Chương 3: Không nhịn được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 3: Không nhịn được

Thị trấn Bắc Giang tương đối nhỏ, chỉ có hai con phố, một mới và một cũ.

Phố Cổ là con phố ẩm thực với những nồi hấp nóng hổi, bánh Diệp Nhi (*) mềm dẻo thơm phức, đậu phụ trắng mềm đậm đà, súp thịt cừu hầm... Có nhiều loại đồ ăn vặt truyền thống, giá cả phải chăng, chỉ 20 tệ là có thể ăn no nê.

(*) Bánh Diệp Nhi

Địa điểm buổi trưa họ muốn đi chính là Phố Cổ này, có một cửa hàng nhỏ chuyên bán miến bò đặc biệt.

Hôm nay là mùng bảy âm lịch, trùng với phiên chợ của thị trấn, nhưng khi nhóm người bọn họ đi qua thì chợ gần như đã tàn, hai bên đường chỉ còn lại vài sạp hàng nhỏ lẻ. Gần đến giờ đóng cửa sẽ có một số mặt hàng được giảm giá, đặc biệt là trái cây theo mùa, dưa hấu năm đồng một cân, dâu tây bốn tệ, những quả lê da hơi xấu được bán theo túi. Hầu hết các loại trái cây được bán trong thị trấn đều do những người nông dân gần đó tự trồng, người dân địa phương gọi đây là "hàng tốt", mặt hàng nào cũng đều lấy hai từ này ra để làm lợi thế.

La Như Kỳ và những người khác chưa bao giờ đến mấy chợ thị trấn thế này nên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, vừa lên phố liền đông nhìn tây xem, mua đồ dọc đường đi, vô cùng hưng phấn.

Diệp Tích Ngôn đi đằng sau nhóm người, không có hứng thú với việc mua sắm, thậm chí nói cũng không nói nhiều.

Cô thực sự không muốn ra ngoài để tham gia cuộc vui, cảm thấy quá tẻ nhạt, nhưng quỷ thần xui khiến cô vậy mà đồng ý với lời rủ ăn cơm của La Như Kỳ.

Giang Tự cũng đi phía sau, hai tay trống trơn, giống như cô.

Vị bác sĩ lớn này vẫn mặc như bộ quần áo đã thay sau khi tắm hồi tối hôm qua, nhưng các chi tiết đã khác, ăn mặc chỉnh tề hơn, dép đã được thay bằng giày bệt có mũi nhọn được gia công tinh xảo, mái tóc được cột lại, không có phụ kiện nào trên tai, một chiếc bút máy Montblanc màu đen được ghim vào túi áo sơ mi trước ngực.

Chắc do tính chất công việc, thêm nữa khuôn mặt hiền lành thanh tú nên việc cất bút trong túi vốn trông có vẻ khá già dặn mà ở trên người người này lại có thêm một phần văn tĩnh nhu hoà.

Bác sĩ ấy mà, thỉnh thoảng sẽ viết viết gì đó vì vậy trên người mang theo một cây bút mới thuận tiện, huống hồ buổi sáng cô ấy đã đến bệnh viện thị trấn để chỉ đạo một số công việc nữa.

Diệp Tích Ngôn cảm thấy buồn chán, lúc thì nhìn bên cạnh một chút, lúc thì quan sát con đường vắng vẻ sau khi đám đông giải tán.

Cô cùng Giang Tự cơ hồ là sóng vai mà đi, chỉ cách nhau khoảng tầm một người. Tốc độ bước đi của cả hai tương đồng, khoảng cách bước chân cũng cỡ cỡ nhau. Chiều cao của cả hai không chênh lệch nhiều, đều trên 1m7, Giang Tự thấp hơn một chút, ước tính khoảng 1m74.

Giang Tự đang nhìn điện thoại di động, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.

Bởi vì khoảng cách quá gần, Diệp Tích Ngôn vô tình nhìn thoáng qua ghi chú trên màn hình, phát hiện đối tượng nói chuyện phiếm cùng người này hình như có chút không bình thường, ghi chú chỉ có tên mà không có họ, đối phương rất là quan tâm Giang Tự, liên tiếp gửi rất nhiều tin nhắn.

Tò mò đời tư của người khác là không tốt lắm, chỉ là vô tình nhìn thấy chút thôi, Diệp Tích Ngôn lập tức ép mình quay mặt, dời đi tầm mắt, giả vờ cái gì cũng không thấy.

Quán miến bò đặc biệt nằm giữa con phố cổ, tương đối rộng rãi, toàn bộ tầng một đã được bày trí thành không gian mở, trang trí vô cùng đơn giản, ngay lối vào có đặt một chiếc bếp xi măng, trên bếp có một cái nồi lớn để nấu canh và ba cái xửng hấp để đựng những chén rau hấp nhỏ, không gian trống được lấp đầy bằng những bộ bàn ghế để ngồi dùng bữa.

Trong quán không có nhân viên phục vụ, muốn ăn cái gì thì tự mình đi đến kệ bếp để lấy, sau khi ăn xong lại gọi chủ quán đến tính tiền.

Canh thịt vị thơm nồng nặc, Diệp Tích Ngôn vừa vào đã thấy đói bụng, liền đi tới bếp bưng một tô mì thịt bò, một chén rau giá và thịt băm, còn có hai chiếc bánh quẫy giòn.

La Như Kỳ kinh ngạc, "Nhiều như vậy chị ăn hết không?".

Diệp Tích Ngôn không giải thích, chỉ nói: "Hôm nay tôi không có ăn điểm tâm, ăn bù một chút".

La Như Kỳ mỉm cười, "Đừng cố quá".

Diệp Tích Ngôn không nói gì, bưng đồ ăn tìm bàn ngồi xuống.

Con người của cô có ăn có vận động, không dễ tăng cân, chỉ cần không phải trong thời gian huấn luyện hay mùa thi đấu, bình thường cô muốn ăn gì thì ăn, khá là thích làm gì thì làm.

Những người khác không ăn nhiều, họ chỉ ăn một tô mì với một dĩa đồ ăn kèm. Giang Tự ăn ít nhất, chỉ có một tô miến bò, không ớt cay, đồ nêm cũng ít, nhìn qua thì chỉ đơn thuần là nước súp mà thôi.

Bàn trong quán là loại bàn vuông, loại ngồi được bốn người, ngồi đối diện nhau. Do không quen với những người khác, Diệp Tích Ngôn lựa chọn ngồi cùng bàn với La Như Kỳ, đối diện với Giang Tự.

Bàn vuông rộng chừng nửa mét, thực sự quá chật, hai người chân dài ngồi đối diện nhau, động một chút là có thể va vào nhau.

Vừa ngồi xuống, Diệp Tích Ngôn nhúc nhích chân liền đụng phải Giang Tự.

Sáng nay cô thay một đôi giày mới sạch sẽ, cũng là giày vải đế bằng, một đá này đụng trúng cũng không đau, nhưng Giang Tự nhất thời nheo nheo mắt lại, yên lặng nhìn về phía cô.

Cô sửng sốt trong giây lát rồi vội thu chân lại, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, quên cả xin lỗi.

Giang Tự không nói lời nào, chậm rãi lấy giấy ăn ra lau muỗng đũa.

Diệp Tích Ngôn cho dấm vào nước súp, cắn một miếng bánh quẫy, mí mắt rũ xuống.

Không biết có phải hay không làm bác sĩ đều biết cách chăm sóc bàn tay mình mà vị bác sĩ trước mặt có bàn tay thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn, các đốt ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, tròn trịa mềm mại, có vết tròn trắng khỏe mạnh ở phía dưới. Chỉ động tác khuấy nước trong chén thôi, hành động bình thường như vậy mà người này làm ra lại có một loại tư vị khác nhau, người khác nêm nếm gia vị, còn cô là đạp gió cưỡi mây, thoạt nhìn khá là thích mắt

Diệp Tích Ngôn yên lặng nhìn, sau đó cắn một miếng bánh quẫy, cảm thấy mình quá để ý người khác, trên bàn ăn làm như vậy là không lễ phép.

Giang Tự ăn uống lịch sự, không nói lời nào.

La Như Kỳ, người ngồi cùng bàn không phát hiện ra điều gì bất thường ở hai người họ, đang trò chuyện với blogger du lịch ngồi chỗ còn lại trong bàn.

Trong hoạt động công ích lần này, các blogger du lịch chịu trách nhiệm tuyền truyền quảng cáo, nhiệm vụ chủ yếu chính là đánh giá cao ẩm thực và phong cảnh, trải nghiệm phong tục địa phương, sử dụng tư liệu sống để chụp ảnh và viết bài, đồng thời cũng có thể livestream quảng bá.

Cái gọi là tư liệu sống bao gồm tất cả mọi người ở đây.

La Như Kỳ giới thiệu Giang Tự cùng Diệp Tích Ngôn với blogger du lịch, là đột nhiên nhắc tới hai người họ.

Nghe La Như Kỳ cùng blogger du lịch tán gẫu càng ngày càng xa, Diệp Tích Ngôn yên lặng ăn canh, liếc nhìn người đối diện.

Giang Tự không phản ứng, giống như không nghe thấy.

La Như Kỳ bỗng nhiên nói: "Tích Ngôn là một tay đua chuyên nghiệp, đã giành được nhiều giải thưởng đó".

Diệp Tích Ngôn eo hơi cứng ngắc, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Cô không đề cập đến điều này trước mặt họ.

Blogger du lịch có vẻ ngạc nhiên, "Diệp tiểu thư là tay đua sao, thiệt lợi hại, tôi thấy bảnh quá trời!"

La Như Kỳ mỉm cười nói: "Trưởng đoàn Thiệu đã nói với chúng tôi vào chiều hôm qua, nói hai tháng trước cô ấy đã thi đấu ở Nam Mỹ, còn giành được chức vô địch".

Chiều hôm qua.........

Hồi lúc tắm rửa kia, Diệp Tích Ngôn còn giả vờ giả vịt lừa người nào đó, lừa vị bác sĩ ngồi đối diện kia rằng cô là tài xế cho app gọi xe trực tuyến.

Blogger du lịch hỏi cô: "Diệp tiểu thư chơi xe moto hay xe việt dã?"

Diệp Tích Ngôn nhắm mắt trả lời: "Đều có cả".

Dừng lại chốc lát, còn nói: "Cuộc thi việt dã trên sa mạc là xe moto, nhưng phần lớn thời gian là lái ô tô".

Blogger du lịch không ngần ngại khen ngợi nói: "Quá đỉnh, tuyển thủ toàn năng!"

Sau đó là hàng loạt lời tâng bốc, cái gì chơi xe cần có dũng khí và ý chí, cái gì kỹ thuật không gì sánh kịp.

Diệp Tích Ngôn có chút lúng túng, không phải cô không nghe được người khác khen mà là do người trước mắt từ đầu đến cuối đều không có mở miệng nói.

Giang Tự bình tĩnh mà ăn, vẻ mặt lãnh đạm, giống như chuyện tối hôm qua không tồn tại.

Một bữa cơm thời gian không lâu, chừng gần một tiếng. Phần sau La Như Kỳ cùng blogger du lịch ngừng nói về chuyện Diệp Tích Ngôn đua xe mà ngược lại nói về Giang Tự.

Giang Tự tính khí ôn hòa, hỏi gì đáp nấy, mặc kệ blogger du lịch có bao nhiêu dông dài đáng ghét.

Ngồi ăn cơm mà luôn phải co chân lại vô cùng bực bội, trong lúc đó Diệp Tích Ngôn âm thầm duỗi thẳng chân một chút, tự cho là không đụng tới Giang Tự là được.

Giang Tự cúi đầu liếc nhìn, chỉ thấy hai cái chân không yên phận gần như sắp đưa đến bên này luôn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào bắp chân của cô nhưng lại vẫn duy trì một khoảng cách mỏng manh. Cô nhìn nhìn người đối diện, ăn xong liền đặt đũa xuống.

Diệp Tích Ngôn không hiểu tại sao lại nhìn như vậy.

Bữa trưa là Giang Tự mời khách, một suất miến bò đặc biệt bảy tệ mốt, mấy món ăn kèm khác giá tiền không giống nhau, mấy dĩa bánh này nọ cũng không mắc, tổng cộng mấy người ăn không đến một trăm tệ.

Là người ăn nhiều nhất, Diệp Tích Ngôn không lý do liền cảm thấy xấu hổ, lại không quen để người khác tính tiền, cô đã nghĩ đến việc tự mình trả tiền, nhưng Giang Tự đã thanh toán trước rồi, dù chỉ tốn có mười mấy tệ.

La Như Kỳ và những người khác không vướng bận như vậy, hướng về Giang Tự nói một tiếng cám ơn liền xong việc. Trong tương tác hàng ngày giúp nhau thanh toán là chuyện bình thường, lần này cô trả, lần sau tôi trả, đều có qua có lại, không cần quá lo lắng.

Cơm nước xong phải nghỉ trưa, mọi người vội vã trở về nhà nghỉ.

Buổi chiều hoạt động thăm viếng an ủi, Diệp Tích Ngôn phụ trách đưa đón nhóm Hà Anh Chính, sau đó quay lại đưa Thiệu Vân Phong đi đến thôn.

Trên xe, Thiệu Vân Phong hỏi: "Tích Ngôn, sáng mai cô có rảnh không?"

Cô hỏi ngược lại: "Có chuyện gì?"

Thiệu Vân Phong nói: "Nếu như không có sắp xếp gì khác thì đến lúc đó tôi sẽ xuống thôn thêm một chuyến".

"Đi đâu?"

"Hai ngôi làng gần nhất đều có người của trung tâm y tế thị trấn và giáo sư Giang".

Nếu là đi làm công ích, vậy khẳng định phải đi thăm nom, quan sát sâu sắc, kỹ lưỡng, không thể chỉ làm theo hình thức liền kết thúc. Không thể chỉ hướng dẫn da lông trên thị trấn thôi, nó không có tác dụng, chúng ta vẫn cần phải làm một cái gì đó cụ thể.

Ý của bên trên là để Giang Tự cùng các đại diện y tế của Trung tâm y tế thị trấn về nông thôn khám bệnh miễn phí, giúp những người già bị bỏ lại nông thôn đo huyết áp, nói về kiến ​​​​thức sức khỏe, ít nhất cũng có dáng vẻ hoạt động công ích nên có.

Giang Tự đối với việc này không có ý kiến, chính quyền thị trấn và bệnh viện càng cầu cũng không được, nhưng dù sao cũng là kế hoạch tạm thời, đội vẫn phải cử người đi theo, hỗ trợ chụp ảnh và lái xe, v.v ... Bây giờ rảnh rỗi nhất là Diệp Tích Ngôn, cô là sự lựa chọn tốt nhất, quá phù hợp.

Đội trưởng đích thân nói chuyện, Diệp Tích Ngôn không cách nào từ chối, cô thẳng thắn đáp: "Được, không thành vấn đề."

Thiệu Vân Phong nói: "Việc này là kế hoạch của giáo sư Giang, cô có chuyện gì đều có thể cùng cô ấy thảo luận."

Diệp Tích Ngôn gật đầu: "OK".

Buổi tối.

Ở bên ngoài chạy một ngày, mọi người đã không còn sức ra ngoài ăn uống như buổi trưa, mọi người đều là trở về nhà nghỉ ăn cơm hộp, họp bàn bạc hành trình ngày mai rồi lần lượt trở về phòng.

Diệp Tích Ngôn có một nhiệm vụ đặc biệt, vì vậy cô không cần tham dự cuộc họp, cơm nước xong liền lên lầu.

Thừa dịp hai người kia chưa quay lại, cô dành thời gian gọi video để liên lạc với gia đình.

Cha mẹ Diệp gia không đồng ý với việc cô làm, họ cảm thấy cô đang hồ đồ, nếu thật sự muốn làm việc gì thiết thực, không bằng quyên góp tiền hoặc là tham gia dạ tiệc từ thiện cũng được, cái nào cũng tốt hơn so với một chuyến du lịch công ích như thế này. Diệp Tích Ngôn chính là nhàn rỗi, làm việc quá bốc đồng.

Cuộc gọi video này không quá vui vẻ, cha Diệp cho rằng Diệp Tích Ngôn chỉ đang kiếm cớ để xa gia đình và cố tình tránh mặt họ. Ông nghiêm mặt, cười cũng không cười, mở miệng chính là yêu cầu cô trở về, biểu thị chuyện sau đó gia đình sẽ gải quyết, lúc đó sẽ phái một người tới thay thế Diệp Tích Ngôn là được.

Diệp Tích Ngôn không muốn cãi nhau, không tranh luận một câu, đều là nước đổ đầu vịt, lời dạy bảo của cha giống như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.

Cách xa nhau như vậy, cha Diệp tức giận nhưng không thể trút, thẳng thừng hỏi: "A Duyên có biết con vè nước không?"

Cô giả vờ bị điếc, cô đối với câu nói như thế này sớm đã thành thói quen, viện cớ tín hiệu kém liền cúp video mà không chút do dự.

Cha Diệp chính là một ông già ngoan cố, lớn tuổi mà cả ngày đều thích đoán mò, lúc nào cũng muốn đem Chu Duyên treo bên mép, dường như Chu Duyên mới là con ruột của ông vậy. Diệp Tích Ngôn vì chuyện này rất khó chịu, nghe một hai lần còn được chứ nghe riết lỗ tai đều sắp đóng kén rồi, tâm lý phản nghịch tự nhiên mà sinh ra.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần có mắt nhìn là có thể biết cô hoàn toàn không có ý kia, nhưng người chung quanh chỉ thích ghép cô với Chu Duyên, cũng không biết mọi người nghĩ gì. Tuy nói thanh mai trúc mã hai đứa nhỏ vô tư dễ dàng nảy sinh tình cảm nhưng nếu muốn đã sớm thành đôi rồi, hà tất chờ tới bây giờ. Cô chẳng buồn giải thích nữa, nói nhiều cũng mệt rồi, ai thích mai mối thì cứ làm đi.

Cha Diệp cố chấp, ngược lại gọi thêm hai cuộc video nữa.

Diệp Tích Ngôn một cuộc cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vào giao diện tin nhắn.

Tin nhắn cô gửi trong nhóm sáng nay đã nhận được rất nhiều phản hồi, các đồng đội dồn dập lên tiếng, chỉ có Chu Duyên là không có động tĩnh.

Tâm cô lớn, không chú ý tới Chu Duyên không có ở đây, tán gẫu vài câu liền nhấp vào một nhóm khác.

Trong nhóm phúc lợi công cộng, Thiệu Vân Phong phát ra một đống lớn thông báo, tin tức mới nhất là @Giang Tự: [Cực khổ cho giáo sư Giang rồi]

Diệp Tích Ngôn chỉ là tiện tay vào xem xem, nhìn thấy người được tag, không tự chủ được nhấp vào biểu tượng ở góc trên bên phải và tìm thấy tài khoản WeChat tương ứng từ các thành viên trong nhóm.

Nick name WeChat của Giang tự là "JX_", avatar là nhân vật phim hoạt hình vẽ tay, một người nhỏ nhỏ tóc ngắn.

Diệp Tích Ngôn không thể nhận ra đó là ai, nghĩ rằng đó là một nhân vật anime hay hoạt hình nào đó nên không nghĩ nhiều về điều đó, chưa lấy lại tinh thần đã gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Sau khi gửi thành công, cô hậu tri hậu giác nhận ra rằng mình đã không gửi ghi chú kết bạn, muốn thu về cũng không kịp rồi.

Cùng lúc đó, trong nhóm công ích, Giang Tự đã trả lời Thiệu Vân Phong.

Diệp Tích Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

Một phút trôi qua, không có sự đồng ý nào.

Hai phút, ba phút.... mười phút!

Cô lưỡng lự không biết nên gửi lại lần nữa hay là quên đi.

Trong lúc loay hoay, khóa lò xo kiểu cũ kêu lách cách, có người trở về.

Cô tắt màn hình và nhét điện thoại vào dưới chăn.

Cửa bị mở ra, là Giang Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro