Chương 106: Phủ Quốc công.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 2 năm 812, Phượng Linh, loạn lạc ở Tây tuyến của đế quốc đã lắng xuống, Hồng Thành Tuyệt cũng bất ngờ cho Xích Châu quân lui về trấn giữ Tây Phượng Quan, còn Đan Lạc Dung Hợp bị Thượng Quan Phi của Hà Xuyên và Tiêu Trí Lực giáp công mà thảm bại, hoảng loạn tháo chạy về Thanh Hà.

Thời điểm Phượng Bác nhận được tin tức, hắn đang phê duyệt tấu chương tại ngự thư phòng. Tin tức này khiến hắn không hỏi hoa tâm nộ phóng*: "Thời điểm Phương Linh ta phải đương đầu với cảnh giặc ngoại xâm, Hoàng đế Hà Xuyên đã không ngại mà chủ động tương trợ, cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình chính là đây, Phượng Linh ta và Hà Xuyên trải qua mấy trăm năm hữu hảo, như thể tay chân, nay bằng những hành động thực tế càng chứng minh tình hữu nghị giữa hai nước ngày càng thắm thiết... Phượng Linh đối với sự trợ giúp quên mình của Hà Xuyên sâu sắc biết ơn." Phượng Bác đối với sứ giả Hà Xuyên Chử Thương đang yết kiến nói.

(*)心花怒放: mở cờ trong bụng, nở gan nở ruột.

"Cơ nghiệp Phượng Linh nhất định thiên thu vạn đại*, hữu nghị giữa Hà Xuyên ta cùng Phượng Linh thuận hòa hữu hảo, tất nhiên là sẽ cùng tiến cùng lùi, cùng nhịp thở, trong thời bình mong cầu quốc thái dân an, thời chiến loạn chiếu ứng lẫn nhau. Nay Tây tuyến của quý quốc đã được bình định, tại hạ lần này đến, đầu tiên là thay mặt Ngô hoàng chúc mừng Bệ hạ thành công trục xuất Xích Châu Thanh Hà ra khỏi quốc thổ. Ngoài ra, Ngô hoàng còn có ý muốn tương trợ Đông tuyến của quý quốc, dù sao Viêm Sa đại quốc binh hùng tướng mạnh, tám trăm vạn đại quân kia cũng là một đối thủ dễ nhằn, về tình Phượng Linh và Viêm Sa tình như thủ túc, về lý là môi hở răng lạnh, tuy Ngô hoàng tin tưởng tuyệt đối quý quốc sẽ dẹp được đám Viêm Sa quân kia, nhưng Viêm Sa Man tộc, vốn dĩ không nên dòm ngó một Phượng Linh phồn hoa, chúng ta nên sớm ngày trục xuất đám Viêm Sa ngoại tộc giữ gìn quốc uy cho Phượng Linh. Cho nên ý của Ngô hoàng là, mười lăm vạn quân chi viện không cần về nước, chuyển hướng sang Đông tuyến cùng tham chiến, trực tiếp đối đầu với Viêm Sa, phù trợ Bệ hạ sớm ngày dẹp yên Đông tuyến." Sứ giả Hà Xuyên rốt cuộc vẫn là nhân vật biết ăn nói, chỉ cần vài câu đã đem trọng điểm nói đến tỏ tường.

(*)千秋万代: thiên thu, đời đời.

"Như vậy quá tốt rồi! Đông tuyến nước ta lần đầu chạm trán cường địch, bất ngờ không kịp chuẩn bị nên bị chiếm đóng vài thành trì, nay đại quân ở Tuyên Võ thành đã ổn đinh trận tuyến, đây chính là lúc nên tìm cơ hội phản công, có thể được quý quốc tương trợ, tất nhiên thể cục sẽ khác." Phượng Bác vỗ tay tán thưởng, vốn vẫn còn lo lắng Hà Xuyên sẽ không giúp đỡ, chung quy một ngày nào đó chính mình sẽ trừ khử phụ tử Tất gia, như vậy quân lực của đế quốc xác thực sẽ suy yếu đi một ít, nay Hà Xuyên chủ động xin được tương trợ hắn chống ngoại địch, quả thực như gãi đúng chổ ngứa.

"Như vậy, thỉnh Hoàng thượng ban một phần thông quan văn, để mười lăm vạn quân chi viện của ta được mượn đường Tây Kim thành, Phong Quận thành, Hoa Ngữ thành, xuyên qua Tề Long quan ,tiến vào Tuyên Võ thành hội hợp cùng quân đoàn ở Đông tuyến của quý quốc. Ngoài ra, không thể so sánh Xích Châu Thanh Hà quân cũng với Viêm Sa quân được, vì vậy Ngô Hoàng quyết định cử thêm mười vạn viện quân, mượn đường Bái Đô để đến Tuyên Võ thành, giúp ngài sớm ngài khu trục Viêm Sa quân." Sứ giả khiêm tốn khom người chờ lệnh.

Trong đầu Phượng Bác đang phác họa thoáng qua con đường từ Tây Kim, Phong Quận và Hoa Ngữ thành, nhất thời cảm thấy Hoàng đế Hà Xuyên cũng có ý tránh hiềm nghi, bởi vì từ đông qua tây, cách nhanh nhất là đi qua Phong Quận thành, sau đó một đường đi vào địa bàn đế đô Phượng Linh, mượn đường lớn của hoàng thành, thẳng hướng đến Tề Long quan, tiếp đến chính là Tuyên Võ thành. Như vậy so với cách đi qua Hoa Ngữ thành sẽ tiết kiệm được không ít lộ trình."

Trong lòng Phượng Bác khẽ hài lòng, nếu như vậy mình cũng an tâm. Nói cho cùng khoảng cách từ Hoa Ngữ thành đến hoàng thành Phượng Linh gần nhất cũng trăm dặm: "Vậy làm phiền quý quân rồi!" Phượng Bác sau khi suy nghĩ liền lên tiếng, tiếp đó gọi văn thư đi chuẩn bị thánh chỉ, đóng dấu ngọc tỷ vậy là một phần thông quan văn đã hoàn thành.

Sứ giả nhận thông quan văn, ý cười trên mặt càng thêm khiêm tốn: "Việc này không nên chậm trễ, tạ hạ xin phép cáo lui nhanh chóng chuyển tin tức này cho viện phượng quân."

Nói xong hắn hành lễ cùng Phượng Bác sau đó liền vội vã xuất cung đi về hướng Võ phủ.

Võ phủ.

"Nhiều ngày không gặp, tiên sinh hảo!" Võ Sách mời sứ giả an tọa, sau đó đóng cửa thư phòng lại.

"Tây tuyến đã được dẹp yên, Hà Xuyên ta lập tức chuyển hướng đến Đông tuyến ứng chiến. Đến lúc đó, mười lăm vạn đại quân của nước ta cộng thêm mười vạn quân do quốc nội tăng cường, tổng cộng là hai mươi lăm vạn đại quân tiếp viện sẽ đến Đông tuyến, với số quân lực trên không thể thua Dương Đỉnh Du được. Phượng Linh tác chiến bằng chiển thuật trên đồng bằng, ý chí chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, Viêm Sa lại là viễn chinh, khí thế tất nhiên không thể so với Phượng Linh, vì vậy cuộc chiến này chưa đánh nhưng thắng bại đã rõ ràng. Võ đại nhân nếu muốn trợ giúp bệ hạ diệt trừ Tất gia, thì nay là thời cơ tốt nhất. Thứ nhất, chiến dịch chưa kết thúc, Tất gia đối với Hoàng thượng không có phòng bị, hơn nữa sẽ không ai nghĩ tới vào lúc này Bệ hạ lại ra tay diệt trừ gian thần, về mặt chiến sự, đã có Hà Xuyên tương trợ Phượng Linh không cần e ngại." Sứ giả nhẹ giọng nói.

Võ Sách ha ha cười lớn một tiếng, hào khí phất tay nói: "Loại chuyện này, sao có thể để tiên sinh hao tâm, phụ tử Tất gia tâm cơ khó lường, Hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, sao có thể không nhìn ra thời cơ tốt này chứ. Lúc này, chỉ sợ thủ cấp của Tất Trạch Việt đã rớt, mà Tất Quyền Ngọc vẫn chưa hay biết gì, người Hoàng thượng phái đi triệu hắn hồi kinh cũng đã lên đường.. Việc này, tiên sinh không cần lo lắng."

"Hay lắm, Hoàng thượng quý quốc thiếu niên anh dũng, hành xử quyết đoán, huống chi bên người còn có Võ đại nhân thanh niên tuấn kiệt như vậy, bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, há có thể cho phép gian thần lộng quyền? Một khi Tất gia thất thế mất hết quyền lực, Võ đại nhân tất nhiên sẽ trở thành đại công thần, nhất định sẽ được ghi công sử sách lưu truyền hậu thế!" Một tia kỳ dị rất nhanh lộ ra trong mắt sứ giả, miệng vẫn nói lời lẽ nịnh bợ êm tai.

Võ Sách bị tâng bốc đến cực kỳ thoải mái, phút chốc hào khí dâng tràn, cười lớn nói: "Tiên sinh quá khen, học trò chẳng qua là một lòng vì Hòang thượng làm việc mà thôi. Không dám kể công, không dám kể công a, ha ha... Tiên sinh là trọng thần của hữu quốc, là bằng hữu với Phượng Linh ta, quanh năm bôn ba giữa hai nước quá mức mệt nhọc, đợi khi chuyện này thành công, học trò nhất định sẽ tấu lên Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ban cho tiên sinh một danh hiệu ở Phượng Linh."

"Không dám không dám, vậy tại hạ trước đa tại Võ đại tướng quân rồi, hữu nghị giữa Phượng Linh và Hà Xuyên vạn thế trường tồn!" Sứ giả tiếp lời nói theo.

"Giờ đây Tất gia đại thế đã tàn, không lâu nữa thôi sẽ không cần lo lắng nữa, thù xưa của gia phụ cũng đã báo, ngoại bang cũng sớm bị diệt trừ, công lao tiên sinh to lớn, hôm nay chúng ta đừng ngại say sưa một đêm, tiên sinh ngài thấy thế nào?" Nội tâm Võ Sách không ngừng được hưng phấn.

"Ôi chao... Diệt trừ ngoại bang chẳng qua tốn một chút thời gian nữa thôi, thế nhưng bây giờ Đông tuyến chưa định, chiến sự kéo thêm một ngày, bách tính lại thêm một ngày phải sống trong dầu sôi lửa bỏng, tại hạ phải mang thông văn quan này truyền về viện phượng quân, ngay hôm nay lên đường đến Đông tuyến!" Sứ giả đứng dậy, chắp tay nói với Võ Sách.

"Tiên sinh vì Phượng Linh ta mà vất vả, học trò vô cùng cảm kích, tiên sinh suy tính thấu đáo học trò hổ thẹn, vậy liền tiễn tiên sinh xuất môn!" Võ Sách chỉnh lý tâm tư, vội vàng đứng lên khoác tay sứ giả, tiễn sứ giả xuất môn, đợi hắn lên xe lúc này mới trở về.

------------------------

Phủ Lễ Quốc Công.

"Thân thể Quốc Công đại nhân luôn rất tốt, như thế nào nói bệnh liền bệnh đây?" Vài tên văn thần vội vã chạy đến phủ Lễ Quốc Công, đang đứng trong đại sảnh chờ người bẩm báo.

"Đúng vậy, vài ngày trước vẫn còn thấy Quốc công đại nhân hảo, tiết xuân đã đến, muốn ra ngoài đạp thanh, làm sao lại bệnh liền nhiều ngày như thế a!" Có người lo lắng nói.

"Ngươi xem, nay mặc dù Tây tuyến đã bình, nhưng tình hình Đông tuyến vẫn rất căng thẳng, coi như Hà Xuyên quân giúp Phượng Linh ta bình định Đông tuyến, nhưng trùng kiến hậu chiến* cũng là đại sự, giờ đây bá tánh ở Đông tuyến lưu lạc khắp nơi, vật tư của đế quốc lại thiếu hụt, lúc này cần Quốc công đại đứng ra chủ trì đại cuộc, lần bệnh này tại sao lại nghiêm trọng như vậy chứ... aizzz..." Có người xoa tay thở dài.

(*)Trùng kiến hậu chiến ý nói xây dựng, bồi đắp lại sau chiến tranh.

"Lớn tuổi rồi có rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, Quốc công đại nhân vì đất nước vất vả hơn nửa đời người, chưa từng có nửa phần chậm trễ, bây giờ đổ bệnh, thật là gấp chết người mà!" Lại có người thở dài nói.

Mọi người đang nói, một tiểu gia đinh áo đen đội nón nhỏ từ sau sảnh đường chạy ra, hướng về phía mọi người khom lưng hành lễ, sau đó cất cao giọng rõ ràng bẩm báo: "Chư vị đại nhân hữu lễ, bệnh tình của Quốc công đại nhân nhà ta hôm nay lại nghiêm trọng hơn, tiểu nhân đã bẩm với phu nhân, phu nhân nói Dĩ Kinh thái y xem qua, nói bệnh này là bệnh có tính truyền nhiễm rất mạnh, chư vị đại nhân đều là trọng thần của triều đình, trên người đè nặng trách nhiệm với muôn dân, nếu như bị mắc phải thì phải làm sao đây. Cho nên, phu nhân ngày đêm săn sóc bên người đại nhân, thật sự không tiện tới gặp chư vị đại nhân, chỉ có thể mời chư vị đại nhân hồi phủ, tránh để bị nhiễm bệnh."

"Cái này... cái này..." Mọi người hai mắt nhìn nhau, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, nhất thời cảm thấy ở lại cũng không xong, mà đi về cũng không tốt.

Sau một lúc lâu, có người đứng ra nói với gia đinh: "Tiểu ca ắt hẳn nhận ra bản quan, bản quan là Lễ bộ Thượng thư, là môn sinh của Quốc công đại nhân, ân sư hiện tại bệnh nặng, dù thế nào học trò nhất định phải gặp được ngài ấy một lần, truyền nhiễm gì đó bản quan cũng không sợ, thỉnh tiểu ca bẩm báo lại một tiếng, nói học trò Cung Nhàn xin cầu kiến."

Cung Nhàn nói xong, lại có mấy người đứng dậy cũng nói mình nhất định phải gặp Quốc công đại nhân mới có thể an tâm. Gia đinh thở dài một cái, lại hướng các vị đại nhân chắp tay, sau đó lại vội vã chạy đi hậu đường.

Chỉ chốc lát sau, tiểu dia đinh đã quay lại sảnh đường, nói: "Phu nhân vốn lo lắng các vị đại nhân bị nhiễm bệnh, nói dù là ai cũng không thể gặp, thế nhưng Quốc công đại nhân nhà ta lại nói bệnh lần này, cũng không biết đến khi nào mới khỏi, mắt cũng không mở ra được. Quốc sự lúc này thật sự vô lực nhún tay vào, các bộ bây giờ nhân tài đông đúc, làm việc ngay ngắn rõ ràng, mà trong triều cũng không phải không có Quốc công là không thể. Tuy nhiên, có một vài quyển sách được ngài ấy ghi chép lại từ những kiệt tác của Tiên thánh*, vốn muốn tặng cho mấy vị đại nhân, nhưng nay bệnh tình trầm trọng sợ rằng về sau không có cơ hội, vì vậy bảo tiểu nhân đến thông tri cho Cung đại nhân, Dương đại nhân, Thành đại nhân, ba vị môn sinh cũ của Quốc công đại nhân, nếu không lo sợ bị truyền nhiễm, liền cùng tiểu nhân đi gặp Quốc công đại nhân một chút, còn chư vị đại nhân khác vẫn là thỉnh trở về a!"

Lễ bộ Thượng Thư Cung nhàn, Công bộ Thượng thư Thành Tín, Lại bộ Thị lang* Dương Hoàn liền vội vả theo tiểu sai vặt đi đến hậu đường, mặt khác chư vị đại nhân bên ngoài được người tiễn ra cửa.

(*) Lễ bộ thượng thư: Chức quan đứng đầu bộ lễ trông coi việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, áo mũ, chương tấu... tổ chức và kiểm soát thi cử. Tương đương bộ Giáo dục và bộ Ngoại giao ngày nay

Công bộ thượng thư: Công bộ coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi. Có thể xem là tương đương với và ngày nay.

 Lại bộ Thị lang: Coi giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn, Thị lang là chức quan ngay sau Thượng thư, tương đương với Thứ trưởng ngày nay.

Cung Nhàn, Thành Tín, Dương Hoàn là những môn sinh có thành tựu và quan hệ mật thiết nhất từ trước đến nay của Tôn Yến, tư quan ngày thường của ba người này cũng rất tốt, nay Tôn Yến một thân bệnh nặng, lòng nóng như lửa đốt, lúc này đã gấp đến độ một đường đến hậu viện nhưng chẳng ai nói lời nào.

Ba người được gia đinh nhanh chóng dẫn đến hậu viện, gia đinh đẩy cửa mời ba vị vào phòng, liền khom lưng lui ra.

Ba người nhanh chóng bước đến trước giường, chỉ thấy Tôn Yến sắc mặt vàng như nến, mới qua mấy ngày đã gầy đi không ít, hốc mắt hãm sâu, ba người bụp một tiếng quỳ rạp xuống trước giường, rung giọng nói: "Ân sư, ngài làm sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy!"

Tôn Yến nằm trên giường lại nở nụ cười, Tôn phu nhân hiểu ý vội vàng đở hắn ngồi dậy.

"Ta vốn đã muốn cho đòi ba người các người đến. Ta tại triều hơn ba mươi năm, môn sinh vô số, luận thành tựu ba người các ngươi được xem là người nổi bật, nhưng các ngươi cũng biết, trọng thần trong triều môn sinh cũ của ta xa không chỉ có các người, nhưng nếu luận về tâm tính, ba người các người lại là người mà Tôn Yến ta tâm đắc nhất, tín nhiệm nhất..." Nói xong Tôn Yến ho khan hai tiếng, sắc mặt vốn vàng lại hiện lên chút huyết sắc.

"Ân sư!" Ba người lo lắng gọi.

Tôn Yến khoát tay, ngăn lại ba người, lại nói: "Không cần lo lắng, ta đây không phải là bệnh, Hoàng thượng muốn mạng của ta rồi, ta không thể làm gì khác hơn là đổ bệnh trước, rời xa triều chính, mới có thể giữ được cái mạng già này."

"A?" Ba người không khỏi hết sức lấy làm kinh hãi, Lễ Quốc công Tôn Yến là Đệ nhất văn thần của Phượng Linh, là người đa mưu túc trí nhất nước, Hoàng thượng muốn mạng của Tôn Yến, làm sao có thể?

"Không cần kinh ngạc, từ cổ chí kim người hoàng thất vốn vô tình, các ngươi có biết, Hoàng thượng phái Tất Trạch Việt Hầu gia một mình lên đường đến Đông Tuyến, đã an bài ám sát, cũng không biết hắn có thể tránh được một kiếp này hay không, còn Tất Quyền Ngọc tướng quân một mực ở Đông tuyến trải qua mưa tanh đẫm máu, cũng đã bị Hoàng thượng phái người triệu hắn hồi kinh rồi, một khi trở về liền rơi vào cảnh cá chậu chim lồng, chỉ có một con đường chết... Công cao chấn chủ a!" Tôn Yến không ngừng thở dài..

"Nhưng đến nay Đông tuyến vẫn chưa bình..." Cung Nhàn kinh ngạc nói.

"Ta cũng vô cùng kinh ngạc trước chuyện này, nhưng về sau nghĩ kỹ lại, chỉ sợ Hoàng đế đối với Tất gia sớm đã động sát tâm, chẳng qua là nếu đợi chiến sự kết thúc, liền không tìm được cớ trừ khử người Tất gia nữa, lần nay mượn thời điểm Đông tuyến khai chiến, giết chết người Tất gia, sẽ không ai nghĩ đến chính Hoàng đế là người xuống tay. Mà một khi Tất gia suy tàn, Đông tuyến còn có một Thiết Thạch Khoa, Tây tuyến có một Tiêu Trí Lực, huống hồ Hoàng đế còn có chỗ dựa từ hữu quốc Hà Xuyên. Hoàng đế là yên tâm có chỗ dựa vững chắc. Chỉ là lão phu vẫn cảm thấy hành động này của Hoàng đế là trái với nhân đức của bậc đế vương, bộn tiểu nhân bên người đã hại hắn! Hoàng thượng muốn mạng của cả Tất gia, sau đó chính là Tôn Yến ta. Cho nên, ta phải cáo bệnh, qua hai ngày nữa ta sẽ từ quan, giải quan quy điền* mới là bảo mệnh chi đạo. Con ta là Thái hậu, tuy hiện tại đứng đầu hậu cung, địa vị vô cùng tôn quý, nhưng gần vua như gần cọp, nay ta không bảo vệ được nàng, chỉ có thể hy vọng không mang đến phiền toái cho nàng, lần này ta rời đi, Hoàng đế sẽ bỏ xuống một chút nghi kị đối với Tôn gia. Hôm nay ta gọi các ngươi tới, chính là muốn nói rõ chân tướng cho các ngươi biết, Hà Xuyên mượn đường Phượng Linh ta đi từ Tây sang Đông tuyến, chỉ sợ có mưu đồ khác, mối quy của Phượng Linh không phải từ Đông tuyến mà là ở Hà Xuyên, ở Hoàng đế. Nếu âm mưu tiêu trừ Tất gia của Hoàng đế thực hiện được, Tất gia suy tàn, nhưng nếu mưu đồ lần này của Hoàng đế bị phụ tử Tất gia nhìn thấu, đến lúc đó không biết được thế cục tiếp sau sẽ như thế nào, tuy bây giờ Tất Trạch Việt Hầu gia đã mất binh quyền, nhưng trong tay vẫn nắm giữ quyền thống lĩnh hai đạo quân ở Đông tuyến, còn Tất Quyền Ngọc lại có Tứ Phương Quân đoàn. Hoàng Thượng nhất thời hồ đồ, rất có thể tạo thành phản loạn tại Đông tuyến... Ta để ba người các ngươi biết được chân tướng, về sau nếu như Tất gia phản, các ngươi có thể tự mình phân tích tình thế..." Tôn Yến nói một mạch, có chút mệt mỏi thở không ra hơi.

(*) Từ quan về quê làm nông.

"Ý của ân sư là?" Cung Nhàn trong lòng phát lạnh nói.

"Cứ xem như mọi chuyện không có gì phát sinh, nhưng một khi xảy ra chuyện, lúc này các ngươi nên lấy thiên hạ muôn dân làm trọng, quân tử đọc sách thánh hiền, xem trọng trung thành chi đạo, nhưng đạo trung thành này không phải trung thành với hoàng triều, mà là trung thành với thiên hạ muôn dân... Đây là lời dạy cuối cùng của vi sư. Con đường sau này, các người phải tự mình đi rồi!" Tôn Yến phất phất tay, bảo ba người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro