Phần 1: Gọi hồn ta về - Chương 1: Đó là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Gọi hồn ta về

Chương 1: Đó là ai?

Sấm vang chớp giật từ trên tòa tháp ngàn tầng ầm ầm giáng xuống, mãnh liệt xuyên qua mây tía cuồn cuộn. Thoáng chốc, trời đất mênh mông chao đảo lắc lư, ngọn lửa của hoa sen đỏ bốc lên ngùn ngụt.

Sấm sét và lửa nóng đồng thời ập đến, ắt sẽ khiến cho người đang bị giam giữ nhận lấy nỗi đau bị thiêu đốt và tan xương.

Sao có thể không đau được? Người bị giam giữ ngẩng mặt lên trời vùng vẫy, xiềng xích thô to vang leng keng.

Tia chớp đánh xuống sợi xích trói hồn như muôn vàn con rắn, chạy dọc theo sợi xích rồi tụ vào thân thể nàng tiên mặc bạch y dính đầy máu......

Ổ Dẫn Ngọc bị nóng tỉnh, nàng hoàn hồn rụt tay lại, mới phát hiện chén trà trên bàn bị mình đụng đổ.

Nước trà nóng chảy dọc theo cạnh bàn nhỏ giọt xuống, nàng khép ngón tay lại, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc từ người bên cạnh.

Nữ phục vụ vội vàng đến gần lau nước trà trên bàn đi, rồi cung kính nâng tay Ổ Dẫn Ngọc lên xem xét, nhỏ giọng nói: "Tôi đi lấy túi chườm đá, tiểu thư chờ một lát."

"Không cần." Ổ Dẫn Ngọc buông lỏng giữa mày, mu bàn tay của nàng hơi đỏ một chút nhưng không đáng ngại.

Nàng nhìn nữ phục vụ này đã sốt ruột đến đỏ mắt, không khỏi cười một tiếng, khi cười lên đôi mắt của nàng lập tức trở nên dịu dàng tình cảm.

"Nhưng tay của cô......" Nữ phục vụ sợ sơ suất khách hàng, một chân đã xoay ra ngoài.

"Đã nói không cần." Ổ Dẫn Ngọc cầm lấy chiếc tẩu thuốc dài trên bàn, gõ nhẹ vào lòng bàn tay đối phương một cái.

Nàng nhìn xuống, lạch cạch đẩy hộp thuốc lá sợi ra rồi vê ít thuốc lá sợi bỏ vào tẩu, thong thả nói: "Do tôi tự đụng đổ, cô rót lại cho tôi một chén khác là được."

Nữ phục vụ đang định rót đầy chén trà thì bị ngăn cản.

Ổ Dẫn Ngọc nói: "Tôi không muốn loại trà vừa rồi, đổi sang Nga Mi Tuyết Nha đi."

Nữ phục vụ đành phải pha một ấm trà khác, lặng lẽ quan sát nhị tiểu thư của Ổ gia này, đang quan sát đến chăm chú, thình lình đối diện đôi mắt lá liễu tình tứ của đối phương.

Ổ Dẫn Ngọc hút một hơi thuốc lá, gác một chân lên, mặt giày nhung màu trắng cùng gót giày treo lủng lẳng trên mu bàn chân, muốn rớt mà không được, tà váy xẻ của sườn xám hơi mở rộng.

"Đấu đến cái nào rồi." Nàng phát âm không rõ.

Nữ phục vụ trả lời: "Đến chiếc bình sứ cao cổ màu xanh lam, tiểu thư cảm thấy hứng thú không?"

Ổ Dẫn Ngọc lắc đầu, cánh tay trái vòng trước ngực, tay phải cầm tẩu thuốc gác lên trên. Nàng biếng nhác ngả người ra sau, khói trắng lượn lờ từ tẩu thuốc dâng lên.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên nàng mơ thấy sấm sét cùng lửa cháy ngùn ngụt đáng sợ đó, chỉ là dạo gần đây mơ càng thêm thường xuyên, trước kia đều là trong lúc ngủ mới có thể mơ thấy, hiện tại ngay cả khi nàng phân tâm lơ đãng cũng sẽ bị kéo vào khung cảnh không rõ kia.

Nàng tham gia buổi đấu giá lần này bởi vì nàng nhìn thấy một khối ngọc trong giấc mộng, khối ngọc có màu đỏ đậm, màu sắc thuần khiết, bên trên khắc hoạ tiết hình hoa sen kỳ lạ.

Nếu không phải biết trong lô đồ cổ được bán đấu giá có một thứ như vậy, nàng cũng sẽ không đến.

Lâu nay, Ổ Dẫn Ngọc vẫn luôn cho rằng tất cả mọi thứ trong giấc mộng đều là hiện tượng giả dối, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh giới thiệu của buổi đấu giá, nàng mới kinh ngạc phát hiện mọi chuyện không phải ngẫu nhiên, nàng cần phải đến, phải tận mắt trông thấy khối ngọc ấy.

Nữ phục vụ rót cho Ổ Dẫn Ngọc một ly trà nữa, liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nói: "Giá khởi điểm của chiếc bình sứ cao cổ màu xanh lam đó khá cao, nó được mang đến từ Liễu gia, điều này tôi không dám nói với người khác, chỉ có thể nói với tiểu thư thôi."

"Thế nào?" Ổ Dẫn Ngọc nâng cánh tay lên ngậm lấy miệng tẩu thuốc, rồi đưa ra thở nhẹ một hơi khói.

Nữ phục vụ trả lời: "Tài chính của Liễu gia xảy ra vấn đề, vì vậy họ đem bán rất nhiều món đồ cổ trân quý. Hiện tại trong Liễu gia, nghe nói không có một người kế thừa nào, toàn bộ Liễu gia chỉ còn lại cái vỏ rỗng, nếu không có Ổ gia đứng ra nói chuyện thay, sợ là bọn họ......"

Ổ Dẫn Ngọc híp mắt lại, ánh mắt bị khói che phủ nên có vẻ mơ hồ. Nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, rất êm ái chậm rãi, âm điệu còn thay đổi lên xuống, giống như đang thả lưỡi câu, nàng nói: "Chuyện này có gì mà không dám nói, Liễu gia bây giờ chính là cái vỏ rỗng, ở trong mắt người ngoài, Ngũ môn chỉ còn lại Tứ môn. Kỳ thật không chỉ mỗi Liễu gia, nếu không có Ổ Vãn Nghênh tạm thời đảm nhận vị trí gia chủ, ngay cả Ổ gia cũng thiếu chút nữa không còn."

"Tiểu thư, lời này......" Nữ phục vụ hoảng hốt.

Ổ Dẫn Ngọc quay đầu, thả chân trái đang gác trên đầu gối chân phải xuống, làn váy thêu hoa văn sơn thủy màu đen bị kéo nhẹ. Nàng không nói gì, chỉ ngoắc ngón tay với nữ phục vụ.

Nữ phục vụ lo lắng tiến đến gần, cho rằng nhị tiểu thư Ổ gia muốn nói bí mật với mình, còn khom lưng nghiêng tai qua một bên.

Ổ Dẫn Ngọc vén tóc mái của nữ phục vụ ra sau tai, mới nói: "Tôi biết cô muốn nịnh hót Ổ gia, nhưng cũng không cần phải nói xấu Liễu gia, cho dù là Ngũ môn hay Tứ môn, Ổ gia vẫn là người đứng đầu, nhưng tôi không muốn nghe những lời nói châm ngòi ly gián nha."

Thanh âm mềm nhẹ kia rót vào trong tai, nữ phục vụ lạnh sống lưng, cúi đầu lui nhanh một bước nói: "Tiểu thư hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý tứ này!"

Ổ Dẫn Ngọc không nói nữa, chỉ nhìn xuống sân khấu dưới lầu, nghe thấy chiếc bình sứ cao cổ màu xanh lam được bán đi với giá hàng trăm triệu, mức giá này cao hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều, Liễu gia xem như đã kiếm được kha khá.

Đèn lồng màu đỏ treo trên phía lầu đối diện sáng lên, người mua được bình sứ đó ngồi ở bên trong, chỉ tiếc rèm buông kín mít, làm người khác không nhìn thấy chân dung của người mua.

Ở Tụy Hồn Bát Bảo Lâu này, hầu hết các vị khách quý không thích lộ mặt, nhưng Ổ Dẫn Ngọc không thèm để ý mấy việc đó, mỗi khi nàng tới đây đều không cần buông rèm xuống, nếu có ai nhìn nàng thì nàng thản nhiên nhìn lại.

Nữ phục vụ còn đứng bên cạnh Ổ Dẫn Ngọc, Ổ Dẫn Ngọc dùng khóe mắt liếc nhìn, nói lời sâu xa: "Ngũ môn chúng tôi đều sống bằng việc đuổi quỷ trừ tà, năm năm tháng tháng luôn như thế nên trên thân thể không khỏi bị dính khí âm tà, cô xem, chẳng phải Liễu gia vì vậy mà không còn sao. Người bình thường không thể nói chuyện được với chúng tôi, cũng không dám đến gần chúng tôi, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ bị dính âm khí."

Nữ phục vụ rùng mình một cái, lo sợ lui về ven tường, hai tay đặt trước người một cách quy củ.

"Tôi đùa với cô thôi." Ổ Dẫn Ngọc bật cười.

Hôm nay khi ra ngoài, nàng không búi tóc quá chặt, hiện giờ vì cười run mà búi tóc buông lỏng, cây trâm cài rơi trên vai.

Nữ phục vụ sợ nhưng vẫn cố gắng hỏi: "Tiểu thư, có muốn búi tóc lên giúp ngài không?"

Ổ Dẫn Ngọc ngậm miệng tẩu thuốc, lẩm bẩm "Ừm" một tiếng, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu không rời.

Cuối cùng ngọc bội khắc hình hoa sen cũng được đưa lên sân khấu, người phục vụ cầm cây côn dài vén tấm vải đỏ lên, khối ngọc bội nằm trên đệm vàng bị lộ ra hoàn toàn.

Giống y hệt trong giấc mộng của Ổ Dẫn Ngọc, ngọc bội sáng trong tinh khiết, đỏ mà không rực rỡ, màu sắc hơi trầm.

Ngọc bội nằm trên đệm có kích thước bằng khoảng lòng bàn tay, nhìn từ xa căn bản không thấy rõ, phải cầm ống kính viễn vọng mà Tụy Hồn đã chuẩn bị sẵn để ngắm nhìn.

Nữ phục vụ thấy Ổ Dẫn Ngọc ngồi thẳng lên, lập tức hỏi: "Tiểu thư muốn mua?"

"Chưa vội, đợi chút nữa rồi rung chuông." Ổ Dẫn Ngọc thả kính viễn vọng xuống, nàng không còn bày ra dáng vẻ nhàn nhã, cơ thể ngồi ngay ngắn hơn, cũng không hút thuốc.

Nàng vốn định chờ người khác ra giá trước, sau đó nàng trả giá chốt hạ, nhưng nào ngờ chẳng có một ai rung chuông.

Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng kêu, ngay cả người chủ trì cũng hô tạm dừng.

"Cứu mạng, cứu cứu người --"

Ở khu vực dành cho khách quý có người hô to: "Lữ Tam ngất xỉu rồi, kêu không tỉnh, mau gọi xe cứu thương!"

Bảo vệ của Tụy Hồn Bát Bảo Lâu vội vàng chạy đến, tiếng bước chân thùng thùng vang vọng khắp trong lâu.

Nữ phục vụ đứng bên cạnh Ổ Dẫn Ngọc lại run lên một cái, sợ hãi liếc nhìn Ổ nhị tiểu thư này, cảm thấy lời nói vừa rồi dường như đã ứng nghiệm --

Trên thân thể của người Ngũ môn đều bị dính khí âm tà, không thể nói chuyện cũng chẳng đến gần được.

Ổ Dẫn Ngọc chỉ sửng sốt một chút, nàng không suy nghĩ gì nhiều, cho rằng Lữ Tam không khỏe nên mới ngất xỉu.

Sau khi Lữ Tam được đưa đi, buổi đấu giá lại tiếp tục như thường lệ, lần này vẫn không ai rung chuông.

Kỳ thật cũng có thể giải thích, bởi vì khối ngọc bội trên đệm mềm kia trông còn hơi mới, ngay cả chuyên gia giám định đồ cổ cũng không nhìn ra niên đại, càng không nói được là do ai làm. Tuy nhiên, giá khởi điểm của khối ngọc này lại cực kỳ cao.

"Rung đi." Ổ Dẫn Ngọc nhả khói.

Nữ phục vụ kéo dây rung chuông, sau đó ghé tai đến gần bên miệng Ổ Dẫn Ngọc để nghe nàng báo giá.

Ổ Dẫn Ngọc đưa ra mức giá quy định, quả nhiên không ai tranh trả giá, đèn lồng màu đỏ ở trước mặt nàng sáng lên, đó nghĩa là kết thúc.

Trước khi rời khỏi, nàng đưa mắt nhìn phía lầu đối diện, thấy rèm che được kéo ra một chút, ngồi ở bên trong là một người đàn ông bình thường.

Ổ Dẫn Ngọc không có hứng thú mà quay đi, khi đứng dậy, ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một vị khách dưới lầu.

Nàng ngậm miệng tẩu thuốc lục mã não, muốn hút thêm một hơi nhưng thuốc lá sợi đã cháy hết rồi, nàng đành buông tẩu thuốc xuống hỏi: "Đó là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro