Chương 9: Mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 9: Mơ hồ

Hành trình dài mười cây số chỉ mất mười phút đi xe máy, đường núi quanh co uốn lượn xuyên qua cánh rừng long não trải dài, điểm cuối cùng là chính thị trấn.

Ngày hôm nay đặc biệt có rất nhiều người đến tham gia phiên họp chợ, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều người dân địa phương mặc trang phục dân tộc của mình, những con đường lát đá xanh tấp nập người qua lại, khách vãng lai cũng đông đúc, lối vào thị trấn bị vây chặt đến nước chảy không lọt, xe hơi xe máy gì cũng không thể đi vào.

Diệp Tích Ngôn dừng xe ở trước một ngôi nhà bên ngoài cổng thị trấn, trả cho người chủ hai mươi tệ xem như là thù lao trông xe, xong rồi mới yên tâm đi ra phố.

Chợ núi Đại Khâu bán rất nhiều thứ, chủng loại đa dạng, không thua gì những nơi khác. Ở đây có cửa hàng, có quán vỉa hè, gần cổng vào còn có một chợ nhỏ bán đồ trang sức bằng bạc, quần áo truyền thống và các loại thực phẩm...

Cửa hàng dọc đường đều là những ngôi nhà bằng đá kiểu dáng của thời kỳ trước, nhìn chung có tầng thấp, cửa lớn bằng gỗ, mái ngói màu xanh, khắp nơi đều để lộ ra vẻ quyến rũ của thời đại.

Diệp Tích Ngôn dẫn Giang Tự hướng về chỗ có ít người hơn, xuyên qua đám đông tấp nập xô đẩy nửa con phố mới lách được ra ngoài.

Trong lúc đó cô nắm lấy tay Giang Tự, lo lắng lỡ bị tách nhau ra sẽ rất khó tìm.

Đi qua một ngã ba đường, Giang Tự suýt chút nữa đụng phải một người đeo ba lô lớn đang lao tới, cũng may Diệp Tích Ngôn tay mắt lanh lẹ bảo vệ cô ấy, ôm lấy người lùi hai ba bước về phía bên đường.

Giang Tự không kịp phòng bị, lảo đảo suýt ngã xuống, va mạnh vào trong ngực Diệp Tích Ngôn.

Hai người cứ như vậy ôm một cái, hoàn toàn là bất ngờ.

Diệp Tích Ngôn nói: "Cẩn thận nhìn đường".

Giang Tự đứng thẳng lên, động động môi, nhưng cuối cùng lại không nói một lời.

Quá trình mua nguyên liệu sau đó không tính quá thuận lợi, hai người không nói được tiếng địa phương, rất nhiều chủ sạp lớn tuổi không hiểu được tiếng phổ thông, giữa người mua và người bán xuất hiện rào cản ngôn ngữ.

Hai người đầu tiên đến quán trà mua ba túi trà xuân hảo hạng, tiếp theo đi chợ thực phẩm, cuối cùng tìm tới quán rượu duy nhất trong thị trấn.

Lúc bấy giờ là phiên chợ sáng, vừa vặn là thời điểm nhộn nhịp nhất.

Chợ ở Đại Khâu vẫn còn trong thời kỳ sơ khai, không giống với những nơi khác có thể mua đồ bằng tiền, nơi này bạn có thể lấy hàng hóa ra trao đổi.

Diệp Tích Ngôn cùng Giang Tự vừa đến đã xem một số cuộc trao đổi tương tự, lần đầu tiên họ nhìn thấy phương thức giao dịch kỳ lạ này.

Hai người vào quán rượu để chọn đồ uống, một người mặc trang phục Hỉ Thước, quanh eo là dải buộc bằng lông dê bước tới trước mặt Diệp Tích Ngôn, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi rằng liệu anh ta có thể đổi trang sức bạc lấy khuyên tai của cô không.

Diệp Tích Ngôn sửng sốt một chút, uyển chuyển từ chối.

Có thể là nghe không hiểu lắm lời của cô nên người đàn ông lại giải thích mục đích của mình, đưa cho cô vật trao đổi, đó là một chiếc trâm bằng bạc được chế tác rất đẹp với viên ngọc thạch ở đuôi trâm. Hắn muốn dùng cái này đổi cái này lấy đôi bông tai để tặng vợ mình.

Diệp Tích Ngôn vẫn không thay đổi, thái độ kiên quyết lắc đầu.

Đôi khuyên tai của cô giá trị hơn những cây trâm bằng bạc này, tuy rằng không có đính kim cương hay bất cứ thứ gì nhưng giá trị chất liệu cùng kiểu dáng không hề rẻ, hai món đồ nhỏ này cộng lại có thể tầm nửa căn nhà ở Nam Thành.

Đây là một tác phẩm được nhà thiết kế nổi tiếng đặc biệt chế tác vào năm ngoái, là quà sinh nhật người khác tặng cô, không thể thay thế được.

Sau khi liên tục bị từ chối, vẻ mặt người đàn ông từ thất vọng chuyển sang không hài lòng, thái độ thân thiện ban đầu thay đổi một trăm tám mươi độ, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ, không nhịn được lầm bầm, bô bô không biết đang nói cái gì.

Hắn ta hẳn là đang oán giận hoặc là đang chửi đi.

Diệp Tích Ngôn cau mày, nhìn thẳng vào người đối diện.

"Ông nói gì?"

Người đàn ông này cực kỳ hung hăng, nhổ nước bọt xuống đất để thể hiện thái độ khinh thường và khiêu khích.

Ánh mắt Diệp Tích Ngôn chìm xuống.

Người đàn ông quay người bỏ đi, vẫn chửi bới.

Diệp Tích Ngôn nhấc chân muốn đuổi tới, lại bị Giang Tự bắt được.

Giang Tự đã chắn trước cô một bước, nắm lấy cổ tay của người này không buông, ôn tồn nói: "Đi tính tiền trước đã".

Diệp Tích Ngôn bất động.

Giang Tự kéo cô về phía bên kia, vẫn không thả ra.

Đợi được người đàn ông kia rời đi quán rượu, lúc này Giang Tự mới buông tay.

Diệp Tích Ngôn không hé răng, trên tay vẫn ôm một đống đồ vật.

Chủ quầy rượu cùng là người Hán, khi họ tính tiền, ông ta nói với họ rằng người đàn ông vừa rồi là một kẻ lừa đảo,là một tên tội phạm chuyên nghiệp, suốt ngày đi lại lắc lư trong bộ trang phục truyền thống của người dân tộc, cũng không biết đến tột cùng là từ đâu tới, không phải là người địa phương. Dù sao, hắn ta chuyên nhắm đến những khách du lịch hào phóng trong việc sắm mà ra tay, chiếc trâm trong tay hắn là hàng giả, ai đổi nó sẽ thiệt thòi.

Trên trấn có rất nhiều người như vậy, nhìn thì lương thiện, nói chuyện hòa ái dễ gần, nhưng thực chất họ kiếm sống bằng nghề lừa đảo. Hơn nữa một số kẻ lừa đảo không chỉ dựa vào danh nghĩa tình cảm để lừa tài sản mà còn có thể lừa gạt "bào" du khách, cơ quan chức năng không thể kiểm soát hết được.

Ông chủ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nếu nhìn thấy những người này liền tránh xa một chút, tuyệt đối đừng lấy cứng đối cứng, bọn họ không phải là đơn độc hành động, bên ngoài có một nhóm cùng tiếp ứng đó".

Ông chủ vừa nãy đều thấy được, biết Diệp Tích Ngôn cùng tên lừa đảo xảy ra tranh chấp.

Sắc mặt Diệp Tích Ngôn hơi dịu đi, một lúc sau mới nói tiếng cám ơn.

Ông chủ xua tay: "Không có gì."

Giang Tự đã thanh toán, muộn chút về trại sẽ hoàn trả lại.

Ông chủ đem rượu đưa cho bọn họ rồi đưa hai cô ra ngoài, sau khi xác nhận xung quanh không có kẻ lừa đảo nào mới yên tâm nói: "Về sớm một chút, đừng lãng phí thời gian ở bên ngoài, lần sau ra ngoài nhớ tìm người địa phương cùng đi, cẩn thận một chút vẫn hơn".

Diệp Tích Ngôn không sợ tên lừa đảo kia, cũng không lo lắng bị trả thù, cô từ nhỏ đã lăn lộn, thế trận nào mà cô chưa từng thấy, làm sao có thể bị bọn côn đồ ở một nơi nhỏ bé như vậy hù được chứ, có điều đối mặt với thiện ý căn dặn của ông chủ thì cô vẫn nghe theo.

Thêm nữa, bên cạnh còn có Giang Tự, không thể làm bừa.

Rời đi siêu thị rượu, họ đi thẳng về chỗ gửi xe để lấy xe máy.

Đi được một đoạn, Giang Tự đột nhiên hỏi: "Cái kia rất quan trọng sao?"

Diệp Tích Ngôn đi bên trái, gần với bên đường đá xanh.

Cô nhất thời không rõ đang hỏi cái gì, nhìn Giang Tự một chút, hỏi ngược lại: "Cái gì?" Giang Tự không nhìn cô mà nhẹ giọng nói: "Khuyên tai".

Lúc trước ở quầy rượu, Diệp Tích Ngôn kiên quyết từ chối người đàn ông kia mà không hề suy nghĩ, hiển nhiên cô rất quan tâm đến món đồ này.

Giang Tự biết nhìn hàng, nhìn ra được hai chiếc khuyên tai kia là hàng đặt làm riêng, không phải là đồ tùy tiện là có thể mua được, nhất định là ai đó đã đưa cho Diệp Tích Ngôn như một món quà, bỏ ra rất nhiều tâm trí.

Diệp Tích Ngôn ngừng chút rồi uhm một tiếng.

"Đó là quà của người khác tặng, xếp hàng đợi nửa năm mới có được nó".

Giang Tự liếc nhìn tai cô: "Bạn trai?"

Cô sững sờ, lập tức phủ nhận.

"Không phải".

Giang Tự im lặng, không hỏi thêm câu nào nữa.

Đi đến chỗ gửi xe, Diệp Tích Ngôn không được tự nhiên nói: "Anh trai đưa cho tôi, lúc đó đặt trước hai món quà, của chị dâu tôi là vòng tay, của tôi là khuyên tai".

Lễ vật của người trong nhà tự nhiên rất quan trọng, không thể so sánh với người khác, nếu không cô đã không đeo trên tai lâu như vậy.

Thực ra cũng không có gì để giải thích, nhưng Diệp Tích Ngôn không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có.

Đại khái là phong cách thiết kế độc đáo khiến món đồ này trông khác lạ, có ý nghĩa sâu nặng, đã từng có người hỏi những câu tương tự khi cô ở nước ngoài, tưởng đó là tín vật đính ước từ đối tượng của cô. Trước đây cô sẽ không giải thích, nhưng lần này cô không thể không nói ra.

Giang Tự dường như không để ý lắm đến chuyện này, như là không nghe vào tai, đem mũ bảo hiểm trên xe lấy xuống đưa cô

Diệp Tích Ngôn nghĩ rằng điều này có nghĩa là muốn cô giúp đỡ đội nó, vì vậy cô đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, tiếp nhận mũ bảo hiểm liền muốn đội nó lên cho Giang Tự.

Tuy nhiên, động tác đối phương lại trước một bước, lại gần, đưa tay giúp cô vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn trên trán, đầu ngón tay chạm vào một bên gò má của cô, sau đó lại như có như không lướt qua tai cô.

Giang Tự ở rất gần cô, chỉ cách cô gang tấc.

Diệp Tích Ngôn dừng lại.

Giang Tự nói: "Không cần đưa tôi, cô đội đi".

Cô giúp Diệp Tích Ngôn vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, vô tình hay cố ý mà mơn trớn bên gáy mẫn cảm của Diệp Tích Ngôn, vừa thân mật vừa ám muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro