Chương 8: Phản ứng bản năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 8: Phản ứng bản năng

Ánh tà dương ngã về tây, hoàng hôn vàng óng trải rộng khắp đại địa, gió chiều thổi qua, rừng trúc có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc.

Người phía trên che khuất ánh hoàng hôn, toàn thân bao phủ một vầng sáng mềm mại, ngón tay của cô ấm áp, động tác nhẹ nhàng, cả người đặc biệt thong dong.

Diệp Tích Ngôn vẫn duy trì tư thế nâng cao phần thân trên, không nhúc nhích, như bị đông cứng. Cô ngơ ngác nhìn Giang Tự, sững sờ trong chốc lát, đầu óc trống rỗng một hai giây, như thể đã bị đóng đinh không biết phải phản ứng thế nào chứ đừng nói đến trả lời như thế nào.

Một lát sau, Giang Tự thả tay xuống.

Chỗ vừa được chạm vào đỏ lên, lực hơi mạnh.

"Được rồi", người này nói với giọng điệu bình thản, giống như cô ấy vừa làm điều gì đó hết sức bình thường, không đáng lưu ý.

Diệp Tích Ngôn lúc này mới thu hồi lại suy nghĩ vẩn vơ của mình, khôi phục bình thường.

Có lẽ là do thời tiết quá hanh khô, Diệp Tích Ngôn cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt đang nóng lên, cô chậm rãi ngẩng đầu, đường cổ mềm mại hiện ra, chậm rãi hỏi: "Còn nữa không?"

Giang Tự nói: "Ở đây có một ít thôi".

Vết bẩn trên cằm là do lúc nãy cô dùng tay lau mặt nên dính, đó là một vết nhỏ. Diệp Tích Ngôn không thấy được mặt mình, cũng không biết đến cùng là đã sạch hay chưa, cô theo bản năng liền giơ tay lên muốn sờ chỗ cằm, làm trong vô thức.

Giang Tự chặn lại cổ tay của cô, "Đừng sờ loạn, trên tay có dầu".

Cô lúc này mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện trên người mình bẩn đến không ra hình thù gì, tất cả đều là vết bẩn do chui xuống gầm xe sửa chữa này nọ dính vào.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô quay đi, chà xát lên chiếc áo phông của mình.

Giang Tự tìm một tờ khăn giấy đưa tới, "Dùng cái này đi".

Cô muốn cầm lấy nhưng trên tay vẫn đầy còn dầu.

"Không cần đâu, chờ chút nữa lên lầu tắm cái là được rồi".

Giang Tự nhét tờ khăn giấy vào tay cô, không nghe lời của cô.

Diệp Tích Ngôn không từ chối nữa, lau mồ hôi trên trán, cổ và mặt. Nhiệt độ quá cao, cô đã ở ngoài quá lâu, quần áo sau lưng đều bị thấm ướt, dính vào da.

"Cám ơn", cô nói.

Giang Tự không trả lời.

Sau đó, hai người không tiếp tục dây dưa nữa.

Diệp Tích Ngôn lại trượt xuống gầm xe, người đưa dụng cụ được đổi thành Giang Tự, hai người phối hợp cũng không tệ lắm, vừa làm việc vừa trò chuyện, nói mấy chuyện vu vơ.

Sự xa cách lạnh nhạt không còn nữa, thay vào đó là sự hoà thuận.

Bọn trẻ người Miêu vẫn ngồi xổm quanh xe, chúng đặc biệt say mê xem, từng đứa từng đứa nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Sau khi vặn chặt con ốc cuối cùng, Diệp Tích Ngôn lơ đãng hỏi: "Chiều nay các cô đi đâu vậy?"

Giang Tự nói: "Đi dạo vườn trà và rừng thông".

Gần làng có rất nhiều danh lam thắng cảnh vừa có thể ngắm cảnh, vừa kích thích sản xuất công nghiệp thực sự, vườn trà và rừng thông là hai trong số đó. Trước đây là trụ cột kinh tế chính của địa phương, văn hóa trà của núi Đại Khâu có nguồn gốc sâu xa, công nghệ loại trà, hái trà, chế tác trà được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, sau này có thêm những dự án mới để phát triển thêm trong những năm gần đây. Mùa hè là thời kỳ tuyệt vời để khai thác nhựa thông, núi Đại Khâu đặc biệt phát triển một dây chuyền sản xuất thủ công để làm điểm tham quan.

Buổi chiều mọi người đặc biệt đi xem cái này, tìm hiểu tình hình thực tế, lại nhập gia tuỳ tục mà sắp xếp.

Diệp Tích Ngôn không đi theo đội, không biết rốt cuộc nó có dáng vẻ như thế nào nên hỏi lại: "Có uống thử trà chưa?"

"Uống rồi", Giang Tự ừ hủ, "Uống loại trà xuân được giữ lại của năm nay".

"Chúng có được bán không?"

"Có thể mua nó trong thị trấn"

Diệp Tích Ngôn không thích uống trà, nhưng khi nghe thấy trà xuân, cô vẫn có chút động lòng.

Trà xuân là ngon nhất, vị ngọt thanh mát, cha Diệp rất thích cái này, hàng năm đều sẽ nhờ người mang một mẻ trà xuân ngon từ trong nước qua bên đó. Chuyến đi này tình cờ cô có mặt ở núi Đại Khâu, có thể mang theo vài túi về.

Cô từ gầm xe chui ra, cất tất cả dụng cụ sửa chữa vào hộp.

Một cậu bé tên Thạch Tam chạy đi, không bao lâu sau đã quay lại với một tô nước lạnh.

Những đứa trẻ khác cũng làm theo, mau mau hướng về nhà sàn mà chạy, tranh nhau chen lấn bưng nước rửa tay quay lại. Những đứa trẻ này rất hiểu chuyện, mới một buổi chiều đã thân thiết với Diệp Tích Ngôn, coi cô như một người bạn lớn mà đối đãi.

Diệp Tích Ngôn muốn uống nước, nhưng tay bẩn không thể bưng, chỉ có thể ngồi xổm xuống uống mấy ngụm, nhờ Thạch Tam giúp bưng tô cho uống.

Giang Tự ở một bên nhìn, thấy Thạch Tam đút cho cô uống có chút nhanh, đều đem nước đổ lên quần áo của Diệp Tích Ngôn rồi, do dự một lát vẫn là tiến lên, cầm lấy tô sứ lớn, nhẹ nhàng nói với Thạch Tam: "Để chị làm cho".

Sau đó kéo Diệp Tích Ngôn nói: "Đứng lên uống, ngồi xổm uống không thấy mệt sao?"

Diệp Tích Ngôn thuận thế đứng lên, được cho uống chút nước giải khát.

Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều, đứng cạnh nhau cũng không có khó khăn gì.

Giang Tự cụp xuống mí mắt, vô tình liếc nhìn cái cổ và xương quai xanh đẫm mồ hôi của người này, xuống chút nữa, khe núi mềm mại nhấp nhô cũng ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước.

Hẳn là nước, không đến nỗi ra nhiều mồ hôi như vậy.

Diệp Tích Ngôn hôm nay mặc áo phông màu xám nhạt, cổ rộng, để lộ xương quai xanh cùng một mảng lớn da thịt, nhìn từ xa cũng chẳng có gì, nhưng đứng gần lại sẽ có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Bởi vì nằm trên đất quá lâu, tóc cô gần như tản ra lung tung, vài sợi đen nhánh rải rác dính ở cổ và ngực, có một hai sợi còn theo đường cong rơi vào bên trong cổ áo, mềm mại dính theo chiều sâu xuống.

Người này tâm lớn, một điểm cũng không cảm thấy có gì không ổn, suy nghĩ đều đặt ở trong tô nước.

Giang Tự mím mím môi, ánh mắt nhìn lên phía trên.

Yết hầu Diệp Tích Ngôn trượt lên xuống, miệng nhỏ nuốt vào.

Một bát nước lớn đã chạm đáy, cuối cùng chỉ còn lại một ít.

Giang Tự đem để một bên, lấy ra một tờ khăn giấy khác đưa cho cô.

Bọn trẻ cùng nhau bưng chậu rửa tay đi ra, một bé gái trên tay đang cầm một cục xà phòng màu vàng nhạt.

Diệp Tích Ngôn vội vàng đi tiếp chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất rửa tay.

Sau khi cô rửa xong, mấy đứa nhỏ như ong vỡ tổ ùa về bên này, chơi với nước và xà phòng còn dư lại. Tình cảnh có chút "mất khống chế", không ai có thể kiểm soát được.

Thời khắc hoàng hôn mặt trời chuyển hướng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống dưới đỉnh núi, nửa bầu trời đã chuyển sang màu vàng kim, cách đó không xa có đàn chim bay thấp trở về tổ, lượn lờ trên những ngôi nhà sàn.

Diệp Tích Ngôn bị bọn nhỏ đẩy ra, lùi lại hai ba bước về phía sau, không cẩn thận đụng phải Giang Tự phía sau.

Sợ cô ngã, Giang Tự đem người đỡ lấy, nhưng lại vô tình vòng tay qua eo cô.

Song phương đều ngừng lại.

Tay Diệp Tích Ngôn còn ướt, cô không muốn nước dính vào quần áo Giang Tự, chỉ có thể ở lúc này giơ tay lên một chút.

Trùng hợp cũng tiến lại gần vòng tay của người kia.

Giang Tự không buông ra.

Diệp Tích Ngôn quay đầu nhìn lại, lỗ tai đột nhiên nóng nóng, suýt nữa chạm vào môi đối phương.

Sau đó hai người đồng loạt lùi lại nửa bước rồi lập tức tách ra.

Vành tai Diệp Tích Ngôn đỏ bừng, giống như bị đốt cháy. Cô thậm chí không dám đối diện nhìn vào mắt Giang Tự, chỉ giả vờ không hiểu gì cả, giống như một con sò đột nhiên chạm vào một vật sắc nhọn, toàn bộ thân thể rút vào trong vỏ, đem mình giấu thật chặt.

Giang Tự vẫn bình tĩnh như vậy, trên mặt biểu tình cũng không có bao nhiêu dao động.

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, không khí gần như đông cứng lại, từng người đều lâm vào bế tắc.

Cuối cùng vẫn là Diệp Tích Ngôn phá vỡ sự im lặng, cứng ngắc nói: "Bọn họ lát nữa sẽ trở về, tối chút sẽ ra ngoài ăn cơm. Tôi đi sửa soan trước."

Giang Tự chỉ đáp một tiếng.

Hai người lần lượt đi lên lầu.

La Như Kỳ và những người khác trời tối mới mang theo một túi trái cây lớn trở về, vừa lên lầu liền phát trái cây cho mọi người ở phòng bên cạnh.

Gần trại có một vườn cây ăn quả trồng nhãn và nho, tháng bảy, tháng tám là mùa chúng được bán ở chợ, mấy túi này tất cả đều là chủ vườn tặng cho các cô, có thể ăn tùy thích, không đủ có thể hái thêm.

Mọi người ở tầng dưới đang chia hoa quả, Diệp Tích Ngôn ở tầng trên đóng cửa tắm rửa, mất gần bốn mươi phút mới xong.

Trên tường phòng tắm có một chiếc gương nhỏ, sau khi tắm xong, cô cúi người xuống nhìn kỹ hơn, y phục còn chưa có mặc đã không tự chủ được đưa tay lên cằm, chạm vào chỗ bị Giang Tự cọ xát.

Hành vi này kỳ lạ đến mức ngay khi chạm vào mình, trong nháy mắt cô đã rùng mình.

Rõ ràng chưa từng xảy ra cái gì, cũng không biết vì sao, trong đầu Diệp Tích Ngôn có chút hỗn loạn, không tìm được đường ra, không làm rõ được tâm tư của chính mình, lúc này là đang xảy ra chuyện gì đây trời. (1 chiếc bia đia sắp bể bóng)

Cô đang nghĩ đến cảnh tượng hồi chiều nay, nghĩ đến việc lúc mình đang chui vào gầm xe sửa chữa, Giang Tự ngồi bên cạnh xe. Tầm nhìn của cô lúc đó bị hạn chế, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia nhưng có thể nhìn thấy cánh tay trắng nõn của đối phương buông thõng sang một bên, cùng với vòng eo thon và đôi chân dài được vải vóc bao quanh.

Kỳ thực lúc đó Diệp Tích Ngôn đã sửa xe xong rồi, việc cô cần làm chỉ là vặn chặt ốc vít, việc này không mất nhiều thời gian, nhưng khi Giang Tự vừa đến cô liền giảm tốc độ, làm việc cũng không quá để tâm.

Gầm xe có một khoảng trống rất hẹp, cô ở trong đó thời gian không lâu nhưng lại cảm thấy đặc biệt dài.

Tâm tư nhỏ này của cô ngay cả bản thân cũng không rõ nguyên nhân là do đâu.

Đối diện với gương, Diệp Tích Ngôn mặc vào đồ lót tối giản, lung tung lau đi những giọt nước trên gương, tiếp tục mặc phần quần áo còn lại.

.

Bữa tối mãi đến tám giờ rưỡi mới ăn, đồ ăn cũng không phong phú bằng bữa trưa.

Diệp Tích Ngôn không ăn quá hai miếng đã no rồi, sau đó ngồi vào bàn nghe mọi người trò chuyện.

Cô ngồi đối diện với Giang Tự, rảnh rỗi liền giúp mọi người rót nước hoặc đưa canh gì đó. Ăn gần xong, cô chủ động múc canh cho mọi người, trước hết đặt một chén trước mặt Giang Tự.

Ai cũng không chú ý tới những hành vi này có gì lúng túng, chỉ có Giang Tự lúc tiếp nhận chén canh nhướn mí mắt nhìn cô một hồi.

Thiệu Vân Phong và những người khác đang thảo luận về kế hoạch trong vài ngày tới và phân công nhiệm vụ từng người một.

Sẽ có hai buổi phát sóng trực tiếp vào chiều mai và ngày mốt để giới thiệu những đặc điểm và phong tục truyền thống của núi Đại Khâu, bao gồm cả văn hóa ẩm thực, v.v... Ngày mốt, đoàn bọn họ sẽ chia thành nhóm đi vào thị trấn chụp ảnh và thu thập tư liệu.

Đại thể cứ sắp xếp như vậy, không tính là phức tạp, thời gian cũng không quá eo hẹp. Dù sao thì đây là một sự kiện du lịch công ích tự túc, ngoại trừ làm việc công ích ra, hoạt động trọng điểm còn bao gồm du ngoạn và tự mình trải nghiệm, thế nào cũng phải có chút thời gian rảnh rỗi để mọi người có thể tự do di chuyển.

Có người đề nghị tối mai chúng ta tổ chức tiệc nướng BBQ ở sân nhỏ dưới lầu, đến thời điểm cũng có thể mời hướng dẫn viên và trưởng thôn cùng tham gia.

La Như Kỳ phụ họa: "Được đó, tôi đồng ý, thật vất vả mới đến đây một chuyến, không bao lâu nữa lại phải rời đi. Ở đây non xanh nước biếc, rất thích hợp để nướng thịt!".

Blogger du lịch gật đầu cười nói: "Có thể viết như một phần bản thảo, cũng rất được đó".

Hai nam tài xế cũng rất ủng hộ, bọn họ không quen với đồ ăn trong làng và ước gì có thể ăn món khác, có thể uống rượu thì càng không thể tốt hơn được nữa.

Đã có nhiều người bày tỏ ý kiến ​​như vậy, những người còn lại cũng không thể làm mất hứng, bữa tiệc nướng tối mai đã được quyết định như vậy.

Nhưng phải cử người đi mua nguyên liệu cần thiết cho tiệc BBQ, phải vào thị trấn mua.

Ngày mai chỉ có Diệp Tích Ngôn và hai bác sĩ là rảnh rỗi, những người khác hoặc là vội vàng viết bản thảo và phát sóng trực tiếp, hoặc là phải làm công việc khác.

Diệp Tích Ngôn nói phải lái xe lên trấn nên đành phải tới đó, còn Giang Tự cùng La Như Kỳ chỉ cần một người là được.

Thiệu Vân Phong hỏi người hướng dẫn, từ thôn vào thị trấn vẫn còn khá xa, mà ngày mai sẽ là họp chợ trong thị trấn nên sẽ có rất nhiều người, đi xe jeep sẽ bất tiện, tốt nhất thì nên đi bằng xe máy.

Người hướng dẫn có một chiếc xe máy màu đen, có thể cho Diệp Tích Ngôn mượn chạy.

La Như Kỳ không chê mệt, vừa ăn vừa nói: "Vậy tôi đi cùng Tích Ngôn, tôi nhỏ nhắn, không chiếm nhiều diện tích, nếu không đến lúc đó sẽ không thể nhét một đống đồ đã mua lên xe".

Thiệu Vân Phong gật đầu: "Cũng được, chú ý an toàn".

Không ai phản đối.

Diệp Tích Ngôn lặng lẽ lột vỏ nhãn, rạch lớp vỏ màu nâu vàng, ép lấy phần thịt trắng mềm và căng mọng bên trong rồi nhét từng miếng một vào miệng.

Cô ăn nhiều, tay dính đầy nước nhãn, đầu ngón tay tròn trịa ướt đẫm.

Giang Tự ở bên kia không nói gì, lịch sự bưng bát lên nhấp một ngụm canh nóng hổi.

.

Ngày hôm sau mặt trời xán lạn, nhiệt độ cao hơn hai ba độ.

Gió buổi sáng không còn mát nữa, thổi vào mang theo hơi nóng và cảm giác hơi nhớp nháp dinh dính.

Diệp Tích Ngôn thức dậy sớm, mới hơn bảy giờ đã rời giường.

Giang Tự vừa mới sửa soạn xong, mở cửa sổ phòng thì nhìn thấy người kia ở trong sân bên dưới, chơi đùa với lũ trẻ người Miêu hôm qua, đang ôm một cô bé mặc váy hoa trong tay.

Bọn nhỏ lúc nô đùa sẽ không yên tĩnh, tất cả đều chạy loạn trong sân, cười hihihaha, thỉnh thoảng kéo Diệp Tích Ngôn hai lần, trong miệng gọi "Chị Diệp, chị Diệp".

Giang Tự đứng ở phía sau cửa sổ nhìn mấy phút.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt từ trên lầu, Diệp Tích Ngôn quay người lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.

Giang Tự không hề trốn tránh hay hoảng sợ chút nào.

Hai người các cô cách ba tầng lầu đối diện, không chủ động nói gì với nhau.

Mấy đứa nhỏ Thạch Tam theo ánh mắt của Diệp Tích Ngôn nhìn lên trên và phát hiện ra Giang Tự trên lầu. Đám con nít đã nhận biết Giang Tự, lúc này lập tức cười toe toét, hướng trên lầu vẫy tay, trăm miệng một lời gọi: "Xin chào bác sĩ Giang...."

Giang Tự mặt mày nhu hòa hai phần.

Trong nhà sàn còn có khách du lịch khác, có người xách ba lô ra ngoài, kết bạn đi bộ đường dài ngắm cảnh.

Vừa đến tám giờ, những người trong đoàn xe bắt đầu lần lượt ra ngoài.

Ban ngày tất cả mọi người đều có việc phải làm, bởi vậy mỗi người đều tự ăn bữa sáng của mình, hoặc chỉ ăn một bữa bình thường với bánh mì, hoặc tự tìm chỗ ăn. Diệp Tích Ngôn ở lại nhà sàn để ăn, Giang Tự cùng La Như Kỳ cũng vậy, ba người ngồi chung một bàn.

Chờ lát ăn xong bữa sáng, Diệp Tích Ngôn và La Như Kỳ chuẩn bị vào thị trấn mua đồ cho bữa BBQ.

Mới ăn được nửa bữa, La Như Kỳ bỗng nhiên nói rằng cô không vào thị trấn nữa và bảo Giang Tự đi thay mình.

Diệp Tích Ngôn không rõ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Tối hôm qua La Như Kỳ đã tự mình đưa ra đề nghị muốn đi trên trấn mà, lúc đó cô ấy rất hào hứng.

La Như Kỳ thật ngượng ngùng giải thích, nói rằng cô ấy đi chụp ảnh giúp một blogger du lịch. Vốn là tối hôm qua nên thông báo cho Diệp Tích Ngôn nhưng khi đó đã tương đối trễ, cô lại không ở cùng tầng nên trước tiên đã báo cho Giang Tự một tiếng, hiện tại mới nói cho Diệp Tích Ngôn.

Dù sao cũng là hỗ trợ đi mua thức ăn, không nhất định phải là La Như Kỳ đi, đổi Giang Tự đi cũng vậy thôi.

La Như Kỳ áy náy nói: "Hôm qua tôi sợ quấy rầy chị nghỉ ngơi nên bây giờ mới nói, Tích Ngôn, chị đừng giận nha".

Diệp Tích Ngôn nói: "Không có chuyện gì, chỉ cần có người đi chung là được".

La Như Kỳ khóe miệng cong cong, vui vẻ nói: "Giáo sư Giang đáng tin cậy hơn tôi á".

Thị trấn cách đây khoảng mười cây số nhưng đường khá gập ghềnh, xóc nảy, hầu như không có đoạn đường nào bằng phẳng, toàn là đoạn dốc.

Đường trong làng không rộng bằng đường trong thành phố, chất lượng cũng không cao, mỗi bên chỉ có một làn đường, chỉ vừa đủ chỗ cho một ô tô nhỏ, nếu hai ô tô gặp nhau thì một ô tô phải chủ động lùi nửa thân ra khỏi đường, nếu không sẽ không có ai qua được.

Trước khi xuất phát, Diệp Tích Ngôn đã đưa cho Giang Tự chiếc nón bảo hiểm, còn giúp đối phương đội lên.

Giang Tự không từ chối, không biết là tin tưởng kỹ thuật lái xe của người này hay căn bản là cô ấy không lo lắng.

Diệp Tích Ngôn một bước liền leo lên xe, hai cái chân dễ dàng chống xe.

Là một tay đua chuyên nghiệp, thể lực và tỷ lệ cơ thể của cô đương nhiên rất xuất sắc, chân dài là tất yếu chứ ngắn quá cũng không tiện. Đương nhiên, cao quá cũng không tốt, cô như thế này là vừa đẹp, điều kiện ngoại hình đầy đủ hoàn mỹ.

Nghĩ tới phía sau sẽ có người ngồi, Diệp Tích Ngôn đặc biệt buộc tóc lên, trang phục gọn gàng, sạch sẽ.

Chờ khi Diệp Tích Ngôn ổn định xe, Giang Tự mới leo lên, cô cũng không ngồi quá gần mà lùi lại một chút, chừa khoảng cách vừa đủ để không bị dính vào lưng người phía trước.

Diệp Tích Ngôn vốn đã quen với việc cô ấy cố hết sức tránh hiềm nghi nên không cảm thấy kinh ngạc, tất cả đều tùy theo, xác định cô ấy ngồi vững vàng liền khởi hành, trước khi lái xe ra ngoài còn nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng ngả người ra sau, cẩn thận một chút".

Giang Tự nói: "Tôi biết rồi".

Chiếc xe máy chưa đầy hai phút đã chạy một quãng đường dài, tránh mấy cái ổ voi ổ gà, chẳng mấy chốc đã rời khỏi ngôi làng phía sau dãy núi.

Hướng dẫn viên nói cho Diệp Tích Ngôn biết cứ chạy dọc theo con đường này, không rẽ đi đâu cả, khi đến chỗ nào có nhiều người tập trung đông đúc, chính là thị trấn, cứ lái thẳng về phía trước mà không cần hỏi đường.

Diệp Tích Ngôn nhớ kỹ lời hướng dẫn của hướng dẫn viên, khi đi qua những nơi có người dân sinh sống thì chạy chậm một chút, đồng thời chỉ lái xe với tốc độ bình thường và ổn định trên những đoạn núi.

Độ dốc đường trên núi quá dốc, đoạn nào cũng có độ dốc lớn.

Có lẽ vì đã quen lái xe đua nên cô lái rất nhanh, lên dốc xuống dốc không chút do dự, vừa khi xuống mặt đất bằng thông thoáng thì lao tới. cảm giác không trọng lượng cứ tuỳ ý xông lên. Cô đúng là không cảm giác gì nhưng Giang Tự ngồi phía sau lại không quá dễ chịu, yên xe trơn bóng, mỗi lần xuống dốc, Giang Tự lại không thể tránh khỏi mà dúi về phía trước một chút, khoảng cách ban đầu cũng sẽ dần biến nhỏ lại cho đến khi không còn.

Người nào đó lại tự cho là lái rất okla, tốc độ cũng không nhanh rồi.

Giang Tự phía sau nhếch miệng, bất đắc dĩ kề sát tới sau lưng cô, nửa chặng đường sau còn phải ôm lấy cô.

Trong khoảnh khắc eo bị ôm lấy, Diệp Tích Ngôn nhất thời cứng đờ cả lưng, toàn thân như bị một thanh sắt nung đỏ đốt cháy.

Giang Tự siết chặt cẳng tay, buộc phải dựa vào lưng cô.

"Diệp Tích Ngôn, lái xe chậm lại chút".

Gần nhau như vậy, khi nói chuyện khí tức ấm áp phun ra toàn bộ rơi vào sau cổ Diệp Tích Ngôn, khiến nó hơi tê dại, giống như có lông vũ phất qua.

Diệp Tích Ngôn siết chặt tay cầm xe máy và dùng lực theo bản năng cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng trên mặt cô không hề biểu hiện ra, giọng điệu cũng bình thường, chỉ thấp giọng nói: "Được."

Nói xong tốc độ thả chậm lại.

Tốc độ của xe bây giờ cũng tương đương, không quá nhanh cũng không quá chậm.

Tuy nhiên, vì xe vẫn đang di chuyển nên Giang Tự phía sau không thể lộn xộn, trong suốt quãng đường còn lại cô ấy giữ nguyên tư thế hiện tại

Xúc cảm sau lưng quá rõ ràng, cho dù Giang Tự có cố gắng khống chế, nhưng vẫn sẽ đụng vào, không thể tránh xa.

Diệp Tích Ngôn chỉ là giả vờ như không có cảm giác gì, lén lút nghiêng người về phía trước một chút.

Nhưng mà phản ứng bản năng của cơ thể cô không thể che giấu được, lỗ tai cô như bị đốt cháy, trong lúc vô tình liền sang màu đỏ thẫm.

Giang Tự ở phía sau nhìn đến rõ ràng, đem hết thảy biến hóa của người này cất vào đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro