Chương 89: Hai mặt giáp công*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*)Đánh từ hai phía, tạo thành thế gọng kìm.

Lịch Phượng Linh, tháng 8 năm 811, tại Đông tuyến Phượng Linh, Tất Quyền Ngọc và Thiết Thạch Khoan tướng quân cùng năm mươi vạn trọng binh, trấn giữ Hổ Khiếu thành, bảo vệ Đông tuyến Phượng Linh như tường đồng vách sắt, tuy Viêm Sa quân của Dương Đỉnh Du khí thế to lớn, nhưng mặc dù trải qua mấy tháng chiến đấu, từ đầu đến cuối vẫn không thể công hạ cổng thành. Chiến sự Đông tuyến rơi vào trạng thái giằng co... Cũng trong tháng đó, tại Tây tuyến Phượng Linh, liên quân Xích Châu - Thanh Hà đánh thẳng vào Tây Phượng Quan tấn công Hồ Lô trấn - Trọng điểm quân sự quan trọng nhất phía Tây đế quốc.

Phượng Linh quốc chính thức bước vào thời kỳ kháng chiến chống lại kẻ thù trên hai mặt chiến tuyến... Vào thời điểm đó, Hoàng đế Phượng Linh Phượng Bác 14 tuổi, Thái Hậu Tôn Cẩm Hà 22 tuổi, Tất Quyền Ngọc tướng quân 22 tuổi.

Cũng cùng một năm này, hai vị phu nhân trên danh nghĩa của Tất Quyền Ngọc, hai cánh tay đắc lực nhất, trở về bên cạnh nàng.

-------------[ Lịch Sử Phượng Linh]---------------

"Mẫu hậu!" Trước cửa Hiếu Thanh Cung, tiểu Hoàng đế mười bốn tuổi nhẹ nhàng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa. Dáng người hắn thon dài cao lớn đã hiện ra chút tiêu sái của tuổi thiếu niên, mà khí thế uy nghi kia, cùng thần thái của thiên chi kiêu tử* làm sao còn thấy được thiếu niên đơn giản trong sáng ngày nào.

[*Con của Trời.]

Hoàng gia, không có người đơn giản, những người có tâm tư đơn giản, hoặc là đã chết, hoặc là đã bị đày đi nơi xa, hoặc là đã bị triều đình phức tạp này nhấn chìm, tuy bề ngoài vàng son lộng lẫy nhưng bên trong u ám tàn nhẫn, ngây thơ là một khuyết điểm cần được quên đi, thâm tàng bất lộ* mới là khí bộ của bậc quân vương.

[*Không để lộ tài năng, giấu tài.]

"Hoàng thượng tới rồi!" Cẩm Hà thu hồi ánh mắt đang ngóng trông về phương Đông, có chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hoàng thượng. Những ngày gần đây, chính vụ đều là Hoàng thượng đích thân xử lý - Hoàng đế mười bốn tuổi tuy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng là đứa trẻ lớn lên trong cung cấm, những đứa trẻ ở gia bình thường không thể nào sánh bằng. Cho nên, Hoàng thượng gần đây bận rộn chính vụ, số lần đến Hiếu Thanh Cung cũng ít đi.

"Những việc khác, nhi thần không dám làm phiền mẫu hậu, nhưng đây chiến sự tiền tuyến, dù bận rộn đến mấy, cũng muốn dành chút thời gian đến báo cùng mẫu hậu người." Hoàng thượng vừa nói, vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Cẩm Hà.

"Lại có quân báo từ Đông tuyến?" Nghe đến hai chữ 'Đông tuyến' tâm Cẩm Hà nhói lên một chút, không tự chủ đem lực chú ý đặt trên người Hoàng thượng. Có tin tức của Quyền Ngọc?

"Thật ra cũng không phải đại sự gì." Hoàng thượng khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve tay áo bào: "Sau khi Tất Quyền Ngọc tướng quân đến Đông tuyến, thế cục ở phía Đông tương đối ổn định, Phượng Linh ta cùng Viêm Sa giao thủ mấy hiệp, hai bên có thắng có bại, tuy rằng biên cương xung đột khốc liệt, nhưng khí khái binh sĩ Phượng Linh ta tất cả đều như sắt thép, Dương Đỉnh Du tuy rằng được biết đến là một danh tướng lẫy lừng, thế nhưng dưới sự liên thủ của Thiết Thạch Khoan tướng quân cùng Tất Quyền Ngọc tướng quân, cũng không công phá được Hổ Khiếu thành tường đồng vách sắt. Hôm nay quân báo đưa tin về, Dương Đỉnh Du lại tấn công Hổ Khiếu thành, nhưng đã thất bại, hơn nữa trong quân báo còn nói, thể công của Dương Đỉnh Du hiện tại đã yếu đi. Quân đội cũng không khí to thế lớn như ban đầu, Viêm Sa quân của nàng ta đánh lâu tất mệt, chúng ta liền có cơ hội." Hoàng thượng cảm khái, có chút kiêu ngạo hiện lên trên gương mặt - Ai nói Viêm Sa thiên hạ vô địch? Phượng Linh ta không phải cũng có thể ngăn cản bước tiến tàn sát bừa bãi của bọn chúng hay sao?

"Lần này Viêm Sa xuất binh, số lượng to lớn trước nay chưa từng có, chỉ sợ sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, Hoàng thượng phải thận trọng, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn*." Cẩm Hà nhẹ nhàng mỉm cười nhắc nhở, Quyền Ngọc là kiêu ngạo của nàng...

[*Vạn vô nhất thất.]

"Nhi thần cẩn tuân lời mẫu hậu dạy bảo. Tất Quyền Ngọc tướng quân ở Đông tuyến, biểu hiện xuất sắc vượt trội, tuy rằng chiến sự Đông tuyến chưa kết thúc, nhưng công lao của hắn to lớn, giờ đây Tất tướng quân nghiễm nhiên là anh hùng của Phượng Linh ta, chiến công to lớn như vậy, không ban thưởng, thật không có cách nào đối mặt với bách tính thiên hạ. Nhi thần nghĩ nên hỏi ý mậu hậu người, nên khen thưởng Tất tướng quân như thế nào mới thích hợp?" Hoàng thượng hơi khom người, cười khẽ nói.

"Hoàng thượng có ý gì?" Cẩm Hà cũng mỉm cười nhìn Hoàng thượng, hiện tại Hoàng đế đã trưởng thành, cũng bắt đầu biết ở thời khắc mấu chốt cần thu mua lòng người.

"Tất lão tướng quân bởi vì ngày đêm thao luyện binh pháp cùng chiến công đánh bại Xích Châu, được phụ hoàng phong làm Võ Bình Hầu, đến nay chiến công vẫn được người đời ca tụng, nhi thần muốn noi theo Tiên hoàng, tuy rằng hiện tại Tất Quyền Ngọc tướng quân vẫn còn trẻ tuổi, nhưng so binh pháp cùng võ công, ở Phượng Linh ta là anh tài kiệt xuất, có thể nói hắn chính điển hình của thế hệ thanh niên Phượng Linh ta, nhi thần nghĩ, muốn phòng hầu cho Tất Quyền Ngọc tướng quân, điều này không chỉ thể hiện khí độ của Phượng Linh đại quốc ta đối với công thần, mà còn làm cho càng nhiều người phải nôi theo Tất Quyền Ngọc tướng quân mà học hỏi..." Hoàng thượng nói xong, trên mặt hiện ra một chút kích động.

"Hoàng thượng muốn phong hầu cho Tất Quyền Ngọc?" Cẩm Hà ngược lại có chút kinh hãi, phàm là phong hầu, ít có có người khác họ, phong hầu cho người khác họ là một chuyện cực kỳ hiếm thấy, hai vị Hầu gia của đế quốc, một là Tất Trạch Việt, một là Võ Chiêu, ít nhiều cũng đều bởi vì quân công vĩ đại của bản thân họ cùng tổ tiên để lại. Hơn nữa, thời điểm Tiên hoàng vừa đăng cơ, cần nhất chính là ổn định nhân tâm, ban ân để thần tử hướng về hắn, cho nên mới có hai vị Hầu gia khác họ. Mà nay, vào lúc này phong hầu cho Tất Quyền Ngọc - Không phải lúc!

"Nhi thần thiết nghĩ, phong Tất Quyền Ngọc tướng quân làm Thiếu Trung Dũng Hầu, nhưng vẫn muốn hỏi qua ý của Thái hậu người." Hoàng thượng ngẩng đầu cười nhìn Thái Hậu.

"Ta xem việc này vẫn có chút không ổn, Tất Quyền Ngọc tướng quân tuy rằng binh pháp thành thục, võ công thượng thừa, ở Đông tuyến lập không ít công lao, nhưng hiện tại chiến sự Đông tuyến bị vây trong trạng thái giăng co, lúc này phong hầu, còn hơi sớm. Ý của ai gia là đợi sau khi Đông tuyến được bình định, lúc đó luận công ban thưởng cũng không muộn. Tướng sĩ Đông tuyến lấy tính mệnh đương đầu ở tiền tuyến bảo vệ Phượng Linh ta, theo ý của ai gia, ban thưởng, một mặt hoặc là ban thưởng, hoặc là nâng cao trợ cấp cho gia đình những binh sĩ hi sinh, mặt khác tăng thêm ban thưởng cho tướng sĩ có công, làm vậy có thể ủng hộ sĩ khí, Hoàng thượng thấy sao?" Cẩm Hà nhìn Hoàng đế, hiện tại nàng có ý kiến gì, chẳng qua chỉ để Hoàng đế tham khảo. Sự thật Tất Quyền có được phong hầu hay không, đối với Cẩm Hà mà nói không quan trọng, bởi vì, đợi cho chiến sự ở Đông tuyến kết thúc, điều nàng muốn cùng Quyền Ngọc sẽ làm đó là... Tránh xa hoàng thành, rời xa quyền thế....

Hoàng thượng khẽ nhíu mi tâm, chần chờ một chút, sau đó thở dài: "Vậy làm theo lời Mẫu hậu đi. Ban thưởng cho Tất Quyền Ngọc tướng quân một ít cống phẩm thượng hạng, chuyện sắc phong này, đợi đến khi Đông tuyến yên ổn nói cũng không muộn."

Cẩm Hà gật đầu, mặc dù chiếu theo ấn lệ, nếu phong Hầu, Quyền Ngọc phải hồi kinh bái tạ thiên ân, nàng sẽ có thể nhìn thấy Quyền Ngọc, nhưng tình hình hiện tại vô cùng khó khăn, Đông tuyến căng thẳng.... Nàng là Thái hậu của một nước, làm sao có thể tồn tại tư tâm như thế?

Cách biệt đến nay đã gần ba tháng, nàng ấy ở biên thùy chém giết, nàng ở hậu cung tưởng niệm, ngày ngày lo lắng cho nàng ấy, ngày ngày trông mong nàng ấy, ngày ngày vì nàng ấy mà cầu nguyện, ngày ngày chờ đợi tin tức từ Đông tuyến, nhớ mong cùng lo lắng mỗi ngày như đã xâm nhập cốt tủy - Chỉ đến khi nàng ấy trở về, thân thể nàng được chìm ngập trong ấm áp từ cái ôm của nàng ấy, khi đó mới có thể làm nàng an tâm.... Nhưng quốc gia đại sự trước mắt, tất cả những chuyện này lại có vẻ quá nhỏ bé....

" Nhi thần còn có chuyện muốn bẩm báo Mẫu hậu." Hoàng thượng chuyển sang chuyện khác.

"Sao?" Cẩm Hà kiềm nén mong nhớ trong lòng xuống , nhìn sang Hoàng đế.

"Tây tuyến có động tĩnh.... Xích Châu cùng Thanh Hà đang tập kết binh lực, không thể biết chính xác số lượng cụ thể. Hôm nay bộ binh đã báo, tuy Tây tuyến chưa khai chiến, nhưng hành động điều động binh mã của Xích Châu cùng Thanh Hà đã quá rõ ràng, nhi thần đã cho khoái mã ngày đêm lên đường thông tri (thông báo) cho Tiêu Trí Lực tướng quân cùng toàn quân chuẩn bị ứng chiến. Chú ý động tỉnh Tây Phượng Quan, nhất định phải thủ hộ tốt cổng thành Tây tuyến." Hoàng đế siết chặt nắm đấm.

"Thừa nước đục thả câu, quả nhiên vẫn xảy ra. Xích Châu Thanh Hà tuy là tiểu quốc, nhưng binh lực hai nước liên minh, cùng nhau tấn công Tây tuyến nước ta, chỉ sợ không dễ đối phó, Hoàng thượng người phải cẩn thận. Hơn nữa hiện tại Tứ Phương quân đoàn chi viện Đông tuyến, hai tuyến khai chiến, binh lực căng thẳng, quốc khố tuy dồi dào, nhưng hiện tại là thời gian chiến tranh, hậu cần tiếp tế tiếp viện, Hoàng thượng cần đặc biệt cân nhắc suy xét." Cẩm Hà khẽ nhíu mày, Đông - Tây hai tuyến đồng thời khai chiến, Phượng Linh phải chịu áp lực rất lớn.

"Mẫu hậu yên tâm, từ khi Đông tuyến bắt đầu khai chiến, Đông Bách Hành tướng quân chịu trách nhiệm chiêu mộ tân binh từ các nơi, hôm qua trẫm đã hỏi qua, đã chiêu mộ được tám vạn tân binh, hiện tại đang được huấn luyện tại nơi đóng quân của Tứ Phương quân đoàn, trưng binh (chiêu mộ binh sĩ) ở các nơi vẫn tiếp tục, không mất bao nhiêu thời gian, những tân binh này, sẽ có thể đưa đến Đông - Tây hai tuyến tác chiến. Về phần hậu cần, từ tháng Giêng triều đình đã khởi xướng với tất cả tiểu thương, quan quý trong đế quốc, chủ động chi viện vật chất cùng lương thực cho tiền tuyến, nhờ vậy đã bổ sung không ít, trong hoàng thành này, đều là quan to quý nhân, nhi thần từ trên tay bọn họ lấy được không ít thứ, nếu chiến sự căng thẳng, nhi thần sẽ gia tăng độ mạnh yếu, nếu bọn họ không theo, liền đem sổ sách lấy ra, trẫm xem bọn hắn cón gì để nói!" Hoàng đế nắm tay nhẹ nhàng đặt lên bàn gõ vài cái .Y phục của Hoa trang, không phải  ai cũng có thể mặc, có thể trở thành khách quý của hoa trang, còn muốn viện cớ mình nghèo khó, không có cơ hội đâu.

"Nhớ phải lấy tiên lễ hậu binh*, thời kỳ đặc biệt tốt nhất không nên có náo động. Nếu quốc khố trống rỗng, đến mức không thể làm khác được, hiển nhiên Hoàng thượng nên xuất ra thủ đoạn. Còn có, hậu cung bên này, ai gia cũng sẽ lệnh mọi người tiết kiệm chi phí, xem như tận lực vì tiền tuyến." Cẩm Hà uống ngụm trà. Đông - Tây hai tuyến khai chiến, bên trong đế quốc cần chi tiêu rất lớn.

(*)Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới đến áp lực.

"Nhi thần tuân mệnh.. Nhi thần tạ ơn Mẫu hậu." Hoàng thượng gật đầu đồng ý.

Tin tức Tây tuyến khai chiến rất nhanh đã xảy ra, tháng mười, Hà Tây quân đoàn gửi đến quân báo, liên quân Xích Châu - Thanh Hà ước chừng ba mươi vạn quân, theo Tây Phượng Quan tiến về Hồ Lô trấn, trong đó tướng lãnh Xích Châu - Hồng Thành Tuyệt mang theo mười sáu vạn Xích Châu quân, tướng lãnh - Thanh Hà Đan Lạc Dung Hợp mang theo theo mười bốn vạn Thanh Hà quân, hai người này đều là danh tướng.

Tiêu Trí Lực tướng quân thống lĩnh hai mươi vạn quân của Hà Tây quân đoàn, đóng quân ở Hồ Lô trấn, cùng Xích Châu - Hà Tây tiến nhập cuộc chiến công phòng quyết liệt!

"Tây tuyến khai chiến....." Thiết Thạch Khoan cầm công văn bộ binh gửi từ kinh sư, có chút buồn rầu mở miệng: "Ba mươi vạn liên quân Xích Châu - Thanh Hà. Binh lực của Tiêu Trí lực ít hơn đối phương, chỉ có hai mươi vạn quân, hắn giỏi về phòng thủ, hai mươi vạn địch ba mươi vạn, dùng để thủ thành, hẳn là không khó, thế nhưng.... nghe nói Hồng Thành Tuyệt cùng Đan Lạc Dung Hợp đều là danh tướng lẫy lừng..... Chà! Áp lực đây!"

Chân mày Tất Quyền Ngọc cau lại: "Nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Đan Lạc Dung Hợp ta chưa chạm trán qua, nhưng Hồng Thành Tuyệt quả thật là một nhân vật lợi hại. Thiết tướng quân thấy thế nào?"

"Phải giải quyết vấn đề ở Đông tuyến này nhanh một chút, một khi vấn đề ở Đông tuyến được giải quyết, Tây tuyến tự nhiên an toàn, hiện tại Phượng Linh đại lục ta ở trung tâm trở thành miếng mồi béo bở, mỗi người đều muốn đến để xâu xé...." Thiết Thạch Khoan siết chặt tay đấm lên đám công văn mấy cái. Ngón tay thô dài do hằng năm cầm kiếm, lòng bàn tay cùng đốt ngón tay bị hắn siết đến có chút trắng bệch.

"Nhưng Dương Đỉnh Du cũng không phải người dễ đối phó..." Tất Quyền Ngọc gõ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt cười khổ: "Thiết tướng quân huynh xem, Phượng Linh quốc ta nằm ở vị trí trung tâm, ba mặt đều là quốc gia khác, nay Phượng Linh gặp nạn, đã có hai mặt bị giáp công, ngươi nói, mặt thứ ba còn lại này, sẽ giúp chúng ta hay cũng sẽ công chúng ta đây?"

Thiết Thạch Khoan sửng sốt, trong lòng bất ngờ: "Ý của Quyền Ngọc là..... nước bạn Hà Xuyên, xưa nay mấy trăm năm quan hệ hữu nghị, tự nhiên là phải giúp chúng ta."

"Về mặt chính trị, chỉ sợ không có bằng hữu nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Ba nước chúng ta đánh đến khí thế ngất trời, hao binh tổn tướng, chỉ có duy nhất một nước là bảo toàn thực lực của mình, có thể nảy ra ý tưởng trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi hay không? Cơ hội mấy trăm năm khó có được một lần..... Viêm Sa này sẽ không từ bỏ ý đồ, Xích Châu Thanh Hà xem đúng thời cơ nhân lúc cháy nhà đến hôi của..... Thiết tướng quân... Ta sợ, không phải minh đao minh thương chiến tranh, mà là cái này..."

Tất Quyền Ngọc khẽ thở dài một tiếng. Trong ý nghĩ không khỏi hiện ra tình cảnh năm đó mình gặp chuyện. Thích khách kia là người Viêm Sa? Nếu không phải, sẽ là ai phái đến? Trăm phương ngàn kế muốn cho Phượng Linh cùng Viêm Sa khởi chiến... Là Xích Châu Thanh Hà? Hay là Hà Xuyên?

"Ta nghĩ, Đông - Tây hai tuyến tác chiến, Hoàng thượng có lẽ sẽ liên lạc Hà Xuyên, cùng liên minh kháng địch, đến lúc đó xem thái độ của Hà Xuyên tự nhiên sẽ sáng tỏ..." Thiết Thạch Khoan suy nghĩ một lúc lại nói.

"Chỉ mong đừng phức tạp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro