Chương 91: Trận chiến hai vị tướng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuân mệnh!" Phó tướng nhận lệnh lập tức đi an bài, Thiết Thạch Khoan rút kiếm lao đi đến tường thành phía Đông như tên bắn, còn chưa đi được bao xa đã gặp phải Tất Quyền Ngọc.

"Quyền Ngọc, ngươi đến tường thành phía Tây xem xét, ngoài thành Tây là địa hình núi đá phức tạp, nếu địch quân chọn thành Tây để đi lên, nhân số sẽ không nhiều lắm, có lẽ sẽ chọn phương thức đánh lén để công kích, nàng ta hẳn sẽ phái cao thủ có võ công cao cường trong quân đến. Võ công ngươi tốt nhất, đi thủ thành Tây đi." Thiết Thạch Khoan vỗ vỗ vai Tất Quyền Ngọc, sau đó vội vàng chạy đến Đông tường thành.

Tất Quyền Ngọc đáp ứng, cầm trường thương chạy đến Tây tường thành.

Trong đêm tối, trong lòng Tất Quyền Ngọc có chút bồn chồn lo lắng, binh lính thủ thành vừa chạy vội tới báo cáo với nàng tình hình công thành bên ngoài, thành thật mà nói, Tất Quyền Ngọc có phần nhìn không thấu Dương Đỉnh Du rốt cuộc có ý đồ gì, tấn công chính diện, xác thực là phương thức chiến đấu chủ yếu nhất, xét cho cùng thành chính diện là nơi thuận tiện để sử dụng vũ khí công thành nhất, cũng là nơi thuận lợi nhất để mấy chục vạn đại quân dàn trận. Hai sườn trái phải đều không có đủ điều kiện này.

Tuy nhiên, ngoài tường thành Đông là sông Bá Duyên, tuy rằng điều kiện không thích hợp để đại quân công thành, nhưng vị trí địa lý của Viêm Sa quốc gần biển, cho nên thủy quân vốn rất hùng mạnh, nếu Dương Đỉnh Du quyết định dùng đến thuyền chiến.... Cũng không phải không có khả năng, cho nên, chủ công* có thể rất có thể là từ phía đông Đông thành, chính diện thành là đánh nghi binh, ngoài thành phía Tây là đánh lén....

(*)Mũi tiến công chính trong cuộc chiến.

Tất Quyền Ngọc cảm thấy dường như có chỗ nào không ổn, nhưng vẫn không nghĩ ra không ổn chỗ nào, dũng sĩ quân đoàn cùng tướng sĩ Tứ Phương quân đoàn dựa theo an bài của Thiết Thạch Khoan tướng quân chạy đến tường thành tiếp viện, Tất Quyền Ngọc cũng vội vàng chạy đến tường thành phía Tây.

Bóng đêm dày đặc bao phủ, căn bản không thể nào nhìn thấy tình hình bên ngoài tường thành, Tất Quyền Ngọc vận nội lực, cố gắng nhìn xa hết mức - Giữa những dãy núi đá phức tạp, địch quân hỗn loạn tiến tới, quả nhiên đều là nhân vật có thân thủ nhanh nhẹn, Tất Quyền Ngọc nâng tay, lệnh cho cung tiễn thủ dùng hỏa tiễn đồng loạt bắn ra, một vùng núi tối đen lập tức sáng bừng lên một mãng.

Ánh mắt Tất Quyền Ngọc rơi xuống giữa những gò núi đá kia, nhất thời chấn động - Dương Đỉnh Du...

Chủ soái một quân, hiển nhiên nên ở mặt trận chủ công, Dương Đỉnh Du ở đây, chẳng lẽ bên ngoài tường thành Tây mới là quân chủ lực?

Nghi hoặc cùng khiếp sợ của Tất Quyền Ngọc nhất thời tăng lên vài bậc.... Trong bóng tối, chủ soái địch quân được phát hiện ở tại nơi không có khả năng công thành nhất... Nói đúng hơn là Dương Đỉnh Du lựa chọn tường thành phía Tây, nơi khó khăn nhất làm điểm chủ công? Thế nhưng, Tất Quyền Ngọc phát hiện số lượng quân địch không nhiều lắm - Phía Tây quả nhiên dùng cách thức đánh lén! Bởi vì võ công của Dương Đỉnh Du không kém, cho nên cũng đem mình bố trí trong tổ này, chỉ là nàng căn bản không thể tưởng tượng được nàng ta - một chủ soái sẽ xuất hiện ở tường thành phía Tây, mà không phải là tường thành phía Đông.

Đôi mắt Tất Quyền Ngọc dừng lại trên người Dương Đỉnh Du - Bầu trời rất tối, với sắc trời thế này, Dương Đỉnh Du không thể cùng Tất Quyền Ngọc đối mặt, thế nhưng với trực giác của một cao thủ, Dương Đỉnh Du gần như ngẩng đầu ngay lập tức, cách khoảng không cùng ánh mắt của Tất Quyền Ngọc giao hội.

Dương Đỉnh Du vung tay lên, miệng hạ quân lệnh, ngay tức khắc Viêm Sa quân trong núi đá nhanh chóng di chuyển đến chân tường thành. Cuộc công thành bắt đầu.

Tất Quyền Ngọc vẫy tay gọi Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu đến.

Hai người đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt Tất Quyền Ngọc vẫn tập trung dừng lại trên người Dương Đỉnh Du, sau đó đối với Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu nói: "Nhân số không nhiều lắm, nhưng chủ soái đang ở đây, các ngươi dẫn quân bảo vệ tốt tường thành!".

Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu gật đầu nhận lệnh, nhưng lại không hiểu được ý tứ của Tất Quyền Ngọc, đến khi nhìn thấy Tất Quyền Ngọc nở nụ cười trong đêm tối, cả người bay lên không trung, giống như cành liễu bay theo gió lướt qua tường thành băng qua gò đá, trong bóng đêm bay ra khỏi tường thành...

Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu kinh hô một tiếng, ngay lập tức kiềm chế khẩn trương cùng lo lắng của mình - Trong bóng tối, giữa những gò đó nhấp nhô đều là địch quân, Tất Quyền Ngọc liền cứ như vậy đi xuống.

Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu nhìn nhau, hai người gật đầu một cái, Hoắc Sơn liền cầm trường kiếm du nhập vào màn đêm.... Nàng là người giang hồ, võ công so với Tiếu Tiểu tốt hơn, vào lúc này, nhiệm vụ hộ chủ đương nhiên do nàng đảm nhiệm, còn tường thành phía Tây giao lại cho Tiếu Tiểu.

Cùng lúc đó, ở một nơi không ai để ý tới, một bóng đen cũng tiến nhập vào trong bóng đêm, người kia đương nhiên là Mộ Trường Sinh, người hiện đang là hộ vệ trong bóng tối của Tất Quyền Ngọc.

Mộ Trường Sinh không đánh giặc, bởi vì sát phạt không thích hợp với hắn, là truyền nhân của Thiên Đạo, hướng đến là hiếu sinh, mà hắn sớm đã qua cái tuổi chém giết, nhiệm vụ của hắn là bảo hộ.

Dưới chân tường thành, một mảnh tối đen như mực, ánh mắt Tất Quyền Ngọc tập trung nhìn chằm chằm vào Dương Đỉnh Du. Sau đó giống như một con linh miêu từ trong bóng tối phóng về phía Dương Đỉnh Du.

Dương Đỉnh Du dù sao cũng không phải là một người tầm thường, mà là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất Dương gia, ngay từ lúc Tất Quyền Ngọc nhảy xuống tường thành, nàng đã cảm cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ. Lúc này, Dương Đỉnh Du không một chút do dự giao quyền chỉ huy cho tên Phó tướng bên cạnh, sau đó cả người nàng cũng lao vào bóng đêm.

Bóng đêm cuồn cuộn, đây là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh.

Khinh công của Dương Đỉnh Du không sánh bằng Tất Quyền Ngọc, nhưng khi Tất Quyền Ngọc nhảy lên những gò đá, liền có vài tên binh sĩ tấn công. Bị đám người này vây công không thể gây khó khăn cho Tất Quyền Ngọc, chỉ trong vài hơi thở, nàng đã giải quyết hết những người tiếp cận mình, nhưng Dương Đỉnh Du cũng đã bỏ chạy thật xa.

Một nụ cười lạnh nở trên môi Tất Quyền Ngọc, đuổi theo truy sát Dương Đỉnh Du - Thật sự không rõ, nếu nàng ta sợ mình như vậy, tại sao vẫn khiêu khích mình?

Tất Quyền Ngọc vận nội lực băng qua các gò đá, dọc đường đi gặp phải một ít chướng ngại, nếu không Dương Đỉnh Du sớm đã bị nàng bắt được. Dương Đỉnh Du vẫn đang lẫn trốn, nàng kinh ngạc trước công phu tiến bộ vượt bậc của Tất Quyền Ngọc - Lần đầu tiên gặp hắn cách đây vài tháng trước, hai người đã chiến đấu bên ngoài Hổ Khiếu thành, mặc dù chính mình đã thua, nhưng dù sao mình cũng có đủ sức để đánh một trận, nhưng hôm nay, Dương Đỉnh Du có cảm giác Tất Quyền Ngọc dường như đem mình khóa chặt, vô luận mình có chạy như thế nào, vô luận ở phía sau Viêm Sa quân có ngăn cản như thế nào, hắn đều có thể đem mình vây lấy, làm cho mình dù có chạy thế nào cũng không thoát....

Cảm giác này thật nguy hiểm...

Dương Đỉnh Du cảm thấy trên trán mình đã chảy một tầng mồ hôi thật dày!

Ra khỏi phạm vi của quân Viêm Sa, Dương Đỉnh Du có chút hoảng sợ không biết chọn đường nào mà đi, sau đó chọn hướng rừng rậm phóng đi, ở phía sau Tất Quyền Ngọc lại càng ngày càng gần... Thậm chí Dương Đỉnh Du còn cảm nhận được hơi thở của hắn.

Chính mình đang sợ hãi? Chính mình đang thực sự trốn chạy? Hai câu hỏi đột nhiên hiệnlên trong tâm trí hỗn loạn. Dương Đỉnh Du kinh sợ khi chợt nhận ra rằng niềm kiêu hãnh, mọi sự kiêu ngạo của mình trong nháy mắt bị Tất Quyền Ngọc đập vỡ, một người chưa bao giờ sợ hãi cái chết, từ trước đến nay luôn cho rằng chinh chiến sa trường, vì nước hiến thân mới là con đường đúng đắn nhất của chính mình..... Hiện tại cư nhiên lại khủng hoảng sợ hãi, mà quan trọng nhất là bản thân nàng - chủ soái một quân, mình thế nhưng đang thực sự chạy trốn?

Dương Đỉnh Du đột nhiên dừng lại, hai tay giang ra khiến nàng trông giống như một con linh điểu, vì đột ngột dừng lại bước chân làm cho đámcỏ xanh dưới chân nàng bị xới lên một mảng.

"Không chạy nữa?" Tất Quyền Ngọc bình tĩnh, một thân hồng giáp của Dương Đỉnh Du không thật bắt mắt trong bóng tối, mà Tất Quyền Ngọc một thân bạch giáp vẫn trông thật chói mắt, hắn khẽ nhếch môi, một nụ cười không nói lên ý nghĩa làm cho hắn ngập tràn ý vị khinh miêu đạm tả*.

(*) Nhẹ nhàng nhưng hời hợt.

Trong vô thức Dương Đỉnh Du siết chặt nắm tay, giữa các khớp xương phát ra tiếng kêu.

"Không chạy..." Dương Đỉnh Du từ từ thả lỏng nắm tay, làm cho bản thân thư giãn một chút, nội tâm lại đang nghiền ngẫm - hắn có muốn giết mình hay không?

Không! Một Dương Đỉnh Du, rất đáng giá, hắn ta sẽ đem mình bắt sống, sau đó dùng mình để đàm phán cùng Viêm Sa, kết thúc trận chiến này..... Nhưng trở thành tù binh của Tất Quyền Ngọc, liệu Dương Đỉnh Du vẫn còn là Dương Đỉnh Du sao? Nếu đây là kết cục, trong nội tâm Dương Đỉnh Du âm thầm thề với chính mình, gặp phải Tất Quyền Ngọc có lẽ là kiếp nạn mà mình nhất định phải trải qua, nhưng nếu trở thành tù binh của hắn, mình sẳn lòng lấy cái chết để chiến đấu đến cùng.

"Ngươi xem, đêm nay trăng mờ gió lộng... sẽ là một đêm giết chóc." Tất Quyền Ngọc cười khẽ một tiếng, đi đến một tảng đá lớn bên cạnh ngồi xuống, tư thái vô cùng thoải mái. Hắn ngồi đó, đem Viêm Phượng thương gác lại sau lưng, thậm chí còn dựa lưng vào cái cây phía sau tảng đá, mỉm cười nhìn Dương Đỉnh Du.

"Muốn mạng của ta, cứ đến lấy, không cần nhiều lời...." Dương Đỉnh Du mạnh miệng, trên thực tế, lúc thấy Tất Quyền Ngọc thu hồi Viêm Phượng thương, tâm Dương Đỉnh Du cũng theo đó mà buông xuống một ít - Hắn ta không phải muốn mạng mình.

"Nói cái gì đây, ngươi xem, ở vùng dã ngoại hoang du này, cô nam quả nữ, cần gì nói chuyện chém chém giết giết, nói gì muốn chết không muốn sống? Thật tổn thương tình cảm a? Vào những lúc như thế này, hai vị lãnh tướng trẻ tuổi kiệt xuất nhất Phượng Linh đại lục này, một nam một nữ.... Tại hạ cảm thấy, càng thích hợp để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt...." Tất Quyền Ngọc cười rộ lên, một đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười chế giễu, hào phóng không chút kiêng kị rơi trên người Dương Đỉnh Du.

Cơn giận của Dương Đỉnh Du nhất thời tăng vọt, sự nhục nhã trần trụi này khiến cho niềm kiêu hãnh ngạo nghễ của mình bị tên vô lại này đùa giỡn không một chút che đậy..

Dương Đỉnh Du 'tranh' một tiếng rút kiếm đâm tới trước mặt Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc trong miệng khẽ 'a' một tiếng, trong nháy mắt biến mất trước mũi kiếm của Dương Đỉnh Du - Một kiếm này của Dương Đỉnh Du mặc dù nhanh, thế nhưng lúc mũi kiếm còn cách Tất Quyền Ngọc không đến hai cm, cả người nàng như không xương nằm xuống tảng đá, Dương Đỉnh Du một kiếm thất bại, trong lòng không khỏi càng thêm nôn nóng.

Sau khi kiếm của Dương Đỉnh Du vừa xẹt qua, dưới mũi kiếm cả thân mình Tất Quyền Ngọc như cá chạch lướt nhanh về phía trước, chỉ trong chớp mắt những ngón tay thon dài mảnh khảnh đầy quỷ mị đã xuất hiện trên cổ Dương Đỉnh Du.

Dương Đỉnh Du không hề động, cũng không thể động, kiếm trong tay vẫn giữ nguyên tư thế đâm tới, mà đầu của nàng chỉ có thể hơi ngửa lên, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn thấy gương mặt kia trắng nõn tinh xảo, đây là... gương mặt của nữ nhân.

Tất Quyền Ngọc - mắt ngọc mày ngài, ánh mắt hẹp dài khẽ cong lên mang theo ý cười...

"Ngươi mẹ nó rõ ràng đích xác là nữ nhân!" Dương Đỉnh Du cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại nói ra những lời này, lúc nói ra những lời này, bàn tay đang trên cổ mình chính là tay hắn - Ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi siết chặt vị trí tử huyệt hai bên yết hầu, chỉ cần nàng dùng sức, chính mình sẽ chết ngay lập tức.

Tất Quyền Ngọc khẽ nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười: "Ta vốn chính là nữ nhân."

"Cái gì?" Đầu Dương Đỉnh Du không khỏi cúi thấp một chút, ánh mắt nhìn thẳng người đang mặc khôi giáp bạch sắc trước mặt - Thiếu niên Tướng quân bậc nhất của Phượng Linh, cư nhiên là nữ nhân?

Đây chính là trò đùa, thật đáng nực cười .

Dương Đỉnh Du thật sự nghẹn lời, Tất Quyền Ngọc siết chặt các ngón tay dán trên làn da của Dương Đỉnh Du, trong bóng đêm, trên cổ Dương Đỉnh Du thấm ướt mồ hôi, Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: "Điều này không quan trọng, quan trọng là.... Ta muốn cùng ngươi nói chuyện."

"Nói chuyện gì? Ngươi như vậy, còn muốn thương lượng? Dùng của mạng ta để uy hiếp, ngươi sẽ không chiếm được bất cứ điều gì .... " Dương Đỉnh Du hừ lạnh một tiếng.

"A....." Tất Quyền Ngọc bừng tỉnh đại ngộ buông ra bàn tay chính mình vẫn còn trên cổ Dương Đỉnh Du, sau đó phi thường thân sĩ làm một cái thủ thế 'Thỉnh', để nàng ngồi xuống tảng đá lớn kia.

"Nói đi!" Nội tâm Dương Đỉnh Du tràn đầy phẫn nộ cùng nghẹn khuất, nhưng mà hiện tại mạng sống của mình đang nằm trên tay người khác, không thể không cúi đầu.

"Ta muốn cùng ngươi hòa đàm*!" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Dương Đỉnh Du, bên trong là ánh sáng của sự chân thành.

(*)Đàm phán hòa bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro