Chương 92: Bí nghị* hai tướng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*)Cuộc thảo luận, bàn bạc bí mật.

Lịch Phượng Linh năm 811 tháng 11, đây là một bước ngoặt lớn trong trận chiến Phượng - Viêm, Dương Đỉnh Du dẫn đầu đại quân cùng đại quân phòng thủ thành Hổ Khiếu trải qua mấy tháng đối đầu, cuối cùng đã công phá được thành Hổ Khiếu 'tường đồng vách sắt', chính thức đánh vào lãnh thổ Phượng Linh quốc.... Chính sử đã ghi lại trận đại chiến này là trận chiến vô cùng khốc liệt, nhưng dả sử* đã ghi lại rằng một số chi tiết sớm đã không thể khảo chứng, xác minh - Ví dụ như, trong một trận chiến, Dương Đỉnh Du là một danh tướng nổi tiếng, cùng một Tất Quyền Ngọc vĩ đại, điều gì đã xảy ra trong thời gian đó...

(*)Dã sử là ký ức lịch sử được ghi chép những chuyện lưu truyền trong dân gian, do tư nhân viết, phân biệt với chính sử. Nội dung có liên quan đến các nhân vật và sự kiện lịch sử.

-----Trong "Phượng Linh Tạp Đàm" -----

Tầm mắt Dương Đỉnh Du nhìn lướt qua màn đêm mờ ảo, sau đó xoay người mặt đối mặt cùng Tất Quyền Ngọc: "Hòa đàm?" Dương Đỉnh Du lặp lại hai chữ này, sao đó 'haha' cười rồi đứng lên: "Hòa đàm? Tất Quyền Ngọc ngươi thông minh một đời lại đồ đồ nhất thời, ngươi có biết rằng hậu quân của ta rất có thể đã công phá được Hổ Khiếu thành rồi hay không?".

"Ồ?" Tất Quyền Ngọc nheo mắt, mi tâm khẽ khiêu, có chút tiếu phi tiếu* nhìn Dương Đỉnh Du: "Chủ soái công tường thành phía Tây, tường thành phía Đông cho thuyền lớn công phá, nhưng thực chất... Nơi mà quân chủ lực của ngươi muốn cường công lại chính là chính diện thành?".

(*)Mặt cười nhưng tâm không cười.

Lúc này tiếng cười của Dương Đỉnh Du bỗng chốc im bặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tất Quyền Ngọc: "Ngươi đã nhìn ra?" Tất Quyền Ngọc đã nhìn ra rồi sao? Nếu Tất Quyền Ngọc đã biết, vậy nhất định đại quân chủ lực của mình sẽ chịu tổn thất rất lớn, đêm nay có đánh hạ Hổ Khiếu thành được hay không, thật sự không biết được...

"Không..." Tất Quyền Ngọc khẽ lắc đầu: "Ta chỉ vừa mới biết được thôi, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận ta mới nhận ra, đây là lỗi của ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng người Viêm Sa các ngươi không giỏi sử dụng binh pháp, chỉ giỏi tỏ ra 'cái dũng của thất phu*'...... Nhưng ta lại quên rằng Viêm Sa còn có một Dương Đỉnh Du là ngươi, cũng quên đoạn lịch sử đại chiến giữa Phượng - Viêm, người Tất gia ta đối đầu cùng người Dương gia các  ngươi, có thể nói Tất gia ta sử dụng kế sách binh pháp nhiều vô kể, Dương gia ngươi ít nhiều cũng học được một chút, những chiến thuật hư hư thật thật này, tổ tiên ta đã không ít lần sử dụng qua. Dương gia các ngươi có thể đã học được mấy phần đi. Huống chi, Dương Đỉnh Du ngươi có thể nói là một đời danh tướng, là một đại tướng trẻ tuổi nhất Viêm Sa, ta đã đánh giá thấp ngươi, thật sự là sai lầm."

(*)Ý chỉ hữu dũng vô mưu: Chỉ có sức mạnh không có mưu trí.

Sau khi nghe những lời này của Tất Quyền Ngọc, trái tim của Dương Đỉnh Du như được thả trở lại lồng ngực, nhưng cũng chính những lời nói này, lại khiến Dương Đỉnh Du cảm thấy hết sức nhục nhã, xưa nay Viêm Sa quân nổi tiếng với sự dũng mãnh thiện chiến, năng lực tác chiến của từng binh sĩ gần như có thể nói là lấy một địch hai, binh lực của Viêm Sa vốn hùng mạnh, nếu chỉ nói về sức mạnh chiến đấu, Phượng Linh căn bản không phải đối thủ của Viêm Sa, nhưng.... từ xưa nay sau bao nhiêu lần giao chiến, đều là Viêm Sa lui binh, song phương lấy giảng hòa làm kết quả. Trong đó, ngoài những nguyên nhân Phượng Linh cản trở Viêm Sa trong các trận chiến, điều quan trọng nhất chính là, mặc dù Phượng Linh lấy Nho giáo làm đầu, dân phong nhã nhặn, thế nhưng.... cũng chính vì vậy,  mà khi so về binh pháp kế sách Viêm Sa mãi mãi không thể sánh bằng... Đây cũng là sự thật.

Dương Đỉnh Du là hãn tướng, nhưng nàng cũng là một người ngay thẳng, lần này bị Tất Quyền Ngọc lừa gạt dồn vào chân tường, mặt nàng tối sầm lại thật sự muốn phát hỏa, rồi lại không biết phát hỏa từ đâu, nhưng khi nhớ đến lúc trước bản thân mình bị ám sát, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Phượng Linh quốc các ngươi vẫn tự xưng Thiên triều đại quốc, lấy "Lý lẽ" làm đầu, bất quá cũng chỉ là mặt ngoài quân tử, thực tế trong bụng tiểu nhân mà thôi, cái gọi là binh pháp quả nhiên cũng chỉ có hạng tiểu nhân như các ngươi am hiểu nhất.."

"Phượng Linh ta xưa nay ngay thẳng, làm sao có cái gọi là hành động tiểu nhân, hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta!" Này chính là làm nhục gia thể, lời nói xỉ nhục phẩm hạnh làm cho Tất Quyền Ngọc có chút không hài lòng.

"Phượng Linh ngươi vì sao năm lần bảy lượt phái người ám sát trọng thần Viêm Sa? Thủ đoạn ti tiện như thế, chẳng lẽ còn không phải muốn thông qua phương thức như vậy làm suy yếu lực lượng Viêm Sa ta, mưu đồ gây rối? Hành vi như thế còn không phải của tiểu nhân gây nên?" Dương Đỉnh Du cười lạnh liếc nhìn Tất Quyền Ngọc.

Tất Quyền Ngọc gắt gao nhìn thẳng vào Dương Đỉnh Du, ánh mắt cùng tầm mắt của Dương Đỉnh Du dường như giao hội cùng lúc. Dương Đỉnh Du cũng là nhân vật nhiều lần xông vào thiên quân vạn mã, bây giờ cảm thấy bản thân chiếm được lý lẽ, tất nhiên không không sợ hãi đáp trả lại.

Tất Quyền Ngọc gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người Dương Đỉnh Du: "Nói vậy thì Viêm Sa ngươi bất quá cũng như thế, trước khi trận chiến diễn ra, trọng thần Phượng Linh ta liên tiếp gặp phải tử sĩ Viêm Sa ám sát, bao gồm ta cùng phụ thân đại nhân....".

"Nói bậy! Mỗi một người Viêm Sa đi đứng ngay thẳng, dục vọng cùng ý tưởng muốn bá chiếm thiên hạ cũng chưa từng che dấu, binh sĩ Viêm Sa ta mỗi một người đều là đại hán tử đỉnh thiên lập địa*, chỉ mong có thể vứt đầu mình trên chiến trường đổi lấy nhiệt huyết, dù có chết cũng phải vô cùng oanh liệt, làm sao có thể ở sau lưng kẻ hèn mọn Phượng Linh các ngươi động thủ tay chân, Viêm Sa ta căn bản khinh thường những chuyện như vậy." Trong lòng Dương Đỉnh Du cả kinh. Là Tướng quân thiếu niên kiệt xuất nhất Viêm Sa quốc, là người thừa kế của Dương gia, Dương Đỉnh Du biết tất cả hành động quân sự của đế quốc.

(*)Đội trời đạp đất, tinh thần bất khuất, không thể khuất phục.

Nếu Tất Quyền Ngọc nói không sai, như vậy chính là... Có người mượn danh nghĩa Viêm Sa động thủ với Phượng Linh.

Như vậy, mình cùng trọng thần Viêm Sa gặp phải ám sát, không phải do Phượng Linh gây ra? Tuy rằng sau lưng những thích khách này đều có hoa văn một con phượng hoàng... Mặc dù phượng hoàng là dấu hiệu của Phượng Linh, nhưng người khác cũng có thể sử dụng nó.

Tất Quyền Ngọc không nói gì, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Dương Đỉnh Du, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, trong miệng thì thầm vài chữ: "Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi."

Dương Đỉnh Du trầm mặc nửa ngày, thế cục trước mắt là gì? Hiện tại mình cùng Tất Quyền Ngọc nói chuyện tại vùng hoang du này, trên thực tế đã không còn là vấn đề giữa một tướng cùng một tướng địch quân, hay vấn đề của người bắt và người bị bắt nữa, mà là vấn đề mấu chốt của quân sự toàn đại lục này.

Dương Đỉnh Du nhìn Tất Quyền Ngọc, nội tâm bắt đầu cân nhắc, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì đây?

Tất Quyền Ngọc nhìn Dương Đỉnh Du, trong ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách: "Phượng Linh cũng không thực sự muốn chiến trận chiến lần này, ta nghĩ Viêm Sa cũng không nguyện ý phái binh lực cả nước đến gặm khối xương cứng như Phượng Linh.... Binh lực Viêm Sa tuy rằng mạnh hơn Phượng Linh, nhưng nếu hai quân giao chiến, Hà Xuyên tất nhiên sẽ lấy thân phận nước bạn của Phượng Linh nhúng tay vào, nếu Phượng Linh kết hợp cùng Hà Xuyên chống lại Viêm Sa cũng không khó khăn. Nhưng nếu như vậy chỉ có lợi cho Xích Châu vàThanh Hà.." Dương Đỉnh Du không nói ra những nghi ngờ trong lòng - Trên thực tế, nàng rất hoài nghi chính Hà Xuyên gây ra, nhưng lúc này Hà Xuyên cũng là nước bạn của Viêm Sa, bọn chúng từng cùng Dương Đỉnh Du nàng hòa đàm lợi thế.

Dương Đỉnh Du gật đầu, hôm nay cùng Tất Quyền Ngọc nói rõ chuyện tình ám sát, cả hai đều là người thông minh đương nhiên lập tức hiểu được, đây chính là trúng mưu kế của kẻ khác. Mỗi một lần Phượng - Viêm đại chiến đều làm cho hai nước hao binh tổn tướng, hao phí vô số tiền tài vật tư, đợi đến khi trận chiến kết thúc, sẽ là cục diện bách phế đãi hưng*. Trên toàn đại lục này, hai đế chế mạnh nhất xảy ra giao chiến, sẽ chỉ tạo cơ hội cho các quốc gia khác trục lợi mà thôi..

(*)Bách phế đãi hưng(百废待兴): rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.

Khóe môi Tất Quyền Ngọc cười nhẹ: "Nay chúng ta đều trúng mưu kế của người khác, cho nên ta muốn cùng ngươi hòa đàm, cũng chính là Phượng Linh cùng Viêm Sa hòa đàm..".

Dương Đỉnh Du khẽ nhếch khóe môi nhìn Tất Quyền Ngọc: "Trúng kế hay không cũng không quan trọng, quan trọng là..... Binh sĩ Viêm Sa ta một khi đã xuất chinh, thì chính là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ 'bất ẩm huyết bất quy sao*' hoặc là chết trận sa trường, hoặc là đại thắng trở về! Hổ Khiếu thành lúc này chắc hẳn đã thuộc về Viêm Sa ta dễ như trở bàn tay, sĩ khí đại quân ta tràn đầy.... Tất Quyền Ngọc, ngươi lấy cái gì đến cùng ta hòa đàm?"

(*)Không tẩm máu sẽ không trở về vỏ.

"Ta lấy chính mình..." Tất Quyền Ngọc từ tảng đá đứng dậy, cơn gió đêm thổi vào làm góc áo choàng nhẹ nhàng tung bay: "Một mình Tất Quyền Ngọc ta, đủ để đổi lấy một tòa Hổ Khiếu thành, bởi vì ta có thể dễ dàng giết chết ngươi, cũng có thể dễ dàng bắt ngươi đến hoán đổi Hổ Khiếu thành, đương nhiên ta còn có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa..."

Dương Đỉnh Du khẽ cau mày nhìn Tất Quyền Ngọc, tối nay công phu của Tất Quyền Ngọc mình đã sở mục (nhìn thấy) qua, võ công của mình trong quân đã là hảo cao thủ, nhưng Tất Quyền Ngọc này quả thực chính là thiên tài trăm năm khó gặp.... Trong lòng Dương Đỉnh Du thầm nghĩ, từ từ đến nay trong quân đội căn bản sẽ không có nhân 'đơn đả độc đấu*' nào lợi hại như vậy. Những cao thủ như vậy chỉ có thể nghe qua từ lời đồn đãi trong giang hồ.

(*)Một người cùng một người khác chiến đấu với nhau.

Tất Quyền Ngọc nhìn Dương Đỉnh Du, khôi giáp màu đỏ bao bọc quanh người, ánh mắt khẽ di chuyển, sau đó đột nhiên dường như nàng nhớ đến điều gì đó, khóe môi đuôi lông mày lộ ra một chút xuân phong: "Được,ta đây có một điều kiện..."

(*)Ý chỉ tâm trạng vui sướng, hớn hở.

"Ngươi cứ nói." Trong lòng Tất Quyền Ngọc kích động không ngừng, nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa*, tránh cho quốc gia lâm vào cảnh chiến loạn, đây nhất định sẽ là một đại công, và mình cũng có thể trở lại hoàng thành, tá giáp quy điền**, cùng ái nhân trải qua những ngày tháng đơn giản mà ấm áp..

(*)化干戈为玉帛: ngọc tơ: ngọc là ngọc; lụa là lụa. Cả hai đều được vinh danh cho lớp đầu, được mở rộng ở đây để xây dựng lại là tốt, có nghĩa là lẫn nhau. Gan Ge: Vũ khí, bằng phương tiện chiến tranh hoặc chiến đấu, phép ẩn dụ biến chiến tranh thành hòa bình và tình bạn.

(**)Bỏ giáp xuống, trở về quê làm nông.

"Ta muốn Hoắc Sơn!" Một tia sáng nhu hòa dần xuất hiện trong ánh mắt Dương Đỉnh Du. Nhưng khi nhìn về phía Tất Quyền Ngọc, khí thế của một Đại tướng quân vẫn không hề suy giảm.

"Hoắc Sơn?" Tất Quyền Ngọc nghẹn lời, đột nhiên nhớ lại lời nói của Mộ Trường Sinh - Hãy để Hoắc Sơn đi, dùng mỹ nhân kế với Dương Đỉnh Du.... Chẳng lẽ, chẳng lẽ, Dương Đỉnh Du thật sự có hứng thú với Hoắc Sơn sao?

"Đúng, Phó tướng của ngươi!" Dương Đỉnh Du nói một cách chắc chắn.

"Ta là Lão đại của nàng, ta sẽ không để nàng làm con tin.." Trong lòng Tất Quyền Ngọc muốn quanh co đùa giỡn một chút, mặc dù hiểu được nhưng vẫn muốn giả vờ trêu chọc Dương Đỉnh Du một phen.

"Không phải con tin." Dương Đỉnh Du thẳng thừng phản bác, nghĩ cũng không cần nghĩ.

"Vậy đó là cái gì?" Tất Quyền Ngọc từng bước ép sát.

"Ta đối với nàng nhất kiến như cố*... Tóm lại, nàng là thuộc hạ của ngươi, Dương Đỉnh Du ta cam đoan với ngươi, ta sẽ giữ nàng bên cạnh người ta, ta sẽ không bạc đãi nàng." Dương Đỉnh Du khẽ cắn môi nói ra lời cam đoan.

(*)Vừa gặp lần đầu đã như thân quen.

Tất Quyền Ngọc cười ha ha đứng lên, cười đến mức mặt Dương Đỉnh Du xuất hiện biểu tình không nhịn được mới thở hào hển mở miệng: "Dương Đại tướng quân thật hài hước, ta là Lão đại của Hoắc Sơn, nhưng ta không phải là phụ mẫu của nàng, cho dù ta là phụ mẫu của nàng, ta cũng không thể đem nàng tặng cho ngươi a, với đạo lý ở Phượng Linh ta, sự tình bực này ta làm sao có thể làm, Dương Đại tướng quân như vậy, chẳng lẽ muốn khiến cho Tất Quyền Ngọc ta để lại tiếng xấu muôn đời?"

"Vậy ngươi không muốn cho?" Trên mặt Dương Đỉnh Du lộ ra biểu tình giận dữ, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm.

"Không phải ta không muốn cho, mà là không thể cho, bởi vì nàng không phải của ta... Dương Đại tướng quân nếu thích nàng, vậy đợi đến sau khi hòa đàm, hãy đi tìm nàng để bày tỏ tình cảm trong lòng." Tất Quyền Ngọc giả vờ thâm trầm, lúc này ngẩng đầu nhìn lên đã thấy những tia sáng đầu tiên của ngày mới, sau đó có chút thâm thúy mà cảm khái nói: "Dưa hái xanh không ngọt! Muốn có được bất cứ người nào, hãy theo đuổi nàng bằng cả trái tim..."

"Hồ ngôn loạn ngữ*!" Dương Đỉnh Du thấp giọng quát mắng, nhưng thực ra tim lại nhịn không được mà đập gia tốc - Hình ảnh nữ tử mặc Bạch giáp kia luôn hiển hiện trong lòng mình rõ ràng như vậy, dáng điệu xuất kiếm phiêu dật phóng khoáng của nàng, đã im sâu trong lòng mình ấn tượng khó phai.

(*)Lời nói xằng bậy.

"Lời này không sai!" Tất Quyền Ngọc chuyển dời lại trọng tâm của câu chuyện: "Ta chỉ muốn hỏi Dương Đại tướng quân, cuộc hòa đàm này ngươi có bằng lòng hay không?"

"Viêm Sa quân ta xưa nay sẽ không bất chiến mà về, ta dẫn tám mươi vạn đại quân xuất chinh, hiện tại tổn binh hao tướng, thật vất vả mới chiếm được Hổ Khiếu thành, ngay lúc này ta không thể cùng ngươi hòa đàm, cũng không có khả năng cùng ngươi hòa đàm, bởi vì ta không thể giải thích cùng Thánh thượng, cũng vô pháp nói lời công đạo* với mấy chục vạn binh lính của ta, càng không thể giải thích với vong linh các tướng sĩ đã tử trận cùng gia đình bọn họ!" Giọng nói Dương Đỉnh âm vang hữu lực, đây là sự thật, bất luận cuộc chiến của hai nước là do ai ở giữa châm ngòi, nhưng trận chiến cũng đã diễn ra há có thể dễ dàng ngừng lại, nếu như hôm nay mình chiếm được Hổ Khiếu thành, thì đây chính là thời điểm sĩ khí toàn quân hùng mạnh nhất, lúc này hòa đàm, bách tính của Viêm Sa sẽ không tha thứ cho chính mình.

(*)Giải thích, khai báo, nói rõ ràng.

Tất Quyền Ngọc hơi nghiêm thân mình, ánh mắt lại lần nữa khóa chặt trên người Dương Đỉnh Du: "Chúng ta không cần ngưng chiến, bởi vì, ta muốn dẫn xà xuất động...... Ta muốn biết, cuối cùng ai là người đứng sau màn độc thủ này."

"Ồ?" Dương Đỉnh Du khẽ nhướng mày có chút hứng thú, muốn nghe hết đoạn sau.

"Viêm Sa quân của ngươi vẫn sẽ công thành, chúng ta phải làm như thế nào thì.... Quân ta sẽ bảo tồn sức mạnh, thối lui có tổ chức nhưng không có trật tự, Phượng Linh ta sẽ nhượng lại mấy thành trì phía Đông... Ta cần ít số lượng thương vong thực tế ngụy trang thế cục một trận bại chiến thảm khốc ở phía Bắc. Đương nhiên đợi đến khi tra ra manh mối, khi đó mấy thành trì kia, Tất Quyền Ngọc ta sẽ dẫn binh tấn công lấy về, đến lúc đó ngươi có thể giả vờ không thể địch lại, đến cuối cùng phải bại trận, trả lại cho ta lãnh thổ Phượng Linh, rồi sau đó chúng ta tìm một cơ hội hòa đàm, hết thảy sẽ trở lại yên bình."
Tất Quyền Ngọc nói.

"Ý tứ của ngươi chính là ta sẽ cùng ngươi ngoạn một trò chơi, cuối cùng còn phải đem tất của chiến lợi phẩm trong trò chơi này toàn bộ trả lại cho ngươi? Tất Quyền Ngọc ngươi thật sự là vắt chày ra nước* a?"

(*)Keo kiệt vô cùng.

"Đừng quên, mạng của ngươi ở trong tay ta, cho dù thiên quân vạn mã đến đây ta cũng có thể lấy đầu của ngươi, Dương Đại tướng quân ngươi nói đi, nếu đây là cuộc chiến thật sự, ta có thể lấy lại thành trì mà ta đã mất hay không?" Tất Quyền Ngọc cười khẽ rồi đứng lên.

Dương Đỉnh Du do dự một lúc lâu rốt cuộc gật đầu.

Tất Quyền Ngọc đứng dậy, thở một hơi thật dài sau đó nói với Dương Đỉnh Du: "Nhớ rõ những gì ta nói hôm nay, nhớ rõ những gì ngươi đã đáp ứng với ta, bằng không... Dù là lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng sẽ tận diệt cả nhà Dương gia của ngươi....."

Editor: Trời ơi!!! Chương này Quyền Ngọc ca ca quá mức ngầu lòi =]]]]] Mị xỉu đây....QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro