Chương 7 Nói Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Ngư Hi thử vai bị huỷ.

Thời điểm cô tay cầm đồ ăn tay mở cửa nhà, Bạch Vũ Đường gửi tin nhắn cho cô, báo cho cô biết tin tức bên Mai đạo diễn vừa truyền đến, nữ chính được quyết định rồi, là Liễu Ngọc Dao.

Kỳ thật nhân vật nữ chính nói là thử vai, bất quá là làm trò trên sân khấu một chút, đa số đều là đã định, chỉ có điều người được xác định lúc trước là cô, hiện tại đổi thành Liễu Ngọc Dao.

Ngư Hi mím môi: "Mai đạo diễn đồng ý? Không phải ông ấy nói đời này sẽ không tìm Liễu Ngọc Dao quay phim sao?"

Bạch Vũ Đường thở dài: "Ai có thể gây khó dễ với tiền bạc, em biết bạn trai mới của Liễu Ngọc Dao là ai không? Tinh Diệu Thiếu đương gia, hắn xuất tiền xuất lực nâng đỡ Liễu Ngọc Dao, phòng làm việc của Mai đạo diễn trực thuộc tại Tinh Diệu, đương nhiên cự tuyệt không được rồi."

"Huống hồ —— "

Lời kế tiếp Bạch Vũ Đường không nói Ngư Hi cũng biết cô muốn nói tới cái gì.

Huống hồ cô hiện tại còn bị dán cái mác đồng tính luyến ái, mặc dù mấy năm gần đây, có không ít minh tinh lớn nhỏ bắt đầu công khai hướng tính, thậm chí có người xuất ngoại kết hôn, nhưng mà bọn họ đều ở lúc chuẩn bị cẩn thận mới công khai, không quan tâm tỉ lệ bán vé cùng những thứ quảng cáo nọ kia.

Bọn họ cùng mình, là khác biệt.

Lời nói kế tiếp của Bạch Vũ Đường cũng vẫn vậy không nhiều lời, chỉ nói: "Chị sẽ giúp em xem lại một chút, kịch bản lúc trước em mang về chưa?"

Ngư Hi nghiêng đầu nhìn một chồng kịch bản dày đặc trên bàn trà: "Mang về rồi."

Thanh âm Bạch Vũ Đường hơi thấp: "Xem trước đi."

Ngư Hi hiểu ý của cô, chìm vào yên lặng vài giây sau đó đáp ứng: "Được."

Trò chuyện một thời gian, đồ ăn đã lạnh mất, Ngư Hi vốn đói đến ngực dán vào lưng, nhưng bây giờ không còn chút khẩu vị, thậm chí nghe thấy hương vị liền không thoải mái, cô nghĩ nghĩ liền võ trang đầy đủ chuẩn bị đem đồ ăn ném đi.

Tầng lầu không có chuẩn bị thùng rác, muốn vứt rác phải xuống lầu, Ngư Hi ăn mặc đầy đủ, cầm đồ ăn, đứng ở cửa thang máy, ánh mắt không tự chủ được lườm cái cửa kia, thang máy đinh một tiếng, cửa mở, cô đi vào.

Ném đồ ăn xong Ngư Hi cũng không có lập tức lên lầu, mà từ từ đi dọc theo bồn hoa trong chung cư, đèn đường màu vàng chiếu rọi vào đoá tiên hoa đang nở rộ, trong không khí phiêu tán từng cơn hương hoa, tâm tình Ngư Hi có chút chuyển biến tốt lên.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.

Nhìn thấy thân ảnh đang chạy bộ cách đó không xa, tâm tình cô lại đột nhiên chuyển kém.

Giang Tĩnh Bạch đã thay bộ lễ phục vừa rồi bằng đồ thể thao, tóc dài đen nhánh, nàng đang chạy bộ, Ngư Hi nhìn thấy thân ảnh của nàng lập tức xoay người, lại bị gọi lại: "Ngư Hi."

Trong lòng Ngư Hi hai tên tiểu nhân bắt đầu đánh nhau.

Một nói đi mau a, làm bộ không nghe thấy, nàng còn có thể giữ lấy cô sao!

Cái khác nói sợ cái gì, lúc ban đầu là nàng đuối lý, cô có lỗi với nàng đâu, làm gì phải đi!

Không đợi hai tên tiểu nhân phân thắng bại, Giang Tĩnh Bạch đã đứng ở bên người Ngư Hi: "Đi tản bộ?"

Khóe môi đằng sau khẩu trang của Ngư Hi khẽ mở: "Giang tổng nhãn lực thật tốt, ta hoá thành như vậy vẫn có thể nhận ra."

Giang Tĩnh Bạch tạm ngừng: "Cô không đổi quần áo."

Ngư Hi:...

Cô làm sao vậy, lại quên vừa rồi người đưa đồ ăn cho mình là Giang Tĩnh Bạch?

Trong lòng Ngư Hi đối với chính mình trợn mắt một cái.

Giang Tĩnh Bạch thấy cô yên lặng chủ động nói: "Muốn đi cùng hay không?"

Ngư Hi sửng sốt một chút, cách biệt vài năm, nàng có chút thay đổi, Giang Tĩnh Bạch trước kia, sẽ không chủ động nói ra lời mời, thời gian của nàng sắp xếp rất dày, mỗi lần ước hẹn, đều rất vội vàng, cô nhiều lần đem nàng từ Thư viện đào ra.

Nghĩ vậy Ngư Hi ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch, đúng lúc đối diện ánh mắt của nàng.

Khi bắt đầu yêu cô thường kéo lấy Hàn Nghi Tư, không sợ làm người khác phiền khoe đôi mắt của Giang Tĩnh Bạch có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu động lòng người, chỉ cần đôi mắt kia nhìn mình, ánh mắt hút hồn, muốn cô làm cái gì cũng được.

Hàn Nghi Tư mỗi lần đều yên lặng nghe, thẳng đến khi nhịn không được bộc phát, rống lên, nếu như cô còn nhắc đến tên Giang Tĩnh Bạch, cô ấy liền bóp chết cô!

Đến sau này —— cô thật là không nhắc đến cái tên Giang Tĩnh Bạch này nửa.

Ngược lại Hàn Nghi Tư thường xuyên nhắc đến.

Ngư Hi thần sắc hờ hững, Giang Tĩnh Bạch thấy cô trầm mặc thật lâu, lại mở miệng: "Ngư Hi, thuận tiện cùng đi đi? Tớ muốn thương lượng với cậu về kịch bản mới."

Nàng nói ra lời này, Ngư Hi lộ vẽ ngạc nhiên, đã hiểu rồi, cô đã nói Giang Tĩnh Bạch làm sao có thể chủ động nói ra lời mời, nguyên lai là có mưu đồ khác.

Bất quá lão bản đều đã lên tiếng, cô há có đạo lý cự tuyệt.

Ngư Hi hít sâu: "Thuận tiện, đi thôi."

Cô nói xong xoay người, Giang Tĩnh Bạch đi theo sau lưng cô.

Kịch bản viết cái câu chuyện gì Ngư Hi còn chưa xem, bây giờ nghe Giang Tĩnh Bạch nói chuyện cô có chút như lọt vào trong sương mù, bầu không khí không khỏi lúng túng, cô chỉ ngẫu nhiên phát ra thanh âm phụ họa.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhìn về phía Ngư Hi, cô mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán trắng nõn, nhìn từ mặt bên, cặp lông mi kia vụt sáng, tựa hồ đang suy nghĩ.

Ngư Hi nghĩ vài giây: "Rất tốt."

Giang Tĩnh Bạch cười khẽ, lắc đầu.

Hai người bất tri bất giác đi tới cửa tiểu khu, Ngư Hi chần chờ, nhìn thân ảnh đã đi trước của Giang Tĩnh Bạch, cô cắn môi, vẫn theo sau.

Bên ngoài chung cư không an tĩnh như bên trong.

Bên ngoài có một hồ phun nước lộ thiên, rất lớn, hồ phun nước chưa mở, bên bờ có tốp năm tốp ba người ngồi, hơn phân nửa đều là người trẻ tuổi, Ngư Hi theo sau Giang Tĩnh Bạch, giẫm lên đèn ở phía dưới hồ, đèn đang sáng ngời tắt phụt một cái, rất thú vị.

Cô liền giẫm lên nhiều cái đèn nửa, sắc mặt khó coi cả đêm rút cuộc có dấu vết thả lỏng, mơ hồ lộ ra thần sắc vui sướng.

Giang Tĩnh Bạch quay đầu chuẩn bị nói chuyện với cô, nhìn thấy hành động của cô thì mím môi, đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Hai người đi xuyên qua hồ phun nước đi về phía trước một đoạn ngắn, cũng không trò chuyện, bầu không khí lúng túng bắt đầu ngưng tụ từng chút, rút cuộc Ngư Hi không nhịn được nửa, cô nói: "Giang tổng, chúng ta trở về đi."

Giang Tĩnh Bạch rủ mắt xuống, đáp: "Được."

Hai thân ảnh còn chưa đi bao xa nửa đường quay trở về, phụ cận hồ phun nước đã đứng đầy người, Ngư Hi theo thói quen nhìn về phía người bên cạnh, nghênh đón ánh mắt Giang Tĩnh Bạch, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí dường như xẹt qua tia lửa không nhìn thấy được.

Ngư Hi kéo khóe miệng, điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cách đó không xa: "Giống như đã xảy ra chuyện?"

Giang Tĩnh Bạch cũng nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy có một người nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có một chiếc xe điện, hẳn là bị ngã.

Người thoạt nhìn không vấn đề gì.

Nhưng mà người vây xem càng ngày càng nhiều.

Ngư Hi xê dịch sang vị trí bên cạnh một chút, khẩu trang kéo lên che cả con mắt rồi, cô đi hai bước cảm thấy không thoải mái lại đưa tay kéo khẩu trang, không chú ý trước mặt có người đi tới, thời điểm bóng người chạy tới Giang Tĩnh Bạch muốn kéo Ngư Hi nhưng không kịp, Ngư Hi bị đụng trúng.

Hai thân thể chạm nhau lại rất nhanh tách ra, Ngư Hi lui về sau mấy bước, tay ôm ngực, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt hơi biến, Ngư Hi chạm vào khẩu trang, bị người va chạm khẩu trang treo ở trên lỗ tai sắp rớt xuống.

Mắt thấy cô gái đụng vào cô vò đầu chuẩn bị đi tới, thân thể Giang Tĩnh Bạch rất nhanh ngăn trước mặt Ngư Hi, Ngư Hi cúi đầu chóp mũi cọ đến ngực nàng.

Lập tức bị một mùi hương quẩn quanh.

"Cậu không sao chứ?"

"Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Tiểu cô nương dừng bên cạnh hai người nói xin lỗi, Ngư Hi cúi đầu đem khẩu trang mang tốt một lần nữa, thanh âm mệt mõi: "Không sao."

Giang Tĩnh Bạch nhìn thấy cô mang tốt khẩu trang thoáng tránh ra một chút, tiểu cô nương cười chân thành: "Không có việc gì liền tốt, vừa rồi thành thật xin lỗi."

Cô nói xong còn lễ phép khom lưng, Ngư Hi hướng cô gật đầu.

Trải qua chuyện vừa rồi, hai người cũng không dám ở lại bên ngoài, lập tức hồi gia, sau khi vào chung cư Ngư Hi mới thở phào, cô tháo khẩu trang xuống nói: "Giang tổng, vừa rồi cám ơn ngài."

Nếu không phải có Giang Tĩnh Bạch, chỉ sợ cô đã bị nhận ra.

Thần sắc Giang Tĩnh Bạch như trước: "Không cần khách khí."

Hai người một trước một sau vào thang máy, đứng song song nhau, Ngư Hi xuống lầu không mang theo điện thoại, giờ phút này ngón tay vuốt nhẹ thẻ phòng, mắt nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy, lần đầu tiên cảm thấy chậm như vậy.

Giang Tĩnh Bạch bên cạnh hai tay để ở bên người, thang máy từ từ đi lên, không gian nhỏ hẹp bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Ngư Hi liếc qua bên cạnh, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị—— Đào Ỷ Đồng.

Giang Tĩnh Bạch đi sang bên cạnh một bước, nhận điện thoại.

"Alo?"

"Không cần, phía bên tớ rất tốt."

"Ừ, tốt, tớ biết rồi."

Ngư Hi tuy rằng không tận lực vểnh tai nghe, nhưng mà không gian trong thang máy này quá nhỏ, cho nên cô vẫn có thể dễ dàng nghe được Giang Tĩnh Bạch trả lời.

"Tớ trở về liền gọi điện thoại cho cậu."

Cuộc điện thoại vẫn còn tiếp tục, cửa thang máy đã mở ra, Ngư Hi mang dép lê lại giẫm ra khí thế giày cao gót, nữ vương ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi thang máy, thời điểm cùng Giang Tĩnh Bạch tách ra cô nghiêng đầu, câu môi, nâng thanh âm lên: "Giang tổng, ngủ ngon."

Giang Tĩnh Bạch thấy chuyển biến bất ngờ của cô ngây người vài giây, còn chưa kịp phản ứng, Ngư Hi đã đi qua mở cửa đi vào trong nhà.

Trong điện thoại di động còn truyền đến thanh âm thăm hỏi: "Tĩnh Bạch, bên cạnh cậu có người?"

Giang Tĩnh Bạch hơi mím môi, bỏ qua cái đề tài này.

Ngư Hi tựa lưng vào cửa, nghe bên ngoài truyền đến thanh âm đóng cửa cô mới ném khẩu trang đi đến ghế sofa bên cạnh tê liệt ngồi lên, màn hình điện thoại di động ở trên bàn trà sáng lên, cô lấy tới nhìn, là Bạch Vũ Đường gửi tin nhắn cho cô

—— Hi Hi, hai ngày này em xem kỉ kịch bản một chút, nhất là phân cảnh cùng nữ hai đối diễn, tuần sau thử vai.

Ngư Hi nhịn xuống xúc động muốn quăng điện thoại, cô hít sâu vài cái gọi điện thoại cho Hàn Nghi Tư.

Người đầu kia điện thoại vừa mới ngủ, liền bị đánh thức, mất hứng lầm bầm: "Chuyện gì a?"

Ngư Hi đổ ập xuống nói: "Trước kia cậu mắng Giang Tĩnh Bạch như thế nào?"

Hàn Nghi Tư chưa tỉnh ngủ não vẫn chưa kịp thông thoáng, miệng lại nhanh chóng hồi đáp: "Giang Tĩnh Bạch? Cậu tại sao lại nhắc đến nàng ấy?"

Ngư Hi nghĩ một hồi: "Nàng trở về, tới tìm tớ."

"Cái gì?!" Hàn Nghi Tư đang mơ màng lập tức hồi thần, nước bọt bay múa: "Tớ lúc trước đã nói với cậu, nàng ta là loại người cặn bã ăn sạch cậu rồi liền sẽ phủi mông bỏ đi, lương tâm nàng ta đều bị chó gặm rồi, nàng ta không xứng làm người, nàng ta..."

Tức giận mắng đến mười phút, đem Giang Tĩnh Bạch mắng đến máu chó đầy đầu, trong lòng Ngư Hi thoái mái một chút.

Cô phản hồi lại Hàn Nghi Tư: "Tốt rồi Tư Tư, cám ơn cậu."

Thanh âm Hàn Nghi Tư im bặt, cô ngồi xếp bằng trên giường, hận không thể ân cần dạy bảo Ngư Hi thêm: "Nhớ kỹ, không nên cùng nàng ta tiếp xúc nữa."

Ngư Hi nhíu mày: "Kia đoán chừng không được."

Thanh âm Hàn Nghi Tư nổi lên bão tố: "Thì ra lời tớ vừa nói đều là vô nghĩa? Cậu đến cùng có nghe lọt được hay không?"

Ngư Hi nhu thuận đáp lại: "Nghe lọt được, đều nghe lọt được rồi, nhưng mà tớ không có khả năng không tiếp xúc cùng nàng."

"Nàng là lão bản mới của tớ."

Hàn Nghi Tư bị nước miếng làm sặc: "Cái gì?"

Cô nhanh chóng nháy mắt: "Cậu vừa nói nàng ta tìm cậu, tìm cậu làm cái gì?"

Ngư Hi cười: "Tìm tớ bàn kịch bản."

Hàn Nghi Tư tốn hơi thừa lời:...

Đầu gỗ nhà ngươi!
Sau thời gian đọc thì mình thấy truyện không được hợp gu của mình lắm nên mình xin tạm drop tại đây nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt