Chương 112: Hồng Thành Tuyệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 2 năm thứ 812 theo lịch Phương Linh, Tây tuyến của Phượng Linh quốc đã lặng lẽ nghênh đón hơi thở của mùa xuân, dãy Tây Phong đã thay chiếc áo cũ màu xanh biếc già cỗi thành chiếc áo mới xanh tươi đầy sức sống. Trong từng khóm cây bụi cỏ, từng đóa hoa nhỏ dường như cũng muốn tranh nhau khoa sắc, đủ màu xanh, đỏ, tím, vàng, trắng e ấp trong gió xuân se lạnh, hồ hởi chờ ngày nở rộ.

Sâu bên trong Phượng Linh, gió tây mang theo hơi ấm thổi qua Tây Phong Quan, từng cơn từng cơn gió giống như một bàn tay dịu dàng đang vuốt ve Bạch Đà Thành, chậm rãi đánh thức đất đai vạn vật nơi đây.

Bạch Đà thành.

Ôn tuyền ở trên núi Bạch Đà là do một vị Hồng Thành Vương gia nào đó khơi thông từ mạch nước ngầm. Cho nên quanh năm luôn có nước nóng chảy vào trong Vấn Thiên Trì ở bên trong vương phủ, sẳn sàng phục vụ cho việc tắm rửa của Vương gia bất cứ lúc nào.

Đẩy ra cánh cửa gỗ dày nặng với những điêu khắc tinh tế, sẽ ngay lập tức nhìn thấy một bức bình phong bằng gỗ cao lớn, bên trên đó điêu khắc một bức tranh sơn thủy: phong cảnh hùng vỹ bên trong ẩn chứa nét đẹp kì ảo nhân gian hiếm có, càng làm người ta phải tấm tắc ngợi khen tay nghề thủ công của người tạo ra nó. Nhân gian đồn rằng các đời Hồng Thành Vương đều có thiên phú nghệ thuật, người là thi sĩ, người giỏi vẽ tranh, người thích thường thức rượu, hoặc là bậc thầy về âm nhạc, vũ đạo...

Mà bình phong này là tác phẩm của một vị vương gia nào đó....

Đương kim Hồng Thành Vương gia chính là một nghệ thuật gia, điểm nổi bật của nàng ở khả năng đánh giá. Có người nói rằng, đánh giá không phải là sáng tạo, không xem như nghệ thuật, nhưng mà đánh giá vẫn luôn là khả năng vượt trội trên tất cả các loại hình nghệ thuật, dám khoa tay múa chân đối với thứ mà người khác tôn sùng... Điều này chẳng những cần phải học cách thưởng thức, còn cần phải có kiến thức và cả lòng dũng cảm...

Một hoặc hai thế hệ có thể giàu có, nhưng chỉ có ba đời trở lên mới có thể bồi dưỡng ra khí chất cao quý. Hồng Thành gia thuộc dòng dõi hoàng tộc đã trải qua hơn mười thế hệ, dòng máu nghệ thuật cũng được hun đúc qua từng đó thời gian, sau mười mấy đời đấu tranh chính trị, mới tới sân khấu của Hồng Thành Tuyệt.

Có người đánh giá Hồng Thành Tuyệt là kinh tài tuyệt diễm*, có người đánh giá Hồng Thành Tuyệt là kẻ ham mê hưởng lạc, không làm việc đàng hoàng. . .

(*)惊才绝艳: Tài năng kinh người.

Thế nhưng có một điểm, chính là Hồng Thành Tuyệt tuyệt đối là một vị Vương gia biết hưởng thụ. . .

Ví dụ như lúc này, phía sau bình phong, sau lớp màn trướng màu xanh lam dày nặng rủ xuống đất kia, là một lớp dây kết màu đỏ nửa trong suốt, xuyên qua này đó, hòa quyện trong sương mù, trên nóc nhà treo một chiếc đèn lồng kiểu cung đình bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, ánh sáng từ đèn lồng xuyên qua lớp dây tua màu đỏ, tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ ấm áp.

Bên cạnh Vấn Thiên Trì, một chiếc đàn tranh, một gương mặt kinh diễm, thân diện cung tranh đang điềm tĩnh tấu khúc, trái phải phía sau là hai nử tử xinh đẹp ôm đàn tỳ bà ngẫu nhiên sẽ cùng hòa âm.

Từ một góc của Vấn Thiên trì ôn tuyền ào ạt chạy vào không ngừng, nổi bồng bềnh trong nước suối là những cánh hoa đầu mùa vừa nở của Bạch Đà thành.

Ngày xuân trăm hoa đua nở, người so với hoa càng là đẹp xinh.

Trong làn sương mỏng, tràn ngập hương hoa, nước ao nhẹ nhàng gợn những con sóng nhỏ lăn tăn, nguồn gốc của những gợn sóng này cũng chính là điều làm cho Hồng Thành vương gia thấy thích thú nhất.

Nàng thả người tựa vào thành bể, tùy ý để nước trong ôn tuyền tẩy sạch thân thể, sau lưng nàng là hai thị nữ khoác lớp áo mỏng đã thấm ướt, nhẹ nhàng vì nàng xoa bóp bả vai. Nàng khẽ nhắm mi mắt, như thể đang tận hưởng lại như đang suy tư.

"Hoàng Thành bên kia truyền về tin tức gì?" Chợt như nhớ đến điều gì, Hồng Thành Tuyệt bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

"Trịnh Đồng Hòa không biết thế nào lại còn sống, đột nhiên trở về Hoàng Thành... Thám tử hồi báo, Trình Đồng Hòa quỳ bên ngoài Thanh Thượng Cung (Tẩm cung của Hoàng đế Xích Châu) khóc lóc thảm thiết suốt ba canh giờ, đến nổi Hoàng thượng phải triệu kiến hắn, còn thông tin chi tiết mà ta nhận được là Trịnh Đồng Hòa lập tức được phục chức, tên hắn một lần nữa xuất hiện trên Điểm Mão Sách*. Sau đó Hoàng đế bí mật cho đòi mấy vị văn võ đại thần đương triều đến mật đàm, có tin tức đáng tin nói: Trình Đồng Hòa nói rằng năm đó Vương gia cấu kết với Tất Quyền Ngọc của Phượng Linh quốc giăng bẫy hại hắn, làm hắn bị Tất Quyền Ngọc giam giữ, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng lơ là cảnh giác để hắn chạy thoát, thứ nhất là xin Hoàng Thượng đòi công đạo, hai là muốn vạch trần bộ mặt thật của Vương gia, không để Hoàng Thượng nuôi hổ tự chuốc họa." Nữ tử bên cạnh nhỏ nhẹ nói, vừa lấy tinh dầu sữa ong chúa đổ ra tay, xoa đều rồi dùng tay xoa bóp cánh tay cho Hồng Thành Tuyệt.

(*)Điểm Mão sách: Là danh sách quan chức sẽ được chầu vua buổi sáng.

Hồng Thành Tuyệt không tiếp lời, cũng không mở mắt, có điều khóe môi lại vẽ lên một nụ cười.

Nàng tinh tế vừa xoa bóp cho Hồng Thành Tuyệt vừa tiếp tục nói: "Tóm lại, Hoàng Thượng muốn trừ khử Vương gia ngài. Sứ giả đến đây, thật ra chỉ là muốn xem xét nội tình của ngài mà thôi."

"Sứ giá đã đến bao nhiêu ngày rồi?" Mi mắt Hồng Thành Tuyệt vẫn nhắm, nhẹ nhàng hỏi.

"Vương gia, hắn đến đã là ngày thứ bảy rồi." Thị nữ bên cạnh trả lời.

"Hắn truyền bao nhiêu tin tức về rồi?" Sắc mặt Hồng Thành Tuyệt không đổi hỏi.

"Đã truyền được ba lần, trong lần cuối cùng hắn đã nói, Vương gia ngài đối với hắn rất hững hờ, ở đất phong cũng không thèm quan tâm đến quân sự, hoàn toàn không có một động thái nào, nói Trịnh Đồng Hòa không nói dối ngài hoàn toàn không đặt lời Hoàng Thượng nói vào tai. Còn nói Vương gia ngài suốt ngày chỉ lo cùng nữ quyến vui đùa, đàn sáo tửu sắc, không có chí tiến thủ, xin Hoàng Thượng không cần lo lắng, trực tiếp phái binh thu hồi Bạch Đà thành, tước bỏ Vương vị của ngài, cho ngài một tội danh phản quốc tru vi cửu tộc, Bạch Đà thành này liền sạch sẻ." Thị nữ bên cạnh cười đùa, căn bản không xem chuyện này là quân quốc đại sự gì.

"Phàm là sứ giả luôn biết cách thêu dệt, chỉ cần bản thân chịu thiệt thòi, liền tìm mọi cách đòi lại không phải sao? Được rồi, ngày mai triệu tên sứ giả đó đến a! Dù sao đại cục đã định, lễ vật người khác dâng cho bản vương cũng đã đưa đến, sắp đến lúc bản vương thu lễ rồi." Hồng Thành Tuyệt khẽ cười một tiếng, đẩy thị nữ bên cạnh ra, chậm rãi bước lên bậc thang làm bằng bạch ngọc - Da thịt trắng nõn tinh tế dần dần lộ ra từ trong nước, thân thể như dương chỉ bạch ngọc ẩn hiện trong làn hơi nước dày đặc làm người ta không cách nào dời mắt.

"Vương gia, ngài thật đẹp!" Thị nữ bên người cười khúc khích, nhưng cũng không dám tự tiện đưa tay chạm vào.

Thị nữ trên bờ vội vã tiến lên, đem quần áo và vật dùng hằng ngày từng thứ một dâng lên để nàng mặc vào, cuối cùng cũng mặc xong, áo bào màu trắng bao lấy thân thể cao ngất, đem da thịt dương chỉ bạch ngọc của nàng che đi hơn phân nửa.

"Vương gia...." Màn che màu đỏ nhè nhàng bị đẩy ra, một thị nữ nhanh chân tiến đến.

"Ừ..." Hồng Thành Tuyệt ứng một tiếng, vừa ngồi xuống ghế đã có người dâng rượu đến tay nàng.

"Thuộc hạ của Tất Quyền Ngọc Xích Châu cầu kiến." Thị nữ vừa nói xong, liền đưa đến một tấm danh thiếp.

Thời điểm nghe đến tên Tất Quyền Ngọc, con người vốn ảm đảm của Hồng Thành Tuyệt liền lộ ra tiếu ý, chẳng qua trên mặt lại lộ ra vẻ cười khổ: "Từ lúc nào tên Tất Quyền Ngọc này lại thay đổi như vậy, chẳng phải mỗi lần đến đều vọt thẳng đến cửa doanh trướng của ta à?" Nhưng nhớ đến hôm nay mình đang ở Vấn Thiên Trì, nếu nàng ta thật sự vọt vào cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi đây cũng không phải là nơi ngoại nhân có thể đến.

Vừa nói Hồng Thành Tuyệt vừa mở ra tấm danh thiếp được chế tác tinh xảo, nhưng cái tên được ghi trên đó nàng chưa từng nghe qua, xem đi xem lại hai lần, chung quy vẫn không nhớ nổi người này là ai, trong miệng không khỏi khẽ lẩm bẩm: "Tiêu Tiếu Tướng quân thuộc hạ của Đại soái Tất Quyền Ngọc thuộc Trạch Việt Quân đoàn Phượng Linh quốc.."

Hồng Thành Tuyệt thở dài một hơi, đưa danh thiếp cho thị nữ: "Gọi nàng đến đây!"

Từ lúc nào Phượng Linh có một Trạch Việt quân đoàn? Tất Trạch Việt quân đoàn? Tất gia muốn phản sao? Nhớ lại hôm đó, lúc Tất Quyền Ngọc muốn liên minh, nàng từng nói hiểu được tình cảnh của mình, bởi vì Tất gia nàng cũng đang lâm vào tình cảnh như vậy...

Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra?

Hồng Thành Tuyệt đặt chén rượu xuống, vẫn không đoán được chuyện gì. Nhưng hôm nay Tất Quyền Ngọc lệnh cho thuộc hạ đến cầu kiến mình với thân phận trắng trợn như vậy, chính là muốn khẳng định với Hoàng đế Xích Châu tội danh cấu kết ngoại bang của mình! Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc, quả nhiên muốn đẩy mình vào thế không có đường lui mà.

Tấm màn che dày màu xanh được thị nữ vén lên, những hạt châu đung đưa theo chuyển động. Phả vào mặt Tiêu Tiếu là lớp hơi nước dày đặc trong phòng, một nữ nhân thong thả ngồi trên ghế, có vẻ thị nữ đang đút hoa quả vào miệng nàng..

Tiêu Tiếu không nhịn được khẽ cau mày lại, mình đến cầu kiến cho dù không triệu đến chính sảnh thì chí ít cũng không nên là chổ này. Hồng Thành Tuyệt này coi như không mặc triều phục đi, thì ít nhất cũng phải trang dung chỉnh tề chứ, thật không nghĩ tới nàng ta lại ở đây hưởng thụ cùng tiểu mỹ tì của mình, cái dáng dấp vừa ra khỏi dục trì trái ôm phải ấp(*) này, chổ nào xứng với danh xưng danh tướng?

(*) 左擁右抱 : "Tả ủng hữu bão" bên trái ôm bên phải ấp (ý nói có nhiều hầu thiếp)

Nhưng hết lần này đến lần khác Tất Quyền Ngọc lại không tiếc lời khen ngợi người này, Tiêu Tiếu thật có chút không rõ, rốt cuộc cái nữ nhân sắc quỷ(*) Hồng Thành Tuyệt này tốt chổ nào?

(*) Ý nói Hồng Thành Tuyệt dâm dê, u mê tửu sắc.

Vừa nghĩ tới đây, bước chân Tiêu Tiếu không khỏi có chút do dự, dù sao phòng tắm là nơi hết sức riêng tư, chổ như vậy, mình.... thật sự nên vào sao?

Giữa lúc Tiêu Tiếu đang mê man, trong làn hơi nước lại truyền đến tiếng cười khẽ, nói với Tiêu Tiếu: "Tiêu tướng quân, nếu đã đến sao còn không vào?"

Một giọng nói vang lên mang theo chút lười biếng, có chút trêu đùa, lại không khỏi có chút bá đạo...

Chỉ cần nghe qua giọng nói này Tiêu Tiếu dễ dàng nhận ra, Hồng Thành Tuyệt là một người ham mê hưởng lạc, chỉ có loại người như vậy mới có giọng nói thế này, mà phần bá đạo kia là được dưỡng ra từ địa vị của nàng, hậu quả của việc quen được người người ca tụng.

Tiêu Tiếu không hề nhúc nhích, chỉ chấp tay nói với người bên trong: "Đây là nơi riêng tư của Vương gia, Tiêu Tiếu không tiện đi vào, Tất nguyên soái cử ta đến mang cho Vương gia một ít tin tức, chỗ của Vương gia có thể sắp phải bận rộn, Tất nguyên soái đã chuẩn bị mười vạn người để giúp Vương gia một tay, làm những việc lặt vặt. Hiện giờ những người này đang ở Hồ Lô trấn, khi nào Vương gia cần dùng, nói một tiếng là được."

Hồng Thành Tuyệt hạ chân đang bắt chéo xuống, ánh mắt xuyên qua bức rèm bán trong suốt, dừng ở trên người của Tiêu Tiếu, sau đó dường như nghiền ngẫm điều gì đó mới mở miệng cười nói: "Nữ tướng dưới trướng Tất Quyền Ngọc, đều đặt biệt như vậy! Khiến cho người ta thật là thích! Hoắc sơn là một, rồi thêm cả ngươi, đều là tướng tài. Tất Quyền Ngọc, thật sự khiến cho người ta phải ao ước a... Thủ hạ dưới quyền nàng ta, thật khiến cho người ta si mê. . . "

Trong lòng Tiêu Tiếu cười lạnh một tiếng, quả nhiên là ham mê nữ sắc, thế mà lại có thể thốt ra lời nói cợt nhả khinh bạc đến vậy, khắp thiên hạ cũng chỉ có Hồng Thành Tuyệt này mới có thể: "Để Hồng Thành Vương gia chê cười rồi, đều là nhờ danh của Tất nguyên soái tại hạ mới bạo dạn đến đây làm phiền, nếu phải nói đến nữ tướng kinh tài tuyệt diễm, trong thiên hạ Vương gia là nhất, lại phóng tầm mắt khắp trung nguyên đại lục, nhắc đến tinh thông hưởng lạc, trêu hoa ghẹo nguyệt lại vừa quyền cao chức trọng, tất nhiên cũng chỉ có phong hoa tuyệt đại Vương gia ngài!"

Hồng Thành Tuyệt đột nhiên nở nụ cười, không phải khẽ cười như vừa rồi, mà là sảng khoái thanh thúy mang theo chút hàm ý sâu xa không rõ. Tiếng cười vang lên văng vẵng bên trong Vấn Thiên trì, đợi nàng cười đủ, mới nhẹ phất phất tay về phía thị nữ bên cạnh: "Nhanh lên đừng xa ta ra một chút.... Các người xem, vì các người mà danh tiếng của ta cũng bị đạp đổ rồi, đều đã truyền đến Phượng Linh đi, thường ngày các ngươi săn sóc ta quá tốt, chiểu cố ta như người bề trên của các ngươi, lại bị đám người bên ngoài hiểu lầm ta là hưởng lạc thành thói, trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.... Thật là không tốt, thật là không tốt... Hoàng thượng bên kia tuy ngu muội không biết, nhưng nếu những cô nương tốt trong thiên hạ đều cho là như vậy, vậy chẳng phải nữ tử Hồnng Thành Tuyệt ta nhìn trúng đều bị các người hù chạy mất sao.... Hạnh phúc chung thân của ta a, há chẳng phải cũng bị hủy trong tay các ngươi...."

Thị nữ đút hoa quả bên cạnh nghe thế cũng bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui ra, thị nữ cạnh cửa vén rèm lên, đi đến gần Tiêu Tiếu cười nói: "Tướng quân ngài xem, ngài mới nói một câu, Vương gia đã không muốn chúng ta hầu hạ nữa rồi, nếu lão Vương gia còn sống, nhất định sẽ trách chúng ta hầu hạ Vương gia không chu đáo, sẽ khiển trách chúng ta. Ngài mau vào nói chuyện đi a!! Hồng Liên dẫn đường cho ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro