Chương 4: Va vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 4: Va vào

Bên trong căn phòng ánh đèn dịu nhẹ, không hợp với màu đèn vàng mờ ảo của hành lang.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt trở về, đã đến lúc tắm rửa dọn dẹp, ai ai cũng bận rộn, trước cửa không ngừng có người tới lui ngang qua.

Giang Tự cầm trong tay một xấp giấy tờ, hình như là tài liệu.

Người này đi vào, thuận tiện đóng cửa lại, tiếng huyên náo bên ngoài lập tức giảm bớt hơn nửa, trong phòng trong phút chốc lại khôi phục yên tĩnh như thường.

Diệp Tích Ngôn kéo góc chăn, vẻ mặt bình tĩnh nhẹ như mây gió, giọng điệu tự nhiên.

"Cuộc họp kết thúc rồi à?"

Đi ngang qua giường cô, đem xấp tài liệu để lên tủ đầu giường, Giang Tự ừ một tiếng.

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, quả nhiên là tài liệu.

Vị bác sĩ lớn này có tính tự giác cao và đáng tin cậy nên không cần người khác bận tâm, một buổi trưa đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ đạc cần thiết để về nông thôn công tác.

Diệp Tích Ngôn đứng dậy xuống giường, vừa buộc tóc vừa hỏi: "Ngày mai mấy giờ cô xuất phát?"

Giang Tự biết cô đi cùng đội ghi hình, tối nay Thiệu Vân Phong đã nói, nhẹ giọng trả lời: "Tám giờ tập trung tại trung tâm y tế thị trấn, khoảng chín giờ sẽ bắt đầu."

"Chúng ta nên đến thôn nào trước?"

"Thôn Đông Phong, buổi chiều đi Hoàng Lương."

Diệp Tích Ngôn tỏ ý hiểu rõ, nhìn thấy đối phương cất điện thoại di động vào túi sau quần, ồ một tiếng, sau đó liền lôi vali ra tìm đồ, tự tìm việc cho mình làm.

Giang Tự còn có việc phải làm nên không nhận ra sự kỳ lạ của cô.

Chỉ là trở về để tài liệu thôi, không mất bao lâu người này liền không nói một lời mà đi ra ngoài.

Không lâu sau, La Như Kỳ bước vào phòng và dẫn theo hai người bạn mới đến, ba người cậu một câu tôi một câu trò chuyện rôm rả. La Như Kỳ chia sẻ đồ ăn mua trong ngày với mọi người, gọi Diệp Tích Ngôn qua ăn dưa hấu, đặc biệt đưa cho cô một miếng lớn.

Diệp Tích Ngôn không muốn ăn dưa hấu nhưng lòng hiếu khách khó từ chối nên vẫn nhận.

Cô nói cảm ơn.

La Như Kỳ mỉm cười: "Có gì đâu à, đừng khách sáo".

Dưa hấu địa phương có vỏ hơi xấu, không đẹp bằng dưa trong siêu thị nhưng vị ngọt hơn, vỏ mỏng, nhiều nước, mùi thơm dịu.

La Như Kỳ rất nhiệt tình, một lúc sau lại rửa dâu cho mọi người ăn, cuối cùng còn đặc biệt để lại một phần cho Giang Tự.

Diệp Tích Ngôn ăn xong dưa hấu liền đi vào nhà tắm, dự định tắm rửa xong sẽ đi ngủ sớm.

Có thể là vì ban đêm vẫn còn cái nóng oi bức, tâm tình của cô không quá thoải mái, ăn dưa hấu ướp lạnh rồi vẫn không nâng tâm trạng lên được.

Mấy người La Như Kỳ cũng chuẩn bị đi tắm nên đi theo cô.

So với ngày hôm qua rải rác thì tối nay phòng tắm ồn ào hơn nhiều. Ngoại trừ Giang Tự thì tất cả nữ giới trong đội đều ở đó, một nhóm người cười cười nói nói, một người so với một người càng ồn ào hơn.

Diệp Tích Ngôn đứng dưới vòi hoa sen ở phía trong cùng, không tham gia trò chuyện cùng họ mà chỉ lắng nghe.

La Như Kỳ liếc nhìn về phía này, cười toe toét khen ngợi: "Tích Ngôn, chân chị thiệt dài, muốn dài tới eo tôi luôn rồi".

Có người trêu chọc: "Diệp tiểu thư là một cô gái vừa cao vừa dáng đẹp".

Những người còn lại bật cười, trêu chọc La Như Kỳ cũng eo nhỏ, dáng đẹp mà.

La Như Kỳ khiêm tốn cho rằng mình lớn lên không được cao, ngược lại khen ngợi những người khác.

Trong phòng tắm có một tràng tiếng cười, rất hòa hợp.

Diệp Tích Ngôn tâm không gợn sóng, huống chi là ngượng ngùng.

Phụ nữ những lúc thế này cũng sẽ thưởng thức nhau, xem mặt xem vóc người, rất bình thường.

Trong lúc đó, La Như Kỳ nói: "Tích Ngôn so với chúng ta còn trắng hơn nhiều, là người trắng thứ hai trong đội".

Diệp Tích Ngôn không hiểu sao nhớ tới tối hôm qua, nhớ lại tấm lưng gầy gò cân đối đó.

---- da dẻ trắng nhất trong đội chính là Giang Tự, cái người kia da trắng bật tông, giống như một quả trứng vừa được bóc vỏ, không ai có thể so sánh được.

Các cô gái thoải mái tắm xong, mặc quần áo tử tế sau đó ra ngoài súc miệng, nhân tiện giặt quần áo đã thay.

Nhà nghỉ không có máy giặt, tất cả mọi người phải giặt bằng tay.

Diệp Tích Ngôn làm việc nhanh nhẹn, hai ba lần liền giặt xong rồi rời đi trước.

Giang Tự gần mười giờ rưỡi mới xuất hiện, đi tắm một mình sau khi ăn dưa hấu.

Không có ai trong phòng tắm.

Diệp Tích Ngôn làm ổ không nhúc nhích trên giường cầm điện thoại chơi game.

Ước chừng khoảng nửa tiếng, đối phương tắm rửa xong mới quay lại.

Diệp Tích Ngôn vẫn còn đang đánh ván game, một trận nãy giờ vẫn chưa kết thúc, sắp thắng tới nơi.

La Như Kỳ nằm ngửa đắp mặt nạ hỏi Giang Tự vài câu về tình hình ngày hôm nay và những sắp xếp tiếp theo. Dù sao cũng là lãnh đạo của mình, ở chung một nhà nên phải thể hiện thái độ nên có.

Nghe bọn họ cô một câu tôi một câu nói chuyện, Diệp Tích Ngôn làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, cứ như vậy chuyên tâm chơi game.

Sau khi đắp mặt nạ, La Như Kỳ bỗng dưng nhớ tới cái gì, nhắc nhở Giang Tự.

"Giáo sư Giang, chai nước này là Tích Ngôn mua đó, ngày mai chị có thể mang theo."

Lúc này Giang Tự mới chú ý tới trên tủ đầu giường có để một chai nước soda.

Trong nhà nghỉ có một căn tin ở tầng dưới, soda được mua ở đó.

Diệp Tích Ngôn không chỉ mua có một chai nước này, mỗi người đều có một phần, để lại một chai cho Giang Tự thôi.

Giang Tự không hiểu buổi tối mua chai nước này mời cô uống là để làm gì nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."

Diệp Tích Ngôn mắt điếc tai ngơ, ngón tay gầy gò trắng nõn lướt nhanh trên màn hình điện thoại, mãi đến khi kết thúc ván game mới nói: "Không có gì".

Không biết là giả vờ hay cố ý làm dáng vẻ xa cách nữa.

Giang Tự ngẩn ra, bối rối nhìn sang bên phải, rồi quay đi.

Người nào đó không có mặc áo lót bên trong, trên người mặc áo ba lỗ quần đùi, cũng không phải là quá lộ.

Đương nhiên cô ấy không phải là người duy nhất ở trong phòng mặc vậy, La Như Kỳ cũng vậy. Trong phòng ba người đều là nữ, chờ một lúc họ cũng đều đi ngủ rồi, không cần thiết tránh né nghi ngờ.

Sự bế tắc vô cớ khiến bầu không khí có chút quái dị, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mười một giờ bốn mươi, La Như Kỳ đã chăm sóc da xong đứng dậy tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.

Diệp Tích Ngôn ngủ sớm hơn hôm qua, không tiếp tục làm cú đêm.

Giang Tự là người cuối cùng ngủ, cô còn có chút chuyện muốn làm.

Đó là một đêm yên bình.

Ngày hôm sau bầu trời phủ một tầng sương mù, sáng sớm tỉnh dậy, khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ đập vào mắt cô.

Khác với làn sương mù dày đặc và độc hại ở các thành phố lớn, sương mù ở thị trấn nhỏ trong lành mát mẻ hơn không ít, kính cửa sổ phủ một lớp hơi nước, cây cối nửa ẩn nửa hiện, cái mát lạnh sảng khoái tràn ngập mọi ngóc ngách cho đến khi mặt trời ló dạng ở một bên bầu trời.

Sương mù bay sáng sớm mang ý nghĩa cả ngày đầy nắng, hơn tám giờ mặt trời đã có chút gắt, tia sáng mãnh liệt chói mắt.

Diệp Tích Ngôn tỉnh lại sau giấc ngủ an lành, khôi phục lại trạng thái ban đầu, không còn khó đoán như đêm qua nữa.

Cô dậy sớm, không chỉ mua bữa sáng cho Giang Tự mà còn mua nước và đồ ăn cho nhân viên của trung tâm y tế thị trấn đi cùng cô, để mọi người có thể bổ sung năng lượng trên đường khi đói.

Trung tâm y tế thị trấn cử một bác sĩ và hai y tá đi cùng, chính phủ cũng cử một trợ lý, lần này có sáu người xuống nông thôn.

Xe jeep có bảy chỗ ngồi, một lần có thể đón tất cả mọi người luôn.

Thôn Đông Phong chỉ cách nhà nghỉ hai mươi phút lái xe, không xa.

Nơi tiếp đón đã được thiết lập từ tối qua, chính quyền thị trấn đã thông báo trước cho cán bộ thôn, ở đây tạm thời dựng một lều giản dị, có thể bắt đầu làm việc ngay khi đến hiện trường, không cần lãng phí thời gian chuẩn bị nữa.

Có điều lều giản dị chỉ là điểm nghỉ chân và trung chuyển tạm thời, Giang Tự cùng các nhân viên y tế còn phải tới cửa từng nhà mới được.

Trên thực tế, trong cuộc họp tối qua, Thiệu Vân Phong đề xuất là xin nhờ cán bộ thôn tập hợp tất cả những người già có nhu cầu khám sức khỏe lại một nơi để khám tập trung, thuận tiện và dễ dàng, nhưng Giang Tự không đồng ý, cho rằng như thế không hợp lý.

Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, xuất phát điểm là để hoạt động diễn ra thuận lợi, chỉ có điều Thiệu Vân Phong cân nhắc không đủ chu đáo, coi đó là đương nhiên. Để người già bị bỏ lại trong thôn ra ngoài kiểm tra thân thể vào ngày nắng nóng, đây không phải chuốc lấy phiền phức sao, làm tình làm tội những người già bọn họ.

Giang Tự đã sớm thông qua chính quyền thị trấn liên lạc với các cán bộ trong thôn, nhờ cán bộ căn cứ tình hình thực tế lập danh sách, bên này lại tổng hợp cân nhắc xem nên đi đâu. Tối qua cô đi ra ngoài chính là làm việc này, trước tiên cô gọi điện hỏi thăm, sau đó chốt lại đối tượng chăm sóc cụ thể.

Vì bác sĩ Giang làm việc rất đáng tin nên hành trình ngày hôm sau rất suôn sẻ.

Là người duy nhất không phải nhân viên y tế trong đoàn, Diệp Tích Ngôn không giúp được gì nhiều, chỉ có thể đứng sang một bên cầm theo máy ảnh để chụp lấy tư liệu sống, rảnh rỗi liền phụ một tay khuân đồ.

Mặt khác, trợ lý chính quyền địa phương kia cũng nhiệt tình và tích cực, cả ngày đều chạy tới chạy lui.

Diệp Tích Ngôn liên tục chụp vài bức ảnh tập thể, cuối cùng chụp cho Giang Tự một tấm riêng thật đặc biệt.

Bác sĩ Giang đặc biệt tận tâm và tỉ mỉ trong công việc, vô cùng kiên nhẫn, đối với những người già bị bỏ lại này rất dịu dàng. Mỗi lần làm xong kiểm tra, người này đều sẽ dùng những lời lẽ đơn giản dễ hiểu nói chuyện phiếm với người cao tuổi, nói cho đối phương biết những lưu ý trong ăn uống, nên ăn gì nhiều để bổ sung dinh dưỡng, đồng thời cũng sẽ cho các cụ máy đo huyết áp tiện dụng tại nhà, dạy họ cách sử dụng thứ đó.

Những chiếc máy đo huyết áp tại nhà cho đi đều do người này tự bỏ tiền túi mua thời gian trước, không tính vào danh mục trong hoạt động công ích.

Sau khi ghé thăm ngôi nhà cuối cùng, Diệp Tích Ngôn đưa chai nước lên, miễn cưỡng xem như là quan tâm.

Cũng là chai nước soda ngày hôm qua, sáng nay Giang Tự mang theo lên xe nhưng chưa uống.

Lúc hoàng hôn mặt trời lặn, chiếc xe jeep chạy vào thị trấn.

Sau khi ba nhân viên y tế và trợ lý xuống xe, Diệp Tích Ngôn hỏi: "Bác sĩ Giang, có mệt không?"

Giang Tự ngồi ở ghế phụ trả lời: "Cũng còn ổn".

Cô nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi lấy đồ ăn".

Giang Tự không từ chối.

Lúc này, đường phố trống trải, ít người đi lại, ánh chiều tà vàng óng chiếu xuống khiến nơi đây đặc biệt tịch liêu quạnh quẽ.

Trong nhà khách không có bao nhiêu người, hai người họ một trước một sau đi vào, sau đó Diệp Tích Ngôn một mình đi xuống lầu.

Lúc này là sáu bảy giờ tối, đang lúc giờ cơm, các thành viên trong đội đều ở quán cơm nhỏ cách đó không xa ăn no nê, Diệp Tích Ngôn không đến đó lấy cơm mà tìm một quán ăn ở trong trấn, tự mình gọi riêng hai món mặn một canh cùng hai hộp cơm mang về, tự mình chi tiêu cho bữa ăn này.

Đồ ăn trong quán này cũng không tệ lắm, Giang Tự ăn một hộp cơm, uống non nửa chén canh.

Chờ ăn uống no đủ, Diệp Tích Ngôn đem phòng ốc thu dọn sạch sẽ, mở cửa sổ để bay mùi thức ăn rồi đi xuống vứt rác trước khi đám người La Như Kỳ trở về.

Chín giờ, Thiệu Vân Phong lên lầu lấy máy ảnh.

Đêm nay phải thức khuya để sắp xếp tài liệu và viết bản thảo, hành trình đến thị trấn Bắc Giang chỉ trong một ngày thôi.

Thiệu Vân Phong gửi tất cả những bức ảnh đã chọn cho Diệp Tích Ngôn xem qua, bao gồm cả bức ảnh cận cảnh của Giang Tự.

Việc viết bản thảo không liên quan gì đến Diệp Tích Ngôn, cô cũng không hiểu, nhưng do dự một lúc, cô vẫn trích dẫn bức ảnh cận cảnh, trả lời: "Cái này tôi sẽ không đăng, đổi thành ảnh nhóm đi".

Thiệu Vân Phong khó hiểu: "Có chỗ nào không được sao? Tấm này đẹp lắm mà, bọn tiểu Trần đều cảm thấy rất tốt".

Cô trầm mặc chốc lát, sau đó đánh một hàng chữ rồi xoá bỏ, sau lại gõ hàng chữ mới: [Không đủ trang trọng].

Thiệu Vân Phong: [?]

Thiệu Vân Phong: [Tất cả đều là ảnh tập thể thì quá nhàm rồi]

Diệp Tích Ngôn: [Quá riêng tư, không tốt]

Phía trên giao diện chat hiển thị đối phương đang gõ chữ, một lúc sau người bên kia vẫn là tán đồng với điều này.

Thiệu Vân Phong: [Cũng đúng]

Thiệu Vân Phong: [Chúng ta cũng nên biết điều chút]

Ảnh cận cảnh chắc chắn là đẹp, góc nghiêng một bên mặt của Giang Tự rất bắt mắt, mặt mày đẹp như tranh vẽ, đường quai hàm hoàn hảo, 360 độ không góc chết, chỗ nào cũng không có vấn đề gì nhưng lại không thích hợp để công khai dùng làm tuyên truyền.

Diệp Tích Ngôn nhìn bức ảnh, ấn ảnh thật lâu, nhưng vẫn không lưu lại.

Lời mời kết bạn đêm hôm trước đã được đồng ý, Giang Tự đã chấp nhận trước giờ cơm tối.

Diệp Tích Ngôn hơi hốt hoảng, tiến vào vòng bạn bè của Giang Tự xem.

Vòng bạn bè của người kia rất sạch sẽ, gần nửa năm chỉ có một bài đăng là tin tức y tế được chuyển tiếp. Kéo xuống còn lại đều là mấy thứ nhàm chán.

Không tới năm phút đồng hồ, Diệp Tích Ngôn đã lướt xong vòng bạn bè của Giang Tự, xem từ đầu đến cuối.

Thế giới trực tuyến của vị bác sĩ lớn thậm chí còn buồn tẻ hơn thực tế chứ đừng nói đến việc chia sẻ cuộc sống hàng ngày, liền một cái tin trên vòng bạn bè cũng không có.

Diệp Tích Ngôn so với đối phương chính là hai thái cực, vòng bạn bè của cô thật sự rất đa dạng, dạng gì cũng có, sinh hoạt hàng ngày, phong cảnh tiện tay chụp, hầu hết đều là ảnh thi đấu, tùy tính, tự tại, thể hiện phong cách cá nhân rất rõ ràng...

Lặng lẽ so sánh một phen, Diệp Tích Ngôn phát hiện mình và Giang Tự tựa hồ không có chút xíu nào giống nhau, bất kể là tác phong làm việc hay là sở thích cá nhân, đều hoàn toàn khác nhau ở mọi phương diện.

Có lẽ điều duy nhất họ có thể miễn cưỡng coi là giống nhau chính là cả hai đều có gia cảnh tương đối tốt, những điều khác hoàn toàn không dính dáng gì nhau.

Hai người thêm bạn bè nhau, không tán gẫu mà chỉ lẳng lặng nằm trong danh bạ của nhau.

Muộn chút, thừa dịp tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Diệp Tích Ngôn đi ra hành lang hút thuốc.

Đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài không an toàn, đứng ở ban công ngoài phòng sẽ bị người nhìn thấy, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, nên chỉ có thể tìm một nơi hẻo lánh trộm hút vài hơi.

Hành lang có đèn nhưng không bật nên xung quanh tối đen như mực.

Cô chỉ hút nửa điếu thuốc, cũng coi là khá kiềm chế, không quá phóng túng chính mình, khi đã cơn thèm thuốc thì nghỉ ngơi hai phút hóng gió một chút rồi mới chậm rãi đi về.

Lúc xoay người ở góc đường, Diệp Tích Ngôn liền đụng phải một người.

Ánh sáng mờ ảo, bất ngờ đến quá đột nhiên, cô không nhìn thấy rõ người đó là ai, chỉ cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay mình liền giơ tay bảo vệ đối phương khỏi bị ngã, sau đó mới thoáng thấy đau.

Không chờ cô kịp khôi phục, vị kia trong lòng đã lạnh nhạt lên tiếng.

"Buông ra!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro