn là em gái không học vấn không nghề nghiệp của chị sao?"

Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, bất mãn nói: "Em nào có không học vấn không nghề nghiệp? Em trước kia học hành rất chăm chỉ, chỉ là..."

"Chỉ là chỉ số thông minh có hạn." Tần Lộ Nùng thản nhiên bổ sung.

"Tần Lộ Nùng!"

"Biết tên của chị dễ nghe, không cần lại kêu, chị sẽ thẹn thùng."

Tần Ý Nùng trừng mắt.

Trừng mắt rồi lại nhịn không được bật cười.

Cô ấy giống như chó con ngồi xổm xuống trước mặt Tần Lộ Nùng, cao hứng mà rung đùi đắc ý.

Chị thật sự khoẻ rồi.

Tần Lộ Nùng xoa xoa đầu chó con, nói: "Tay chị tê rồi, em ôm một chút."

Tần Ý Nùng lên tiếng, đem bảo bảo ôm lấy.

"Gọi dì nhỏ nào."

"Bảo bảo còn chưa biết gọi mẹ nữa mà."

"Biết đâu lại gọi em trước thì sao."

"Ha ha ha ha."

Quan Hạm sau khi từ trong xe xuống, giống như khúc gỗ đứng ở bên cạnh, trong tay cầm kịch bản của Tần Ý Nùng, chờ đối phương nói đủ rồi lại đưa cho cô ấy. Tầm mắt Tần Lộ Nùng bỗng nhiên chuyển qua tới, nói: "Trợ lý Quan phải không?"

Quan Hạm gật đầu.

Tần Lộ Nùng: "Làm phiền em chiếu cố em gái của chị."

Quan Hạm nói: "Đây là việc phải làm."

Tần Lộ Nùng: "Nếu không chê, ở lại ăn cơm tối?"

Quan Hạm nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng gật đầu.

Quan Hạm: "Vậy từ chối thì bất kính rồi."

Buổi tối tiễn Quan Hạm đi, Tần Lộ Nùng nói: "Trợ lý này của em rất có năng lực."

Tần Ý Nùng đang đi bộ trên máy chạy bộ, không chút ngạc nhiên nói: "Nếu không em nhận em ấy làm gì?"

Tần Lộ Nùng cười cười, nói: "Chị chỉ là có chút cảm khái."

Tần Ý Nùng biết là cô cảm khái cái gì, không khỏi có vài phần đắc ý nói: "Có phải cảm thấy em lợi hại đến mức có chút nhận không ra hay không? Ngay cả trợ lý cũng chọn được như vậy."

"Đúng vậy." Tần Lộ Nùng mỉm cười, cô lại nói, "Bất quá......"

"Bất quá cái gì?"

"Chị từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy em rất lợi hại."

"Phải không? Khi còn nhỏ chị dạy em làm bài tập, dạy mấy lần em đều không làm được, chị mắng em ngốc cũng không ít."

Tần Lộ Nùng ha ha cười, cô nói: "Chuyện đó không giống nhau."

Tần Ý Nùng hứ một tiếng, tăng tốc độ chạy, hơi thở vẫn đều đặn, cô ấy nói: "Từ nhỏ chị liền thích bắt nạt em, chị cho rằng em sẽ tin sao?"

Tần Lộ Nùng nhún vai cười nói: "Không tin thì thôi."

Cô mở máy chạy bộ bên cạnh, bước đi chậm rãi.

Trong chốc lát cô liền thở hồng hộc.

Tần Ý Nùng cười phá lên, vô tình buông lời trào phúng: "Chị không được rồi."

Tần Lộ Nùng dõng dạc nói: "Nhớ năm đó chị gái của em, cũng là cao nhân trong làng tập gym."

"Chị nhìn vào mắt em lặp lại lần nữa."

"Chị không nói."

"Chị là đồ con gà yếu."

"Em nói ai yếu như gà?"

"Chị, ha ha ha ha ha."

Ở thật xa Kỷ Thư Lan liền nghe được tiếng cười trong phòng gym, ngay cả đứa trẻ trong tã cũng cảm nhận được không khí vui vẻ, phát ra tiếng cười khanh khách.

Tần Lộ Nùng đã không trụ nỗi nữa, Tần Ý Nùng thì đã chuyển tới một cái máy khác.

"Em và cô gái trẻ kia tiến triển đến đâu rồi?" Tần Lộ Nùng hỏi.

Tần Ý Nùng vừa hoàn thành một loạt bài tập kéo lực, sắc mặt ửng hồng khỏe khoắn, cô thở mạnh: "Buổi sáng cùng nhau ăn cơm."

"Em nấu?"

"Sao chị biết?" Tần Ý Nùng bật thốt lên nói.

"Cổ nhân có câu: Muốn nắm được trái tim người, trước tiên phải nắm được dạ dày của họ."

"Cổ nhân gì chứ." Tần Ý Nùng bĩu môi, lại quay mặt đi.

Tần Lộ Nùng nhìn thấu không nói toạc ra, nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen, lời nói sắc bén) nói: "Có phải em cảm thấy em ấy tuổi còn quá nhỏ hay không? tương lai dễ dàng thích người khác, cho nên em mới không muốn gắn bó lâu dài với em ấy."

Tần Ý Nùng không đáp, chỉ lặng lẽ chuyển sang tập bài tập đẩy bên hông.

"Em không muốn buông tay, nhưng cũng không dám tiến tới, nên cứ giằng co mãi thế."

"Em muốn cho em ấy thích em nhiều một chút, thích đến không rời em đi được, rồi em lại muốn nhét em ấy vào trong thế giới của mình."

"Hoặc là em ấy có thể làm em tin tưởng, đời này em ấy chỉ yêu một mình em, vĩnh viễn sẽ không di tình biệt luyến (yêu một người rồi, sau đó lại không yêu nữa mà có tình yêu mới)."

Giọng của Tần Lộ Nùng kéo dài, chạm đến tận đáy lòng Tần Ý Nùng, cô ấy dừng lại đẩy tạ, lặng lẽ nằm yên, thở dài: "Em làm thế có sai không?"

"Em không có sai." Tần Lộ Nùng nói ở trong lòng, người sai chính là mẹ và chị, làm ảnh hưởng đến tâm lý suy nghĩ của em.

"Em cũng không muốn thế này." Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, hàng mi ướt đẫm, lấp lánh những giọt nước mắt nhỏ xíu.

Thật ra cô ấy cũng không quá lớn tuổi, năm nay mới 27, vẫn đang ở độ tuổi có thể làm càn. Cô ấy không muốn sao? Không muốn dốc lòng yêu một ai đó, không muốn ôm chặt người mình yêu trong tay, không muốn thả hồn vào mối tình say đắm mà không lo lắng về ngày mai sao? Nhưng cô ấy không làm được.

Cô ấy chính là người như vậy, 27 năm nhân sinh tạo đã tạo nên một Tần Ý Nùng với tính cách khó đổi, dù có muốn cũng chẳng thể thay đổi được.

Tần Lộ Nùng nói chủ đề không liên quan: "Chị muốn đi làm."

Tần Ý Nùng lập tức ngồi thẳng người, mọi suy nghĩ về tình cảm đều lập tức vứt ra sau đầu.

"Trong nước hay là nước ngoài? Đơn vị nào?"

"Trường học cũ của chị, đã xác nhận rồi, làm giáo sư ngành sinh vật học."

Tần Lộ Nùng trước đây từng làm việc tại Viện nghiên cứu sinh vật học của Thế giới Cực hạn, với nhiều thành tựu nghiên cứu khoa học, những bài luận của cô được đăng trên các tạp chí hàng đầu, trở thành người được săn đón ở bất cứ nơi nào cô đến. Vì vậy, Tần Ý Nùng không quá ngạc nhiên khi nghe tin này. Thực tế, Tần Lộ Nùng đã từng được nhiều đơn vị tranh giành, trong đó có cả Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc và một trường đại học hàng đầu ở thủ đô. Cuối cùng, cô chọn về trường cũ để tri ân báo đáp.

Tần Ý Nùng chỉ là quan tâm nói: "Ở bên này có thể không quen hay không?"

Cô ấy không muốn Tần Lộ Nùng lại đi nước ngoài, nhưng cô ấy cũng lo rằng môi trường làm việc hiện tại có thể không thoải mái như trước.

Tần Lộ Nùng nhìn cô: "Em cũng ở đây mà."

Mặt Tần Ý Nùng bất giác đỏ ửng.

A, a... A? Sao bỗng nhiên lại nói mấy lời tình cảm thế này!!!

Tần Lộ Nùng lại nói: "Bảo bảo cũng ở đây."

Tần Ý Nùng nghĩ thầm: A.

Tần Lộ Nùng dù bận vẫn ung dung, cười nói: "Mẹ cũng ở đây, dì Phương cũng ở đây."

Tần Ý Nùng trừng cô: "Được rồi, nói đủ rồi, sao chị lại đáng ghét như vậy chứ!"

Tần Lộ Nùng ha ha cười, đem cô ấy ấn xuống: "Tiếp tục tập, không được lười biếng."

Tần Ý Nùng kêu lên: "Em lười biếng khi nào!"

Tần Lộ Nùng đưa lưng về phía cô ấy đi ra ngoài: "Chị đi xem bảo bảo."

Sau khi tâm tình Tần Lộ Nùng tốt lên, cơ thể vốn gầy gò của cô cũng dần dần trở nên đầy đặn hơn, không đến mức tròn trịa nhưng ít nhất cũng không còn cảm giác da bọc xương.

Mỗi lần Tần Ý Nùng trở về, cô ấy đều muốn kiểm tra cổ tay của chị mình xem đã có thêm chút thịt nào chưa.

Tần Lộ Nùng nhanh như vậy đã chọn quay lại công việc một phần vì bản thân, một phần vì Tần Ý Nùng. Cô đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ tâm lý của em gái, bây giờ vẫn còn cơ hội để thay đổi.

Tình yêu không phải là tất cả của cuộc sống, cũng không phải không có tình yêu thì sẽ chết.

Chỉ khi Tần Ý Nùng hiểu được đạo lý này, cô ấy mới có thể thả lỏng mà tận hưởng một mối tình. Mặc kệ kết cục là tốt hay xấu, là đoàn tụ là ly tán, từng yêu nghiêm túc, thì sẽ không hối hận.

Có một câu mà Tần Lộ Nùng vẫn luôn không nói ra, trong mắt cô, Đường Nhược Dao nhỏ như vậy, lại đang ở giai đoạn đẹp nhất, tựa như miếng cải thìa non mơn mởn, thời điểm này mà không ra tay, còn chờ khi nào xuống tay?

"Tiểu Bạch......" Tần Lộ Nùng kịp thời đem chữ cuối cùng nuốt vào, sửa lời nói: "Tiểu bằng hữu của em đang học ở đâu? "

Tần Ý Nùng cảnh giác nói: "Chị hỏi làm gì?"

Tần Lộ Nùng nói: "Chỉ là muốn ra ngoài giải sầu, không biết đi đâu, nên thuận miệng hỏi một chút. "

Ra ngoài được thì cũng tốt, Tần Ý Nùng ngồi trên ghế sô pha, tay vân vê gối ôm, liếc nhìn Tần Lộ Nùng một cái, chỉ là đi gặp Đường Nhược Dao, có phải có điểm không quá thích hợp hay không?

Đường Nhược Dao còn không phải là gì của cô.

Tần Ý Nùng nói: "Vậy chị quay về Đại học P đi dạo, rời đi lâu lắm rồi, nếu không quen biết nói em bảo người dẫn đường cho chị."

Tần Lộ Nùng rất có hứng thú: "Ai?"

Tần Ý Nùng ôm gối nằm dài trên ghế sô pha, giọng điệu như không quan tâm: "Một đàn em mà em giúp đỡ thôi, năm nay lên năm 4, chuẩn bị bảo nghiên(*)." Nói xong, cô ấy không nhìn Tần Lộ Nùng, nhưng ánh mắt vẫn lén lút dõi theo, mong chờ sự tán thưởng.

(*)"Bảo nghiên" là cách viết tắt của cụm từ "bảo đảm nghiên cứu sinh," có nghĩa là việc được đảm bảo học lên bậc nghiên cứu sinh (thạc sĩ hoặc tiến sĩ) mà không cần tham gia kỳ thi tuyển. Thường thì những sinh viên có thành tích học tập xuất sắc và đạt được các yêu cầu đặc biệt của trường đại học sẽ được quyền bảo nghiên, tức là họ có thể tiếp tục học lên cao mà không cần phải tham gia kỳ thi tuyển chọn nghiên cứu sinh như những sinh viên khác. Đây là một cơ hội lớn và là một phần thưởng cho những sinh viên có năng lực học tập vượt trội.

Khen em! Mau khen em!

Tần Lộ Nùng: "Em còn giúp đỡ sinh viên sao?"

Tần Ý Nùng giả vờ lầm bầm: "Liền...... Tùy tiện giúp thôi."

Tần Lộ Nùng đi lại xoa mặt cô ấy: "Em gái của chị là một người thật lương thiện."

Mặt Tần Ý Nùng bị ép đến méo mó, mắt chỉ còn thành một đường nhỏ, không rõ là do bị ép hay vì đang cao hứng, cô ấy nói: "Học theo chị." Chỉ là, theo thời gian, hành động này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô ấy, cô ấy làm việc thiện không chỉ để giúp người khác mà còn để giúp chính mình.

Tần Lộ Nùng nói: "Nhưng chị không giúp đỡ ra được người thi đậu Đại học P."

Hơn nữa, trước kia cô ở trong nước cũng chỉ có thể quyên góp ít tiền, làm sao so với sự kiên trì bền bỉ của Tần Ý Nùng được.

Đứa em gái này của cô......

Ánh mắt Tần Lộ Nùng càng ngày càng mềm mại, không biết từ lúc nào, cô đã thấy đứa em gái của mình ngày càng trưởng thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi.

Tần Ý Nùng bị chọc đến mức mặt đỏ tía tai, vội vàng lảng tránh: "Tóm lại, tóm lại là em đưa số điện thoại của cậu ấy cho chị, nếu chị cần gì thì cứ gọi cho cậu ấy, cậu ấy tên Phương Thành."

"Chuyên ngành gì?"

"A..., toán học?"

"Thôi, vậy bỏ qua đi, còn muốn dẫn cậu ta làm tiến sĩ, chắc gì đã đủ phúc phận mà học theo chị."

"Dù em không hiểu nhiều về chuyện học hành, nhưng tiến sĩ đâu phải ai cũng có thể dạy được chứ?"

"Chị là ai chứ?" Tần Lộ Nùng vung tóc dài, khí phách hăng hái nói.

"Trung nhị bệnh (*)." Tần Ý Nùng liếc cô.

(*)Trung nhị bệnh: dùng để miêu tả một hiện tượng tâm lý, thường xảy ra ở lứa tuổi trung học (khoảng lớp 8 - 9, tương đương với năm thứ hai của cấp trung học cơ sở, nên gọi là "trung nhị"). Đó là khi các thiếu niên bắt đầu tin rằng mình có những năng lực đặc biệt hoặc là một nhân vật đặc biệt, chẳng hạn như siêu anh hùng, pháp sư, hoặc có sức mạnh thần bí.

Thường là để trêu chọc người đó vì họ tỏ ra quá tự tin, kiêu ngạo hoặc có những hành động "ảo tưởng" về bản thân.

"Ha ha ha ha ha ha." Tần Lộ Nùng cười đến suýt chút tắt thở.

Tần Ý Nùng đừng quá mặt, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà lau khóe mắt hơi ướt.

Bởi vì Tần Ý Nùng không chịu nói về thân phận cho Đường Nhược Dao biết, mà hiện tại Đường Nhược Dao vẫn chưa nổi tiếng, bộ phim duy nhất cô quay cũng chưa phát sóng, vì thế kế hoạch đi gặp em dâu của Tần Lộ Nùng tạm thời chết non. Kế hoạch hỗ trợ cũng tạm thời dừng lại.

Chính là từ khi Tần Lộ Nùng hồi phục, tinh thần của Tần Ý Nùng cũng trở nên tươi tắn, phấn chấn hơn, phần lớn sự chú ý của cô ấy không còn dồn nặng vào việc lo lắng cho chị gái mà chuyển sang Đường Nhược Dao, biểu hiện cụ thể chính là hành động...... nấu đồ ăn ngon cho cô.

Cô cảm thấy bộ dáng ăn cơm của Đường Nhược Dao đặc biệt đáng yêu, chống cằm ngồi ở đối diện chuyên chú nhìn cô.

Còn Đường Nhược Dao thì sao? Một phần là muốn cho Tần Ý Nùng ngắm mình lâu hơn, phần khác là thức ăn thực sự ngon, khiến cô bất giác ăn nhiều hơn.

Lượng ăn gần đây của Đường Nhược Dao tăng lên đáng kể.

Ở nhà ăn trường học, Đường Nhược Dao bưng khay của mình đi tới, bên trong đựng đầy cơm, đồ ăn xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Ba người còn lại biểu tình vi diệu.

Đường Nhược Dao dùng thìa khuấy khoai tây hầm thịt bò với cơm, rồi đút vào miệng, hai má phồng lên như cá vàng nhỏ.

Văn Thù Nhàn mắt lộ ra hoảng sợ, run run rẩy rẩy nói: "Đường... Đường Đường, cậu không thấy có gì đó lạ sao?"

Đường Nhược Dao nuốt cơm xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

Văn Thù Nhàn nuốt nuốt nước miếng, nói: "Cậu nhìn khay của cậu đi, rồi nhìn lại khay của bọn tôi xem."

Đường Nhược Dao nhìn một lượt, không phát hiện dị thường: "Làm sao vậy?"

Thôi Giai Nhân giơ điện thoại lên, chụp lại cảnh Đường Nhược Dao đang hăm hở ăn cơm.

Phó Du Quân nói: "Không có gì, chúng ta về ký túc xá lại nói." Ăn thì ăn, dù sao đồ ăn đã lấy rồi, chẳng lẽ lại cấm con bé không được ăn? Phó Du Quân cong cong đôi mắt, đem một chén canh miễn phí đẩy qua, cười tủm tỉm nói: "Uống miếng canh, đừng để nghẹn."

"Cám ơn." Đường Nhược Dao vùi đầu ăn cơm, không hiểu vì sao dạo gần đây lúc nào cô cũng thấy đói bụng.

Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân: "......"

Không nghĩ tới cậu là cái dạng này đó bố già.

Phó Du Quân lặng lẽ gửi tin nhắn cho Thôi Giai Nhân: 【 Gửi ảnh chụp cho tôi, tôi làm bản so sánh 】

Thôi Giai Nhân: 【[ hình ảnh ]】

Phó Du Quân lấy ảnh Đường Nhược Dao ăn cơm tháng trước, ghép với ảnh vừa chụp, làm thành một bức ảnh so sánh rồi gửi lại cho Thôi Giai Nhân: 【[ hình ảnh ] quay về ký túc xá đưa cho Đường Đường xem 】

Thôi Giai Nhân: 【 Sao cậu không tự mình đưa cho cậu ấy xem? 】

Phó Du Quân: 【 Tôi đã p* rồi đồ nha】

Thôi Giai Nhân: 【 Nói rất có đạo lý tôi không có lời gì để nói 】

Phó Du Quân: 【 hì hì 】

Đường Nhược Dao ăn hết đồ ăn, canh cũng uống đến không còn một mảnh, hoàn toàn không biết gì cả mà cùng nhóm bạn cùng phòng trở về ký túc xá.

Phòng 405 truyền ra một tiếng thét chói tai.

Những người khác ở ký túc xá thấy nhiều không trách.

"Khẳng định là Văn Thù Nhàn lại nổi điên." Các cô nói như vậy.

Mà giờ phút này trong phòng 405, chân tướng là......

Đường Nhược Dao bước lên cân, trong tay cầm di động, trên màn hình là ảnh chụp Thôi Giai Nhân mới vừa gửi tới. Trong ảnh, so với một tháng trước, cô đã tròn trĩnh lên ít nhất một vòng.

Cô như muốn ngất đi.

Văn Thù Nhàn đập bàn cười như điên.

Thôi Giai Nhân ôm gối, vùi mặt vào đó mà cười không ngừng.

Phó Du Quân cũng cười đến mức khóe miệng giãn đến lỗ tai.

Ba người bạn xấu hả hê, còn Đường Nhược Dao thì linh hồn như bị đánh văng khỏi thân xác, tự lẩm bẩm: "Tôi phải giảm cân...... tôi phải giảm cân......"

Phó Du Quân thoáng thu liễm, hắng hắng giọng nói nói: "Giảm, tôi giúp cậu giảm."

Thôi Giai Nhân nhấc tay: "Tôi nữa, bạn trai tôi lần trước còn nói tôi béo."

Văn Thù Nhàn trừng mắt nói: "Cái gì cẩu nam nhân, dám nói cậu béo?"

Thôi Giai Nhân: "Ngày mai tôi sẽ đá cậu ta."

"Ha ha ha ha ha." Văn Thù Nhàn xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh của mình, nói: "Đường Đường, cậu nhìn tôi đi, tôi còn tròn hơn cậu nhiều, không cần nhụt chí."

Đường Nhược Dao nói: " Cậu thấp người, còn tôi cao như vậy, béo thì sẽ thành lưng hùm vai gấu mất."

Văn Thù Nhàn trầm mặc một lát, thần sắc phức tạp nói: "Nhất thời tôi cũng không biết là cậu đang khen tôi hay là đang mắng tôi đây?"

Đường Nhược Dao bỗng nhiên đứng lên nói: "Không được, bây giờ tôi liền phải đi ra ngoài chạy bộ!" Buổi tối còn ăn nhiều như vậy! Là heo sao?!

Cô đặng đặng đặng dẫm lên cầu thang leo lên giường, kéo rèm lại.

Văn Thù Nhàn: "Mau mau mau."

Ba người còn lại sôi nổi hành động.

Phó Du Quân cầm quần áo chui vào phòng vệ sinh.

Một trận gió thổi qua hành lang.

Thanh âm theo sau Văn Thù Nhàn: "Cậu chạy chậm một chút!"

Một bạn học suýt nữa bị đụng vào, kinh hồn bạt vía mà vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: "405 thật là càng ngày càng điên rồi."

Đường băng nhựa của sân thể dục, có rất nhiều nam sinh nữ sinh chạy, bốn vị nữ sinh của khoa biểu diễn xếp thành một hàng, trong đó còn có một vị là hoa hậu giảng đường, nhất thời trở thành tâm điểm.

Đúng lúc này Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao.

*********************

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Tần: Chạy cái gì chứ, tới với chị cùng nhau vận động ♀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro