Chương 105: Hoắc Sơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soái doanh - Đồng Xuyên thành.

Ánh mắt chăm chú của Dương Đỉnh Du khóa chặt trên người Hoắc Sơn, giọng nói có chút cứng rắn dữ tợn, nhưng phía sau vẻ hung thần dữ tợn này là bất đắc dĩ: "Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao?"

Hoắc Sơn nghiêng đầu: "Thả ta trở về!" Giọng điệu vô cùng nguội lạnh.

Dương Đỉnh Du hừ một tiếng đứng dậy, tay phải nắm chặt cằm Hoắc Sơn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lên: "Mơ tưởng!".

"Ta hận ngươi!" Hoắc Sơn cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu nàng không yêu ta, ta thà rằng để nàng hận ta!" Lời nói của Dương Đỉnh Du dường như được thốt ra khỏi kẽ răng.

"Ngươi điên rồi!" Hoắc Sơn không chút sợ hãi, dù cho sau khi nàng bị Viêm Sa bắt được, liền bị Dương Đỉnh Du phong bế huyệt đạo, hoàn toàn mất đi võ công, căn bản không có sức phản kháng, càng không cần nói đến việc trốn chạy.

Tay Dương Đỉnh Du bóp càng chặt hơn, híp mặt lại: "Nàng có tin ta cứ như vậy "yêu" nàng. Mặc kệ nàng có không nguyện ý, không cao hứng ra sao hay không!"

"Ngươi, cầm thú!" Hoắc Sơn giận không thể át, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ức hiếp như thế này, bây giờ võ công không có vốn đã chứa đầy một bụng hỏa, vậy mà mỗi ngày còn phải chịu dằn vặt của tên điên này.

Dương Đỉnh Dung thả lỏng bàn tay đang bóp chặt hàm dưới của Hoắc Sơn, ánh mắt nguy hiểm tràn đầy phẫn nộ: "Dương Đỉnh Du ta, muốn nữ nhân nào mà chẳng có!" Nhưng Hoắc Sơn cái nữ nhân cao ngạo trước mặt này, nàng cũng chỉ có thể thất bại thảm hại! Điều này làm nàng cực kỳ phẫn nộ, nếu là một người khác làm nàng tức giận như vậy, nàng đã sớm một cước đá bay đối phương đi rồi, nhưng hết lần này đến lần khác người này lại là Hoắc Sơn, chính mình lại cứ khăng khăng một mực thích nàng ta!

Dương Đỉnh Dung một tay kéo Hoắc Sơn ôm vào ngực mình, tay kia nắm chặt váy áo của nàng ấy, xoạt một tiếng xé rách một đường thật dài: "Ta nghĩ ta muốn nàng, không cần nàng đồng ý!"

"Ngươi điên rồi, ta không yêu ngươi, ngươi muốn ta thì có ích lợi gì chứ?" Hoắc Sơn gào thét trả lời, lửa giận nổi lên hừng hực, nữ nhân này điên rồi.

"Nàng không yêu ta, vậy nàng yêu ai?" Dương Đỉnh Du ôm chặc lấy thắt lưng mềm mại uyển chuyển của Hoắc Sơn.

"Hỏi hay lắm!" Hoắc Sơn giận quá hóa cười: "Ta thực sự yêu một người, một người mà trong thiên hạ này không gì không làm được!"

"Ha hả, trong thiên hạ không gì không làm được?" Dương Đỉnh Du cười lớn, cảm thấy đây thật là một chuyện rất buồn cười.

"Nhớ kỹ, cả đời này ta chỉ thích cũng chỉ yêu duy nhất một người thôi, đó chính là Kha Thần! Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không yêu Dương Đỉnh Du ngươi!" Ánh mắt Hoắc Sơn không thèm nhìn Dương Đỉnh Du, như một con thú nhỏ bị thương không chịu khuất phục, ngửa đầu nhìn lên trần nhà: "Ta vì người kia, đào hôn, làm cho thân nhân phải mang danh thất tính bội nghĩa, ta vì nàng gần như phản bội cả gia môn, trốn nhà gia nhập quân đội..."

Tay Dương Đỉnh Du dùng sức, làm da thịt trắng nõn của Hoắc Sơn liền xuất hiện vài vết hằn đỏ: "Nàng ta là ai?"

"Nàng là ai à, nàng chính là Kha Thần!" Khi nàng nhắc đến cái tên luôn khắc sâu trong tâm khảm này, ánh mắt lại có chút ảm đạm.

Nhưng một tia ảm đảm này đã bị Dương Đỉnh Du nhìn thấy, vì thế khóe môi của nàng khẽ nhếch: "Nếu nàng ta không gì không làm được, vậy tại sao không đến cứu nàng? Là vì nàng ta không yêu nàng sao?"

Hoắc Sơn khẽ cúi đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Tuổi trẻ bồng bột không hiểu được tình yêu, nếu bây giờ gặp lại, ta nghĩ mọi chuyện sẽ khác."

Dương Đỉnh Du đột nhiên có cảm giác thất bại tràn trề khi nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo kia của Hoắc Sơn. Dù thế nào đi nữa Hoắc Sơn cũng sẽ không yêu mình, sự thừa nhận này ngay lập tức đem nội tâm cứng rắn của Dương Đỉnh Du đập tan không còn một mảnh: "Vậy cứ chờ nàng ta đến cứu nàng đi!"

Nói xong, Dương Đỉnh Du vung tay thả Hoắc Sơn ra, ầm một tiếng đóng cửa lại, nổi giận đùng đùng rời khỏi doanh trại.

Tiếng bước chân xa dần, Hoắc Sơn yếu ớt ngã người trên ghế, bất giác hoảng hốt nhận ra mình vậy mà xuất một thân mồ hôi lạnh - Đã ở bên nhau một khoảng thời gian, nàng đã sớm nhận ra, Dương Đỉnh Du này tính tình vô cùng ương ngạnh, nếu thật sự cần chống trả, cũng không phải không thể.

Cánh cửa đã đóng, cót két một tiếng lại mở ra. Đây là doanh trại của Dương Đỉnh Du, ngoại trừ nàng kẻ khác không thể tùy ý ra vào, Hoắc Sơn cảm thấy mệt mỏi, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nói: "Quay lại làm gì?"

"Quay lại mang ngươi đi!" Một giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên, không bá đạo như Dương Đỉnh Du, lại mang theo một loại ôn nhu khác, khiến người nghe có cảm giác an tâm.

Hoắc Sơn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, người kia đứng ở cửa tia sáng từ sau lưng nàng chiếu vào, làm gương mặt nàng mơ hồ, nhưng đường nét rực rỡ ưu mỹ trên mặt lại rất rõ ràng

"Có muốn đi cùng ta không?" Kha Thần vươn tay, học theo Hoắc Sơn hơi nghiêng người về phía trước, cười hỏi.

Hoắc Sơn sững sờ tại chỗ, có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, là Kha Thần thật sao?

"Ngốc rồi? Nơi này là quân doanh của Dương Đỉnh Du a, đi hay ở phải nói một câu chứ!" Kha Thần gấp gáp nói, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra nửa điểm lo lắng nào.

Hoắc Sơn lúc này mới chú ý tới, người trước mặt đang mặc quân phục của Viêm Sa, nhưng khuôn mặt đó rõ ràng là Kha Thần mà nàng ngày nhớ đêm mong..

"Ai, vừa rồi bên ngoài nghe được ngươi nói khẳng định như vậy, thì ra không phải thật sự muốn đi, cũng không có nhớ đến ta, mà là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Dương Đỉnh Du a... Xem ra, là ta hiểu nhầm rồi! Tự mình đa tình, vậy Kha mỗ ta tốt nhất nên ngoan ngoan rời đi..." Kha Thần thở dài một cái, thu lại cánh tay đang đưa ra.

Hoắc Sơn reo lên một tiếng vội vàng từ trên ghế đứng lên, cuống quít chạy đến bên người Kha Thần: "Đi, đương nhiên đi theo ngươi rồi!"

Kha Thần cười, xuất thủ điểm mấy huyệt đạo trên người Hoắc Sơn. Ngay lập tức, nội công bị phong bế được khai thông, công lực quay lại bắt đầu luân chuyển trong cơ thể, làm cho Hoắc Sơn cảm thấy mình như được sống lại lần nữa, không còn cảm giác vô lực nữa: "Làm sao ngươi trà trộn vào đây được, đi mau đi mau, rất nguy hiểm."

"Làm sao mà nguy hiểm được chứ? Cho dù Dương Đỉnh Du có trở lại cũng không hề gì." Kha Thần mỉm cười, nhưng sau khi quay người lại, Dương Đỉnh Du thực sự đứng đó cả người che đi một nửa ánh mặt trời.

"Nàng ta chính là Kha Thần mà nàng nói?" Khóe môi Dương Đỉnh Du khẽ run lên, nhưng giọng nói lại vô cũng bình tĩnh.

"Dương Đại tướng quân hảo, người của Kha Thần ta cũng đã ở chổ ngài lâu như vậy, thời gian này đa tạ đã chiếu cố. Nàng cũng chơi đủ rồi, ta muốn mang nàng về nhà!" Kha Thần vừa cười nói, vừa đưa tay ôm Hoắc Sơn vào ngực mình, ý tứ chiếm đoạt hết sức rõ ràng.

"Đã đến chổ ta rồi, há có thể cho phép ngươi nói muốn đi là đi?" Dương Đỉnh Du nhìn chằm chằm Kha Thần. Ánh mắt chứa đầy mùi vị của sự lạnh lẽo và phẫn hận. Tay trái của nàng đang nắm lấy khung cửa, các khớp xương trắng bệch, trên khung cửa mơ hồ có thể thấy dấu tay của nàng in hằn trên đó.

"Dương Đại tướng quân chỉ cần hô to một tiếng, vài chục vạn binh sĩ Viêm Sa cũng đủ biến ta và Hoắc Sơn thành thịt vụn. Thế nhưng Dương Đại tướng quân ngài sẽ không làm như vậy đâu." Kha Thần vừa nói, vòng tay càng ôm chặt Hoắc Sơn vào ngực mình hơn, ánh mắt thoáng nhìn vào gương mặt nàng ấy, cảm giác như - Hoắc Sơn là của Kha Thần nàng.

"Ngược lại ngươi rất can đảm. Tại sao lại ta không thể bắt ngươi?" Dương Đỉnh Du tức giận cười lớn.

"Tất Quyền Ngọc biết Hoắc Sơn và ta đang ở nơi này của ngài, nếu chúng ta biến thành đống thịt vụn, vậy toàn gia của Dương Đại tướng quân cũng không thể thoát khỏi số phận, đây là vấn đề thực tế nhất. Tất nhiên này cũng không phải quan trọng, quan trọng là... Giữa ta và ngươi cũng không có hận nước thù nhà, chỉ là ta và người cùng thích một nữ nhân mà thôi, mắt nhìn của chúng ta cũng rất giống nhau nha, chắc là anh hùng cùng chí hướng... Một là Kha Thần ta, một là Dương Đỉnh Du ngài, hai người chúng ta nhưng đáng tiếc chỉ có một Hoắc Sơn. Cho nên, hẳn là chúng ta nên cho nàng quyền lựa chọn, là chọn ta hay chọn ngài. Đương nhiên, nếu nàng đã chọn ta nhưng ngài lại không phục, vậy chúng ta có thể tìm chổ nào đó yên tĩnh đánh một trận. Đỉnh đỉnh đại tướng quân Dương Đỉnh Du ngài chắc chắn cũng không muốn cho binh sĩ của ngài biết, ngài lợi dụng uy lực của quân đội để làm thịt ta chỉ vì một nữ nhân, chuyện này thật không tốt cho danh dự của ngài nha, nó cũng sẽ làm cho Hoắc Sơn khinh thường ngài, hơn nữa Viêm Sa xưa nay trọng võ, coi như muốn tranh giành nữ nhân, cũng chỉ dùng bản lĩnh thật sự của mình, tuyệt đối không cậy quyền thế, đúng không? Vì vậy, có gì mà phải lo lắng đâu?" Kha Thần nói xong, cười hững hờ nhìn Dương Đỉnh Du.

"Người Phượng Linh, miệng lưỡi đều bén nhọn như vậy sao?" Dương Đỉnh Du bị nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cười khổ. Đúng vậy, mình đường đường là Đại tướng quân Dương Đỉnh Du của đế quốc, làm sao có thể chỉ vì một nữ nhân mà huy động quân đội đây? Như vậy xem như đoạt được Hoắc Sơn cũng có ý nghĩa gì đâu? Lòng kiêu ngạo của mình không cho phép bản thân làm chuyện như vậy!

"Không phải miệng lưỡi sắc bén, chỉ là nhìn rõ sự tình bằng lý trí mà thôi. Mọi chuyện trên đời thật ra đều rất đơn giản, không nên nhìn quá phức tạp. Lúc ta biết Hoắc Sơn ở nơi này của ngươi, ta liền chuẩn bị trực tiếp đến tìm ngươi. Nhưng đây là thời điểm đặc biệt song phương giao chiến, mặc dù ta là chỉ là một người giang hồ, không ở dưới trướng của Tất Quyền Ngọc, nhưng cũng phải tốn một thân công phu mới có thể gặp Dương Đỉnh Du ngươi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ủy khuất chính mình mặc quân phục Viêm Sa của các ngươi, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng đến đây, bớt phiền!" Kha Thần mỉm cười: "Dương Đại tướng quân cũng là người bận rộn, quân vụ quấn người, chắc không có nhiều thời gian để bồi ta trò chuyện vô bổ rồi, vậy Kha Thần ta mạn phép cùng thê tử xin cáo từ, quấy rầy rồi xin thứ lỗi, nếu Dương đại tướng quân đối với ta không vừa lòng, vậy chúng ta có thể hẹn một dịp khác hảo hảo nói chuyện, hảo hảo bàn luận."

"Được! Hoắc Sơn sẽ để ngươi mang đi, một tháng sau, tái ngộ tại Bá Duyên hà!" Dương Đỉnh Du nghiêng người nhường đường, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Kha Thần nắm tay Hoắc Sơn, bước ra khỏi doanh trại của Dương Đỉnh Du, khi cả hai đi ngang qua nhau, Kha Thần nhẹ nhàng nói với Dương Đỉnh Du: "Người là một người tốt!"

Nói xong, Kha Thần nắm chặt tay Hoắc Sơn, không nhanh không chậm rời khỏi Đồng Xuyên thành.

Tay Hoắc Sơn bị Kha Thần nắm, không tự chủ mà đổ mồ hôi, khẽ liếc mắt len lén nhìn Kha Thần, lại thấy khóe môi Kha Thần vẽ ra một nụ cười nhẹ.

"Vì sao lại đến cứu ta?" Rốt cuộc Hoắc Sơn cũng nói ra.

"Ngươi vì ta mà đào hôn, vì ta mà nhập quân, bây giờ ngươi bị bắt, ta không đến cứu ngươi, vậy còn đợi ai cứu ngươi đây?"

"Nhưng ngươi không yêu ta!" Bàn tay đang bị nắm Kha Thần hơi cứng nhắc, một câu này vừa nói ra khỏi miệng, đã quấy nhiễu làm lòng nàng có chút đau.

Kha Thần nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơn, học theo giọng điệu của Hoắc Sơn, nhẹ nhàng nói: "Tuổi trẻ non kém không hiểu tình yêu là gì, nếu bây giờ gặp lại, ta nghĩ mọi chuyện sẽ khác."

Lời nói ra cũng giống nhau như vậy, nhưng hàm ý lại khác nhau, Hoắc Sơn mở miệng, có chút khó khăn nhưng lại vô thức nói: "Người ngươi yêu là Liên gia nhị tiểu thư."

"Năm đó tuổi trẻ khó tránh khỏi cuồng si, nếu quay lại một lần nữa, tất nhiên sẽ không để mình mê luyến như vậy. Huống chi, Liên gia nhị tiểu thư đã không còn là Liên nhị tiểu thư nữa rồi, quá khứ sớm đã là quá khứ, giống như những năm tháng niên thiếu ấy cũng đã đi qua, xúc động dâng trào cũng chỉ còn là mảnh hồi ức nhỏ điên cuồng mà tươi đẹp, chung quy cũng không phải là của mình. Ái tình là không hối hận, từng chút từng chút rời đi theo năm tháng, không hận người đã rời đi, trả lại sự tự do cho tình yêu đó, những năm tháng đó chính là đóa hoa đẹp đẽ nhất, đến khi héo tàn tự nhiên một bông hoa xinh đẹp khác sẽ được nở rộ. Đã từng yêu không có nghĩa sau này sẽ không yêu nữa, còn nhớ về không có nghĩa sẽ vứt bỏ đi tương lai tốt đẹp phía trước, thử yêu một người đáng để yêu, chẳng phải so với đắm chìm vào quá khứ đã qua càng làm cho nhân sinh tốt đẹp hơn sao?" Ngón tay ấm áp của Kha Thần nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Hoắc Sơn, khóe môi nàng vẽ nên một nụ cười thong thả, hình ảnh này làm Hoắc Sơn nhìn thấy một Kha Thần khác không còn chỉ là cơ trì và nội liễm năm ấy nữa.

"Cho nên! Ta đã từng nói, nếu để ta gặp lại người, ta nhất định sẽ tranh thủ một lần nữa, bởi vì đã qua nhiều năm như vậy, Kha Thần cũng đã không còn là Kha Thần ngoại trừ Liên nhị tiểu thư ra thì trong mắt không chứa một kẻ nào khác. Mà Hoắc Sơn cũng đã không còn là tiểu nha đầu chỉ biết sống trong nhung lụa của Hoắc gia nữa.." Hoắc Sơn cong cong khóe mắt, trên mặt nàng là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

Trong thiên hạ này, không có gì đẹp hơn một khắc này!

Kha Thần ngưỡng đầu nhìn trời, bỗng nhiên cảm thấy, thế gian này còn gì có thể đẹp hơn khoảnh khắc này sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro