Chương 6: Lại Gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi Hi, Em bỗng nhiên nghĩ ra láng giềng cách vách chị là ai rồi, là lão bản mới đến, Giang tổng.

Cúp điện thoại bên tai Ngư Hi vẫn còn quanh quẩn thanh âm Chung Thần, kỳ thật buổi tối hôm qua cô cũng đã đoán được là Giang Tĩnh Bạch rồi.

Lúc trước thời điểm cô theo đuổi nàng ở trường học, đừng nói là bóng lưng, chính là từng dáng tươi cười đường cong khóe môi Giang Tĩnh Bạch là bao nhiêu, nào là biểu lộ biểu cao hứng, nào là lừa gạt, cô đều khắc sâu.

Đúng, cô lúc trước đối với Giang Tĩnh Bạch, chính là mê luyến như thế, liều lĩnh yêu thích, khuynh đảo tất cả.

Cuối cùng rơi vào kết cục bị chia tay.

Đến sau này cô suy nghĩ, không phải là bởi vì mình rất yêu thích nàng, để nàng có áp lực quá lớn, cho nên phần tình cảm này mới bị chết non?

Đương nhiên vấn đề này, không ai có thể trả lời.

Bởi vì thời điểm cô muốn hỏi, Giang Tĩnh Bạch đã xuất ngoại rồi.

Hiện tại tuy rằng lại gặp mặt nhau, nhưng mà cô đã không còn muốn hỏi.

Ngư Hi nằm trên ghế sa lon, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, đầu óc lộn xộn, buổi tối hôm qua kỳ thật cô không có nghỉ ngơi tốt, một mặt là nghĩ đến sự tình trên mạng, một mặt khác là bởi vì Giang Tĩnh Bạch, cô đã qua thật lâu không có phiền não đến ngủ không được như vậy rồi.

Quả nhiên Giang Tĩnh Bạch chính là khắc tinh của cô.

Vừa về đến, đã khiến cho cô được ôn lại cảm giác mất ngủ.

Ngư Hi nghĩ qua nghĩ lại mí mắt nặng dần, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngủ.

Cửa thủy tinh ở ban công bị mở, thỉnh thoảng thổi tới làn gió mát, ở cạnh ban công treo một ít chuông gió bị thổi bay, phát ra tiếng vang thanh thúy, bay tới gian phòng cách vách.

Giang Tĩnh Bạch ở trong phòng đổi lễ phục, buổi chiều nàng phải tham gia tiệc rượu, cơm trưa cũng không có ăn liền gấp gáp trở về thay quần áo.

Lễ phục màu xanh ôm sát vòng eo nàng, thiết kế không có tay làm lộ ra cánh tay nhỏ nhắn của nàng, da thịt trắng nõn tinh tế, dồi dào sáng bóng, một cổ tay mang đồng hồ, không phải là cái chủng loại quá quý báu, tạo hình đơn giản lộ ra khí chất riêng, cổ tay kia phủ lấy vòng ngọc cùng màu sắc với lễ phục, màu sắc rất hợp, mặc tr da thịt nổi bật lên làn da trắng nõn nà.

Lễ phục là cổ chữ V, thu eo, lễ phục lên không có trang trí gì dư thừa, làn váy rất dài, không tới mắt cá chân, nàng lại mang đôi giày cao gót chừng 10 phân, Giang Tĩnh Bạch ở trước gương soi lung tung sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm vẽ lông mày.

Thời điểm cầm lấy bút vẽ nàng đột nhiên nghĩ đến từng có người nói với nàng 'Ai Tĩnh Bạch, trên TV đều nói yêu một người là phải vẽ lông mày cho người đó, về sau tớ sẽ vẽ cho cậu cả đời a?'

Cả đời.

Lời nói có bao nhiêu dụ người a.

Giang Tĩnh Bạch một lần nữa cầm lên bút vẽ, đem tạp niệm trong não đều phũ sạch ra ngoài, bắt đầu chuyên tâm trang điểm.

Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, tiếp theo truyền đến thanh âm trợ lý: "Giang tổng, thời gian sắp đến rồi."

"Đã biết."

Mấy phút sau, Giang Tĩnh Bạch bước trên giày cao gót cùng trợ lý lên thang máy, ra khỏi chung cư.

Đầu tháng mười, sáng tối lạnh, giữa trưa thổi tới từng cơn gió mát, buổi tối càng thêm lạnh lẽo, thổi đến cả người đều nổi hết da gà, Ngư Hi không có bị lạnh tỉnh, cô là bị đánh thức.

Chuông điện thoại di động như đòi mạng vang lên liên hồi, Ngư Hi ngáp dài nhận điện thoại.

"Alo."

"Hi Hi, là tớ."

Ngư Hi di chuyển cổ: "Tớ biết, tớ lại không có điếc, thanh âm của cậu tớ còn nghe không ra sao?"

Hồ Tiểu Tĩnh phốc một tiếng ,cười: "Ơ Ngư đại minh tinh còn nhớ rõ tớ sao? Tiểu nhân thật sự quá là cảm động!"

"Cậu ngứa da?" Ngư Hi lầm bầm: "Tớ còn chưa tìm cậu đấy."

"Con gái nuôi của tớ chào đời chuyện lớn như vậy cậu lại không nói cho tớ?"

Hồ Tiểu Tĩnh kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"

"Lại là Hàn Nghi Tư, tớ đã nói với cô ấy là đừng nói cho cậu rồi, tớ muốn cho cậu kinh hỉ đấy!"

Ngư Hi bị đùa, cười: "Kinh hỉ?"

"Hài tử lẽ nào là của tớ?"

Hồ Tiểu Tĩnh ho nhẹ: "Là cậu sẽ nhận đúng không?"

"tớ đều xem Weibo rồi, hai ngày này có phải bề bộn nhiều việc không?"

Ngư Hi rất thành thật: "Không có."

"Rất nhàn rỗi."

Thậm chí là sau khi thành danh đến giờ khó có được nhàn rỗi như vậy, Hồ Tiểu Tĩnh thở dài: "Đã biết rồi, cậu cũng thật là, âm thầm phát ra tin tức lớn như vậy, tớ thấy những người hâm mộ của cậu đều sắp điên rồi."

Ngư Hi cười cười, không lên tiếng, Hồ Tiểu Tĩnh tiếp tục nói: "Đúng rồi, tớ thấy trên group thảo luận, Giang Tĩnh Bạch trở về rồi, cậu biết không?"

"Biết rõ." Ngư Hi từ trên ghế salon đứng dậy, lắc lắc mông: "Là lão bản mới của tớ."

"Phốc —— "

Hồ Tiểu Tĩnh lần thứ hai phát ra cái thanh âm này, cô không che giấu trực tiếp bát quái: "Lão bản mới của cậu?"

"Cậu nói Giang Tĩnh Bạch, là lão bản mới của cậu?"

Ngư Hi nháy mắt: "Lời tớ vừa nói, rất khó lý giải sao?"

"Không có." Hồ Tiểu Tĩnh vẫn cảm thấy kinh ngạc: "Không phải, nàng làm sao lại đến công ty của cậu? Còn thành lão bản mới của cậu? Hi Hi cậu phải thành thậttrả lời, hai người các cậu có phải lại ở cùng một chỗ hay không? Tớ nghe ở trên tiết mục cậu gọi điện thoại đã cảm thấy không thích hợp rồi!"

"Cậu cũng đừng có lành sẹo rồi quên đau, lần này nếu lại bị bỏ, không ai cùng cậu phát điên đâu!"

Ngư Hi dở khóc dở cười: "Hồ tiểu thư, cậu có phải nghĩ hơi nhiều hay không?"

Hồ Tiểu Tĩnh đè xuống ngọn lửa: "Không phải là nghĩ nhiều, tớ sợ cậu lại thất vọng! Người kia ngoắc đầu ngón tay cậu liền tiêu thất hồn phách rồi!"

Cô chưa dứt lời, ngọn lửa vừa mới đè xuống lại bốc lên rồi, lúc trước Ngư Hi đối với Giang Tĩnh Bạch như thế nào, cô cùng Hàn Nghi Tư đều thấy ở trong mắt, nhị thập tứ hiếu đạo làm bạn gái tốt không nói, liền đối với thói quen cùng yêu thích của mình cũng sửa lại toàn bộ, phối hợp tất cả với nàng, nhưng mà đã nhận được cái gì?

Không có nhận được cái gì, còn sinh một trận bệnh nặng, bệnh còn chưa hết thì nghe nói Giang Tĩnh Bạch muốn xuất ngoại, cô lại kéo lấy thân thể phát sốt đi tới sân bay tìm người, cuối cùng thì té xỉu ở phi trường.

Hên là lúc ấy cô cùng Hàn Nghi Tư đi cùng, vụng trộm mang Ngư Hi trở về, bằng không hiện tại không biết đã có chuyện gì xảy ra!

Cho nên muốn cô đối với Giang Tĩnh Bạch có sắc mặt tốt, không có cửa đâu!

Ngư Hi nghe cô cằn nhằn lải nhải một hồi, so với cha mẹ mình còn muốn hơn, cô nghe đến thấy đau đầu: "Dừng lại."

"Hôm nay cậu gọi điện thoại cho tớ là vì quở trách tớ?"

Hồ Tiểu Tĩnh sợ run vài giây: "Đương nhiên không phải."

"Con gái nuôi của cậu chào đời rồi, mong cậu tìm thời gian rảnh đến đây thăm nơm a."

Ngư Hi đáp ứng: "Tớ đi cùng Hàn Nghi Tư được chứ."

Hồ Tiểu Tĩnh: "Được."

Ngư Hi thấy cô rút cuộc có xu thế muốn tắt điện thoại, thở phào, còn chưa có buông liền nghe Hồ Tiểu Tĩnh lại mở miệng: "Hi Hi a."

"Sự việc lên Weibo, người nhà cậu biết không?"

Động tác nâng điện thoại trong tay Ngư Hi dừng lại, nửa ngày mới thản nhiên nói: "Biết."

Dù sao huyên náo lớn như vậy, không biết cũng có chút khó.

Hồ Tiểu Tĩnh nghe ra thất lạc trong thanh âm của cô, nhỏ giọng nói: "Gia gia của cậu vẫn còn không có đồng ý cho cậu trở về?"

"Không có." Ngư Hi dựa ở trên ban công: "Không nói nữa, Bạch tỷ gọi điện thoại cho tớ rồi, lần sau trò chuyện."

Hồ Tiểu Tĩnh lời nói vừa ra đến, Ngư Hi liền cúp điện thoại.

Lần sau trò chuyện.

Sự tình trong nhà cô, một lần côcũng không muốn trò chuyện.

Ngư Hi thu hồi điện thoại, cúi đầu, ánh mắt nhìn đến ánh đèn sáng choang, đèn nê ông lấp lánh, cái thành phố này giống tòa thành không có ban đêm, phi thường náo nhiệt.

Dựa ở cạnh ban công bụng cô đột nhiên truyền đến tiếng vang ọt ọt ọt ọt.

Sáng chỉ ăn một ít, giữa trưa chưa ăn, buổi tối chưa ăn, hiện tại dạ dày bắt đầu tạo phản rồi.

Ngư Hi nghiên mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, 9:30, cô nhắn tin cho Chung Thần: Ở đâu?

Chung Thần rất nhanh hồi đáp cô: Em mới vừa lên giường, làm sao vậy Hi Hi?

Ngư Hi nhìn tin nhắn của cô, cảm thấy nếu như từ trên giường kéo Chung Thần lên, có phải có chút không có tình người hay không?

Cô thở dài: Không có việc gì, em ngủ đi.

Tắt di động Ngư Hi trở về phòng khách, cô nấu nước trong bình, ở trong phòng bếp lục tung muốn tìm ra một gói mì ăn liền.

Kết quả chỉ có ngăn tủ toả ra mùi vị.nhà mới.

Cô thỏa hiệp, liền lấy nước vừa nấu uống hai ly.

Càng uống càng đói.

Ngư Hi cuối cùng cắn răng một cái, gọi đồ ăn!

Cô lúc trước không phải không có mua đồ ăn bên ngoài, bởi vì nguyên nhân làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, Bạch Vũ Đường chuẩn bị cho cô tài khoản đặt hàng trên điện thoại, bất quá bình thường đều là Chung Thần giúp cô nhận về, hiện tại Chung Thần không ở nơi này, cô mới có thể bối rối lâu như vậy.

Bất quá lại bối rối, muốn ăn hay không.

Ngư Hi tìm được trên điện thoại, vào APP, nhìn đến đồ ăn đặc biệt không khỏi nuốt nước miếng, còn chưa tới cô đã có thể nghe thấy được mùi đồ ăn rồi.

Cô thật sự đói bụng, cho nên chọn phần cá tê cay ở gần đây, chọn tốt xong cô liền thuận thế tiến vào Weibo, hai cái hotseach lúc trước đã không có nửa rồi, nhưng mà các loại thảo luận về cô vẫn như trước khí thế ngất trời, phía dưới Weibo của cô đã có không ít người hâm mộ đến 'Khóc lóc kể lể ', người hâm mộ chân ái thổ lộ sống chết có nhau, người hâm mộ qua đường tỏ vẻ như trước thíchxem cô diễn, nói cô đáp trả ký giả kia thật sự sảng khoái, đương nhiên cũng có bình luận giẫm đạp, tóm lại dưới Weibo cô rất đặc sắc, có thể so với phim rồi.
Lần trước náo nhiệt như vậy, là vào cái ngày cô nhận được hai giải thưởng, Weibo tràn đầy tên của cô, thông cáo tân Ảnh hậu mà Bạch Vũ Đường còn chưa có thả ra đã là bay đầy trời.

Phong thủy luân chuyển, microblog như trước tràn đầy tên của cô, nhưng mà sự kiện hoàn toàn khác biệt.

Nhìn một hồi, APP đồ ăn phát tin tức cho cô, đồ ăn đã được lấy đi, đang chờ đưa qua.

Ngư Hi lập tức đi vào phòng võ trang đầy đủ đứng lên, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau năm phút, chuông điện thoại vang lên, Ngư Hi ồm ồm nhận điện thoại.

"Là Hàn tiểu thư sao? Đồ ăn của cô đã tới rồi."

Ngư Hi dừng trước cửa thang máy: "Anh để vào trong thang máy tôi sẽ lấy."

Nhân viên giao hàng không chút nào thắc mắc, hẳn thường xuyên có thao tác như vậy.

"Được."

Tiểu ca đem đồ ăn để trong thang máy, cửa còn chưa khép lại liền nhìn thấy có một nữ nhân từ bên mình lướt qua, tiến vào thang máy, trong không khí bay tới mùi nước hoa, không nồng, hương thơm rất tươi mát, rất dễ chịu. Hắn tò mò nhìn thêm hai lần, lại phát hiện cửa thang máy đã khép lại.

Giang Tĩnh Bạch đứng trong thang máy, chóp mũi quanh quẩn hương vị cay nồng đậm, kích thích nàng ho liền mấy tiếng, cuối cùng mới cúi đầu nhìn về nơiphát ra.

Một phần đồ ăn đặt ở bên cạnh, đóng gói không đủ kín, có chút nước canh đổ ra, trong không gian phong kín liền toả ra mùi hương này, nàng nhịn không được nhíu mày, vừa mới chuẩn bị di chuyển ánh mắt phát hiện nhãn hiệu hiện lên cái tên quen thuộc.

Hàn Nghi Tư.

Ngư Hi tựa ở bên cạnh thang máy nghe được đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô nghiêng thân thể qua, chuẩn bị lấy đồ ăn, nhưng không nghĩ bên trong có một người đứng.

Trên tay người kia giơ đồ ăn lên.

Nghe hương vị, là phần đồ ăn của cô.

Ngư Hi nhìn thấy là Giang Tĩnh Bạch cũng không ngụy trang, cô lấy xuống khẩu trang, thần sắc không dao động chào hỏi: "Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Ngư Hi khoác quần áo che kín, từ trên xuống dưới chỉ có cái móng chân lộ ra bên ngoài, sơn màu đỏ, đặc biệt bắt mắt.

Ngư Hi thấy nàng nhìn mình chằm chằm cả buổi không nhúc nhích lại hô: "Giang tổng?"

Giang Tĩnh Bạch hoàn hồn, đưa đồ ăn ra, vẻ ngoài Ngư Hi cười nhưng trong lòng không cười: "Nhận chức giao đồ ăn?"

"Thuận tiện mà thôi."

Đây là câu nói đầu tiên Giang Tĩnh Bạch nói với cô sau khi gặp lại, phong cách nói chuyện như nhiều năm trước, trước sau như một, ngắn gọn.

Khóe môi Ngư Hi khẽ mở: "Cảm ơn."

Sau khi nhận đồ ăn cô chuẩn bị rời khỏi, Giang Tĩnh Bạch ở phía sau lên tiếng: "Ngư Hi."

"Tớ nhớ trước kia cậu không ăn cay."

Nàng bỗng nhiên hóa thân thành bạn tốt muốn nói chuyện phiếm, Ngư Hi đưa lưng về phía nàng trợn trừng mắt một cái, cứng rắn đem lời nói liên quan gì đến cậu đã đến bờ nuốt trở về, quay đầu, cười như mây trôi nước chảy: "Thật sự là làm khó Giang tổng rồi, ngài mỗi ngày bận rộn như vậy, còn nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt này."

"Bất quá quên nói với ngài, tôi đã sớm thay đổi khẩu vị."

"A... —— bỗng nhiên nghĩ đến, tôi cũng không cần thiết phải nói với ngài."

Ngư Hi nói xong lắc lắc mông đi vào nhà, cửa bịch một tiếng ở trước mặt Giang Tĩnh Bạch đóng lại, trong không khí còn phiêu phiêu hương vị cay nồng, thật lâu không tiêu tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt